Không cần mang theo thuộc hạ kỳ tài bên cạnh, ngay cả thư ký bình thường nhất cũng không mang theo bên cạnh, chỉ một mình đến kinh thành. Nhưng Đọan vương gia Thiên Nam là thân phận như thế nào trong giang hồ chứ, dù là đến một mình, các đại hào trong giang hồ ở kinh thành cũng từng người từng người một đều rất lo lắng.
Cơ Khinh Sa tự mình tiếp đãi ĐọanThất Tinh ở “Thiên Nam trà trang”.
Thiên Nam trà trang cũng là sản nghiệp của tập đoàn Cơ thị, xét về quy mô, mức xa hoa, cảnh đẹp thì so với những quán trà ở kinh thành, Thiên Nam trà trang là nhất đẳng.
Nơi này cũng là một trong những điểm dừng chân thường ngày của Cơ Khinh Sa ở kinh thành.
Nghiêm chỉnh mà nói, sản nghiệp và thế lực của Cơ Khinh Sa với tập đoàn Cơ thị, nhiều nhất là ở tỉnh Yến Bắc. Ở đất kinh thành có rất nhiều người tài giỏi, bất kể là ai cũng không dám tự xưng là “vua ” ở kinh thành.
Cho dù có mạnh như nhà lão Uông, lão Diệp, thậm chí là nhà họ Tiêu, thì Uông Nhị, Uông Tam, Diệp Đại, Tiêu Nhị đám con ông cháu cha này cũng có lúc phải kinh ngạc. Không ai có thể đi ngang trong Tứ Cửu thành.
Thiên Nam trà trang nổi tiếng nhất không phải là cảnh đẹp, trang trí xa hoa, mà là trà.
Cả kinh thành, muốn uống loại trà Phổ Nhị chính cống, lựa chọn đầu tiên đó là Thiên Nam trà trang.
Ở bên ngoài loại trà Phổ Nhị rất hiếm gặp, có loại trà không có trong mua bán, nhưng ở Thiên Nam trà trang cũng chỉ là loại trà bình thường. Thương nghiệp cung cấp lá trà cho Thiên Nam trà trang chính là Đoạn gia Thiên Nam.
Chỉ là một trà trang nho nhỏ, nhưng thu nhập mỗi năm lại là một con số cực lớn.T đoàn Cơ thị chiếm vị trí rất quan trọng, từng được Tổng thanh tra tài vụ của tập đoàn Cơ thị khen là “kho giữ tiền”.
Số lượng tiêu thụ mỗi ngày không hề nhỏ.
Nhưng hôm nay, Thiên Nam trà trang lại ngừng kinh doanh một ngày.
Nghiêm chỉnh mà nói, hôm nay Thiên Nam trà trang không phải ngừng kinh doanh mà là không tiếp đãi những khách khác.
Bố cục kiến trúc của Thiên Nam trà trang là do Cơ Khinh Sa tự mình quyết định, theo kiến trúc bát quái, ở giữa trà trang là một ngọn núi giả trong hồ, trên ngọn núi có đình nghỉ mát hình bát giác, ở vị trí cao đó có thể nhìn thấy toàn bộ trà trang.
Trong đình nghỉ mát, Cơ Khinh Sa và Đoạn Thất Tinh ngồi đối diện nhau, thưởng thức trà Phổ Nhị.
Đoạn Thất Tinh khoảng chừng 50 tuổi, dáng người vừa phải, tướng phú quý, gương mặt vô cùng uy nghiêm. Tuy nhiên lúc này lại mỉm cười, hòa nhã, nhưng khó có thể che dấu khí phách kia.
“Thiên Nam vương” cũng không phải là hư danh.
Năm đó lúc Đoạn Thất Tinh mới xuất đạo, đúng là lúc Thiên Nam trong giang hồ hỗn loạn nhất, quả thực là loạn đến nỗi không thể nào loạn hơn nữa. Tầng cao nhất của quốc gia cũng phải đưa ra quyết định “Nghiêm trị”.
Trong hoàn cảnh đàn áp như thế, Đoạn Thất Tinh cứng rắn thoát khỏi hoàn cảnh đó. Có người từng kết luận như thế này: Hơn 10 mấy đại ca giang hồ của Thiên Nam Đạo, một nửa bị hành quyết, một nửa còn lại chết trong tay Đoạn Thất Tinh.
Đoạn Thất Tinh vốn có bối cảnh quan trườngcực kỳ thâm hậu, nghe nói mấy nhà chính trị nổi danh nhất Thiên Nam đều có quan hệ chặt chẽ. Một số lão đại giang hồ vô cùng xảo quyệt nhạy bén dưới áp lực cực lớn của chính phủ, đều phải bỏ trốn.
Thiên Nam là tỉnh vùng sát biên giới, giáp với mấy quốc gia, tuyến bên giới vô cùng dài, nhiều tuyến biên giới dần dần không thấy trong rừng rậm á nhiệt đới, ít người tới. Cho dù bộ đội biên phòng phái rất nhiều đội tuần tra, cũng không thể phong tỏa hết tuyến biên giới dài dằng dặc này.
Lúc đó Thiên Nam loạn như vậy, đây cũng là mộttrong những nguyên nhân chính.
Không ít hào hùng khắp nơi khi nghe có biến động lớn, liền trốn chạy, đợi sau khi biến động qua đi, lại lén quay về Thiên Nam, tiếp tục hoành hành. Thậm chí còn có một số hào hùng giang hồ lấy thân phận là người ngoại quốc.
Những hào hùng giang hồ này, ai ai cũng đều là kẻ liều mạng, buôn lậu ma túy, súng ống đạn dược, đụng một chút là bắn giết nhau.
Để trán áp nghiêm khắc thế lực đen tối này, thậm chí chính phủ Thiên Nam vận dụng lực lượng quân đội dã chiến nề nếp và các loại hành động, nhưng lại khó trừ tận gốc. Dù sao cũng không thể chiến đấu, đây là vấn đề ngoại giao rất nghiêm túc.
Đoạn Thất Tinh bổ sung được sơ hở này.
Năm đó Thiên Nam Đạo Thượng Thiên đại ca mạnh nhất “Na Bá”, được xưng vua rừng rậm, giết người vô số, máu đầy tay. Nghe đồn Na Bá là tay súng thần nổi tiếng, bất cứ lúc nào cũng mang theo hai khẩu súng ngắn bên mình, uy lực cực mạnh, đồng thời cũng là người giỏi võ đứng đầu, truyền nhân lông mi trắng, nghe nói tay không đã quật ngã hơn mười mấy đại hán.
Sinh liệt hổ báo, tầm thường sự ngươi.
Cuối cùng Na Bá cũng không chết ở dưới súng của bộ đội, mà là chết trong tay Đoạn Thất Tinh.
Để truy sát Na Bá, Đoạn Thất Tinh một mình xông vào rừng rậm, giao đấu ba lần với Na Bá, cuối cùng một đôi thiết chưởng, giết chết Na Bá, cắt đầu y.
Cùng Na Bá vua rừng rậm đánh một trận, Đoạn Thất Tinh đã hoàn toàn ổn định địa vị trong giang hồ ở Thiên Nam, chính thức tuyên bố là đại ca lớn nhất trong giang hồ ở Thiên Nam.
“Thiên Nam Vương” uy danh chấn động Tây Thùy.
Lần này Phạm Nhạc không đứng sau Cơ Khinh Sa, mà ngồi một bên bàn trà, ngồi cuối bàn, tự tay pha trà cho hai vị đại lão.
Pha chế chính là loại trà cao cấp đã cất giấu 30 năm.
Loại trà cực phẩm này không phải hàng tồn của Thiên Nam trà trang, tuy Thiên Nam trà trang vang danh khắp kinh thành, nhưng cũng có loại trà cực phẩm cất giữ 30 năm.
Trà này là do Đoạn Thất Tinh đích thân mang từ Thiên Nam đến.
Chỉ có một nửa bánh trà.
Nước trà màu vàng cam nhẹ nhàng bày ở trước mặt Cơ Khinh Sa. Cơ Khinh Sa vẫn không cử động, chiếc áo cổ thấp bằng lụa mỏng đen trước ngực đầy đặn, để lộ ra một chút kinh hồng như tuyết trắng, sâu giữa ngực lúc ẩn lúc hiện, toàn thân lộ ra hơi thở khó nói nên lời, với khí phách uy nghiêm của Đoạn Thất Tinh lại càng tạo thành sự đối lập rõ ràng.
Dương cương của Đoạn Thất Tinh đến cực điểm, Cơ Khinh Sa kiều mị có một không hai.
Cơ Khinh Sa lộ ra bàn tay nhỏ bé trắng ngần, mở ra ngón tay vô cùng thanh tú thon dài, nhẹ bưng chén trà nhỏ màu tím đen, nhẹ nhàng thưởng thức, khẽ vuốt cằm, thấp giọng thở dài, nói:
- Trà ngon.
Đoạn Thất Tinh khẽ khom người nói:
- Đúng là trà ngon, nhưng tiếc là chỉ có một nửa bánh trà, không đủ thành ý.
- Đoạn vương gia khách sáo rồi, Cơ Khinh Sa hổ thẹn không dám nhận.
Cơ Khinh Sa khẽ thở dài, nói.
Đoàn Khổng Tước cố nhiên không nên thân, dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của Đoạn Thất Tinh, ngay dưới mắt của Cơ Khinh Sa, bị người “trói đi”, Cơ Khinh Sa ít nhiều cũng có chút áy náy.
Đoạn Thất Tinh khẽ lắc đầu, cũng thở dài một tiếng, nói:
- Cơ tổng, việc này đều tại ta, không quản giáo kỹ Đoạn Khổng Tước. Kỳ thật lần trước ở Khánh Nguyên, ta nên dạy dỗ nó.
Phạm Nhạc cười mỉm một cái.
Đoạn Thất Tinh nghĩa khí, vang danh khắp giang hồ, mấy năm trước Cơ Khinh Sa có việc phải rời Thiên Nam, Đoạn Thất Tinh không hỏi lý do, hết sức tương trợ. Nhưng cùng với cái tiếng tăm nghĩa khí của Đoạn Thất Tinh, thì lại chính là bao che khuyết điểm.
Nếu không phải vì Đoạn Thất Tinh nuông chiều, Đoạn Khổng Tước cũng không đến nỗi ngang ngược, kiêu ngạo như bây giờ. Không biết chừng mực, cũng dám vào kinh thành, lập bẫy hãm hại Nhị thiếu gia của Tiêu gia.
Cuối cùng một cước đá vào miếng sắt.
Đừng thấy Đoạn Thất Tinh lần này là một mình vào kinh, vô cùng khiêm tốn, nhưng không biết trong lòng tức giận đến thế nào.
Cho dù những đại hào chân chính trong giang hồ cao ngạo cỡ nào, tài hùng lớn thế nào cũng có một đặc điểm chung, đó là phải biết chừng mực.
Tuy Đoạn Thất Tinh uy chấn Tây Nam, nhưng chống lại Tiêu gia, con mình cũng rơi vào tay Tiêu Phàm rồi. Đoạn Thất Tinh tức giận, cũng phải tạm thời khoan nhượng.
Lão Tiêu quả thực không phải là người thường có thể đối đầu.
Huống chi Tiêu Phàm là sâu không lường được, xem như sau hắn không ai đứng kềnh càng như Tiêu gia, cũng không dễ đối phó. Ngay cả Cơ Khinh Sa đều chọn hòa giải với Tiêu Phàm, tự mình đến “chịu nhận lỗi”.
Thái độ kiêu ngạo của Cơ Khinh Sa, chỉ sợ không kém Đoạn Thất Tinh một chút nào.
Ít nhất cho tới bây giờ, Phạm Nhạc vẫn là lần thứ hai thấy Cơ Khinh Sa“chịu thua” trước người khác. Lần trước Cơ Khinh Sa bày ra tư thái thấp, tự mình đến thăm nhân vật lớn long trời lỡ đất, vẫn là rất lâu rồi. Sau lần đi thăm đó, “Nhất Ca” của tỉnh ủy Yến Bắc liền suy sụp.
Lần này, Cơ Khinh Sa đãi ngộ Tiêu Phàm rất cao, thậm chí đích thân cùng hắn xem nhà.
Tuy Nhạc Phạm không có hỏi về chuyện này với Cơ Khinh Sa, nhưng lại có thể cảm thấy rõ, địa vị của Tiêu Phàm trong lòng Cơ Khinh Sa thật ra không bình thường, mờ mờ ảo ảo còn cao hơn so với địa vị của vị đại nhân vật kia.
Cơ Khinh Sa của năm đó không thể đánh đồng với Cơ tổngcủa bây giờ.
Khi đó, cha cô qua đời chưa lâu, trên dưới chia năm sẻ bảy, nhân vật trọng yếu cũng xảo trá, Cơ gia còn bấp bênh bên trong, tình thế vô cùng rắc rối. Cơ Khinh Sa phải hạ thấp mình để cầu cứu đối thủ, một lần nữa ngưng tụ các thế lực của Cơ gia.
Mà Cơ Khinh Sa bây giờ sớm đã là “chị cả” hạng nhất của Kinh Yến, địa vị giang hồ rất vững chắc, được khắp nơi công nhận.
Đưa ra quyết định như thế này, quả thực không dễ chút nào.
Với Cơ Khinh Sa mà nói, thực lực của Đoạn Thất Tinh ở Kinh Yến hiển nhiên là không bằng.
Cơ Khinh Sa còn phải lựa chọn “Thỏa hiệp”, Đoàn Thất Tinh càng không cần nói đến.
Đôi mi thanh tú của Cơ Khinh Sa khẽ nhăn lại, nói:
- Đoạn vương gia, tính cách của Đoạn công tử quả thật cần phải sửa.
Biết rõ Đoạn Thất Tinh bao che khuyết điểm, nhưng Cơ Khinh Sa vẫn thẳng thắn giáp mặt, có thể thấy trong mắt Cơ Khinh Sa, Đoạn Khổng Tước quả thật không có triển vọng. Đợi Đoạn Thất Tinh già dần, chỉ sợ uy danh hiển hách của Đoạn gia Thiên Nam sẽ bị hỏng trong tay Đoạn Khổng Tước.
Một luồng bóng loáng trong mắt Đoạn Thất Tinh chợt lóa rồi biến mất, khẽ gật đầu:
- Ta hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Cơ tổng, lần này ta nhất định sẽ dạy dỗnó, để nó biết thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân” (bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác).
Cơ Khinh Sa cũng gật đầu, giơ cổ tay lên nhìn vàođồng hồ tinh xảo, lập tức đứng dậy nói:
- Đi thôi, Đoạn vương gia, thời gian sắp đến rồi, chúng ta đi đón khách.
- Được, Cơ tổng, mời.
Đoạn Thất Tinh cũng đứng dậy theo, khách sáo nói.
Trà trang lớn như vậy, tĩnh lặng như vậy, chỉ có Lâm Đào ở đó.
Hôm nay Thiên Nam trà trang ngừng kinh doanh một ngày, chỉ vì đón tiếp một khách quý.
Tiêu Nhất thiếu!