Hôm nay vận khí tốt, Thịnh Bảo Hoa lại có thể bắt được một con thỏ hoang, nàng xử lý gọn gàng, nhanh nhẹn nhóm một đống lửa, đặt con thỏ đã mổ bụng lột da lên lửa nướng. Mộ Dung Nguyệt Dao im lặng ngồi một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi. Dẫn chân khí lưu chuyển một vòng trong thân thể, cảm thấy không còn đáng ngại, hắn mới ngửi thấy mùi thịt nướng, chậm rãi mở cặp mắt sâu thẳm. “Rất nhanh có thể ăn.” Thịnh Bảo Hoa nhìn hắn nhếch miệng cười, quay đầu lại tiếp tục chăm chú nhìn con thỏ nướng của nàng, còn cẩn thận quay quay con thỏ, sợ nướng cháy. “Thịnh cô nương tay nghề thực tốt.” “Còn phải nói.” Thịnh Bảo Hoa tuyệt không biết hai chữ ‘khiêm tốn’ viết như thế nào, cực kỳ đắc ý chun mũi hít hít. Mộ Dung Nguyệt Dao khẽ mỉm cười, đang muốn nói tiếp, lại đưa mắt nhìn thấy một quyển sách nhỏ rách nát bên tay trái Thịnh Bảo Hoa thì ngây ngẩn cả người. Trên bìa quyển sách đó, lờ mờ viết ba chữ “Thu Thủy Tập”. … Tại sao lại ở đây? Vật mà hắn muốn có, tại sao lại ngay lúc này, hiện ra trước mắt hắn như thế? Đúng lúc Thịnh Bảo Hoa đang sáng mắt nhìn con thỏ nướng, trời mưa. Mưa tới thực mau, Thịnh Bảo Hoa một tay nhét Thu Thủy Tập vào người, nhanh chóng cầm con thỏ đang nướng dở chạy về phía sơn động, vừa chạy vừa kéo Mộ Dung Nguyệt Dao đang ngẩn người chạy theo, “Mau vào mau vào, nhanh không ướt.” May mà trong sơn động có dự trữ một ít củi khô, Thịnh Bảo Hoa có chút đắc ý thầm khen mình nhìn xa trông rộng, mùa này mưa nhiều, ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, đến buổi tối nhất định phải tìm một sơn động có thể tránh mưa, bằng không nếu trời mưa thì chỉ có ướt sũng. Đối với Thịnh Bảo Hoa từ nhỏ đã sống tại sơn trại mà nói, kỹ năng sinh tồn ở nơi hoang sơn dã lĩnh đối với nàng, chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng. “Cầm giúp ta.” Nhét con thỏ đang nướng dở một nửa vào tay Mộ Dung Nguyệt Dao, Thịnh Bảo Hoa cúi người nhặt cành khô chất thành một đống, sau đó lấy từ trong lòng ra hộp quẹt cùng Thu Thủy Tập, mắt cũng không chớp “roạt” một tiếng xé một trang giấy, dùng hộp quẹt châm. Đống lửa lập tức được đốt lên. Thịnh Bảo Hoa xoay người cầm lại con thỏ trong tay Mộ Dung Nguyệt Dao đang hóa đá, tiếp tục đặt trên lửa nướng. Ngồi được một lúc, tựa hồ do lửa chưa đủ vượng, nàng lại xé Thu Thủy Tập, ném vào trong lửa. Mộ Dung Nguyệt Dao cuối cùng không nhịn được, giữ tay nàng lại. “Đừng vội, sắp chín rồi.” Thịnh Bảo Hoa cho là hắn đã đói bụng, thuận miệng an ủi hắn. “Đó là Thu Thủy Tập?” Hắn hỏi. Thịnh Bảo Hoa tựa hồ lập tức trầm xuống. Mộ Dung Nguyệt Dao nhìn thấy nàng bỗng nhiên trầm tĩnh lại quay mặt đi, hơi hơi nhíu mày. Đúng lúc hắn đang muốn nói, Thịnh Bảo Hoa bỗng nhiên cười nghiêng mặt qua, “Thu Thủy Tập là cái gì thế?” Mộ Dung Nguyệt Dao yên lặng nhìn nàng, muốn nhìn ra điều gì đó từ gương mặt tươi cười của nàng, nhưng cuối cùng vẫn không nhận ra điều gì. “Ai nha, chẳng lẽ ngươi nói cái này?” Thịnh Bảo Hoa vẻ mặt tỉnh ngộ chỉ chỉ quyển sách nhỏ không còn đầy đủ trong tay, “Quyển sách này gọi là Thu Thủy Tập sao? Ta không biết chữ.” “Rôt cuộc cô là ai, tại sao Thu Thủy Tập lại ở trong tay cô?” Mộ Dung Nguyệt Dao nhìn nàng, không bị nàng lừa, trực tiếp hỏi điều mà hắn nghi hoặc đã lâu, “Người mà ngày đó Quý Ngọc Anh muốn tìm là cô đúng không, rốt cuộc cô và y có quan hệ gì?” “Ngươi làm đau ta.” Thịnh Bảo Hoa ủy khuất chép miệng, dùng tay kia chỉ chỉ cái tay đang bị hắn túm chặt, “Ngươi đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng của mình sao?” Mộ Dung Nguyệt Dao sửng sốt, buông lỏng tay ra. Thịnh Bảo Hoa nhìn nam tử đã khôi phục gần như hoàn hảo trước mặt, tuy rằng sắc mặt hắn thoạt nhìn vẫn tái nhợt, hành động vô lực như cũ, nhưng nàng biết, hắn đã có thể dễ dàng giết chết một con mãnh thú, thậm chí là một võ lâm cao thủ. “Hồ Tử thúc thúc nói, dùng nhiệt độ cơ thể cứu sống một con rắn sắp chết cóng, cuối cùng lại bị cắn ngược một cái, là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời này.” Thịnh Bảo Hoa cười quay đầu lại nhìn con thỏ nướng đã chín, xé một cái chân thỏ đưa cho hắn. Mộ Dung Nguyệt Dao hạ ánh mắt nhận lấy, làm như không hiểu ý nghĩa lời nói của nàng, cũng không hỏi xem Hồ Tử thúc thúc kia là ai. Thịnh Bảo Hoa cũng không nói gì nữa, yên lặng ôm thỏ nướng bắt đầu gặm, gặm đến mức mồm miệng bóng mỡ. Ăn hết con thỏ nướng, nấc một cái thỏa mãn, Thịnh Bảo Hoa xoa xoa cái bụng no căng, sau đó tiện tay ném quyển Thu Thủy Tập thiếu rách kia vào lòng Mộ Dung Nguyệt Dao, “Ngươi thấy đấy, ta không có hứng thú với cái thứ này, đối với ta mà nói, nó còn không hấp dẫn bằng một con thỏ nướng, ngươi cần thì cầm đi.” Nói xong, nàng vỗ vỗ đống cỏ khô đã trải sẵn, quay lưng về phía cửa sơn động mà ngủ. “Thương thế của ngươi cũng sắp lành rồi, ta biết ngươi là một nhân vật lớn, ngày mai đến thành trấn, chúng ta liền ai đi đường nấy đi, xem như báo đáp ơn cứu mạng của ta, đêm nay ngươi gác đêm.” Mộ Dung Nguyệt Dao nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia, mày lại càng nhíu chặt lại. Thịnh Bảo Hoa không nói thêm gì nữa, hô hấp dần dần vững vàng, nàng đang ngủ. Hồ Tử thúc thúc tựa hồ còn nói qua, tình thâm không thọ, đặt quá nhiều cảm tình tất sẽ chịu tổn thương, người vô tâm vô phế sẽ sống tương đối dài lâu. Đúng như lời Thịnh Bảo Hoa, giữa trưa ngày thứ hai, bọn họ rốt cuộc đã rời khỏi cái nơi không một bóng người kia, tới Phụng Tiên trấn. Đứng giữa đường lớn người đến người đi, trong nháy mắt, Thịnh Bảo Hoa có chút không quen, qua hơn nửa tháng sống cuộc sống dã nhân, đột nhiên lại trở lại cuộc sống bình thường, khiến nàng thổn thức chốc lát. Để ý thấy người đi đường liên tục quay đầu nhìn lại, Thịnh Bảo Hoa cúi đầu nhìn nhìn chính mình, tiếp tục liếc nhìn nam tử đang lẳng lặng đứng bên cạnh mình. Nửa tháng trời không thay đổi xiêm y… Gãi gãi đỉnh đầu có chút ngứa, Thịnh Bảo Hoa bước về phía một khách điếm cách đó không xa, “Duyệt Lai khách sạn” bốn chữ to lóng lánh dưới ánh mặt trời. Bên cạnh, nam tử kia một đường trầm mặc theo sát nàng, Thịnh Bảo Hoa cũng không tỏ vẻ phản đối, dù sao nàng cũng khó được một lần làm người tốt, sẽ làm người tốt đến cùng đi. Vì thế, Thịnh Bảo Hoa nhếch nhác mang theo một nam tử gầy yếu nhợt nhạt, nghênh ngang đi vào Duyệt Lai khách sạn. “Mời vào trong, xin hỏi hai vị dùng gì?” Tiểu nhị Vượng Tài nhếch môi, lộ ra tám cái răng, nở một nụ cười tiêu chuẩn, ân cần đón tiếp. Lão bản từng nói, làm nghề này, kiêng kị nhất là mắt chó xem người thấp, bởi vì kẻ có tiền chân chính, bình thường đều rất lôi thôi. “Các ngươi có cái gì nha?” Cô gái nhỏ bé lôi thôi nhếch nhác quay đầu nhìn tiểu nhị, cười nhẹ nhàng hỏi. “Tuy rằng võ lâm đại hội đã kết thúc, nhưng các vị vẫn có thể thưởng thức phần ăn đại hiệp đặc sắc chỗ chúng ta nha, phi thường thực tế, một bầu rượu một chén cơm thêm hai lạng thịt bò, vừa ăn vừa uống a, còn tặng thêm canh suông, canh suông uống xong còn có thể lấy tiếp, chỉ có một lượng bạc!” Vượng Tài dựng thẳng ngón trỏ, thập phần nhiệt tình tiến cử, “Hơn nữa Duyệt Lai khách sạn chúng ta có chi nhánh khắp giang hồ, nơi nào có giang hồ, nơi đó có Duyệt Lai khách sạn, đi đến đâu cũng chỉ có giá này, già trẻ không gạt a!” “Thì ra đây là giang hồ a.” Ánh mắt cô gái nhếch nhác có chút ảm đạm, lập tức cười nhẹ, “Cho hai phần món ăn đại hiệp đi.” Nói xong, nàng đi đến gần cửa sổ ngồi xuống. Nhìn thấy nam tử gầy yếu nhợt nhạt cùng cô gái lôi thôi tóc tai bù xù kia ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, Vượng Tài nghi hoặc sờ sờ gáy, kéo Lai Phúc, “Này, huynh có cảm thấy cô nhóc kia có chút quen mắt không ~ “ “Ừ, đúng là rất quen mắt.” Lai Phúc cũng gật gật đầu. Đứng ở bên quầy, Tài Như Mệnh gảy gảy bàn tính, híp mắt cười cười, quay đầu phân phó một câu, “Chuẩn bị phần món ăn đại hiệp, làm xong để ta mang ra.” Lai Phúc há to mồm, nhìn thoáng qua Vượng Tài cũng đang há hốc miệng, trăm miệng một lời, “Hóa ra là nàng?!” “Sao lại chật vật vậy a, thực đáng thương ~” Tài Như Mệnh sờ sờ cằm cười hắc hắc. Vượng Tài cùng Lai Phúc đồng thời run rẩy. “Các ngươi biết không, Bảo Vân sơn Phi Thiên trại phát Huyền thưởng lệnh khắp giang hồ ~ nếu ai có thể đưa tiểu cô nương này bình yên trở về Phi Thiên trại, lập tức tặng hai ngàn hai trăm lượng hoàng kim ~” Híp mắt, Tài Như Mệnh dường như nhìn thấy một đống vàng sáng ngời khiến mắt y sắp mù rồi. “Đáng thương Thịnh cô nương, tại sao lại quay về rơi vào tay lão bản chứ…” Lai Phúc cúi đầu cảm thán một câu, chịu phận bất hạnh chui vào phòng bếp. Ở bên kia, Thịnh Bảo Hoa lại vẫy vẫy tay, Vượng Tài nhanh chóng đi tới. “Giúp ta chuẩn bị hai gian khách phòng, nhân tiện mua hai bộ quần áo.” Thịnh Bảo Hoa chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Mộ Dung Nguyệt Dao ngồi ở đối diện nàng, “Dựa theo vóc dáng chúng ta mà mua, tiếp theo chuẩn bị một ít nước tắm.” Nói xong, nàng lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn. “Được a, hai vị ngồi chờ, đồ ăn lập tức xong.” Vượng Tài cũng không nói ra chuyện mình đã nhận ra Thịnh Bảo Hoa, dù sao lão bản nhà hắn vẫn còn đang có suy nghĩ bất lương kia kìa. Đáng tiếc Vượng Tài uổng phí tâm tư, khi lão bản nhà hắn tự tay bưng phần thức ăn đại hiệp tới, Thịnh Bảo Hoa lập tức giật mình. Bánh gạo nếp, củ cải đường muối, cơm cùng canh suông, đều là những món theo khẩu vị của nàng, phần ăn đại hiệp vẫn không thay đổi. “A Mệnh…” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt lập tức trở nên sáng long lanh. “Thịnh cô nương biệt lai vô dạng?” Thịnh Bảo Hoa bỗng nhiên có chút cay cay sống mũi, không việc gì à? Nàng thiếu chút nữa đã toi mạng a! Nhìn thấy ánh mắt nàng bỗng nhiên trở nên ảm đạm, Tài Như Mệnh có chút kinh ngạc, tiểu cô nương này thoạt nhìn có chỗ nào đó không giống với lúc trước. “Ừm, đã gặp lại áp trại tướng công của cô chưa?” Tài Như Mệnh quyết định chuyển đề tài an toàn, “Mấy ngày trước ta vừa mới gặp qua nhé.” Không ngờ, đề tài này lại rất không an toàn. Sắc mặt Thịnh Bảo Hoa thay đổi mấy lần, rốt cục biến trở về vẻ tươi cười nhẹ nhàng, hơn nữa còn lộ ra tám cái răng, dọa Tài Như Mệnh nhảy dựng, thì ra cười hở tám cái răng lại dữ tợn như vậy, lần sau phải nhớ nói với Vượng Tài cùng Lai Phúc, để lộ sáu cái là đủ rồi, quá đủ rồi.
Hôm nay vận khí tốt, Thịnh Bảo Hoa lại có thể bắt được một con thỏ hoang, nàng xử lý gọn gàng, nhanh nhẹn nhóm một đống lửa, đặt con thỏ đã mổ bụng lột da lên lửa nướng. Mộ Dung Nguyệt Dao im lặng ngồi một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi. Dẫn chân khí lưu chuyển một vòng trong thân thể, cảm thấy không còn đáng ngại, hắn mới ngửi thấy mùi thịt nướng, chậm rãi mở cặp mắt sâu thẳm. “Rất nhanh có thể ăn.” Thịnh Bảo Hoa nhìn hắn nhếch miệng cười, quay đầu lại tiếp tục chăm chú nhìn con thỏ nướng của nàng, còn cẩn thận quay quay con thỏ, sợ nướng cháy. “Thịnh cô nương tay nghề thực tốt.” “Còn phải nói.” Thịnh Bảo Hoa tuyệt không biết hai chữ ‘khiêm tốn’ viết như thế nào, cực kỳ đắc ý chun mũi hít hít. Mộ Dung Nguyệt Dao khẽ mỉm cười, đang muốn nói tiếp, lại đưa mắt nhìn thấy một quyển sách nhỏ rách nát bên tay trái Thịnh Bảo Hoa thì ngây ngẩn cả người. Trên bìa quyển sách đó, lờ mờ viết ba chữ “Thu Thủy Tập”. … Tại sao lại ở đây? Vật mà hắn muốn có, tại sao lại ngay lúc này, hiện ra trước mắt hắn như thế? Đúng lúc Thịnh Bảo Hoa đang sáng mắt nhìn con thỏ nướng, trời mưa. Mưa tới thực mau, Thịnh Bảo Hoa một tay nhét Thu Thủy Tập vào người, nhanh chóng cầm con thỏ đang nướng dở chạy về phía sơn động, vừa chạy vừa kéo Mộ Dung Nguyệt Dao đang ngẩn người chạy theo, “Mau vào mau vào, nhanh không ướt.” May mà trong sơn động có dự trữ một ít củi khô, Thịnh Bảo Hoa có chút đắc ý thầm khen mình nhìn xa trông rộng, mùa này mưa nhiều, ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, đến buổi tối nhất định phải tìm một sơn động có thể tránh mưa, bằng không nếu trời mưa thì chỉ có ướt sũng. Đối với Thịnh Bảo Hoa từ nhỏ đã sống tại sơn trại mà nói, kỹ năng sinh tồn ở nơi hoang sơn dã lĩnh đối với nàng, chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng. “Cầm giúp ta.” Nhét con thỏ đang nướng dở một nửa vào tay Mộ Dung Nguyệt Dao, Thịnh Bảo Hoa cúi người nhặt cành khô chất thành một đống, sau đó lấy từ trong lòng ra hộp quẹt cùng Thu Thủy Tập, mắt cũng không chớp “roạt” một tiếng xé một trang giấy, dùng hộp quẹt châm. Đống lửa lập tức được đốt lên. Thịnh Bảo Hoa xoay người cầm lại con thỏ trong tay Mộ Dung Nguyệt Dao đang hóa đá, tiếp tục đặt trên lửa nướng. Ngồi được một lúc, tựa hồ do lửa chưa đủ vượng, nàng lại xé Thu Thủy Tập, ném vào trong lửa. Mộ Dung Nguyệt Dao cuối cùng không nhịn được, giữ tay nàng lại. “Đừng vội, sắp chín rồi.” Thịnh Bảo Hoa cho là hắn đã đói bụng, thuận miệng an ủi hắn. “Đó là Thu Thủy Tập?” Hắn hỏi. Thịnh Bảo Hoa tựa hồ lập tức trầm xuống. Mộ Dung Nguyệt Dao nhìn thấy nàng bỗng nhiên trầm tĩnh lại quay mặt đi, hơi hơi nhíu mày. Đúng lúc hắn đang muốn nói, Thịnh Bảo Hoa bỗng nhiên cười nghiêng mặt qua, “Thu Thủy Tập là cái gì thế?” Mộ Dung Nguyệt Dao yên lặng nhìn nàng, muốn nhìn ra điều gì đó từ gương mặt tươi cười của nàng, nhưng cuối cùng vẫn không nhận ra điều gì. “Ai nha, chẳng lẽ ngươi nói cái này?” Thịnh Bảo Hoa vẻ mặt tỉnh ngộ chỉ chỉ quyển sách nhỏ không còn đầy đủ trong tay, “Quyển sách này gọi là Thu Thủy Tập sao? Ta không biết chữ.” “Rôt cuộc cô là ai, tại sao Thu Thủy Tập lại ở trong tay cô?” Mộ Dung Nguyệt Dao nhìn nàng, không bị nàng lừa, trực tiếp hỏi điều mà hắn nghi hoặc đã lâu, “Người mà ngày đó Quý Ngọc Anh muốn tìm là cô đúng không, rốt cuộc cô và y có quan hệ gì?” “Ngươi làm đau ta.” Thịnh Bảo Hoa ủy khuất chép miệng, dùng tay kia chỉ chỉ cái tay đang bị hắn túm chặt, “Ngươi đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng của mình sao?” Mộ Dung Nguyệt Dao sửng sốt, buông lỏng tay ra. Thịnh Bảo Hoa nhìn nam tử đã khôi phục gần như hoàn hảo trước mặt, tuy rằng sắc mặt hắn thoạt nhìn vẫn tái nhợt, hành động vô lực như cũ, nhưng nàng biết, hắn đã có thể dễ dàng giết chết một con mãnh thú, thậm chí là một võ lâm cao thủ. “Hồ Tử thúc thúc nói, dùng nhiệt độ cơ thể cứu sống một con rắn sắp chết cóng, cuối cùng lại bị cắn ngược một cái, là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời này.” Thịnh Bảo Hoa cười quay đầu lại nhìn con thỏ nướng đã chín, xé một cái chân thỏ đưa cho hắn. Mộ Dung Nguyệt Dao hạ ánh mắt nhận lấy, làm như không hiểu ý nghĩa lời nói của nàng, cũng không hỏi xem Hồ Tử thúc thúc kia là ai. Thịnh Bảo Hoa cũng không nói gì nữa, yên lặng ôm thỏ nướng bắt đầu gặm, gặm đến mức mồm miệng bóng mỡ. Ăn hết con thỏ nướng, nấc một cái thỏa mãn, Thịnh Bảo Hoa xoa xoa cái bụng no căng, sau đó tiện tay ném quyển Thu Thủy Tập thiếu rách kia vào lòng Mộ Dung Nguyệt Dao, “Ngươi thấy đấy, ta không có hứng thú với cái thứ này, đối với ta mà nói, nó còn không hấp dẫn bằng một con thỏ nướng, ngươi cần thì cầm đi.” Nói xong, nàng vỗ vỗ đống cỏ khô đã trải sẵn, quay lưng về phía cửa sơn động mà ngủ. “Thương thế của ngươi cũng sắp lành rồi, ta biết ngươi là một nhân vật lớn, ngày mai đến thành trấn, chúng ta liền ai đi đường nấy đi, xem như báo đáp ơn cứu mạng của ta, đêm nay ngươi gác đêm.” Mộ Dung Nguyệt Dao nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia, mày lại càng nhíu chặt lại. Thịnh Bảo Hoa không nói thêm gì nữa, hô hấp dần dần vững vàng, nàng đang ngủ. Hồ Tử thúc thúc tựa hồ còn nói qua, tình thâm không thọ, đặt quá nhiều cảm tình tất sẽ chịu tổn thương, người vô tâm vô phế sẽ sống tương đối dài lâu. Đúng như lời Thịnh Bảo Hoa, giữa trưa ngày thứ hai, bọn họ rốt cuộc đã rời khỏi cái nơi không một bóng người kia, tới Phụng Tiên trấn. Đứng giữa đường lớn người đến người đi, trong nháy mắt, Thịnh Bảo Hoa có chút không quen, qua hơn nửa tháng sống cuộc sống dã nhân, đột nhiên lại trở lại cuộc sống bình thường, khiến nàng thổn thức chốc lát. Để ý thấy người đi đường liên tục quay đầu nhìn lại, Thịnh Bảo Hoa cúi đầu nhìn nhìn chính mình, tiếp tục liếc nhìn nam tử đang lẳng lặng đứng bên cạnh mình. Nửa tháng trời không thay đổi xiêm y… Gãi gãi đỉnh đầu có chút ngứa, Thịnh Bảo Hoa bước về phía một khách điếm cách đó không xa, “Duyệt Lai khách sạn” bốn chữ to lóng lánh dưới ánh mặt trời. Bên cạnh, nam tử kia một đường trầm mặc theo sát nàng, Thịnh Bảo Hoa cũng không tỏ vẻ phản đối, dù sao nàng cũng khó được một lần làm người tốt, sẽ làm người tốt đến cùng đi. Vì thế, Thịnh Bảo Hoa nhếch nhác mang theo một nam tử gầy yếu nhợt nhạt, nghênh ngang đi vào Duyệt Lai khách sạn. “Mời vào trong, xin hỏi hai vị dùng gì?” Tiểu nhị Vượng Tài nhếch môi, lộ ra tám cái răng, nở một nụ cười tiêu chuẩn, ân cần đón tiếp. Lão bản từng nói, làm nghề này, kiêng kị nhất là mắt chó xem người thấp, bởi vì kẻ có tiền chân chính, bình thường đều rất lôi thôi. “Các ngươi có cái gì nha?” Cô gái nhỏ bé lôi thôi nhếch nhác quay đầu nhìn tiểu nhị, cười nhẹ nhàng hỏi. “Tuy rằng võ lâm đại hội đã kết thúc, nhưng các vị vẫn có thể thưởng thức phần ăn đại hiệp đặc sắc chỗ chúng ta nha, phi thường thực tế, một bầu rượu một chén cơm thêm hai lạng thịt bò, vừa ăn vừa uống a, còn tặng thêm canh suông, canh suông uống xong còn có thể lấy tiếp, chỉ có một lượng bạc!” Vượng Tài dựng thẳng ngón trỏ, thập phần nhiệt tình tiến cử, “Hơn nữa Duyệt Lai khách sạn chúng ta có chi nhánh khắp giang hồ, nơi nào có giang hồ, nơi đó có Duyệt Lai khách sạn, đi đến đâu cũng chỉ có giá này, già trẻ không gạt a!” “Thì ra đây là giang hồ a.” Ánh mắt cô gái nhếch nhác có chút ảm đạm, lập tức cười nhẹ, “Cho hai phần món ăn đại hiệp đi.” Nói xong, nàng đi đến gần cửa sổ ngồi xuống. Nhìn thấy nam tử gầy yếu nhợt nhạt cùng cô gái lôi thôi tóc tai bù xù kia ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, Vượng Tài nghi hoặc sờ sờ gáy, kéo Lai Phúc, “Này, huynh có cảm thấy cô nhóc kia có chút quen mắt không ~ “ “Ừ, đúng là rất quen mắt.” Lai Phúc cũng gật gật đầu. Đứng ở bên quầy, Tài Như Mệnh gảy gảy bàn tính, híp mắt cười cười, quay đầu phân phó một câu, “Chuẩn bị phần món ăn đại hiệp, làm xong để ta mang ra.” Lai Phúc há to mồm, nhìn thoáng qua Vượng Tài cũng đang há hốc miệng, trăm miệng một lời, “Hóa ra là nàng?!” “Sao lại chật vật vậy a, thực đáng thương ~” Tài Như Mệnh sờ sờ cằm cười hắc hắc. Vượng Tài cùng Lai Phúc đồng thời run rẩy. “Các ngươi biết không, Bảo Vân sơn Phi Thiên trại phát Huyền thưởng lệnh khắp giang hồ ~ nếu ai có thể đưa tiểu cô nương này bình yên trở về Phi Thiên trại, lập tức tặng hai ngàn hai trăm lượng hoàng kim ~” Híp mắt, Tài Như Mệnh dường như nhìn thấy một đống vàng sáng ngời khiến mắt y sắp mù rồi. “Đáng thương Thịnh cô nương, tại sao lại quay về rơi vào tay lão bản chứ…” Lai Phúc cúi đầu cảm thán một câu, chịu phận bất hạnh chui vào phòng bếp. Ở bên kia, Thịnh Bảo Hoa lại vẫy vẫy tay, Vượng Tài nhanh chóng đi tới. “Giúp ta chuẩn bị hai gian khách phòng, nhân tiện mua hai bộ quần áo.” Thịnh Bảo Hoa chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Mộ Dung Nguyệt Dao ngồi ở đối diện nàng, “Dựa theo vóc dáng chúng ta mà mua, tiếp theo chuẩn bị một ít nước tắm.” Nói xong, nàng lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn. “Được a, hai vị ngồi chờ, đồ ăn lập tức xong.” Vượng Tài cũng không nói ra chuyện mình đã nhận ra Thịnh Bảo Hoa, dù sao lão bản nhà hắn vẫn còn đang có suy nghĩ bất lương kia kìa. Đáng tiếc Vượng Tài uổng phí tâm tư, khi lão bản nhà hắn tự tay bưng phần thức ăn đại hiệp tới, Thịnh Bảo Hoa lập tức giật mình. Bánh gạo nếp, củ cải đường muối, cơm cùng canh suông, đều là những món theo khẩu vị của nàng, phần ăn đại hiệp vẫn không thay đổi. “A Mệnh…” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt lập tức trở nên sáng long lanh. “Thịnh cô nương biệt lai vô dạng?” Thịnh Bảo Hoa bỗng nhiên có chút cay cay sống mũi, không việc gì à? Nàng thiếu chút nữa đã toi mạng a! Nhìn thấy ánh mắt nàng bỗng nhiên trở nên ảm đạm, Tài Như Mệnh có chút kinh ngạc, tiểu cô nương này thoạt nhìn có chỗ nào đó không giống với lúc trước. “Ừm, đã gặp lại áp trại tướng công của cô chưa?” Tài Như Mệnh quyết định chuyển đề tài an toàn, “Mấy ngày trước ta vừa mới gặp qua nhé.” Không ngờ, đề tài này lại rất không an toàn. Sắc mặt Thịnh Bảo Hoa thay đổi mấy lần, rốt cục biến trở về vẻ tươi cười nhẹ nhàng, hơn nữa còn lộ ra tám cái răng, dọa Tài Như Mệnh nhảy dựng, thì ra cười hở tám cái răng lại dữ tợn như vậy, lần sau phải nhớ nói với Vượng Tài cùng Lai Phúc, để lộ sáu cái là đủ rồi, quá đủ rồi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hôm nay vận khí tốt, Thịnh Bảo Hoa lại có thể bắt được một con thỏ hoang, nàng xử lý gọn gàng, nhanh nhẹn nhóm một đống lửa, đặt con thỏ đã mổ bụng lột da lên lửa nướng. Mộ Dung Nguyệt Dao im lặng ngồi một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi. Dẫn chân khí lưu chuyển một vòng trong thân thể, cảm thấy không còn đáng ngại, hắn mới ngửi thấy mùi thịt nướng, chậm rãi mở cặp mắt sâu thẳm. “Rất nhanh có thể ăn.” Thịnh Bảo Hoa nhìn hắn nhếch miệng cười, quay đầu lại tiếp tục chăm chú nhìn con thỏ nướng của nàng, còn cẩn thận quay quay con thỏ, sợ nướng cháy. “Thịnh cô nương tay nghề thực tốt.” “Còn phải nói.” Thịnh Bảo Hoa tuyệt không biết hai chữ ‘khiêm tốn’ viết như thế nào, cực kỳ đắc ý chun mũi hít hít. Mộ Dung Nguyệt Dao khẽ mỉm cười, đang muốn nói tiếp, lại đưa mắt nhìn thấy một quyển sách nhỏ rách nát bên tay trái Thịnh Bảo Hoa thì ngây ngẩn cả người. Trên bìa quyển sách đó, lờ mờ viết ba chữ “Thu Thủy Tập”. … Tại sao lại ở đây? Vật mà hắn muốn có, tại sao lại ngay lúc này, hiện ra trước mắt hắn như thế? Đúng lúc Thịnh Bảo Hoa đang sáng mắt nhìn con thỏ nướng, trời mưa. Mưa tới thực mau, Thịnh Bảo Hoa một tay nhét Thu Thủy Tập vào người, nhanh chóng cầm con thỏ đang nướng dở chạy về phía sơn động, vừa chạy vừa kéo Mộ Dung Nguyệt Dao đang ngẩn người chạy theo, “Mau vào mau vào, nhanh không ướt.” May mà trong sơn động có dự trữ một ít củi khô, Thịnh Bảo Hoa có chút đắc ý thầm khen mình nhìn xa trông rộng, mùa này mưa nhiều, ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, đến buổi tối nhất định phải tìm một sơn động có thể tránh mưa, bằng không nếu trời mưa thì chỉ có ướt sũng. Đối với Thịnh Bảo Hoa từ nhỏ đã sống tại sơn trại mà nói, kỹ năng sinh tồn ở nơi hoang sơn dã lĩnh đối với nàng, chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng. “Cầm giúp ta.” Nhét con thỏ đang nướng dở một nửa vào tay Mộ Dung Nguyệt Dao, Thịnh Bảo Hoa cúi người nhặt cành khô chất thành một đống, sau đó lấy từ trong lòng ra hộp quẹt cùng Thu Thủy Tập, mắt cũng không chớp “roạt” một tiếng xé một trang giấy, dùng hộp quẹt châm. Đống lửa lập tức được đốt lên. Thịnh Bảo Hoa xoay người cầm lại con thỏ trong tay Mộ Dung Nguyệt Dao đang hóa đá, tiếp tục đặt trên lửa nướng. Ngồi được một lúc, tựa hồ do lửa chưa đủ vượng, nàng lại xé Thu Thủy Tập, ném vào trong lửa. Mộ Dung Nguyệt Dao cuối cùng không nhịn được, giữ tay nàng lại. “Đừng vội, sắp chín rồi.” Thịnh Bảo Hoa cho là hắn đã đói bụng, thuận miệng an ủi hắn. “Đó là Thu Thủy Tập?” Hắn hỏi. Thịnh Bảo Hoa tựa hồ lập tức trầm xuống. Mộ Dung Nguyệt Dao nhìn thấy nàng bỗng nhiên trầm tĩnh lại quay mặt đi, hơi hơi nhíu mày. Đúng lúc hắn đang muốn nói, Thịnh Bảo Hoa bỗng nhiên cười nghiêng mặt qua, “Thu Thủy Tập là cái gì thế?” Mộ Dung Nguyệt Dao yên lặng nhìn nàng, muốn nhìn ra điều gì đó từ gương mặt tươi cười của nàng, nhưng cuối cùng vẫn không nhận ra điều gì. “Ai nha, chẳng lẽ ngươi nói cái này?” Thịnh Bảo Hoa vẻ mặt tỉnh ngộ chỉ chỉ quyển sách nhỏ không còn đầy đủ trong tay, “Quyển sách này gọi là Thu Thủy Tập sao? Ta không biết chữ.” “Rôt cuộc cô là ai, tại sao Thu Thủy Tập lại ở trong tay cô?” Mộ Dung Nguyệt Dao nhìn nàng, không bị nàng lừa, trực tiếp hỏi điều mà hắn nghi hoặc đã lâu, “Người mà ngày đó Quý Ngọc Anh muốn tìm là cô đúng không, rốt cuộc cô và y có quan hệ gì?” “Ngươi làm đau ta.” Thịnh Bảo Hoa ủy khuất chép miệng, dùng tay kia chỉ chỉ cái tay đang bị hắn túm chặt, “Ngươi đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng của mình sao?” Mộ Dung Nguyệt Dao sửng sốt, buông lỏng tay ra. Thịnh Bảo Hoa nhìn nam tử đã khôi phục gần như hoàn hảo trước mặt, tuy rằng sắc mặt hắn thoạt nhìn vẫn tái nhợt, hành động vô lực như cũ, nhưng nàng biết, hắn đã có thể dễ dàng giết chết một con mãnh thú, thậm chí là một võ lâm cao thủ. “Hồ Tử thúc thúc nói, dùng nhiệt độ cơ thể cứu sống một con rắn sắp chết cóng, cuối cùng lại bị cắn ngược một cái, là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời này.” Thịnh Bảo Hoa cười quay đầu lại nhìn con thỏ nướng đã chín, xé một cái chân thỏ đưa cho hắn. Mộ Dung Nguyệt Dao hạ ánh mắt nhận lấy, làm như không hiểu ý nghĩa lời nói của nàng, cũng không hỏi xem Hồ Tử thúc thúc kia là ai. Thịnh Bảo Hoa cũng không nói gì nữa, yên lặng ôm thỏ nướng bắt đầu gặm, gặm đến mức mồm miệng bóng mỡ. Ăn hết con thỏ nướng, nấc một cái thỏa mãn, Thịnh Bảo Hoa xoa xoa cái bụng no căng, sau đó tiện tay ném quyển Thu Thủy Tập thiếu rách kia vào lòng Mộ Dung Nguyệt Dao, “Ngươi thấy đấy, ta không có hứng thú với cái thứ này, đối với ta mà nói, nó còn không hấp dẫn bằng một con thỏ nướng, ngươi cần thì cầm đi.” Nói xong, nàng vỗ vỗ đống cỏ khô đã trải sẵn, quay lưng về phía cửa sơn động mà ngủ. “Thương thế của ngươi cũng sắp lành rồi, ta biết ngươi là một nhân vật lớn, ngày mai đến thành trấn, chúng ta liền ai đi đường nấy đi, xem như báo đáp ơn cứu mạng của ta, đêm nay ngươi gác đêm.” Mộ Dung Nguyệt Dao nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia, mày lại càng nhíu chặt lại. Thịnh Bảo Hoa không nói thêm gì nữa, hô hấp dần dần vững vàng, nàng đang ngủ. Hồ Tử thúc thúc tựa hồ còn nói qua, tình thâm không thọ, đặt quá nhiều cảm tình tất sẽ chịu tổn thương, người vô tâm vô phế sẽ sống tương đối dài lâu. Đúng như lời Thịnh Bảo Hoa, giữa trưa ngày thứ hai, bọn họ rốt cuộc đã rời khỏi cái nơi không một bóng người kia, tới Phụng Tiên trấn. Đứng giữa đường lớn người đến người đi, trong nháy mắt, Thịnh Bảo Hoa có chút không quen, qua hơn nửa tháng sống cuộc sống dã nhân, đột nhiên lại trở lại cuộc sống bình thường, khiến nàng thổn thức chốc lát. Để ý thấy người đi đường liên tục quay đầu nhìn lại, Thịnh Bảo Hoa cúi đầu nhìn nhìn chính mình, tiếp tục liếc nhìn nam tử đang lẳng lặng đứng bên cạnh mình. Nửa tháng trời không thay đổi xiêm y… Gãi gãi đỉnh đầu có chút ngứa, Thịnh Bảo Hoa bước về phía một khách điếm cách đó không xa, “Duyệt Lai khách sạn” bốn chữ to lóng lánh dưới ánh mặt trời. Bên cạnh, nam tử kia một đường trầm mặc theo sát nàng, Thịnh Bảo Hoa cũng không tỏ vẻ phản đối, dù sao nàng cũng khó được một lần làm người tốt, sẽ làm người tốt đến cùng đi. Vì thế, Thịnh Bảo Hoa nhếch nhác mang theo một nam tử gầy yếu nhợt nhạt, nghênh ngang đi vào Duyệt Lai khách sạn. “Mời vào trong, xin hỏi hai vị dùng gì?” Tiểu nhị Vượng Tài nhếch môi, lộ ra tám cái răng, nở một nụ cười tiêu chuẩn, ân cần đón tiếp. Lão bản từng nói, làm nghề này, kiêng kị nhất là mắt chó xem người thấp, bởi vì kẻ có tiền chân chính, bình thường đều rất lôi thôi. “Các ngươi có cái gì nha?” Cô gái nhỏ bé lôi thôi nhếch nhác quay đầu nhìn tiểu nhị, cười nhẹ nhàng hỏi. “Tuy rằng võ lâm đại hội đã kết thúc, nhưng các vị vẫn có thể thưởng thức phần ăn đại hiệp đặc sắc chỗ chúng ta nha, phi thường thực tế, một bầu rượu một chén cơm thêm hai lạng thịt bò, vừa ăn vừa uống a, còn tặng thêm canh suông, canh suông uống xong còn có thể lấy tiếp, chỉ có một lượng bạc!” Vượng Tài dựng thẳng ngón trỏ, thập phần nhiệt tình tiến cử, “Hơn nữa Duyệt Lai khách sạn chúng ta có chi nhánh khắp giang hồ, nơi nào có giang hồ, nơi đó có Duyệt Lai khách sạn, đi đến đâu cũng chỉ có giá này, già trẻ không gạt a!” “Thì ra đây là giang hồ a.” Ánh mắt cô gái nhếch nhác có chút ảm đạm, lập tức cười nhẹ, “Cho hai phần món ăn đại hiệp đi.” Nói xong, nàng đi đến gần cửa sổ ngồi xuống. Nhìn thấy nam tử gầy yếu nhợt nhạt cùng cô gái lôi thôi tóc tai bù xù kia ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, Vượng Tài nghi hoặc sờ sờ gáy, kéo Lai Phúc, “Này, huynh có cảm thấy cô nhóc kia có chút quen mắt không ~ “ “Ừ, đúng là rất quen mắt.” Lai Phúc cũng gật gật đầu. Đứng ở bên quầy, Tài Như Mệnh gảy gảy bàn tính, híp mắt cười cười, quay đầu phân phó một câu, “Chuẩn bị phần món ăn đại hiệp, làm xong để ta mang ra.” Lai Phúc há to mồm, nhìn thoáng qua Vượng Tài cũng đang há hốc miệng, trăm miệng một lời, “Hóa ra là nàng?!” “Sao lại chật vật vậy a, thực đáng thương ~” Tài Như Mệnh sờ sờ cằm cười hắc hắc. Vượng Tài cùng Lai Phúc đồng thời run rẩy. “Các ngươi biết không, Bảo Vân sơn Phi Thiên trại phát Huyền thưởng lệnh khắp giang hồ ~ nếu ai có thể đưa tiểu cô nương này bình yên trở về Phi Thiên trại, lập tức tặng hai ngàn hai trăm lượng hoàng kim ~” Híp mắt, Tài Như Mệnh dường như nhìn thấy một đống vàng sáng ngời khiến mắt y sắp mù rồi. “Đáng thương Thịnh cô nương, tại sao lại quay về rơi vào tay lão bản chứ…” Lai Phúc cúi đầu cảm thán một câu, chịu phận bất hạnh chui vào phòng bếp. Ở bên kia, Thịnh Bảo Hoa lại vẫy vẫy tay, Vượng Tài nhanh chóng đi tới. “Giúp ta chuẩn bị hai gian khách phòng, nhân tiện mua hai bộ quần áo.” Thịnh Bảo Hoa chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Mộ Dung Nguyệt Dao ngồi ở đối diện nàng, “Dựa theo vóc dáng chúng ta mà mua, tiếp theo chuẩn bị một ít nước tắm.” Nói xong, nàng lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn. “Được a, hai vị ngồi chờ, đồ ăn lập tức xong.” Vượng Tài cũng không nói ra chuyện mình đã nhận ra Thịnh Bảo Hoa, dù sao lão bản nhà hắn vẫn còn đang có suy nghĩ bất lương kia kìa. Đáng tiếc Vượng Tài uổng phí tâm tư, khi lão bản nhà hắn tự tay bưng phần thức ăn đại hiệp tới, Thịnh Bảo Hoa lập tức giật mình. Bánh gạo nếp, củ cải đường muối, cơm cùng canh suông, đều là những món theo khẩu vị của nàng, phần ăn đại hiệp vẫn không thay đổi. “A Mệnh…” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt lập tức trở nên sáng long lanh. “Thịnh cô nương biệt lai vô dạng?” Thịnh Bảo Hoa bỗng nhiên có chút cay cay sống mũi, không việc gì à? Nàng thiếu chút nữa đã toi mạng a! Nhìn thấy ánh mắt nàng bỗng nhiên trở nên ảm đạm, Tài Như Mệnh có chút kinh ngạc, tiểu cô nương này thoạt nhìn có chỗ nào đó không giống với lúc trước. “Ừm, đã gặp lại áp trại tướng công của cô chưa?” Tài Như Mệnh quyết định chuyển đề tài an toàn, “Mấy ngày trước ta vừa mới gặp qua nhé.” Không ngờ, đề tài này lại rất không an toàn. Sắc mặt Thịnh Bảo Hoa thay đổi mấy lần, rốt cục biến trở về vẻ tươi cười nhẹ nhàng, hơn nữa còn lộ ra tám cái răng, dọa Tài Như Mệnh nhảy dựng, thì ra cười hở tám cái răng lại dữ tợn như vậy, lần sau phải nhớ nói với Vượng Tài cùng Lai Phúc, để lộ sáu cái là đủ rồi, quá đủ rồi.