Xúc cảm mềm mại mát lạnh, cùng với hương vị ngọt ngào từ đôi môi truyền đến làm Đại ma vương như si như say, đầu lưỡi lần vẽ theo đường cong cánh môi, sau đó lợi dụng lúc chủ nhân của đôi môi ấy còn đang sững sờ chưa kịp khép miệng lại, nhanh chóng duỗi đầu lưỡi vào bên trong thăm dò.
Dịch Kỳ bị hành động đột ngột của Đại ma vương làm cho chấn kinh đến không biết phản ứng thế nào, ngây ngốc mở to miệng để đầu lưỡi đối phương làm loạn trong miệng mình. Cảm giác đầu lưỡi linh hoạt tinh tế liếm lộng từng điểm trong khoang miệng, cố ý khiêu khích chiếc lưỡi ngây thơ của cậu cùng nhau cuồng vũ. Dịch Kỳ mở to mắt nín thở, nghẹn một hơi nghẹn đến đỏ bừng cả mặt.
“Ngu ngốc, như thế nào lại không biết thở?” Đại ma vương cuối cùng cũng tốt bụng mà buông tha cho cậu, ánh mắt lấp lánh ý cười nhìn Dịch Kỳ cả mặt cả tai cả cổ đều đỏ ửng.
Dịch Kỳ lúc này mới kịp hoàn hồn, lập tức nâng tay lên che miệng, sau đó cảm thấy có chút 囧 nghĩ cái động tác này sao y như gái nhà lành bị người ta khi dễ, liền buông tay xuống, định dùng tay áo lau đi nước bọt còn vương trên môi cùng khóe miệng thì tay đã bị Đại ma vương giữ lại, “Đã nói rồi, không cho lau.”
“Anh, anh…” Dịch Kỳ vừa luống cuống vừa tức giận, lắp bắp cả buổi không biết nói gì, trái tim nhỏ bé đáng thương đập bang bang trong ngực.
Đại ma vương mỉm cười nhìn Dịch Kỳ, “Anh thế nào?”
“Ai cho phép anh hôn, hôn tôi?” Dịch Kỳ lắp bắp càng lợi hại, cái người này mặt dày đến cỡ nào vậy chứ, làm ra việc kinh thiên động địa như thế mà mặt không đỏ tim không loạn, lại còn cười đến đáng khinh như vậy nữa chứ, tức chết cậu mà a a a a a!
“Anh hôn bà xã của anh thì có gì không đúng?” Đại ma vương dùng ngữ khí chính đáng đến không thể chính đáng hơn hỏi lại.
“Ai là bà xã anh?” Dịch Kỳ xù lông.
“Em!” Đại ma vương cười chói mắt hơn cả mặt trời, sau đó làm mặt nghiêm túc nói, “Đừng hòng chối bỏ, cả công ty này hiện tại đều biết em là bã xã của anh!”
Dịch Kỳ thiếu chút nữa hộc máu mà chết, “Cái đó không tính, là mọi người trêu đùa mà thôi a!”
“Không quan tâm! Anh chỉ cần biết Tiểu Kỳ là bà xã của anh!” Đại ma vương bá đạo nói, vừa nói vừa thu thập tài liệu trên bàn của Dịch Kỳ. “Được rồi, trễ lắm rồi, về thôi!”
Anh đừng có vô lý như vậy a! Dịch Kỳ trong lòng rít gào, vươn tay chặn lại bàn tay của Đại ma vương, “Còn chưa làm xong.”
“Ngu ngốc!” Đại ma vương gõ nhẹ lên đầu cậu, “Anh đã làm xong hết rồi.”
Cái gì?! Dịch Kỳ mở to mắt không thể tin nhìn bản báo cáo hoàn chỉnh trên máy, lại nhìn Đại ma vương vẻ mặt tự đắc nhìn mình, thiệt muốn đập một phát lên cái mặt đẹp trai kia ghê! Nhưng mà phải công nhận, Đại ma vương cũng rất giỏi, báo cáo cậu lăn lộn cả một buổi vẫn không xong, Đại ma vương vừa ra tay đã giải quyết lưu loát, thật khiến người ta có một chút ngưỡng mộ ghen tị hận a!
“Về thôi! Anh đưa em về.” Đại ma vương để tập tài liệu ngay ngắn vào một góc bàn làm việc của cậu, save file báo cáo, tắt máy tính, một loạt động tác vô cùng nhanh nhẹn liền mạch, Dịch Kỳ chỉ có thể đứng một bên tròn mắt nhìn, sau đó tay liền bị anh nắm lấy kéo đi.
Dịch Kỳ giật nảy người vùng tay ra, nhưng đau khổ phát hiện khí lực mình không bằng Đại ma vương, có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được, vì vậy đổi sang chiến thuật năn nỉ, “Triệu tổng, làm ơn buông tay ra đi. Tôi đi về bằng xe buýt được rồi, nhà tôi rất gần đây.”
Đại ma vương chẳng những không buông tay mà còn nắm chặt hơn, phóng về phía cậu một ánh mắt cảnh cáo, “Em còn lải nhải nữa, anh sẽ có biện pháp làm cho em phải ngậm miệng lại.”
Dịch Kỳ trong lòng giật thót một cái, cảnh tượng bị hôn đến choáng váng khi nãy lại hiện về, vì thế thức thời im miệng, tâm tình phức tạp đi theo Đại ma vương ra bãi đỗ xe để anh đưa mình về nhà.
Đại ma vương vẻ mặt bình tĩnh lái xe, tựa như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, nhưng khóe mắt đuôi mày đến ẩn ẩn ý cười, nhìn qua đã biết tâm tình tốt lắm.
Dịch Kỳ thì trái ngược hoàn toàn, cậu hiện tại trong đầu suy nghĩ đã loạn thành một đống tương hồ! Đại ma vương vì cái gì lại hôn mình?! Nếu trêu đùa thì cũng không cần quá đáng vậy chứ, hai người dù sao đều đã trưởng thành, đâu phải là trẻ con nữa mà lại đùa giỡn như vậy, hơn nữa hai người đều là nam nhân a, ách, hôn môi như vậy, không phải là kỳ quái lắm sao?
Nhưng mà, Dịch Kỳ vô thức đưa tay lên sờ sờ khóe môi, tựa như vẫn còn vương lại cảm giác mềm mại kia, hình như bản thân ngoại trừ kinh ngạc thì cũng không có cảm giác chán ghét…
A a a a Dịch Kỳ ngươi đang nghĩ cái gì vậy a a a a?!!!!!
Cho đến tận lúc Đại ma vương đưa cậu đến dưới lầu, Dịch Kỳ vẫn chưa thoát khỏi cảm giác xuất thần, ngơ ngẩn chào Đại ma vương rồi lơ lửng trở vào nhà. Không cần đoán, đêm hôm ấy có người mất ngủ!
Lăn qua lộn lại thế nào, ánh mắt vẫn là trừng trừng nhìn lên trần nhà, Dịch Kỳ khóc không ra nước mắt, đây toàn bộ đều do Đại ma vương hại mà!
Hôm sau vác đôi mắt gấu mèo đi làm, Dịch Kỳ cơ hồ phun lửa khi thấy Đại ma vương thần thanh khí sảng tươi cười bước ngang chỗ cậu, sau đó làm ra vẻ mặt hơi hơi ngạc nhiên nói, “Hôm qua ngủ không ngon sao? À, thuận tiện mang vào cho anh tách cà phê.” Sau đó tiêu sái rời đi, cả một cái lá cây cũng không rơi lại!
Anh ta cư nhiên có thể thản nhiên như không, tựa như chuyện hôm qua anh ta cường hôn mình hoàn toàn chưa từng xảy ra, trong khi mình lại vì chuyện này mà mất ngủ, thật đúng là ngu ngốc a ngu ngốc! Dịch Kỳ tức đến giậm chân, sau đó tự nhủ anh ta không quan tâm thì việc quái gì mình phải để bụng!
Đúng, không cần nhớ đến, xem như hôm qua bị cẩu liếm một ngụm là được!
Dịch Kỳ siết tay, quyết tâm quăng chuyện mình lại bị cường hôn ra sau đầu không nghĩ đến nữa, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có một chút cảm giác mất mát.
…
Buổi tối ngày thứ sáu lúc Dịch Kỳ về đến nhà đã là sáu giờ hơn, đèn hành lang chưa kịp bật khiến dãy hành lang dài mênh mông có một loại cảm giác ám ách quái dị, cậu lại phát hiện trước cửa nhà mình có một bóng đen ngồi thu lu một góc. Còn chưa đợi Dịch Kỳ kịp phản ứng, bóng đen vừa nhìn thấy cậu lập tức lao ra, kêu to một tiếng “Tiểu Kỳ!!!!” Dọa Dịch Kỳ một phen nhảy dựng!
Thiếu chút nữa Dịch Kỳ đã hét lên thành tiếng, nhưng may mắn trấn tĩnh lại kịp, hơn nữa nghe giọng nói kia có vẻ vô cùng quen thuộc nha, vì vậy cậu cẩn thận lên tiếng hỏi, “Anh hai?”
Dịch Hiểu Phong vẻ mặt khổ bức đứng đối diện nhìn cậu, “Tiểu Kỳ, đêm nay cho anh tá túc!”
Dịch Kỳ vừa nhìn mặt anh trai đã biết ngay lại bị chị dâu thi hành lệnh cấm vận nữa rồi, vì vậy thở ra một hơi, vừa mở cừa nhà vừa hỏi, “Lại phạm lỗi gì? Bao nhiêu ngày?”
Dịch Hiểu Phong cao giọng nói, “Không có nha, hôm nay chị dâu em với Tiểu Hy về nhà bà ngoại, anh ngày mai có việc bận nên không về cùng. Ở nhà một mình cũng buồn nên sang đây với em cho vui.”
Dịch Kỳ liếc mắt nhìn anh trai vẻ nghi ngờ. Cũng không trách được cậu lại không tin Dịch Hiểu Phong, Thẩm Giai Nguyệt là một người phụ nữ rất cá tính, Dịch Hiểu Phong vì bị cá tính của cô thu hút nên mới yêu thương, và cũng vì điều đó mà lên bờ xuống ruộng không biết bao nhiêu lần, thật chẳng biết là nên cười hay nên khóc!
Dịch Hiểu Phong thấy em trai híp mắt nhìn mình thì có chút chột dạ nói, “Này, nhìn anh như thế là sao hử? Không tin anh sao?!”
Dịch Kỳ cũng lười cùng anh mình tranh cãi, nhún nhún vai nói, “Không cần, anh nói thế nào thì thế ấy đi.”
Dịch Hiểu Phong thấy Dịch Kỳ không hỏi nữa thì thở ra một hơi, gì chứ danh dự đàn ông không thể mất được a, hơn nữa còn là trước mặt em trai! Sau đó đi đến sôpha ngồi phịch xuống, ngoái đầu lại nhìn Dịch Kỳ hỏi, “Này, anh đói bụng quá, có gì ăn được không vậy?”
Dịch Kỳ trợn trắng mắt xem thường, nhưng cũng thành thành thật thật đi đến mở tủ lạnh lấy ra một cái bánh ngọt với chai nước khoáng, mang đến đặt trên bàn trước mặt Dịch Hiểu Phong, “Ăn tạm cái này đi, em đi nấu cơm, khoảng nửa tiếng nữa là được.”
Dịch Hiểu Phong một bên ăn bánh ngọt một bên cầm điều khiển tivi bấm loạn xạ, vẻ mặt hưởng thụ vô cùng nói, “Ờ, Tiểu Kỳ ngoan. Khi nào xong gọi anh.”
Dịch Kỳ bĩu môi một cái, xoay lưng đi vào bếp, mặc tạp dề bắt đầu nấu ăn. Ăn tối xong, Dịch Hiểu Phong kéo cậu chơi game, đến mười giờ hơn thì tivi có trận bóng đá giải Ngoại hạng Anh giữa Manchester United và Chelsea, thế là Dịch Hiểu Phong chạy đi lôi mấy lon bia trong tủ lạnh ra, Dịch Kỳ thì nướng thêm mấy con khô mực, hai anh em vừa nhấm nháp bia vừa xem bóng đá!
Hết trận cũng đã nửa đêm, Dịch Kỳ nửa lôi nửa kéo Dịch Hiểu Phong đã muốn chân nam đá chân chiêu về phòng ngủ, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn ngày mai là cuối tuần, ít ra có thể ngủ bù!
Sáng thứ bảy, Dịch Kỳ tỉnh dậy đã là bảy giờ rưỡi, nhìn sang bên cạnh thì thấy anh trai úp mặt vào gối ngủ đến chảy cả nước bọt. Dịch Kỳ nhăn mày, đứng lên đi vào nhà vệ sinh quyết định tắm rửa một lúc, mùi bia đêm qua vẫn còn khiến cậu có chút khó chịu, trong lòng âm thầm nghĩ, kiểu này phải mang drap giường đi giặt lại rồi!
Tắm xong, Dịch Kỳ một bên lau tóc một bên đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh định làm bữa sáng thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Dịch Kỳ buồn bực đóng lại tủ lạnh đi ra mở cửa, mới sáng sớm ngày cuối tuần đã đến nhà người ta bấm chuông ầm ĩ, thật là!
Vừa mở cửa ra, Dịch Kỳ liền trực tiếp hóa đá!
Đứng bên ngoài cửa chính là Đại ma vương, một tay cầm túi xốp, thoạt nhìn có vẻ là điểm tâm sáng, một tay đút túi quần, khóe môi hơi hơi nhếch lên. Đại ma vương hôm nay không mặc tây trang chính quy như mọi ngày, có lẽ là ngày nghỉ nên ăn mặc có chút tùy ý thoải mái, quần bò màu xanh đậm ôm gọn cặp chân thon dài, T-shirt màu trắng mặt bên trong, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo sơmi sọc cộc tay, càng khiến anh trông năng động trẻ trung hơn rất nhiều.
Dịch Kỳ nhìn đến ngây ngốc, trong lòng không khỏi tán thưởng, Đại ma vương quả thật suất vô cùng, thật sự là có một chút hâm mộ ghen tị hận a!
Đại ma vương tựa tiếu phi tiếu nhìn Dịch Kỳ, mái tóc vừa tắm gội còn ướt nước, áo pull trắng mỏng manh, đôi chỗ bị nước thấm ướt làm nổi bật lên vùng da bên dưới, chưa kể đến hai điểm hồng anh khi ẩn khi hiện sau lớp áo, quần short ngang đầu gối, làn da trắng nõn mịn màng. Đại ma vương nhìn Dịch Kỳ từ trên xuống dưới, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt!
Hai bên cứ thế nhìn nhau, còn chưa kịp lên tiếng thì Dịch Hiểu Phong ở trong phòng ngủ cũng bị tiếng chuông cửa đánh thức, mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng, tay còn vô cùng khiếm nhã gãi mông soàn soạt, “Mới sáng sớm ai đến vậy Tiểu Kỳ?”
Hai người đều bị tiếng nói đột ngột của Dịch Hiểu Phong làm cho giật mình, đồng loạt quay lại nhìn anh.
Dịch Kỳ bỗng nhiên có cảm giác như thể mình lén lút hẹn hò bị anh trai phát hiện, len lén liếc nhìn Đại ma vương một cái, sau đó lúng túng nói, “Là đồng nghiệp của em thôi! Anh đi rửa mặt đi, chút nữa em làm điểm tâm cho.”
Dịch Hiểu Phong theo thói quen ôm Dịch Kỳ một cái, dụi dụi đầu vào cổ cậu nói, “Tiểu Kỳ ngoan quá, chỉ có Tiểu Kỳ là thương anh nhất.” Đâu như bà xã đại nhân nhà mình, hở chút là cấm vận, thật là khổ không kể xiết a!
Dịch Kỳ nhăn mặt đẩy anh trai ra, “Đi nhanh rửa mặt đi, hôi muốn chết.”
Dịch Hiểu Phong “Ừ!” một tiếng, nhướn đôi mắt lèm nhèm lên nhìn người đàn ông trước mặt, cười cười một cái rồi xoay lưng đi vào phòng tắm.
Dịch Kỳ nhẹ nhõm thở ra một hơi, quay lại nhìn Đại ma vương định mở miệng nói thì bị vẻ mặt của Đại ma vương dọa đến hết hồn!
Đại ma vương sắc mặt hiện tại có thể nói là đen hơn đáy nồi, đôi mắt nhìn cậu dường như sắp tóe ra lửa, hàm răng nghiến chặt đến mức cảm giác như hai bên hàm bạnh ra, thoạt trông vô cùng khủng bố.
Dịch Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy Đại ma vương tức giận đến như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ run, lắp bắp nói, “Có, có chuyện gì vậy?”
Đại ma vương không nói không rằng bước vào nhà, hung hăng dùng chân đóng cửa đánh rầm một cái, quăng túi xốp đựng điểm tâm lên bàn trà, sao đó bắt lấy tay Dịch Kỳ kéo thẳng về phía phòng ngủ, lại rầm một tiếng khóa trái cửa lại.
Dịch Kỳ còn chưa hoàn hồn đã bị Đại ma vương đặt lên cửa, sau đó chính là đôi môi mạnh mẽ áp lên môi cậu, bá đạo khai mở khớp hàm, đầu lưỡi nhanh như chớp tiến vào trong khuấy động khoang miệng.
Dịch Kỳ hoảng hốt cố đẩy anh ra, nhưng hai cánh tay của Đại ma vương cứ như hai gọng kềm bằng thép nguội, có đẩy thế nào cũng không lay chuyển, ngược lại nụ hôn càng sâu hơn, khiến Dịch Kỳ cơ hồ là hít thở không thông!
Hôn hơn nửa ngày, đến lúc Dịch Kỳ có cảm giác mình sắp ngất đi vì thiếu dưỡng khí thì Đại ma vương mới rời đi, nhưng trước khi hai đôi môi tách ra liền hung hăng cắn một cái lên môi cậu, khiến Dịch Kỳ đau đến sắp chảy nước mắt, kêu lên một tiếng “Đau…”
Đại ma vương đưa tay giữ chặt gương mặt Dịch Kỳ, gằn từng chữ, “Dịch Kỳ, cậu giỏi lắm!”
Dịch Kỳ ngơ ngác nhìn anh, hai gò má vì nghẹn thở lâu mà đỏ ửng, hai mắt phủ một tầng hơi nước mông lung, ngây ngốc hỏi lại, “Anh nói cái gì?”
“Còn dám hỏi?” Đại ma vương thật sự là tức giận không nhẹ, hai tay niết mạnh gương mặt Dịch Kỳ, “Nói, người đàn ông kia là ai? Tại sao lại ở nhà cậu?” Không phải đã nói sống một mình hay sao, hôm nay mới biết cư nhiên dám dẫn nam nhân khác về nhà, còn để hắn ôm ôm ấp ấp, thật là tức chết người mà!
Dịch Kỳ mạc danh kỳ diệu, “Ai cơ?”
“Đừng giả ngốc. Chính là người đàn ông vừa rồi vừa ôm cậu.” Đại ma vương trợn mắt nói.
Dịch Kỳ dở khóc dở cười, “Anh là hỏi anh trai tôi?”
“Đúng vậy! Cậu nên nhớ cậu là bà xã tôi. Tôi không cho phép anh trai cậu…” Đại ma vương nói đến đó thì ngẩn ra, “Cậu nói, là ai trai cậu?”
Dịch Kỳ cảm thấy đầu vang ong ong, “Phải a!”
“Ách, là anh trai cậu sao…” Đại ma vương hiếm có khi lúng túng, nhưng sau đó lại trở về hình tượng bá đạo lại vô lý của mình, “Nhưng là anh em cũng không được loạn ôm như thế! Cậu nên nhớ cậu là bà xã của tôi, nghe chưa?!”
Gì chứ, không phải tiểu thuyết cũng có đề cập đến sao, chính là huynh đệ cũng có thể yêu nhau nha, cho nên, luôn luôn phải đề cao cảnh giác, diệt trừ tai họa từ trong trứng nước!
Dịch Kỳ triệt để câm nín, trợn mắt xem thường nhìn Đại ma vương, trong lòng âm thầm nói, anh còn có thể vô lý hơn nữa không vậy?!
Xúc cảm mềm mại mát lạnh, cùng với hương vị ngọt ngào từ đôi môi truyền đến làm Đại ma vương như si như say, đầu lưỡi lần vẽ theo đường cong cánh môi, sau đó lợi dụng lúc chủ nhân của đôi môi ấy còn đang sững sờ chưa kịp khép miệng lại, nhanh chóng duỗi đầu lưỡi vào bên trong thăm dò.
Dịch Kỳ bị hành động đột ngột của Đại ma vương làm cho chấn kinh đến không biết phản ứng thế nào, ngây ngốc mở to miệng để đầu lưỡi đối phương làm loạn trong miệng mình. Cảm giác đầu lưỡi linh hoạt tinh tế liếm lộng từng điểm trong khoang miệng, cố ý khiêu khích chiếc lưỡi ngây thơ của cậu cùng nhau cuồng vũ. Dịch Kỳ mở to mắt nín thở, nghẹn một hơi nghẹn đến đỏ bừng cả mặt.
“Ngu ngốc, như thế nào lại không biết thở?” Đại ma vương cuối cùng cũng tốt bụng mà buông tha cho cậu, ánh mắt lấp lánh ý cười nhìn Dịch Kỳ cả mặt cả tai cả cổ đều đỏ ửng.
Dịch Kỳ lúc này mới kịp hoàn hồn, lập tức nâng tay lên che miệng, sau đó cảm thấy có chút 囧 nghĩ cái động tác này sao y như gái nhà lành bị người ta khi dễ, liền buông tay xuống, định dùng tay áo lau đi nước bọt còn vương trên môi cùng khóe miệng thì tay đã bị Đại ma vương giữ lại, “Đã nói rồi, không cho lau.”
“Anh, anh…” Dịch Kỳ vừa luống cuống vừa tức giận, lắp bắp cả buổi không biết nói gì, trái tim nhỏ bé đáng thương đập bang bang trong ngực.
Đại ma vương mỉm cười nhìn Dịch Kỳ, “Anh thế nào?”
“Ai cho phép anh hôn, hôn tôi?” Dịch Kỳ lắp bắp càng lợi hại, cái người này mặt dày đến cỡ nào vậy chứ, làm ra việc kinh thiên động địa như thế mà mặt không đỏ tim không loạn, lại còn cười đến đáng khinh như vậy nữa chứ, tức chết cậu mà a a a a a!
“Anh hôn bà xã của anh thì có gì không đúng?” Đại ma vương dùng ngữ khí chính đáng đến không thể chính đáng hơn hỏi lại.
“Ai là bà xã anh?” Dịch Kỳ xù lông.
“Em!” Đại ma vương cười chói mắt hơn cả mặt trời, sau đó làm mặt nghiêm túc nói, “Đừng hòng chối bỏ, cả công ty này hiện tại đều biết em là bã xã của anh!”
Dịch Kỳ thiếu chút nữa hộc máu mà chết, “Cái đó không tính, là mọi người trêu đùa mà thôi a!”
“Không quan tâm! Anh chỉ cần biết Tiểu Kỳ là bà xã của anh!” Đại ma vương bá đạo nói, vừa nói vừa thu thập tài liệu trên bàn của Dịch Kỳ. “Được rồi, trễ lắm rồi, về thôi!”
Anh đừng có vô lý như vậy a! Dịch Kỳ trong lòng rít gào, vươn tay chặn lại bàn tay của Đại ma vương, “Còn chưa làm xong.”
“Ngu ngốc!” Đại ma vương gõ nhẹ lên đầu cậu, “Anh đã làm xong hết rồi.”
Cái gì?! Dịch Kỳ mở to mắt không thể tin nhìn bản báo cáo hoàn chỉnh trên máy, lại nhìn Đại ma vương vẻ mặt tự đắc nhìn mình, thiệt muốn đập một phát lên cái mặt đẹp trai kia ghê! Nhưng mà phải công nhận, Đại ma vương cũng rất giỏi, báo cáo cậu lăn lộn cả một buổi vẫn không xong, Đại ma vương vừa ra tay đã giải quyết lưu loát, thật khiến người ta có một chút ngưỡng mộ ghen tị hận a!
“Về thôi! Anh đưa em về.” Đại ma vương để tập tài liệu ngay ngắn vào một góc bàn làm việc của cậu, save file báo cáo, tắt máy tính, một loạt động tác vô cùng nhanh nhẹn liền mạch, Dịch Kỳ chỉ có thể đứng một bên tròn mắt nhìn, sau đó tay liền bị anh nắm lấy kéo đi.
Dịch Kỳ giật nảy người vùng tay ra, nhưng đau khổ phát hiện khí lực mình không bằng Đại ma vương, có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được, vì vậy đổi sang chiến thuật năn nỉ, “Triệu tổng, làm ơn buông tay ra đi. Tôi đi về bằng xe buýt được rồi, nhà tôi rất gần đây.”
Đại ma vương chẳng những không buông tay mà còn nắm chặt hơn, phóng về phía cậu một ánh mắt cảnh cáo, “Em còn lải nhải nữa, anh sẽ có biện pháp làm cho em phải ngậm miệng lại.”
Dịch Kỳ trong lòng giật thót một cái, cảnh tượng bị hôn đến choáng váng khi nãy lại hiện về, vì thế thức thời im miệng, tâm tình phức tạp đi theo Đại ma vương ra bãi đỗ xe để anh đưa mình về nhà.
Đại ma vương vẻ mặt bình tĩnh lái xe, tựa như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, nhưng khóe mắt đuôi mày đến ẩn ẩn ý cười, nhìn qua đã biết tâm tình tốt lắm.
Dịch Kỳ thì trái ngược hoàn toàn, cậu hiện tại trong đầu suy nghĩ đã loạn thành một đống tương hồ! Đại ma vương vì cái gì lại hôn mình?! Nếu trêu đùa thì cũng không cần quá đáng vậy chứ, hai người dù sao đều đã trưởng thành, đâu phải là trẻ con nữa mà lại đùa giỡn như vậy, hơn nữa hai người đều là nam nhân a, ách, hôn môi như vậy, không phải là kỳ quái lắm sao?
Nhưng mà, Dịch Kỳ vô thức đưa tay lên sờ sờ khóe môi, tựa như vẫn còn vương lại cảm giác mềm mại kia, hình như bản thân ngoại trừ kinh ngạc thì cũng không có cảm giác chán ghét…
A a a a Dịch Kỳ ngươi đang nghĩ cái gì vậy a a a a?!!!!!
Cho đến tận lúc Đại ma vương đưa cậu đến dưới lầu, Dịch Kỳ vẫn chưa thoát khỏi cảm giác xuất thần, ngơ ngẩn chào Đại ma vương rồi lơ lửng trở vào nhà. Không cần đoán, đêm hôm ấy có người mất ngủ!
Lăn qua lộn lại thế nào, ánh mắt vẫn là trừng trừng nhìn lên trần nhà, Dịch Kỳ khóc không ra nước mắt, đây toàn bộ đều do Đại ma vương hại mà!
Hôm sau vác đôi mắt gấu mèo đi làm, Dịch Kỳ cơ hồ phun lửa khi thấy Đại ma vương thần thanh khí sảng tươi cười bước ngang chỗ cậu, sau đó làm ra vẻ mặt hơi hơi ngạc nhiên nói, “Hôm qua ngủ không ngon sao? À, thuận tiện mang vào cho anh tách cà phê.” Sau đó tiêu sái rời đi, cả một cái lá cây cũng không rơi lại!
Anh ta cư nhiên có thể thản nhiên như không, tựa như chuyện hôm qua anh ta cường hôn mình hoàn toàn chưa từng xảy ra, trong khi mình lại vì chuyện này mà mất ngủ, thật đúng là ngu ngốc a ngu ngốc! Dịch Kỳ tức đến giậm chân, sau đó tự nhủ anh ta không quan tâm thì việc quái gì mình phải để bụng!
Đúng, không cần nhớ đến, xem như hôm qua bị cẩu liếm một ngụm là được!
Dịch Kỳ siết tay, quyết tâm quăng chuyện mình lại bị cường hôn ra sau đầu không nghĩ đến nữa, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có một chút cảm giác mất mát.
…
Buổi tối ngày thứ sáu lúc Dịch Kỳ về đến nhà đã là sáu giờ hơn, đèn hành lang chưa kịp bật khiến dãy hành lang dài mênh mông có một loại cảm giác ám ách quái dị, cậu lại phát hiện trước cửa nhà mình có một bóng đen ngồi thu lu một góc. Còn chưa đợi Dịch Kỳ kịp phản ứng, bóng đen vừa nhìn thấy cậu lập tức lao ra, kêu to một tiếng “Tiểu Kỳ!!!!” Dọa Dịch Kỳ một phen nhảy dựng!
Thiếu chút nữa Dịch Kỳ đã hét lên thành tiếng, nhưng may mắn trấn tĩnh lại kịp, hơn nữa nghe giọng nói kia có vẻ vô cùng quen thuộc nha, vì vậy cậu cẩn thận lên tiếng hỏi, “Anh hai?”
Dịch Hiểu Phong vẻ mặt khổ bức đứng đối diện nhìn cậu, “Tiểu Kỳ, đêm nay cho anh tá túc!”
Dịch Kỳ vừa nhìn mặt anh trai đã biết ngay lại bị chị dâu thi hành lệnh cấm vận nữa rồi, vì vậy thở ra một hơi, vừa mở cừa nhà vừa hỏi, “Lại phạm lỗi gì? Bao nhiêu ngày?”
Dịch Hiểu Phong cao giọng nói, “Không có nha, hôm nay chị dâu em với Tiểu Hy về nhà bà ngoại, anh ngày mai có việc bận nên không về cùng. Ở nhà một mình cũng buồn nên sang đây với em cho vui.”
Dịch Kỳ liếc mắt nhìn anh trai vẻ nghi ngờ. Cũng không trách được cậu lại không tin Dịch Hiểu Phong, Thẩm Giai Nguyệt là một người phụ nữ rất cá tính, Dịch Hiểu Phong vì bị cá tính của cô thu hút nên mới yêu thương, và cũng vì điều đó mà lên bờ xuống ruộng không biết bao nhiêu lần, thật chẳng biết là nên cười hay nên khóc!
Dịch Hiểu Phong thấy em trai híp mắt nhìn mình thì có chút chột dạ nói, “Này, nhìn anh như thế là sao hử? Không tin anh sao?!”
Dịch Kỳ cũng lười cùng anh mình tranh cãi, nhún nhún vai nói, “Không cần, anh nói thế nào thì thế ấy đi.”
Dịch Hiểu Phong thấy Dịch Kỳ không hỏi nữa thì thở ra một hơi, gì chứ danh dự đàn ông không thể mất được a, hơn nữa còn là trước mặt em trai! Sau đó đi đến sôpha ngồi phịch xuống, ngoái đầu lại nhìn Dịch Kỳ hỏi, “Này, anh đói bụng quá, có gì ăn được không vậy?”
Dịch Kỳ trợn trắng mắt xem thường, nhưng cũng thành thành thật thật đi đến mở tủ lạnh lấy ra một cái bánh ngọt với chai nước khoáng, mang đến đặt trên bàn trước mặt Dịch Hiểu Phong, “Ăn tạm cái này đi, em đi nấu cơm, khoảng nửa tiếng nữa là được.”
Dịch Hiểu Phong một bên ăn bánh ngọt một bên cầm điều khiển tivi bấm loạn xạ, vẻ mặt hưởng thụ vô cùng nói, “Ờ, Tiểu Kỳ ngoan. Khi nào xong gọi anh.”
Dịch Kỳ bĩu môi một cái, xoay lưng đi vào bếp, mặc tạp dề bắt đầu nấu ăn. Ăn tối xong, Dịch Hiểu Phong kéo cậu chơi game, đến mười giờ hơn thì tivi có trận bóng đá giải Ngoại hạng Anh giữa Manchester United và Chelsea, thế là Dịch Hiểu Phong chạy đi lôi mấy lon bia trong tủ lạnh ra, Dịch Kỳ thì nướng thêm mấy con khô mực, hai anh em vừa nhấm nháp bia vừa xem bóng đá!
Hết trận cũng đã nửa đêm, Dịch Kỳ nửa lôi nửa kéo Dịch Hiểu Phong đã muốn chân nam đá chân chiêu về phòng ngủ, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn ngày mai là cuối tuần, ít ra có thể ngủ bù!
Sáng thứ bảy, Dịch Kỳ tỉnh dậy đã là bảy giờ rưỡi, nhìn sang bên cạnh thì thấy anh trai úp mặt vào gối ngủ đến chảy cả nước bọt. Dịch Kỳ nhăn mày, đứng lên đi vào nhà vệ sinh quyết định tắm rửa một lúc, mùi bia đêm qua vẫn còn khiến cậu có chút khó chịu, trong lòng âm thầm nghĩ, kiểu này phải mang drap giường đi giặt lại rồi!
Tắm xong, Dịch Kỳ một bên lau tóc một bên đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh định làm bữa sáng thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Dịch Kỳ buồn bực đóng lại tủ lạnh đi ra mở cửa, mới sáng sớm ngày cuối tuần đã đến nhà người ta bấm chuông ầm ĩ, thật là!
Vừa mở cửa ra, Dịch Kỳ liền trực tiếp hóa đá!
Đứng bên ngoài cửa chính là Đại ma vương, một tay cầm túi xốp, thoạt nhìn có vẻ là điểm tâm sáng, một tay đút túi quần, khóe môi hơi hơi nhếch lên. Đại ma vương hôm nay không mặc tây trang chính quy như mọi ngày, có lẽ là ngày nghỉ nên ăn mặc có chút tùy ý thoải mái, quần bò màu xanh đậm ôm gọn cặp chân thon dài, T-shirt màu trắng mặt bên trong, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo sơmi sọc cộc tay, càng khiến anh trông năng động trẻ trung hơn rất nhiều.
Dịch Kỳ nhìn đến ngây ngốc, trong lòng không khỏi tán thưởng, Đại ma vương quả thật suất vô cùng, thật sự là có một chút hâm mộ ghen tị hận a!
Đại ma vương tựa tiếu phi tiếu nhìn Dịch Kỳ, mái tóc vừa tắm gội còn ướt nước, áo pull trắng mỏng manh, đôi chỗ bị nước thấm ướt làm nổi bật lên vùng da bên dưới, chưa kể đến hai điểm hồng anh khi ẩn khi hiện sau lớp áo, quần short ngang đầu gối, làn da trắng nõn mịn màng. Đại ma vương nhìn Dịch Kỳ từ trên xuống dưới, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt!
Hai bên cứ thế nhìn nhau, còn chưa kịp lên tiếng thì Dịch Hiểu Phong ở trong phòng ngủ cũng bị tiếng chuông cửa đánh thức, mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng, tay còn vô cùng khiếm nhã gãi mông soàn soạt, “Mới sáng sớm ai đến vậy Tiểu Kỳ?”
Hai người đều bị tiếng nói đột ngột của Dịch Hiểu Phong làm cho giật mình, đồng loạt quay lại nhìn anh.
Dịch Kỳ bỗng nhiên có cảm giác như thể mình lén lút hẹn hò bị anh trai phát hiện, len lén liếc nhìn Đại ma vương một cái, sau đó lúng túng nói, “Là đồng nghiệp của em thôi! Anh đi rửa mặt đi, chút nữa em làm điểm tâm cho.”
Dịch Hiểu Phong theo thói quen ôm Dịch Kỳ một cái, dụi dụi đầu vào cổ cậu nói, “Tiểu Kỳ ngoan quá, chỉ có Tiểu Kỳ là thương anh nhất.” Đâu như bà xã đại nhân nhà mình, hở chút là cấm vận, thật là khổ không kể xiết a!
Dịch Kỳ nhăn mặt đẩy anh trai ra, “Đi nhanh rửa mặt đi, hôi muốn chết.”
Dịch Hiểu Phong “Ừ!” một tiếng, nhướn đôi mắt lèm nhèm lên nhìn người đàn ông trước mặt, cười cười một cái rồi xoay lưng đi vào phòng tắm.
Dịch Kỳ nhẹ nhõm thở ra một hơi, quay lại nhìn Đại ma vương định mở miệng nói thì bị vẻ mặt của Đại ma vương dọa đến hết hồn!
Đại ma vương sắc mặt hiện tại có thể nói là đen hơn đáy nồi, đôi mắt nhìn cậu dường như sắp tóe ra lửa, hàm răng nghiến chặt đến mức cảm giác như hai bên hàm bạnh ra, thoạt trông vô cùng khủng bố.
Dịch Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy Đại ma vương tức giận đến như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ run, lắp bắp nói, “Có, có chuyện gì vậy?”
Đại ma vương không nói không rằng bước vào nhà, hung hăng dùng chân đóng cửa đánh rầm một cái, quăng túi xốp đựng điểm tâm lên bàn trà, sao đó bắt lấy tay Dịch Kỳ kéo thẳng về phía phòng ngủ, lại rầm một tiếng khóa trái cửa lại.
Dịch Kỳ còn chưa hoàn hồn đã bị Đại ma vương đặt lên cửa, sau đó chính là đôi môi mạnh mẽ áp lên môi cậu, bá đạo khai mở khớp hàm, đầu lưỡi nhanh như chớp tiến vào trong khuấy động khoang miệng.
Dịch Kỳ hoảng hốt cố đẩy anh ra, nhưng hai cánh tay của Đại ma vương cứ như hai gọng kềm bằng thép nguội, có đẩy thế nào cũng không lay chuyển, ngược lại nụ hôn càng sâu hơn, khiến Dịch Kỳ cơ hồ là hít thở không thông!
Hôn hơn nửa ngày, đến lúc Dịch Kỳ có cảm giác mình sắp ngất đi vì thiếu dưỡng khí thì Đại ma vương mới rời đi, nhưng trước khi hai đôi môi tách ra liền hung hăng cắn một cái lên môi cậu, khiến Dịch Kỳ đau đến sắp chảy nước mắt, kêu lên một tiếng “Đau…”
Đại ma vương đưa tay giữ chặt gương mặt Dịch Kỳ, gằn từng chữ, “Dịch Kỳ, cậu giỏi lắm!”
Dịch Kỳ ngơ ngác nhìn anh, hai gò má vì nghẹn thở lâu mà đỏ ửng, hai mắt phủ một tầng hơi nước mông lung, ngây ngốc hỏi lại, “Anh nói cái gì?”
“Còn dám hỏi?” Đại ma vương thật sự là tức giận không nhẹ, hai tay niết mạnh gương mặt Dịch Kỳ, “Nói, người đàn ông kia là ai? Tại sao lại ở nhà cậu?” Không phải đã nói sống một mình hay sao, hôm nay mới biết cư nhiên dám dẫn nam nhân khác về nhà, còn để hắn ôm ôm ấp ấp, thật là tức chết người mà!
Dịch Kỳ mạc danh kỳ diệu, “Ai cơ?”
“Đừng giả ngốc. Chính là người đàn ông vừa rồi vừa ôm cậu.” Đại ma vương trợn mắt nói.
Dịch Kỳ dở khóc dở cười, “Anh là hỏi anh trai tôi?”
“Đúng vậy! Cậu nên nhớ cậu là bà xã tôi. Tôi không cho phép anh trai cậu…” Đại ma vương nói đến đó thì ngẩn ra, “Cậu nói, là ai trai cậu?”
Dịch Kỳ cảm thấy đầu vang ong ong, “Phải a!”
“Ách, là anh trai cậu sao…” Đại ma vương hiếm có khi lúng túng, nhưng sau đó lại trở về hình tượng bá đạo lại vô lý của mình, “Nhưng là anh em cũng không được loạn ôm như thế! Cậu nên nhớ cậu là bà xã của tôi, nghe chưa?!”
Gì chứ, không phải tiểu thuyết cũng có đề cập đến sao, chính là huynh đệ cũng có thể yêu nhau nha, cho nên, luôn luôn phải đề cao cảnh giác, diệt trừ tai họa từ trong trứng nước!
Dịch Kỳ triệt để câm nín, trợn mắt xem thường nhìn Đại ma vương, trong lòng âm thầm nói, anh còn có thể vô lý hơn nữa không vậy?!