Phương Thất yên lặng gật đầu.
Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Ca tìm đựơc nó ở đâu thế?”
"Từ trên cổ của Quỷ Thư Sinh”, Phương Thất trả lời.
Du Mộng Điệp giật mình thốt: "Sao có thể vậy được?”
Phương Thất mỉm cười, chậm rãi nói: "Huynh đã nói rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả”
Du Mộng Điệp cắn răng, nói: "Chúng ta đi tìm tên mập kia đi”
Phương Thất thản nhiên đáp: "Không cần."
"Không cần? Ý của ca là sao?” Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi.
Phương Thất thở nhẹ một cái, mỉm cười nói: "Huynh dám cam đoan ít nhất có thể tìm ra hơn trăm lý do chứng minh lão Chu mập kia không hề ra tay giết Quỷ Thư Sinh, hơn nữa vừa rồi người phóng qua tường kia không mập mạp như hắn”
Du Mộng Điệp yên lặng gật đầu, vừa rồi người áo đen kia đúng là có khinh công rất cao, thân hình linh động, đích xác không giống như thân pháp của lão Chu mập.
Phương Thất chậm rãi nói: "Nhân hàm lệ, quỷ thôn thanh, nhất kiến Ly Hồn Châm, thần quỷ đoạn mệnh quy! Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm quả nhiên danh bất hư truyền"
Du Mộng Điệp khẽ thở dài: "Không sai, thần quỷ còn phải chết, nói chi là người."
Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng vậy, nó quả thật là rất đáng sợ"
Du Mộng Điệp do dự nói: "Nhưng mà ……"
Phương Thất hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
Du Mộng Điệp nói: "Nhưng mà ám khí kia không phải đang ở trong tay lão Chu mập sao?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Chẳng lẽ ám khí kia không thể có cái thứ hai à?”
Du Mộng Điệp đột nhiên nở nụ cười, nói: "Chẳng lẽ ca biết thế cho nên mới đem bán nó cho lão Chu mập?”
Phương Thất mỉm cười lắc đầu, nói: "Huynh không biết"
Du Mộng Điệp kinh ngạc hỏi: "Ca không biết? Vậy tại sao ca lại đem bán cho hắn? Ca chẳng lẽ không biết món đồ đó rất nguy hiểm sao?”
Phương Thất cười khổ nói: "Huynh cũng không rõ ràng lắm, chỉ là lúc ấy trực giác của huynh nghĩ muốn bán cho hắn thôi”
Du Mộng Điệp chậm rãi cúi đầu, thở dài nói: "Muội thật sự là càng ngày càng không hiểu ca ……"
Phương Thất nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài, nói: "Nếu như muội gặp huynh vào ba, bốn năm trước thì tâm tư của huynh muội chỉ cần liếc mắt là có thể thấu ngay ……"
Du Mộng Điệp nhìn vào mắt của Phương Thất, dưới ngọn đèn leo lét trong màn đêm trước ánh bình minh, ánh mắt của hắn có vẻ như xa xăm mờ mịt, tuy nhiên lại dường như tràn ngập sự vô vọng, Du Mộng Điệp không khỏi nhíu nhíu mày, loại ánh mắt cực kỳ phức tạp này cho tới giờ nàng cũng chưa từng thấy qua.
Là chuyện gì có thể làm cho một người đột nhiên toát ra ánh mắt phức tạp như thế? Là chốn giang hồ ra sao mà có thể làm cho một người tâm tư đơn thuần trở nên không đơn thuần nữa?
Trong lòng Du Mộng Điệp đột nhiên cảm thấy đau đớn, một loại đau đớn mà nàng chưa bao giờ cảm giác qua.
Du Mộng Điệp dịu dàng nói: "Thất ca, chúng ta trở về đi"
Phương Thất khẽ gật đầu.
Phương Thất yên lặng gật đầu.
Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Ca tìm đựơc nó ở đâu thế?”
"Từ trên cổ của Quỷ Thư Sinh”, Phương Thất trả lời.
Du Mộng Điệp giật mình thốt: "Sao có thể vậy được?”
Phương Thất mỉm cười, chậm rãi nói: "Huynh đã nói rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả”
Du Mộng Điệp cắn răng, nói: "Chúng ta đi tìm tên mập kia đi”
Phương Thất thản nhiên đáp: "Không cần."
"Không cần? Ý của ca là sao?” Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi.
Phương Thất thở nhẹ một cái, mỉm cười nói: "Huynh dám cam đoan ít nhất có thể tìm ra hơn trăm lý do chứng minh lão Chu mập kia không hề ra tay giết Quỷ Thư Sinh, hơn nữa vừa rồi người phóng qua tường kia không mập mạp như hắn”
Du Mộng Điệp yên lặng gật đầu, vừa rồi người áo đen kia đúng là có khinh công rất cao, thân hình linh động, đích xác không giống như thân pháp của lão Chu mập.
Phương Thất chậm rãi nói: "Nhân hàm lệ, quỷ thôn thanh, nhất kiến Ly Hồn Châm, thần quỷ đoạn mệnh quy! Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm quả nhiên danh bất hư truyền"
Du Mộng Điệp khẽ thở dài: "Không sai, thần quỷ còn phải chết, nói chi là người."
Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng vậy, nó quả thật là rất đáng sợ"
Du Mộng Điệp do dự nói: "Nhưng mà ……"
Phương Thất hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
Du Mộng Điệp nói: "Nhưng mà ám khí kia không phải đang ở trong tay lão Chu mập sao?”
Phương Thất mỉm cười nói: "Chẳng lẽ ám khí kia không thể có cái thứ hai à?”
Du Mộng Điệp đột nhiên nở nụ cười, nói: "Chẳng lẽ ca biết thế cho nên mới đem bán nó cho lão Chu mập?”
Phương Thất mỉm cười lắc đầu, nói: "Huynh không biết"
Du Mộng Điệp kinh ngạc hỏi: "Ca không biết? Vậy tại sao ca lại đem bán cho hắn? Ca chẳng lẽ không biết món đồ đó rất nguy hiểm sao?”
Phương Thất cười khổ nói: "Huynh cũng không rõ ràng lắm, chỉ là lúc ấy trực giác của huynh nghĩ muốn bán cho hắn thôi”
Du Mộng Điệp chậm rãi cúi đầu, thở dài nói: "Muội thật sự là càng ngày càng không hiểu ca ……"
Phương Thất nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài, nói: "Nếu như muội gặp huynh vào ba, bốn năm trước thì tâm tư của huynh muội chỉ cần liếc mắt là có thể thấu ngay ……"
Du Mộng Điệp nhìn vào mắt của Phương Thất, dưới ngọn đèn leo lét trong màn đêm trước ánh bình minh, ánh mắt của hắn có vẻ như xa xăm mờ mịt, tuy nhiên lại dường như tràn ngập sự vô vọng, Du Mộng Điệp không khỏi nhíu nhíu mày, loại ánh mắt cực kỳ phức tạp này cho tới giờ nàng cũng chưa từng thấy qua.
Là chuyện gì có thể làm cho một người đột nhiên toát ra ánh mắt phức tạp như thế? Là chốn giang hồ ra sao mà có thể làm cho một người tâm tư đơn thuần trở nên không đơn thuần nữa?
Trong lòng Du Mộng Điệp đột nhiên cảm thấy đau đớn, một loại đau đớn mà nàng chưa bao giờ cảm giác qua.
Du Mộng Điệp dịu dàng nói: "Thất ca, chúng ta trở về đi"
Phương Thất khẽ gật đầu.