Phương Thất mỉm cười nói: "Chỉ tiếc rằng bây giờ ta còn chưa muốn chết cho nên phải làm ngươi thất vọng rồi, ngươi không ngại chứ?”
Âu Dương Xuân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất, cười lạnh nói: "Ta không ngại chút nào đâu”.
Phương Thất nhìn Âu Dương Xuân cười cười, chậm rãi nói: "Là ai phái ngươi tới vậy?”
Âu Dương Xuân chậm rãi tiếp cận Phương Thất, đột nhiên mỉm cười nói: "Ngươi thật sự muốn biết sao?"
Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng, vậy ngươi có chịu nói hay không?”
Âu Dương Xuân mỉm cười nói: "Được".
Phương Thất nói: "Đa tạ".
Âu Dương Xuân mỉm cười, đột nhiên trong tay hắn xuất hiện một thanh chủy thủ lấp lánh tinh quang. Một tia chớp xẹt qua, hướng về cổ họng của Phương Thất.
Phương Thất vẫn mỉm cười như trước, tựa hồ không có nhìn thấy. Tia chớp chợt lóe lên, thanh chủy thủ sắc bén chỉ còn cách cổ họng của Phương Thất không tới một tấc.
Trong lòng Âu Dương Xuân mừng như điên, hắn chưa từng nghĩ qua là có thể giết Phương Thất dễ dàng đến như vậy! Sớm biết như thế thì cần gì phải hao tốn nhiều công sức?
Ngay khi mũi thanh chủy thủ sắp cắm vào cổ họng của Phương Thất, Âu Dương Xuân đột nhiên nhìn thấy tay của Phương Thất giống như cử động, tuy nhiên lại dường như không có động qua, tiếp đó hắn đột nhiên có cảm giác lành lạnh ngay tại cổ họng của hắn, và đã có hai chiếc đũa đang cắm tại đó, nhanh đến nỗi hắn không kịp cảm giác được sự đau đớn.
Đôi đũa trong tay Phương Thất đột nhiên biến mất.
Âu Dương Xuân ngơ ngẩn nhìn Phương Thất, mắt hắn vẫn nhìn thấy Phương Thất đang mỉm cười nhìn hắn.
Phương Thất vẫn cười tự nhiên như trước, thậm chí nụ cười làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết.
Âu Dương Xuân rốt cục cũng hiểu được hắn đã sai rồi, việc giết Phương Thất cũng không dễ dàng như hắn nghĩ trước đó. Chẳng những hắn đã sai, hơn nữa còn quá sai, cái sai này đây đã lấy đi tính mạng của hắn.
Sau đó hắn ngã xuống.
Trong cuộc sống có đôi khi chỉ cần nghĩ sai hoặc làm sai một việc cũng đã “đủ” rồi.
Phương Thất nhìn thịt cừu trên bàn đang tỏa ra hương vị thơm lừng, cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Thịt ngon như vậy, thật sự là đáng tiếc!" Hắn chậm rãi đứng lên, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Đêm yên tĩnh như mặt nước mùa thu, ánh trăng dịu dàng chiếu vào trong sân, Phương Thất ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng thật lâu, trong màn đêm đẹp đẽ như vậy ai có thể nghĩ đến vừa có một âm mưu tỉ mĩ được sắp đặt, và có một tên ác nhân âm hiểm vừa chết?
Phương Thất khẽ thở dài, xoay người đi về hướng dãy phòng hảo hạng.
Hậu viện.
Ánh trăng lẳng lặng chiếu vào từng hàng cây trong sân. Tại trước cửa một căn phòng hảo hạng Phương Thất đứng và dừng lại thật lâu, sau đó mới đẩy cửa bước vào.
Ánh trăng xuyên thấu qua giấy trên cửa sổ rọi vào, trong căn phòng tối tăm dường như có vài bóng đen như hồn ma đứng đó. Phương Thất móc từ thắt lưng ra một cây đuốc nhỏ rồi đốt nó lên.
Cây đuốc nhỏ cháy lên, chiếu sáng căn phòng tối tắm, trong phòng có người mặc đồ ông chủ và mấy người mặc đồ tiểu nhị đang ngồi đó, họ ngây ngốc đưa mắt nhìn Phương Thất.
Phương Thất cẩn thận quan sát mấy người này.
Lúc một người đang chăm chú làm một việc, sự chú ý sẽ đặt vào việc họ muốn làm, lúc này thường là lúc nguy hiểm nhất, vì họ không còn để ý đến việc gì khác.
Ngay lúc đó, phía sau lưng Phương Thất có hai người người áo đen không một tiếng động xuất hiện, người bên trái tay cầm thanh trường kiếm giơ lên, chậm rãi, không một tiếng gió đâm vào hông của Phương Thất, còn người bên phải thì trong tay hắn phát ra một tiếng động nhỏ, một chùm ngân châm dày đặc như lông trâu phát đầy hàn quang bắn vào Phương Thất.
Cây đuốc rơi xuống đất, phía trước đột nhiên không còn thấy Phương Thất đâu nữa, hai tên áo đen đánh lén Phương Thất liền đưa mắt nhìn nhau.
Phương Thất chắp tay mỉm cười đứng trước cửa, ánh trăng trong veo như nước đang rọi vào người hắn.
Phương Thất mỉm cười nhìn hai tên người áo đen, rồi khẽ ho khan một tiếng.
Hai tên áo đen đột ngột xoay người, trong lòng thật sự hoảng hốt, trường kiếm trong tay một tên người áo đen giống như linh xà phóng thẳng tới ngực của Phương Thất, còn tên kia thì tay vun lên, lại một chùm ngân châm lóe ra hàn quang bắn về Phương Thất.
Chân Phương Thất đột nhiên động, cả người nhanh chóng né sang một bên tránh khỏi độc châm, tiếp đó tay hóa chưởng làm đao, một chưởng chậm rãi xuất ra bổ vào cổ tên cầm kiếm, hắn kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống. Tên hắc y còn lại thấy tình huống đã không ổn liền bỏ chạy. Mũi chân Phương Thất hất nhẹ, cây trường kiếm của tên áo đen nằm dưới đất liền bay đi, giống như tia chớp cắm vào lưng của tên áo đen bỏ chạy, hắn cũng kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã gục ngoài sân.
Phương Thất lạnh lùng nhìn tên áo đen nằm trong phòng, sau đó chuyển ánh mắt vào tên đang nằm ngoài sân một hồi lâu, rồi lại khẽ thở dài một tiếng.
Phương Thất lại đốt đuốc lên, mấy người mặc đồ tiểu nhị vẫn ngây ngốc nhìn hắn. Phương Thất chậm rãi bước qua, nhẹ nhàng giải huyệt đạo cho bọn họ, Bọn họ đồng loạt kêu “a” một tiếng rồi ngã về phía sau.
Phương Thất xoay người thắp sáng ngọn đèn trên bàn, tiếp đó chậm rãi đi đến bên người tên áo đen cầm kiếm, vỗ nhè nhẹ vào mặt hắn, mỉm cười nói: "Đã tỉnh chưa? Đứng dậy đi”.
Tên áo đen không lên tiếng, vẫn nằm bất động. Phương Thất hơi nhíu mày, đưa tay gỡ tấm vải đen che mặt của hắn ra.
Vẻ mặt tươi cười của Phương Thất liền đọng lại vì tại khóe miệng của tên người áo đen đang chảy ra một dòng máu đen, trong máu bốc lên một mùi khó ngửi, cả thân thể hắn đang lạnh đi.
Phương Thất nhìn kỹ tên hắc y nằm trên mặt đất, trong đầu tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Người mặc đồ ông chủ rốt cục đứng lên chạy tới, vẻ mặt tươi cười, nói với Phương Thất: "Đại hiệp… võ công của đại hiệp thật sự cao thâm. Một chưởng… chỉ một chưởng thôi đã giết… giết chết hắn rồi!"
Phương Thất ngẩng đầu nhìn chưởng quỹ, chậm rãi nói: "Ông sai rồi, ta đâu có giết hắn".
Ông chủ dường như hiểu ra gì đó, nói: "Đúng, đúng vậy, đại hiệp không có giết hắn, chúng ta đây đều thấy được, tên này là đập đầu vào khung cửa mà chết”.
Phương Thất thở dài, nói: "Ta cũng đâu có nói hắn đập đầu vào khung cửa”.
Ông chủ vẫn cười nhưng lần này lại có chút không được tự nhiên, lúng túng nói: "Đại hiệp… đại hiệp… ý của đại hiệp là…?"
Phương Thất lại cúi đầu nhìn tên người áo đen, chậm rãi nói: "Ta vừa rồi đích xác đã đánh hắn một chưởng nhưng cũng không có giết hắn, chưởng đó cùng lắm là làm hắn bị hôn mê mà thôi".
Ông chủ giật mình nói: "Nếu vậy thì… tại sao hắn sẽ chết?"
Phương Thất không nói, chậm rãi vươn tay trái lên, nói: "Ông xem đây là cái gì?"
Ông chủ kinh ngạc nhìn vào, chỉ thấy trong tay Phương Thất đang cầm một vật gì đó hình dạng giống như một quả Tú Hoa Châm, dưới ánh sáng của ngọn đèn phát ra hàn quang dọa người.
Chủ quán nhíu mày hỏi: "Đây là vật gì?”
Phương Thất chậm rãi nói: "Đây là ám khí, vừa rồi có người thừa dịp ta không chú ý đã đem quả độc châm này đánh vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của hắn, trong châm có kịch độc cho nên vừa trúng châm hắn đã chết ngay”.
Chủ quán giật mình nói: "Vậy… vậy… đại hiệp… có biết tên đó là ai không?”
Phương Thất lạnh lùng đáp: "Không biết"
Chủ quán nghi hoặc nói: "Điều này sao có thể…"
Phương Thất ngẩng đầu nhìn một lượt tất cả người trong phòng, tiếp đó chậm rãi nói: "Tuy nhiên ta lại biết tên này ra tay vừa nhanh vừa chuẩn và ác độc cho nên mới có khả năng trong bóng đêm đánh chính xác vào huyệt Bách Hội của tên hắc y" Phương Thất dừng một chút, đột nhiên mỉm cười nói: "Không ngờ Tiêu Tương kiếm khách cũng có kết cuộc này”.
Chủ quán không hiểu hỏi: "Tiêu Tương… Tiêu Tương kiếm khách?"
Phương Thất mỉm cười đáp: "Không sai, vị Tiêu Tương kiếm khách này là cao thủ nhất lưu trên giang hồ, nổi danh hiệp nghĩa, nhưng hắn ta chỉ hoạt động ở vùng Tam Tương mà thôi, thật không biết tại sao lại tới đại mạc? Và tại sao lại muốn giết ta?”
Chủ quán đáp: "Có lẽ… có lẽ hắn không phải tới giết đại hiệp đâu, chỉ là trùng hợp đại hiệp lại bước vào phòng này?”
Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "Có lẽ thế".
Phương Thất quay đầu, miệng mỉm cười, nhìn chằm chằm lão chủ quán nói: "Vậy ngươi nói xem, vừa rồi là ai ra tay và tại sao hắn lại muốn giết Triệu Vô Cực?"
Chủ quán cả kinh nói: "Chuyện này… chuyện này tiểu nhân làm thế nào biết được?"
Phương Thất lạnh lùng nói: "Đó là vì hắn không muốn tiết lộ bí mật, không muốn để cho Triệu Vô Cực mở miệng".
Chủ quán nói: "Vậy… vậy… vậy…?"
Phương Thất lạnh lùng nói: "Bởi vì hắn sợ Triệu Vô cực tiết lộ gì đó cho nên đã giết Triệu Vô Cực để diệt khẩu”.
Chủ quán cười cười nói: "Thật… thật là đáng sợ! Đại hiệp…"
Phương Thất đột nhiên ngắt lời hắn, lạnh lùng nói: "Ta cũng không phải là đại hiệp gì cả, ta chỉ là đến ở trọ thôi".
Chủ quán không khỏi có chút xấu hổ, liền cười cười nói: "Vậy… xin mời… xin mời đại gia vào phòng hảo hạng nghỉ ngơi, nơi này tiểu nhân sẽ lo liệu cho” Rồi quay đầu lại ra lệnh: "Tiểu Quế Tử! Mau đưa đại gia đi nghỉ ngơi!"
Phương Thất bước ra ngoài.
Thịt cừu nướng thơm lừng và rượu Thanh Khoa đã được dọn lên.
Phương Thất cảm giác được bản thân hắn hiện tại có thể ăn hết một con trâu.
Tiểu Quế Tử rất lanh lợi, mở to đôi mắt hâm mộ nhìn Phương Thất, tán dương: "Đại gia, ngài thật lợi hại”.
Phương Thất không nói gì, giờ phút này hắn chỉ còn để ý đến thức ăn mà thôi.
Thịt cừu nướng của quán trọ này quả nhiên là danh bất hư truyền, thịt vừa vào miệng đã tan ra. Kết hợp với rượu Thanh Khoa quả thực là một loại hưởng thụ.
Nhất là đối với một người đã đói bụng năm sáu ngày và chưa từng ăn qua một hạt cơm.
Một người đói bụng năm sáu ngày, bất luận là ăn cái gì thì cũng đều nhất định cảm thấy đồ ăn đó rất ngon.
Nếu muốn đi lại trên giang hồ thì nhất định phải có khả năng chịu được những cái khổ người bình thường không thể chịu nổi, chịu được những tội lỗi mà người thường không thể chịu, và trong thời khắc khó khăn nhất thi sự nhẫn nại cũng nhất định phải vượt quá người bình thường.
Phương Thất chính là người như thế.
Cho nên hắn hiện tại ăn lấy ăn để thịt cừu nướng, uống rượu Thanh Khoa, chẳng còn thời gian đâu mà nói chuyện nữa.
Tiểu Quế Tử vẫn đứng bên cạnh cười hì hì nhìn Phương Thất, dường như đối với Phương Thất rất có hứng thú.
Phương Thất đang uống rượu, đột nhiên dừng lại nhìn Tiểu Quế Tử, hỏi: "Ngươi có biết Phương Đại Phú ở nơi nào không?"
Tiểu Quế Tử chẳng những không trả lời, còn hỏi lại: "Xin hỏi đại gia có phải họ Phương không?"
Phương Thất đột nhiên ngây người.
Phương Thất mỉm cười nói: "Chỉ tiếc rằng bây giờ ta còn chưa muốn chết cho nên phải làm ngươi thất vọng rồi, ngươi không ngại chứ?”
Âu Dương Xuân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất, cười lạnh nói: "Ta không ngại chút nào đâu”.
Phương Thất nhìn Âu Dương Xuân cười cười, chậm rãi nói: "Là ai phái ngươi tới vậy?”
Âu Dương Xuân chậm rãi tiếp cận Phương Thất, đột nhiên mỉm cười nói: "Ngươi thật sự muốn biết sao?"
Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng, vậy ngươi có chịu nói hay không?”
Âu Dương Xuân mỉm cười nói: "Được".
Phương Thất nói: "Đa tạ".
Âu Dương Xuân mỉm cười, đột nhiên trong tay hắn xuất hiện một thanh chủy thủ lấp lánh tinh quang. Một tia chớp xẹt qua, hướng về cổ họng của Phương Thất.
Phương Thất vẫn mỉm cười như trước, tựa hồ không có nhìn thấy. Tia chớp chợt lóe lên, thanh chủy thủ sắc bén chỉ còn cách cổ họng của Phương Thất không tới một tấc.
Trong lòng Âu Dương Xuân mừng như điên, hắn chưa từng nghĩ qua là có thể giết Phương Thất dễ dàng đến như vậy! Sớm biết như thế thì cần gì phải hao tốn nhiều công sức?
Ngay khi mũi thanh chủy thủ sắp cắm vào cổ họng của Phương Thất, Âu Dương Xuân đột nhiên nhìn thấy tay của Phương Thất giống như cử động, tuy nhiên lại dường như không có động qua, tiếp đó hắn đột nhiên có cảm giác lành lạnh ngay tại cổ họng của hắn, và đã có hai chiếc đũa đang cắm tại đó, nhanh đến nỗi hắn không kịp cảm giác được sự đau đớn.
Đôi đũa trong tay Phương Thất đột nhiên biến mất.
Âu Dương Xuân ngơ ngẩn nhìn Phương Thất, mắt hắn vẫn nhìn thấy Phương Thất đang mỉm cười nhìn hắn.
Phương Thất vẫn cười tự nhiên như trước, thậm chí nụ cười làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết.
Âu Dương Xuân rốt cục cũng hiểu được hắn đã sai rồi, việc giết Phương Thất cũng không dễ dàng như hắn nghĩ trước đó. Chẳng những hắn đã sai, hơn nữa còn quá sai, cái sai này đây đã lấy đi tính mạng của hắn.
Sau đó hắn ngã xuống.
Trong cuộc sống có đôi khi chỉ cần nghĩ sai hoặc làm sai một việc cũng đã “đủ” rồi.
Phương Thất nhìn thịt cừu trên bàn đang tỏa ra hương vị thơm lừng, cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Thịt ngon như vậy, thật sự là đáng tiếc!" Hắn chậm rãi đứng lên, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Đêm yên tĩnh như mặt nước mùa thu, ánh trăng dịu dàng chiếu vào trong sân, Phương Thất ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng thật lâu, trong màn đêm đẹp đẽ như vậy ai có thể nghĩ đến vừa có một âm mưu tỉ mĩ được sắp đặt, và có một tên ác nhân âm hiểm vừa chết?
Phương Thất khẽ thở dài, xoay người đi về hướng dãy phòng hảo hạng.
Hậu viện.
Ánh trăng lẳng lặng chiếu vào từng hàng cây trong sân. Tại trước cửa một căn phòng hảo hạng Phương Thất đứng và dừng lại thật lâu, sau đó mới đẩy cửa bước vào.
Ánh trăng xuyên thấu qua giấy trên cửa sổ rọi vào, trong căn phòng tối tăm dường như có vài bóng đen như hồn ma đứng đó. Phương Thất móc từ thắt lưng ra một cây đuốc nhỏ rồi đốt nó lên.
Cây đuốc nhỏ cháy lên, chiếu sáng căn phòng tối tắm, trong phòng có người mặc đồ ông chủ và mấy người mặc đồ tiểu nhị đang ngồi đó, họ ngây ngốc đưa mắt nhìn Phương Thất.
Phương Thất cẩn thận quan sát mấy người này.
Lúc một người đang chăm chú làm một việc, sự chú ý sẽ đặt vào việc họ muốn làm, lúc này thường là lúc nguy hiểm nhất, vì họ không còn để ý đến việc gì khác.
Ngay lúc đó, phía sau lưng Phương Thất có hai người người áo đen không một tiếng động xuất hiện, người bên trái tay cầm thanh trường kiếm giơ lên, chậm rãi, không một tiếng gió đâm vào hông của Phương Thất, còn người bên phải thì trong tay hắn phát ra một tiếng động nhỏ, một chùm ngân châm dày đặc như lông trâu phát đầy hàn quang bắn vào Phương Thất.
Cây đuốc rơi xuống đất, phía trước đột nhiên không còn thấy Phương Thất đâu nữa, hai tên áo đen đánh lén Phương Thất liền đưa mắt nhìn nhau.
Phương Thất chắp tay mỉm cười đứng trước cửa, ánh trăng trong veo như nước đang rọi vào người hắn.
Phương Thất mỉm cười nhìn hai tên người áo đen, rồi khẽ ho khan một tiếng.
Hai tên áo đen đột ngột xoay người, trong lòng thật sự hoảng hốt, trường kiếm trong tay một tên người áo đen giống như linh xà phóng thẳng tới ngực của Phương Thất, còn tên kia thì tay vun lên, lại một chùm ngân châm lóe ra hàn quang bắn về Phương Thất.
Chân Phương Thất đột nhiên động, cả người nhanh chóng né sang một bên tránh khỏi độc châm, tiếp đó tay hóa chưởng làm đao, một chưởng chậm rãi xuất ra bổ vào cổ tên cầm kiếm, hắn kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống. Tên hắc y còn lại thấy tình huống đã không ổn liền bỏ chạy. Mũi chân Phương Thất hất nhẹ, cây trường kiếm của tên áo đen nằm dưới đất liền bay đi, giống như tia chớp cắm vào lưng của tên áo đen bỏ chạy, hắn cũng kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã gục ngoài sân.
Phương Thất lạnh lùng nhìn tên áo đen nằm trong phòng, sau đó chuyển ánh mắt vào tên đang nằm ngoài sân một hồi lâu, rồi lại khẽ thở dài một tiếng.
Phương Thất lại đốt đuốc lên, mấy người mặc đồ tiểu nhị vẫn ngây ngốc nhìn hắn. Phương Thất chậm rãi bước qua, nhẹ nhàng giải huyệt đạo cho bọn họ, Bọn họ đồng loạt kêu “a” một tiếng rồi ngã về phía sau.
Phương Thất xoay người thắp sáng ngọn đèn trên bàn, tiếp đó chậm rãi đi đến bên người tên áo đen cầm kiếm, vỗ nhè nhẹ vào mặt hắn, mỉm cười nói: "Đã tỉnh chưa? Đứng dậy đi”.
Tên áo đen không lên tiếng, vẫn nằm bất động. Phương Thất hơi nhíu mày, đưa tay gỡ tấm vải đen che mặt của hắn ra.
Vẻ mặt tươi cười của Phương Thất liền đọng lại vì tại khóe miệng của tên người áo đen đang chảy ra một dòng máu đen, trong máu bốc lên một mùi khó ngửi, cả thân thể hắn đang lạnh đi.
Phương Thất nhìn kỹ tên hắc y nằm trên mặt đất, trong đầu tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Người mặc đồ ông chủ rốt cục đứng lên chạy tới, vẻ mặt tươi cười, nói với Phương Thất: "Đại hiệp… võ công của đại hiệp thật sự cao thâm. Một chưởng… chỉ một chưởng thôi đã giết… giết chết hắn rồi!"
Phương Thất ngẩng đầu nhìn chưởng quỹ, chậm rãi nói: "Ông sai rồi, ta đâu có giết hắn".
Ông chủ dường như hiểu ra gì đó, nói: "Đúng, đúng vậy, đại hiệp không có giết hắn, chúng ta đây đều thấy được, tên này là đập đầu vào khung cửa mà chết”.
Phương Thất thở dài, nói: "Ta cũng đâu có nói hắn đập đầu vào khung cửa”.
Ông chủ vẫn cười nhưng lần này lại có chút không được tự nhiên, lúng túng nói: "Đại hiệp… đại hiệp… ý của đại hiệp là…?"
Phương Thất lại cúi đầu nhìn tên người áo đen, chậm rãi nói: "Ta vừa rồi đích xác đã đánh hắn một chưởng nhưng cũng không có giết hắn, chưởng đó cùng lắm là làm hắn bị hôn mê mà thôi".
Ông chủ giật mình nói: "Nếu vậy thì… tại sao hắn sẽ chết?"
Phương Thất không nói, chậm rãi vươn tay trái lên, nói: "Ông xem đây là cái gì?"
Ông chủ kinh ngạc nhìn vào, chỉ thấy trong tay Phương Thất đang cầm một vật gì đó hình dạng giống như một quả Tú Hoa Châm, dưới ánh sáng của ngọn đèn phát ra hàn quang dọa người.
Chủ quán nhíu mày hỏi: "Đây là vật gì?”
Phương Thất chậm rãi nói: "Đây là ám khí, vừa rồi có người thừa dịp ta không chú ý đã đem quả độc châm này đánh vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của hắn, trong châm có kịch độc cho nên vừa trúng châm hắn đã chết ngay”.
Chủ quán giật mình nói: "Vậy… vậy… đại hiệp… có biết tên đó là ai không?”
Phương Thất lạnh lùng đáp: "Không biết"
Chủ quán nghi hoặc nói: "Điều này sao có thể…"
Phương Thất ngẩng đầu nhìn một lượt tất cả người trong phòng, tiếp đó chậm rãi nói: "Tuy nhiên ta lại biết tên này ra tay vừa nhanh vừa chuẩn và ác độc cho nên mới có khả năng trong bóng đêm đánh chính xác vào huyệt Bách Hội của tên hắc y" Phương Thất dừng một chút, đột nhiên mỉm cười nói: "Không ngờ Tiêu Tương kiếm khách cũng có kết cuộc này”.
Chủ quán không hiểu hỏi: "Tiêu Tương… Tiêu Tương kiếm khách?"
Phương Thất mỉm cười đáp: "Không sai, vị Tiêu Tương kiếm khách này là cao thủ nhất lưu trên giang hồ, nổi danh hiệp nghĩa, nhưng hắn ta chỉ hoạt động ở vùng Tam Tương mà thôi, thật không biết tại sao lại tới đại mạc? Và tại sao lại muốn giết ta?”
Chủ quán đáp: "Có lẽ… có lẽ hắn không phải tới giết đại hiệp đâu, chỉ là trùng hợp đại hiệp lại bước vào phòng này?”
Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "Có lẽ thế".
Phương Thất quay đầu, miệng mỉm cười, nhìn chằm chằm lão chủ quán nói: "Vậy ngươi nói xem, vừa rồi là ai ra tay và tại sao hắn lại muốn giết Triệu Vô Cực?"
Chủ quán cả kinh nói: "Chuyện này… chuyện này tiểu nhân làm thế nào biết được?"
Phương Thất lạnh lùng nói: "Đó là vì hắn không muốn tiết lộ bí mật, không muốn để cho Triệu Vô Cực mở miệng".
Chủ quán nói: "Vậy… vậy… vậy…?"
Phương Thất lạnh lùng nói: "Bởi vì hắn sợ Triệu Vô cực tiết lộ gì đó cho nên đã giết Triệu Vô Cực để diệt khẩu”.
Chủ quán cười cười nói: "Thật… thật là đáng sợ! Đại hiệp…"
Phương Thất đột nhiên ngắt lời hắn, lạnh lùng nói: "Ta cũng không phải là đại hiệp gì cả, ta chỉ là đến ở trọ thôi".
Chủ quán không khỏi có chút xấu hổ, liền cười cười nói: "Vậy… xin mời… xin mời đại gia vào phòng hảo hạng nghỉ ngơi, nơi này tiểu nhân sẽ lo liệu cho” Rồi quay đầu lại ra lệnh: "Tiểu Quế Tử! Mau đưa đại gia đi nghỉ ngơi!"
Phương Thất bước ra ngoài.
Thịt cừu nướng thơm lừng và rượu Thanh Khoa đã được dọn lên.
Phương Thất cảm giác được bản thân hắn hiện tại có thể ăn hết một con trâu.
Tiểu Quế Tử rất lanh lợi, mở to đôi mắt hâm mộ nhìn Phương Thất, tán dương: "Đại gia, ngài thật lợi hại”.
Phương Thất không nói gì, giờ phút này hắn chỉ còn để ý đến thức ăn mà thôi.
Thịt cừu nướng của quán trọ này quả nhiên là danh bất hư truyền, thịt vừa vào miệng đã tan ra. Kết hợp với rượu Thanh Khoa quả thực là một loại hưởng thụ.
Nhất là đối với một người đã đói bụng năm sáu ngày và chưa từng ăn qua một hạt cơm.
Một người đói bụng năm sáu ngày, bất luận là ăn cái gì thì cũng đều nhất định cảm thấy đồ ăn đó rất ngon.
Nếu muốn đi lại trên giang hồ thì nhất định phải có khả năng chịu được những cái khổ người bình thường không thể chịu nổi, chịu được những tội lỗi mà người thường không thể chịu, và trong thời khắc khó khăn nhất thi sự nhẫn nại cũng nhất định phải vượt quá người bình thường.
Phương Thất chính là người như thế.
Cho nên hắn hiện tại ăn lấy ăn để thịt cừu nướng, uống rượu Thanh Khoa, chẳng còn thời gian đâu mà nói chuyện nữa.
Tiểu Quế Tử vẫn đứng bên cạnh cười hì hì nhìn Phương Thất, dường như đối với Phương Thất rất có hứng thú.
Phương Thất đang uống rượu, đột nhiên dừng lại nhìn Tiểu Quế Tử, hỏi: "Ngươi có biết Phương Đại Phú ở nơi nào không?"
Tiểu Quế Tử chẳng những không trả lời, còn hỏi lại: "Xin hỏi đại gia có phải họ Phương không?"
Phương Thất đột nhiên ngây người.