Nghĩ đến hai thanh đao kia ở phòng Triệu Chấn Hưng, lại nghĩ đến manh mối của các trưởng bối nói chuyện lộ ra, Triệu Tiến không hỏi tiếp, mà nịnh nọt biết điều nói:
- Nhị thúc, bản lĩnh của người hẳn là đệ nhất ở Từ Châu chúng ta!
Kế gì thì kế nhưng nịnh nọt vẫn là kế hiệu quả, Triệu Chấn Hưng nghe lời nói như thế vẻ mặt liền tươi cười, nhưng vẫn lắc đầu nói:
- Cái gì đệ nhất, nói ra để người ta chê cười, đây toàn là kỹ năng chiến đấu trong quân, chỉ cần cháu dốc sức rèn luyện, ra trận chém giết, tự nhiên thành quen. Muốn nói thứ tự, trong ngoài thành Từ Châu, trong ba Sở Vệ, không biết có bao nhiêu người mạnh như thúc của cháu. Đừng trốn tránh khó nhọc, giữ tấn thăng bằng!
Thân thể Triệu Tiến vội vàng đứng thẳng, hắn có thể nhìn ra được, vừa rồi Triệu Chấn Hưng cũng không phải khiêm tốn, người giỏi lại còn có người giỏi hơn, thành Từ Châu này thật đúng là khó lường.
Tiết mục diễn võ vừa qua đi, học võ lại trở nên nhàm chán và buồn tẻ, rất nhanh đến giờ cơm trưa, Hà Thuý Hoa tới cửa đón, còn nói với Triệu Chấn Hưng sau này trưa và tối cùng đến nhà ăn cơm, thuận tiện đưa đón Triệu tiến và Mộc Thục Lan.
Bữa trưa rất ngon, Triệu Chấn Đường lại thở hồng hộc nói:
- Không có ta đi làm cái công việc kia, các người làm sao có thể được ăn ngon như vậy.
Theo ấn tượng của Triệu Tiến, cuộc sống của rất nhiều nhà không bằng nhà bọn họ, mỗi ngày ăn hai bữa đều đầy đủ, hơn nữa còn có đồ ăn mặn, xem ra các loại khoản thu này của nha dịch và đao phủ đúng là hậu hĩnh.
Điều khiến Triệu Tiến cảm thấy có chút kỳ quái là buổi trưa Triệu Chấn Đường ở bên ngoài mang về một bọc bánh sữa điểm tâm, nếu Mộc Thục Lan ăn cơm cùng, đương nhiên cũng phải cho cô bé rồi, chưa từng nghĩ cô bé nhìn chằm chằm gói điểm tâm đó lại cự tuyệt, nói rằng người nhà cháu không cho ăn.
Triệu Tiến còn chú ý tới ba vị trưởng bối đối diện, cùng nhau lộ ra vẻ mặt sáng tỏ. Triệu Tiến tự cảm thấy không rõ lắm, chỉ nghĩ rằng trong nhà không cho ăn hành, không cho ăn đồ có sữa, thật là kỳ quái, làm gì có cô bé gái nào không thích ăn những đồ điểm tâm ngọt ấy.
Cuộc sống đơn điệu nhưng lại có quy luật bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, sáng sớm chạy bộ, học võ một ngày, sau đó nghỉ ngơi, trong nháy mắt đã là năm ngày đã qua.
Trong năm ngày này, Triệu Chấn Hưng cũng không tiếp tục biểu diễn kỹ nghệ võ của ông nữa, mỗi ngày đứng tấn nhàm chán và tập luyện thể lực như cũ.
Mặc dù mới tập luyện chưa đến mười ngày, nhưng Triệu Tiến có thể cảm thấy sự thay đổi của cơ thể, sức chịu đựng càng ngày càng bền, tinh thần cũng ngày càng tốt.
Khi tập luyện đến ngày thứ tám, Triệu Tiến đã có thể dùng tạ đá nhẹ nhất để rèn luyện sức mạnh, sau khi xách nâng hai mươi lần, cánh tay cũng không đau buốt nhu vậy.
Ăn xong bữa trưa, Triệu Chấn Hưng lại đưa hai đứa trẻ trở về, đi qua hai con đường, lại phát hiện ra hai huynh đệ Trần Thăng đứng ở chỗ rẽ. Vừa nhìn thấy Triệu Tiến, Trần Thăng lập tức đi đến, lớn tiếng ồn ào nói:
- Triệu Tiến, biện pháp kia của ngươi dùng không tốt.
Nói được một nửa, nhìn thấy Triệu Chấn Hưng đứng ở bên cạnh, vội vàng co đầu không dám nói nữa. Triệu Chấn Hưng biết có một người lớn là mình bên cạnh, bọn trẻ cảm thấy không tự nhiên, bèn cười nói với Triệu Tiến:
- Buổi chiều đi sớm rồi về luyện võ.
Rồi trở về.
- Biện pháp của ngươi dùng không tốt, bọn chúng đã đánh thắng một trận, ăn đồ của ta lại không tích cực đánh cùng ta, vừa động thủ đã ngã rồi, vậy điểm tâm ngon không phải là uổng phí sao?
Trần Thăng bất mãn nhắc tới.
Trần Hồng ở bên cạnh dùng sức gật đầu, Trần Thăng tiếp tục nói:
- Biện pháp này của ngươi không được, mau nghĩ cách cho ta đi!
- Có phải mấy ngày bắt đầu có tác dụng đúng không?
Triệu tiến đột nhiên hỏi, Trần Thăng sửng sốt, gật đầu theo bản năng, còn nói thêm:
- Nhưng bây giờ vô dụng rồi. Ngươi phải đưa ra cách nữa, bằng không ngươi phải trả chỗ điểm tâm đó cho ta.
Mộc Thục Lan ở bên cạnh nghe, dùng ngón tay chỉ vào mặt, nói:
- Chơi xấu, thật là mất mặt.
Trần Hồng ở bên cạnh liền đỏ mặt, né tránh hai bước. Triệu Tiến lại cảm thấy thú vị, hắn đương nhiên sẽ không sốt ruột, mở miệng nói:
- Ta với ngươi đi xem, xem vì sao bọn họ không đánh cùng ngươi.
Mỗi buổi sáng sớm mọi người từ trong nhà xuất phát, buổi tối theo Nhị thúc gia trở về, liên tục nhiều ngày như vậy trở thành điều cơ bản, mỗi ngày tập luyện những mục đơn điệu, khiến Triệu Tiến khó chịu vô cùng, đi đến nơi để hàng hoá của lũ trẻ để giải sầu cũng tốt.
Đi trên đường Triệu Tiến liền biết được nguyên nhân mà phương pháp kia lại không tốt. Lúc bắt đầu, sau khi Trần Thăng đi sang bên kia nói cái quy định đó, rất nhiều đứa trẻ đều nguyện ý đánh, bọn chúng cảm thấy đánh không lại Trần Thăng, nhưng chưa chắc đã đánh không lại người khác, chỉ cần đánh thắng là có đồ ăn, hơn nữa lại là thứ điểm tâm rất ít được ăn kia, lúc đó có rất nhiều người xung phong lên.
Nhưng sau vài ngày đầu nhiệt huyết, lũ trẻ phát hiện, điểm tâm trong tay Trần Thăng quá ít, có thể ăn cũng chỉ có vài người, hơn nữa sau khi luận võ cùng Trần Thăng hay bị đánh rất thảm, hy vọng được ăn không lớn, rất nhiều đứa trẻ cũng cảm thấy không có ý nghĩa nữa rồi.
Hơn nữa mấy trận có thể thắng đó, sau khi đánh trúng Trần Thăng, đơn giản xấu lắm là nằm ngã trên mặt đất nhận thua, khiến Trần Thăng cũng hiểu được là không có biện pháp, ngày ngày đem điểm tâm mà mình ăn không hết đến, nhưng lại không có người nào tỷ võ cùng mình, Trần Thăng đã hơi nóng nảy, hôm nay mới đến tìm Triệu Tiến.
Triệu Tiến nghe thấy tình huống này rất ngạc nhiên, lúc đó hắn cho rằng có rất nhiều đứa trẻ không so đo tỷ võ cùng Trần Thăng, là bởi vì không có lợi ích, nghĩ thầm rằng nếu nhiều người cùng tỷ võ với Trần Thăng rồi, Trần Thăng tất không thể bách chiến bách thắng như thế, không ngờ rằng Trần Thăng lại mạnh như vậy.
Kỳ thật nơi để hàng cách Triệu Tiến bọn họ cũng không xa, không bao lâu đã đến rồi. Nơi để hàng này sợ là đã bỏ hoang, căn bản không có ai quản, trở thành chỗ vui chơi của bọn trẻ.
Có người nhìn thấy Trần Thăng đi tới, ở đó có tiếng gọi, lập tức có một đám trẻ vây đến, hưng trí bừng bừng ở đâu đến hỏi:
- Hôm nay vẫn tỷ võ sao? Hôm nay có điểm tâm gì?
Nhìn thấy một nhóm nhiều người đi đến, tiểu cô nương lập tức núp ra phía sau lưng Triệu Tiến. Trần Hồng cũng nắm chặt tay ca ca cậu.
- Tỷ võ cái gì, lần nào các ngươi đều lừa gạt ta!
Trần Thăng tức giận nói.
Vừa nghe thấy, những đứa trẻ đó liền nản lòng, nhưng vẫn không chịu để yên, vây quanh Trần Thăng nói:
- Mau đánh đi, chúng ta đều đang đợi tỷ võ với ngươi đây này!
Trần Thăng cầm thanh đao gỗ vẫy vẫy trước người, đuổi bọn trẻ đi. Mấy đứa trẻ đó vẫn không chịu dừng lại, vây quanh cười đùa cợt nhả.
Triệu Tiến đứng ở bên cạnh Trần Thăng chân mày cau lại, vì hắn nhìn ra tình huống này không đúng, những đứa trẻ vây quanh đều lớn, phải lớn hơn so với Triệu Tiến và Trần Thăng hơn hai ba tuổi, hơn nữa dáng vẻ lưu manh, mười mấy đứa trẻ này không ngừng trao đổi ánh mắt. Những đứa trẻ khác ở xa trên mặt hoặc là có sự chán ghét hoặc là có sự sợ hãi, đều tránh đi không đến đây.
- Hôm nay ngươi không đánh, hàng ngày sẽ không có ai đánh cùng ngươi nữa!
Một thiếu niên da den bóng nói, giọng điệu uy hiếp. Triệu Tiến lập tức hiểu được, nhóm đứa trẻ lưu manh này là một phe, bọn chúng muốn kết hội độc chiếm điểm tâm của Trần Thăng, bọn chúng giả đánh người, sau đó chơi xấu Trần Thăng, kiểu gì cũng lấy được vài phần điểm tâm.
Triệu Tiến nghĩ tới, thiếu niên khoẻ mạnh da đen này tên là Lưu Dũng, là thủ lĩnh nhóm bọn trẻ đến từ Nam Quan.
- Không đánh không đánh.
Trần Thăng cũng trợn mắt lên.
Những đứa trẻ vây quanh này đối với Trần Thăng vẫn còn mấy phần sợ hãi, lập túc không dám tiến lên giằng co nữa, chỉ là bên cạnh thiếu niên da đen có một tên vóc dáng thấp, có vẻ tuổi trạc Trần Thăng, chiều cao không bằng Trần Thăng, còn thấp hơn cả Mộc Thục Lan. Tên thấp nhỏ này chỉ vào Triệu Tiến, cười hì hì nói:
- Nhìn kìa, Triệu cô nương tìm được một tiểu nương tử rồi.
Cái tên “Triệu cô nương” này là biệt danh từ trước của Triệu Tiến. Một đứa con trai rất yên tĩnh, sợ người lạ, cả ngày đều đi theo bên cạnh cha mẹ, liền bị bọn trẻ này gọi như vậy rồi.
Triệu Tiến không lên tiếng, tuy nhiên Mộc Thục Lan nghe thấy ba từ “tiểu nương tử” kia, lập tức phun miệng, núp ở phía sau Triệu Tiến, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Những đứa trẻ kia cười ầm lên một trận. Cậu nhóc thiếu niên da đen Lưu Dũng đi đến trước mặt Triệu Tiến, đĩnh đạc nói:
- Giả cô nương có điểm nào tốt, gả làm vợ ta đi!
Bọn trẻ ở xung quanh càng thêm hưng phấn, có đứa cười hô to:
- Dũng ca, hôm nay lập tức bái đường thành thân đi!
Lưu Dũng cười ha hả nói:
- Được đó, vợ ơi đến đây nào!
Nói xong giơ tay định nắm Mộc Thục Lan, tay vừa mới vươn ra, liền có người đánh ra. Thiếu niên da đen này sửng sốt, cậu ta không nghĩ Triệu Tiến dám gạt tay mình ra.
Dũng ca này cao hơn Triệu Tiến nửa cái đầu, rất khoẻ mạnh, phía sau lại có mười mấy tên huynh đệ, mà Triệu Tiến này bình thường sợ hãi rụt rè, rất nhát gan, Lưu Dũng cơ bản không để tâm đến Triệu Tiến. Triệu Tiến động thủ như thế, những thiếu niên phía sau Lưu Dũng cũng đều sửng sốt. Lưu Dũng còn chưa nói, chợt nghe thấy Triệu Tiến lạnh giọng nói:
- Cút!
Tình hình lại yên lặng, những đứa trẻ ở phía xa đều chú ý thấy sự khác thường, đều nhìn lại.
Nghĩ đến hai thanh đao kia ở phòng Triệu Chấn Hưng, lại nghĩ đến manh mối của các trưởng bối nói chuyện lộ ra, Triệu Tiến không hỏi tiếp, mà nịnh nọt biết điều nói:
- Nhị thúc, bản lĩnh của người hẳn là đệ nhất ở Từ Châu chúng ta!
Kế gì thì kế nhưng nịnh nọt vẫn là kế hiệu quả, Triệu Chấn Hưng nghe lời nói như thế vẻ mặt liền tươi cười, nhưng vẫn lắc đầu nói:
- Cái gì đệ nhất, nói ra để người ta chê cười, đây toàn là kỹ năng chiến đấu trong quân, chỉ cần cháu dốc sức rèn luyện, ra trận chém giết, tự nhiên thành quen. Muốn nói thứ tự, trong ngoài thành Từ Châu, trong ba Sở Vệ, không biết có bao nhiêu người mạnh như thúc của cháu. Đừng trốn tránh khó nhọc, giữ tấn thăng bằng!
Thân thể Triệu Tiến vội vàng đứng thẳng, hắn có thể nhìn ra được, vừa rồi Triệu Chấn Hưng cũng không phải khiêm tốn, người giỏi lại còn có người giỏi hơn, thành Từ Châu này thật đúng là khó lường.
Tiết mục diễn võ vừa qua đi, học võ lại trở nên nhàm chán và buồn tẻ, rất nhanh đến giờ cơm trưa, Hà Thuý Hoa tới cửa đón, còn nói với Triệu Chấn Hưng sau này trưa và tối cùng đến nhà ăn cơm, thuận tiện đưa đón Triệu tiến và Mộc Thục Lan.
Bữa trưa rất ngon, Triệu Chấn Đường lại thở hồng hộc nói:
- Không có ta đi làm cái công việc kia, các người làm sao có thể được ăn ngon như vậy.
Theo ấn tượng của Triệu Tiến, cuộc sống của rất nhiều nhà không bằng nhà bọn họ, mỗi ngày ăn hai bữa đều đầy đủ, hơn nữa còn có đồ ăn mặn, xem ra các loại khoản thu này của nha dịch và đao phủ đúng là hậu hĩnh.
Điều khiến Triệu Tiến cảm thấy có chút kỳ quái là buổi trưa Triệu Chấn Đường ở bên ngoài mang về một bọc bánh sữa điểm tâm, nếu Mộc Thục Lan ăn cơm cùng, đương nhiên cũng phải cho cô bé rồi, chưa từng nghĩ cô bé nhìn chằm chằm gói điểm tâm đó lại cự tuyệt, nói rằng người nhà cháu không cho ăn.
Triệu Tiến còn chú ý tới ba vị trưởng bối đối diện, cùng nhau lộ ra vẻ mặt sáng tỏ. Triệu Tiến tự cảm thấy không rõ lắm, chỉ nghĩ rằng trong nhà không cho ăn hành, không cho ăn đồ có sữa, thật là kỳ quái, làm gì có cô bé gái nào không thích ăn những đồ điểm tâm ngọt ấy.
Cuộc sống đơn điệu nhưng lại có quy luật bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, sáng sớm chạy bộ, học võ một ngày, sau đó nghỉ ngơi, trong nháy mắt đã là năm ngày đã qua.
Trong năm ngày này, Triệu Chấn Hưng cũng không tiếp tục biểu diễn kỹ nghệ võ của ông nữa, mỗi ngày đứng tấn nhàm chán và tập luyện thể lực như cũ.
Mặc dù mới tập luyện chưa đến mười ngày, nhưng Triệu Tiến có thể cảm thấy sự thay đổi của cơ thể, sức chịu đựng càng ngày càng bền, tinh thần cũng ngày càng tốt.
Khi tập luyện đến ngày thứ tám, Triệu Tiến đã có thể dùng tạ đá nhẹ nhất để rèn luyện sức mạnh, sau khi xách nâng hai mươi lần, cánh tay cũng không đau buốt nhu vậy.
Ăn xong bữa trưa, Triệu Chấn Hưng lại đưa hai đứa trẻ trở về, đi qua hai con đường, lại phát hiện ra hai huynh đệ Trần Thăng đứng ở chỗ rẽ. Vừa nhìn thấy Triệu Tiến, Trần Thăng lập tức đi đến, lớn tiếng ồn ào nói:
- Triệu Tiến, biện pháp kia của ngươi dùng không tốt.
Nói được một nửa, nhìn thấy Triệu Chấn Hưng đứng ở bên cạnh, vội vàng co đầu không dám nói nữa. Triệu Chấn Hưng biết có một người lớn là mình bên cạnh, bọn trẻ cảm thấy không tự nhiên, bèn cười nói với Triệu Tiến:
- Buổi chiều đi sớm rồi về luyện võ.
Rồi trở về.
- Biện pháp của ngươi dùng không tốt, bọn chúng đã đánh thắng một trận, ăn đồ của ta lại không tích cực đánh cùng ta, vừa động thủ đã ngã rồi, vậy điểm tâm ngon không phải là uổng phí sao?
Trần Thăng bất mãn nhắc tới.
Trần Hồng ở bên cạnh dùng sức gật đầu, Trần Thăng tiếp tục nói:
- Biện pháp này của ngươi không được, mau nghĩ cách cho ta đi!
- Có phải mấy ngày bắt đầu có tác dụng đúng không?
Triệu tiến đột nhiên hỏi, Trần Thăng sửng sốt, gật đầu theo bản năng, còn nói thêm:
- Nhưng bây giờ vô dụng rồi. Ngươi phải đưa ra cách nữa, bằng không ngươi phải trả chỗ điểm tâm đó cho ta.
Mộc Thục Lan ở bên cạnh nghe, dùng ngón tay chỉ vào mặt, nói:
- Chơi xấu, thật là mất mặt.
Trần Hồng ở bên cạnh liền đỏ mặt, né tránh hai bước. Triệu Tiến lại cảm thấy thú vị, hắn đương nhiên sẽ không sốt ruột, mở miệng nói:
- Ta với ngươi đi xem, xem vì sao bọn họ không đánh cùng ngươi.
Mỗi buổi sáng sớm mọi người từ trong nhà xuất phát, buổi tối theo Nhị thúc gia trở về, liên tục nhiều ngày như vậy trở thành điều cơ bản, mỗi ngày tập luyện những mục đơn điệu, khiến Triệu Tiến khó chịu vô cùng, đi đến nơi để hàng hoá của lũ trẻ để giải sầu cũng tốt.
Đi trên đường Triệu Tiến liền biết được nguyên nhân mà phương pháp kia lại không tốt. Lúc bắt đầu, sau khi Trần Thăng đi sang bên kia nói cái quy định đó, rất nhiều đứa trẻ đều nguyện ý đánh, bọn chúng cảm thấy đánh không lại Trần Thăng, nhưng chưa chắc đã đánh không lại người khác, chỉ cần đánh thắng là có đồ ăn, hơn nữa lại là thứ điểm tâm rất ít được ăn kia, lúc đó có rất nhiều người xung phong lên.
Nhưng sau vài ngày đầu nhiệt huyết, lũ trẻ phát hiện, điểm tâm trong tay Trần Thăng quá ít, có thể ăn cũng chỉ có vài người, hơn nữa sau khi luận võ cùng Trần Thăng hay bị đánh rất thảm, hy vọng được ăn không lớn, rất nhiều đứa trẻ cũng cảm thấy không có ý nghĩa nữa rồi.
Hơn nữa mấy trận có thể thắng đó, sau khi đánh trúng Trần Thăng, đơn giản xấu lắm là nằm ngã trên mặt đất nhận thua, khiến Trần Thăng cũng hiểu được là không có biện pháp, ngày ngày đem điểm tâm mà mình ăn không hết đến, nhưng lại không có người nào tỷ võ cùng mình, Trần Thăng đã hơi nóng nảy, hôm nay mới đến tìm Triệu Tiến.
Triệu Tiến nghe thấy tình huống này rất ngạc nhiên, lúc đó hắn cho rằng có rất nhiều đứa trẻ không so đo tỷ võ cùng Trần Thăng, là bởi vì không có lợi ích, nghĩ thầm rằng nếu nhiều người cùng tỷ võ với Trần Thăng rồi, Trần Thăng tất không thể bách chiến bách thắng như thế, không ngờ rằng Trần Thăng lại mạnh như vậy.
Kỳ thật nơi để hàng cách Triệu Tiến bọn họ cũng không xa, không bao lâu đã đến rồi. Nơi để hàng này sợ là đã bỏ hoang, căn bản không có ai quản, trở thành chỗ vui chơi của bọn trẻ.
Có người nhìn thấy Trần Thăng đi tới, ở đó có tiếng gọi, lập tức có một đám trẻ vây đến, hưng trí bừng bừng ở đâu đến hỏi:
- Hôm nay vẫn tỷ võ sao? Hôm nay có điểm tâm gì?
Nhìn thấy một nhóm nhiều người đi đến, tiểu cô nương lập tức núp ra phía sau lưng Triệu Tiến. Trần Hồng cũng nắm chặt tay ca ca cậu.
- Tỷ võ cái gì, lần nào các ngươi đều lừa gạt ta!
Trần Thăng tức giận nói.
Vừa nghe thấy, những đứa trẻ đó liền nản lòng, nhưng vẫn không chịu để yên, vây quanh Trần Thăng nói:
- Mau đánh đi, chúng ta đều đang đợi tỷ võ với ngươi đây này!
Trần Thăng cầm thanh đao gỗ vẫy vẫy trước người, đuổi bọn trẻ đi. Mấy đứa trẻ đó vẫn không chịu dừng lại, vây quanh cười đùa cợt nhả.
Triệu Tiến đứng ở bên cạnh Trần Thăng chân mày cau lại, vì hắn nhìn ra tình huống này không đúng, những đứa trẻ vây quanh đều lớn, phải lớn hơn so với Triệu Tiến và Trần Thăng hơn hai ba tuổi, hơn nữa dáng vẻ lưu manh, mười mấy đứa trẻ này không ngừng trao đổi ánh mắt. Những đứa trẻ khác ở xa trên mặt hoặc là có sự chán ghét hoặc là có sự sợ hãi, đều tránh đi không đến đây.
- Hôm nay ngươi không đánh, hàng ngày sẽ không có ai đánh cùng ngươi nữa!
Một thiếu niên da den bóng nói, giọng điệu uy hiếp. Triệu Tiến lập tức hiểu được, nhóm đứa trẻ lưu manh này là một phe, bọn chúng muốn kết hội độc chiếm điểm tâm của Trần Thăng, bọn chúng giả đánh người, sau đó chơi xấu Trần Thăng, kiểu gì cũng lấy được vài phần điểm tâm.
Triệu Tiến nghĩ tới, thiếu niên khoẻ mạnh da đen này tên là Lưu Dũng, là thủ lĩnh nhóm bọn trẻ đến từ Nam Quan.
- Không đánh không đánh.
Trần Thăng cũng trợn mắt lên.
Những đứa trẻ vây quanh này đối với Trần Thăng vẫn còn mấy phần sợ hãi, lập túc không dám tiến lên giằng co nữa, chỉ là bên cạnh thiếu niên da đen có một tên vóc dáng thấp, có vẻ tuổi trạc Trần Thăng, chiều cao không bằng Trần Thăng, còn thấp hơn cả Mộc Thục Lan. Tên thấp nhỏ này chỉ vào Triệu Tiến, cười hì hì nói:
- Nhìn kìa, Triệu cô nương tìm được một tiểu nương tử rồi.
Cái tên “Triệu cô nương” này là biệt danh từ trước của Triệu Tiến. Một đứa con trai rất yên tĩnh, sợ người lạ, cả ngày đều đi theo bên cạnh cha mẹ, liền bị bọn trẻ này gọi như vậy rồi.
Triệu Tiến không lên tiếng, tuy nhiên Mộc Thục Lan nghe thấy ba từ “tiểu nương tử” kia, lập tức phun miệng, núp ở phía sau Triệu Tiến, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Những đứa trẻ kia cười ầm lên một trận. Cậu nhóc thiếu niên da đen Lưu Dũng đi đến trước mặt Triệu Tiến, đĩnh đạc nói:
- Giả cô nương có điểm nào tốt, gả làm vợ ta đi!
Bọn trẻ ở xung quanh càng thêm hưng phấn, có đứa cười hô to:
- Dũng ca, hôm nay lập tức bái đường thành thân đi!
Lưu Dũng cười ha hả nói:
- Được đó, vợ ơi đến đây nào!
Nói xong giơ tay định nắm Mộc Thục Lan, tay vừa mới vươn ra, liền có người đánh ra. Thiếu niên da đen này sửng sốt, cậu ta không nghĩ Triệu Tiến dám gạt tay mình ra.
Dũng ca này cao hơn Triệu Tiến nửa cái đầu, rất khoẻ mạnh, phía sau lại có mười mấy tên huynh đệ, mà Triệu Tiến này bình thường sợ hãi rụt rè, rất nhát gan, Lưu Dũng cơ bản không để tâm đến Triệu Tiến. Triệu Tiến động thủ như thế, những thiếu niên phía sau Lưu Dũng cũng đều sửng sốt. Lưu Dũng còn chưa nói, chợt nghe thấy Triệu Tiến lạnh giọng nói:
- Cút!
Tình hình lại yên lặng, những đứa trẻ ở phía xa đều chú ý thấy sự khác thường, đều nhìn lại.