Nghe đến đây, Hà Thúy Hoa và Triệu Chấn Đường đều sững sờ, Hà Thúy Hoa buông bát chiếc bát trong tay xuống bàn. Nghiêm mặt khiển trách:
- Con càng ngày càng kỳ cục, trước thì đánh nhau với người khác, bây giờ thì lại mang đồ ăn trong nhà đi cho người khác ăn. Phá gia chi tử như vậy, con xem tiền của nhà chúng ta từ trên trời rơi xuống sao?
Triệu Tiến bị giáo huấn đến nỗi không biết nói cái gì. Chỉ biết đứng đó mà gãi đầu, hạ giọng nói:
- Nếu không thì lấy mười cái bánh nướng cũng được.
Một tiếng “ầm” vang lên, Hà Thúy Hoa đập mạnh tay xuống bàn, cất cao giọng nói:
- Trước kia giáo huấn con hai câu, con liền nhận sai. Bây giờ thì giỏi rồi, còn biết trả giá nữa cơ đấy. Mười cái bánh nướng thì sẽ không tốn tiền à?
Sau khi nóng giận lại thấy mình không đúng, Hà Thúy Hoa nhẹ giọng lại, nói:
- Tiểu Tiến, đừng sợ, có phải con bị ai đó ở ngoài kia bắt nạt không? Có phải có đứa trẻ hư hỗn nào ở ngoài kia bảo con làm như vậy đúng không? Không phải sợ. Ai dám bắt nạt con, nương đi tìm kẻ đó.
Nghe thấy mẫu thân nói như vậy, vừa cảm thấy được quan tâm, lại vừa cảm thấy dở khóc dở cười. Triệu Tiến lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Không có ai bắt nạt con cả, con muốn cầm đi để dùng.
Hà Thúy Hoa liền trừng mắt, sắc mặt càng ngày càng nghiêm, xem ra sắp nổi giận đến nơi. Triệu Tiến theo bản năng lùi lại về phía sau. Tuy không sợ nhưng đối diện với cơn thịnh nộ của mẫu thân, không tránh khỏi việc căng thẳng.
Thấy Hà Thúy Hoa sắp nổi giận, Triệu Chấn Đường ở bêên cạnh trầm giọng nói:
- Con lấy đồ ăn để làm gì? Cho ai ăn?
Hà Thúy Hoa quay đầu nhìn, dường như muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt của Triệu Chấn Đường ngăn lại, Triệu Tiến ngồi trên ghế, vốn định bịa ra một lí do. Dựa vào kinh nghiệm đúc kết trong doanh nghiệp năm đó, tìm đại một cách nói hợp tình hợp lí quả thực quá dễ dàng.
Nhưng chần chừ một lát, Triệu Tiến vẫn quyết định nói thật, không cần thiết phải nói dối với cha mẹ của mình. Cho dù nói dối được lần một lần hai, nhưng về lâu dài thì không thể, việc mà bản thân muốn làm lại cần thời gian dài.
- Cha, nương, hôm qua con theo Trần Thăng đến chỗ bán hàng.
Triệu Tiến kể loại chuyện hôm qua một cách tường tận, sau đó lại nói tỉ mỉ về kế hoạch của mình.
Triệu Chấn Đường vốn chuẩn bị ra ngoài, nghe Triệu Tiến nói xong, quay người ngồi xuống cạnh bàn cơm, giơ tay nhéo nhéo mặt Triệu Tiến, cười nói:
- Sau một hồi lâm bệnh lại thay đổi nhiều đến như vậy. Bản lĩnh mồm mép của con đã không còn kém so với sư gia nữa rồi. Nói rõ ràng như vậy.
Mồm miệng lưu loát, logic rõ ràng, có thể giải thích rõ ràng cho mọi người hiểu đầu đuôi câu chuyện. Đây cũng là năng lực, Triệu Tiến trước kia nhìn thấy người ngoài là đã sợ, chứ đừng nói đến cái tài ăn nói như thế này.
Thái độ của Triệu Chấn Đường khiến Triệu Tiến thoải mái không ít. Triệu Chấn Đường cười nói:
- Đạo lý to lớn con vừa nói ta nghe không hiểu. Con nói xem con muốn lấy chút điểm tâm đi làm cái gì?
- Con...con thấy trẻ con bên ấy nhiều như vậy, muốn tìm cách để tập hợp bọn chúng lại, để kết bạn.
Triệu Tiến cắn cắn môi, nói ra mục đích của mình.
Nghe thấy Triệu Tiến nói rõ ý kiến của mình, Triệu Chấn Đường không nén nổi sửng sốt. Lòng Triệu Tiến thót lên một cái, nghĩ có phải mình nói cái này đã vượt qua giới hạn rồi, có lẽ nào khiến người lớn nghĩ rằng đầu óc mình không được bình thường.
Triệu Chấn Đường quay đầu nhìn Hà Thúy Hoa, gương mặt Hà Thúy Hoa cũng đầy ắp sự mơ hồ. Triệu Chấn Đường giãn mặt, hỏi:
- Những lời này là thúc thúc dạy con đúng không?
- Không phải, là con tự nghĩ.
Triệu Tiến trả lời.
Triệu Chấn Đường nheo mắt, xem liệu Triệu Tiến có đang nói xạo không. Gương mặt của đứa trẻ vẫn cứ vô tư như vậy.
Triệu Chấn Đường nhìn chằm chằm Triệu Tiến một lúc, chậm rãi lắc đầu, nụ cười trên mặt càng ngày càng tăng, cuối cùng dí dỏm nói:
- Vừa muốn học võ, vừa muốn kết bạn. Con phạm phải cái thứ điên rồ gì rồi chứ.
Nói xong, Triệu Chấn Đường đứng dậy, Triệu Tiến lập tức trở nên ủ rũ, ủ ê. Trong lòng nghĩ e rằng phải nghĩ cách khác, nhưng hận một nỗi từ trước đến nay một chút tiền tiêu vặt cũng không được cho.
Không ngờ sau khi Triệu Chấn Đường đứng dậy, lại dõng dạc nói:
- Con đến chỗ thúc thúc học võ trước, điểm tâm, bánh nướng gì đó sẽ có người mang qua.
Triệu Tiến đột nhiên ngẩng đầu, không ngờ lại được đồng ý. Mặc dù hắn chẳng có điểm kinh nghiệm nào giống với cha mẹ, nhưng hắn biết yêu cầu như thế này vô lý đến nhường nào. Sáng nay Triệu Tiến nói ra, cũng chỉ là muốn thử mà thôi, không ngờ lại được đồng ý.
Hiện tại Triệu Tiến buồn bực chính mình, hắn không biết Triệu Chấn Đường suy nghĩ thế nào. Không chỉ có Triệu Tiến nghĩ không thông, Hà Thúy Hoa đứng bên cạnh lúc này mới phản ứng lại, lập tức nhíu mày, trừng mắt nhìn Triệu Chấn Đường, nói:
- Trẻ con trong nhà càn quấy hồ đồ. Ông cũng hồ đồ theo. Không được nuông chiều con như vậy. Mỗi ngày tiêu tốn biết bao nhiêu tiền cho điểm tâm, bánh nướng, lại còn cho người khác ăn nữa.
Triệu Chấn Đường thắt lại thắt lưng của mình. Lão mặc một bộ quần áo sai dịch. Nghe thấy những lời này bèn ngẩng đầu cười nhạo:
- Không cần đến chúng ta phải tốn tiền, bà lo lắng cái gì. Một đứa bé trai nên biết kết giao với bạn bè, chẳng nhẽ lại giống nhưư trước kia xuất ngày chạy lon ton xung quanh bà mới tốt?
Vừ nghe tới ba chữ “không tốn tiền”, Hà Thúy Hoa lập tức hạ hỏa, nhưng vẫn đứng đó lẩm bẩm không ngớt:
- Lúc đầu còn là một đứa trẻ hiền lành đến mức nào. Bây giờ lại biến thành ra thế này. Thật là.
Triến Tiến ở nơi nào đó buồn bực. Những thứ điểm tâm đó tại sao lại không mua bằng tiền của nhà? Đang nghĩ, Triệu Chấn Đường đã ra sân.
- Nương, vì sao cha nói không cần tiêu tiền của nhà?
Triệu Tiến hiếu kì hỏi. Bây giờ hắn cũng phải thăm dò cái này, trước mặt cha mẹ mình, có cái gì nói cái đó, có cái gì hỏi cái đó, không cần phải cân nhắc quá nhiều.
Hà Thúy Hoa trừng mắt nhìn Triệu Tiến, tức giận nói:
- Cha con làm đương sai ở nha môn, mua cái gì cũng phải tốn tiền, đó là giữ thể diện cho lão.
Triệu Tiến nghe thấy thế lúc đầu sửng sốt, sau đó không nén được mà bật cười, phạm vi hoạt động của bản thân quá hẹp, không đủ hiểu biết đối với thời đại này. Không nghĩ tới việc ỷ mạnh hiếp yếu trong thời đại này. Phụ thân Triệu Chấn Đường thân là nha dịch, còn làm đao phủ, hơn nữa còn xuất thân Bách Hộ Từ Châu. Tuy không phải là nhân vật tai to mặt lớn gì, nhưng trên đường cũng gọi là có thể hoành hành.
- Còn cười được, nhà chúng ta mà không có cha con lo liệu thì làm sao được như bây giờ. Tiểu Lan đến rồi, đi mau, đi mau.
Hà Thúy Hoa răn dạy một câu, không khách khí đuổi người.
Sau khi tiểu cô nương vào sân viện, liền làm mặt quỷ với con khỉ. Nói ra cũng thật kì quặc. Thái độ của con khỉ đó với Mộc Thục Lan khá tốt.
Mộc Thục Lan ngoan ngoãn chào hỏi Hà Thúy Hoa, sau đó gọi Triệu Tiến cùng đi. Hà Thúy Hoa đứng ở cửa phòng nói:
- Buổi trưa có điểm tâm, tiểu Lan con ăn nhiều một chút, đừng để cho tên tiểu tử đó bắt nạt người ngoài.
Khi mới ra cửa sân, Triệu Tiến và Thục Lan liền thấy Triệu Chấn Hưng đứng ở giao lộ, gật đầu với bọn họ, xoay người, bước đến trước mặt.
Triệu Tiến không chú ý đến việc hôm nay nụ cười của Thục Lan rất chân thành. Hơn nữa vừa mới đến đã nắm chặt tay hắn, tay trong tay cùng nhau bước đi.
Triệu Tiến không hề chú ý tới những tiểu tiết này. Vừa vượt qua cửa đến con đường phía trước, Thục Lan buông tay Triệu Tiến, bĩu môi nói:
- Tiểu Tiến ca ca, huynh đừng giống như thúc bá nhà muội có được không? Đi đường còn cứ lẩm bẩm, cằn nhằn.
Lúc này, Triệu Tiến mới phản ứng lại, cười cười với tiểu cô nương, cũng không thèm giải thích, tiếp tục đi về phía trước.
Sở dĩ lúc đi đường còn thấp giọng lẩm bẩm, là vì Triệu Tiến đang nhẩm thầm. Hắn đang hồi tưởng lại, dùng tất cả các phương thức để khắc sâu vào kí ức, bao gồm cả việc lẩm bẩm.
Thấy Triệu Tiến vẫn ở đó lẩm bẩm luyên thuyên, tiểu cô nương tức giận đến nỗi hất tay Triệu Tiến ra, bước đi trước mặt Triệu Tiến. Không được mấy bước, tiểu cô nương lại bước chậm lại, nắm lấy tay Triệu Tiến.
Hạng mục luyện võ có chút thay đổi, động tác đứng tấn ban đầu vốn đơn giản, bây giờ lúc đứng tấn còn phải bê một cây gỗ dài bốn thước. Cây gỗ vốn dĩ không nặng, nhưng duy trì một tư thế trong thời gian dài, sẽ làm cho hai cánh tay đau nhức khôn cùng.
Thúc phụ Triệu Chấn Hưng nghiêm khắc hơn hôm qua rất nhiều. Triệu Tiến chỉ mới hơi rủ cánh tay xuống, ông liền rút que mây quất vào tay hắn.
Buổi trưa về nhà ăn cơm, trên bàn ăn một bên bày một đĩa bánh bao dầu, một bên còn có một cái túi nhỏ, đều tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Giấy thấm dầu này chắc là để gói những loại điểm tâm xốp và giòn. Trong bao gói chính là bánh nướng gì đó rồi.
Trên bàn đã bày biện xong xuôi đồ ăn, Hà Thúy Hoa vừa gọi hai đứa nhỏ ra ăn cơm, vừa lẩm bẩm nói:
- Thật đúng là phá gia chi tử, đồ ăn ngon thế này để lại cho bản thân ăn tốt biết bao, còn phải đem đi cho người khác.
Nghe đến đây, Hà Thúy Hoa và Triệu Chấn Đường đều sững sờ, Hà Thúy Hoa buông bát chiếc bát trong tay xuống bàn. Nghiêm mặt khiển trách:
- Con càng ngày càng kỳ cục, trước thì đánh nhau với người khác, bây giờ thì lại mang đồ ăn trong nhà đi cho người khác ăn. Phá gia chi tử như vậy, con xem tiền của nhà chúng ta từ trên trời rơi xuống sao?
Triệu Tiến bị giáo huấn đến nỗi không biết nói cái gì. Chỉ biết đứng đó mà gãi đầu, hạ giọng nói:
- Nếu không thì lấy mười cái bánh nướng cũng được.
Một tiếng “ầm” vang lên, Hà Thúy Hoa đập mạnh tay xuống bàn, cất cao giọng nói:
- Trước kia giáo huấn con hai câu, con liền nhận sai. Bây giờ thì giỏi rồi, còn biết trả giá nữa cơ đấy. Mười cái bánh nướng thì sẽ không tốn tiền à?
Sau khi nóng giận lại thấy mình không đúng, Hà Thúy Hoa nhẹ giọng lại, nói:
- Tiểu Tiến, đừng sợ, có phải con bị ai đó ở ngoài kia bắt nạt không? Có phải có đứa trẻ hư hỗn nào ở ngoài kia bảo con làm như vậy đúng không? Không phải sợ. Ai dám bắt nạt con, nương đi tìm kẻ đó.
Nghe thấy mẫu thân nói như vậy, vừa cảm thấy được quan tâm, lại vừa cảm thấy dở khóc dở cười. Triệu Tiến lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Không có ai bắt nạt con cả, con muốn cầm đi để dùng.
Hà Thúy Hoa liền trừng mắt, sắc mặt càng ngày càng nghiêm, xem ra sắp nổi giận đến nơi. Triệu Tiến theo bản năng lùi lại về phía sau. Tuy không sợ nhưng đối diện với cơn thịnh nộ của mẫu thân, không tránh khỏi việc căng thẳng.
Thấy Hà Thúy Hoa sắp nổi giận, Triệu Chấn Đường ở bêên cạnh trầm giọng nói:
- Con lấy đồ ăn để làm gì? Cho ai ăn?
Hà Thúy Hoa quay đầu nhìn, dường như muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt của Triệu Chấn Đường ngăn lại, Triệu Tiến ngồi trên ghế, vốn định bịa ra một lí do. Dựa vào kinh nghiệm đúc kết trong doanh nghiệp năm đó, tìm đại một cách nói hợp tình hợp lí quả thực quá dễ dàng.
Nhưng chần chừ một lát, Triệu Tiến vẫn quyết định nói thật, không cần thiết phải nói dối với cha mẹ của mình. Cho dù nói dối được lần một lần hai, nhưng về lâu dài thì không thể, việc mà bản thân muốn làm lại cần thời gian dài.
- Cha, nương, hôm qua con theo Trần Thăng đến chỗ bán hàng.
Triệu Tiến kể loại chuyện hôm qua một cách tường tận, sau đó lại nói tỉ mỉ về kế hoạch của mình.
Triệu Chấn Đường vốn chuẩn bị ra ngoài, nghe Triệu Tiến nói xong, quay người ngồi xuống cạnh bàn cơm, giơ tay nhéo nhéo mặt Triệu Tiến, cười nói:
- Sau một hồi lâm bệnh lại thay đổi nhiều đến như vậy. Bản lĩnh mồm mép của con đã không còn kém so với sư gia nữa rồi. Nói rõ ràng như vậy.
Mồm miệng lưu loát, logic rõ ràng, có thể giải thích rõ ràng cho mọi người hiểu đầu đuôi câu chuyện. Đây cũng là năng lực, Triệu Tiến trước kia nhìn thấy người ngoài là đã sợ, chứ đừng nói đến cái tài ăn nói như thế này.
Thái độ của Triệu Chấn Đường khiến Triệu Tiến thoải mái không ít. Triệu Chấn Đường cười nói:
- Đạo lý to lớn con vừa nói ta nghe không hiểu. Con nói xem con muốn lấy chút điểm tâm đi làm cái gì?
- Con...con thấy trẻ con bên ấy nhiều như vậy, muốn tìm cách để tập hợp bọn chúng lại, để kết bạn.
Triệu Tiến cắn cắn môi, nói ra mục đích của mình.
Nghe thấy Triệu Tiến nói rõ ý kiến của mình, Triệu Chấn Đường không nén nổi sửng sốt. Lòng Triệu Tiến thót lên một cái, nghĩ có phải mình nói cái này đã vượt qua giới hạn rồi, có lẽ nào khiến người lớn nghĩ rằng đầu óc mình không được bình thường.
Triệu Chấn Đường quay đầu nhìn Hà Thúy Hoa, gương mặt Hà Thúy Hoa cũng đầy ắp sự mơ hồ. Triệu Chấn Đường giãn mặt, hỏi:
- Những lời này là thúc thúc dạy con đúng không?
- Không phải, là con tự nghĩ.
Triệu Tiến trả lời.
Triệu Chấn Đường nheo mắt, xem liệu Triệu Tiến có đang nói xạo không. Gương mặt của đứa trẻ vẫn cứ vô tư như vậy.
Triệu Chấn Đường nhìn chằm chằm Triệu Tiến một lúc, chậm rãi lắc đầu, nụ cười trên mặt càng ngày càng tăng, cuối cùng dí dỏm nói:
- Vừa muốn học võ, vừa muốn kết bạn. Con phạm phải cái thứ điên rồ gì rồi chứ.
Nói xong, Triệu Chấn Đường đứng dậy, Triệu Tiến lập tức trở nên ủ rũ, ủ ê. Trong lòng nghĩ e rằng phải nghĩ cách khác, nhưng hận một nỗi từ trước đến nay một chút tiền tiêu vặt cũng không được cho.
Không ngờ sau khi Triệu Chấn Đường đứng dậy, lại dõng dạc nói:
- Con đến chỗ thúc thúc học võ trước, điểm tâm, bánh nướng gì đó sẽ có người mang qua.
Triệu Tiến đột nhiên ngẩng đầu, không ngờ lại được đồng ý. Mặc dù hắn chẳng có điểm kinh nghiệm nào giống với cha mẹ, nhưng hắn biết yêu cầu như thế này vô lý đến nhường nào. Sáng nay Triệu Tiến nói ra, cũng chỉ là muốn thử mà thôi, không ngờ lại được đồng ý.
Hiện tại Triệu Tiến buồn bực chính mình, hắn không biết Triệu Chấn Đường suy nghĩ thế nào. Không chỉ có Triệu Tiến nghĩ không thông, Hà Thúy Hoa đứng bên cạnh lúc này mới phản ứng lại, lập tức nhíu mày, trừng mắt nhìn Triệu Chấn Đường, nói:
- Trẻ con trong nhà càn quấy hồ đồ. Ông cũng hồ đồ theo. Không được nuông chiều con như vậy. Mỗi ngày tiêu tốn biết bao nhiêu tiền cho điểm tâm, bánh nướng, lại còn cho người khác ăn nữa.
Triệu Chấn Đường thắt lại thắt lưng của mình. Lão mặc một bộ quần áo sai dịch. Nghe thấy những lời này bèn ngẩng đầu cười nhạo:
- Không cần đến chúng ta phải tốn tiền, bà lo lắng cái gì. Một đứa bé trai nên biết kết giao với bạn bè, chẳng nhẽ lại giống nhưư trước kia xuất ngày chạy lon ton xung quanh bà mới tốt?
Vừ nghe tới ba chữ “không tốn tiền”, Hà Thúy Hoa lập tức hạ hỏa, nhưng vẫn đứng đó lẩm bẩm không ngớt:
- Lúc đầu còn là một đứa trẻ hiền lành đến mức nào. Bây giờ lại biến thành ra thế này. Thật là.
Triến Tiến ở nơi nào đó buồn bực. Những thứ điểm tâm đó tại sao lại không mua bằng tiền của nhà? Đang nghĩ, Triệu Chấn Đường đã ra sân.
- Nương, vì sao cha nói không cần tiêu tiền của nhà?
Triệu Tiến hiếu kì hỏi. Bây giờ hắn cũng phải thăm dò cái này, trước mặt cha mẹ mình, có cái gì nói cái đó, có cái gì hỏi cái đó, không cần phải cân nhắc quá nhiều.
Hà Thúy Hoa trừng mắt nhìn Triệu Tiến, tức giận nói:
- Cha con làm đương sai ở nha môn, mua cái gì cũng phải tốn tiền, đó là giữ thể diện cho lão.
Triệu Tiến nghe thấy thế lúc đầu sửng sốt, sau đó không nén được mà bật cười, phạm vi hoạt động của bản thân quá hẹp, không đủ hiểu biết đối với thời đại này. Không nghĩ tới việc ỷ mạnh hiếp yếu trong thời đại này. Phụ thân Triệu Chấn Đường thân là nha dịch, còn làm đao phủ, hơn nữa còn xuất thân Bách Hộ Từ Châu. Tuy không phải là nhân vật tai to mặt lớn gì, nhưng trên đường cũng gọi là có thể hoành hành.
- Còn cười được, nhà chúng ta mà không có cha con lo liệu thì làm sao được như bây giờ. Tiểu Lan đến rồi, đi mau, đi mau.
Hà Thúy Hoa răn dạy một câu, không khách khí đuổi người.
Sau khi tiểu cô nương vào sân viện, liền làm mặt quỷ với con khỉ. Nói ra cũng thật kì quặc. Thái độ của con khỉ đó với Mộc Thục Lan khá tốt.
Mộc Thục Lan ngoan ngoãn chào hỏi Hà Thúy Hoa, sau đó gọi Triệu Tiến cùng đi. Hà Thúy Hoa đứng ở cửa phòng nói:
- Buổi trưa có điểm tâm, tiểu Lan con ăn nhiều một chút, đừng để cho tên tiểu tử đó bắt nạt người ngoài.
Khi mới ra cửa sân, Triệu Tiến và Thục Lan liền thấy Triệu Chấn Hưng đứng ở giao lộ, gật đầu với bọn họ, xoay người, bước đến trước mặt.
Triệu Tiến không chú ý đến việc hôm nay nụ cười của Thục Lan rất chân thành. Hơn nữa vừa mới đến đã nắm chặt tay hắn, tay trong tay cùng nhau bước đi.
Triệu Tiến không hề chú ý tới những tiểu tiết này. Vừa vượt qua cửa đến con đường phía trước, Thục Lan buông tay Triệu Tiến, bĩu môi nói:
- Tiểu Tiến ca ca, huynh đừng giống như thúc bá nhà muội có được không? Đi đường còn cứ lẩm bẩm, cằn nhằn.
Lúc này, Triệu Tiến mới phản ứng lại, cười cười với tiểu cô nương, cũng không thèm giải thích, tiếp tục đi về phía trước.
Sở dĩ lúc đi đường còn thấp giọng lẩm bẩm, là vì Triệu Tiến đang nhẩm thầm. Hắn đang hồi tưởng lại, dùng tất cả các phương thức để khắc sâu vào kí ức, bao gồm cả việc lẩm bẩm.
Thấy Triệu Tiến vẫn ở đó lẩm bẩm luyên thuyên, tiểu cô nương tức giận đến nỗi hất tay Triệu Tiến ra, bước đi trước mặt Triệu Tiến. Không được mấy bước, tiểu cô nương lại bước chậm lại, nắm lấy tay Triệu Tiến.
Hạng mục luyện võ có chút thay đổi, động tác đứng tấn ban đầu vốn đơn giản, bây giờ lúc đứng tấn còn phải bê một cây gỗ dài bốn thước. Cây gỗ vốn dĩ không nặng, nhưng duy trì một tư thế trong thời gian dài, sẽ làm cho hai cánh tay đau nhức khôn cùng.
Thúc phụ Triệu Chấn Hưng nghiêm khắc hơn hôm qua rất nhiều. Triệu Tiến chỉ mới hơi rủ cánh tay xuống, ông liền rút que mây quất vào tay hắn.
Buổi trưa về nhà ăn cơm, trên bàn ăn một bên bày một đĩa bánh bao dầu, một bên còn có một cái túi nhỏ, đều tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Giấy thấm dầu này chắc là để gói những loại điểm tâm xốp và giòn. Trong bao gói chính là bánh nướng gì đó rồi.
Trên bàn đã bày biện xong xuôi đồ ăn, Hà Thúy Hoa vừa gọi hai đứa nhỏ ra ăn cơm, vừa lẩm bẩm nói:
- Thật đúng là phá gia chi tử, đồ ăn ngon thế này để lại cho bản thân ăn tốt biết bao, còn phải đem đi cho người khác.