Tiểu Yến Tử sáng sớm mở mắt ra, đã cảm thấy máu huyết dồi dào, cực kì sung sức. Nhìn bầu trời âm u vì lạnh cũng cảm thấy hưng phấn như nhìn thấy nắng trong. Chỉ sau bốn ngày ăn ngủ uống giải dược, sức khỏe của nàng không những tốt dần lên mà còn có khả năng mập lên theo cấp số nhân.
Số là bốn ngày liên tiếp Tiểu Yến Tử nằm trong phòng dưỡng độc bị hai hắc y thị vệ từ khi biết chủ nhân bị trúng độc thì mặt đen hơn đít nồi, ngày ngày dính chặt hơn sam hầu hạ đến tận miệng, chỉ sợ lỡ may tiên sinh họ Triệu kia có mệnh hệ gì, hai cái mạng họ cũng không đỡ nổi thiên uy của vị đương kim Quốc Công nào đó.
Hai thị vệ kia dính như sam thì một người có bóng dáng như Dương Quá của Long cô cô, cựu ngự y đại phu Cố Vệ Bắc cùng thiên hạ đệ nhất phong lưu ôn nhu nho nhã văn võ song toàn Hoắc Sinh tướng quân dính như cao da chó, một tấc không rời Tiểu Yến Tử khiến nàng sinh hoạt nữ tử có chút bất tiện a. Rất may Cố Vệ Bắc biết thân phận nàng hết lần này đến lần khác khéo léo giúp nàng giải quyết chuyện nữ nhi.Tuy rằng cảm nhận thân thể dường như khỏe lên, không còn mất ngủ hay chảy máu mũi như lúc trước nhưng độc dược trong người Yến Tử cần thêm hai ngày tiếp tục uống giải dược mới hoàn toàn giải trừ hết độc tính. Trong khi ngày mai trận chung kết đại hội đệ nhất cung thủ diễn ra thì Yến Tử vẫn chỉ vừa mới thức giấc, thật là hết sức quan ngại a.
Tiểu Yến Tử cuối cùng ngủ đến chán chê, sáng nay quyết định dậy sớm châm trà cho Lưu Dĩ rồi sang xưởng phân phó cho A Nô làm việc, sau đó tìm chỗ luyện cung chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.
Nhưng nàng cùng Sa Hỏa, Sa Thủy vừa đến Tam Thái viện đã thấy đám thị vệ thường xuyên đi theo Lưu Dĩ ai nấy mặt trắng bệch, môi tím tái như trúng độc, run cầm cập cứng ngắc như đá đã biết có sự chẳng lành vừa xảy ra.
Sa Thủy túm lấy Lam Thất đang đông cứng, hỏi:
“Lam thị vệ, ngươi mới từ tuyết chui lên sao, sao mới sáng sớm đã đông thành thế này rồi???”
Lam Thất nheo nheo mũi hắt hơi một cái, lại khịt khịt mũi đáp:
“Ngươi thử đứng ngoài đường cả đêm xem có đông thành tuyết hay không!!!”
Tiểu Yến Tử khó hiểu nhăn trán:
“Lam Thất huynh, không phải huynh trước giờ đều theo Quốc Công sao, sao lại đứng ngoài đường cả đêm được”
Lam Thất hít nước mũi sắp chảy xuống đáp:
“Chuyện này, tiên sinh... thật ra... Cả đêm qua Quốc Công ngủ ngoài đường.”
“Cái gì!!!” Tiểu Yến Tử, Sa Hỏa, Sa Thủy trố mắt kinh hãi, có phải vừa rồi nghe lầm không.
Quốc Công là ai, lại có thể ngủ ngoài đường giữa trời đông giá rét này hay sao!!! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đến độ thân thể vàng ngọc kia phải phủ giá ngoài đường.
Tiểu Yến Tử nheo mắt thò đầu nhìn vào sương phòng đang đóng chặt cửa của Lưu Dĩ, lại thấy đám cấm vệ quân cùng Ôn gia đen mặt đứng ngoài, tựa hồ lời nói của Lam Thất là thật, không có nửa lời dối tra. Nàng hướng Ôn gia dò hỏi:
“Ôn gia, bây giờ đã là giờ nào rồi, sao Quốc Công còn ngủ, không lẽ vì đêm qua ngủ ngoài trời mà cảm mạo mất rồi???”
Ôn gia thở dài đánh thượt, mắt già nhăn nheo bất lực đáp:
“Quốc Công không ngủ, ngài chỉ là đang....tắm”
“Tắm???” Yến Tử kinh ngạc lặp lại.
Ừ thì tắm sáng rất tốt, nhưng giữa trời đông giá rét ai lại tắm lâu đến như vậy, nhất là người rất chú trọng thời gian như Lưu Dĩ làm gì có lý đó. Chỉ còn chưa đầy một canh giờ nữa sẽ đến giờ thượng triều vậy mà hắn vẫn đang tắm. Không lẽ hắn định cúp triều, đình công nghỉ việc. Không thể nào, hắn là lãnh đạo tối cao của Sở Quốc, đâu phải nhân công đâu mà làm những việc đó.Tiểu Yến Tử nghĩ nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra điều gì, chỉ ngu mặt đứng đó.
Ôn gia phân phó cho đám hạ nhân chuẩn bị thêm nước nóng lại thấy bản mặt tò mò khó hiểu của Yến Tử chỉ bồi thêm câu nữa:
“Quốc Công đã tắm năm lần trong sáng nay!”
“Năm lần???” Yến Tử hét lên khó tin.
Không phải chứ, bệnh khiến phích của Lưu Dĩ không lẽ lại tái phát. Khoan đã, mọi khi hắn dù có muốn sạch sẽ đến đâu cũng chỉ tắm cùng lắm hai lần, lần này lại đến năm lần. Rốt cuộc cái gì đã chạm vào người hắn khiến hắn ghê tởm đến độ ngâm mình tắm rửa đến tận năm lần vẫn không thỏa mãn.
Yến Tử đa nghi vèo một cái đến trước mặt Lam Thất, thị vệ thân tín nhất của Lưu Dĩ, một trăm phần trăm biết được mọi sự xảy ra xung quanh Lưu Dĩ, là đài phát thanh tự do, bộ trưởng bộ nội vụ, nắm bắt tâm tư lãnh đạo nhanh nhất với tốc độ ánh sáng, có thể nhiều năm cùng Lưu Dĩ phân ưu tuyệt là đối tượng đáng tin nhất trong số những người đáng tin.
Yến Tử rút trong ngực ra một chiếc khăn tay thêu hoa đỗ quyên có khắc chữ Triệu do nàng tự thêu hàng thật giá thật chính hãng đã đánh dấu bản quyền cẩn thận giúp Lam Thất lau nước mũi.
Hành động này khiến Sa Hỏa, Sa Thủy hết sức quan ngại, lo cho tính mạng đang bị đe dọa của Lam Thất, hai người vội vã đứng chắn trước mặt Lam Thất che đi tầm nhìn của người nào đó đang tắm trong kia có thể đẩy cửa ra bất cứ lúc nào.
Hành vi kỳ lạ kia của Sa Hỏa, Sa Thủy không lọt nổi vào mắt Yến Tử, nàng bày ra bộ dáng nịnh nọt dò hỏi:
“Lam huynh, không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì khiến Quốc Công thành ra như vậy.”
Lam Thất bị hành động dỗ ngọt của Yến Tử làm cho luống cuống, vội lùi một bước giữ lấy khăn tay tự mình lau nước mũi đáp.
“Tạ tiên sinh lưu tâm Lam mỗ! Quốc Công chỉ là mấy ngày liền không ăn không ngủ, mệt mỏi quá độ cho nên....”
Tiểu yến Tử nghe câu trả lời hết sức không thỏa đáng kia, trong lòng tự nhủ bạn khuyển trung này sẽ một mực che dấu sự thật khiến Lưu Dĩ ngâm mình lâu như vậy, sống chết không nói ra, hắn có thể khiến Lưu Dĩ tin tưởng như vậy tuyệt không phải người dễ moi được thông tin.
Tiểu Yến Tử thực tò mò, rốt cuộc nam nhân kia đã xảy ra chuyện gì. Nàng len lét chạy đến cạnh cửa thập thò, áp tai vào sát cửa nghe ngóng. Bởi tính chất đặc thù về thân phận của nàng. Hành vi cả gan này của Yến Tử thoạt không một ai ngăn cản. Còn ai ở đó không biết người họ Triệu này đặc biệt được Quốc Công của họ dung túng như thế nào.“Kẹt!”
Cánh cửa nhẹ bung ra, Tiểu Yến Tử đứng sát mép cửa thành công bị cánh cửa kẹp làm đôi, chôn vùi không thấy người. Bóng nam nhân cao lớn bước ra khỏi cửa, một thân khoác trường bào bạch kim mang theo làn khói từ hơi nước mập mờ lan tỏa, khuôn mặt mệt mỏi hơi xanh, đôi mắt đỏ âu vì không ngủ vẫn phát ra tia u lạnh, nhìn thấy đám người trước mặt chỉ trầm giọng:
“Chuẩn bị trà!”
“Vâng!!” Chất giọng trong trẻo quen thuộc vang lên ngay bên tai Lưu Dĩ từ phía sau cánh cửa khiến thân thể Lưu Dĩ khẽ rung động, hắn giật mình nhìn qua.
Bóng xám nhỏ tươi cười ôn hòa bước ra từ đằng sau cửa, là lúc nãy mở cửa hắn đã vô ý đẩy Tiểu Tử về phía sau nên mới không nhìn thấy.
Đôi mắt u lạnh vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn nhu mì tươi cười của Tiểu Yến Tử đã như bị sét đánh trúng, tim đánh thịch một cái, đôi mắt u lạnh vội vã linh động quay đi, ngẩng phắt đầu nhìn chim trời xa xôi.
Đôi tai của Lưu Dĩ lập tức ửng lên vệt đỏ đến trong suốt, khuôn mặt khi vừa bước ra mang khí thế lạnh như băng lúc này lại nóng như lửa, đôi mắt u lạnh chợt dâng lên một làn nước lấp lánh, làn da trắng như thư sinh còn vương chút hơi nước nóng khiến ngũ quan tuấn tú của hắn càng đẹp, cho người ta cảm giác kinh diễm, hấp dẫn tầm mắt vạn vật, khiến chúng nhân nhìn thấy nhất thời quên mất hắn là Giám Quốc Công đương triều lạnh lùng tàn nhẫn.
Đám hạ nhân xung quanh cùng Lam Thất, Sa Hỏa, Sa Thủy sống đến bây giờ mới lần đấu thấy bộ mặt này của Lưu Dĩ, cũng chỉ là người trần mắt thịt bình thường, không thể chống lại cái đẹp ma mị đó, nhất thời hai má ửng hồng, tim đập chân run, vội vã quay mặt nhìn trời nhìn đất, kịp trấn tĩnh bản thân nhanh chóng thoát khỏi ảo mộng.
Chỉ có Tiểu Yến Tử cơ hồ bị phong ấn, cả người cứng ngắc như đá, nhìn chòng chọc vào khuôn mặt tuấn tú kia, tim đập liên hồi, chân tay bủn rủn, nhất thời cảm thấy cả người có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vì quá kinh diễm. Yến Tử liên tục nuốt nước miếng cũng đồng thời nhanh chóng nuốt trôi chất lỏng tanh nồng nào đó trong cổ họng xuống.
“Quốc...Quốc Công, thần....châm trà.”
Lưu Dĩ liếc cũng không thèm liếc Yến Tử một cái mà hướng mắt nhìn cây cối xung quanh, đôi tai ửng đỏ đã dần dần trả lại màu da ngày thường đáp:
“Ngươi về nghỉ ngơi đi, trà của bổn vương đã có Ôn gia châm.”
Tiểu Yến Tử nhướn mắt nhìn cái người cao hơn hẳn nàng hai cái đầu đang nhìn xa xăm mà đáp, nàng thật không biết hắn đang nói chuyện với nàng hay nói chuyện với cây cỏ. Không phải bình thường hắn nói chuyện đều trực tiếp nhìn vào mắt người khác mang theo lãnh khí, khiến người khác rụt cổ hoảng sợ khó lòng nhìn thẳng sao, sao bây giờ lại giống như đang...tránh mặt nàng trong khi nàng đang đứng trước mặt hắn.
Tiểu Yển Tử nhón chân lên cũng tạm cao lên đến gần cổ hắn, nàng nghểnh cổ nghiêng sang một bên với hy vọng Lưu Dĩ sẽ như ngày thường, nhìn trực diện vào mắt nàng nói:
“Thần hiện tại rất khỏe mạnh...nguyện dùng hết sức mình phân ưu cùng Quốc Công.”
Lưu Dĩ vẫn tiếp tục hướng mắt nhìn cây cỏ, điềm nhiên đáp:
“Không cần, làm tốt việc của ngươi đi.”
Lời nói mặc dù rất không khách khí nhưng lại nhẹ nhàng ôn nhu hơn ngày thường rất nhiều, đặc biệt có chút trầm thấp, có chút ái vị, thật không giống ngữ khí lạnh lẽo tàn nhẫn của Lưu Dĩ khiến chúng nhân xung quanh nghe được liền đa nghi có phải người kia không phải là Lưu Dĩ mà là kẻ nào đó giả dạng không???
Tiểu Yến Tử thấy người trước mặt khi thường sống chết bắt nàng mỗi sáng phải châm trà cho hắn mới chịu thượng triều hôm nay lại một mực từ chối, còn không chịu nhìn nàng lấy một cái.
Cái người thích tò mò nghiên cứu như Yến Tử sao có thể chịu được biểu hiện lạ lùng kia của Lưu Dĩ đối với nàng.
Yến Tử tiếp tục nhón cao chân nghiêng đầu nhìn hắn tính toán mở miệng nói thêm vài câu nhưng Yến Tử nhón quá cao mất đà vội ngã người sang một bên.Rất nhanh bóng bạch kim kích động liền vươn tay ra đỡ lấy.
Bàn tay Lưu Dĩ vòng lấy giữ chặt eo thon của Yến Tử áp vào lồng ngực, khuôn mặt hắn theo quán tính áp sát vào cần cổ Tiểu Yến Tử, nhất thời lại bị mùi hương đỗ quyên dịu ngọt quấn quanh mũi.
Bóng bạch kim chấn động vội vã nâng Yến Tử đứng lên rồi nhanh nhanh chóng chóng rời đi để lại Tiểu Yến Tử ngu mặt đứng nhìn bởi một loạt động tác của Lưu Dĩ xảy ra chỉ chưa đầy ba giây.Bóng bạch kim ung dung xải bước, thoạt nhìn đi mà như chạy, chớp mắt đã đi xa đến vài trượng khiến cho Lam Thất cùng cấm vệ quân thất kinh vội thi triển khinh công đuổi theo. Đám hạ nhân cùng Ôn gia mơ hồ nhìn thấy bóng bạch kim khuất phía sau cửa lại đen mặt nhìn nhau. Từ khi nào Quốc Công có bộ dáng vội vàng hấp tấp như vậy.
Sa Thủy nhìn Tiểu Yến Tử mờ mịt không biết chuyện gì xảy ra, hắn huých tay Sa Hỏa một cái ghé sát tai thì thầm:
“Hỏa huynh, ngươi có kịp nhìn thấy biểu cảm vừa rồi của Quốc Công lúc đỡ tiên sinh không?”
Sa Hỏa hờ hững lắc đầu: “Không thấy!”
“Không thấy???” Sa Thủy nghẹn họng. Không phải chứ, trong số tất cả những người có mặt ở đây, vị trí của Sa Hỏa, Sa Thủy là vị trí đẹp nhất đủ tầm để nhìn thấy biểu cảm của Quốc Công, sao có thể trợn mắt nói là không nhìn thấy.
Tiểu Yến Tử kia rốt cục ngây ngốc đủ lại hướng xưởng rèn mà đi, vừa đi vừa suy diễn những khả năng nào có thể khiến Quốc Công thiên tuế trở nên lạ lùng như vậy.
Phía sau Sa Hỏa, Sa Thủy theo sát nhìn biểu cảm kia của chủ nhân ngờ ngệch cũng chỉ lắc đầu thở dài.
Sa Thủy ngày thường là phát ngôn viên chính thức của đội quân ám vệ nên phi thường nói nhiều, đi được một đoạn sẽ bắt đầu ngứa miệng:
“Lúc nãy sắc mặt Quốc Công xấu như vậy, hẳn nhiên vừa chạm vào tiên sinh, bệnh thích sạch sẽ mãn tính lại nổi lên đấy mà. Haiz!” Sa Thủy thở dài đáp.
“Không phải!” Sa Hỏa ôm kiếm, mắt buông hờ nói: “Là cả mặt đỏ lên, hai mắt rung động, vô cùng lúng túng, thập phần tuấn tú.”
“Còn nói là không thấy, lại miêu tả chính xác như vậy đúng là trợn mắt nói láo!” Sa Thủy cười gian, mừng rỡ khi bạn Hỏa trúng kế điệu hổ ly sơn.
Sa Hỏa hừ lạnh một cái nói:
“Ngươi nên ‘thủ khẩu như bình’* đi, những chuyện này không nên để lộ ra ngoài, tránh kẻ khác nghe được.”
* thủ khẩu như bình: giữ kín miệng.
Sa Thủy nhíu mày khó hiểu: “Ta và huynh biết rõ tâm tư của Quốc Công, sầu tư này đâu phải lần đầu chứng kiến, hà tất huynh phải nghiêm trọng như vậy???”
“Chúng ta thì không sao...” Sa Hỏa nhướn mày đẩy hướng mắt qua Tiểu Yến Tử đang chắp tay sau lưng dạo một vòng xưởng rèn nói: “...Nhưng tiên sinh thì có đấy.”
“Ý huynh đây là???”
Sa Hỏa buông lỏng kiếm trầm giọng: “Lúc nãy ta nghe Sa Mộc nói đêm qua trong cung có động tĩnh!”
“Trong cung??? Không lẽ Thái Hậu....” Sa Thủy kinh hãi như ý thức mình vừa nhắc đến một nhân vật lớn vội tự mình bịt chặt miệng thỏ thẻ: “Không lẽ chuyện sáng nay Quốc Công ngâm mình năm lần có liên quan đến Thái hậu!!!”
“Cũng có thể.” Sa Hỏa bình tĩnh đáp.
“Nhưng tiên sinh nhà ta liên quan gì đến Thái Hậu?” Sa Thủy gãi gãi đầu khó hiểu.
Sa Hỏa nghe thấy Sa Thủy hỏi ngược như vậy thì bực bội đánh một cái lên đầu Sa Thủy mắng:“Cái đầu của ngươi làm trang trí à, nói đến vậy rồi còn không hiểu, chẳng trách lúc nào cũng bị đám Sa Kim bắt nạt, đúng là hết thuốc chữa.”
Sa Thủy ôm đầu mếu máo: “Sao huynh lại đánh ta. Ta thật sự không biết mà.”
Sa Hỏa nhìn bản mặt mếu máo đáng thương của Sa Thủy bất lực thở dài nín nhịn đáp:
“Ngươi nghĩ xem từ lúc Quốc Công mười tám tuổi, Thái Hậu năm lần bảy lượt làm điều gì cho Quốc Công?”
Hai mắt Sa Thủy đảo quanh bắt đầu lục lọi trí nhớ rồi phán:
“Chọn phi!”
“Đúng vậy.” Sa Hỏa chầm chậm gật đầu: “Quốc Công ghét nữ nhân, chính vì vậy chưa từng để nữ nhân chạm vào người chứ đừng nói đến lập phi. Thái hậu là ai. Có thể ngồi nhìn đứa con trai yêu thương cô độc đến già sao. Lại nói bên ngoài người ta đồn thổi Quốc Công như thế nào, lẽ nào không thể đến được tai Thái Hậu. Chính vì lẽ đó bà sẽ bất chấp tất cả, làm mọi cách khiến Quốc Công buộc phải lập phi.”
Sa Thủy như ngộ ra chân lý gật gật lại thấy Sa Hỏa hôm nay nhiều lời hơn ngày thường phấn khởi vớ lấy ấm trà trên bàn đặt trong xưởng rèn rót cho Sa Hỏa một ly.
“Ngươi thử nghĩ xem, nếu biểu cảm lúc nãy của Quốc Công bị Thái hậu nhìn thấy, chuyện gì sẽ xảy ra?” Sa Hoả từ tốn nhận lấy ly trà nhấp một ngụm.
Sa Thuỷ đảo mắt nghĩ nghĩ, lại như nhận ra điều gì, hai mắt trợn tròn run rẩy đáp:
”Bi kịch, là bi kịch đó!!!”
Sa Hoả gật gật đầu hài lòng uống trà. Cuối cùng kẻ họ nhà nước não lỏng kia cũng kịp nhận thức thời thế.
Sa Thuỷ ôm chặt tay Sa Hoả, nước mắt lưng tròng kêu lên:
”Nếu biết được chân tình của Quốc Công, để ngài ấy cùng Tiên Sinh thành thân, hai nam nhân làm sao đẻ ra Thế Tử được đây, thật đáng thương cho Thái Hậu, hức!”
”Phụt!”
Sa Hoả phun thẳng ra một ngụm trà. Hắn thẹn đến tím mặt vung một cước đá văng Sa Thuỷ qua một bên lớn tiếng quát:
”Ngươi...Cái tên phản tặc, có phải mẫu thân ngươi sinh ra hình hài ngươi nhưng chưa kịp cho ngươi tâm tư mẫn tiệp đã đòi chui ra không hả!”
Sa Thuỷ bị đá qua một bên lăn như viên bi mếu máo hướng Yến Tử kêu lên:
”Tiên sinh, Hoả huynh lại đánh thuộc hạ, ngài mau làm chủ cho thuộc hạ đi!!!!”
Yến Tử đang bận rộn bên kia, nhìn qua thấy hai bóng hắc y hằng ngày cãi cọ lại gây lộn tuyệt đã thành thói quen phất tay:
”Hoả huynh, ta vừa rèn ra kiếm dấu độc, có muốn thử Thủy huynh xem tác dụng như thế nào không?”
”Được!” Sa Hỏa nghe vậy liền gật đầu cái rụp.
Sa Thuỷ lệ rơi đầy mặt phẫn uất bị chủ nhân cùng đồng nghiệp phản bội mím môi:
”Tiên sinh thật vô lương tâm!”
Nói rồi đứng bật dậy hờn dỗn đâm đầu chạy đi.
Sa Hoả cùng Yến Tử ngóng bóng hắc y biến mất chỉ lắc đầu thở dài. Mỗi ngày thế trận này diễn ra không dưới chục lần. Mỗi lần Sa Thuỷ hờn dỗi lại đi ăn uống no say, sau đó còn chẳng nhớ vì sao hắn giận, đi ăn gì ngon liền mang phần về cho Sa Hoả cùng Yến Tử.Tên thị vệ họ nhà nước kia là ngườu tâm tình lương thiện lại ngây thơ đáng yêu khiến cho Sa Hoả cùng Yến Tử luôn cảm thấy tội lỗi nhưng cũng vì vậy mà tạo cảm giác muốn khi dễ. Lúc nào cũng tìm cơ hội bắt nạt.
Lúc này phủ tướng vẫn đang bình thản thì trong cung sóng gió lại bắt đầu nổi lên.
Trong cung Thừa Càng, Lưu Dĩ ngồi cạnh bàn trà, thân long bào dài uy nghiêm, lưng thẳng như cán bút đang dùng đôi mắt u lạnh phát ra lãnh khí nhìn người đàn bà một thân phục trang lộng lẫy đang ngồi cao cao tại thượng trên kia trầm giọng:
“Mẫu hậu, người có gì cần nói với bổn vương không.”
Thái hậu ngồi trên kia chầm chậm hớp một ngụm trà, thao tác nhẹ nhàng trang nhã đậm chất quý tộc buông mắt nhẹ đáp:
“Ai gia chỉ muốn tốt cho con.”
“Muốn tốt?” Lưu Dĩ lạnh giọng: “Trần đời này có mẫu thân nào lại đi hạ dược chính hài tử của mình để dung nữ nhân đây!!!”
Thái Hậu bị ánh mắt sắc lạnh của Lưu Dĩ cắm vào mặt, nhất thời khí thế nghiêm túc của hắn thoáng làm bà hoảng hốt, bà là người sinh ra Lưu Dĩ, còn không hiểu tính tình của hắn hay sao. Nhìn vẻ mặt kia của Lưu Dĩ, tám phần biết được lúc này hắn thật sự giận dữ rồi.
“Ai gia chỉ muốn con sớm lập gia thất, con xem ngoài kia, bằng tuổi con người ta đã làm cha của mấy đứa con rồi. Con lại là vương tử một nước mà hậu cung lại không có lấy một người. Ngay cả một nữ nhân hầu hạ trên giường cũng không có. Phận làm mẫu nghi thiên hạ như ta lại để con cô độc như vậy, người đời sẽ nói ta thế nào, sẽ nói con thế nào đây!!!” Thái Hậu nghiêm giọng lộ rõ thiên uy có ý muốn đàn áp khí thế của Lưu Dĩ.
Lưu Dĩ hơi nhíu mày hờ hững đáp:
“Bổn vương không cần ai hầu hạ trên giường, kẻ nào dám nói người, nói bổn vương. Trảm!”
Thái Hậu nghe câu trả lời thản nhiên như không có chuyện gì thì tức đến hộc máu. Đứa con trai này thật sự chưa từng để ai leo lên đầu hắn mà ngồi kể cả mẫu thân hắn.
Lưu Dĩ lại hướng mắt nhìn Thái Hậu, trong thanh âm lạnh lẽo như ngàn năm băng giá:
“Nữ nhân hôm qua, dám cả gan động vào người bổn vương, thứ bẩn thỉu như nàng ta phiền Thái Hậu tiễn nàng ta một mạng.”
Lời nói của Lưu Dĩ rất điềm nhiên cũng rất hờ hững, thoạt nghe ngữ điệu như đang bàn chuyện nhà. Nhưng văn phong chính là đang mượn tay Thái Hậu hạ sát người chính Thái Hậu an bài. Điều này chính là Lưu Dĩ đang chính thức đối đầu với Thái Hậu, uy hiếp bà không được làm càn.
Thái Hậu là thân sinh của Lưu Dĩ, lúc này lại bị uy vũ của hắn áp chế, nhất thời máu huyết ứ trệ, bà lấy tay vuốt vuốt ngực nén cục tức xuống, da mặt trắng hồng nhăn nheo, mím môi nghiến răng gầm gừ:
“Con dám uy hiếp ta!”
“Là Mẫu Hậu ép bổn vương.” Lưu Dĩ chầm chậm thưởng trà, lãnh uy phát ra khiến khắp cung Thừa Càng tất thảy đều đóng băng.Đám cung nhân thấy hai mẹ con kia phát uy chỉ biết co rúm, tự biến mình thành cục đá ven đường giả điếc giả mù.
Thái Hậu tức tối, bà thật sự không thắng nổi đứa con trai này cố nén đáp:
“Con có biết nàng ta là ai không, nàng chính là Lệ Y, công chúa Ngụy Quốc được Ngụy Quốc đưa sang cầu thân với Sở Quốc ta. Không lẽ con muốn hạ sát nàng đồng thời phá mối giao hảo giữa Ngụy Quốc với Sở Quốc”
Lưu Dĩ nhẹ nhàng nâng ly trà, khóe môi khẽ nhếch lên:
“Chẳng trách Mẫu hậu lại tình nguyện để nữ nhân leo lên giường của bổn vương. Thì ra là vì thân phận của nàng ta.”Nói rồi chầm chậm đứng dậy, xải bước đến gần Thái Hậu đang xanh mặt, dự cảm như sắp xảy ra chuyện chẳng lành.
Lưu Dĩ trầm giọng:
“Lệ Y công chúa Ngụy Quốc mắc bệnh nan y, Sở Quốc hết lòng chạy chữa vẫn không thể cứu nàng chỉ đành để nàng...” Lưu Dĩ kề sát khuôn mặt tàn nhẫn của hắn gần mặt Thái Hậu thầm thì. “...Hương tiêu ngọc vẫn*”
----
* Hương tiêu ngọc vẫn: Chết
----
Lưu Dĩ thành công khiến Thái Hậu xanh mặt, khuôn mặt tàn nhẫn cùng khí thế cường đại của hắn áp chế lên bà, khiến bà chỉ biết nín nhịn siết chặt tay, khuôn mặt quý tộc thanh tĩnh lúc này lại lộ ra nét sợ hãi.
Lưu Dĩ thẳng người đứng dậy, khẽ ôm quyền:
“Nhi thần cáo lui.”
Nói rồi uy phong quay lưng bước đi, nhưng chưa ra đến của, chất giọng thanh uy giận dữ của Thái Hậu lại vang lên:
“Để nàng ta chết trên đất Sở Quốc lẽ nào con chưa từng nghĩ đến hậu quả.”
Lưu Dĩ đưa lưng về phía Thái Hậu, mắt vẫn nhìn xa xăm trên bầu trời trầm giọng:
“Bổn vương tự có cách, mẫu hậu chỉ cần an phận trong cung, vạn sự đều có thể giải quyết.”
Thái Hậu không chịu thua,bồi thêm:
“Nàng ta là con dâu ai gia ưng ý nhất, dù có phải dùng cái mạng già này ai gia cũng sẽ bảo vệ nàng ta, khiến con một ngày thuận tình thu thập nàng ta. Nếu con giết nàng, ai gia sẽ chết cho con xem.”
Bóng Lưu Dĩ khẽ rung động, hắn không ngờ lần này Thái Hậu cứng rắn đến mức lấy chuyện sống chết ra uy hiếp hắn. Thái Hậu là mẫu thân sinh ra hắn. Hắn dù có tức giận đến đâu cũng tuyệt không để người dùng mạng sống đánh đổi.
Lưu Dĩ không nói chỉ lặng thinh xải bước đến đại điện.
Nhìn bóng bạch kim khuất bóng. Thái Hậu siết chặt tay nén cơn tức giận, khoé môi chậm rãi giãn ra một nụ cười hết sức thâm thuý:
“Lưu Dĩ, rồi con sẽ phải lấy nàng, sẽ phải dung nàng ta. Mẫu Hậu sẽ giúp con sớm có người hầu hạ.”
Tiểu Yến Tử sáng sớm mở mắt ra, đã cảm thấy máu huyết dồi dào, cực kì sung sức. Nhìn bầu trời âm u vì lạnh cũng cảm thấy hưng phấn như nhìn thấy nắng trong. Chỉ sau bốn ngày ăn ngủ uống giải dược, sức khỏe của nàng không những tốt dần lên mà còn có khả năng mập lên theo cấp số nhân.
Số là bốn ngày liên tiếp Tiểu Yến Tử nằm trong phòng dưỡng độc bị hai hắc y thị vệ từ khi biết chủ nhân bị trúng độc thì mặt đen hơn đít nồi, ngày ngày dính chặt hơn sam hầu hạ đến tận miệng, chỉ sợ lỡ may tiên sinh họ Triệu kia có mệnh hệ gì, hai cái mạng họ cũng không đỡ nổi thiên uy của vị đương kim Quốc Công nào đó.
Hai thị vệ kia dính như sam thì một người có bóng dáng như Dương Quá của Long cô cô, cựu ngự y đại phu Cố Vệ Bắc cùng thiên hạ đệ nhất phong lưu ôn nhu nho nhã văn võ song toàn Hoắc Sinh tướng quân dính như cao da chó, một tấc không rời Tiểu Yến Tử khiến nàng sinh hoạt nữ tử có chút bất tiện a. Rất may Cố Vệ Bắc biết thân phận nàng hết lần này đến lần khác khéo léo giúp nàng giải quyết chuyện nữ nhi.Tuy rằng cảm nhận thân thể dường như khỏe lên, không còn mất ngủ hay chảy máu mũi như lúc trước nhưng độc dược trong người Yến Tử cần thêm hai ngày tiếp tục uống giải dược mới hoàn toàn giải trừ hết độc tính. Trong khi ngày mai trận chung kết đại hội đệ nhất cung thủ diễn ra thì Yến Tử vẫn chỉ vừa mới thức giấc, thật là hết sức quan ngại a.
Tiểu Yến Tử cuối cùng ngủ đến chán chê, sáng nay quyết định dậy sớm châm trà cho Lưu Dĩ rồi sang xưởng phân phó cho A Nô làm việc, sau đó tìm chỗ luyện cung chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.
Nhưng nàng cùng Sa Hỏa, Sa Thủy vừa đến Tam Thái viện đã thấy đám thị vệ thường xuyên đi theo Lưu Dĩ ai nấy mặt trắng bệch, môi tím tái như trúng độc, run cầm cập cứng ngắc như đá đã biết có sự chẳng lành vừa xảy ra.
Sa Thủy túm lấy Lam Thất đang đông cứng, hỏi:
“Lam thị vệ, ngươi mới từ tuyết chui lên sao, sao mới sáng sớm đã đông thành thế này rồi???”
Lam Thất nheo nheo mũi hắt hơi một cái, lại khịt khịt mũi đáp:
“Ngươi thử đứng ngoài đường cả đêm xem có đông thành tuyết hay không!!!”
Tiểu Yến Tử khó hiểu nhăn trán:
“Lam Thất huynh, không phải huynh trước giờ đều theo Quốc Công sao, sao lại đứng ngoài đường cả đêm được”
Lam Thất hít nước mũi sắp chảy xuống đáp:
“Chuyện này, tiên sinh... thật ra... Cả đêm qua Quốc Công ngủ ngoài đường.”
“Cái gì!!!” Tiểu Yến Tử, Sa Hỏa, Sa Thủy trố mắt kinh hãi, có phải vừa rồi nghe lầm không.
Quốc Công là ai, lại có thể ngủ ngoài đường giữa trời đông giá rét này hay sao!!! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đến độ thân thể vàng ngọc kia phải phủ giá ngoài đường.
Tiểu Yến Tử nheo mắt thò đầu nhìn vào sương phòng đang đóng chặt cửa của Lưu Dĩ, lại thấy đám cấm vệ quân cùng Ôn gia đen mặt đứng ngoài, tựa hồ lời nói của Lam Thất là thật, không có nửa lời dối tra. Nàng hướng Ôn gia dò hỏi:
“Ôn gia, bây giờ đã là giờ nào rồi, sao Quốc Công còn ngủ, không lẽ vì đêm qua ngủ ngoài trời mà cảm mạo mất rồi???”
Ôn gia thở dài đánh thượt, mắt già nhăn nheo bất lực đáp:
“Quốc Công không ngủ, ngài chỉ là đang....tắm”
“Tắm???” Yến Tử kinh ngạc lặp lại.
Ừ thì tắm sáng rất tốt, nhưng giữa trời đông giá rét ai lại tắm lâu đến như vậy, nhất là người rất chú trọng thời gian như Lưu Dĩ làm gì có lý đó. Chỉ còn chưa đầy một canh giờ nữa sẽ đến giờ thượng triều vậy mà hắn vẫn đang tắm. Không lẽ hắn định cúp triều, đình công nghỉ việc. Không thể nào, hắn là lãnh đạo tối cao của Sở Quốc, đâu phải nhân công đâu mà làm những việc đó.Tiểu Yến Tử nghĩ nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra điều gì, chỉ ngu mặt đứng đó.
Ôn gia phân phó cho đám hạ nhân chuẩn bị thêm nước nóng lại thấy bản mặt tò mò khó hiểu của Yến Tử chỉ bồi thêm câu nữa:
“Quốc Công đã tắm năm lần trong sáng nay!”
“Năm lần???” Yến Tử hét lên khó tin.
Không phải chứ, bệnh khiến phích của Lưu Dĩ không lẽ lại tái phát. Khoan đã, mọi khi hắn dù có muốn sạch sẽ đến đâu cũng chỉ tắm cùng lắm hai lần, lần này lại đến năm lần. Rốt cuộc cái gì đã chạm vào người hắn khiến hắn ghê tởm đến độ ngâm mình tắm rửa đến tận năm lần vẫn không thỏa mãn.
Yến Tử đa nghi vèo một cái đến trước mặt Lam Thất, thị vệ thân tín nhất của Lưu Dĩ, một trăm phần trăm biết được mọi sự xảy ra xung quanh Lưu Dĩ, là đài phát thanh tự do, bộ trưởng bộ nội vụ, nắm bắt tâm tư lãnh đạo nhanh nhất với tốc độ ánh sáng, có thể nhiều năm cùng Lưu Dĩ phân ưu tuyệt là đối tượng đáng tin nhất trong số những người đáng tin.
Yến Tử rút trong ngực ra một chiếc khăn tay thêu hoa đỗ quyên có khắc chữ Triệu do nàng tự thêu hàng thật giá thật chính hãng đã đánh dấu bản quyền cẩn thận giúp Lam Thất lau nước mũi.
Hành động này khiến Sa Hỏa, Sa Thủy hết sức quan ngại, lo cho tính mạng đang bị đe dọa của Lam Thất, hai người vội vã đứng chắn trước mặt Lam Thất che đi tầm nhìn của người nào đó đang tắm trong kia có thể đẩy cửa ra bất cứ lúc nào.
Hành vi kỳ lạ kia của Sa Hỏa, Sa Thủy không lọt nổi vào mắt Yến Tử, nàng bày ra bộ dáng nịnh nọt dò hỏi:
“Lam huynh, không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì khiến Quốc Công thành ra như vậy.”
Lam Thất bị hành động dỗ ngọt của Yến Tử làm cho luống cuống, vội lùi một bước giữ lấy khăn tay tự mình lau nước mũi đáp.
“Tạ tiên sinh lưu tâm Lam mỗ! Quốc Công chỉ là mấy ngày liền không ăn không ngủ, mệt mỏi quá độ cho nên....”
Tiểu yến Tử nghe câu trả lời hết sức không thỏa đáng kia, trong lòng tự nhủ bạn khuyển trung này sẽ một mực che dấu sự thật khiến Lưu Dĩ ngâm mình lâu như vậy, sống chết không nói ra, hắn có thể khiến Lưu Dĩ tin tưởng như vậy tuyệt không phải người dễ moi được thông tin.
Tiểu Yến Tử thực tò mò, rốt cuộc nam nhân kia đã xảy ra chuyện gì. Nàng len lét chạy đến cạnh cửa thập thò, áp tai vào sát cửa nghe ngóng. Bởi tính chất đặc thù về thân phận của nàng. Hành vi cả gan này của Yến Tử thoạt không một ai ngăn cản. Còn ai ở đó không biết người họ Triệu này đặc biệt được Quốc Công của họ dung túng như thế nào.“Kẹt!”
Cánh cửa nhẹ bung ra, Tiểu Yến Tử đứng sát mép cửa thành công bị cánh cửa kẹp làm đôi, chôn vùi không thấy người. Bóng nam nhân cao lớn bước ra khỏi cửa, một thân khoác trường bào bạch kim mang theo làn khói từ hơi nước mập mờ lan tỏa, khuôn mặt mệt mỏi hơi xanh, đôi mắt đỏ âu vì không ngủ vẫn phát ra tia u lạnh, nhìn thấy đám người trước mặt chỉ trầm giọng:
“Chuẩn bị trà!”
“Vâng!!” Chất giọng trong trẻo quen thuộc vang lên ngay bên tai Lưu Dĩ từ phía sau cánh cửa khiến thân thể Lưu Dĩ khẽ rung động, hắn giật mình nhìn qua.
Bóng xám nhỏ tươi cười ôn hòa bước ra từ đằng sau cửa, là lúc nãy mở cửa hắn đã vô ý đẩy Tiểu Tử về phía sau nên mới không nhìn thấy.
Đôi mắt u lạnh vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn nhu mì tươi cười của Tiểu Yến Tử đã như bị sét đánh trúng, tim đánh thịch một cái, đôi mắt u lạnh vội vã linh động quay đi, ngẩng phắt đầu nhìn chim trời xa xôi.
Đôi tai của Lưu Dĩ lập tức ửng lên vệt đỏ đến trong suốt, khuôn mặt khi vừa bước ra mang khí thế lạnh như băng lúc này lại nóng như lửa, đôi mắt u lạnh chợt dâng lên một làn nước lấp lánh, làn da trắng như thư sinh còn vương chút hơi nước nóng khiến ngũ quan tuấn tú của hắn càng đẹp, cho người ta cảm giác kinh diễm, hấp dẫn tầm mắt vạn vật, khiến chúng nhân nhìn thấy nhất thời quên mất hắn là Giám Quốc Công đương triều lạnh lùng tàn nhẫn.
Đám hạ nhân xung quanh cùng Lam Thất, Sa Hỏa, Sa Thủy sống đến bây giờ mới lần đấu thấy bộ mặt này của Lưu Dĩ, cũng chỉ là người trần mắt thịt bình thường, không thể chống lại cái đẹp ma mị đó, nhất thời hai má ửng hồng, tim đập chân run, vội vã quay mặt nhìn trời nhìn đất, kịp trấn tĩnh bản thân nhanh chóng thoát khỏi ảo mộng.
Chỉ có Tiểu Yến Tử cơ hồ bị phong ấn, cả người cứng ngắc như đá, nhìn chòng chọc vào khuôn mặt tuấn tú kia, tim đập liên hồi, chân tay bủn rủn, nhất thời cảm thấy cả người có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vì quá kinh diễm. Yến Tử liên tục nuốt nước miếng cũng đồng thời nhanh chóng nuốt trôi chất lỏng tanh nồng nào đó trong cổ họng xuống.
“Quốc...Quốc Công, thần....châm trà.”
Lưu Dĩ liếc cũng không thèm liếc Yến Tử một cái mà hướng mắt nhìn cây cối xung quanh, đôi tai ửng đỏ đã dần dần trả lại màu da ngày thường đáp:
“Ngươi về nghỉ ngơi đi, trà của bổn vương đã có Ôn gia châm.”
Tiểu Yến Tử nhướn mắt nhìn cái người cao hơn hẳn nàng hai cái đầu đang nhìn xa xăm mà đáp, nàng thật không biết hắn đang nói chuyện với nàng hay nói chuyện với cây cỏ. Không phải bình thường hắn nói chuyện đều trực tiếp nhìn vào mắt người khác mang theo lãnh khí, khiến người khác rụt cổ hoảng sợ khó lòng nhìn thẳng sao, sao bây giờ lại giống như đang...tránh mặt nàng trong khi nàng đang đứng trước mặt hắn.
Tiểu Yển Tử nhón chân lên cũng tạm cao lên đến gần cổ hắn, nàng nghểnh cổ nghiêng sang một bên với hy vọng Lưu Dĩ sẽ như ngày thường, nhìn trực diện vào mắt nàng nói:
“Thần hiện tại rất khỏe mạnh...nguyện dùng hết sức mình phân ưu cùng Quốc Công.”
Lưu Dĩ vẫn tiếp tục hướng mắt nhìn cây cỏ, điềm nhiên đáp:
“Không cần, làm tốt việc của ngươi đi.”
Lời nói mặc dù rất không khách khí nhưng lại nhẹ nhàng ôn nhu hơn ngày thường rất nhiều, đặc biệt có chút trầm thấp, có chút ái vị, thật không giống ngữ khí lạnh lẽo tàn nhẫn của Lưu Dĩ khiến chúng nhân xung quanh nghe được liền đa nghi có phải người kia không phải là Lưu Dĩ mà là kẻ nào đó giả dạng không???
Tiểu Yến Tử thấy người trước mặt khi thường sống chết bắt nàng mỗi sáng phải châm trà cho hắn mới chịu thượng triều hôm nay lại một mực từ chối, còn không chịu nhìn nàng lấy một cái.
Cái người thích tò mò nghiên cứu như Yến Tử sao có thể chịu được biểu hiện lạ lùng kia của Lưu Dĩ đối với nàng.
Yến Tử tiếp tục nhón cao chân nghiêng đầu nhìn hắn tính toán mở miệng nói thêm vài câu nhưng Yến Tử nhón quá cao mất đà vội ngã người sang một bên.Rất nhanh bóng bạch kim kích động liền vươn tay ra đỡ lấy.
Bàn tay Lưu Dĩ vòng lấy giữ chặt eo thon của Yến Tử áp vào lồng ngực, khuôn mặt hắn theo quán tính áp sát vào cần cổ Tiểu Yến Tử, nhất thời lại bị mùi hương đỗ quyên dịu ngọt quấn quanh mũi.
Bóng bạch kim chấn động vội vã nâng Yến Tử đứng lên rồi nhanh nhanh chóng chóng rời đi để lại Tiểu Yến Tử ngu mặt đứng nhìn bởi một loạt động tác của Lưu Dĩ xảy ra chỉ chưa đầy ba giây.Bóng bạch kim ung dung xải bước, thoạt nhìn đi mà như chạy, chớp mắt đã đi xa đến vài trượng khiến cho Lam Thất cùng cấm vệ quân thất kinh vội thi triển khinh công đuổi theo. Đám hạ nhân cùng Ôn gia mơ hồ nhìn thấy bóng bạch kim khuất phía sau cửa lại đen mặt nhìn nhau. Từ khi nào Quốc Công có bộ dáng vội vàng hấp tấp như vậy.
Sa Thủy nhìn Tiểu Yến Tử mờ mịt không biết chuyện gì xảy ra, hắn huých tay Sa Hỏa một cái ghé sát tai thì thầm:
“Hỏa huynh, ngươi có kịp nhìn thấy biểu cảm vừa rồi của Quốc Công lúc đỡ tiên sinh không?”
Sa Hỏa hờ hững lắc đầu: “Không thấy!”
“Không thấy???” Sa Thủy nghẹn họng. Không phải chứ, trong số tất cả những người có mặt ở đây, vị trí của Sa Hỏa, Sa Thủy là vị trí đẹp nhất đủ tầm để nhìn thấy biểu cảm của Quốc Công, sao có thể trợn mắt nói là không nhìn thấy.
Tiểu Yến Tử kia rốt cục ngây ngốc đủ lại hướng xưởng rèn mà đi, vừa đi vừa suy diễn những khả năng nào có thể khiến Quốc Công thiên tuế trở nên lạ lùng như vậy.
Phía sau Sa Hỏa, Sa Thủy theo sát nhìn biểu cảm kia của chủ nhân ngờ ngệch cũng chỉ lắc đầu thở dài.
Sa Thủy ngày thường là phát ngôn viên chính thức của đội quân ám vệ nên phi thường nói nhiều, đi được một đoạn sẽ bắt đầu ngứa miệng:
“Lúc nãy sắc mặt Quốc Công xấu như vậy, hẳn nhiên vừa chạm vào tiên sinh, bệnh thích sạch sẽ mãn tính lại nổi lên đấy mà. Haiz!” Sa Thủy thở dài đáp.
“Không phải!” Sa Hỏa ôm kiếm, mắt buông hờ nói: “Là cả mặt đỏ lên, hai mắt rung động, vô cùng lúng túng, thập phần tuấn tú.”
“Còn nói là không thấy, lại miêu tả chính xác như vậy đúng là trợn mắt nói láo!” Sa Thủy cười gian, mừng rỡ khi bạn Hỏa trúng kế điệu hổ ly sơn.
Sa Hỏa hừ lạnh một cái nói:
“Ngươi nên ‘thủ khẩu như bình’ đi, những chuyện này không nên để lộ ra ngoài, tránh kẻ khác nghe được.”
thủ khẩu như bình: giữ kín miệng.
Sa Thủy nhíu mày khó hiểu: “Ta và huynh biết rõ tâm tư của Quốc Công, sầu tư này đâu phải lần đầu chứng kiến, hà tất huynh phải nghiêm trọng như vậy???”
“Chúng ta thì không sao...” Sa Hỏa nhướn mày đẩy hướng mắt qua Tiểu Yến Tử đang chắp tay sau lưng dạo một vòng xưởng rèn nói: “...Nhưng tiên sinh thì có đấy.”
“Ý huynh đây là???”
Sa Hỏa buông lỏng kiếm trầm giọng: “Lúc nãy ta nghe Sa Mộc nói đêm qua trong cung có động tĩnh!”
“Trong cung??? Không lẽ Thái Hậu....” Sa Thủy kinh hãi như ý thức mình vừa nhắc đến một nhân vật lớn vội tự mình bịt chặt miệng thỏ thẻ: “Không lẽ chuyện sáng nay Quốc Công ngâm mình năm lần có liên quan đến Thái hậu!!!”
“Cũng có thể.” Sa Hỏa bình tĩnh đáp.
“Nhưng tiên sinh nhà ta liên quan gì đến Thái Hậu?” Sa Thủy gãi gãi đầu khó hiểu.
Sa Hỏa nghe thấy Sa Thủy hỏi ngược như vậy thì bực bội đánh một cái lên đầu Sa Thủy mắng:“Cái đầu của ngươi làm trang trí à, nói đến vậy rồi còn không hiểu, chẳng trách lúc nào cũng bị đám Sa Kim bắt nạt, đúng là hết thuốc chữa.”
Sa Thủy ôm đầu mếu máo: “Sao huynh lại đánh ta. Ta thật sự không biết mà.”
Sa Hỏa nhìn bản mặt mếu máo đáng thương của Sa Thủy bất lực thở dài nín nhịn đáp:
“Ngươi nghĩ xem từ lúc Quốc Công mười tám tuổi, Thái Hậu năm lần bảy lượt làm điều gì cho Quốc Công?”
Hai mắt Sa Thủy đảo quanh bắt đầu lục lọi trí nhớ rồi phán:
“Chọn phi!”
“Đúng vậy.” Sa Hỏa chầm chậm gật đầu: “Quốc Công ghét nữ nhân, chính vì vậy chưa từng để nữ nhân chạm vào người chứ đừng nói đến lập phi. Thái hậu là ai. Có thể ngồi nhìn đứa con trai yêu thương cô độc đến già sao. Lại nói bên ngoài người ta đồn thổi Quốc Công như thế nào, lẽ nào không thể đến được tai Thái Hậu. Chính vì lẽ đó bà sẽ bất chấp tất cả, làm mọi cách khiến Quốc Công buộc phải lập phi.”
Sa Thủy như ngộ ra chân lý gật gật lại thấy Sa Hỏa hôm nay nhiều lời hơn ngày thường phấn khởi vớ lấy ấm trà trên bàn đặt trong xưởng rèn rót cho Sa Hỏa một ly.
“Ngươi thử nghĩ xem, nếu biểu cảm lúc nãy của Quốc Công bị Thái hậu nhìn thấy, chuyện gì sẽ xảy ra?” Sa Hoả từ tốn nhận lấy ly trà nhấp một ngụm.
Sa Thuỷ đảo mắt nghĩ nghĩ, lại như nhận ra điều gì, hai mắt trợn tròn run rẩy đáp:
”Bi kịch, là bi kịch đó!!!”
Sa Hoả gật gật đầu hài lòng uống trà. Cuối cùng kẻ họ nhà nước não lỏng kia cũng kịp nhận thức thời thế.
Sa Thuỷ ôm chặt tay Sa Hoả, nước mắt lưng tròng kêu lên:
”Nếu biết được chân tình của Quốc Công, để ngài ấy cùng Tiên Sinh thành thân, hai nam nhân làm sao đẻ ra Thế Tử được đây, thật đáng thương cho Thái Hậu, hức!”
”Phụt!”
Sa Hoả phun thẳng ra một ngụm trà. Hắn thẹn đến tím mặt vung một cước đá văng Sa Thuỷ qua một bên lớn tiếng quát:
”Ngươi...Cái tên phản tặc, có phải mẫu thân ngươi sinh ra hình hài ngươi nhưng chưa kịp cho ngươi tâm tư mẫn tiệp đã đòi chui ra không hả!”
Sa Thuỷ bị đá qua một bên lăn như viên bi mếu máo hướng Yến Tử kêu lên:
”Tiên sinh, Hoả huynh lại đánh thuộc hạ, ngài mau làm chủ cho thuộc hạ đi!!!!”
Yến Tử đang bận rộn bên kia, nhìn qua thấy hai bóng hắc y hằng ngày cãi cọ lại gây lộn tuyệt đã thành thói quen phất tay:
”Hoả huynh, ta vừa rèn ra kiếm dấu độc, có muốn thử Thủy huynh xem tác dụng như thế nào không?”
”Được!” Sa Hỏa nghe vậy liền gật đầu cái rụp.
Sa Thuỷ lệ rơi đầy mặt phẫn uất bị chủ nhân cùng đồng nghiệp phản bội mím môi:
”Tiên sinh thật vô lương tâm!”
Nói rồi đứng bật dậy hờn dỗn đâm đầu chạy đi.
Sa Hoả cùng Yến Tử ngóng bóng hắc y biến mất chỉ lắc đầu thở dài. Mỗi ngày thế trận này diễn ra không dưới chục lần. Mỗi lần Sa Thuỷ hờn dỗi lại đi ăn uống no say, sau đó còn chẳng nhớ vì sao hắn giận, đi ăn gì ngon liền mang phần về cho Sa Hoả cùng Yến Tử.Tên thị vệ họ nhà nước kia là ngườu tâm tình lương thiện lại ngây thơ đáng yêu khiến cho Sa Hoả cùng Yến Tử luôn cảm thấy tội lỗi nhưng cũng vì vậy mà tạo cảm giác muốn khi dễ. Lúc nào cũng tìm cơ hội bắt nạt.
Lúc này phủ tướng vẫn đang bình thản thì trong cung sóng gió lại bắt đầu nổi lên.
Trong cung Thừa Càng, Lưu Dĩ ngồi cạnh bàn trà, thân long bào dài uy nghiêm, lưng thẳng như cán bút đang dùng đôi mắt u lạnh phát ra lãnh khí nhìn người đàn bà một thân phục trang lộng lẫy đang ngồi cao cao tại thượng trên kia trầm giọng:
“Mẫu hậu, người có gì cần nói với bổn vương không.”
Thái hậu ngồi trên kia chầm chậm hớp một ngụm trà, thao tác nhẹ nhàng trang nhã đậm chất quý tộc buông mắt nhẹ đáp:
“Ai gia chỉ muốn tốt cho con.”
“Muốn tốt?” Lưu Dĩ lạnh giọng: “Trần đời này có mẫu thân nào lại đi hạ dược chính hài tử của mình để dung nữ nhân đây!!!”
Thái Hậu bị ánh mắt sắc lạnh của Lưu Dĩ cắm vào mặt, nhất thời khí thế nghiêm túc của hắn thoáng làm bà hoảng hốt, bà là người sinh ra Lưu Dĩ, còn không hiểu tính tình của hắn hay sao. Nhìn vẻ mặt kia của Lưu Dĩ, tám phần biết được lúc này hắn thật sự giận dữ rồi.
“Ai gia chỉ muốn con sớm lập gia thất, con xem ngoài kia, bằng tuổi con người ta đã làm cha của mấy đứa con rồi. Con lại là vương tử một nước mà hậu cung lại không có lấy một người. Ngay cả một nữ nhân hầu hạ trên giường cũng không có. Phận làm mẫu nghi thiên hạ như ta lại để con cô độc như vậy, người đời sẽ nói ta thế nào, sẽ nói con thế nào đây!!!” Thái Hậu nghiêm giọng lộ rõ thiên uy có ý muốn đàn áp khí thế của Lưu Dĩ.
Lưu Dĩ hơi nhíu mày hờ hững đáp:
“Bổn vương không cần ai hầu hạ trên giường, kẻ nào dám nói người, nói bổn vương. Trảm!”
Thái Hậu nghe câu trả lời thản nhiên như không có chuyện gì thì tức đến hộc máu. Đứa con trai này thật sự chưa từng để ai leo lên đầu hắn mà ngồi kể cả mẫu thân hắn.
Lưu Dĩ lại hướng mắt nhìn Thái Hậu, trong thanh âm lạnh lẽo như ngàn năm băng giá:
“Nữ nhân hôm qua, dám cả gan động vào người bổn vương, thứ bẩn thỉu như nàng ta phiền Thái Hậu tiễn nàng ta một mạng.”
Lời nói của Lưu Dĩ rất điềm nhiên cũng rất hờ hững, thoạt nghe ngữ điệu như đang bàn chuyện nhà. Nhưng văn phong chính là đang mượn tay Thái Hậu hạ sát người chính Thái Hậu an bài. Điều này chính là Lưu Dĩ đang chính thức đối đầu với Thái Hậu, uy hiếp bà không được làm càn.
Thái Hậu là thân sinh của Lưu Dĩ, lúc này lại bị uy vũ của hắn áp chế, nhất thời máu huyết ứ trệ, bà lấy tay vuốt vuốt ngực nén cục tức xuống, da mặt trắng hồng nhăn nheo, mím môi nghiến răng gầm gừ:
“Con dám uy hiếp ta!”
“Là Mẫu Hậu ép bổn vương.” Lưu Dĩ chầm chậm thưởng trà, lãnh uy phát ra khiến khắp cung Thừa Càng tất thảy đều đóng băng.Đám cung nhân thấy hai mẹ con kia phát uy chỉ biết co rúm, tự biến mình thành cục đá ven đường giả điếc giả mù.
Thái Hậu tức tối, bà thật sự không thắng nổi đứa con trai này cố nén đáp:
“Con có biết nàng ta là ai không, nàng chính là Lệ Y, công chúa Ngụy Quốc được Ngụy Quốc đưa sang cầu thân với Sở Quốc ta. Không lẽ con muốn hạ sát nàng đồng thời phá mối giao hảo giữa Ngụy Quốc với Sở Quốc”
Lưu Dĩ nhẹ nhàng nâng ly trà, khóe môi khẽ nhếch lên:
“Chẳng trách Mẫu hậu lại tình nguyện để nữ nhân leo lên giường của bổn vương. Thì ra là vì thân phận của nàng ta.”Nói rồi chầm chậm đứng dậy, xải bước đến gần Thái Hậu đang xanh mặt, dự cảm như sắp xảy ra chuyện chẳng lành.
Lưu Dĩ trầm giọng:
“Lệ Y công chúa Ngụy Quốc mắc bệnh nan y, Sở Quốc hết lòng chạy chữa vẫn không thể cứu nàng chỉ đành để nàng...” Lưu Dĩ kề sát khuôn mặt tàn nhẫn của hắn gần mặt Thái Hậu thầm thì. “...Hương tiêu ngọc vẫn”
----
Hương tiêu ngọc vẫn: Chết
----
Lưu Dĩ thành công khiến Thái Hậu xanh mặt, khuôn mặt tàn nhẫn cùng khí thế cường đại của hắn áp chế lên bà, khiến bà chỉ biết nín nhịn siết chặt tay, khuôn mặt quý tộc thanh tĩnh lúc này lại lộ ra nét sợ hãi.
Lưu Dĩ thẳng người đứng dậy, khẽ ôm quyền:
“Nhi thần cáo lui.”
Nói rồi uy phong quay lưng bước đi, nhưng chưa ra đến của, chất giọng thanh uy giận dữ của Thái Hậu lại vang lên:
“Để nàng ta chết trên đất Sở Quốc lẽ nào con chưa từng nghĩ đến hậu quả.”
Lưu Dĩ đưa lưng về phía Thái Hậu, mắt vẫn nhìn xa xăm trên bầu trời trầm giọng:
“Bổn vương tự có cách, mẫu hậu chỉ cần an phận trong cung, vạn sự đều có thể giải quyết.”
Thái Hậu không chịu thua,bồi thêm:
“Nàng ta là con dâu ai gia ưng ý nhất, dù có phải dùng cái mạng già này ai gia cũng sẽ bảo vệ nàng ta, khiến con một ngày thuận tình thu thập nàng ta. Nếu con giết nàng, ai gia sẽ chết cho con xem.”
Bóng Lưu Dĩ khẽ rung động, hắn không ngờ lần này Thái Hậu cứng rắn đến mức lấy chuyện sống chết ra uy hiếp hắn. Thái Hậu là mẫu thân sinh ra hắn. Hắn dù có tức giận đến đâu cũng tuyệt không để người dùng mạng sống đánh đổi.
Lưu Dĩ không nói chỉ lặng thinh xải bước đến đại điện.
Nhìn bóng bạch kim khuất bóng. Thái Hậu siết chặt tay nén cơn tức giận, khoé môi chậm rãi giãn ra một nụ cười hết sức thâm thuý:
“Lưu Dĩ, rồi con sẽ phải lấy nàng, sẽ phải dung nàng ta. Mẫu Hậu sẽ giúp con sớm có người hầu hạ.”