Lưu Dĩ vươn tay bế xốc nàng lên, âu yếm nhìn nàng kéo vào lòng ngực, chưa kịp để nàng thích ứng, liền chớp mắt dời lên giường. Hắn nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường lớn được trải đệm trắng, ánh mắt sâu không lường được phủ một hàng mi quyến rũ nhìn nàng như mê hoặc. Chống tay xuống hai bên hông nàng, âu yếm ngắm nhìn. Dưới ánh nến đỏ rực và không gian bốn bề lặng im, đôi mắt nàng như hạt trân châu, sáng lấp lánh lại khiến kẻ khác lạc lối không cách nào thoát ra.
Hai má Yến Tử lập tức đỏ lên như trái đào tươi, ngượng ngùng nhìn hắn, xem ra năm ngày qua thực sự chuẩn bị tinh thần rất tốt, chỉ là lúc nằm trên giường lại có chút căng thẳng, cả thân thể cứng đờ không tự nhiên.
“Ta muốn nghe câu nói ngày hôm đó!”
Thấy Lưu Dĩ chăm chú nhìn nàng không manh động, lòng Yến Tử không khỏi thấp thỏm, lại đột nhiên nghe hắn phát ngôn, nhất thời mơ hồ không hiểu ý tứ.
Lưu Dĩ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, hạ thân áp xuống thân thể nàng, ghé sát vào tai nàng nhẹ nhàng liếm vành tai, hơi thở nóng hổi phả nhẹ khiến nàng bất giác rùng mình: “Là câu nói trước lúc phát nổ.”
Tiểu Yến Tử lúc này mới sực nhớ ra, quả thực lúc đó nàng đã trực tiếp bày tỏ với hắn. Tuy khoảng cách xa, hoàn cảnh sinh ly tử biệt nhưng lại khiến hắn nhớ đến vậy, nàng lại quên mất.Nhưng thuận theo tình lý mà nói, nàng trước nay vẫn có thói quen dấu diếm biểu hiện trong lòng, chẳng mấy khi bày tỏ. Cũng không chủ động trong bất cứ chuyện gì, mọi việc đều để mặc Lưu Dĩ quyết định. Nguyên nhân cũng bởi Lưu Dĩ vốn sinh ra đã là hoàng tử, thân phận này là thân phận định đoạt cho kẻ khác. Hắn không cần ai phải chủ động, từ khi thành thân, mọi sinh hoạt của nàng cũng thoạt nhiên trở thành của hắn, đều do một tay hắn làm chủ. Hắn nói một, nàng cũng không nhiều lời cãi thành hai. Ngoại trừ chuyện mạng người ra, những chuyện khác nàng đều không quản.
Ngay cả trên giường, trước đây nàng cũng mặc nhiên nằm im cho hắn động thủ, hắn thích cảm giác đụng chạm da thịt thân mật với nàng, cảm giác thực tế này luôn khiến hắn thích thú, nhiệt tình dày vò nàng bất kể nàng có cầu xin. Vì vậy mà tạo thói quen ỷ lại, ngay cả trước lúc thành thân, trở thành quản gia nhà hắn đã mặc nhiên biến hắn thành chúa tể của nàng.
Cho nên, chuyện nàng chủ động thổ lộ, xem ra làm khó cho nàng rồi.
Lưu Dĩ thấy nàng không chịu mở miệng, liên tục cắn môi không nói. Ánh mắt hơi trầm lại. Lập tức phủ môi xuống, ngậm chặt tách môi nàng ra luồn vào bên trong, cánh tay không khách khí tháo phắt y phục nàng xuống. Lộ ra thân thể như ngọc. Bàn tay kia mày mò tìm kiếm trên thân thể, đi qua từng lớp da thịt mềm mại, chỉ là khác với vài đêm trước, bàn tay lần này vô cùng nóng hổi mạnh mẽ trượt thật nhanh trên thân thể nàng, tựa như có chút tức giận.
Lưu Dĩ hôn nàng đến choáng váng mới chịu rời môi hôn lên xương quai xanh của nàng, gặm cắn không lưu tình, động tác mạnh mẽ quyết đoán, khiến cho nàng cảm giác bỏng rát khó chịu. Yến Tử liền hít lấy hít để không khí, hơi thở bắt đầu nặng nhọc.Tiểu Yến Tử rõ rồi, Lưu Dĩ hôn theo phương thức hung bạo như vậy, ắt hẳn là vì không hài lòng chuyện nàng không chịu mở miệng. Chết tiệt, vì bảo quản tốt thân thể, nàng đành một lần mất mặt mà tỏ tình vậy.
“Thiếp....yêu...” Nàng mới nói được chừng đó, ánh mắt Lưu Dĩ lập tức sáng lên, trong hơi thở nóng hổi, hắn ngừng dày vò thân thể nàng, dời khỏi bầu ngực sữa của nàng, kề tai vào môi nàng như muốn nghe thật rõ.
Tiểu Yến Tử nuốt khan hai cái, mới trịnh trọng nói vào tai hắn:
“Thiếp yêu chàng. Lưu Dĩ!”
Vẻ mặt nghiêm nghị của hắn lập tức sáng ngời, ánh mắt ôn nhu ngập tràn ý cười. Tựa hồ đây là câu nói hắn cho rằng là hay nhất mà hắn từng nghe. Không khách khí tặng nàng một nụ hôn ngọt ngào, dịu dàng lại tràn đây nhu tình. Lúc rời khỏi môi nàng, giọng đã khàn đục.
“Ta yêu nàng. Tiểu Yến Tử.”
Mặt nàng nóng bừng lên. Tim đập thình thịch, quả nhiên lời tỏ tình đến từ người thương như một phát súng, khiến nàng chết ngắc a a a.
Lưu Dĩ không vội vàng, mà chỉ chậm rãi hôn lên từng tấc da thịt nàng, rất kiên nhẫn bắt đầu từ ngón tay nàng miết nhẹ lên vai, cổ, ngực. Để lại thật lâu thật nhiều trên bầu ngực tròn đáng yêu kia mới di chuyển xuống bụng....Ngay cả đùi nàng, lưng nàng, chỉ chốc lát đã tràn đầy dấu hôn của hắn. Lưu Dĩ quan sát thật kĩ thân thể nằm dưới thân hắn, nơi nào không có dấu hôn hắn sẽ trở lại hôn thật kĩ thật sâu.
Tiểu yến Tử bị đôi môi mò mẫm kia làm cho choáng váng, chìm trong mê loạn không còn chút tỉnh táo, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Trong căn phòng, tiếng hôn và hơi thở hai người đã nặng nề hơn, khiến cho căn phòng ngập tràn mùi vị mờ ám.
Vừa lúc Lưu Dĩ kiểm tra nàng đã đủ ướt, tách chân nàng ra, chuẩn bị đưa dục vọng cứng rắn xâm chiếm thì Tiểu Yến Tử đột nhiên lên tiếng:
“Sao chàng lại bị thương?”
Tiểu Yến Tử lúc ôm lấy tấm lưng Lưu Dĩ, chuẩn bị tinh thần nghênh chiến thì phát hiện ra lưng hắn có một vết thương dài, tuy không sâu, chỉ là vết thương ngoài da, nhưng độ dài của nó khiến nàng kinh ngạc. Vết thương còn rất mới, ắt hẳn chỉ vừa bị gần đây, xem chừng là nhờ hắn tránh kịp một đường kiếm.
Lưu Dĩ ngưng lại, đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt không vui. Hắn cúi đầu chặn môi nàng, bàn tay nắm lấy một bên bầu ngực vuốt ve:“Tập trung!”
Lưu Dĩ vừa lên tiếng nhắc nhở nàng, bên dưới thân liền truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé toạc, nàng cảm nhận rõ ràng một vật cứng nóng đâm thẳng vào rồi yên vị nằm đó, không vội vàng luật động.
Đợi khi tìm được vị trí tốt, cả hai mới âm thầm thở dài, cơn ê buốt cũng từ từ quen thuộc khiến cái nhăn mặt của nàng dãn ra. Lưu Dĩ cúi đầu nhìn nàng, để mặc hai thân thể như hòa tan vào nhau, không chút kẽ hỡ. Cảm nhận sự ấm áp bên trong nàng, hôn lên mi mắt nàng đáp:
“Hoắc Sinh ám sát ta.”
Trong lúc mơ màng cảm nhận thân thể Lưu Dĩ bắt đầu chậm rãi luật động kèm theo cảm giác đau rát và khoái cảm, câu nói kia lọt vào tai nàng mất một lúc mới có thể tiếp nhận trong hơi thở gấp gáp. Nàng đương có chút kinh hoàng, rất muốn hỏi tại sao nhưng lại thở không ra hơi. Trong cơn rung động kịch liệt, không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ nhỏ như mèo kêu.
Tiếng rên kia như kích động Lưu Dĩ, khiến cho hắn tăng mạnh lực đạo ra vào. Gấp gáp nặng nề, tiếng thở kia bật lên tiếng gọi tên nơi cao trào.
“Tiểu Yến Tử. Tiểu Yến Tử.....”
Trong phòng ấm áp, tiếng rên như tiếng thở của yêu thương. Hai thân thể như hòa làm một, mãi mãi không rời xa.
----
Lúc Tiểu Yến Tử tỉnh lại, trời đã kịp sáng. Đêm qua vì lao lực, nàng không biết đã bất tỉnh từ lúc nào, chỉ nhớ những đoạn cao trào, Lưu Dĩ vẫn không ngừng gọi tên nàng. Nằm trong vòm ngực rộng rãi của Lưu Dĩ, tận hưởng bàn tay to lớn dịu dàng xoa hông cho nàng, lực đạo vừa đủ khiến nàng thoải mái. Tuy nhiên giữa hai chân vẫn truyền đến cảm giác đau rát, cảm giác dinh dính khó chịu vì ai đó nhất quyết phát tiết trong thân nàng, không chịu để một giọt rơi ra ngoài khiến nàng mệt đến mức tay nhấc không nổi khiến cho nàng uất hận ngẩng mặt nhìn hắn.
Lưu Dĩ bắt gặp đôi mắt oán trách liền nhớ đến hôm qua, vì sau khi nghe lời tỏ của nàng, bất quá trong lòng phấn khích, không cách nào bày tỏ, không khách khí mà thể hiện bằng dục tình, yêu cầu quá nhiều, đòi hỏi những tư thế khác nhau, khiến nàng không kịp trở mình, bên dưới hạ thân của nàng liên tục bị lấp đầy, khiến nàng cáu tiết hung hăng cắn hắn. Trong mê loạn, hắn liếm mồ hôi trên gương mặt nàng, chỉ vừa kịp thời chậm lại động tác, nàng đã ngất lim. Vừa mở mắt đã cau mày. Xem ra cô nương này thật sự giận hắn vận động quá nhiều.
“Xin lỗi.” Lưu Dĩ trầm giọng bật được một câu.
Đầu óc Tiểu Yến Tử lập tức tỉnh táo. Trơ mắt nhìn hắn như không tin vào tai mình. Đây là lần đầu tiên nàng nghe Lưu Dĩ nói lời xin lỗi. Đời này với tính cách của hắn, chỉ e là lần đầu tiên nói ra câu này, nên mới có chút không thành khẩn. Lại có chút không thực tế.
“Lưu Dĩ. Muốn xin lỗi phải chân thành, sao chàng lại không nhìn thiếp.”
Sắc mặt Lưu Dĩ hơi tối, hắn đưa mắt nhìn sâu vào đôi mắt nàng, xoay một vòng đè nàng dưới thân. Không khách khí tách chân nàng ra đâm vào.
“Thực xin lỗi nàng.” Nói rồi lại tiếp tục vận động.
Tiểu Yến Tử khóc không ra nước mắt bấu vào lưng hắn, thầm biết nàng hoàn toàn không thoát khỏi thiên la địa võng của hắn. Muốn nhận được lời xin lỗi của hắn, cũng phải trả giá không ít a a a.
Lúc mặt trời đã lên cao, kết cục bạn Quốc Công nào đó mới thỏa mãn, buông Yến Tử ra, rồi tiếp tục hôn lên da thịt nàng thêm một vòng, nếm mồ hôi của nàng, để cho mùi của hắn thật sâu trong thân thể nàng.Tiểu Yến Tử lim dim nhìn tầng mồ hôi quyến rũ trượt trên thân thể hắn nhỏ xuống thân nàng, cảm giác đê mê kèm theo chút mỏi mệt khiến nàng có chút thực tế. Để mặc hắn càn quấy. Đến khi Lưu Dĩ hôn đủ mới chịu ngả lưng ôm nàng, hơi thở hai người cũng đã từ từ bình ổn. Cùng tận hưởng dư vị của cuộc kích tình, thứ hạnh phúc khi cận kề này cả hai vốn đã mong chờ từ lâu.
“Nàng ngủ đi.” Lưu Dĩ dịu dàng hôn nàng rồi tính toán rời giường thượng triều. Khác với Tiểu Yến Tử mặt mày ảm đạm, sắc mặt suốt một đêm hoạt động của Lưu Dĩ lại có mấy phân sảng khoái, thật khiến Tiểu Yến Tử có chút bất công. Nàng cảm thấy nàng chẳng khác nào thuốc tăng lực cho hắn cả.
Tiểu Yến Tử lười biếng nằm trên giường, mệt đến mức không nhấc nổi tay, nhìn hắn thay y phục, mới sực nhớ đến chuyện đang nói đêm qua.
“Sao Hoắc tướng quân lại ám sát chàng, huynh ấy và chàng vốn không thù không oán cơ mà.” Nếu là vết thương mới, thì chỉ e Hoắc Sinh ám sát Lưu Dĩ trong khoảng thời gian sau khi nàng chết, nhưng từ lúc nàng trở về, không nghe ai nhắc đến chuyện này, lại không ân ái, nên nàng không phát hiện ra. Hoắc Sinh cũng bình an vô sự, không có biểu hiện gì đặc biệt như tội chu di cửu tộc gì đó.
Mắt Lưu Dĩ hơi tối, bàn tay khoác y phục thoáng ngưng, trong giọng nói mơ hồ thứ cảm xúc phức tạp:
“Hoắc Sinh biến thể, là tên đó ám sát ta.”
“Bạch Mộ Ninh!” Tiểu Yến Tử kinh ngạc.
“Nàng biết hắn?” Lưu Dĩ nhíu mày, trước nay hắn không biết nàng lại biết nhiều về Hoắc Sinh như vậy. Là hắn quá xem thường Hoắc Sinh rồi chăng?
Tiểu Yến Tử gật đầu: “Thiếp đã từng gặp Bạch Mộ Ninh. Hắn xem chừng rất hận Hoắc Sinh, không ngờ còn hận cả chàng.”
Lưu Dĩ ngồi xuống giường, nhìn vào mắt nàng: “Hắn không làm gì nàng chứ?”
“Không có!” Tiểu Yến Tử chắc nịch nói. Ngoài việc suýt chết cùng nàng trong mật thất và nhìn trộm nàng tắm thì không có làm gì cả. Chỉ tính riêng hai chuyện này nếu nàng mách lẻo với Lưu Dĩ. Hoắc Sinh phỏng chừng....haiz. Vẫn là không nên nói.
Lưu Dĩ nghe vậy liền an tâm gật đầu tiếp tục khoác long bào lên.Tiểu Yến Tử nhìn hắn mọi việc trên thân đều tự mình động thủ, nàng thân làm thê tử chỉ lười biếng nằm trên giường nhìn, có chút không tự nhiên, liền khoác tạm tiết y lên, xuống giường tính toán giúp hắn mặc y phục cho trọn đạo làm vợ. Chỉ là vừa nhấc lưng, cả thân thể truyền đến cảm giác ê buốt không thành lời khiến nàng thiếu chút nữa bật khóc.
Lưu Dĩ vươn cau mày một cái:
“Nghỉ ngơi đi, ngồi dậy làm gì?” Lưu Dĩ ép nàng về lại giường, ân cần phủ chăn lên. Lúc này mới có chút hối hận, quả nhiên là hắn quá mê muội nàng, không thể tiết chế khiến nàng đứng không nổi.
Mất một lúc mặt Tiểu Yến Tử mới thấy thoải mái, nhìn hắn chuẩn bị đi ăn sáng, nằm trên giường ngắm nhìn dung nhan tuấn tú nói:
“Thiếp vẫn có một thắc mắc. Tại sao Bạch Mộ Ninh lại hận chàng và Hoắc Sinh đến vậy?”
Lưu Dĩ chỉnh long bào xong, cả thân thể cường tráng với khí khái đế vương tự động phát khí khiến nàng có chút lóa mắt. Tiểu Yến Tử mơ hồ không rõ, người chính khí tuấn tú trước mặt chính là nam nhân cả đêm triền miên cùng nàng đây sao?
Hăn xoa đầu nàng hai cái, để mặc nàng ngẩn ngơ ngắm hắn mới nói: “Thiên hạ này, người hận ta không chỉ có một mình hắn.” Lưu Dĩ nựng má nàng: “Nghỉ đi một lát.”
Nói rồi quay người rời đi. Không nói thêm lời nào nữa.
Tiểu yến Tử nằm trên giường nhìn trần nhà, trong lòng không khỏi mối nghi hoặc mơ hồ. Cứ cho là Hoắc Sinh biến thể đi, nhưng theo tính cách Lưu Dĩ, kẻ có ý đồ mưu sát hắn đều phải chết, vậy mà Hoắc Sinh lại không hề hấn gì. Tuy rằng nàng rất quý mến Hoắc Sinh, chỉ là nghĩ hoài không thông mối quan hệ giữa Lưu Dĩ và Hoắc Sinh là như thế nào. Từ trước đến nay, nàng chỉ thấy quan hệ vua tôi, cung kính và uy quyền mà thôi. Trước đó Sa Thủy từng nói họ là bằng hữu chí cốt cùng Cố Vệ Bắc, nhưng đến này nàng chưa từng thấy Lưu Dĩ nói quá ba câu với Hoắc Sinh, dường như rất tẻ nhạt. Thế nhưng Lưu Dĩ lại đặc biệt rộng lượng với Hoắc Sinh, Hoắc Sinh bị phế mất một cánh tay, liền được trở về nhà dưỡng thương, phúc lợi bổng lộc không thiếu một xu, thậm chí còn được tăng lên. Là một tướng quân nhưng không thể ra trận, Lưu Dĩ cũng không một lời chỉ trích hay tước đi tư cách của hắn. Vẫn để binh phù ở chỗ hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Lúc này ám sát lại không hề bị giết hay bắt giam. Còn được tự do tự tại như không có gì xảy ra. Cách thức đối đãi đặc biệt này cứ khiến nàng tò mò không thôi. Nếu là trước đây nàng chưa thành thân với hắn, người ta nói hắn là đoạn tay áo, nàng cũng sẽ tin người hắn léng phéng chính là Hoắc Sinh mất. Chỉ là lúc này nàng rõ hơn ai hết, Lưu Dĩ có sở thích như thế nào. Không phải chính là nàng sao? Vậy rốt cuộc mối quan hệ giữa hai đại nam nhân kia là cái gì đây a a a. Sao nàng cứ có cảm giác nàng mới chính là kẻ thứ ba a.
----
Những ngày tiếp theo, thể diện của Tiểu Yến Tử về với con số không chính vì nhiều ngày không thể rời giường, bất quá yêu chiều nam nhân khí thịnh lại sức như hổ khiến nàng bị hủy hoại đến độ không đi nổi.
Hạ nhân trong ngoài lại được dịp cười trộm, đêm nào cũng nghe tiếng la tha mạng của nàng, bất quá trượng phu của nàng đi đâu về, ngắm nàng một lúc lại bế nàng lên giường. Không cho nàng có cơ hội rời khỏi sương phòng.
Mà nguyên nhân của nàng là Lưu Dĩ thì tinh thần sáng lạng, mỗi lần rời giường đều mang theo vẻ mặt chính khí, sáng suốt, hệt như vừa tẩn mười con bò cùng uống thuốc tăng lực. Khiến cho quan viên trên triều không khỏi mừng rỡ, giải quyết sự vụ cũng nhanh tay hơn, mấy ngày trước còn gầy yếu âm u như sắp chết. Vậy mà vị vương phi kia trở về liền như cải tử hoàn sinh, tinh lực gấp bội trước đây. Quả nhiên là hảo thê tử.
Nhiều ngày sau mới có thể lấy lại tinh thần rời giường. Tiểu Yến Tử lại trở thành kẻ vô công rồi nghề, không có công an việc làm tử tế. Chính là vì món rèn kiếm nàng đã truyền thụ hết cho Triệu Phạm Hoa. Mà chuyện chế tạo thuốc nổ thì....Kể từ sau cái chết của nàng, Lưu Dĩ đặc biệt ác cảm với thuốc nổ. Cấm nàng không được phép chế tạo, cũng không cho nàng lại gần xưởng chế tạo, chính là không muốn nhìn thấy cảnh tượng nàng lần nữa phát nổ. Nàng có thể trở về một lần, không có nghĩa có thể trở về lần thứ hai.
Chính vì vậy, nàng trở thành hiền thê lương mẫu chính cống, ngày ngày bồi hắn trên giường, chiếu cố ăn ở đi lại của hắn, cả cuộc sống chỉ có hắn. Rốt cuộc khi hắn rời đi, nàng lại luẩn quẩn không có việc gì làm, cực kì nhàn rỗi. Tận hưởng kẻ hầu người hạ như vậy thực không quen với người từ nhỏ đã chăm chỉ làm việc như nàng.
Lưu Dĩ thấy nàng buồn chán, sau buổi triều mang về cho nàng hai con thỏ trắng cực kì đáng yêu, chúng còn khá nhỏ nhưng rất hoạt bát. Nằm trong lồng cung nhân dâng lên. Tiểu Yến Tử mỉm cười tíu tít:
“Chàng muốn ăn thịt thỏ sao? Nên xào chua ngọt hay là hấp lên nhỉ?”
“.....”
Mặt Lưu Dĩ đen lại, đám hạ nhân xung quanh bụm miệng nín cười.
Tiểu Yến Tử thấy Sa Thủy, Sa Hỏa nháy mắt, vẻ mặt bất lực mới ngớ ra. Nhìn hai con thỏ đáng yêu nằm trong lồng cười khan:
“Ha ha, còn nhỏ như vậy, vẫn là không nên đem thịt, đợi lớn chút nữa thịt mới ngon.”
....
“Tiểu Yến Tử!” Mặt Lưu Dĩ đanh lại, hắn gầm giọng quát lên một tiếng khiến Tiểu Yến Tử giật bắn.
Sa Thủy đến sợ nàng, vội vàng mấp máy môi nói nhỏ: “Vương Phi, là quà, Quốc Công tặng người.”
Tiểu Yến Tử hơi sững lại, nhìn Lưu Dĩ mặt đen nghiêm nghị ngồi đó.Trong lòng bất giác nổi lên cảm giác ngọt ngào. Nàng không nghĩ đến là vì Lưu Dĩ vốn rất cứng nhắc nghiêm túc, nàng chẳng bao giờ dám nghĩ hắn sẽ tặng nàng sủng vật.
Tiểu Yến Tử hai mắt rưng rưng cảm động, nàng trước nay chưa từng nuôi sủng vật, cũng chưa từng được ai tặng.
Nàng mặc kệ ở đó đang có nhiều người, bước hai bước đến cúi đầu hôn chụt lên má Lưu Dĩ vẫn đang ngồi thưởng trà nhìn phản ứng của nàng kia.
Bất quá hành vi bày tỏ này vượt quá mong đợi của hắn. Bề ngoài không có biểu hiện gì đặc sắc nhưng bên trong đã kích động. Liền kéo nàng ngồi lên đùi, cuồng nhiệt hôn nàng. Bỏ mặc hai con thỏ trắng ngây ngốc nhìn cùng đám hạ nhân đã chôn mặt xuống đất.
Thật tình ngày nào cũng như vậy, khiến cho bọn họ cũng muốn chìm trong tình vị một lần.
Sa Hoả thấy Sa Thuỷ len lén nhìn trộm qua, liền lấy tay bịt mắt Sa Thuỷ lại.
“Đừng có nhìn!”
“Đâu phải mới lần đầu nhìn thấy.” Sa Thủy nhỏ giọng hất tay Sa Hoả ra.
Sa Hoả hừ lạnh một tiếng, không nói một lời lặng lẽ kéo cổ áo Sa Thuỷ đi.
“Buông ra, ta đang ngắm cảnh xuân, học tập sau này còn thực hành cùng thê tử.”
“Ngươi cả đời không có ai chịu lấy, học hỏi mất thời gian.”
“Ai nói huynh không có. A Mai, nha hoàn của Hoắc tiểu thư không phải rất thích ta sao?”
Mặt Sa Hoả thoáng đanh lại: “Nàng ta không hợp với ngươi!”
“Huynh nói gì vậy? Hợp hay không liên quan gì đến huynh. A!!!”
Sa Thuỷ nói xong liền ăn một cước của Sa Hoả: “Làm cái gì vậy? Khi không lại đánh ta?”
Sa Hoả hừ lạnh không đáp, chỉ lạnh lùng bỏ đi.
Bên trong, cặp phu thê biến thái cuối cùng hôn đủ mới chịu rời nhau.
Lưu Dĩ quấn nàng một hồi, mới chịu để nàng chơi cùng hai con thỏ nhỏ.
“Tiểu Yến Tử, nàng chuẩn bị đi!” Lưu Dĩ thư thả nói.
“Chuẩn bị gì cơ? Chúng ta sắp đi đâu sao?” Tiểu Yến Tử ngơ ngác.
Lưu Dĩ gật đầu đáp:
“Hai tuần nữa chúng ta rời tướng phủ trở về nhà.”
Nhà?
Tiểu Yến Tử ngẩn người, trong tâm nàng đã quen nhà chính là tướng phủ, còn trong tâm Lưu Dĩ, nhà chính là phủ Quốc Công.
Đã đến lúc rời đi rồi sao?
Lưu Dĩ vươn tay bế xốc nàng lên, âu yếm nhìn nàng kéo vào lòng ngực, chưa kịp để nàng thích ứng, liền chớp mắt dời lên giường. Hắn nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường lớn được trải đệm trắng, ánh mắt sâu không lường được phủ một hàng mi quyến rũ nhìn nàng như mê hoặc. Chống tay xuống hai bên hông nàng, âu yếm ngắm nhìn. Dưới ánh nến đỏ rực và không gian bốn bề lặng im, đôi mắt nàng như hạt trân châu, sáng lấp lánh lại khiến kẻ khác lạc lối không cách nào thoát ra.
Hai má Yến Tử lập tức đỏ lên như trái đào tươi, ngượng ngùng nhìn hắn, xem ra năm ngày qua thực sự chuẩn bị tinh thần rất tốt, chỉ là lúc nằm trên giường lại có chút căng thẳng, cả thân thể cứng đờ không tự nhiên.
“Ta muốn nghe câu nói ngày hôm đó!”
Thấy Lưu Dĩ chăm chú nhìn nàng không manh động, lòng Yến Tử không khỏi thấp thỏm, lại đột nhiên nghe hắn phát ngôn, nhất thời mơ hồ không hiểu ý tứ.
Lưu Dĩ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, hạ thân áp xuống thân thể nàng, ghé sát vào tai nàng nhẹ nhàng liếm vành tai, hơi thở nóng hổi phả nhẹ khiến nàng bất giác rùng mình: “Là câu nói trước lúc phát nổ.”
Tiểu Yến Tử lúc này mới sực nhớ ra, quả thực lúc đó nàng đã trực tiếp bày tỏ với hắn. Tuy khoảng cách xa, hoàn cảnh sinh ly tử biệt nhưng lại khiến hắn nhớ đến vậy, nàng lại quên mất.Nhưng thuận theo tình lý mà nói, nàng trước nay vẫn có thói quen dấu diếm biểu hiện trong lòng, chẳng mấy khi bày tỏ. Cũng không chủ động trong bất cứ chuyện gì, mọi việc đều để mặc Lưu Dĩ quyết định. Nguyên nhân cũng bởi Lưu Dĩ vốn sinh ra đã là hoàng tử, thân phận này là thân phận định đoạt cho kẻ khác. Hắn không cần ai phải chủ động, từ khi thành thân, mọi sinh hoạt của nàng cũng thoạt nhiên trở thành của hắn, đều do một tay hắn làm chủ. Hắn nói một, nàng cũng không nhiều lời cãi thành hai. Ngoại trừ chuyện mạng người ra, những chuyện khác nàng đều không quản.
Ngay cả trên giường, trước đây nàng cũng mặc nhiên nằm im cho hắn động thủ, hắn thích cảm giác đụng chạm da thịt thân mật với nàng, cảm giác thực tế này luôn khiến hắn thích thú, nhiệt tình dày vò nàng bất kể nàng có cầu xin. Vì vậy mà tạo thói quen ỷ lại, ngay cả trước lúc thành thân, trở thành quản gia nhà hắn đã mặc nhiên biến hắn thành chúa tể của nàng.
Cho nên, chuyện nàng chủ động thổ lộ, xem ra làm khó cho nàng rồi.
Lưu Dĩ thấy nàng không chịu mở miệng, liên tục cắn môi không nói. Ánh mắt hơi trầm lại. Lập tức phủ môi xuống, ngậm chặt tách môi nàng ra luồn vào bên trong, cánh tay không khách khí tháo phắt y phục nàng xuống. Lộ ra thân thể như ngọc. Bàn tay kia mày mò tìm kiếm trên thân thể, đi qua từng lớp da thịt mềm mại, chỉ là khác với vài đêm trước, bàn tay lần này vô cùng nóng hổi mạnh mẽ trượt thật nhanh trên thân thể nàng, tựa như có chút tức giận.
Lưu Dĩ hôn nàng đến choáng váng mới chịu rời môi hôn lên xương quai xanh của nàng, gặm cắn không lưu tình, động tác mạnh mẽ quyết đoán, khiến cho nàng cảm giác bỏng rát khó chịu. Yến Tử liền hít lấy hít để không khí, hơi thở bắt đầu nặng nhọc.Tiểu Yến Tử rõ rồi, Lưu Dĩ hôn theo phương thức hung bạo như vậy, ắt hẳn là vì không hài lòng chuyện nàng không chịu mở miệng. Chết tiệt, vì bảo quản tốt thân thể, nàng đành một lần mất mặt mà tỏ tình vậy.
“Thiếp....yêu...” Nàng mới nói được chừng đó, ánh mắt Lưu Dĩ lập tức sáng lên, trong hơi thở nóng hổi, hắn ngừng dày vò thân thể nàng, dời khỏi bầu ngực sữa của nàng, kề tai vào môi nàng như muốn nghe thật rõ.
Tiểu Yến Tử nuốt khan hai cái, mới trịnh trọng nói vào tai hắn:
“Thiếp yêu chàng. Lưu Dĩ!”
Vẻ mặt nghiêm nghị của hắn lập tức sáng ngời, ánh mắt ôn nhu ngập tràn ý cười. Tựa hồ đây là câu nói hắn cho rằng là hay nhất mà hắn từng nghe. Không khách khí tặng nàng một nụ hôn ngọt ngào, dịu dàng lại tràn đây nhu tình. Lúc rời khỏi môi nàng, giọng đã khàn đục.
“Ta yêu nàng. Tiểu Yến Tử.”
Mặt nàng nóng bừng lên. Tim đập thình thịch, quả nhiên lời tỏ tình đến từ người thương như một phát súng, khiến nàng chết ngắc a a a.
Lưu Dĩ không vội vàng, mà chỉ chậm rãi hôn lên từng tấc da thịt nàng, rất kiên nhẫn bắt đầu từ ngón tay nàng miết nhẹ lên vai, cổ, ngực. Để lại thật lâu thật nhiều trên bầu ngực tròn đáng yêu kia mới di chuyển xuống bụng....Ngay cả đùi nàng, lưng nàng, chỉ chốc lát đã tràn đầy dấu hôn của hắn. Lưu Dĩ quan sát thật kĩ thân thể nằm dưới thân hắn, nơi nào không có dấu hôn hắn sẽ trở lại hôn thật kĩ thật sâu.
Tiểu yến Tử bị đôi môi mò mẫm kia làm cho choáng váng, chìm trong mê loạn không còn chút tỉnh táo, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Trong căn phòng, tiếng hôn và hơi thở hai người đã nặng nề hơn, khiến cho căn phòng ngập tràn mùi vị mờ ám.
Vừa lúc Lưu Dĩ kiểm tra nàng đã đủ ướt, tách chân nàng ra, chuẩn bị đưa dục vọng cứng rắn xâm chiếm thì Tiểu Yến Tử đột nhiên lên tiếng:
“Sao chàng lại bị thương?”
Tiểu Yến Tử lúc ôm lấy tấm lưng Lưu Dĩ, chuẩn bị tinh thần nghênh chiến thì phát hiện ra lưng hắn có một vết thương dài, tuy không sâu, chỉ là vết thương ngoài da, nhưng độ dài của nó khiến nàng kinh ngạc. Vết thương còn rất mới, ắt hẳn chỉ vừa bị gần đây, xem chừng là nhờ hắn tránh kịp một đường kiếm.
Lưu Dĩ ngưng lại, đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt không vui. Hắn cúi đầu chặn môi nàng, bàn tay nắm lấy một bên bầu ngực vuốt ve:“Tập trung!”
Lưu Dĩ vừa lên tiếng nhắc nhở nàng, bên dưới thân liền truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé toạc, nàng cảm nhận rõ ràng một vật cứng nóng đâm thẳng vào rồi yên vị nằm đó, không vội vàng luật động.
Đợi khi tìm được vị trí tốt, cả hai mới âm thầm thở dài, cơn ê buốt cũng từ từ quen thuộc khiến cái nhăn mặt của nàng dãn ra. Lưu Dĩ cúi đầu nhìn nàng, để mặc hai thân thể như hòa tan vào nhau, không chút kẽ hỡ. Cảm nhận sự ấm áp bên trong nàng, hôn lên mi mắt nàng đáp:
“Hoắc Sinh ám sát ta.”
Trong lúc mơ màng cảm nhận thân thể Lưu Dĩ bắt đầu chậm rãi luật động kèm theo cảm giác đau rát và khoái cảm, câu nói kia lọt vào tai nàng mất một lúc mới có thể tiếp nhận trong hơi thở gấp gáp. Nàng đương có chút kinh hoàng, rất muốn hỏi tại sao nhưng lại thở không ra hơi. Trong cơn rung động kịch liệt, không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ nhỏ như mèo kêu.
Tiếng rên kia như kích động Lưu Dĩ, khiến cho hắn tăng mạnh lực đạo ra vào. Gấp gáp nặng nề, tiếng thở kia bật lên tiếng gọi tên nơi cao trào.
“Tiểu Yến Tử. Tiểu Yến Tử.....”
Trong phòng ấm áp, tiếng rên như tiếng thở của yêu thương. Hai thân thể như hòa làm một, mãi mãi không rời xa.
----
Lúc Tiểu Yến Tử tỉnh lại, trời đã kịp sáng. Đêm qua vì lao lực, nàng không biết đã bất tỉnh từ lúc nào, chỉ nhớ những đoạn cao trào, Lưu Dĩ vẫn không ngừng gọi tên nàng. Nằm trong vòm ngực rộng rãi của Lưu Dĩ, tận hưởng bàn tay to lớn dịu dàng xoa hông cho nàng, lực đạo vừa đủ khiến nàng thoải mái. Tuy nhiên giữa hai chân vẫn truyền đến cảm giác đau rát, cảm giác dinh dính khó chịu vì ai đó nhất quyết phát tiết trong thân nàng, không chịu để một giọt rơi ra ngoài khiến nàng mệt đến mức tay nhấc không nổi khiến cho nàng uất hận ngẩng mặt nhìn hắn.
Lưu Dĩ bắt gặp đôi mắt oán trách liền nhớ đến hôm qua, vì sau khi nghe lời tỏ của nàng, bất quá trong lòng phấn khích, không cách nào bày tỏ, không khách khí mà thể hiện bằng dục tình, yêu cầu quá nhiều, đòi hỏi những tư thế khác nhau, khiến nàng không kịp trở mình, bên dưới hạ thân của nàng liên tục bị lấp đầy, khiến nàng cáu tiết hung hăng cắn hắn. Trong mê loạn, hắn liếm mồ hôi trên gương mặt nàng, chỉ vừa kịp thời chậm lại động tác, nàng đã ngất lim. Vừa mở mắt đã cau mày. Xem ra cô nương này thật sự giận hắn vận động quá nhiều.
“Xin lỗi.” Lưu Dĩ trầm giọng bật được một câu.
Đầu óc Tiểu Yến Tử lập tức tỉnh táo. Trơ mắt nhìn hắn như không tin vào tai mình. Đây là lần đầu tiên nàng nghe Lưu Dĩ nói lời xin lỗi. Đời này với tính cách của hắn, chỉ e là lần đầu tiên nói ra câu này, nên mới có chút không thành khẩn. Lại có chút không thực tế.
“Lưu Dĩ. Muốn xin lỗi phải chân thành, sao chàng lại không nhìn thiếp.”
Sắc mặt Lưu Dĩ hơi tối, hắn đưa mắt nhìn sâu vào đôi mắt nàng, xoay một vòng đè nàng dưới thân. Không khách khí tách chân nàng ra đâm vào.
“Thực xin lỗi nàng.” Nói rồi lại tiếp tục vận động.
Tiểu Yến Tử khóc không ra nước mắt bấu vào lưng hắn, thầm biết nàng hoàn toàn không thoát khỏi thiên la địa võng của hắn. Muốn nhận được lời xin lỗi của hắn, cũng phải trả giá không ít a a a.
Lúc mặt trời đã lên cao, kết cục bạn Quốc Công nào đó mới thỏa mãn, buông Yến Tử ra, rồi tiếp tục hôn lên da thịt nàng thêm một vòng, nếm mồ hôi của nàng, để cho mùi của hắn thật sâu trong thân thể nàng.Tiểu Yến Tử lim dim nhìn tầng mồ hôi quyến rũ trượt trên thân thể hắn nhỏ xuống thân nàng, cảm giác đê mê kèm theo chút mỏi mệt khiến nàng có chút thực tế. Để mặc hắn càn quấy. Đến khi Lưu Dĩ hôn đủ mới chịu ngả lưng ôm nàng, hơi thở hai người cũng đã từ từ bình ổn. Cùng tận hưởng dư vị của cuộc kích tình, thứ hạnh phúc khi cận kề này cả hai vốn đã mong chờ từ lâu.
“Nàng ngủ đi.” Lưu Dĩ dịu dàng hôn nàng rồi tính toán rời giường thượng triều. Khác với Tiểu Yến Tử mặt mày ảm đạm, sắc mặt suốt một đêm hoạt động của Lưu Dĩ lại có mấy phân sảng khoái, thật khiến Tiểu Yến Tử có chút bất công. Nàng cảm thấy nàng chẳng khác nào thuốc tăng lực cho hắn cả.
Tiểu Yến Tử lười biếng nằm trên giường, mệt đến mức không nhấc nổi tay, nhìn hắn thay y phục, mới sực nhớ đến chuyện đang nói đêm qua.
“Sao Hoắc tướng quân lại ám sát chàng, huynh ấy và chàng vốn không thù không oán cơ mà.” Nếu là vết thương mới, thì chỉ e Hoắc Sinh ám sát Lưu Dĩ trong khoảng thời gian sau khi nàng chết, nhưng từ lúc nàng trở về, không nghe ai nhắc đến chuyện này, lại không ân ái, nên nàng không phát hiện ra. Hoắc Sinh cũng bình an vô sự, không có biểu hiện gì đặc biệt như tội chu di cửu tộc gì đó.
Mắt Lưu Dĩ hơi tối, bàn tay khoác y phục thoáng ngưng, trong giọng nói mơ hồ thứ cảm xúc phức tạp:
“Hoắc Sinh biến thể, là tên đó ám sát ta.”
“Bạch Mộ Ninh!” Tiểu Yến Tử kinh ngạc.
“Nàng biết hắn?” Lưu Dĩ nhíu mày, trước nay hắn không biết nàng lại biết nhiều về Hoắc Sinh như vậy. Là hắn quá xem thường Hoắc Sinh rồi chăng?
Tiểu Yến Tử gật đầu: “Thiếp đã từng gặp Bạch Mộ Ninh. Hắn xem chừng rất hận Hoắc Sinh, không ngờ còn hận cả chàng.”
Lưu Dĩ ngồi xuống giường, nhìn vào mắt nàng: “Hắn không làm gì nàng chứ?”
“Không có!” Tiểu Yến Tử chắc nịch nói. Ngoài việc suýt chết cùng nàng trong mật thất và nhìn trộm nàng tắm thì không có làm gì cả. Chỉ tính riêng hai chuyện này nếu nàng mách lẻo với Lưu Dĩ. Hoắc Sinh phỏng chừng....haiz. Vẫn là không nên nói.
Lưu Dĩ nghe vậy liền an tâm gật đầu tiếp tục khoác long bào lên.Tiểu Yến Tử nhìn hắn mọi việc trên thân đều tự mình động thủ, nàng thân làm thê tử chỉ lười biếng nằm trên giường nhìn, có chút không tự nhiên, liền khoác tạm tiết y lên, xuống giường tính toán giúp hắn mặc y phục cho trọn đạo làm vợ. Chỉ là vừa nhấc lưng, cả thân thể truyền đến cảm giác ê buốt không thành lời khiến nàng thiếu chút nữa bật khóc.
Lưu Dĩ vươn cau mày một cái:
“Nghỉ ngơi đi, ngồi dậy làm gì?” Lưu Dĩ ép nàng về lại giường, ân cần phủ chăn lên. Lúc này mới có chút hối hận, quả nhiên là hắn quá mê muội nàng, không thể tiết chế khiến nàng đứng không nổi.
Mất một lúc mặt Tiểu Yến Tử mới thấy thoải mái, nhìn hắn chuẩn bị đi ăn sáng, nằm trên giường ngắm nhìn dung nhan tuấn tú nói:
“Thiếp vẫn có một thắc mắc. Tại sao Bạch Mộ Ninh lại hận chàng và Hoắc Sinh đến vậy?”
Lưu Dĩ chỉnh long bào xong, cả thân thể cường tráng với khí khái đế vương tự động phát khí khiến nàng có chút lóa mắt. Tiểu Yến Tử mơ hồ không rõ, người chính khí tuấn tú trước mặt chính là nam nhân cả đêm triền miên cùng nàng đây sao?
Hăn xoa đầu nàng hai cái, để mặc nàng ngẩn ngơ ngắm hắn mới nói: “Thiên hạ này, người hận ta không chỉ có một mình hắn.” Lưu Dĩ nựng má nàng: “Nghỉ đi một lát.”
Nói rồi quay người rời đi. Không nói thêm lời nào nữa.
Tiểu yến Tử nằm trên giường nhìn trần nhà, trong lòng không khỏi mối nghi hoặc mơ hồ. Cứ cho là Hoắc Sinh biến thể đi, nhưng theo tính cách Lưu Dĩ, kẻ có ý đồ mưu sát hắn đều phải chết, vậy mà Hoắc Sinh lại không hề hấn gì. Tuy rằng nàng rất quý mến Hoắc Sinh, chỉ là nghĩ hoài không thông mối quan hệ giữa Lưu Dĩ và Hoắc Sinh là như thế nào. Từ trước đến nay, nàng chỉ thấy quan hệ vua tôi, cung kính và uy quyền mà thôi. Trước đó Sa Thủy từng nói họ là bằng hữu chí cốt cùng Cố Vệ Bắc, nhưng đến này nàng chưa từng thấy Lưu Dĩ nói quá ba câu với Hoắc Sinh, dường như rất tẻ nhạt. Thế nhưng Lưu Dĩ lại đặc biệt rộng lượng với Hoắc Sinh, Hoắc Sinh bị phế mất một cánh tay, liền được trở về nhà dưỡng thương, phúc lợi bổng lộc không thiếu một xu, thậm chí còn được tăng lên. Là một tướng quân nhưng không thể ra trận, Lưu Dĩ cũng không một lời chỉ trích hay tước đi tư cách của hắn. Vẫn để binh phù ở chỗ hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Lúc này ám sát lại không hề bị giết hay bắt giam. Còn được tự do tự tại như không có gì xảy ra. Cách thức đối đãi đặc biệt này cứ khiến nàng tò mò không thôi. Nếu là trước đây nàng chưa thành thân với hắn, người ta nói hắn là đoạn tay áo, nàng cũng sẽ tin người hắn léng phéng chính là Hoắc Sinh mất. Chỉ là lúc này nàng rõ hơn ai hết, Lưu Dĩ có sở thích như thế nào. Không phải chính là nàng sao? Vậy rốt cuộc mối quan hệ giữa hai đại nam nhân kia là cái gì đây a a a. Sao nàng cứ có cảm giác nàng mới chính là kẻ thứ ba a.
----
Những ngày tiếp theo, thể diện của Tiểu Yến Tử về với con số không chính vì nhiều ngày không thể rời giường, bất quá yêu chiều nam nhân khí thịnh lại sức như hổ khiến nàng bị hủy hoại đến độ không đi nổi.
Hạ nhân trong ngoài lại được dịp cười trộm, đêm nào cũng nghe tiếng la tha mạng của nàng, bất quá trượng phu của nàng đi đâu về, ngắm nàng một lúc lại bế nàng lên giường. Không cho nàng có cơ hội rời khỏi sương phòng.
Mà nguyên nhân của nàng là Lưu Dĩ thì tinh thần sáng lạng, mỗi lần rời giường đều mang theo vẻ mặt chính khí, sáng suốt, hệt như vừa tẩn mười con bò cùng uống thuốc tăng lực. Khiến cho quan viên trên triều không khỏi mừng rỡ, giải quyết sự vụ cũng nhanh tay hơn, mấy ngày trước còn gầy yếu âm u như sắp chết. Vậy mà vị vương phi kia trở về liền như cải tử hoàn sinh, tinh lực gấp bội trước đây. Quả nhiên là hảo thê tử.
Nhiều ngày sau mới có thể lấy lại tinh thần rời giường. Tiểu Yến Tử lại trở thành kẻ vô công rồi nghề, không có công an việc làm tử tế. Chính là vì món rèn kiếm nàng đã truyền thụ hết cho Triệu Phạm Hoa. Mà chuyện chế tạo thuốc nổ thì....Kể từ sau cái chết của nàng, Lưu Dĩ đặc biệt ác cảm với thuốc nổ. Cấm nàng không được phép chế tạo, cũng không cho nàng lại gần xưởng chế tạo, chính là không muốn nhìn thấy cảnh tượng nàng lần nữa phát nổ. Nàng có thể trở về một lần, không có nghĩa có thể trở về lần thứ hai.
Chính vì vậy, nàng trở thành hiền thê lương mẫu chính cống, ngày ngày bồi hắn trên giường, chiếu cố ăn ở đi lại của hắn, cả cuộc sống chỉ có hắn. Rốt cuộc khi hắn rời đi, nàng lại luẩn quẩn không có việc gì làm, cực kì nhàn rỗi. Tận hưởng kẻ hầu người hạ như vậy thực không quen với người từ nhỏ đã chăm chỉ làm việc như nàng.
Lưu Dĩ thấy nàng buồn chán, sau buổi triều mang về cho nàng hai con thỏ trắng cực kì đáng yêu, chúng còn khá nhỏ nhưng rất hoạt bát. Nằm trong lồng cung nhân dâng lên. Tiểu Yến Tử mỉm cười tíu tít:
“Chàng muốn ăn thịt thỏ sao? Nên xào chua ngọt hay là hấp lên nhỉ?”
“.....”
Mặt Lưu Dĩ đen lại, đám hạ nhân xung quanh bụm miệng nín cười.
Tiểu Yến Tử thấy Sa Thủy, Sa Hỏa nháy mắt, vẻ mặt bất lực mới ngớ ra. Nhìn hai con thỏ đáng yêu nằm trong lồng cười khan:
“Ha ha, còn nhỏ như vậy, vẫn là không nên đem thịt, đợi lớn chút nữa thịt mới ngon.”
....
“Tiểu Yến Tử!” Mặt Lưu Dĩ đanh lại, hắn gầm giọng quát lên một tiếng khiến Tiểu Yến Tử giật bắn.
Sa Thủy đến sợ nàng, vội vàng mấp máy môi nói nhỏ: “Vương Phi, là quà, Quốc Công tặng người.”
Tiểu Yến Tử hơi sững lại, nhìn Lưu Dĩ mặt đen nghiêm nghị ngồi đó.Trong lòng bất giác nổi lên cảm giác ngọt ngào. Nàng không nghĩ đến là vì Lưu Dĩ vốn rất cứng nhắc nghiêm túc, nàng chẳng bao giờ dám nghĩ hắn sẽ tặng nàng sủng vật.
Tiểu Yến Tử hai mắt rưng rưng cảm động, nàng trước nay chưa từng nuôi sủng vật, cũng chưa từng được ai tặng.
Nàng mặc kệ ở đó đang có nhiều người, bước hai bước đến cúi đầu hôn chụt lên má Lưu Dĩ vẫn đang ngồi thưởng trà nhìn phản ứng của nàng kia.
Bất quá hành vi bày tỏ này vượt quá mong đợi của hắn. Bề ngoài không có biểu hiện gì đặc sắc nhưng bên trong đã kích động. Liền kéo nàng ngồi lên đùi, cuồng nhiệt hôn nàng. Bỏ mặc hai con thỏ trắng ngây ngốc nhìn cùng đám hạ nhân đã chôn mặt xuống đất.
Thật tình ngày nào cũng như vậy, khiến cho bọn họ cũng muốn chìm trong tình vị một lần.
Sa Hoả thấy Sa Thuỷ len lén nhìn trộm qua, liền lấy tay bịt mắt Sa Thuỷ lại.
“Đừng có nhìn!”
“Đâu phải mới lần đầu nhìn thấy.” Sa Thủy nhỏ giọng hất tay Sa Hoả ra.
Sa Hoả hừ lạnh một tiếng, không nói một lời lặng lẽ kéo cổ áo Sa Thuỷ đi.
“Buông ra, ta đang ngắm cảnh xuân, học tập sau này còn thực hành cùng thê tử.”
“Ngươi cả đời không có ai chịu lấy, học hỏi mất thời gian.”
“Ai nói huynh không có. A Mai, nha hoàn của Hoắc tiểu thư không phải rất thích ta sao?”
Mặt Sa Hoả thoáng đanh lại: “Nàng ta không hợp với ngươi!”
“Huynh nói gì vậy? Hợp hay không liên quan gì đến huynh. A!!!”
Sa Thuỷ nói xong liền ăn một cước của Sa Hoả: “Làm cái gì vậy? Khi không lại đánh ta?”
Sa Hoả hừ lạnh không đáp, chỉ lạnh lùng bỏ đi.
Bên trong, cặp phu thê biến thái cuối cùng hôn đủ mới chịu rời nhau.
Lưu Dĩ quấn nàng một hồi, mới chịu để nàng chơi cùng hai con thỏ nhỏ.
“Tiểu Yến Tử, nàng chuẩn bị đi!” Lưu Dĩ thư thả nói.
“Chuẩn bị gì cơ? Chúng ta sắp đi đâu sao?” Tiểu Yến Tử ngơ ngác.
Lưu Dĩ gật đầu đáp:
“Hai tuần nữa chúng ta rời tướng phủ trở về nhà.”
Nhà?
Tiểu Yến Tử ngẩn người, trong tâm nàng đã quen nhà chính là tướng phủ, còn trong tâm Lưu Dĩ, nhà chính là phủ Quốc Công.
Đã đến lúc rời đi rồi sao?