An Tranh sững sờ ở bên cạnh Cửu Tinh Đài một lát, sau đó không nhịn được bật cười.
Nửa ngôi sao…
Từng là Thủ Tọa của Minh Pháp Tư thuộc hoàng triều Đại Hi, từng là một trong số ít cường giả Tiểu Thiên Cảnh viên mãn, hiện tại tiềm chất chỉ là nửa ngôi sao…An Tranh thầm thề quyết không để cho Đỗ Sấu Sấu nhìn thấy. Bằng không tên kia sẽ kiêu ngạo tới mặt vểnh lên trời mất. An Tranh hiểu rằng nửa ngôi sao có ý nghĩa như thế nào, có nghĩa rằng mình có khả năng không còn hy vọng khôi phục thực lực tới Tiểu Thiên Cảnh nữa, thậm chí tới Tu Di Cảnh cũng khó như lên trời.
Như vậy làm sao trở về báo thù được?
Ngày ấy ở sâu trong Thương Man Sơn, lúc hắn phát hiện người mà mình định cứu chính là chủ mưu, lòng hắn như đã chết. Nhưng hắn không chết, gắng gượng vượt qua bi thương và phẫn nộ, dựa vào chính là mong muốn báo thù. Hiện tại đả kích hơi lớn, nhưng hắn không chịu thua. Nửa ngôi sao thì sao chứ? thể chất của người thường thì sao chứ? Dù toàn bộ người thiên hạ cũng biết với thể chất này còn lâu mới trở thành cường giả tuyệt thế thì sao chứ?
Đi ngược chiều mà thôi.
An Tranh hít sâu một hơi, tự nói với mình, chẳng qua là khởi bước thấp chút, không sao cả.
Hắn xoay người trở về phòng, bắt đầu tự hỏi làm sao để mình cường đại lên. Hắn một mực tự hỏi vấn đề này, hơn nữa tin tưởng chắc chắn rằng với những kinh nghiệm của mình lúc trước, tốc độ sẽ không chậm. Nhưng hiện tại không thể không suy tính lại, chớ có theo đuổi quá cao xa, từng bước một củng cố là được. Thân thể lúc trước của hắn có thể nói là thiên tài tuyệt thế. Cho nên hắn một mực dùng tiêu chuẩn này để tính toán về sau, nhưng hiện tại thì không được.
Hắn đột nhiên nghĩ tới những lời mình từng nói với Đỗ Sấu Sấu…chúng ta khởi bước chậm hơn người khác, cho nên hy vọng duy nhất là chúng ta cố gắng hơn những người khác.
An Tranh rời phòng, đi tới diễn võ trường của vũ viện. Tuy vũ viện bỏ hoang vài năm, nhưng dụng cụ cơ bản coi như đầy đủ. Thư viện Huyễn Thế chướng mắt với mấy cọc gỗ, người gỗ, cho nên không mang đi. Lúc An Tranh giẫm lên ánh trăng đi tới diễn võ trường, tất cả mọi người còn đang ngủ say.
An Tranh bắt đầu luyện chiêu thức cơ bản nhất là tung quyền. Vì không muốn người khác mất ngủ khi đánh vào cọc gỗ, hắn bọc một tầng chăn bông ở ngoài cọc gỗ. Kiểu tập luyện cơ bản nhất này, luyện chính là ổn định và tốc độ, còn lực lượng thì không đề cao được mấy. Cho nên An Tranh phải buộc thêm hai miếng sắt ở hai tay, mỗi miếng nặng 30 cân.
(1 cân Tàu = 1/2kg)
Tung quyền, tung quyền, tung quyền…
An Tranh cảm thấy tay như muốn đứt rời. Tuy nhục thể này không tệ lắm, nhưng tiềm chất không tốt, nói cách khác, Khí Hải đan điền không thể dung nạp được nhiều tu vị chi lực. Cho nên lực lượng không thể bền bỉ. Nếu muốn chiến thắng đối phương, cần phải có lực bạo phát.
Một canh giờ sau, cọc gỗ đứt, nắm tay của An Tranh cũng sưng lên. Lúc hắn cởi hai miếng sắt, cảm thấy cánh tay đau đớn kịch liệt.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, An Tranh đốt đuốc ở diễn võ trường, ngồi xuống viết phương thức tu hành cho Đỗ Sấu Sấu, Tiểu Thất Đạo và Khúc Lưu Nhi. Đối với thể chất của Tiểu Thất Đạo, An Tranh biết mình không giúp được nhiều, bởi vì điều Tiểu Thất Đạo cần làm, chỉ là mở ra tiềm chất mà thôi. Còn Đỗ Sấu Sấu và Khúc Lưu Nhi, cần phải tu luyện chăm chỉ. Thể chất của Đỗ Sấu Sấu rất bình thường, nếu muốn trở thành cường giả, cần phải không ngừng thay đổi thể chất và kiên trì tu hành. Tiềm chất của Khúc Lưu Nhi tạm được, nhưng thể chất quá yếu, cần phải rèn luyện thân thể.
Sau khi ghi xong, An Tranh đứng dậy, lần nữa buộc hai miếng sắt vào cánh tay, lại tập tung quyền tới khi đứt thêm một cọc gỗ. Còn cách hửng đông một canh giờ, hắn trở về phòng nằm ngủ.
Ngủ tới khi mặt trời mọc, An Tranh mới nằm dậy rửa mặt, thay một bộ quần áo ra khỏi phòng. Ánh mặt trời sáng sớm ấm áp khiến người ta không khỏi thoải mái.
-Chào buổi sáng, tiên sinh.
Tiểu Thất Đạo, Đỗ Sấu Sấu và Khúc Lưu Nhi đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy An Tranh đi ra, đều cúi người chào.
An Tranh nghiêm túc nói:
-Sao các ngươi có thể gọi ta là tiên sinh? Điều này có chút không hợp quy củ. Các ngươi phải gọi ta là viện trưởng đại nhân mới đúng.
Nói xong, hắn lại lắc đầu:
-Không được, không được, Thiên Khải Vũ Viện, cái tên này không hay cho lắm. Ta thấy nên sửa lại, gọi là Thiên Khải Tông đi…Từ nay về sau các ngươi gọi ta là tông chủ.
Ba người kia còn tưởng rằng An Tranh khiêm tốn, không ngờ rằng da mặt hắn lại dày như vậy, khiến bọn họ phải nhìn nhận lại An Tranh.
An Tranh cười nói:
-Hiện tại treo lại biển, giờ các ngươi cùng ta tập luyện buổi sáng, chớ có lười biếng.
Ba người đi theo An Tranh tiến vào giáo phòng, An Tranh đi lên bục giảng, đưa cho ba người những thứ mà hắn viết đêm hôm qua.
-Ghi nhớ chúng, ngoài ra mỗi người có một cuốn sách nhập môn tu hành, trong vòng ba ngày phải học thuộc.
-Ba ngày?
Đỗ Sấu Sấu nhìn cuốn công pháp nhập môn dày cộp, hai mắt trợn tròn:
-Dày như vậy dù ăn vào một bữa cũng không hết, làm sao ba ngày mà học thuộc được?
An Tranh nghiêm túc nói:
-Ta đã nói rồi, chúng ta khởi bước chậm hơn những người khác rất nhiều, cho nên người khác cần ba tháng để thuộc lòng, thì chúng ta phải dùng ba ngày để học thuộc.
Đỗ Sấu Sấu gãi đầu:
-Được rồi, ta không tin lại thua các ngươi, nhưng ta lại không biết nhiều chữ, phải làm sao bây giờ? Ít nhất có hai phần ba chữ trong này ta không nhận ra.
Tiểu Thất Đạo bập bẹ nói:
-Bàn tử ca ca không phải sợ, để đệ dạy cho. Lúc hai tuổi đệ đã biết chữ rồi, mẹ đệ còn nói đệ học quá chậm.
Khúc Lưu Nhi tán thán:
-Thất Đạo thật lợi hại, tỷ tỷ kém xa đệ, phải tới năm tuổi tỷ tỷ mới biết hết mặt chữ.
Đỗ Sấu Sấu nhìn về phía An Tranh:
-Sao ta cảm thấy nơi này chỉ có ta là người bình thường.
An Tranh:
-Vậy thì ngươi càng phải cố gắng hơn hai người đó.
Giao xong, An Tranh rời khỏi giáo phòng tới diễn võ trường tiếp tục tập luyện. Công pháp, võ thuật, quá trình ghi trong sách kia hắn đều biết hết, cho nên không cần phải thuộc lòng. Giờ hắn chỉ cần dựa vào cố gắng của mình, khiến thể chất tăng lên. Hắn buộc miếng sắt vào hai tay, hai chân, tiếp tục luyện quyền.
Mèo con thì lười nhác nằm trên một cọc gỗ nhìn hắn luyện tập.
An Tranh hướng mèo con cười cười:
-Thiện gia, ngươi mạnh hơn ta không ít. Chờ ngươi hấp thu xong viên tinh thạch này, ngươi có thể trở thành ma thú cấp thấp. Còn ta muốn thay đổi thể chất, không có trân bảo tử phẩm là không được. Trong nhà của ta ở Đại Hi, tử phẩm có một ít, nhưng ở Huyễn Thế Trường Cư này, chỉ sợ ngay cả kim phẩm cũng chưa chắc có, huống chi là tử phẩm?
Mèo con nhảy xuống cọc gỗ rơi vào vai An Tranh, hướng một nơi khác khẽ kêu. An Tranh nhìn về hướng đó, không thấy gì cả. Bên đó là tàng thư lâu, một tòa nhà gỗ bốn tầng, bên ngoài là một Cửu Tinh Đài. Trừ cái đó ra, không còn vật gì khác.
Mèo con thấy An Tranh không nhúc nhích, tựa hồ có chút sốt ruột. Nó nhảy xuống vai An Tranh, cắn ống quần của hắn kéo về hướng tàng thư lâu. An Tranh cảm thấy kỳ quái, đi theo mèo con tới đằng kia. Tới nơi, mèo con nhảy lên Cửu Tinh Đài, khẽ kêu một tiếng. An Tranh tới gần nhìn nhìn, không phát hiện ra chỗ nào khác lạ.
Chỉ là đôi mắt của mèo con càng thêm thần dị. Đôi mắt của mèo con vốn sáng rực như sao trên trời, lúc nào ngôi sao lại chuyển động như có quy luật, giống như hệ hành tinh xoay tròn.
Thấy An Tranh không hiểu, mèo con càng thêm sốt ruột, dùng móng vuốt cọ cọ trên Cửu Tinh Đài. An Tranh hiếu kỳ đi tới nhìn kỹ hơn, phát hiện chỗ mèo con cọ cọ lưu lại một vết mờ. An Tranh cúi người, sau đó hai mắt bỗng nhiên trợn tròn…Hắn phát hiện chỗ mèo con cọ cọ thoáng hiện ánh sáng màu tím.
Oành một tiếng trong đầu, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ Cửu Tinh Đài này không chỉ là Cửu Tinh Đài?
Những Cửu Tinh Đài cỡ lớn ở các tông môn phần lớn xuất xứ từ Tinh Phẩm Lâu của Đại Hi. Tinh Phẩm Lâu của Đại Hi là xưởng chế tạo pháp khí nổi tiếng nhất thiên hạ, thậm chí có thể nói là một tông môn khổng lồ. Chỉ có điều người của Tinh Phẩm Lâu chuyên tâm luyện khí, không có hứng thú với tranh đấu giang hồ. Những năm qua Tinh Phẩm Lâu một mực kinh doanh, nghe nói giàu có vô song.
Đúng vào lúc này, lão Hoắc từ phía xa xa chậm rì rì đi tới, vừa đi vừa cười:
-Ngươi còn không bằng con mèo con này, không phát hiện ra chỗ khác biệt của Cửu Tinh Đài này. Tuy nhiên đôi mắt của con mèo con này lại không tầm thường. Nếu ta không nhìn lầm, nó chính là Cửu Chuyển Luân Hồi. Bảo vật của thế gian, không có gì thoát được đôi mắt Cửu Chuyển Luân Hồi. Điều kỳ quái là, một đôi mắt như vậy sao lại xuất hiện ở một con mèo bình thường? Theo sách cổ ghi lại, chỉ có Liệt Diễm Kỳ Lân mới có đôi mắt Cửu Chuyển Luân Hồi.
An Tranh xoay người lại:
-Lão rốt cuộc là ai?
Lão Hoắc cười nói:
-Huyễn Thế Trường Cư là nơi chứa chấp những người rơi vào đường cùng. Ngươi hỏi ta là ai, ta lại không biết phải trả lời như thế nào…Nếu ta nói ta là ai, chắc ngươi cũng chưa từng nghe qua.
An Tranh híp mắt nhìn lão Hoắc, thái độ cảnh giác.
-Không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta. Nếu như ta có ý đồ gì với các ngươi, chẳng lẽ còn đợi tới hiện tại? Nói sau, mấy người các ngươi có gì có thể khiến ta động tâm?
Lão Hoắc ngồi xuống bên cạnh Cửu Tinh Đài, thở một cái rồi nói:
-Đây là thứ tốt, ta mất 36 năm mới tạo ra được.
An Tranh đột nhiên hiểu ra:
-Lão là người của Tinh Phẩm Lâu?
Lão Hoắc nói:
-Để ta kể cho ngươi nghe một chuyện xưa…Ở Tinh Phẩm Lâu, tất cả mọi người đều chuyên tâm luyện khí, không để ý tới chuyện giang hồ. Nhưng lại có một người trẻ tuổi, thuở nhỏ đã không hứng thú với luyện khí, chỉ muốn tu hành để tới giang hồ lịch lãm. Hắn lén lút trốn khỏi nhà, vì chứng minh bản thân mạnh mẽ, làm không ít chuyện bức bách người khác. Do hưởng thu cảm giác chiến thắng khi đánh bại người khác, hắn càng ngày càng làm nhiều chuyện xấu, cuối cùng kinh động tới người của Minh Pháp Tư.
-Lão cũng biết Minh Pháp Tư?
Lão Hoắc trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:
-Đó là nơi dù Diêm Vương tiến vào cũng phải sợ chết…Người trẻ tuổi kia khi bước chân vào giang hồ, không dám dùng danh tiếng của Tinh Phẩm Lâu, thậm chí đổi tên mình thành Hoắc Vũ Phu. Về sau bị người của Minh Pháp Tư theo đuổi gắt gao, không thể không trở về Tinh Phẩm Lâu nhờ phụ thân giúp đỡ. Phụ thân hắn cảm thấy con mình mặc dù sai phạm, nhưng không thể chết, vì vậy dẫn theo hắn rời khỏi Tinh Phẩm Lâu, rời khỏi Đại Hi, tới Huyễn Thế Trường Cư của Thương Man Sơn này.
-Vũ Phu tới đây, quả thực như cá gặp nước. Hắn dựa vào bản lĩnh của mình đánh thắng tất cả mọi người trong Huyễn Thế Trường Cư, trở thành thành chủ mới. Nhưng núi cao có núi cao hơn, hắn bị một người tên là Mộc Trường Yên giết. Cha của hắn có cho hắn một thần khí để kéo dài tính mạng, nhưng hắn còn chưa kịp sử dụng.
Lão Hoắc nhẹ nhàng vuốt Cửu Tinh Đài:
-Thứ đó, chính là thượng phẩm trong tử phẩm, gọi là Nghịch Thiên Ấn.
An Tranh sững sờ ở bên cạnh Cửu Tinh Đài một lát, sau đó không nhịn được bật cười.
Nửa ngôi sao…
Từng là Thủ Tọa của Minh Pháp Tư thuộc hoàng triều Đại Hi, từng là một trong số ít cường giả Tiểu Thiên Cảnh viên mãn, hiện tại tiềm chất chỉ là nửa ngôi sao…An Tranh thầm thề quyết không để cho Đỗ Sấu Sấu nhìn thấy. Bằng không tên kia sẽ kiêu ngạo tới mặt vểnh lên trời mất. An Tranh hiểu rằng nửa ngôi sao có ý nghĩa như thế nào, có nghĩa rằng mình có khả năng không còn hy vọng khôi phục thực lực tới Tiểu Thiên Cảnh nữa, thậm chí tới Tu Di Cảnh cũng khó như lên trời.
Như vậy làm sao trở về báo thù được?
Ngày ấy ở sâu trong Thương Man Sơn, lúc hắn phát hiện người mà mình định cứu chính là chủ mưu, lòng hắn như đã chết. Nhưng hắn không chết, gắng gượng vượt qua bi thương và phẫn nộ, dựa vào chính là mong muốn báo thù. Hiện tại đả kích hơi lớn, nhưng hắn không chịu thua. Nửa ngôi sao thì sao chứ? thể chất của người thường thì sao chứ? Dù toàn bộ người thiên hạ cũng biết với thể chất này còn lâu mới trở thành cường giả tuyệt thế thì sao chứ?
Đi ngược chiều mà thôi.
An Tranh hít sâu một hơi, tự nói với mình, chẳng qua là khởi bước thấp chút, không sao cả.
Hắn xoay người trở về phòng, bắt đầu tự hỏi làm sao để mình cường đại lên. Hắn một mực tự hỏi vấn đề này, hơn nữa tin tưởng chắc chắn rằng với những kinh nghiệm của mình lúc trước, tốc độ sẽ không chậm. Nhưng hiện tại không thể không suy tính lại, chớ có theo đuổi quá cao xa, từng bước một củng cố là được. Thân thể lúc trước của hắn có thể nói là thiên tài tuyệt thế. Cho nên hắn một mực dùng tiêu chuẩn này để tính toán về sau, nhưng hiện tại thì không được.
Hắn đột nhiên nghĩ tới những lời mình từng nói với Đỗ Sấu Sấu…chúng ta khởi bước chậm hơn người khác, cho nên hy vọng duy nhất là chúng ta cố gắng hơn những người khác.
An Tranh rời phòng, đi tới diễn võ trường của vũ viện. Tuy vũ viện bỏ hoang vài năm, nhưng dụng cụ cơ bản coi như đầy đủ. Thư viện Huyễn Thế chướng mắt với mấy cọc gỗ, người gỗ, cho nên không mang đi. Lúc An Tranh giẫm lên ánh trăng đi tới diễn võ trường, tất cả mọi người còn đang ngủ say.
An Tranh bắt đầu luyện chiêu thức cơ bản nhất là tung quyền. Vì không muốn người khác mất ngủ khi đánh vào cọc gỗ, hắn bọc một tầng chăn bông ở ngoài cọc gỗ. Kiểu tập luyện cơ bản nhất này, luyện chính là ổn định và tốc độ, còn lực lượng thì không đề cao được mấy. Cho nên An Tranh phải buộc thêm hai miếng sắt ở hai tay, mỗi miếng nặng cân.
( cân Tàu = /kg)
Tung quyền, tung quyền, tung quyền…
An Tranh cảm thấy tay như muốn đứt rời. Tuy nhục thể này không tệ lắm, nhưng tiềm chất không tốt, nói cách khác, Khí Hải đan điền không thể dung nạp được nhiều tu vị chi lực. Cho nên lực lượng không thể bền bỉ. Nếu muốn chiến thắng đối phương, cần phải có lực bạo phát.
Một canh giờ sau, cọc gỗ đứt, nắm tay của An Tranh cũng sưng lên. Lúc hắn cởi hai miếng sắt, cảm thấy cánh tay đau đớn kịch liệt.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, An Tranh đốt đuốc ở diễn võ trường, ngồi xuống viết phương thức tu hành cho Đỗ Sấu Sấu, Tiểu Thất Đạo và Khúc Lưu Nhi. Đối với thể chất của Tiểu Thất Đạo, An Tranh biết mình không giúp được nhiều, bởi vì điều Tiểu Thất Đạo cần làm, chỉ là mở ra tiềm chất mà thôi. Còn Đỗ Sấu Sấu và Khúc Lưu Nhi, cần phải tu luyện chăm chỉ. Thể chất của Đỗ Sấu Sấu rất bình thường, nếu muốn trở thành cường giả, cần phải không ngừng thay đổi thể chất và kiên trì tu hành. Tiềm chất của Khúc Lưu Nhi tạm được, nhưng thể chất quá yếu, cần phải rèn luyện thân thể.
Sau khi ghi xong, An Tranh đứng dậy, lần nữa buộc hai miếng sắt vào cánh tay, lại tập tung quyền tới khi đứt thêm một cọc gỗ. Còn cách hửng đông một canh giờ, hắn trở về phòng nằm ngủ.
Ngủ tới khi mặt trời mọc, An Tranh mới nằm dậy rửa mặt, thay một bộ quần áo ra khỏi phòng. Ánh mặt trời sáng sớm ấm áp khiến người ta không khỏi thoải mái.
-Chào buổi sáng, tiên sinh.
Tiểu Thất Đạo, Đỗ Sấu Sấu và Khúc Lưu Nhi đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy An Tranh đi ra, đều cúi người chào.
An Tranh nghiêm túc nói:
-Sao các ngươi có thể gọi ta là tiên sinh? Điều này có chút không hợp quy củ. Các ngươi phải gọi ta là viện trưởng đại nhân mới đúng.
Nói xong, hắn lại lắc đầu:
-Không được, không được, Thiên Khải Vũ Viện, cái tên này không hay cho lắm. Ta thấy nên sửa lại, gọi là Thiên Khải Tông đi…Từ nay về sau các ngươi gọi ta là tông chủ.
Ba người kia còn tưởng rằng An Tranh khiêm tốn, không ngờ rằng da mặt hắn lại dày như vậy, khiến bọn họ phải nhìn nhận lại An Tranh.
An Tranh cười nói:
-Hiện tại treo lại biển, giờ các ngươi cùng ta tập luyện buổi sáng, chớ có lười biếng.
Ba người đi theo An Tranh tiến vào giáo phòng, An Tranh đi lên bục giảng, đưa cho ba người những thứ mà hắn viết đêm hôm qua.
-Ghi nhớ chúng, ngoài ra mỗi người có một cuốn sách nhập môn tu hành, trong vòng ba ngày phải học thuộc.
-Ba ngày?
Đỗ Sấu Sấu nhìn cuốn công pháp nhập môn dày cộp, hai mắt trợn tròn:
-Dày như vậy dù ăn vào một bữa cũng không hết, làm sao ba ngày mà học thuộc được?
An Tranh nghiêm túc nói:
-Ta đã nói rồi, chúng ta khởi bước chậm hơn những người khác rất nhiều, cho nên người khác cần ba tháng để thuộc lòng, thì chúng ta phải dùng ba ngày để học thuộc.
Đỗ Sấu Sấu gãi đầu:
-Được rồi, ta không tin lại thua các ngươi, nhưng ta lại không biết nhiều chữ, phải làm sao bây giờ? Ít nhất có hai phần ba chữ trong này ta không nhận ra.
Tiểu Thất Đạo bập bẹ nói:
-Bàn tử ca ca không phải sợ, để đệ dạy cho. Lúc hai tuổi đệ đã biết chữ rồi, mẹ đệ còn nói đệ học quá chậm.
Khúc Lưu Nhi tán thán:
-Thất Đạo thật lợi hại, tỷ tỷ kém xa đệ, phải tới năm tuổi tỷ tỷ mới biết hết mặt chữ.
Đỗ Sấu Sấu nhìn về phía An Tranh:
-Sao ta cảm thấy nơi này chỉ có ta là người bình thường.
An Tranh:
-Vậy thì ngươi càng phải cố gắng hơn hai người đó.
Giao xong, An Tranh rời khỏi giáo phòng tới diễn võ trường tiếp tục tập luyện. Công pháp, võ thuật, quá trình ghi trong sách kia hắn đều biết hết, cho nên không cần phải thuộc lòng. Giờ hắn chỉ cần dựa vào cố gắng của mình, khiến thể chất tăng lên. Hắn buộc miếng sắt vào hai tay, hai chân, tiếp tục luyện quyền.
Mèo con thì lười nhác nằm trên một cọc gỗ nhìn hắn luyện tập.
An Tranh hướng mèo con cười cười:
-Thiện gia, ngươi mạnh hơn ta không ít. Chờ ngươi hấp thu xong viên tinh thạch này, ngươi có thể trở thành ma thú cấp thấp. Còn ta muốn thay đổi thể chất, không có trân bảo tử phẩm là không được. Trong nhà của ta ở Đại Hi, tử phẩm có một ít, nhưng ở Huyễn Thế Trường Cư này, chỉ sợ ngay cả kim phẩm cũng chưa chắc có, huống chi là tử phẩm?
Mèo con nhảy xuống cọc gỗ rơi vào vai An Tranh, hướng một nơi khác khẽ kêu. An Tranh nhìn về hướng đó, không thấy gì cả. Bên đó là tàng thư lâu, một tòa nhà gỗ bốn tầng, bên ngoài là một Cửu Tinh Đài. Trừ cái đó ra, không còn vật gì khác.
Mèo con thấy An Tranh không nhúc nhích, tựa hồ có chút sốt ruột. Nó nhảy xuống vai An Tranh, cắn ống quần của hắn kéo về hướng tàng thư lâu. An Tranh cảm thấy kỳ quái, đi theo mèo con tới đằng kia. Tới nơi, mèo con nhảy lên Cửu Tinh Đài, khẽ kêu một tiếng. An Tranh tới gần nhìn nhìn, không phát hiện ra chỗ nào khác lạ.
Chỉ là đôi mắt của mèo con càng thêm thần dị. Đôi mắt của mèo con vốn sáng rực như sao trên trời, lúc nào ngôi sao lại chuyển động như có quy luật, giống như hệ hành tinh xoay tròn.
Thấy An Tranh không hiểu, mèo con càng thêm sốt ruột, dùng móng vuốt cọ cọ trên Cửu Tinh Đài. An Tranh hiếu kỳ đi tới nhìn kỹ hơn, phát hiện chỗ mèo con cọ cọ lưu lại một vết mờ. An Tranh cúi người, sau đó hai mắt bỗng nhiên trợn tròn…Hắn phát hiện chỗ mèo con cọ cọ thoáng hiện ánh sáng màu tím.
Oành một tiếng trong đầu, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ Cửu Tinh Đài này không chỉ là Cửu Tinh Đài?
Những Cửu Tinh Đài cỡ lớn ở các tông môn phần lớn xuất xứ từ Tinh Phẩm Lâu của Đại Hi. Tinh Phẩm Lâu của Đại Hi là xưởng chế tạo pháp khí nổi tiếng nhất thiên hạ, thậm chí có thể nói là một tông môn khổng lồ. Chỉ có điều người của Tinh Phẩm Lâu chuyên tâm luyện khí, không có hứng thú với tranh đấu giang hồ. Những năm qua Tinh Phẩm Lâu một mực kinh doanh, nghe nói giàu có vô song.
Đúng vào lúc này, lão Hoắc từ phía xa xa chậm rì rì đi tới, vừa đi vừa cười:
-Ngươi còn không bằng con mèo con này, không phát hiện ra chỗ khác biệt của Cửu Tinh Đài này. Tuy nhiên đôi mắt của con mèo con này lại không tầm thường. Nếu ta không nhìn lầm, nó chính là Cửu Chuyển Luân Hồi. Bảo vật của thế gian, không có gì thoát được đôi mắt Cửu Chuyển Luân Hồi. Điều kỳ quái là, một đôi mắt như vậy sao lại xuất hiện ở một con mèo bình thường? Theo sách cổ ghi lại, chỉ có Liệt Diễm Kỳ Lân mới có đôi mắt Cửu Chuyển Luân Hồi.
An Tranh xoay người lại:
-Lão rốt cuộc là ai?
Lão Hoắc cười nói:
-Huyễn Thế Trường Cư là nơi chứa chấp những người rơi vào đường cùng. Ngươi hỏi ta là ai, ta lại không biết phải trả lời như thế nào…Nếu ta nói ta là ai, chắc ngươi cũng chưa từng nghe qua.
An Tranh híp mắt nhìn lão Hoắc, thái độ cảnh giác.
-Không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta. Nếu như ta có ý đồ gì với các ngươi, chẳng lẽ còn đợi tới hiện tại? Nói sau, mấy người các ngươi có gì có thể khiến ta động tâm?
Lão Hoắc ngồi xuống bên cạnh Cửu Tinh Đài, thở một cái rồi nói:
-Đây là thứ tốt, ta mất năm mới tạo ra được.
An Tranh đột nhiên hiểu ra:
-Lão là người của Tinh Phẩm Lâu?
Lão Hoắc nói:
-Để ta kể cho ngươi nghe một chuyện xưa…Ở Tinh Phẩm Lâu, tất cả mọi người đều chuyên tâm luyện khí, không để ý tới chuyện giang hồ. Nhưng lại có một người trẻ tuổi, thuở nhỏ đã không hứng thú với luyện khí, chỉ muốn tu hành để tới giang hồ lịch lãm. Hắn lén lút trốn khỏi nhà, vì chứng minh bản thân mạnh mẽ, làm không ít chuyện bức bách người khác. Do hưởng thu cảm giác chiến thắng khi đánh bại người khác, hắn càng ngày càng làm nhiều chuyện xấu, cuối cùng kinh động tới người của Minh Pháp Tư.
-Lão cũng biết Minh Pháp Tư?
Lão Hoắc trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:
-Đó là nơi dù Diêm Vương tiến vào cũng phải sợ chết…Người trẻ tuổi kia khi bước chân vào giang hồ, không dám dùng danh tiếng của Tinh Phẩm Lâu, thậm chí đổi tên mình thành Hoắc Vũ Phu. Về sau bị người của Minh Pháp Tư theo đuổi gắt gao, không thể không trở về Tinh Phẩm Lâu nhờ phụ thân giúp đỡ. Phụ thân hắn cảm thấy con mình mặc dù sai phạm, nhưng không thể chết, vì vậy dẫn theo hắn rời khỏi Tinh Phẩm Lâu, rời khỏi Đại Hi, tới Huyễn Thế Trường Cư của Thương Man Sơn này.
-Vũ Phu tới đây, quả thực như cá gặp nước. Hắn dựa vào bản lĩnh của mình đánh thắng tất cả mọi người trong Huyễn Thế Trường Cư, trở thành thành chủ mới. Nhưng núi cao có núi cao hơn, hắn bị một người tên là Mộc Trường Yên giết. Cha của hắn có cho hắn một thần khí để kéo dài tính mạng, nhưng hắn còn chưa kịp sử dụng.
Lão Hoắc nhẹ nhàng vuốt Cửu Tinh Đài:
-Thứ đó, chính là thượng phẩm trong tử phẩm, gọi là Nghịch Thiên Ấn.