Lúc An Tranh đặt thây khô xuống quan tài, thì có thứ gì đó từ thây khô rơi xuống. Hắn cúi đầu nhìn, là một cái hộp nhỏ hình vuông màu tím có sợi dây bằng thủy tinh xuyên qua, trông giống như một vật trang sức bình thường.
-Một cái vòng cổ?
An Tranh cúi người nhặt lên, thầm nhủ hẳn là vòng cổ của thây khô, mình không cẩn thận để nó rơi xuống. Hắn nhặt vòng cổ lên, đặt lại ở ngực thây khô. Hang động này lạnh vô cùng, hắn không nhịn được rùng mình một cái, xoay người đi ra ngoài.
-Xin tiền bối hãy nghỉ ngơi, vãn bối ra ngoài lấy chút dược thảo rồi rời đi. Tiền bối cứ yên tâm, chuyện mà vãn bối đã đáp ứng, vãn bối nhất định làm được, tuyệt không để lộ dược cốc này cho bất kỳ ai.
Hắn mới đi được một bước, lại có tiếng lạch cạch vang lên. An Tranh cúi đầu nhìn, là một vòng tay do mười ba viên minh châu màu tím tạo thành. Hắn xoay người lại, không có bất kỳ ai. Mới vừa rồi là một vòng cổ, bây giờ lại là một vòng tay…
Trong lòng An Tranh căng thẳng, hắn nhặt vòng tay màu tím lên, hình như được tạo thành từ vật liệu gỗ quý báu gì đó. Sờ vào nhẵn nhụi, trơn bóng. Hắn quay đầu nhìn về phía quan tài thủy tinh, sau đó thử hỏi:
-Tiền bối tặng cho vãn bối cái vòng tay này?
Không có ai trả lời hắn, nhưng quan tài thủy tinh đột nhiên rung rung, nắp quan tự động trượt lên đóng kín thây khô. An Tranh nghĩ nghĩ, đây chắc là không cho mình trả lại rồi. Vòng cổ màu tím vừa rồi hẳn là vị thây khô tiền bối tặng mình coi như tiểu lễ vật. Mà mình thì tưởng do mình không cẩn thận làm rơi đồ của tiền bối nên trả trở về. Vị thây khô tiền bối đã chết nhiều năm kia còn nghịch ngợm đóng nắp quan tài lại, ý bảo ngươi đừng trả về nữa.
An Tranh nhìn cái vòng tay, không thấy có chỗ nào đặc biệt. Trong lòng tự nhủ, dù rất đẹp, nhưng có vẻ hơi lớn.
Hắn đeo vòng tay vào tay trái, sau đó vòng tay đột nhiên tự động co lại, trở nên nhỏ hơn. Mười ba viên minh châu, mỗi viên xuất hiện một cái gai nhỏ, đâm vòng quanh cổ tay của An Tranh. Mười ba chỗ, mỗi chỗ xuất hiện một giọt máu. An Tranh đau tới nhướn mày, lúc nhìn lại, thì thấy mỗi viên nhiều hơn một điểm màu đỏ tươi.
An Tranh biết, chỉ những thứ có phẩm chất cao mới cần nhỏ máu nhận chủ. Mà vòng tay này càng kỳ quái, chính là tự mình đâm vào cổ tay của An Tranh để nhận chủ. An Tranh thử cởi vòng tay xuống, nhưng vừa mới chạm vào vòng tay, trong đầu đột nhiên ‘Ong’ một cái.
Tất cả thông tin về vòng tay, trong nháy mắt tiến vào đầu hắn.
-Tử phẩm cấp cao…
An Tranh không biết những tin tức này là vòng tay chủ động truyền vào đầu mình, hay là thây khô tiền bối truyền truyền vào đầu mình, nhưng thứ này xác thực khiến An Tranh hoảng sợ.
Vòng tay có mười ba viên ngọc, mỗi một viên có tác dụng khác nhau. An Tranh cẩn thận quan sát, phát hiện máu của mình trong viên ngọc tạo thành những hình thù khác nhau. Có hình ba ngôi sao, có hình bán nguyệt, có hình lốm đốm, có hình sáu sao, không cái nào giống cái nào.
Dựa theo phân chia, mười ba viên ngọc, trong đó có một viên dùng để trữ vật. Không gian trữ vật sẽ tăng theo tu vị cá nhân. Nếu tu vị của An Tranh vẫn là Tiểu Thiên Cảnh đại viên mãn, vậy thì không gian trữ vật đủ để chứa cả thành Huyễn Thế Trường Cư. Nhưng hiện tại tu vị của An Tranh rất thấp, không gian trữ vật miễn cưỡng chỉ bằng một căn phòng nhỏ.
Một viên ngọc khác cũng có không gian trữ vật, nhưng không để chứa đựng các thứ khác, mà là chuyên chứa đựng dược cốc thật lớn kia. Nói cách khác, vị tiền bối thây khô giao toàn bộ dược cốc cho An Tranh. Điều này khiến An Tranh hoảng sợ, bởi vì số lượng dược thảo trong dược cốc vượt quá tưởng tượng của hắn. An Tranh chưa kiểm tra kỹ càng, nhưng dược thảo bạch phẩm, hồng phẩm, kim phẩm đều có. Nếu tìm kỹ hơn, có lẽ còn có thể phát hiện ra tiên thảo tử phẩm.
-Lễ vật này quá lớn.
An Tranh vội vàng xoay người:
-Vãn bối thật xấu hổ nếu nhận nó. Dược cốc bên ngoài là tâm huyết cả đời của tiền bối, vãn bối không dám mang toàn bộ đi, chỉ lấy một ít để chữa trị cho bằng hữu của mình mà thôi.
Hắn thử cởi vòng tay xuống, nhưng mặc kệ hắn dùng sức cỡ nào cũng không cởi được.
Mèo con từ ngực An Tranh thò ra kêu một tiếng, giống như muốn nói gì đó với An Tranh. An Tranh nhìn mèo con:
-Ngươi định nói, nhận lấy?
Mèo con gật đầu, An Tranh vẫn cảm thấy lễ vật này quá lớn. Nhưng không cởi vòng tay xuống được, hắn đành chịu thua, đứng dậy lần nữa cúi đầu hướng quan tài thủy tinh:
-Đa tạ tiền bối tặng bảo vật.
Mèo con chui ra khỏi ngực An Tranh rồi leo lên vai. Nó nhìn một vòng, ánh sao trong mắt càng thêm sáng rực. Nó cọ đầu vào An Tranh, ý bảo An Tranh nhìn về phía bảy thây khô kia.
Bảy người khoanh chân ngồi, hai mắt đều nhắm lại. Thoạt nhìn tuổi có lớn có nhỏ, nhưng giống như ở chỗ sau lưng mỗi người đều đeo trường kiếm.
-Tham lam!
An Tranh búng nhẹ vào đầu mèo con:
-Ta đương nhiên biết bảy thanh trường kiếm kia là chí bảo, mỗi một chuôi đều rất tốt. Nhưng đây là binh khí của bảy vị tiền bối, không thể lấy. Thiện Gia, ngươi phải nhớ kỹ, nếu thấy vật vô chủ, chúng ta có thể lấy. Nhưng vật có chủ, thì không được động vào.
Mèo con kêu một tiếng, ý bảo ‘Ta biết rồi’. Nó không ngừng nhìn bốn phía, có vẻ lưu luyến. An Tranh hướng quan tài nói một tiếng ‘cáo từ’, sau đó đi ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt, hắn cảm thấy tất cả bảy người kia đều mở mắt. Một cỗ hàn ý vô cùng từ sau lưng bay lên, ngay cả xương cốt cũng đau đớn vì lạnh lẽo. Hắn xoay người nhìn, hóa ra chỉ là ảo giác, bảy người kia vẫn nhắm mắt khoanh chân ngồi ở đó, không có bất kỳ di chuyển nào.
Lúc An Tranh bước nhanh rời khỏi hang động, hắn luôn có cảm giác, nếu vừa rồi mình động vào bất kỳ thanh trường kiếm nào, có khả năng giờ đã toi mạng.
Hắn không dám quay đầu lại, chỉ sợ bảy thi thể kia tụ lại một chỗ thảo luận, nói rằng đứa trẻ kia khá thành thật đáng yêu, hay là chúng ta lưu lại hắn làm bạn…
An Tranh vừa đi vừa đọc tin tức về chiếc vòng tay. Vật này gọi là Huyết Bồi Châu, là tử phẩm cấp cao. Tùy theo tu vị của chủ nhân mà thay đổi. Tu vị càng cao, thực lực của nó càng mạnh. Mười ba viên ngọc, giờ chỉ có thể sử dụng ba viên. Một viên là trữ vật, một viên chứa dược cốc,viên còn lại là dự trữ lực lượng dư thừa.
Dự trữ lực lượng dư thừa, là khi một người hấp thu lực lượng hùng hậu từ bên ngoài, không thể hấp thu được hết, thì phần dư thừa sẽ tiến vào Huyết Bồi Châu. Nhìn bề ngoài, viên ngọc này không có tác dụng gì lớn với người tu hành, nhưng thực ra là rất lớn.
Chẳng hạn như nếu An Tranh bị thương, nhưng trên người chỉ có một viên đan dược có dược tính mãnh liệt, người có tu vị thấp hơn Tu Di Cảnh dùng tới sẽ bạo thể mà chết, nhưng nếu không uống lại trọng thương mà chết. Dưới tình huống như vậy, Huyết Bồi Châu liền phát huy tác dụng. Dược tính dư thừa sẽ chuyển tới Huyết Bồi Châu, không khiến cho thân thể tan xác vì dược tính mãnh liệt.
Kỳ thực viên ngọc này còn có một công hiệu, chính là lúc chủ nhân bị thương quá nặng, có thể dời đi một bộ phận lực lượng của kẻ địch. Chẳng hạn như có người tu hành mạnh hơn xa An Tranh, một quyền đánh vào người An Tranh, Huyết Bồi Châu có thể dời đi một phần lực lượng, giúp An Tranh bị thương nhẹ hơn. An Tranh kiểm tra một chút, phát hiện công hiệu giảm thương tổn hiện tại mở ra 1%.
Nói cách khác, đối phương dùng lực lượng nặng mười cân đánh vào An Tranh, Huyết Bồi Châu có thể mang đi một cân…
Nghĩ tới đây An Tranh dừng bước, sau đó chỉ muốn tát cho mình một cái…Mẹ nó, tính cũng ngu, thật là xấu hổ mà.
Hấp thu thương tổn không tính là lớn, nhưng An Tranh biết làm người không thể quá tham. Hắn trở về dược cốc, dựa theo tin tức trong đầu, dịch chuyển viên ngọc có hình bán nguyệt nửa vòng…Oành một tiếng, thiên địa thay đổi.
Cả ngọn núi lớn đều rung chuyển, đá lớn bốn phía rơi ầm ầm. Sơn thể bắt đầu xuất hiện vết nứt cực lớn, giống như có vô số ma quỷ mở cái miệng lớn đầy máu. Sau đó dược cốc rộng tới trăm mẫu đột nhiên bay lên chậm rãi. Một khu vực rông lớn như vậy bay lên, cảnh tượng khá là rung động, ngay cả An Tranh cũng phải sửng sốt.
An Tranh vừa xem vừa dụi mắt, bởi vì dược cốc bay lên, bụi bặm tỏa ra khắp nơi…
Sau đó kim quang lóe lên, dược cốc thu nhỏ lại, hóa thành một tia sáng chui vào trong Huyết Bồi Châu đeo trên tay An Tranh. Vòng tay màu tím này lập lòe một lát, sau đó trở về bình thường. Nhìn bề ngoài, vòng tay này chẳng có chỗ nào giống một tử phẩm cấp cao, giống một vật trang sức bình thường hơn.
Vị thây khô tiền bối kia ra tay xa xỉ, không biết từng là nhân vật lớn cỡ nào. Tùy tiện tặng cho hắn một bảo bối tử phẩm, nhìn khắp thiên hạ cũng không có nhiều. Tuy nhiên khiến An Tranh hưng phấn nhất chính là dược cốc. Có trăm mẫu dược điền này, người của Thiên Khải Vũ Viện không cần phải lo lắng thuốc men chữa thương.
Lúc này ở trước mặt An Tranh là một hố sâu cực lớn do dược cốc đã biến mất. Một cột nước từ hố sâu bốc lên, tốc độ rất nhanh. An Tranh nhìn một lát, xác định nếu mình không rời đi, có khả năng chết chìm ở đây. Hắn lựa chọn một chỗ hơi nghiêng của hạp cốc đi ra ngoài, dù sao đằng sau còn có một con Lân Dực Điêu, An Tranh không dám mạo hiểm.
Hiện tại An Tranh giống như một đứa trẻ con ba tuổi mới rời khỏi nhà. Trên cổ và cổ tay đều đeo trang sức đẹp đẽ. Một đứa trẻ choai choai còn chưa đạt tới cảnh giới Thăng Túy đã có hai bảo bối tử phẩm trên người. Một là Hồng Loan Trâm mà Hứa Mi từng tặng cho hắn, với thực lực bây giờ của hắn, chỉ có thể dùng như một con dao găm. Một vật khác là vòng tay Huyết Bồi Châu, có thể dùng như ngăn kéo…An Tranh vừa đi vừa nghĩ, nếu nói phung phí của trời, thì chính là chỉ mình.
An Tranh không biết mình đã đi lòng vòng được bao xa, chỉ biết là hướng bắc đi tới.
Vừa đi hắn vừa ngạc nhiên, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì. Vì sao lại có một lão già cường đại như vậy chết ở đây, mà khi sống còn trông nơi này năm trăm năm. Dược cốc này hẳn là ông ta quá nhàm chán nên mới trồng trọt. Ngoài ra, bảy vị bảo vệ quan tài bằng thủy tinh kia là ai? Là tùy tùng của lão già sao? Con đường treo ở vách núi là ai xây dựng? Những bích hoa kia miêu tả chuyện gì?
An Tranh không biết đáp án.
Hắn theo vách núi đi về phía bắc, gặp phải chỗ nào quá nhỏ không chui vào được, hắn liền dùng Hồng Loan Trâm để cắt đá. Một đường đi một đường cắt, tới lúc trời tối đen, cuối cùng mới từ núi chui ra ngoài. An Tranh thầm nói, mình thật là may mắn, cả ngọn núi đang sụp xuống, nếu mình chui ra từ chỗ hơi lệch, có khả năng đã bị đá đè xuống thành thịt nát rồi.
Lúc chui ra ngoài thì trời đã tối, trăng đã lên đỉnh. An Tranh đứng ở chỗ cao nhìn bốn phía, màn đêm bao phủ khắp khu rừng, nơi nơi lộ nguy hiểm. An Tranh không biết chỗ này là chỗ nào, hắn chỉ có thể dựa theo phán đoán của mình, vượt qua đỉnh núi đi về hướng đông nam.
Đi tới nửa đêm, An Tranh cảm thấy khí tức nguy hiểm càng ngày càng đậm, hắn cẩn thận dùng phân và nước tiểu của Lân Dực Điêu bôi lên người. Lúc bôi lên người mèo con, nhìn biểu lộ của mèo con, An Tranh liền biết nó rất không vừa ý.
May mắn ở trong vòng nghìn dặm của khu rừng, ngoại trừ An Tranh ra, thật không có sinh vật nào dám tới gần phân của Lân Dực Điêu.
An Tranh ngủ một lát khôi phục thể lực và tinh thần. Ngủ khoảng hơn một canh giờ, hắn trèo lên một cây đại thụ, khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị tu hành một lát rồi tới hửng đông rời đi. Bốn phía quá nguy hiểm, hắn không dám ngủ say. Đang lúc hắn mới khoanh chân ngồi, thì chợt nghe thấy tiếng kêu gáy từ phía xa xa truyền tới.
Lân Dực Điêu tới.
Lúc An Tranh đặt thây khô xuống quan tài, thì có thứ gì đó từ thây khô rơi xuống. Hắn cúi đầu nhìn, là một cái hộp nhỏ hình vuông màu tím có sợi dây bằng thủy tinh xuyên qua, trông giống như một vật trang sức bình thường.
-Một cái vòng cổ?
An Tranh cúi người nhặt lên, thầm nhủ hẳn là vòng cổ của thây khô, mình không cẩn thận để nó rơi xuống. Hắn nhặt vòng cổ lên, đặt lại ở ngực thây khô. Hang động này lạnh vô cùng, hắn không nhịn được rùng mình một cái, xoay người đi ra ngoài.
-Xin tiền bối hãy nghỉ ngơi, vãn bối ra ngoài lấy chút dược thảo rồi rời đi. Tiền bối cứ yên tâm, chuyện mà vãn bối đã đáp ứng, vãn bối nhất định làm được, tuyệt không để lộ dược cốc này cho bất kỳ ai.
Hắn mới đi được một bước, lại có tiếng lạch cạch vang lên. An Tranh cúi đầu nhìn, là một vòng tay do mười ba viên minh châu màu tím tạo thành. Hắn xoay người lại, không có bất kỳ ai. Mới vừa rồi là một vòng cổ, bây giờ lại là một vòng tay…
Trong lòng An Tranh căng thẳng, hắn nhặt vòng tay màu tím lên, hình như được tạo thành từ vật liệu gỗ quý báu gì đó. Sờ vào nhẵn nhụi, trơn bóng. Hắn quay đầu nhìn về phía quan tài thủy tinh, sau đó thử hỏi:
-Tiền bối tặng cho vãn bối cái vòng tay này?
Không có ai trả lời hắn, nhưng quan tài thủy tinh đột nhiên rung rung, nắp quan tự động trượt lên đóng kín thây khô. An Tranh nghĩ nghĩ, đây chắc là không cho mình trả lại rồi. Vòng cổ màu tím vừa rồi hẳn là vị thây khô tiền bối tặng mình coi như tiểu lễ vật. Mà mình thì tưởng do mình không cẩn thận làm rơi đồ của tiền bối nên trả trở về. Vị thây khô tiền bối đã chết nhiều năm kia còn nghịch ngợm đóng nắp quan tài lại, ý bảo ngươi đừng trả về nữa.
An Tranh nhìn cái vòng tay, không thấy có chỗ nào đặc biệt. Trong lòng tự nhủ, dù rất đẹp, nhưng có vẻ hơi lớn.
Hắn đeo vòng tay vào tay trái, sau đó vòng tay đột nhiên tự động co lại, trở nên nhỏ hơn. Mười ba viên minh châu, mỗi viên xuất hiện một cái gai nhỏ, đâm vòng quanh cổ tay của An Tranh. Mười ba chỗ, mỗi chỗ xuất hiện một giọt máu. An Tranh đau tới nhướn mày, lúc nhìn lại, thì thấy mỗi viên nhiều hơn một điểm màu đỏ tươi.
An Tranh biết, chỉ những thứ có phẩm chất cao mới cần nhỏ máu nhận chủ. Mà vòng tay này càng kỳ quái, chính là tự mình đâm vào cổ tay của An Tranh để nhận chủ. An Tranh thử cởi vòng tay xuống, nhưng vừa mới chạm vào vòng tay, trong đầu đột nhiên ‘Ong’ một cái.
Tất cả thông tin về vòng tay, trong nháy mắt tiến vào đầu hắn.
-Tử phẩm cấp cao…
An Tranh không biết những tin tức này là vòng tay chủ động truyền vào đầu mình, hay là thây khô tiền bối truyền truyền vào đầu mình, nhưng thứ này xác thực khiến An Tranh hoảng sợ.
Vòng tay có mười ba viên ngọc, mỗi một viên có tác dụng khác nhau. An Tranh cẩn thận quan sát, phát hiện máu của mình trong viên ngọc tạo thành những hình thù khác nhau. Có hình ba ngôi sao, có hình bán nguyệt, có hình lốm đốm, có hình sáu sao, không cái nào giống cái nào.
Dựa theo phân chia, mười ba viên ngọc, trong đó có một viên dùng để trữ vật. Không gian trữ vật sẽ tăng theo tu vị cá nhân. Nếu tu vị của An Tranh vẫn là Tiểu Thiên Cảnh đại viên mãn, vậy thì không gian trữ vật đủ để chứa cả thành Huyễn Thế Trường Cư. Nhưng hiện tại tu vị của An Tranh rất thấp, không gian trữ vật miễn cưỡng chỉ bằng một căn phòng nhỏ.
Một viên ngọc khác cũng có không gian trữ vật, nhưng không để chứa đựng các thứ khác, mà là chuyên chứa đựng dược cốc thật lớn kia. Nói cách khác, vị tiền bối thây khô giao toàn bộ dược cốc cho An Tranh. Điều này khiến An Tranh hoảng sợ, bởi vì số lượng dược thảo trong dược cốc vượt quá tưởng tượng của hắn. An Tranh chưa kiểm tra kỹ càng, nhưng dược thảo bạch phẩm, hồng phẩm, kim phẩm đều có. Nếu tìm kỹ hơn, có lẽ còn có thể phát hiện ra tiên thảo tử phẩm.
-Lễ vật này quá lớn.
An Tranh vội vàng xoay người:
-Vãn bối thật xấu hổ nếu nhận nó. Dược cốc bên ngoài là tâm huyết cả đời của tiền bối, vãn bối không dám mang toàn bộ đi, chỉ lấy một ít để chữa trị cho bằng hữu của mình mà thôi.
Hắn thử cởi vòng tay xuống, nhưng mặc kệ hắn dùng sức cỡ nào cũng không cởi được.
Mèo con từ ngực An Tranh thò ra kêu một tiếng, giống như muốn nói gì đó với An Tranh. An Tranh nhìn mèo con:
-Ngươi định nói, nhận lấy?
Mèo con gật đầu, An Tranh vẫn cảm thấy lễ vật này quá lớn. Nhưng không cởi vòng tay xuống được, hắn đành chịu thua, đứng dậy lần nữa cúi đầu hướng quan tài thủy tinh:
-Đa tạ tiền bối tặng bảo vật.
Mèo con chui ra khỏi ngực An Tranh rồi leo lên vai. Nó nhìn một vòng, ánh sao trong mắt càng thêm sáng rực. Nó cọ đầu vào An Tranh, ý bảo An Tranh nhìn về phía bảy thây khô kia.
Bảy người khoanh chân ngồi, hai mắt đều nhắm lại. Thoạt nhìn tuổi có lớn có nhỏ, nhưng giống như ở chỗ sau lưng mỗi người đều đeo trường kiếm.
-Tham lam!
An Tranh búng nhẹ vào đầu mèo con:
-Ta đương nhiên biết bảy thanh trường kiếm kia là chí bảo, mỗi một chuôi đều rất tốt. Nhưng đây là binh khí của bảy vị tiền bối, không thể lấy. Thiện Gia, ngươi phải nhớ kỹ, nếu thấy vật vô chủ, chúng ta có thể lấy. Nhưng vật có chủ, thì không được động vào.
Mèo con kêu một tiếng, ý bảo ‘Ta biết rồi’. Nó không ngừng nhìn bốn phía, có vẻ lưu luyến. An Tranh hướng quan tài nói một tiếng ‘cáo từ’, sau đó đi ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt, hắn cảm thấy tất cả bảy người kia đều mở mắt. Một cỗ hàn ý vô cùng từ sau lưng bay lên, ngay cả xương cốt cũng đau đớn vì lạnh lẽo. Hắn xoay người nhìn, hóa ra chỉ là ảo giác, bảy người kia vẫn nhắm mắt khoanh chân ngồi ở đó, không có bất kỳ di chuyển nào.
Lúc An Tranh bước nhanh rời khỏi hang động, hắn luôn có cảm giác, nếu vừa rồi mình động vào bất kỳ thanh trường kiếm nào, có khả năng giờ đã toi mạng.
Hắn không dám quay đầu lại, chỉ sợ bảy thi thể kia tụ lại một chỗ thảo luận, nói rằng đứa trẻ kia khá thành thật đáng yêu, hay là chúng ta lưu lại hắn làm bạn…
An Tranh vừa đi vừa đọc tin tức về chiếc vòng tay. Vật này gọi là Huyết Bồi Châu, là tử phẩm cấp cao. Tùy theo tu vị của chủ nhân mà thay đổi. Tu vị càng cao, thực lực của nó càng mạnh. Mười ba viên ngọc, giờ chỉ có thể sử dụng ba viên. Một viên là trữ vật, một viên chứa dược cốc,viên còn lại là dự trữ lực lượng dư thừa.
Dự trữ lực lượng dư thừa, là khi một người hấp thu lực lượng hùng hậu từ bên ngoài, không thể hấp thu được hết, thì phần dư thừa sẽ tiến vào Huyết Bồi Châu. Nhìn bề ngoài, viên ngọc này không có tác dụng gì lớn với người tu hành, nhưng thực ra là rất lớn.
Chẳng hạn như nếu An Tranh bị thương, nhưng trên người chỉ có một viên đan dược có dược tính mãnh liệt, người có tu vị thấp hơn Tu Di Cảnh dùng tới sẽ bạo thể mà chết, nhưng nếu không uống lại trọng thương mà chết. Dưới tình huống như vậy, Huyết Bồi Châu liền phát huy tác dụng. Dược tính dư thừa sẽ chuyển tới Huyết Bồi Châu, không khiến cho thân thể tan xác vì dược tính mãnh liệt.
Kỳ thực viên ngọc này còn có một công hiệu, chính là lúc chủ nhân bị thương quá nặng, có thể dời đi một bộ phận lực lượng của kẻ địch. Chẳng hạn như có người tu hành mạnh hơn xa An Tranh, một quyền đánh vào người An Tranh, Huyết Bồi Châu có thể dời đi một phần lực lượng, giúp An Tranh bị thương nhẹ hơn. An Tranh kiểm tra một chút, phát hiện công hiệu giảm thương tổn hiện tại mở ra %.
Nói cách khác, đối phương dùng lực lượng nặng mười cân đánh vào An Tranh, Huyết Bồi Châu có thể mang đi một cân…
Nghĩ tới đây An Tranh dừng bước, sau đó chỉ muốn tát cho mình một cái…Mẹ nó, tính cũng ngu, thật là xấu hổ mà.
Hấp thu thương tổn không tính là lớn, nhưng An Tranh biết làm người không thể quá tham. Hắn trở về dược cốc, dựa theo tin tức trong đầu, dịch chuyển viên ngọc có hình bán nguyệt nửa vòng…Oành một tiếng, thiên địa thay đổi.
Cả ngọn núi lớn đều rung chuyển, đá lớn bốn phía rơi ầm ầm. Sơn thể bắt đầu xuất hiện vết nứt cực lớn, giống như có vô số ma quỷ mở cái miệng lớn đầy máu. Sau đó dược cốc rộng tới trăm mẫu đột nhiên bay lên chậm rãi. Một khu vực rông lớn như vậy bay lên, cảnh tượng khá là rung động, ngay cả An Tranh cũng phải sửng sốt.
An Tranh vừa xem vừa dụi mắt, bởi vì dược cốc bay lên, bụi bặm tỏa ra khắp nơi…
Sau đó kim quang lóe lên, dược cốc thu nhỏ lại, hóa thành một tia sáng chui vào trong Huyết Bồi Châu đeo trên tay An Tranh. Vòng tay màu tím này lập lòe một lát, sau đó trở về bình thường. Nhìn bề ngoài, vòng tay này chẳng có chỗ nào giống một tử phẩm cấp cao, giống một vật trang sức bình thường hơn.
Vị thây khô tiền bối kia ra tay xa xỉ, không biết từng là nhân vật lớn cỡ nào. Tùy tiện tặng cho hắn một bảo bối tử phẩm, nhìn khắp thiên hạ cũng không có nhiều. Tuy nhiên khiến An Tranh hưng phấn nhất chính là dược cốc. Có trăm mẫu dược điền này, người của Thiên Khải Vũ Viện không cần phải lo lắng thuốc men chữa thương.
Lúc này ở trước mặt An Tranh là một hố sâu cực lớn do dược cốc đã biến mất. Một cột nước từ hố sâu bốc lên, tốc độ rất nhanh. An Tranh nhìn một lát, xác định nếu mình không rời đi, có khả năng chết chìm ở đây. Hắn lựa chọn một chỗ hơi nghiêng của hạp cốc đi ra ngoài, dù sao đằng sau còn có một con Lân Dực Điêu, An Tranh không dám mạo hiểm.
Hiện tại An Tranh giống như một đứa trẻ con ba tuổi mới rời khỏi nhà. Trên cổ và cổ tay đều đeo trang sức đẹp đẽ. Một đứa trẻ choai choai còn chưa đạt tới cảnh giới Thăng Túy đã có hai bảo bối tử phẩm trên người. Một là Hồng Loan Trâm mà Hứa Mi từng tặng cho hắn, với thực lực bây giờ của hắn, chỉ có thể dùng như một con dao găm. Một vật khác là vòng tay Huyết Bồi Châu, có thể dùng như ngăn kéo…An Tranh vừa đi vừa nghĩ, nếu nói phung phí của trời, thì chính là chỉ mình.
An Tranh không biết mình đã đi lòng vòng được bao xa, chỉ biết là hướng bắc đi tới.
Vừa đi hắn vừa ngạc nhiên, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì. Vì sao lại có một lão già cường đại như vậy chết ở đây, mà khi sống còn trông nơi này năm trăm năm. Dược cốc này hẳn là ông ta quá nhàm chán nên mới trồng trọt. Ngoài ra, bảy vị bảo vệ quan tài bằng thủy tinh kia là ai? Là tùy tùng của lão già sao? Con đường treo ở vách núi là ai xây dựng? Những bích hoa kia miêu tả chuyện gì?
An Tranh không biết đáp án.
Hắn theo vách núi đi về phía bắc, gặp phải chỗ nào quá nhỏ không chui vào được, hắn liền dùng Hồng Loan Trâm để cắt đá. Một đường đi một đường cắt, tới lúc trời tối đen, cuối cùng mới từ núi chui ra ngoài. An Tranh thầm nói, mình thật là may mắn, cả ngọn núi đang sụp xuống, nếu mình chui ra từ chỗ hơi lệch, có khả năng đã bị đá đè xuống thành thịt nát rồi.
Lúc chui ra ngoài thì trời đã tối, trăng đã lên đỉnh. An Tranh đứng ở chỗ cao nhìn bốn phía, màn đêm bao phủ khắp khu rừng, nơi nơi lộ nguy hiểm. An Tranh không biết chỗ này là chỗ nào, hắn chỉ có thể dựa theo phán đoán của mình, vượt qua đỉnh núi đi về hướng đông nam.
Đi tới nửa đêm, An Tranh cảm thấy khí tức nguy hiểm càng ngày càng đậm, hắn cẩn thận dùng phân và nước tiểu của Lân Dực Điêu bôi lên người. Lúc bôi lên người mèo con, nhìn biểu lộ của mèo con, An Tranh liền biết nó rất không vừa ý.
May mắn ở trong vòng nghìn dặm của khu rừng, ngoại trừ An Tranh ra, thật không có sinh vật nào dám tới gần phân của Lân Dực Điêu.
An Tranh ngủ một lát khôi phục thể lực và tinh thần. Ngủ khoảng hơn một canh giờ, hắn trèo lên một cây đại thụ, khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị tu hành một lát rồi tới hửng đông rời đi. Bốn phía quá nguy hiểm, hắn không dám ngủ say. Đang lúc hắn mới khoanh chân ngồi, thì chợt nghe thấy tiếng kêu gáy từ phía xa xa truyền tới.
Lân Dực Điêu tới.