Giờ đang là ban đêm, nên tiếng kêu của Lân Dực Điêu có thể truyền tới trăm dặm. An Tranh cười khổ, quả nhiên âm hồn không tiêu tán. Hắn đột nhiên hiểu ra, Lân Dực Điêu có thể tìm tới hắn nhanh như vậy, chính là vì mùi thúi trên người hắn. Hắn định dùng phân và nước tiểu của Lân Dực Điêu để dọa các dã thú, ma thú khác, nhưng lại quên mất làm vậy sẽ thu hút Lân Dực Điêu.
Tuy nhiên nghĩ tới đây, An Tranh có chút yên tâm.
Lân Dực Điêu không xuất hành ban đêm, là vì mắt của nó không thích ứng với bóng tối. Vào ban ngày, khi bay lên cao, Long Đế có thể nhìn tới nghìn dặm. Nhưng tới buổi tối, mắt của nó liền giảm đi nhiều thị lực, cơ hồ là không thấy gì cả. Nếu như không phải có mùi thúi, nó chắc chắn sẽ không tìm ra An Tranh. An Tranh đứng ở cây cao trông thấy một con suối cách đó không xa, hắn lập tức đưa ra quyết định.
Đầu tiên hắn lau không ít phân và nước tiểu vào cành cây, sau đó nhảy xuống tiến vào dòng suối. Một người một mèo nhanh chóng tắm rửa. Mèo con đang ngủ ngon, bị nước dội vào làm cho tỉnh ngủ, phát ra tiếng kêu meo meo…An Tranh nói, Thiện gia, trật tự, bằng không tí nữa con chim lớn kia liền xơi thịt ngươi như xơi một con kiến.
Thiện gia lập tức im miệng, tuy nhiên nó hoàn toàn không hiểu lời An Tranh có ý gì. An Tranh ôm mèo con đi lên bờ, nhưng trên người khẳng định vẫn còn mùi thúi. Hắn liền cởi hết quần áo ra, ôm mèo con bơi trong suối.
Sau một lát Lân Dực Điêu bay tới, dùng cánh quạt một cái, khiến đại thụ trong phạm vị mấy trăm mét đều bật gốc. Lân Dực Điêu lơ lửng trên không trung, hai cánh chấn động, những cái lông cứng như kim cương bay xuống như mưa. Mỗi một cái lông đều dài tới hơn một mét, sắc bén như dao. Thứ này phô thiên cái địa bay xuống, quả thực chẳng khác nào thiên tai.
An Tranh dùng hết sức để bơi. Suối nước có thể che dấu mùi của hắn, hắn chỉ hy vọng phát huy tác dụng. Tuy nhiên chỉ một phút trôi qua, trong phạm vi nghìn mét bên kia đã không còn một cọng cỏ. Không chỉ nói những cây đại thụ che trời bị gẫy đổ, mà ngay cả đại địa cũng lật một tầng. Lân Dực Điêu thấy không có kết quả gì, chỉ cảm thấy mùi thúi tiêu tán không ít, liền bay xuống kiểm tra.
Một con trăn nước to tới một mét do bị Lân Dực Điêu dọa sợ, vội vàng di chuyển trong khe suối. Nếu vào lúc bình thường, con trăn lớn này đã há miệng xơi thịt An Tranh rồi, làm sao buông tha được. Nhưng hiện tại nó còn sợ hãi hơn cả An Tranh. Trăn nước bơi ngang qua khiến An Tranh sợ hãi. Hắn thấy trăn nước bơi nhanh hơn mình, lập tức dùng hai tay ôm lấy thân hình của trăn nước.
Do vảy của trăn nước khá dày, cho nên nó chưa phát hiện An Tranh bám vào người nó. Cho dù nó phát hiện, thì cũng không có thời gian để ý, chạy trốn vẫn quan trọng hơn.
Lân Dực Điêu cúi đầu nhìn, giống như một lão già mắt kém nhìn xuống đất tìm kiếm một lúc, hơn mười phút sau không thu hoạch được gì, nó càng thêm nổi giận. Lân Dực Điêu bay lên trời, dùng lông cánh không ngừng đánh loạn xa. Dưới sự sắc bén của lông vũ, không ít cây đại thụ bị chặt đứt, núi đá cũng bị chém nát.
Trăn nước càng sợ hãi, bơi càng nhanh hơn. Đúng vào lúc này, An Tranh đột nhiên cảm thấy sau lưng chấn động, chấn động tới từ mặt đất, không phải do lông của Lân Dực Điêu đánh vào đất tạo thành. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt liền thay đổi.
Suối phun?
Đây là nước mà An Tranh sau khi mang dược cốc đi rồi xuất hiện. Lúc này cột nước đã tràn ra ngoài, Do hạp cốc khá hẹp, nên nước lập tức tràn khắp hạp cốc. Đợi cho nước đầy, không biết lực lượng gì phá hủy hạp cốc, cột nước liền xuất hiện. Cột nước cao tới nghìn mét bắn lên, nếu bị trúng phát thì chắc chắn phải chết.
Lân Dực Điêu cũng cảm thấy nguy hiểm, lập tức bay về phía xa xa. Nhưng cột nước bắn thẳng tới với tốc độ cực nhanh, lực phá hoại cũng lớn hơn Lân Dực Điêu nhiều. Những nơi cột nước đi, đại thụ bị nhổ tận gốc, đá lớn bị đánh bay. Trăn nước bị dóa không dám ngoi lên, liền chui xuống đáy suối.
An Tranh nín hơi, nhưng do thực lực bây giờ của hắn còn quá yếu, chỉ có thể nín hơi được sáu, bảy phút. Bám theo trăn nước bơi xuống dưới, An Tranh không thể không rời khỏi trăn nước để ngoi lên. Lúc này nước chảy càng ngày càng nhanh, sóng nước càng ngày càng gần. Lúc này nếu rời khỏi khe suối chạy lên bờ, chỉ sợ chạy được mấy trăm mét cũng bị sóng nước đập tới. Lúc đó dù An Tranh mình đồng tay sắt cũng không ngăn được.
Cho nên, lúc này mặc cho dòng nước đẩy về phía trước, ngược lại an toàn hơn ít.
Dòng nước giống như một con rắn cực lớn hung mãnh, trong chớp mắt đã lấp đầy sơn cốc. Sóng lớn đánh tới, cả ngọn núi đều bị phá một tầng.
An Tranh buộc mình tỉnh táo nghĩ biện pháp. Bằng không cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị sóng đánh chết.
Ngay vào lúc này, không biết có phải vì trăn nước bị dọa tới hoảng hốt hay không, nó từ đáy nước trồi lên, há miệng lao về phía An Tranh. An Tranh biến sắc, vội vàng tránh né, vô thức dùng Hồng Loan Trâm đâm vào đầu con trăn. Đau đớn kịch liệt khiến con trăn quậy mạnh. An Tranh ôm lấy thân thể con trăn, may mắn không bị cuốn vào.
Có lẽ vì Hồng Loan Trâm xuất hiện, Lân Dực Điêu đang ở giữa không trung kêu lên một tiếng, sau đó lao xuống. Xem ra nó coi Hồng Loan Trâm kia chính là chí bảo cần bảo vệ, thà mạo hiểm bị sóng cuốn cũng muốn cướp trở về. Trăn nước quẫy mạnh, Lân Dực Điêu dùng móng vuốt cực lớn bắt lấy trăn nước, mặc cho trăn nước giãy dụa kiểu gì, cũng không thoát được.
An Tranh buông tay ra, ả người rơi xuống nước, sóng nước mang theo hắn tiến về phía, không ngừng va chạm.
Lân Dực Điêu mang theo trăn nước bay lên trời, cảm thấy không còn khí tức của Hồng Loan Trâm, nó liền nổi giận. Nó xiết chặt móng vuốt lại, móng vuốt đâm vào thân thể trăn nước, trăn nước phát ra tiếng kêu đau đớn. Lân Dực Điêu buông móng vuốt ra, trăn nước liền từ mấy trăm mét rơi xuống. CÒn chưa rơi xuống đất, vô số lông vũ từ trên người Lân Dực Điêu bay tới, cắt trăn nước thành vô số mảnh nhỏ.
Một lông vũ bay sượt qua đầu An Tranh, đâm sâu vào vách núi đằng sau. Lúc này An Tranh đã không thể khống chế được cơ thể, chỉ tùy theo nước chảy tiến về phía trước.
Do Lân Dực Điêu đã xác định được kẻ trộm Hồng Loan Trâm của mình đang ở trong nước lũ, cho nên nó không ngừng phóng lông vũ xuống nước.
An Tranh uống phải mấy ngụm nước, vừa nhổ vừa mắng:
-Con mẹ ngươi, thù dai như đỉa!
Tiếng nước chảy quá lớn, Lân Dực Điêu đương nhiên không nghe thấy lời An Tranh nói. An Tranh như bèo trôi, mặc kệ nước cuốn đi, chỉ có thể cố gắng giữ mạng sống. May mắn mực nước khá cao, nên không đập vào vách đá.
Trong đầu An Tranh chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm của sóng nước, căn bản không biết mình đã trôi đi bao xa, nhưng đột nhiên tiếng sóng tăng mạnh.
An Tranh liều mạng giãy dụa, đột nhiên cảm thấy mất đi trọng lượng, từ trên cao ngã xuống.
Thác nước!
Cơn lũ chạy tới một thác nước cực lớn, An Tranh bị sóng nước đẩy văng lên trời. Ở giữa không trung, Lân Dực Điêu cảm nhận được khí tức của Hồng Loan Trâm, nó liền từ trên cao lao xuống, há mỏ cắn về phía An Tranh.
Lúc này An Tranh đã kiệt sức, căn bản không thể ngăn cản. Cho dù hắn vẫn còn đầy đủ sức lực, thì cũng không phải đối thủ của một ma thú cấp trung như Lân Dực Điêu.
An Tranh trơ mắt nhìn Lân Dực Điêu càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần. Sau lưng Lân Dực Điêu chính là vầng trăng sáng, cho nên lúc nó lao tới, thật giống như tảng mây đen. Vào thời khắc này, An Tranh cảm thấy tử vong lại tới lần nữa. Giống như lần trước ở Thương Man Sơn, bị nhiều cao thủ bao vây.
Đang lúc mỏ của Lân Dực Điêu sắp lại gần An Tranh, đột nhiên có một bóng đen càng lớn từ thác nước bay ra, sau đó cắn vào Lân Dực Điêu. Bóng đen kia vô cùng lớn, An Tranh cảm thấy như một nửa ngọn núi lao tới. Sau khi cắn vào Lân Dực Điêu, cả hai đều rơi xuống. An Tranh chỉ thấy những cái vảy cực lớn trôi qua trước mặt mình, mỗi cái vảy dài tới vài mét.
Dưới ánh trăng, giữa thác nước.
Một con cá chép cực lớn từ sóng nước lao lên cắn vào Lân Dực Điêu, sau đó rơi xuống. Lúc cá chép kia nhảy lên, tạo ra cơn sóng bao phủ khu rừng xung quanh. An Tranh chưa từng nghĩ tới hoặc nghe nói tới một con cá chép có thể lớn như vậy.
Cá chép nuốt chửng Lân Dực Điêu, bá chủ trong vòng nghìn dặm này trước khi chết không kịp kêu một tiếng.
An Tranh từ trên không rơi xuống mất mười giây. Lúc nhìn rõ đó là một con cá chép, trong đầu An Tranh có một suy nghĩ khó giải thích…an toàn rồi!
Bị sóng nước đẩy đi, An Tranh rốt cuộc mất đi ý thức.
Đợi hắn tỉnh lại, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người hắn. Hắn đang nằm trên một tảng đá lớn chồi ra từ ngọn núi. Lúc sóng nước cao nhất đạt tới mấy nghìn mét, cho nên giờ hắn nằm ở đây cũng không có gì kỳ lạ. An Tranh bóp cái trán đau đớn, cẩn thận nhớ lại, lúc mình rơi xuống nước, tốc độ chậm hơn con cá chép một chút. Cá chép rơi xuống tạo thành cột sóng lớn, đúng lúc đẩy hắn lên không trung.
Tảng đá mà hắn đang nằm khá lớn, lúc nước rút đi, An Tranh liền lưu lại ở chỗ này, không thể không nói hắn may mắn.
An Tranh tỉnh lại, điều đầu tiên là muốn ngồi dậy tìm kiếm mèo con. Nhưng vừa cử động, cả người đều đau đớn. Sau đó hắn trông thấy mèo còn nằm trên ngực hắn, đang ân cần nhìn hắn.
-Ngươi không sao là tốt rồi! Ngươi không sao là tốt rồi!
An Tranh nói lăng lộn xôn, định giơ tay lên, nhưng phát hiện tay mình vẫn nắm chặt Hồng Loan Trâm.
Cứ nằm như vậy khoảng hai canh giờ, An Tranh mới có chút khí lực để cử động. Hắn vịn vách đá ngồi dậy, phát hiện thân thể của mình bây giờ vô cùng thê thảm. Không có chỗ nào là lành lặn, khắp nơi là vết thương, chỗ không có vết thương thì tím bầm lại. Hắn thử hoạt động, phát hiện hai tay vẫn tốt, nhưng xương đùi và xương sườn hình như bị gãy mấy cái.
Hắn đang ở sườn núi, nếu không nhanh chóng chữa trị, chỉ sợ hắn sẽ không chống đỡ được lâu. May mà An Tranh có dược cốc bên cạnh, bằng không chết còn nhanh hơn.
-Thiện Gia, đây gọi là đại nạn không chết, nhưng có hậu phúc hay không ta không biết, ta chỉ biết thực con mẹ nó đau.
An Tranh nói với mèo con, mèo con không ngừng dùng chân vuốt ve ngực hắn, hiển nhiên rất quan tâm.
-Không sao đâu, dù sao trên người ta không thiếu dược thảo.
An Tranh khó khăn xoay viên ngọc trên vòng tay, sau đó trong đầu xuất hiện một dược cốc thật lớn. Hắn lựa chọn vài dược thảo trong đầu, dược thảo tự động theo không gian bay ra ngoài, rớt xuống bên cạnh An Tranh.
An Tranh thở dốc một lát, nhìn về phía xa xa, phát hiện trong dãy núi này có vô số cái hồ lớn, nằm ở sườn núi. Cũng không biết con cá chép kia đã đi đâu, hay là đã bay lên trời rồi.
An Tranh cầu nguyện Huyễn Thế Trường Cư không xảy ra chuyện gì, bằng không sẽ chết rất nhiều người, đặc biệt là bằng hữu của hắn.
Giờ đang là ban đêm, nên tiếng kêu của Lân Dực Điêu có thể truyền tới trăm dặm. An Tranh cười khổ, quả nhiên âm hồn không tiêu tán. Hắn đột nhiên hiểu ra, Lân Dực Điêu có thể tìm tới hắn nhanh như vậy, chính là vì mùi thúi trên người hắn. Hắn định dùng phân và nước tiểu của Lân Dực Điêu để dọa các dã thú, ma thú khác, nhưng lại quên mất làm vậy sẽ thu hút Lân Dực Điêu.
Tuy nhiên nghĩ tới đây, An Tranh có chút yên tâm.
Lân Dực Điêu không xuất hành ban đêm, là vì mắt của nó không thích ứng với bóng tối. Vào ban ngày, khi bay lên cao, Long Đế có thể nhìn tới nghìn dặm. Nhưng tới buổi tối, mắt của nó liền giảm đi nhiều thị lực, cơ hồ là không thấy gì cả. Nếu như không phải có mùi thúi, nó chắc chắn sẽ không tìm ra An Tranh. An Tranh đứng ở cây cao trông thấy một con suối cách đó không xa, hắn lập tức đưa ra quyết định.
Đầu tiên hắn lau không ít phân và nước tiểu vào cành cây, sau đó nhảy xuống tiến vào dòng suối. Một người một mèo nhanh chóng tắm rửa. Mèo con đang ngủ ngon, bị nước dội vào làm cho tỉnh ngủ, phát ra tiếng kêu meo meo…An Tranh nói, Thiện gia, trật tự, bằng không tí nữa con chim lớn kia liền xơi thịt ngươi như xơi một con kiến.
Thiện gia lập tức im miệng, tuy nhiên nó hoàn toàn không hiểu lời An Tranh có ý gì. An Tranh ôm mèo con đi lên bờ, nhưng trên người khẳng định vẫn còn mùi thúi. Hắn liền cởi hết quần áo ra, ôm mèo con bơi trong suối.
Sau một lát Lân Dực Điêu bay tới, dùng cánh quạt một cái, khiến đại thụ trong phạm vị mấy trăm mét đều bật gốc. Lân Dực Điêu lơ lửng trên không trung, hai cánh chấn động, những cái lông cứng như kim cương bay xuống như mưa. Mỗi một cái lông đều dài tới hơn một mét, sắc bén như dao. Thứ này phô thiên cái địa bay xuống, quả thực chẳng khác nào thiên tai.
An Tranh dùng hết sức để bơi. Suối nước có thể che dấu mùi của hắn, hắn chỉ hy vọng phát huy tác dụng. Tuy nhiên chỉ một phút trôi qua, trong phạm vi nghìn mét bên kia đã không còn một cọng cỏ. Không chỉ nói những cây đại thụ che trời bị gẫy đổ, mà ngay cả đại địa cũng lật một tầng. Lân Dực Điêu thấy không có kết quả gì, chỉ cảm thấy mùi thúi tiêu tán không ít, liền bay xuống kiểm tra.
Một con trăn nước to tới một mét do bị Lân Dực Điêu dọa sợ, vội vàng di chuyển trong khe suối. Nếu vào lúc bình thường, con trăn lớn này đã há miệng xơi thịt An Tranh rồi, làm sao buông tha được. Nhưng hiện tại nó còn sợ hãi hơn cả An Tranh. Trăn nước bơi ngang qua khiến An Tranh sợ hãi. Hắn thấy trăn nước bơi nhanh hơn mình, lập tức dùng hai tay ôm lấy thân hình của trăn nước.
Do vảy của trăn nước khá dày, cho nên nó chưa phát hiện An Tranh bám vào người nó. Cho dù nó phát hiện, thì cũng không có thời gian để ý, chạy trốn vẫn quan trọng hơn.
Lân Dực Điêu cúi đầu nhìn, giống như một lão già mắt kém nhìn xuống đất tìm kiếm một lúc, hơn mười phút sau không thu hoạch được gì, nó càng thêm nổi giận. Lân Dực Điêu bay lên trời, dùng lông cánh không ngừng đánh loạn xa. Dưới sự sắc bén của lông vũ, không ít cây đại thụ bị chặt đứt, núi đá cũng bị chém nát.
Trăn nước càng sợ hãi, bơi càng nhanh hơn. Đúng vào lúc này, An Tranh đột nhiên cảm thấy sau lưng chấn động, chấn động tới từ mặt đất, không phải do lông của Lân Dực Điêu đánh vào đất tạo thành. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt liền thay đổi.
Suối phun?
Đây là nước mà An Tranh sau khi mang dược cốc đi rồi xuất hiện. Lúc này cột nước đã tràn ra ngoài, Do hạp cốc khá hẹp, nên nước lập tức tràn khắp hạp cốc. Đợi cho nước đầy, không biết lực lượng gì phá hủy hạp cốc, cột nước liền xuất hiện. Cột nước cao tới nghìn mét bắn lên, nếu bị trúng phát thì chắc chắn phải chết.
Lân Dực Điêu cũng cảm thấy nguy hiểm, lập tức bay về phía xa xa. Nhưng cột nước bắn thẳng tới với tốc độ cực nhanh, lực phá hoại cũng lớn hơn Lân Dực Điêu nhiều. Những nơi cột nước đi, đại thụ bị nhổ tận gốc, đá lớn bị đánh bay. Trăn nước bị dóa không dám ngoi lên, liền chui xuống đáy suối.
An Tranh nín hơi, nhưng do thực lực bây giờ của hắn còn quá yếu, chỉ có thể nín hơi được sáu, bảy phút. Bám theo trăn nước bơi xuống dưới, An Tranh không thể không rời khỏi trăn nước để ngoi lên. Lúc này nước chảy càng ngày càng nhanh, sóng nước càng ngày càng gần. Lúc này nếu rời khỏi khe suối chạy lên bờ, chỉ sợ chạy được mấy trăm mét cũng bị sóng nước đập tới. Lúc đó dù An Tranh mình đồng tay sắt cũng không ngăn được.
Cho nên, lúc này mặc cho dòng nước đẩy về phía trước, ngược lại an toàn hơn ít.
Dòng nước giống như một con rắn cực lớn hung mãnh, trong chớp mắt đã lấp đầy sơn cốc. Sóng lớn đánh tới, cả ngọn núi đều bị phá một tầng.
An Tranh buộc mình tỉnh táo nghĩ biện pháp. Bằng không cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị sóng đánh chết.
Ngay vào lúc này, không biết có phải vì trăn nước bị dọa tới hoảng hốt hay không, nó từ đáy nước trồi lên, há miệng lao về phía An Tranh. An Tranh biến sắc, vội vàng tránh né, vô thức dùng Hồng Loan Trâm đâm vào đầu con trăn. Đau đớn kịch liệt khiến con trăn quậy mạnh. An Tranh ôm lấy thân thể con trăn, may mắn không bị cuốn vào.
Có lẽ vì Hồng Loan Trâm xuất hiện, Lân Dực Điêu đang ở giữa không trung kêu lên một tiếng, sau đó lao xuống. Xem ra nó coi Hồng Loan Trâm kia chính là chí bảo cần bảo vệ, thà mạo hiểm bị sóng cuốn cũng muốn cướp trở về. Trăn nước quẫy mạnh, Lân Dực Điêu dùng móng vuốt cực lớn bắt lấy trăn nước, mặc cho trăn nước giãy dụa kiểu gì, cũng không thoát được.
An Tranh buông tay ra, ả người rơi xuống nước, sóng nước mang theo hắn tiến về phía, không ngừng va chạm.
Lân Dực Điêu mang theo trăn nước bay lên trời, cảm thấy không còn khí tức của Hồng Loan Trâm, nó liền nổi giận. Nó xiết chặt móng vuốt lại, móng vuốt đâm vào thân thể trăn nước, trăn nước phát ra tiếng kêu đau đớn. Lân Dực Điêu buông móng vuốt ra, trăn nước liền từ mấy trăm mét rơi xuống. CÒn chưa rơi xuống đất, vô số lông vũ từ trên người Lân Dực Điêu bay tới, cắt trăn nước thành vô số mảnh nhỏ.
Một lông vũ bay sượt qua đầu An Tranh, đâm sâu vào vách núi đằng sau. Lúc này An Tranh đã không thể khống chế được cơ thể, chỉ tùy theo nước chảy tiến về phía trước.
Do Lân Dực Điêu đã xác định được kẻ trộm Hồng Loan Trâm của mình đang ở trong nước lũ, cho nên nó không ngừng phóng lông vũ xuống nước.
An Tranh uống phải mấy ngụm nước, vừa nhổ vừa mắng:
-Con mẹ ngươi, thù dai như đỉa!
Tiếng nước chảy quá lớn, Lân Dực Điêu đương nhiên không nghe thấy lời An Tranh nói. An Tranh như bèo trôi, mặc kệ nước cuốn đi, chỉ có thể cố gắng giữ mạng sống. May mắn mực nước khá cao, nên không đập vào vách đá.
Trong đầu An Tranh chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm của sóng nước, căn bản không biết mình đã trôi đi bao xa, nhưng đột nhiên tiếng sóng tăng mạnh.
An Tranh liều mạng giãy dụa, đột nhiên cảm thấy mất đi trọng lượng, từ trên cao ngã xuống.
Thác nước!
Cơn lũ chạy tới một thác nước cực lớn, An Tranh bị sóng nước đẩy văng lên trời. Ở giữa không trung, Lân Dực Điêu cảm nhận được khí tức của Hồng Loan Trâm, nó liền từ trên cao lao xuống, há mỏ cắn về phía An Tranh.
Lúc này An Tranh đã kiệt sức, căn bản không thể ngăn cản. Cho dù hắn vẫn còn đầy đủ sức lực, thì cũng không phải đối thủ của một ma thú cấp trung như Lân Dực Điêu.
An Tranh trơ mắt nhìn Lân Dực Điêu càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần. Sau lưng Lân Dực Điêu chính là vầng trăng sáng, cho nên lúc nó lao tới, thật giống như tảng mây đen. Vào thời khắc này, An Tranh cảm thấy tử vong lại tới lần nữa. Giống như lần trước ở Thương Man Sơn, bị nhiều cao thủ bao vây.
Đang lúc mỏ của Lân Dực Điêu sắp lại gần An Tranh, đột nhiên có một bóng đen càng lớn từ thác nước bay ra, sau đó cắn vào Lân Dực Điêu. Bóng đen kia vô cùng lớn, An Tranh cảm thấy như một nửa ngọn núi lao tới. Sau khi cắn vào Lân Dực Điêu, cả hai đều rơi xuống. An Tranh chỉ thấy những cái vảy cực lớn trôi qua trước mặt mình, mỗi cái vảy dài tới vài mét.
Dưới ánh trăng, giữa thác nước.
Một con cá chép cực lớn từ sóng nước lao lên cắn vào Lân Dực Điêu, sau đó rơi xuống. Lúc cá chép kia nhảy lên, tạo ra cơn sóng bao phủ khu rừng xung quanh. An Tranh chưa từng nghĩ tới hoặc nghe nói tới một con cá chép có thể lớn như vậy.
Cá chép nuốt chửng Lân Dực Điêu, bá chủ trong vòng nghìn dặm này trước khi chết không kịp kêu một tiếng.
An Tranh từ trên không rơi xuống mất mười giây. Lúc nhìn rõ đó là một con cá chép, trong đầu An Tranh có một suy nghĩ khó giải thích…an toàn rồi!
Bị sóng nước đẩy đi, An Tranh rốt cuộc mất đi ý thức.
Đợi hắn tỉnh lại, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người hắn. Hắn đang nằm trên một tảng đá lớn chồi ra từ ngọn núi. Lúc sóng nước cao nhất đạt tới mấy nghìn mét, cho nên giờ hắn nằm ở đây cũng không có gì kỳ lạ. An Tranh bóp cái trán đau đớn, cẩn thận nhớ lại, lúc mình rơi xuống nước, tốc độ chậm hơn con cá chép một chút. Cá chép rơi xuống tạo thành cột sóng lớn, đúng lúc đẩy hắn lên không trung.
Tảng đá mà hắn đang nằm khá lớn, lúc nước rút đi, An Tranh liền lưu lại ở chỗ này, không thể không nói hắn may mắn.
An Tranh tỉnh lại, điều đầu tiên là muốn ngồi dậy tìm kiếm mèo con. Nhưng vừa cử động, cả người đều đau đớn. Sau đó hắn trông thấy mèo còn nằm trên ngực hắn, đang ân cần nhìn hắn.
-Ngươi không sao là tốt rồi! Ngươi không sao là tốt rồi!
An Tranh nói lăng lộn xôn, định giơ tay lên, nhưng phát hiện tay mình vẫn nắm chặt Hồng Loan Trâm.
Cứ nằm như vậy khoảng hai canh giờ, An Tranh mới có chút khí lực để cử động. Hắn vịn vách đá ngồi dậy, phát hiện thân thể của mình bây giờ vô cùng thê thảm. Không có chỗ nào là lành lặn, khắp nơi là vết thương, chỗ không có vết thương thì tím bầm lại. Hắn thử hoạt động, phát hiện hai tay vẫn tốt, nhưng xương đùi và xương sườn hình như bị gãy mấy cái.
Hắn đang ở sườn núi, nếu không nhanh chóng chữa trị, chỉ sợ hắn sẽ không chống đỡ được lâu. May mà An Tranh có dược cốc bên cạnh, bằng không chết còn nhanh hơn.
-Thiện Gia, đây gọi là đại nạn không chết, nhưng có hậu phúc hay không ta không biết, ta chỉ biết thực con mẹ nó đau.
An Tranh nói với mèo con, mèo con không ngừng dùng chân vuốt ve ngực hắn, hiển nhiên rất quan tâm.
-Không sao đâu, dù sao trên người ta không thiếu dược thảo.
An Tranh khó khăn xoay viên ngọc trên vòng tay, sau đó trong đầu xuất hiện một dược cốc thật lớn. Hắn lựa chọn vài dược thảo trong đầu, dược thảo tự động theo không gian bay ra ngoài, rớt xuống bên cạnh An Tranh.
An Tranh thở dốc một lát, nhìn về phía xa xa, phát hiện trong dãy núi này có vô số cái hồ lớn, nằm ở sườn núi. Cũng không biết con cá chép kia đã đi đâu, hay là đã bay lên trời rồi.
An Tranh cầu nguyện Huyễn Thế Trường Cư không xảy ra chuyện gì, bằng không sẽ chết rất nhiều người, đặc biệt là bằng hữu của hắn.