Có lẽ lời của lão Hoắc ảnh hưởng tới An Tranh rất lớn, cho nên hắn luôn cảm thấy thân thể của mình có chỗ không đúng. Phần lớn mọi người nếu biết mình sẽ gặp chuyện không may, bọn họ sẽ trở nên nghi thần nghi quỷ. Rõ ràng không có việc gì, nhưng cứ cho rằng mình sẽ xảy ra chuyện. An Tranh có thái độ lạc quan hơn, dù sao hắn có kinh nghiệm hơn xa những người khác cùng với một cái tâm kiên cường.
An Tranh phát hiện Huyết Bồi Châu không mang lại ảnh hưởng quá lớn tới thân thể của hắn. Nhưng có lẽ sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới tốc độ tăng tu vị.
Cho dù là tiềm chất nửa sao, uống nhiều thảo dược thúy phẩm bạch phẩm như vậy, tương đương ngày ngày đều tẩm bổ, dựa theo đạo lý phải tiến bộ mới đúng. Nhưng trên thực tế, An Tranh cảm thấy đan điền khí hải của mình vẫn chỉ mở ra một khe nhỏ.
Vào ban đêm, An Tranh đi một mình tới Cửu Tinh Đài để kiểm tra, vẫn là nửa sao.
Sau khi thân thể khôi phục, An Tranh thiết lập một kế hoạch tu hành chi tiết cho mấy người Đỗ Sấu Sấu, sau đó đưa cho Khúc Lưu Nhi không ít phương thuốc luyện chế đan dược, giúp bọn họ tăng lên thể chất. Sau đó những lúc đêm dài người tĩnh, hắn tiến vào Nghịch Thiên Ấn tu hành.
Lão Hoắc nói, thời gian trong Nghịch Thiên Ấn là bất động. Cho nên mặc kệ ở trong đó bao lâu, khi ra ngoài vẫn là thời điểm đi vào. Nói cách khác, An Tranh không thiếu thời gian tu hành. Đối với một người có tiềm chất tu hành kém cỏi như hắn mà nói, đây chính là chuyện tốt nhất. Tuy kém cỏi, nhưng không lo lắng thời gian. Cho nên An Tranh một mực cảm ơn lão Hoắc, ân tình lớn như vậy khó mà báo đáp hết được.
Lão Hoắc là một người khoáng đạt, cũng là một người chính trực. Tuy ông ta nói thân thể của ông ta đã tàn phế, nhưng An Tranh tin tưởng, với sự ảnh hưởng và địa vị của lão Hoắc ở Tinh Phẩm Lâu, tùy tiện ném ra ngoài một hai pháp khí hồng phẩm hoặc kim phẩm, là có thể khiến Mộc Trường Yên rơi vào phiền toái vô cùng. Mặc dù không giết được Mộc Trường Yên, thì cũng sẽ khiến Mộc Trường Yên khó sống an bình.
Nhưng lão Hoắc hiểu rõ rằng, cái chết của Hoắc Vũ Phu kỳ thực không liên quan gì tới Mộc Trường Yên. Hoắc Vũ Phu dùng phương thức khiêu chiến với thành chủ cũ để trở thành thành chủ mới. Như vậy phán định hắn phải nhận lời khiêu chiến của người khác. Mộc Trường Yên đánh Hoắc Vũ Phu trong trận tỷ thí, điều này là khó tránh được. Nếu Mộc Trường Yên ác độc hơn, thì đã giết Hoắc Vũ Phu lúc đó rồi.
Nhưng Mộc Trường Yên không làm vậy, nên lão Hoắc không hận Mộc Trường Yên, mà hận chính mình hơn, vì đã không dạy dỗ tốt con trai của mình.
Có những lúc An Tranh cảm thấy lão Hoắc chuyển tình yêu với Hoắc Vũ Phu sang mình, cho nên An Tranh sẽ không làm gì phụ lòng ông ta.
Ngoài thời gian dạy dỗ mấy người kia tu hành, An Tranh dùng phần lớn thời gian còn lại tự tu luyện.
Không gian bên trong Nghịch Thiên Ấn rất kỳ lạ, lão Hoắc từng nói đó là một tiểu thế giới. Đặc điểm của tiểu thế giới này chính là mọi thứ bên trong đều bất động. Lúc An Tranh đi vào, cỏ mọc hoa nở vẫn luôn như vậy, không bao giờ héo tàn. An Tranh đi trên đường nhỏ, thấy một con kiến, đợi An Tranh quay lại, con kiến vẫn bất động ở đó.
Nhưng càng kỳ quái hơn, những thứ này không phải đồ giả, mà là thực sự tồn tại. Con kiến sống đời con kiến, hoa tươi sống đời hoa tươi.
Thần khí, cho dù là đại thần khí, có thể nghịch thiên vận chuyển, nhưng luôn có khuyết điểm.
Thời gian trong Nghịch Thiên Ấn đúng là bất động, nhưng tiến vào đó máu cũng vận chuyển chậm lại, cho nên tốc độ tu luyện tăng rất chậm.
An Tranh cùng lão Hoắc tiến vào tiểu thế giới của Nghịch Thiên Ấn, lão Hoắc không bảo An Tranh lập tức tu hành, mà là bảo hắn ngồi xuống.
-Ngươi có chút nóng vội.
Lão Hoắc nói:
-Nhưng càng nóng vội, càng dễ thất bại.
An Tranh nói:
-Không dám không vội, chỉ còn bốn tháng nữa là tới trận tỷ thí với thư viện Huyễn Thế rồi, mà giờ ta vẫn còn chưa nhập phẩm.
Lão Hoắc gỡ hồ lô rượu đưa cho An Tranh:
-Ngươi hãy nghe ta nói về Nghịch Thiên Ấn này trước đã…sở dĩ Nghịch Thiên Ấn có thể nghịch thiên, là vì nó khiến cho thời gian bất động. Nhưng đây chỉ là giai đoạn sơ cấp của người tu hành, thời gian đình chỉ, tốc độ tăng tu vị cũng rất chậm. Người ở trong này, sinh mạng không lão hóa, nên ngươi cơ hồ không phát triển. Nếu muốn dùng Nghịch Thiên Ấn cho tốt, thì phải hiểu về pháp khí, nhất là pháp khí tử phẩm.
Ông ta cười cười, chỉ vào An Tranh:
-Giờ ngươi chính là một già nhàu mới nổi. Trên người đã có ba pháp khí tử phẩm, nhưng căn bản không dùng đến. Sở dĩ pháp khí tử phẩm có thể được coi là pháp khí cấp cao, bởi vì nó phát triển song song với chủ nhân của nó. Pháp khí tử phẩm biết tự động điều chỉnh trạng thái để thích ứng với thực lực của chủ nhân, giúp chủ nhân phát huy lực công kích hoặc phòng ngự mạnh nhất.
-Nhưng đầu tiên vị chủ nhân đó phải có một chút thực lực. Mà ngươi thì vẫn chưa nhập phẩm, cho nên về cơ bản không có thực lực gì cả. Đây cũng là lý do vì sao ngươi không dùng được pháp khí tử phẩm trong tay. Nghịch Thiên Ấn có thể cho ngươi thời gian, nhưng đây chưa hẳn là chuyện tốt. Chỉ khi nào ngươi có thể khiến thời gian trong Nghịch Thiên Ấn vận chuyển, thì ngươi mới tính là trưởng thành.
An Tranh hơi sững sờ:
-Có ý gì?
Lão Hoắc tiếp tục nói:
-Như vừa nãy ta nói, thực lực bây giờ của ngươi kỳ thực chưa mở hết được Nghịch Thiên Ấn. Bởi vì ngươi quá yếu, cho nên thời gian bên trong này cơ hồ không vận chuyển. Bởi vì không vận chuyển, ngươi liền không tăng tu vị được. Đợi tới khi ngươi đạt tới Thăng Túy nhất phẩm, lúc ngươi tiến vào Nghịch Thiên Ấn, ngươi sẽ phát hiện thời gian trong này chậm rãi vận hành. Con kiến mà ngươi từng nhìn thấy sẽ chậm rãi đi đường. Đối với một sinh vật nhỏ như nó, muốn đi hết còn đường cần thời gian rất lâu, nhưng một khi đã chuyển động, chính là khởi đầu tốt.
-Nếu ngươi một mực không nhập phẩm, mặc kệ ngươi tu hành trong Nghịch Thiên Ấn bao lâu, thì cũng không thể nào nhập phẩm được. Thực lực của ngươi càng mạnh, thời gian trong Nghịch Thiên Ấn sẽ trôi qua càng nhanh. Lúc đầu ta tính toán qua, người tu hành đạt tới Thăng Túy cửu phẩm, tiến vào Nghịch Thiên Ấn tu hành, thời gian bên trong chạy chậm hơn bên ngoài một nghìn lần. Nói cách khác, ngươi ở trong này tu hành một nghìn canh giờ, tương đương với một canh giờ bên ngoài.
-Khi thực lực của ngươi đạt tới Tu Di Cảnh, thì chính là một bước nhảy vọt. Thời gian bên trong Nghịch Thiên Ấn sẽ chạy chậm hơn bên ngoài năm trăm lần. Lúc ngươi đạt tới Tu Di cửu phẩm, thời gian chạy chậm hơn một trăm lần. Lúc ngươi đạt tới Tù Dục Cảnh, thời gian chậm hơn khoảng năm mươi lần. Tới Tù Dục cửu phẩm, khoảng chừng bốn mươi lần. Chờ tới Tiểu Mãn Cảnh, tu hành trong này một tháng, tương đương với một ngày bên ngoài. Tới Đại Mãn Cảnh, tu hành trong này hai mươi ngày, tương đương với bên ngoài một ngày. Tới Tiểu Thiên Cảnh, tu hành trong này mười ngày, tương đương với bên ngoài một ngày.
An Tranh đã hiểu.
Thực lực càng mạnh, thời gian trong Nghịch Thiên Ấn trôi qua càng nhanh. Nghe qua có vẻ tác dụng của Nghịch Thiên Ấn càng yếu khi người tu hành càng mạnh, nhưng trên thực tế, đây mới là chỗ nghịch thiên. Tới cảnh giới Tiểu Thiên Cảnh, kỳ thực tu hành ở đâu cũng không quan trọng lắm.
Lão Hoắc nói:
-Nếu ngươi đạt tới Đại Thiên Cảnh, vậy thì Nghịch Thiên Ấn liền mất đi tác dụng khống chế thời gian. Ngươi tu hành ở đây một ngày, bên ngoài cũng là một ngày. Lý do là vì thực lực của cường giả Đại Thiên Cảnh, đã vượt qua khả năng của pháp khí.
Ông ta mỉm cười nói với An Tranh:
-Cho nên thấy ngươi nóng vội như vậy, ta không thể không khuyên người vài câu. Nghịch Thiên Ấn khác với hai pháp khí tử phẩm kia của ngươi, Hồng Loan Trâm tăng theo thực lực. Ngươi đạt tới Tiểu Thiên Cảnh, Hồng Loan Trâm cũng đạt tới Tiểu Thiên Cảnh. Cho dù để Hồng Loan Trâm tự ra tay trấn áp một cường giả Đại Thiên Cảnh cũng không phải việc khó. Mà Nghịch Thiên Ấn chỉ là một không gian, một pháp khí thay đổi thời gian, không phải dùng để công kích, nhưng có thể dùng để phòng ngự.
Lão Hoắc đứng dậy, kéo An Tranh lên:
-Phải tin tưởng vào bản thân. Ngay cả Huyết Bồi Châu cũng không làm ngươi gục ngã, thì ngươi còn sợ gì? Có những lúc, may mắn chính là một bộ phận của thực lực. Ta chưa từng thấy người nào may mắn hơn ngươi, có lẽ đây chính là ông trời ưu ái.
An Tranh đi theo lão Hoắc rời khỏi Nghịch Thiên Ấn.
-Không nên sốt ruột, đợi nhập phẩm đã rồi hẵng tiến vào Nghịch Thiên Ấn.
Lão Hoắc lấy về hồ lô, sau đó nhíu mày:
-Uống lắm vậy, còn trẻ không nên uống quá nhiều, không tốt cho thân thể.
An Tranh cười cười:
-Lão cứ nói đùa, trong hồ lô của lão toàn là nước.
Lão Hoắc:
-À, quên mất. Kỳ thực cảnh giới cao nhất của uống rượu, chính là uống nước thấy như uống rượu.
An Tranh nghĩ thầm, nếu nói lời này với Chung Cửu Ca, có lẽ sẽ giúp Chung Cửu Ca tăng lên Thiên Thuật. Nhưng giờ Chung Cửu Ca không ở Huyễn Thế Trường Cư, An Tranh đã nhờ Chung Cửu Ca giúp hắn một việc, tới Thiên Hạo Cung ở Nam Cương. An Tranh đoán những kẻ ám sát mình kia có khả năng ra tay với Thiên Hạo Cung, cho nên nhờ Chung Cửu Ca tới đó một chuyến, nhắc nhở Hứa Mi chú ý.
Sau khi lão Hoắc rời đi, An Tranh lâm vào trầm tư, làm sao để tăng cường tiềm chất, khiến cửa mở lớn hơn chút.
Thực lực của hắn vẫn còn quá kém cỏi, không thể nhìn thấy đan điền khí hải bên trong. Nhưng hắn căn cứ vào thể chất của mình để đoán, cửa mở rất nhỏ. Một kỳ tài có một không hai như Tiểu Thất Đạo, cửa có khả năng cao tới một trượng, sau khi mở ra, dù là sông lớn cũng tiến vào được. Mà cửa của An Tranh, khả năng chỉ cao có nửa mét, hơn nữa chỉ mở một khe hở nhỏ, cho dù hắt nước cũng không tiến vào được bao nhiêu.
Hấp thu ít tu vị chi lực, cảnh giới tăng đương nhiên chậm.
An Tranh có chút buồn rầu, cho nên tính toán làm việc khác dời đi sự chú ý, khiến mình bình tĩnh lại rồi nói sau. Hắn tính toán nghĩ biện pháp lấy dược cốc ra khỏi Huyết Bồi Châu. Tuy có thể tùy tiện lấy dược thảo trong Huyết Bồi Châu, nhưng An Tranh không vào trong đó được, nên không thể chăm sóc dược thảo được. Nếu có biện pháp di chuyển dược cốc tới Nghịch Thiên Ấn, vậy thì có thể để Khúc Lưu Nhi tiến vào đó. Một dược si như Khúc Lưu Nhi, thấy nhiều thảo dược như vậy hẳn là vui sướng tới nhảy dựng.
Cho nên An Tranh đành phải tới chỗ lão Hoắc, nói suy nghĩ của mình cho đối phương.
Lão Hoắc bảo An Tranh tiếp tục tu hành, để ông ấy suy nghĩ xem có biện pháp nào không.
An Tranh tới cửa phòng học, cảm giác được có khí tức chập chờn, sau đó hắn trông thấy Tiểu Thất Đạo đang ngồi ghế đọc sách, đột nhiên khuôn mặt đỏ bừng giống như uống rượu.
-Tiểu Thất Đạo, đệ làm sao vậy?
An Tranh tiến vào phòng học, vội vàng hỏi.
Tiểu Thất Đạo lắc cái đầu nhỏ:
-An Tranh ca ca…hì hì…hì hì…đệ chóng mặt, thật thoải mái.
An Tranh sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại:
-Đệ sắp tiến cảnh rồi!
Một tháng trước Tiểu Thất Đạo đã tới Thăng Thúy nhất phẩm, không ngờ đã tiến cảnh nhanh như vậy. Tốc độ này quả thực tức chết những người tu hành khác. Do mỗi người khi tiến cảnh có phản ứng khác nhau, cho nên lúc đầu An Tranh mới không biết Tiểu Thất Đạo tiến cảnh. Đúng vào lúc này, Đỗ Sấu Sấu vẻ mặt đau khổ bưng một bát nước thuốc đi tới, nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Thất Đạo, vội vàng chạy tới:
-Mau mau uống bát thuốc này cho tỉnh rượu.
Khúc Lưu Nhi ngăn ở trước người Tiểu Thất Đạo:
-Đó là thuốc tăng thể chất mà sư phụ ta pha chế cho ngươi, chứ không phải thuốc giải rượu…Hơn nữa, Tiểu Thất Đạo cũng không phải là uống rượu.
Bàn tử thở dài:
-Thiên tài đúng là thiên tài, nói tiến cảnh liền tiến cảnh.
Hắn bịt mũi uống hết bát thuốc, sau một lát ôm bụng chạy tới nhà xí:
-Thuốc quỷ quái gì không biết, uống vào lại đi vệ sinh.
An Tranh bế Tiểu Thất Đạo tới phòng của cậu bé để cậu bé ngủ một lát. Mới đi nửa đường thì nghe thấy có tiếng nổ bên kia.
An Tranh vội vàng quay đầu nhìn, liền nhìn thấy nhà xí tan tành.
Đỗ Sấu Sấu xách quần, vẻ mặt hoảng sợ chạy tới:
-Con mẹ nó chứ, vãi cả đái…ta vừa mới thả rắm cái nhà xí đã nổ.
Ở chỗ gác cổng, lão Hoắc bật cười:
-Có người tiến cảnh khi đang ngủ, có người tiến cảnh khi chiến đấu kịch liệt, mà bàn tử ngươi thì đánh rắm tiến cảnh, thật đúng là vô tiền khoáng hậu.
Có lẽ lời của lão Hoắc ảnh hưởng tới An Tranh rất lớn, cho nên hắn luôn cảm thấy thân thể của mình có chỗ không đúng. Phần lớn mọi người nếu biết mình sẽ gặp chuyện không may, bọn họ sẽ trở nên nghi thần nghi quỷ. Rõ ràng không có việc gì, nhưng cứ cho rằng mình sẽ xảy ra chuyện. An Tranh có thái độ lạc quan hơn, dù sao hắn có kinh nghiệm hơn xa những người khác cùng với một cái tâm kiên cường.
An Tranh phát hiện Huyết Bồi Châu không mang lại ảnh hưởng quá lớn tới thân thể của hắn. Nhưng có lẽ sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới tốc độ tăng tu vị.
Cho dù là tiềm chất nửa sao, uống nhiều thảo dược thúy phẩm bạch phẩm như vậy, tương đương ngày ngày đều tẩm bổ, dựa theo đạo lý phải tiến bộ mới đúng. Nhưng trên thực tế, An Tranh cảm thấy đan điền khí hải của mình vẫn chỉ mở ra một khe nhỏ.
Vào ban đêm, An Tranh đi một mình tới Cửu Tinh Đài để kiểm tra, vẫn là nửa sao.
Sau khi thân thể khôi phục, An Tranh thiết lập một kế hoạch tu hành chi tiết cho mấy người Đỗ Sấu Sấu, sau đó đưa cho Khúc Lưu Nhi không ít phương thuốc luyện chế đan dược, giúp bọn họ tăng lên thể chất. Sau đó những lúc đêm dài người tĩnh, hắn tiến vào Nghịch Thiên Ấn tu hành.
Lão Hoắc nói, thời gian trong Nghịch Thiên Ấn là bất động. Cho nên mặc kệ ở trong đó bao lâu, khi ra ngoài vẫn là thời điểm đi vào. Nói cách khác, An Tranh không thiếu thời gian tu hành. Đối với một người có tiềm chất tu hành kém cỏi như hắn mà nói, đây chính là chuyện tốt nhất. Tuy kém cỏi, nhưng không lo lắng thời gian. Cho nên An Tranh một mực cảm ơn lão Hoắc, ân tình lớn như vậy khó mà báo đáp hết được.
Lão Hoắc là một người khoáng đạt, cũng là một người chính trực. Tuy ông ta nói thân thể của ông ta đã tàn phế, nhưng An Tranh tin tưởng, với sự ảnh hưởng và địa vị của lão Hoắc ở Tinh Phẩm Lâu, tùy tiện ném ra ngoài một hai pháp khí hồng phẩm hoặc kim phẩm, là có thể khiến Mộc Trường Yên rơi vào phiền toái vô cùng. Mặc dù không giết được Mộc Trường Yên, thì cũng sẽ khiến Mộc Trường Yên khó sống an bình.
Nhưng lão Hoắc hiểu rõ rằng, cái chết của Hoắc Vũ Phu kỳ thực không liên quan gì tới Mộc Trường Yên. Hoắc Vũ Phu dùng phương thức khiêu chiến với thành chủ cũ để trở thành thành chủ mới. Như vậy phán định hắn phải nhận lời khiêu chiến của người khác. Mộc Trường Yên đánh Hoắc Vũ Phu trong trận tỷ thí, điều này là khó tránh được. Nếu Mộc Trường Yên ác độc hơn, thì đã giết Hoắc Vũ Phu lúc đó rồi.
Nhưng Mộc Trường Yên không làm vậy, nên lão Hoắc không hận Mộc Trường Yên, mà hận chính mình hơn, vì đã không dạy dỗ tốt con trai của mình.
Có những lúc An Tranh cảm thấy lão Hoắc chuyển tình yêu với Hoắc Vũ Phu sang mình, cho nên An Tranh sẽ không làm gì phụ lòng ông ta.
Ngoài thời gian dạy dỗ mấy người kia tu hành, An Tranh dùng phần lớn thời gian còn lại tự tu luyện.
Không gian bên trong Nghịch Thiên Ấn rất kỳ lạ, lão Hoắc từng nói đó là một tiểu thế giới. Đặc điểm của tiểu thế giới này chính là mọi thứ bên trong đều bất động. Lúc An Tranh đi vào, cỏ mọc hoa nở vẫn luôn như vậy, không bao giờ héo tàn. An Tranh đi trên đường nhỏ, thấy một con kiến, đợi An Tranh quay lại, con kiến vẫn bất động ở đó.
Nhưng càng kỳ quái hơn, những thứ này không phải đồ giả, mà là thực sự tồn tại. Con kiến sống đời con kiến, hoa tươi sống đời hoa tươi.
Thần khí, cho dù là đại thần khí, có thể nghịch thiên vận chuyển, nhưng luôn có khuyết điểm.
Thời gian trong Nghịch Thiên Ấn đúng là bất động, nhưng tiến vào đó máu cũng vận chuyển chậm lại, cho nên tốc độ tu luyện tăng rất chậm.
An Tranh cùng lão Hoắc tiến vào tiểu thế giới của Nghịch Thiên Ấn, lão Hoắc không bảo An Tranh lập tức tu hành, mà là bảo hắn ngồi xuống.
-Ngươi có chút nóng vội.
Lão Hoắc nói:
-Nhưng càng nóng vội, càng dễ thất bại.
An Tranh nói:
-Không dám không vội, chỉ còn bốn tháng nữa là tới trận tỷ thí với thư viện Huyễn Thế rồi, mà giờ ta vẫn còn chưa nhập phẩm.
Lão Hoắc gỡ hồ lô rượu đưa cho An Tranh:
-Ngươi hãy nghe ta nói về Nghịch Thiên Ấn này trước đã…sở dĩ Nghịch Thiên Ấn có thể nghịch thiên, là vì nó khiến cho thời gian bất động. Nhưng đây chỉ là giai đoạn sơ cấp của người tu hành, thời gian đình chỉ, tốc độ tăng tu vị cũng rất chậm. Người ở trong này, sinh mạng không lão hóa, nên ngươi cơ hồ không phát triển. Nếu muốn dùng Nghịch Thiên Ấn cho tốt, thì phải hiểu về pháp khí, nhất là pháp khí tử phẩm.
Ông ta cười cười, chỉ vào An Tranh:
-Giờ ngươi chính là một già nhàu mới nổi. Trên người đã có ba pháp khí tử phẩm, nhưng căn bản không dùng đến. Sở dĩ pháp khí tử phẩm có thể được coi là pháp khí cấp cao, bởi vì nó phát triển song song với chủ nhân của nó. Pháp khí tử phẩm biết tự động điều chỉnh trạng thái để thích ứng với thực lực của chủ nhân, giúp chủ nhân phát huy lực công kích hoặc phòng ngự mạnh nhất.
-Nhưng đầu tiên vị chủ nhân đó phải có một chút thực lực. Mà ngươi thì vẫn chưa nhập phẩm, cho nên về cơ bản không có thực lực gì cả. Đây cũng là lý do vì sao ngươi không dùng được pháp khí tử phẩm trong tay. Nghịch Thiên Ấn có thể cho ngươi thời gian, nhưng đây chưa hẳn là chuyện tốt. Chỉ khi nào ngươi có thể khiến thời gian trong Nghịch Thiên Ấn vận chuyển, thì ngươi mới tính là trưởng thành.
An Tranh hơi sững sờ:
-Có ý gì?
Lão Hoắc tiếp tục nói:
-Như vừa nãy ta nói, thực lực bây giờ của ngươi kỳ thực chưa mở hết được Nghịch Thiên Ấn. Bởi vì ngươi quá yếu, cho nên thời gian bên trong này cơ hồ không vận chuyển. Bởi vì không vận chuyển, ngươi liền không tăng tu vị được. Đợi tới khi ngươi đạt tới Thăng Túy nhất phẩm, lúc ngươi tiến vào Nghịch Thiên Ấn, ngươi sẽ phát hiện thời gian trong này chậm rãi vận hành. Con kiến mà ngươi từng nhìn thấy sẽ chậm rãi đi đường. Đối với một sinh vật nhỏ như nó, muốn đi hết còn đường cần thời gian rất lâu, nhưng một khi đã chuyển động, chính là khởi đầu tốt.
-Nếu ngươi một mực không nhập phẩm, mặc kệ ngươi tu hành trong Nghịch Thiên Ấn bao lâu, thì cũng không thể nào nhập phẩm được. Thực lực của ngươi càng mạnh, thời gian trong Nghịch Thiên Ấn sẽ trôi qua càng nhanh. Lúc đầu ta tính toán qua, người tu hành đạt tới Thăng Túy cửu phẩm, tiến vào Nghịch Thiên Ấn tu hành, thời gian bên trong chạy chậm hơn bên ngoài một nghìn lần. Nói cách khác, ngươi ở trong này tu hành một nghìn canh giờ, tương đương với một canh giờ bên ngoài.
-Khi thực lực của ngươi đạt tới Tu Di Cảnh, thì chính là một bước nhảy vọt. Thời gian bên trong Nghịch Thiên Ấn sẽ chạy chậm hơn bên ngoài năm trăm lần. Lúc ngươi đạt tới Tu Di cửu phẩm, thời gian chạy chậm hơn một trăm lần. Lúc ngươi đạt tới Tù Dục Cảnh, thời gian chậm hơn khoảng năm mươi lần. Tới Tù Dục cửu phẩm, khoảng chừng bốn mươi lần. Chờ tới Tiểu Mãn Cảnh, tu hành trong này một tháng, tương đương với một ngày bên ngoài. Tới Đại Mãn Cảnh, tu hành trong này hai mươi ngày, tương đương với bên ngoài một ngày. Tới Tiểu Thiên Cảnh, tu hành trong này mười ngày, tương đương với bên ngoài một ngày.
An Tranh đã hiểu.
Thực lực càng mạnh, thời gian trong Nghịch Thiên Ấn trôi qua càng nhanh. Nghe qua có vẻ tác dụng của Nghịch Thiên Ấn càng yếu khi người tu hành càng mạnh, nhưng trên thực tế, đây mới là chỗ nghịch thiên. Tới cảnh giới Tiểu Thiên Cảnh, kỳ thực tu hành ở đâu cũng không quan trọng lắm.
Lão Hoắc nói:
-Nếu ngươi đạt tới Đại Thiên Cảnh, vậy thì Nghịch Thiên Ấn liền mất đi tác dụng khống chế thời gian. Ngươi tu hành ở đây một ngày, bên ngoài cũng là một ngày. Lý do là vì thực lực của cường giả Đại Thiên Cảnh, đã vượt qua khả năng của pháp khí.
Ông ta mỉm cười nói với An Tranh:
-Cho nên thấy ngươi nóng vội như vậy, ta không thể không khuyên người vài câu. Nghịch Thiên Ấn khác với hai pháp khí tử phẩm kia của ngươi, Hồng Loan Trâm tăng theo thực lực. Ngươi đạt tới Tiểu Thiên Cảnh, Hồng Loan Trâm cũng đạt tới Tiểu Thiên Cảnh. Cho dù để Hồng Loan Trâm tự ra tay trấn áp một cường giả Đại Thiên Cảnh cũng không phải việc khó. Mà Nghịch Thiên Ấn chỉ là một không gian, một pháp khí thay đổi thời gian, không phải dùng để công kích, nhưng có thể dùng để phòng ngự.
Lão Hoắc đứng dậy, kéo An Tranh lên:
-Phải tin tưởng vào bản thân. Ngay cả Huyết Bồi Châu cũng không làm ngươi gục ngã, thì ngươi còn sợ gì? Có những lúc, may mắn chính là một bộ phận của thực lực. Ta chưa từng thấy người nào may mắn hơn ngươi, có lẽ đây chính là ông trời ưu ái.
An Tranh đi theo lão Hoắc rời khỏi Nghịch Thiên Ấn.
-Không nên sốt ruột, đợi nhập phẩm đã rồi hẵng tiến vào Nghịch Thiên Ấn.
Lão Hoắc lấy về hồ lô, sau đó nhíu mày:
-Uống lắm vậy, còn trẻ không nên uống quá nhiều, không tốt cho thân thể.
An Tranh cười cười:
-Lão cứ nói đùa, trong hồ lô của lão toàn là nước.
Lão Hoắc:
-À, quên mất. Kỳ thực cảnh giới cao nhất của uống rượu, chính là uống nước thấy như uống rượu.
An Tranh nghĩ thầm, nếu nói lời này với Chung Cửu Ca, có lẽ sẽ giúp Chung Cửu Ca tăng lên Thiên Thuật. Nhưng giờ Chung Cửu Ca không ở Huyễn Thế Trường Cư, An Tranh đã nhờ Chung Cửu Ca giúp hắn một việc, tới Thiên Hạo Cung ở Nam Cương. An Tranh đoán những kẻ ám sát mình kia có khả năng ra tay với Thiên Hạo Cung, cho nên nhờ Chung Cửu Ca tới đó một chuyến, nhắc nhở Hứa Mi chú ý.
Sau khi lão Hoắc rời đi, An Tranh lâm vào trầm tư, làm sao để tăng cường tiềm chất, khiến cửa mở lớn hơn chút.
Thực lực của hắn vẫn còn quá kém cỏi, không thể nhìn thấy đan điền khí hải bên trong. Nhưng hắn căn cứ vào thể chất của mình để đoán, cửa mở rất nhỏ. Một kỳ tài có một không hai như Tiểu Thất Đạo, cửa có khả năng cao tới một trượng, sau khi mở ra, dù là sông lớn cũng tiến vào được. Mà cửa của An Tranh, khả năng chỉ cao có nửa mét, hơn nữa chỉ mở một khe hở nhỏ, cho dù hắt nước cũng không tiến vào được bao nhiêu.
Hấp thu ít tu vị chi lực, cảnh giới tăng đương nhiên chậm.
An Tranh có chút buồn rầu, cho nên tính toán làm việc khác dời đi sự chú ý, khiến mình bình tĩnh lại rồi nói sau. Hắn tính toán nghĩ biện pháp lấy dược cốc ra khỏi Huyết Bồi Châu. Tuy có thể tùy tiện lấy dược thảo trong Huyết Bồi Châu, nhưng An Tranh không vào trong đó được, nên không thể chăm sóc dược thảo được. Nếu có biện pháp di chuyển dược cốc tới Nghịch Thiên Ấn, vậy thì có thể để Khúc Lưu Nhi tiến vào đó. Một dược si như Khúc Lưu Nhi, thấy nhiều thảo dược như vậy hẳn là vui sướng tới nhảy dựng.
Cho nên An Tranh đành phải tới chỗ lão Hoắc, nói suy nghĩ của mình cho đối phương.
Lão Hoắc bảo An Tranh tiếp tục tu hành, để ông ấy suy nghĩ xem có biện pháp nào không.
An Tranh tới cửa phòng học, cảm giác được có khí tức chập chờn, sau đó hắn trông thấy Tiểu Thất Đạo đang ngồi ghế đọc sách, đột nhiên khuôn mặt đỏ bừng giống như uống rượu.
-Tiểu Thất Đạo, đệ làm sao vậy?
An Tranh tiến vào phòng học, vội vàng hỏi.
Tiểu Thất Đạo lắc cái đầu nhỏ:
-An Tranh ca ca…hì hì…hì hì…đệ chóng mặt, thật thoải mái.
An Tranh sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại:
-Đệ sắp tiến cảnh rồi!
Một tháng trước Tiểu Thất Đạo đã tới Thăng Thúy nhất phẩm, không ngờ đã tiến cảnh nhanh như vậy. Tốc độ này quả thực tức chết những người tu hành khác. Do mỗi người khi tiến cảnh có phản ứng khác nhau, cho nên lúc đầu An Tranh mới không biết Tiểu Thất Đạo tiến cảnh. Đúng vào lúc này, Đỗ Sấu Sấu vẻ mặt đau khổ bưng một bát nước thuốc đi tới, nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Thất Đạo, vội vàng chạy tới:
-Mau mau uống bát thuốc này cho tỉnh rượu.
Khúc Lưu Nhi ngăn ở trước người Tiểu Thất Đạo:
-Đó là thuốc tăng thể chất mà sư phụ ta pha chế cho ngươi, chứ không phải thuốc giải rượu…Hơn nữa, Tiểu Thất Đạo cũng không phải là uống rượu.
Bàn tử thở dài:
-Thiên tài đúng là thiên tài, nói tiến cảnh liền tiến cảnh.
Hắn bịt mũi uống hết bát thuốc, sau một lát ôm bụng chạy tới nhà xí:
-Thuốc quỷ quái gì không biết, uống vào lại đi vệ sinh.
An Tranh bế Tiểu Thất Đạo tới phòng của cậu bé để cậu bé ngủ một lát. Mới đi nửa đường thì nghe thấy có tiếng nổ bên kia.
An Tranh vội vàng quay đầu nhìn, liền nhìn thấy nhà xí tan tành.
Đỗ Sấu Sấu xách quần, vẻ mặt hoảng sợ chạy tới:
-Con mẹ nó chứ, vãi cả đái…ta vừa mới thả rắm cái nhà xí đã nổ.
Ở chỗ gác cổng, lão Hoắc bật cười:
-Có người tiến cảnh khi đang ngủ, có người tiến cảnh khi chiến đấu kịch liệt, mà bàn tử ngươi thì đánh rắm tiến cảnh, thật đúng là vô tiền khoáng hậu.