Tiểu Thất Đạo dùng ba tháng tăng lên Thăng Túy nhị phẩm, bàn tử dùng ba tháng tăng lên Thăng Túy nhất phẩm, thoạt nhìn tốc độ của Tiểu Thất Đạo không hơn bàn tử là bao nhiêu, nhưng trên thực tế, bàn tử mới chỉ là nhập phẩm, mà Tiểu Thất Đạo là thăng phẩm, hai người hoàn toàn không thể so sánh.
Bàn tử che bụng đi tìm Khúc Phong Tử, đau tới nhe răng nhếch miệng. Khúc Phong Tử thấy đũng quần bàn tử thủng một lỗ lớn, không nhịn được hoảng sợ:
-Kẻ nào làm ngươi như vậy?
Bàn tử sửng sốt một lát, sau đó cười mắng:
-Đánh rắm, là đánh rắm!
Khúc Phong Tử hiển nhiên không hiểu, hắn cau mày bảo Đỗ Sấu Sấu nằm xuống để hắn kiểm tra. Sau một lát vỗ bốp vào mông Đỗ Sấu Sấu một cái:
-Không sao, chỉ là nổ lòi ra trĩ, ta đã nhét về giúp ngươi. Tí nữa dùng thuốc trị ngoại thương là tốt rồi, mấy ngày nữa ăn ít thôi, cũng đừng đi vệ sinh. Nếu nhịn không được thì ngươi nghĩ biện pháp nôn ra, đừng đi vệ sinh.
Bàn tử che mặt:
-Ông trời ạ, sao số tôi khổ thế này!
An Tranh thấy Đỗ Sấu Sấu không có việc gì, bế Tiểu Thất Đạo trở về phòng. Tiểu Thất Đạo mơ mơ màng màng như đang say rượu, lúc khóc lúc cười. Lúc thì hô sảng khoái, lúc thì khóc đòi mẹ. Cậu bé mới chỉ bốn tuổi mà thôi, là lúc cần mẹ nhất, nhưng Diệp đại nương đã tới kinh đô Đại Yến, đợi tới lúc gặp lại thì Tiểu Thất Đạo đã là một thiếu niên tám tuổi.
Hiện tại ba đệ tử của An Tranh, Tiểu Thất Đạo đạt tới Thăng Túy nhị phẩm, Đỗ Sấu Sấu nhập phẩm, Khúc Lưu Nhi đã nhập phẩm từ một tháng trước. Ngược lại vị thầy giáo này, vị tông chủ đại nhân của Thiên Khải Tông này, vẫn còn chưa nhập phẩm.
An Tranh đặt Tiểu Thất Đạo xuống giường, đắp chăn cho cậu bé, an ủi vài câu. Tiểu Thất Đạo nắm lấy tay An Tranh, vung loạn xạ nói:
-An Tranh ca ca chớ đi, đệ muốn huynh ở đây bảo vệ đệ, trong này có con cọp lớn quá! À, không phải cọp, mà là con mèo. An Tranh ca ca, đó là mèo con của huynh, sao nó lại biến thành bàn tử ca ca rồi…An Tranh ca ca, phía sau huynh còn có người.
An Tranh quay đầu lại nhìn, không thấy ai cả, Tiểu Thất Đạo như là say rượu rồi.
An Tranh ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất Đạo, tùy ý để cho Tiểu Thất Đạo vung vẩy tay mình. Tiểu Thất Đạo càng ngày càng nói năng linh tinh, đợi cậu bé mệt mỏi lăn ra ngủ, An Tranh mới đứng dậy.
Hắn gỡ tay Tiểu Thất Đạo ra, định bỏ vào trong chăn, Tiểu Thất Đạo vẫn còn lẩm bẩm:
-Đệ biết hát nhạc thiếu nhi…mẹ, mẹ đừng đi được không? Mẹ, con đã có thể tu hành, chờ tới lúc con mạnh mẽ, con sẽ đi cứu mẹ…An Tranh ca ca, huynh đừng sợ, huynh sẽ trở thành tông chủ vĩ đại nhất, trở thành người tu hành mạnh nhất…Ủa, An Tranh ca ca, vì sao huynh lại có một cánh cửa lớn như vậy?
An Tranh cười rộ lên, đắp chăn cho Tiểu Thất Đạo rồi mới ra khỏi phòng.
Tiểu Thất Đạo nghiêng người:
-Tiểu Thất Đạo cũng có một cánh cửa, cao như cây đại thụ vậy. Cửa của An Tranh ca ca còn lớn hơn Tiểu Thất Đạo, cao như ngọn núi vậy. Đẩy cửa của Tiểu Thất Đạo đã mệt rồi, đây cửa của An Tranh ca ca còn mệt hơn.
An Tranh không nghe thấy lời này của Tiểu Thất Đạo, hắn tới tìm lão Hoắc thương lượng làm sao để di chuyển dược cốc tới Nghịch Thiên Ấn. Những thảo dược kia không có quá nhiều ý nghĩa với An Tranh, nhưng lại rất quan trọng với Khúc Lưu Nhi. Mỗi người tu hành đều có ‘Đạo’ của mình, mà ‘Đạo’ của Khúc Lưu Nhi đã được định sẵn rồi. Nàng yêu thích y thuật hơn xa tu hành. Lúc đầu Khúc Phong Tử dẫn nàng tới cầu khẩn thư viện Huyễn Thế, nàng có chút kháng cự, vì nàng không muốn tu hành.
Nếu như giúp nàng tiếp xúc với những thảo dược quý hiếm kia, có lẽ nàng sẽ hiểu về y thuật càng sâu, trợ giúp rất lớn tới việc tu hành.
Lão Hoắc và An Tranh bàn bạc thật lâu cũng không tìm được biện pháp. Tuy nhiên lão Hoắc nói đừng nóng vội, ông ta chỉ cần một thứ, có thứ này rồi, việc di chuyển dược điền không còn khó khăn. An Tranh hỏi ông ta cần thứ gì, lão Hoắc nói, chính là ngươi a, ta chỉ chờ ngươi nhập phẩm, ta liền có biện pháp.
An Tranh nhíu mày:
-Đừng tưởng rằng ta sẽ rơi vào bẫy của lão. Có phải lão đang ngầm nói ta là đồ vật không.
Lão Hoắc nhún vai:
-Ngươi là đồ vật.
An Tranh:
-Có ý tứ sao…
Lão Hoắc:
-Nhưng thú vị.
An Tranh:
-Nghiêm túc một chút được không, lão nên nhớ lão là tiền bối giang hồ đấy.
Lão Hoắc bĩu môi:
-Ta chưa bao giờ là tiền bối giang hồ. Nếu không phải vì con ta, thì ta đã không tiến vào giang hồ rồi.
An Tranh không nhịn được hỏi:
-Lão nói tu vị đã bị phế, vì sao?
Sắc mặt của lão Hoắc trở nên ảm đạm, sau đó cười cười:
-Tuy không muốn nhắc lại, nhưng dù sao chuyện này xảy ra đã lâu, nói ra cũng không sao. Ngươi có biết vì sao ta vượt qua những người có thiên phú tốt hơn ta, trở thành đại sư luyện khí số một số hai của Tinh Phẩm Lâu không?
An Tranh lắc đầu.
Lão Hoắc nói:
-Bởi vì ta đủ hung ác với chính mình. Ta biết thiên phú luyện khí của mình không bằng người khác, cho nên ta đã tự hủy đan điền khí hải…
-A!
An Tranh kinh hô một tiếng, sắc mặt thay đổi.
Lão Hoắc không biểu hiện gì, ngược lại càng nói càng thoải mái:
-Ngươi cũng biết, luyện khí và luyện đan giống nhau ở chỗ, đều cần một đỉnh lô tốt. Về luyện đan, lò đan càng tốt, xác suất luyện ra đan dược thượng phẩm càng cao. Lò đan bằng sắt bình thường, cùng lắm chỉ luyện được phàm vật. Nếu muốn luyện được đan dược thúy phẩm, cần dùng lò đan có chất liệu đặc biệt. Chất liệu càng tốt, lò đan càng mạnh. Mà chất liệu tốt nhất trên đời này, chính là thiên thạch, nhưng thiên thạch quá khan hiếm.
-Một miếng thiên thạch cỡ ngón tay cái, thêm vào đó thép tinh, có thể tạo ra một pháp khí tử phẩm. Lúc ta còn trẻ, ngoài ý muốn có được một khối thiên thạch cỡ bàn tay, không dám nói cho bất kỳ kẻ nào, bởi vì có thể dẫn tới họa sát thân. Lúc đó, ta hung ác hơn so với hiện tại nhiều.
-Ta vốn không có hứng thú với việc tu hành, tuy nhiên lúc trước có người từng nói qua, ta là người có hy vọng nhất trong Tinh Phẩm Lâu trở thành cường giả Tiểu Thiên Cảnh trong ngần ấy năm. Nhưng ta không thích tu hành, chỉ thích luyện khí. Đã muốn luyện khí, vậy thì giấc mộng lớn nhất chính là có một đỉnh lô cực phẩm. Đúng lúc này ta nhặt được một khối thiên thạch, nhưng việc chế tạo đỉnh lô lại không phải sở trường của ta. Ta muốn tạo ra một đỉnh lô chỉ có ta mới sử dụng được, hơn nữa là đỉnh lô có thể tạo ra pháp khí tử phẩm…Cho nên ta gỡ đan điền khí hải của ta xuống.
Ông ta cười cười, có chút đắng chát:
-Ta lấy lý do mình bị bệnh rồi ra ngoài ở nửa năm. Ta chuẩn bị đủ thuốc men và các vật khác, ở trong một sơn cốc nhỏ tự mổ bụng. Ta lấy đan điền khí hải ra, sau đó cắn răng tự khâu miệng vết thương. Nghĩ tới lúc đó ta không chết, thật đúng là kỳ tích. Đợi ta khôi phục lại, ta liền hòa tan đan điền khí hải vào trong thiên thạch, chế tạo ra đệ nhất đỉnh lô của riêng ta, kích cỡ bằng bàn tay.
-Dù đỉnh lô nhỏ, nhưng ngươi chớ coi thường nó. Vật này không thêm vào bất kỳ cái gì, chỉ có đan điền khí hải của ta và thiên thạch. Từ ngày đó trở đi, tu vị của ta bị phế bỏ, không thể tu hành được nữa. Cho nên lúc trở về Tinh Phẩm Lâu, ta nói dối là có người hủy đan điền khí hải của ta, không ai nghi ngờ. Từ đó về sau, ta trở thành người bị vứt bỏ của Tinh Phẩm Lâu, lúc ấy ta không bị đuổi, đều là nhờ ơn của Tạ lâu chủ.
-Một người không thể tu hành, đương nhiên không có khả năng luyện chế được pháp khí. Nhưng ta tin tưởng chắc chắn rằng ta có thể, cho nên đợi khi tất cả mọi người không chú ý tới ta nữa, ta bắt đầu điên cuồng học tập. Ta học thuộc các phương pháp luyện khí. Các sư huynh đệ nhìn thấy đều xì mũi coi thường. Mà ngay cả lâu chủ nhìn thấy cũng phải thở dài. Về sau ta nghe nói, đã có không ít người khuyên bảo lâu chủ đuổi ta khỏi Tinh Phẩm Lâu, không thể để ta phá hủy dánh tiếng của Tinh Phẩm Lâu.
-Nhưng lâu chủ một mực không đồng ý. Ông ấy nói cho dù để ta làm người quét rác của Tinh Phẩm Lâu, cũng sẽ không đuổi ta đi. Ta nghe được câu này, ta liền biết, cả đời mình không cắt đứt được quan hệ với Tinh Phẩm Lâu. Năm đó ta mười sáu tuổi, các sư huynh đệ của ta đã tiến bộ về mặt luyện khí, mà ta thì chưa từng thành công.
Lão Hoắc nhìn về phía An Tranh:
-Nhưng ngươi phải biết, ta chỉ đang đợi cơ hội tới, một cơ hội trở nên nổi bật. Nếu như chuyện của ta lan truyền ra ngoài, thì sẽ tạo ra hiệu ưng lớn cỡ nào? Ta không phải người tu hành, thậm chí không bằng một người bình thường, nhưng ta vẫn có thể luyện khí. Ta không có tu vị chi lực, thậm chí thể lực yếu ớt, nhưng đỉnh lô của ta tương thông với huyết mạch.
Nói tới đây, tâm tình của lão Hoắc có tránh khỏi phập phồng, An Tranh có thể hiểu được cảm giác này, bị bỏ mặc một thời gian, sau đó bộc phát. Từ đè nén tới phóng thích, cảm giác khoái cảm khi bùng nổ.
-Đó là một buổi thi lớn, đồng môn sư huynh đệ của ta đều tới đông đủ, nhưng không ai nói cho ta biết. Bởi vì mọi người đều cho rằng ta là phế vật. Các sư huynh đệ khác của ta đều có đỉnh lô của mình. Phần lớn đỉnh lô đều rất lớn, bởi vì lúc mới ở giai đoạn đầu, luyện khí cần luyện lớn, càng lớn chứng tỏ lực khống chế càng mạnh. Cho nên đỉnh lộ của bọn họ, nhỏ nhất cũng cao tới nửa người.
-Những đỉnh lộ kia, đều là sư phụ của bọn họ lựa chọn tỉ mỉ cho bọn họ. Mỗi người dốc hết toàn lực ở buổi thi, hy vọng được lâu chủ coi trọng. Mà ngày đó, ta cũng đi. Ta cầm theo đỉnh lô cỡ bàn tay tới đó, đương nhiên bị tất cả mọi người cười nhạo. Có người muốn đuổi ta ra ngoài, nhưng lâu chủ nói, lưu lại nhìn xem.
-Sau đó tất cả mọi người hoàn thành tác phẩm của mình, đều không tồi. Ít nhất ở cái tuổi của bọn họ, đã coi như không tồi. Sau đó ta nói, để ta thử xem. Bọn họ mỉa mai ta, cười nhạo ta, nhưng ta bất vi sở động. Lâu chủ nói, ngươi cứ cố hết sức là được rồi. Lúc ấy ông ta căn bản không chú ý tới, đỉnh lô mà ta cầm, chính là làm từ thiên thạch. Bởi vì máu của ta đã thay đổi hình dạng của thiên thạch.
-Sư huynh đệ của ta đều luyện pháp khí cấp thấp nhất, để không xảy ra việc gì ngoài ý muốn. Không ai muốn thất bại, không cần phải mạo hiểm ngay lúc đầu.
Lão Hoắc nói:
-Lúc đó ta nói, ta sẽ luyện một pháp khí bạch phẩm.
Ông ta cười:
-Bọn họ tưởng ta phát điên, đều dùng ánh mắt thương hại nhìn ta.
An Tranh nói:
-Chắc hẳn lão đã thành công.
Lão Hoắc cười rộ lên:
-Sai, ta thất bại…Ta vốn định luyện một pháp khí bạch phẩm, sau đó ta phát hiện mình còn có thể làm tốt hơn, vì vậy ta thay đổi chủ ý, luyện một pháp khí hồng phẩm.
An Tranh sửng sốt môt lát, sau đó cũng cười:
-Thành công chứ?
Lão Hoắc cười vui vẻ:
-Đương nhiên là thành công. Ta là phế nhân, không thể tu hành, nhưng ta có thể luyện ra pháp khí hồng phẩm. Lúc ấy lâu chủ đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc. Ông ấy từ đài cao bước nhanh xuống, cẩn thận nhìn ta.
Lão Hoắc chỉ vào mình:
-Ta nói, từ nay về sau, ta chính là chiêu bài của Tinh Phẩm Lâu.
An Tranh nói:
-Lâu chủ có ôm lão rồi hôn một cái không?
Lão Hoắc trừng mắt nhìn hắn:
-Lâu chủ là cha ta, nhưng ông ấy chưa bao giờ gần gũi ta.
An Tranh ngạc nhiên, cảm thấy có chút bi thương.
Lão Hoắc thở dài một tiếng:
-Vì sao ta gỡ đan điền khí hải của mình? CŨng là vì ta là con của lâu chủ Tinh Phẩm Lâu, ta không thể thua, không thể thua bất kỳ kẻ nào. Thiên phú luyện khí của ta không tốt, cho dù có thiên phú tu hành, thì có làm được gì?
Đúng vào lúc này, An Tranh trông thấy một thiếu niên ở cửa thư viện phía đối diện. Thiếu niên mặc áo trắng, thân hình thon dài, khuôn mặt thanh tú. Thiếu niên kia đứng ở cửa, hơi cúi người nói:
-Ta muốn học nghệ.
Lúc hắn đứng thẳng người lại, có nhìn thoáng qua Thiên Khải Vũ Viện. An Tranh không biết thiếu niên này, nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy thiếu niên này có chút quen thuộc.
Tiểu Thất Đạo dùng ba tháng tăng lên Thăng Túy nhị phẩm, bàn tử dùng ba tháng tăng lên Thăng Túy nhất phẩm, thoạt nhìn tốc độ của Tiểu Thất Đạo không hơn bàn tử là bao nhiêu, nhưng trên thực tế, bàn tử mới chỉ là nhập phẩm, mà Tiểu Thất Đạo là thăng phẩm, hai người hoàn toàn không thể so sánh.
Bàn tử che bụng đi tìm Khúc Phong Tử, đau tới nhe răng nhếch miệng. Khúc Phong Tử thấy đũng quần bàn tử thủng một lỗ lớn, không nhịn được hoảng sợ:
-Kẻ nào làm ngươi như vậy?
Bàn tử sửng sốt một lát, sau đó cười mắng:
-Đánh rắm, là đánh rắm!
Khúc Phong Tử hiển nhiên không hiểu, hắn cau mày bảo Đỗ Sấu Sấu nằm xuống để hắn kiểm tra. Sau một lát vỗ bốp vào mông Đỗ Sấu Sấu một cái:
-Không sao, chỉ là nổ lòi ra trĩ, ta đã nhét về giúp ngươi. Tí nữa dùng thuốc trị ngoại thương là tốt rồi, mấy ngày nữa ăn ít thôi, cũng đừng đi vệ sinh. Nếu nhịn không được thì ngươi nghĩ biện pháp nôn ra, đừng đi vệ sinh.
Bàn tử che mặt:
-Ông trời ạ, sao số tôi khổ thế này!
An Tranh thấy Đỗ Sấu Sấu không có việc gì, bế Tiểu Thất Đạo trở về phòng. Tiểu Thất Đạo mơ mơ màng màng như đang say rượu, lúc khóc lúc cười. Lúc thì hô sảng khoái, lúc thì khóc đòi mẹ. Cậu bé mới chỉ bốn tuổi mà thôi, là lúc cần mẹ nhất, nhưng Diệp đại nương đã tới kinh đô Đại Yến, đợi tới lúc gặp lại thì Tiểu Thất Đạo đã là một thiếu niên tám tuổi.
Hiện tại ba đệ tử của An Tranh, Tiểu Thất Đạo đạt tới Thăng Túy nhị phẩm, Đỗ Sấu Sấu nhập phẩm, Khúc Lưu Nhi đã nhập phẩm từ một tháng trước. Ngược lại vị thầy giáo này, vị tông chủ đại nhân của Thiên Khải Tông này, vẫn còn chưa nhập phẩm.
An Tranh đặt Tiểu Thất Đạo xuống giường, đắp chăn cho cậu bé, an ủi vài câu. Tiểu Thất Đạo nắm lấy tay An Tranh, vung loạn xạ nói:
-An Tranh ca ca chớ đi, đệ muốn huynh ở đây bảo vệ đệ, trong này có con cọp lớn quá! À, không phải cọp, mà là con mèo. An Tranh ca ca, đó là mèo con của huynh, sao nó lại biến thành bàn tử ca ca rồi…An Tranh ca ca, phía sau huynh còn có người.
An Tranh quay đầu lại nhìn, không thấy ai cả, Tiểu Thất Đạo như là say rượu rồi.
An Tranh ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất Đạo, tùy ý để cho Tiểu Thất Đạo vung vẩy tay mình. Tiểu Thất Đạo càng ngày càng nói năng linh tinh, đợi cậu bé mệt mỏi lăn ra ngủ, An Tranh mới đứng dậy.
Hắn gỡ tay Tiểu Thất Đạo ra, định bỏ vào trong chăn, Tiểu Thất Đạo vẫn còn lẩm bẩm:
-Đệ biết hát nhạc thiếu nhi…mẹ, mẹ đừng đi được không? Mẹ, con đã có thể tu hành, chờ tới lúc con mạnh mẽ, con sẽ đi cứu mẹ…An Tranh ca ca, huynh đừng sợ, huynh sẽ trở thành tông chủ vĩ đại nhất, trở thành người tu hành mạnh nhất…Ủa, An Tranh ca ca, vì sao huynh lại có một cánh cửa lớn như vậy?
An Tranh cười rộ lên, đắp chăn cho Tiểu Thất Đạo rồi mới ra khỏi phòng.
Tiểu Thất Đạo nghiêng người:
-Tiểu Thất Đạo cũng có một cánh cửa, cao như cây đại thụ vậy. Cửa của An Tranh ca ca còn lớn hơn Tiểu Thất Đạo, cao như ngọn núi vậy. Đẩy cửa của Tiểu Thất Đạo đã mệt rồi, đây cửa của An Tranh ca ca còn mệt hơn.
An Tranh không nghe thấy lời này của Tiểu Thất Đạo, hắn tới tìm lão Hoắc thương lượng làm sao để di chuyển dược cốc tới Nghịch Thiên Ấn. Những thảo dược kia không có quá nhiều ý nghĩa với An Tranh, nhưng lại rất quan trọng với Khúc Lưu Nhi. Mỗi người tu hành đều có ‘Đạo’ của mình, mà ‘Đạo’ của Khúc Lưu Nhi đã được định sẵn rồi. Nàng yêu thích y thuật hơn xa tu hành. Lúc đầu Khúc Phong Tử dẫn nàng tới cầu khẩn thư viện Huyễn Thế, nàng có chút kháng cự, vì nàng không muốn tu hành.
Nếu như giúp nàng tiếp xúc với những thảo dược quý hiếm kia, có lẽ nàng sẽ hiểu về y thuật càng sâu, trợ giúp rất lớn tới việc tu hành.
Lão Hoắc và An Tranh bàn bạc thật lâu cũng không tìm được biện pháp. Tuy nhiên lão Hoắc nói đừng nóng vội, ông ta chỉ cần một thứ, có thứ này rồi, việc di chuyển dược điền không còn khó khăn. An Tranh hỏi ông ta cần thứ gì, lão Hoắc nói, chính là ngươi a, ta chỉ chờ ngươi nhập phẩm, ta liền có biện pháp.
An Tranh nhíu mày:
-Đừng tưởng rằng ta sẽ rơi vào bẫy của lão. Có phải lão đang ngầm nói ta là đồ vật không.
Lão Hoắc nhún vai:
-Ngươi là đồ vật.
An Tranh:
-Có ý tứ sao…
Lão Hoắc:
-Nhưng thú vị.
An Tranh:
-Nghiêm túc một chút được không, lão nên nhớ lão là tiền bối giang hồ đấy.
Lão Hoắc bĩu môi:
-Ta chưa bao giờ là tiền bối giang hồ. Nếu không phải vì con ta, thì ta đã không tiến vào giang hồ rồi.
An Tranh không nhịn được hỏi:
-Lão nói tu vị đã bị phế, vì sao?
Sắc mặt của lão Hoắc trở nên ảm đạm, sau đó cười cười:
-Tuy không muốn nhắc lại, nhưng dù sao chuyện này xảy ra đã lâu, nói ra cũng không sao. Ngươi có biết vì sao ta vượt qua những người có thiên phú tốt hơn ta, trở thành đại sư luyện khí số một số hai của Tinh Phẩm Lâu không?
An Tranh lắc đầu.
Lão Hoắc nói:
-Bởi vì ta đủ hung ác với chính mình. Ta biết thiên phú luyện khí của mình không bằng người khác, cho nên ta đã tự hủy đan điền khí hải…
-A!
An Tranh kinh hô một tiếng, sắc mặt thay đổi.
Lão Hoắc không biểu hiện gì, ngược lại càng nói càng thoải mái:
-Ngươi cũng biết, luyện khí và luyện đan giống nhau ở chỗ, đều cần một đỉnh lô tốt. Về luyện đan, lò đan càng tốt, xác suất luyện ra đan dược thượng phẩm càng cao. Lò đan bằng sắt bình thường, cùng lắm chỉ luyện được phàm vật. Nếu muốn luyện được đan dược thúy phẩm, cần dùng lò đan có chất liệu đặc biệt. Chất liệu càng tốt, lò đan càng mạnh. Mà chất liệu tốt nhất trên đời này, chính là thiên thạch, nhưng thiên thạch quá khan hiếm.
-Một miếng thiên thạch cỡ ngón tay cái, thêm vào đó thép tinh, có thể tạo ra một pháp khí tử phẩm. Lúc ta còn trẻ, ngoài ý muốn có được một khối thiên thạch cỡ bàn tay, không dám nói cho bất kỳ kẻ nào, bởi vì có thể dẫn tới họa sát thân. Lúc đó, ta hung ác hơn so với hiện tại nhiều.
-Ta vốn không có hứng thú với việc tu hành, tuy nhiên lúc trước có người từng nói qua, ta là người có hy vọng nhất trong Tinh Phẩm Lâu trở thành cường giả Tiểu Thiên Cảnh trong ngần ấy năm. Nhưng ta không thích tu hành, chỉ thích luyện khí. Đã muốn luyện khí, vậy thì giấc mộng lớn nhất chính là có một đỉnh lô cực phẩm. Đúng lúc này ta nhặt được một khối thiên thạch, nhưng việc chế tạo đỉnh lô lại không phải sở trường của ta. Ta muốn tạo ra một đỉnh lô chỉ có ta mới sử dụng được, hơn nữa là đỉnh lô có thể tạo ra pháp khí tử phẩm…Cho nên ta gỡ đan điền khí hải của ta xuống.
Ông ta cười cười, có chút đắng chát:
-Ta lấy lý do mình bị bệnh rồi ra ngoài ở nửa năm. Ta chuẩn bị đủ thuốc men và các vật khác, ở trong một sơn cốc nhỏ tự mổ bụng. Ta lấy đan điền khí hải ra, sau đó cắn răng tự khâu miệng vết thương. Nghĩ tới lúc đó ta không chết, thật đúng là kỳ tích. Đợi ta khôi phục lại, ta liền hòa tan đan điền khí hải vào trong thiên thạch, chế tạo ra đệ nhất đỉnh lô của riêng ta, kích cỡ bằng bàn tay.
-Dù đỉnh lô nhỏ, nhưng ngươi chớ coi thường nó. Vật này không thêm vào bất kỳ cái gì, chỉ có đan điền khí hải của ta và thiên thạch. Từ ngày đó trở đi, tu vị của ta bị phế bỏ, không thể tu hành được nữa. Cho nên lúc trở về Tinh Phẩm Lâu, ta nói dối là có người hủy đan điền khí hải của ta, không ai nghi ngờ. Từ đó về sau, ta trở thành người bị vứt bỏ của Tinh Phẩm Lâu, lúc ấy ta không bị đuổi, đều là nhờ ơn của Tạ lâu chủ.
-Một người không thể tu hành, đương nhiên không có khả năng luyện chế được pháp khí. Nhưng ta tin tưởng chắc chắn rằng ta có thể, cho nên đợi khi tất cả mọi người không chú ý tới ta nữa, ta bắt đầu điên cuồng học tập. Ta học thuộc các phương pháp luyện khí. Các sư huynh đệ nhìn thấy đều xì mũi coi thường. Mà ngay cả lâu chủ nhìn thấy cũng phải thở dài. Về sau ta nghe nói, đã có không ít người khuyên bảo lâu chủ đuổi ta khỏi Tinh Phẩm Lâu, không thể để ta phá hủy dánh tiếng của Tinh Phẩm Lâu.
-Nhưng lâu chủ một mực không đồng ý. Ông ấy nói cho dù để ta làm người quét rác của Tinh Phẩm Lâu, cũng sẽ không đuổi ta đi. Ta nghe được câu này, ta liền biết, cả đời mình không cắt đứt được quan hệ với Tinh Phẩm Lâu. Năm đó ta mười sáu tuổi, các sư huynh đệ của ta đã tiến bộ về mặt luyện khí, mà ta thì chưa từng thành công.
Lão Hoắc nhìn về phía An Tranh:
-Nhưng ngươi phải biết, ta chỉ đang đợi cơ hội tới, một cơ hội trở nên nổi bật. Nếu như chuyện của ta lan truyền ra ngoài, thì sẽ tạo ra hiệu ưng lớn cỡ nào? Ta không phải người tu hành, thậm chí không bằng một người bình thường, nhưng ta vẫn có thể luyện khí. Ta không có tu vị chi lực, thậm chí thể lực yếu ớt, nhưng đỉnh lô của ta tương thông với huyết mạch.
Nói tới đây, tâm tình của lão Hoắc có tránh khỏi phập phồng, An Tranh có thể hiểu được cảm giác này, bị bỏ mặc một thời gian, sau đó bộc phát. Từ đè nén tới phóng thích, cảm giác khoái cảm khi bùng nổ.
-Đó là một buổi thi lớn, đồng môn sư huynh đệ của ta đều tới đông đủ, nhưng không ai nói cho ta biết. Bởi vì mọi người đều cho rằng ta là phế vật. Các sư huynh đệ khác của ta đều có đỉnh lô của mình. Phần lớn đỉnh lô đều rất lớn, bởi vì lúc mới ở giai đoạn đầu, luyện khí cần luyện lớn, càng lớn chứng tỏ lực khống chế càng mạnh. Cho nên đỉnh lộ của bọn họ, nhỏ nhất cũng cao tới nửa người.
-Những đỉnh lộ kia, đều là sư phụ của bọn họ lựa chọn tỉ mỉ cho bọn họ. Mỗi người dốc hết toàn lực ở buổi thi, hy vọng được lâu chủ coi trọng. Mà ngày đó, ta cũng đi. Ta cầm theo đỉnh lô cỡ bàn tay tới đó, đương nhiên bị tất cả mọi người cười nhạo. Có người muốn đuổi ta ra ngoài, nhưng lâu chủ nói, lưu lại nhìn xem.
-Sau đó tất cả mọi người hoàn thành tác phẩm của mình, đều không tồi. Ít nhất ở cái tuổi của bọn họ, đã coi như không tồi. Sau đó ta nói, để ta thử xem. Bọn họ mỉa mai ta, cười nhạo ta, nhưng ta bất vi sở động. Lâu chủ nói, ngươi cứ cố hết sức là được rồi. Lúc ấy ông ta căn bản không chú ý tới, đỉnh lô mà ta cầm, chính là làm từ thiên thạch. Bởi vì máu của ta đã thay đổi hình dạng của thiên thạch.
-Sư huynh đệ của ta đều luyện pháp khí cấp thấp nhất, để không xảy ra việc gì ngoài ý muốn. Không ai muốn thất bại, không cần phải mạo hiểm ngay lúc đầu.
Lão Hoắc nói:
-Lúc đó ta nói, ta sẽ luyện một pháp khí bạch phẩm.
Ông ta cười:
-Bọn họ tưởng ta phát điên, đều dùng ánh mắt thương hại nhìn ta.
An Tranh nói:
-Chắc hẳn lão đã thành công.
Lão Hoắc cười rộ lên:
-Sai, ta thất bại…Ta vốn định luyện một pháp khí bạch phẩm, sau đó ta phát hiện mình còn có thể làm tốt hơn, vì vậy ta thay đổi chủ ý, luyện một pháp khí hồng phẩm.
An Tranh sửng sốt môt lát, sau đó cũng cười:
-Thành công chứ?
Lão Hoắc cười vui vẻ:
-Đương nhiên là thành công. Ta là phế nhân, không thể tu hành, nhưng ta có thể luyện ra pháp khí hồng phẩm. Lúc ấy lâu chủ đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc. Ông ấy từ đài cao bước nhanh xuống, cẩn thận nhìn ta.
Lão Hoắc chỉ vào mình:
-Ta nói, từ nay về sau, ta chính là chiêu bài của Tinh Phẩm Lâu.
An Tranh nói:
-Lâu chủ có ôm lão rồi hôn một cái không?
Lão Hoắc trừng mắt nhìn hắn:
-Lâu chủ là cha ta, nhưng ông ấy chưa bao giờ gần gũi ta.
An Tranh ngạc nhiên, cảm thấy có chút bi thương.
Lão Hoắc thở dài một tiếng:
-Vì sao ta gỡ đan điền khí hải của mình? CŨng là vì ta là con của lâu chủ Tinh Phẩm Lâu, ta không thể thua, không thể thua bất kỳ kẻ nào. Thiên phú luyện khí của ta không tốt, cho dù có thiên phú tu hành, thì có làm được gì?
Đúng vào lúc này, An Tranh trông thấy một thiếu niên ở cửa thư viện phía đối diện. Thiếu niên mặc áo trắng, thân hình thon dài, khuôn mặt thanh tú. Thiếu niên kia đứng ở cửa, hơi cúi người nói:
-Ta muốn học nghệ.
Lúc hắn đứng thẳng người lại, có nhìn thoáng qua Thiên Khải Vũ Viện. An Tranh không biết thiếu niên này, nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy thiếu niên này có chút quen thuộc.