An Tranh cảm thấy như từng quen biết với thiếu niên áo trắng kia, nhưng trong trí nhớ của An Tranh tuyệt đối không có khuôn mặt như vậy. An Tranh cảm thấy quen thuộc là vì ánh mắt của thiếu niên. An Tranh nhớ lại xem mình từng gặp đôi mắt đó ở nơi nào. Nhưng hắn không quá để ý, bởi vì những thiếu niên tới cửa tông môn muốn học nghệ, ánh mắt đều khá giống nhau.
An Tranh luôn có lòng kính trọng với những thiếu niên dám đứng ở cửa tông môn nói chuyện. Năm đó bản thân hắn cũng như vậy, lựa chọn tông môn tu hành, sau đó đứng ở cửa nói, ta muốn trở thành đệ tử nơi này, trở thành người xuất sắc nhất.
Về sau, hắn thành công.
Tiếp đón thiếu niên áo trắng là vài hộ viện hung ác. Từ sau khi Mộc Trường Yên rời đi, thư viện Huyễn Thế càng trở nên suy đồi. Lúc Mộc Trường Yên còn ở, ít nhất những người kia không dám rêu rao. Nhưng từ lúc Khâu Trường Thần trở thành viện trưởng, cà ngày liền ở trong thành Huyễn Thế Trường Cư hưởng thụ, chẳng hề giống quân nhân chút nào.
Có lẽ do hắn sinh hoạt đè nén trong quân đội đã quá lâu, vừa tới thành Huyễn Thế Trường Cư này, được vô số người nịnh nọt, bắt đầu trở nên phóng túng. Không tới tửu lâu thì tới thanh lâu để chơi bời. Ba mươi kỵ binh thuộc Thiết Lưu Hỏa có kỷ luật nghiêm minh kia, cũng bị lây nhiễm cái không khí xấu xí của Huyễn Thế Trường Cư.
Vài hộ viện đi tới, vừa định mở miệng mắng, thì thiếu niên áo trắng đã ném vài tấm ngân phiếu xuống đất, mỗi tấm giá trị vạn lượng bạc.
-Mời các vị cầm lấy mà uống trà.
Hắn nói một chữ ‘mời’, nhưng vẻ mặt đầy kiêu căng. Hắn cũng không đưa ngân phiếu tận tay, mà là vung xuống đất. Đám hộ viện của thư viện đều sửng sốt, lúc bọn họ nhìn thấy con số trên tấm ngân phiếu, lập tức nở nụ cười, sau đó cúi người khom lưng nghênh đón thiếu niên áo trắng tiến vào.
-Vị công tử này, có cần ta dẫn ngài tới gặp tiên sinh phụ trách tuyển đệ tử không?
-Không cần, dẫn ta tới Cửu Tinh Đài.
-Việc này hơi khó, nếu như không có sự cho phép của tiên sinh, người ngoài không thể tùy tiện tới gần Cửu Tinh Đài.
-Cầm lấy mà mua rượu uống.
Thiếu niên áo trắng lại đưa tới vài tấm ngân phiếu, hộ viện này lập tức cười như hoa nở:
-Tuy nhiên ta thấy thiếu gia rất quen mắt, quả nhiên là duyên phận. Cho dù bị mắng chửi ta cũng mặc kệ, để ta dẫn đường cho công tử.
Thiếu niên áo trắng ừ một tiếng, cũng không nói nhiều.
Bề ngoài có vẻ khách khí, nhưng thực tế đầy cao ngạo, không để đám hộ vệ này vào mắt.
An Tranh cảm thấy có chút kỳ quái. Những người thuộc đại gia tộc trong thành Huyễn Thế Trường Cư thường sẽ không đưa đệ tử ưu tú nhất của mình tới thư viện Huyễn Thế. Phần lớn đều đưa ra ngoài thành để tu hành, thậm chí đưa tới tông môn của Đại Hi. Tu luyện ở trong thư viện thường là những người có chút nguyên nhân không dám ra ngoài, hoặc là gia tộc không đủ thực lực để đưa bọn họ tới chỗ tốt hơn.
Thiếu niên này có một khí chất rất kỳ quái, âm trầm, cực kỳ âm trầm. An Tranh không thể không suy nghĩ cẩn thận, lúc trước mình từng gặp ánh mắt này ở đâu. Nhưng nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra.
Lão Hoắc uống một ngụm rượu từ hồ lô, thứ mà ông ta cho là rượu, sau đó híp mắt nhìn đối diện:
-Thiếu niên kia không đơn giản.
-Làm sao lão biết?
-Một cánh tay của thiếu niên kia có vấn đề, lúc đung đưa rất mất tự nhiên. Ngươi nhìn không ra, nhưng ta là người chuyên về luyện khí. Còn nhớ cái vỏ xương mà ta làm cho bàn tử không? Với ta mà nói, thứ đó chỉ như món đồ chơi. Nếu ta không nhìn lắm, một tay của thiếu niên kia là giả.
-Giả?
An Tranh khẽ nhíu mày, sau đó lập tức tỉnh ngộ…là hắn!
An Tranh nghĩ tới Trần Thất, con trai độc nhất của Trần Phổ. Nhưng khuôn mặt của Trần Thất đâu phải vậy, chẳng lẽ hắn thay đổi khuôn mặt? An Tranh từng đuổi bắt những kẻ ác thay đổi khuôn mặt để lẩn trốn, cho nên hắn không thấy kỳ lạ. Nếu thực sự là Trần Thất, hắn tới thư viện Huyễn Thế học hành, có khả năng là muốn đối phó với mình. Tay Trần Thất gãy là do An Tranh đánh gãy. An Tranh hỏi lão Hoắc, lão Hoắc nói cánh tay kia rất phù hợp với cánh tay mà An Tranh từng đánh gãy.
-Đây là cố ý chạy tới chỗ ta đòi nợ sao?
An Tranh lẩm bẩm, hơi chút lo lắng. Lần đầu gặp Trần Thất, An Tranh có thể dễ dàng phế bỏ hắn. Nhưng hiện tại nếu thiếu niên áo trắng kia là Trần Thất, vậy thì Trần Thất tiến bộ quá nhanh. Tu vị của thiếu niên áo trắng đã nhập phẩm, hơn nữa khả năng không chỉ là Thăng Túy nhất phẩm. Sự tự tin kia, là vì có thực lực không tầm thường.
Cho nên An Tranh có chút hoài nghi, nếu là Trần Thất, không có lý nào hắn tu luyện nhanh như vậy, trừ khi là gặp phải tạo ngộ thần kỳ gì đó.
An Tranh thầm nghĩ, có cơ hội phải xem cánh tay của thiếu niên có thật là giả. Nếu là giả, thì về sau kẻ đó chính là uy hiếp của hắn.
Trong thư viện Huyễn Thế.
Trần Thất đặt tay lên Cửu Tinh Đài, sau đó nhìn hồng quang di chuyển lên trên. Tay hộ vệ cũng nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt hiếu kỳ. Hắn mốn nhìn xem thiếu niên kiêu ngạo này có thể chất như thế nào.
Hồng quang một mực chạy lên trên, vượt qua bốn sao, tới sao thứ năm thì dừng lại. Trần Thất có chút không hài lòng, cảm thấy bản thân phải mạnh hơn cái này mới đúng. Lúc hắn làm tùy tùng của Trần Thiếu Bạch ở Trần gia, một mực không dám nói mình có thể tu hành. Một khi người khác biết thiên phú tu hành của hắn còn hơn Trần Thiếu Bạch, vậy thì Trần gia sẽ lập tức diệt trừ hắn.
Vì che dấu việc hắn có thể tu hành, Trần Phổ thậm chí cho hắn uống thuốc thường xuyên, khiến cho người khác không phát hiện ra linh tính của hắn.
Trần Thất nghĩ tới những lời Trần Phổ từng nói với hắn…Con à, vi phu tạm thời áp chế thiên phú của con, là vì suy nghĩ cho con. Đợi tới khi vi phu diệt trừ những kẻ coi thường chúng ta, chiếm được gia sản của Trần gia, chúng ta liền quật khởi. Vi phụ sẽ cho con những thứ tốt nhất, đền bù tổn thất mà con chịu phải. Nhưng trước đó, con phải nhớ kỹ, giờ con chỉ là một con chó của Trần Thiếu Bạch mà thôi.
Ta không phải là chó, ta là Trần Thất.
Oán niệm vừa xuất hiện, hồng quang bỗng nhiên sáng lên, chạy tới ngôi sao thứ năm.
-Tạm được.
Trần Thất lẩm bẩm nói, sau đó xoay người:
-Làm phiền dẫn ta đi gặp tiên sinh.
Tay hộ viện sửng sốt, tuy hắn không thể tu hành, nhưng cũng hiểu một chút về tu hành. Hắn biết tiềm chất tu hành năm sao có ý nghĩa như thế nào, đây chính là một thiên tài a. Lúc hắn mới thấy Cửu Tinh Đài lần đầu tiên, thấy tiềm chất có tới chín sao, không rõ vì sao đám người chỉ hai, ba sao cũng có thể kiêu ngạo như vậy. Sau khi ở trong thư viện một thời gian, hắn mới hiểu được mình thật ngu xuẩn.
Người tu hành trên thế gian này, phần lớn không cao hơn hai sao. Có thể đạt tới ba sao, đã là một trong mấy nghìn. Nếu đạt tới bốn sao, năm sao, chính là một trong một vạn. Mà trên sáu sao, cơ hồ chỉ ngộ chứ không thể cầu. Bất kỳ một tông môn nào mà có được đệ tử trên sáu sao, đều sẽ được dạy bảo cẩn thận. Đừng nói những người tu hành trên bảy sao, toàn bộ thế gian này, thiếu niên đạt tới thiên phú bảy sao cũng không nhiều.
Cho nên hộ viện này biết mình đã lập công, hắn ân cần dẫn đường cho Trần Thất tới chỗ của phó viện trưởng Chân Tráng Bích.
Không ai biết Chân Tráng Bích đã bao nhiêu tuổi, hắn có thể trở thành phó viện trưởng đương nhiên là có thực tài. Nhưng tài năng lớn nhất của hắn, chính là bắt mặt nói chuyện. Lúc Mộc Trường Yên còn ở đây, hắn hầu hạ Mộc Trường Yên rất cẩn thận. Đợi Khâu Trường Thần tới, hắn lập tức chuyển lòng trung thành của mình. Nhìn bề ngoài, Chân Tráng Bích tuổi chừng năm mươi, rất gầy, nhưng lại thích mặc quần áo gấm rộng rãi.
Hắn có đôi mắt ti hí, để chòm râu dê. Lúc nói chuyện thường thích dẫn chứng, phần lớn mọi người trong Huyễn Thế Trường Cư không biết dẫn chứng của hắn có đúng hay không.
Nghe nói có một thiên tài tiềm chất năm sao, Chân Tráng Bích liền kích động.
-Người ở đâu?
Hắn đang nằm ở ghế do tiểu thị nữ xoa bóp, nghe hộ viện nói vậy, liền đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài:
-Thư viện Huyễn Thế của chúng ta muốn quật khởi rồi.
Vừa bước ra ngoài hắn liền thấy Trần Thất đứng chắp tay ở cửa. Bị Trần Thất nghe thấy mấy câu này, Chân Tráng Bích hiển nhiên xấu hổ. Hắn ho khan vài tiếng, phóng ra uy nghiêm của phó viện trưởng:
-Việc này…kỳ thực học viện không quá nguyện ý tiếp nhận đệ tử tự tới tiến cử. Bởi vì thư viện Huyễn Thế không phải là nơi ai muốn vào cũng vào được.
Trần Thất gật đầu:
-Ta biết, đa tạ phó viện trưởng cân nhắc.
Chân Tráng Bích tự nhủ, thiếu niên này rất biết ăn nói.
-Do viện trưởng đại nhân không ở đây, cho nên ta tạm thời dẫn ngươi đi thăm quan thư viện. Đợi viện trưởng đại nhân trở về, nhờ ngài ấy an bài tiên sinh dạy dỗ cho ngươi. Ngươi cũng biết, thư viện Huyễn Thế là thư viện lớn nhất của thành Huyễn Thế Trường Cư, vị tiên sinh nào cũng chật kín đệ tử. Cho nên, ngươi cũng biết…việc này không đơn giản.
Trần Thất hơi cúi người:
-Còn phải nhờ phó viện trưởng đại nhân chiếu cố nhiều hơn.
Hắn lấy ra một cái bọc nhỏ từ trong ngực, lặng lẽ đưa cho Chân Tráng Bích:
-Đây là nham trà của Vân Vụ Sơn mà gia phụ thích nhất. Tuy không tính là quý báu, nhưng được cái hiếm lạ. Hơn nữa thứ này còn có công hiệu, uống lâu có thể tráng dương bổ khí…
Chân Tráng Bích mở bọc nhỏ ra nhìn, phát hiện trong đó có một bao trà, còn có một viên linh thạch thượng phẩm.
Hai mắt Chân Tráng Bích lập tức sáng lên, cười nói:
-Nếu không phải thứ quý báu, ta liền thu nhận. Nếu là thứ quý báu gì đó, ta quả quyết từ chối. Cả thành Huyễn Thế Trường Cư đều biết Chân Tráng Bích ta là người công chính liêm minh, chưa từng nhận hối lộ. Tuy nhiên lá trà chỉ là tục vật, về sau nếu còn có thì mang tới chỗ ta. Ta là người thích nhất uống trà.
Trần Thất gật đầu:
-Đợi khi nào có lá trà mới, ta sẽ mang cho ngài một ít.
-Tốt, rất tốt.
Chân Tráng Bích cười to, vừa đi vừa hỏi:
-Còn không biết ngươi tên gì, nhà ở đâu.
-Ta tên Trần Châu.
Trần Thất đáp:
-Không phải người của Huyễn Thế Trường Cư, bởi vì trong nhà xảy ra biến cố, cho nên ta rời nhà một mình ra ngoài học tập. Nghe nói thư viện Huyễn Thế đương thời vô song, cho nên tới đây xin học nghệ.
-Ừ, ngươi nói đúng.
Chân Tráng Bích nói:
-Vài ngàn dặm xung quanh đây không có nơi nào thích hợp hơn thư viện Huyễn Thế. Nếu ngươi đã là người ngoài, vậy thì về sau có việc gì cần giúp cứ nói thẳng cho ta biết, ta sẽ hết sức giúp ngươi. Từ khí độ của ngươi, ta đoán gia đình ngươi…
Trần Thất âm thầm cười lạnh, biết Chân Tráng Bích là muốn thử thăm dò gia cảnh của mình. Cho nên hắn đáp:
-Nhà ở An Châu, gia cảnh không tồi lắm, có vạn mẫu ruộng, hàng nghìn nô bộc. Gia phụ có giao tình không tồi với hoàng tộc Triệu Quốc. Nhưng do Triệu Quốc đang vướng vào tranh giành ngôi vị, cho nên gia phụ bảo ta ra ngoài lịch lãm, để về sau trở về triều đình làm việc.
Chân Tráng Bích lập tức thay đổi sắc mặt:
-Vậy à, vậy thì ngươi yên tâm, tới thư viện rồi, nơi này chẳng khác nào nhà của ngươi.
Trần Thất ừ một tiếng.
Chân Tráng Bích:
-Trần Châu…Trầm Châu (dìm thuyền), cái tên này không may mắn cho lắm.
Trần Thất đáp:
-Trầm Châu trong đập nồi dìm thuyền, đệ tử lại thấy nó phù hợp với tính cách của đệ tử.
Hắn nhìn về phía đối diện:
-Cái nơi rách nát kia là vũ viện sao? Còn có đệ tử theo học không?
Chân Tráng Bích nói:
-Có, nhưng chỉ là mấy tiện chủng không biết trời cao đất rộng. Kẻ cầm đầu tên là An Tranh, là cô nhi, xuất thân ti tiện. Hơn ba tháng sau, thư viện sẽ có một cuộc tỷ thí với vũ viện bên đấy, tuy nhiên chỉ là mấy tiểu tạp chủng, không cần quá để ý. Cho dù là đệ tử kém cỏi nhất của thư viện, cũng có thể đánh cho bọn chúng đầu rơi máu chảy.
Trần Thất cười cười:
-Xem ra…đệ tử đã tới đúng nơi.
An Tranh cảm thấy như từng quen biết với thiếu niên áo trắng kia, nhưng trong trí nhớ của An Tranh tuyệt đối không có khuôn mặt như vậy. An Tranh cảm thấy quen thuộc là vì ánh mắt của thiếu niên. An Tranh nhớ lại xem mình từng gặp đôi mắt đó ở nơi nào. Nhưng hắn không quá để ý, bởi vì những thiếu niên tới cửa tông môn muốn học nghệ, ánh mắt đều khá giống nhau.
An Tranh luôn có lòng kính trọng với những thiếu niên dám đứng ở cửa tông môn nói chuyện. Năm đó bản thân hắn cũng như vậy, lựa chọn tông môn tu hành, sau đó đứng ở cửa nói, ta muốn trở thành đệ tử nơi này, trở thành người xuất sắc nhất.
Về sau, hắn thành công.
Tiếp đón thiếu niên áo trắng là vài hộ viện hung ác. Từ sau khi Mộc Trường Yên rời đi, thư viện Huyễn Thế càng trở nên suy đồi. Lúc Mộc Trường Yên còn ở, ít nhất những người kia không dám rêu rao. Nhưng từ lúc Khâu Trường Thần trở thành viện trưởng, cà ngày liền ở trong thành Huyễn Thế Trường Cư hưởng thụ, chẳng hề giống quân nhân chút nào.
Có lẽ do hắn sinh hoạt đè nén trong quân đội đã quá lâu, vừa tới thành Huyễn Thế Trường Cư này, được vô số người nịnh nọt, bắt đầu trở nên phóng túng. Không tới tửu lâu thì tới thanh lâu để chơi bời. Ba mươi kỵ binh thuộc Thiết Lưu Hỏa có kỷ luật nghiêm minh kia, cũng bị lây nhiễm cái không khí xấu xí của Huyễn Thế Trường Cư.
Vài hộ viện đi tới, vừa định mở miệng mắng, thì thiếu niên áo trắng đã ném vài tấm ngân phiếu xuống đất, mỗi tấm giá trị vạn lượng bạc.
-Mời các vị cầm lấy mà uống trà.
Hắn nói một chữ ‘mời’, nhưng vẻ mặt đầy kiêu căng. Hắn cũng không đưa ngân phiếu tận tay, mà là vung xuống đất. Đám hộ viện của thư viện đều sửng sốt, lúc bọn họ nhìn thấy con số trên tấm ngân phiếu, lập tức nở nụ cười, sau đó cúi người khom lưng nghênh đón thiếu niên áo trắng tiến vào.
-Vị công tử này, có cần ta dẫn ngài tới gặp tiên sinh phụ trách tuyển đệ tử không?
-Không cần, dẫn ta tới Cửu Tinh Đài.
-Việc này hơi khó, nếu như không có sự cho phép của tiên sinh, người ngoài không thể tùy tiện tới gần Cửu Tinh Đài.
-Cầm lấy mà mua rượu uống.
Thiếu niên áo trắng lại đưa tới vài tấm ngân phiếu, hộ viện này lập tức cười như hoa nở:
-Tuy nhiên ta thấy thiếu gia rất quen mắt, quả nhiên là duyên phận. Cho dù bị mắng chửi ta cũng mặc kệ, để ta dẫn đường cho công tử.
Thiếu niên áo trắng ừ một tiếng, cũng không nói nhiều.
Bề ngoài có vẻ khách khí, nhưng thực tế đầy cao ngạo, không để đám hộ vệ này vào mắt.
An Tranh cảm thấy có chút kỳ quái. Những người thuộc đại gia tộc trong thành Huyễn Thế Trường Cư thường sẽ không đưa đệ tử ưu tú nhất của mình tới thư viện Huyễn Thế. Phần lớn đều đưa ra ngoài thành để tu hành, thậm chí đưa tới tông môn của Đại Hi. Tu luyện ở trong thư viện thường là những người có chút nguyên nhân không dám ra ngoài, hoặc là gia tộc không đủ thực lực để đưa bọn họ tới chỗ tốt hơn.
Thiếu niên này có một khí chất rất kỳ quái, âm trầm, cực kỳ âm trầm. An Tranh không thể không suy nghĩ cẩn thận, lúc trước mình từng gặp ánh mắt này ở đâu. Nhưng nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra.
Lão Hoắc uống một ngụm rượu từ hồ lô, thứ mà ông ta cho là rượu, sau đó híp mắt nhìn đối diện:
-Thiếu niên kia không đơn giản.
-Làm sao lão biết?
-Một cánh tay của thiếu niên kia có vấn đề, lúc đung đưa rất mất tự nhiên. Ngươi nhìn không ra, nhưng ta là người chuyên về luyện khí. Còn nhớ cái vỏ xương mà ta làm cho bàn tử không? Với ta mà nói, thứ đó chỉ như món đồ chơi. Nếu ta không nhìn lắm, một tay của thiếu niên kia là giả.
-Giả?
An Tranh khẽ nhíu mày, sau đó lập tức tỉnh ngộ…là hắn!
An Tranh nghĩ tới Trần Thất, con trai độc nhất của Trần Phổ. Nhưng khuôn mặt của Trần Thất đâu phải vậy, chẳng lẽ hắn thay đổi khuôn mặt? An Tranh từng đuổi bắt những kẻ ác thay đổi khuôn mặt để lẩn trốn, cho nên hắn không thấy kỳ lạ. Nếu thực sự là Trần Thất, hắn tới thư viện Huyễn Thế học hành, có khả năng là muốn đối phó với mình. Tay Trần Thất gãy là do An Tranh đánh gãy. An Tranh hỏi lão Hoắc, lão Hoắc nói cánh tay kia rất phù hợp với cánh tay mà An Tranh từng đánh gãy.
-Đây là cố ý chạy tới chỗ ta đòi nợ sao?
An Tranh lẩm bẩm, hơi chút lo lắng. Lần đầu gặp Trần Thất, An Tranh có thể dễ dàng phế bỏ hắn. Nhưng hiện tại nếu thiếu niên áo trắng kia là Trần Thất, vậy thì Trần Thất tiến bộ quá nhanh. Tu vị của thiếu niên áo trắng đã nhập phẩm, hơn nữa khả năng không chỉ là Thăng Túy nhất phẩm. Sự tự tin kia, là vì có thực lực không tầm thường.
Cho nên An Tranh có chút hoài nghi, nếu là Trần Thất, không có lý nào hắn tu luyện nhanh như vậy, trừ khi là gặp phải tạo ngộ thần kỳ gì đó.
An Tranh thầm nghĩ, có cơ hội phải xem cánh tay của thiếu niên có thật là giả. Nếu là giả, thì về sau kẻ đó chính là uy hiếp của hắn.
Trong thư viện Huyễn Thế.
Trần Thất đặt tay lên Cửu Tinh Đài, sau đó nhìn hồng quang di chuyển lên trên. Tay hộ vệ cũng nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt hiếu kỳ. Hắn mốn nhìn xem thiếu niên kiêu ngạo này có thể chất như thế nào.
Hồng quang một mực chạy lên trên, vượt qua bốn sao, tới sao thứ năm thì dừng lại. Trần Thất có chút không hài lòng, cảm thấy bản thân phải mạnh hơn cái này mới đúng. Lúc hắn làm tùy tùng của Trần Thiếu Bạch ở Trần gia, một mực không dám nói mình có thể tu hành. Một khi người khác biết thiên phú tu hành của hắn còn hơn Trần Thiếu Bạch, vậy thì Trần gia sẽ lập tức diệt trừ hắn.
Vì che dấu việc hắn có thể tu hành, Trần Phổ thậm chí cho hắn uống thuốc thường xuyên, khiến cho người khác không phát hiện ra linh tính của hắn.
Trần Thất nghĩ tới những lời Trần Phổ từng nói với hắn…Con à, vi phu tạm thời áp chế thiên phú của con, là vì suy nghĩ cho con. Đợi tới khi vi phu diệt trừ những kẻ coi thường chúng ta, chiếm được gia sản của Trần gia, chúng ta liền quật khởi. Vi phụ sẽ cho con những thứ tốt nhất, đền bù tổn thất mà con chịu phải. Nhưng trước đó, con phải nhớ kỹ, giờ con chỉ là một con chó của Trần Thiếu Bạch mà thôi.
Ta không phải là chó, ta là Trần Thất.
Oán niệm vừa xuất hiện, hồng quang bỗng nhiên sáng lên, chạy tới ngôi sao thứ năm.
-Tạm được.
Trần Thất lẩm bẩm nói, sau đó xoay người:
-Làm phiền dẫn ta đi gặp tiên sinh.
Tay hộ viện sửng sốt, tuy hắn không thể tu hành, nhưng cũng hiểu một chút về tu hành. Hắn biết tiềm chất tu hành năm sao có ý nghĩa như thế nào, đây chính là một thiên tài a. Lúc hắn mới thấy Cửu Tinh Đài lần đầu tiên, thấy tiềm chất có tới chín sao, không rõ vì sao đám người chỉ hai, ba sao cũng có thể kiêu ngạo như vậy. Sau khi ở trong thư viện một thời gian, hắn mới hiểu được mình thật ngu xuẩn.
Người tu hành trên thế gian này, phần lớn không cao hơn hai sao. Có thể đạt tới ba sao, đã là một trong mấy nghìn. Nếu đạt tới bốn sao, năm sao, chính là một trong một vạn. Mà trên sáu sao, cơ hồ chỉ ngộ chứ không thể cầu. Bất kỳ một tông môn nào mà có được đệ tử trên sáu sao, đều sẽ được dạy bảo cẩn thận. Đừng nói những người tu hành trên bảy sao, toàn bộ thế gian này, thiếu niên đạt tới thiên phú bảy sao cũng không nhiều.
Cho nên hộ viện này biết mình đã lập công, hắn ân cần dẫn đường cho Trần Thất tới chỗ của phó viện trưởng Chân Tráng Bích.
Không ai biết Chân Tráng Bích đã bao nhiêu tuổi, hắn có thể trở thành phó viện trưởng đương nhiên là có thực tài. Nhưng tài năng lớn nhất của hắn, chính là bắt mặt nói chuyện. Lúc Mộc Trường Yên còn ở đây, hắn hầu hạ Mộc Trường Yên rất cẩn thận. Đợi Khâu Trường Thần tới, hắn lập tức chuyển lòng trung thành của mình. Nhìn bề ngoài, Chân Tráng Bích tuổi chừng năm mươi, rất gầy, nhưng lại thích mặc quần áo gấm rộng rãi.
Hắn có đôi mắt ti hí, để chòm râu dê. Lúc nói chuyện thường thích dẫn chứng, phần lớn mọi người trong Huyễn Thế Trường Cư không biết dẫn chứng của hắn có đúng hay không.
Nghe nói có một thiên tài tiềm chất năm sao, Chân Tráng Bích liền kích động.
-Người ở đâu?
Hắn đang nằm ở ghế do tiểu thị nữ xoa bóp, nghe hộ viện nói vậy, liền đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài:
-Thư viện Huyễn Thế của chúng ta muốn quật khởi rồi.
Vừa bước ra ngoài hắn liền thấy Trần Thất đứng chắp tay ở cửa. Bị Trần Thất nghe thấy mấy câu này, Chân Tráng Bích hiển nhiên xấu hổ. Hắn ho khan vài tiếng, phóng ra uy nghiêm của phó viện trưởng:
-Việc này…kỳ thực học viện không quá nguyện ý tiếp nhận đệ tử tự tới tiến cử. Bởi vì thư viện Huyễn Thế không phải là nơi ai muốn vào cũng vào được.
Trần Thất gật đầu:
-Ta biết, đa tạ phó viện trưởng cân nhắc.
Chân Tráng Bích tự nhủ, thiếu niên này rất biết ăn nói.
-Do viện trưởng đại nhân không ở đây, cho nên ta tạm thời dẫn ngươi đi thăm quan thư viện. Đợi viện trưởng đại nhân trở về, nhờ ngài ấy an bài tiên sinh dạy dỗ cho ngươi. Ngươi cũng biết, thư viện Huyễn Thế là thư viện lớn nhất của thành Huyễn Thế Trường Cư, vị tiên sinh nào cũng chật kín đệ tử. Cho nên, ngươi cũng biết…việc này không đơn giản.
Trần Thất hơi cúi người:
-Còn phải nhờ phó viện trưởng đại nhân chiếu cố nhiều hơn.
Hắn lấy ra một cái bọc nhỏ từ trong ngực, lặng lẽ đưa cho Chân Tráng Bích:
-Đây là nham trà của Vân Vụ Sơn mà gia phụ thích nhất. Tuy không tính là quý báu, nhưng được cái hiếm lạ. Hơn nữa thứ này còn có công hiệu, uống lâu có thể tráng dương bổ khí…
Chân Tráng Bích mở bọc nhỏ ra nhìn, phát hiện trong đó có một bao trà, còn có một viên linh thạch thượng phẩm.
Hai mắt Chân Tráng Bích lập tức sáng lên, cười nói:
-Nếu không phải thứ quý báu, ta liền thu nhận. Nếu là thứ quý báu gì đó, ta quả quyết từ chối. Cả thành Huyễn Thế Trường Cư đều biết Chân Tráng Bích ta là người công chính liêm minh, chưa từng nhận hối lộ. Tuy nhiên lá trà chỉ là tục vật, về sau nếu còn có thì mang tới chỗ ta. Ta là người thích nhất uống trà.
Trần Thất gật đầu:
-Đợi khi nào có lá trà mới, ta sẽ mang cho ngài một ít.
-Tốt, rất tốt.
Chân Tráng Bích cười to, vừa đi vừa hỏi:
-Còn không biết ngươi tên gì, nhà ở đâu.
-Ta tên Trần Châu.
Trần Thất đáp:
-Không phải người của Huyễn Thế Trường Cư, bởi vì trong nhà xảy ra biến cố, cho nên ta rời nhà một mình ra ngoài học tập. Nghe nói thư viện Huyễn Thế đương thời vô song, cho nên tới đây xin học nghệ.
-Ừ, ngươi nói đúng.
Chân Tráng Bích nói:
-Vài ngàn dặm xung quanh đây không có nơi nào thích hợp hơn thư viện Huyễn Thế. Nếu ngươi đã là người ngoài, vậy thì về sau có việc gì cần giúp cứ nói thẳng cho ta biết, ta sẽ hết sức giúp ngươi. Từ khí độ của ngươi, ta đoán gia đình ngươi…
Trần Thất âm thầm cười lạnh, biết Chân Tráng Bích là muốn thử thăm dò gia cảnh của mình. Cho nên hắn đáp:
-Nhà ở An Châu, gia cảnh không tồi lắm, có vạn mẫu ruộng, hàng nghìn nô bộc. Gia phụ có giao tình không tồi với hoàng tộc Triệu Quốc. Nhưng do Triệu Quốc đang vướng vào tranh giành ngôi vị, cho nên gia phụ bảo ta ra ngoài lịch lãm, để về sau trở về triều đình làm việc.
Chân Tráng Bích lập tức thay đổi sắc mặt:
-Vậy à, vậy thì ngươi yên tâm, tới thư viện rồi, nơi này chẳng khác nào nhà của ngươi.
Trần Thất ừ một tiếng.
Chân Tráng Bích:
-Trần Châu…Trầm Châu (dìm thuyền), cái tên này không may mắn cho lắm.
Trần Thất đáp:
-Trầm Châu trong đập nồi dìm thuyền, đệ tử lại thấy nó phù hợp với tính cách của đệ tử.
Hắn nhìn về phía đối diện:
-Cái nơi rách nát kia là vũ viện sao? Còn có đệ tử theo học không?
Chân Tráng Bích nói:
-Có, nhưng chỉ là mấy tiện chủng không biết trời cao đất rộng. Kẻ cầm đầu tên là An Tranh, là cô nhi, xuất thân ti tiện. Hơn ba tháng sau, thư viện sẽ có một cuộc tỷ thí với vũ viện bên đấy, tuy nhiên chỉ là mấy tiểu tạp chủng, không cần quá để ý. Cho dù là đệ tử kém cỏi nhất của thư viện, cũng có thể đánh cho bọn chúng đầu rơi máu chảy.
Trần Thất cười cười:
-Xem ra…đệ tử đã tới đúng nơi.