An Tranh đã áp dụng mọi biện pháp mà hắn có thể nghĩ ra, kế tiếp chỉ phải xem sự cố gắng của hai người kia. An Tranh rất tự tin với kế sách của mình, nhưng có một nhân tố duy nhất không xác định được chính là Tiểu Thất Đạo. Vạn nhất thư viện Huyễn Thế phát hiện ra thể chất của Tiểu Thất Đạo, vậy thì mình liền phụ sự ủy thác của Diệp đại nương rồi. Hiển nhiên Diệp đại nương không muốn Tiểu Thất Đạo lộ diện ở đám quân nhân Yến Quốc, bằng không đã không tự động rời đi.
An Tranh dặn mấy người Đỗ Sấu Sấu thỏa sức chơi đùa vào ban ngày, điều này làm cho những người quan tâm tới trận đánh cược không hiểu ra sao, mà những kẻ mang tâm tư xấu xa thì lại âm thầm vui vẻ. Bởi vì bọn họ cảm thấy vũ viện đã nắm chắc chiến thắng nên mới biểu hiện như vậy. Không ít người tăng tiền cược lên vũ viện. Càng ngày trận đánh cược này càng lớn, người tham gia cũng ngày càng nhiều, nghe nói mấy nhà trọ gần đó đã đầy khách.
An Tranh ngồi ngẩn ngơ bên cạnh ao nhỏ, kỳ thực hắn sốt ruột hơn bất kỳ ai. Cho dù hắn có sách lược đầy đủ, Đỗ Sấu Sấu và Khúc Lưu Nhi đều có thể chiến thắng, nhưng nếu không chiến thắng, thì chính là một tai họa với vũ viện. Bởi vì hắn là viện trưởng của vũ viện này, là tông chủ Thiên Khải Tông tương lai trong suy nghĩ của đám người Tiểu Thất Đạo.
-Sao rầu rĩ vậy!
Một thanh âm mà An Tranh cảm thấy phiền chán vang lên sau lưng. Không cần quay đầu lại hắn cũng biết là ai.
Trần Thiếu Bạch xuất hiện như quỷ mị, tay cầm một bầu rượu ngồi đối diện với An Tranh:
-Có vẻ như ngươi không nắm chắc cho lắm, bởi vì so với đám đệ tử bên kia, ngươi thật yếu ớt. Ta có chút khó hiểu, nếu ngươi đã không nắm chắc, vì sao lúc trước lại đồng ý đánh cược? Ta từng thấy qua kẻ muốn tự sát, nhưng chưa từng thấy kẻ nào tự sát còn viết kịch bản như ngươi.
An Tranh liếc hắn một cái:
-Miệng ngươi thật thối!
Trần Thiếu Bạch hà hơi:
-Thối à? Ta lại thấy đây là lời nói thật. Nếu không ngươi cầu ta đi? Ta không có hảo cảm gì với ngươi, hận không thể giết ngươi. Nhưng con người ta rất có nguyên tắc, lúc trước ngươi giúp ta giết Trần Phổ, nếu chưa trả hết nhân tình này, ta thật không nỡ ra tay. Hiện tại ngươi cầu ta, ta liền giết hết những đệ tử có thể uy hiếp ngươi ở bên kia. Như vậy các ngươi không cần chiến liền thắng, chẳng phải là kết quả tốt nhất?
-Ta giết bọn chúng giúp ngươi, vũ viện rách nát của ngươi thắng, mà ta cũng trả hết nhân tình cho ngươi.
Trần Thiếu Bạch nằm xuống bãi cỏ:
-Nhất cử lưỡng tiện!
An Tranh:
-Không phải ngươi tới tông môn thần bí gì đó để tu hành sao? Sao lại chạy tới chỗ ta làm gì?
Trần Thiếu Bạch nói:
-Tông môn kia không có ước thúc gì, ta muốn tới đó lúc nào chả được. Huống chi ta đang lo lắng ngươi không chết trong tay ta.
An Tranh:
-Biến được rồi đấy!
Trần Thiếu Bạch:
-Đây là đạo đãi khách của ngươi sao?
An Tranh:
-Ta chưa từng mời ngươi tới đây.
Trần Thiếu Bạch ngồi dậy:
-Thật sự không có ý định cầu ta? Có cốt khí là tốt, nhưng đây không phải là cốt khí, mà là ngu ngốc. Để ta nói cho ngươi một việc, đệ tử giỏi nhất ở thư viện bên kia tên là Trần Châu, hắn chính là Trần Thất, con của Trần Phổ, kẻ từng hầu hạ ta. Hắn chiếm được một ít lực lượng của Trần gia, cho nên hiện tại muốn đùa chết các ngươi chỉ là việc dễ dàng. Nhưng vì sao hắn không trực tiếp tới tìm ngươi báo thù? Bởi vì hắn muốn vào cái hôm so tài, làm nhục ngươi ở trước mặt nhiều người.
-Cầu ta đi!
Trần Thiếu Bạch:
-Chỉ cần ngươi cầu ta, ta liền giết hết bọn chúng.
An Tranh:
-Từ miệng ngươi, việc giết ngươi sao mà tùy tiện.
Trần Thiếu Bạch:
-Tu hành mà không giết người, thì còn gì là vui thú nữa.
Hắn uống một ngụm rượu:
-Sao ta cảm thấy ngươi còn cổ hủ hơn mấy thầy giáo già kia? Rõ ràng xuất thân từ gia đình nghèo khó, cũng từng bị người khác bắt nạt nhiều lần, nhưng sao không có một cái tâm hung ác? Ta nói cho ngươi biết, người như ngươi, chẳng có tiền đồ gì đâu. Giang hồ là giang hồ, không hung ác thì chỉ chết sớm.
An Tranh:
-Ta không thiếu hung ác, nhưng ta sẽ không tùy tiện giết ngươi.
Trần Thiếu Bạch:
-Nói cứ như ngươi từng giết người vậy. Tuy nhiên tùy ngươi, ngu ngốc đã ăn sâu vào máu ngươi rồi, ta muốn cứu cũng không cứu được, thật là phiền phức. Cho ngươi thứ này…
Trần Thiếu Bạch cởi một cái chuông treo ở hông ném cho An Tranh:
-Nếu gặp phải tình huống nguy hiểm, ngươi liền rung cái chuông này, ta lập tức tới cứu ngươi. Hiện tại ta chỉ muốn nhanh nhanh báo cái ân tình kia, rồi chậm rãi tra tấn ngươi. Rút gân lột da, sau đó bỏ vào nồi hầm, nghĩ mà thấy sướng.
An Tranh nhìn cái chuông, nó được làm từ đồng xanh, phía trên khắc hoa văn cổ lão. Tuy An Tranh có kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng thấy hoa văn nào như vậy. Là một loại văn tự ngoằn nghèo, nhưng lại giống như những vết khắc tùy tiện.
Trần Thiếu Bạch đứng dậy rời đi:
-Nếu ta là ngươi, ta sẽ rất cốt khí mà ném cái chuông trả lại.
Reng!
Cái chuông đập vào lưng hắn.
Trần Thiếu Bạch sửng sốt một lát, quay đầu lại nhìn, thấy An Tranh nhặt lên cái chuông bỏ vào ngực:
-Ngươi nói, ngươi nợ ta nhân tình.
Trần Thiếu Bạch:
-Vô sỉ, thật không biết xấu hổ.
An Tranh nhún vai:
-Ai chả vậy!
Trần Thiếu Bạch trừng An Tranh một cái, sau đó đội mũ lên, khoác áo gió rời đi. Hắn không rời đi từ cửa chính mà là nhảy tường. Lúc thân thể của hắn đạp lên vách tường, vách tường xuất hiện những gợn sóng lăn tăn, sau đó hắn liền biến mất không thấy. An Tranh lấy cái chuông ra quan sát, càng nhìn càng cảm thấy chuông đồng thần bí.
Tông môn mà Trần Thiếu Bạch tiến vào kia rốt cuộc là tông môn nào? An Tranh là thủ tọa của Minh Pháp Tư, Minh Pháp Tư có tình báo rộng khắp. Dựa theo đạo lý mà nói, hiểu giang hồ nhất chỉ có Minh Pháp Tư. Nhưng An Tranh lại phát hiện, từ lúc sống lại tới bây giờ, mới biết được tầm nhìn của mình với thế giới này còn quá hạn hẹp. Sau khi sống lại, một Huyễn Thế Trường Cư nho nhỏ cũng đã xuất hiện rất nhiều nhân vật và sự việc mà hắn không tài nào hiểu nổi.
Trần Thiếu Bạch tựa hồ rất tự tin có thể giết bất kỳ đệ tử nào trong thư viện Huyễn Thế. Đã như vậy, vì sao hắn không đi giết Trần Thất?
Nếu hắn đã hiểu rõ Trần Thất như lòng bàn tay, vì sao vẫn để cho Trần Thất cướp đi mọi thứ của hắn.
An Tranh không hiểu, bởi vì việc này không hợp với lẽ thường. Có lẽ việc này dính líu tới tông môn thần bí kia.
An Tranh đứng dậy sờ lên chìa khóa đeo ở cổ, hắn vô thức muốn tiến vào Nghịch Thiên Ấn để luyện thể. Đi được vài bước thì mới nhớ ra trời còn chưa tối. Hy vọng duy nhất của hắn chính là dựa vào luyện thể để chiến thắng đối phương. Nhưng hắn biết rõ Trần Thất hận mình như thế nào. Lúc so đấu, Trần Thất nhất định sẽ dùng mọi biện pháp để được đấu với mình.
Đang lúc An Tranh ngây người thì Lão Hoắc đột nhiên từ cửa phòng đi ra.
-Sao vậy?
An Tranh hỏi.
Lão Hoắc không nói gì, ý bảo An Tranh về phòng. Tiến vào phòng, lão Hoắc nói:
-Vừa rồi ngươi gặp ai đó à?
An Tranh:
-Chả lẽ lão không nhìn thấy?
Lão Hoắc:
-Không thấy gì cả, chỉ thấy ngươi lẩm bẩm.
Trong lòng An Tranh trầm xuống, sau đó kể lại chuyện, lão Hoắc nghe xong, nhíu mày:
-Đưa ta xem cái chuông.
An Tranh đưa chuông cho lão Hoắc, lão Hoắc cẩn thận quan sát một lúc:
-Có ma khí…
-Ma khí?
An Tranh nghi hoặc nhìn lão Hoắc.
Lão Hoắc đặt cái chuông xuống bàn:
-Ngươi không cảm giác được, cho dù là người đại tu hành cũng rất khó cảm giác được. Đó là vì cảm giác về khí của các ngươi kém xa bọn ta. Bọn ta luyện khí, cho nên rất mẫn cảm với sự thay đổi. An Tranh, ngươi nên biết, thiên hạ này không phải chỉ có một mình Tinh Phẩm Lâu là luyện khí. Có những kẻ sinh hoạt trong bóng tối, dùng những thủ đoạn tà ác nhất để tăng uy lực của vật phẩm.
-Vật phẩm do chính đạo luyện ra, được gọi là pháp khí. Còn do tà đạo luyện ra, gọi là ma khí. Cái chuông này, là ma khí.
An Tranh đúng là không hiểu về luyện khí cho lắm. Lúc hắn còn ở Minh Pháp Tư, cũng chưa từng nghe nói về ma đạo. Ở trong suy nghĩ của An Tranh, cái gọi là ‘Ma’, là chỉ những kẻ ác. Nhưng từ sự sợ hãi trong mắt của lão Hoắc, một đại sư luyện khí, vậy mà lại sợ một cái chuông đồng nho nhỏ, việc này thật vượt quá lẽ thường.
Lão Hoắc nhìn cái chuông, trầm mặc một lúc rồi nói:
-Thôi, là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi. An Tranh, số mệnh của ngươi quá kỳ quái. Tiến vào Thương Man Sơn thì nhặt được pháp khí tử phẩm và trăm mẫu dược điền. May mắn có thể nói là nghịch thiên, hiện tại lại nắm trong tay ma khí, ta cũng không biết đây là chuyện xấu hay chuyện tốt. May mắn như vậy hiển nhiên không bình thường, có phải ngươi từng trải qua chuyện lớn gì? Thế nên thiên vận mới thay đổi?
An Tranh cười nói:
-Ta thì có thể gặp phải chuyện lớn gì chứ? Ta chỉ là một cô nhi trong Huyễn Thế Trường Cư.
Lão Hoắc ừ một tiếng:
-Tóm lại là không bình thường, về sau ngươi nên cẩn thận. Khả năng còn xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tuy có vẻ may mắn, nhưng chưa chắc là chuyện tốt. Lần trước ta từng nói qua với ngươi, đây là thiên quyến (Ông trời ưu ái). Nhưng nếu thiên quyến xuất hiện nhiều lần trên một người, vậy thì chưa hắn là thiên quyến. Vật cực tất phản, khi vận may của ngươi đạt tới giới hạn nào đó, thì chính là lúc vận rủi tới. Ngươi nghĩ lại mà xem, cả đời ta chỉ có một lần thiên quyến, đó là ta kiếm được thiên thạch rồi đúc đỉnh lô, nhưng kết cục của ta là gì?
An Tranh nói:
-Ta sẽ một mực chú ý, đa tạ tiền bối.
Lão Hoắc lắc đầu:
-Ngươi vẫn chưa hiểu rồi. Số mệnh là thứ rất đáng sợ. Do ngươi không luyện khí, cho nên ngươi không quan tâm cho lắm…thôi, thôi.
Ông ta run rẩy đi ra ngoài, để lại bóng lưng cô đơn.
An Tranh nhìn cái chuông đồng trên bàn, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ thực sự quỷ dị như vậy? Ma khí, ma đạo…rốt cuộc là gì?
Sau khi lão Hoắc rời đi, An Tranh ngây ngốc nhìn cái chuông một lúc lâu. Cái chuông đúng là quá bình thường, có lẽ chỉ để liên lạc chứ không có tác dụng nào khác.
Tới tối, An Tranh dẫn theo mấy người Đỗ Sấu Sấu tiến vào Nghịch Thiên Ấn để luyện thể. Chìa khóa của Nghịch Thiên Ấn đeo trên cổ An Tranh, cho nên An Tranh có thể tùy lúc tùy nơi dẫn theo mấy người tiến vào, không cần phải tới Cửu Tinh Đài. Bằng không người bên ngoài sẽ biết được bí mật của Cửu Tinh Đài. Một pháp khí tử phẩm, đủ để khiến những người kia từ bỏ đánh cược, trực tiếp tiến vào đoạt bảo.
Bên trong Nghịch Thiên Ấn, mấy đứa nhóc đều tập luyện chăm chỉ. Bọn chúng không ngừng tập luyện, mệt thì nghỉ một lát, buồn ngủ thì ngủ một lát, đói thì ăn một chút, rồi lại không ngừng tập luyện.
An Tranh cố gắng tăng tốc độ và sự linh mẫn khi ra đòn. Đây là biện pháp chiến thắng duy nhất mà hắn nghĩ ra được. Nếu như phải đối mặt với Trần Thất, An Tranh có khả năng gặp nguy hiểm. Trần Thất là thiếu niên thâm trầm nhất mà An Tranh từng gặp, còn âm trầm hơn cả Trần Thiếu Bạch. Tính cách của Trần Thiếu Bạch ít nhiều còn có chút trong sáng, mà Trần Thất chỉ có âm u.
Vì không muốn để lộ, mấy người An Tranh luyện một thời gian ngắn lại đi ra ngoài ngủ, sau đó ban ngày tiếp tục chơi đùa. Không ai biết liệu có cao thủ nào ban đêm lén lút tiến vào vũ viện hay không. Nếu như không trông thấy ai, thì nhất định hoài nghi.
Thời gian dần trôi, chỉ còn một ngày nữa là tới trận so tài. Ngày mai khi mặt trời lên, chính là lúc phân thắng bại. Đêm hôm trước, đường cái bên ngoài đã chật ních người. Bọn họ mang theo chăn nệm nằm ngủ ở đường cái. Rất nhiều người đặt số tiền lớn, lực ảnh hưởng của chuyện này đã vượt qua ý nghĩa của trận so tài.
Một đêm này, An Tranh mất ngủ.
Hắn nhìn trăng sáng treo cao, bàn tay nắm chặt.
An Tranh đã áp dụng mọi biện pháp mà hắn có thể nghĩ ra, kế tiếp chỉ phải xem sự cố gắng của hai người kia. An Tranh rất tự tin với kế sách của mình, nhưng có một nhân tố duy nhất không xác định được chính là Tiểu Thất Đạo. Vạn nhất thư viện Huyễn Thế phát hiện ra thể chất của Tiểu Thất Đạo, vậy thì mình liền phụ sự ủy thác của Diệp đại nương rồi. Hiển nhiên Diệp đại nương không muốn Tiểu Thất Đạo lộ diện ở đám quân nhân Yến Quốc, bằng không đã không tự động rời đi.
An Tranh dặn mấy người Đỗ Sấu Sấu thỏa sức chơi đùa vào ban ngày, điều này làm cho những người quan tâm tới trận đánh cược không hiểu ra sao, mà những kẻ mang tâm tư xấu xa thì lại âm thầm vui vẻ. Bởi vì bọn họ cảm thấy vũ viện đã nắm chắc chiến thắng nên mới biểu hiện như vậy. Không ít người tăng tiền cược lên vũ viện. Càng ngày trận đánh cược này càng lớn, người tham gia cũng ngày càng nhiều, nghe nói mấy nhà trọ gần đó đã đầy khách.
An Tranh ngồi ngẩn ngơ bên cạnh ao nhỏ, kỳ thực hắn sốt ruột hơn bất kỳ ai. Cho dù hắn có sách lược đầy đủ, Đỗ Sấu Sấu và Khúc Lưu Nhi đều có thể chiến thắng, nhưng nếu không chiến thắng, thì chính là một tai họa với vũ viện. Bởi vì hắn là viện trưởng của vũ viện này, là tông chủ Thiên Khải Tông tương lai trong suy nghĩ của đám người Tiểu Thất Đạo.
-Sao rầu rĩ vậy!
Một thanh âm mà An Tranh cảm thấy phiền chán vang lên sau lưng. Không cần quay đầu lại hắn cũng biết là ai.
Trần Thiếu Bạch xuất hiện như quỷ mị, tay cầm một bầu rượu ngồi đối diện với An Tranh:
-Có vẻ như ngươi không nắm chắc cho lắm, bởi vì so với đám đệ tử bên kia, ngươi thật yếu ớt. Ta có chút khó hiểu, nếu ngươi đã không nắm chắc, vì sao lúc trước lại đồng ý đánh cược? Ta từng thấy qua kẻ muốn tự sát, nhưng chưa từng thấy kẻ nào tự sát còn viết kịch bản như ngươi.
An Tranh liếc hắn một cái:
-Miệng ngươi thật thối!
Trần Thiếu Bạch hà hơi:
-Thối à? Ta lại thấy đây là lời nói thật. Nếu không ngươi cầu ta đi? Ta không có hảo cảm gì với ngươi, hận không thể giết ngươi. Nhưng con người ta rất có nguyên tắc, lúc trước ngươi giúp ta giết Trần Phổ, nếu chưa trả hết nhân tình này, ta thật không nỡ ra tay. Hiện tại ngươi cầu ta, ta liền giết hết những đệ tử có thể uy hiếp ngươi ở bên kia. Như vậy các ngươi không cần chiến liền thắng, chẳng phải là kết quả tốt nhất?
-Ta giết bọn chúng giúp ngươi, vũ viện rách nát của ngươi thắng, mà ta cũng trả hết nhân tình cho ngươi.
Trần Thiếu Bạch nằm xuống bãi cỏ:
-Nhất cử lưỡng tiện!
An Tranh:
-Không phải ngươi tới tông môn thần bí gì đó để tu hành sao? Sao lại chạy tới chỗ ta làm gì?
Trần Thiếu Bạch nói:
-Tông môn kia không có ước thúc gì, ta muốn tới đó lúc nào chả được. Huống chi ta đang lo lắng ngươi không chết trong tay ta.
An Tranh:
-Biến được rồi đấy!
Trần Thiếu Bạch:
-Đây là đạo đãi khách của ngươi sao?
An Tranh:
-Ta chưa từng mời ngươi tới đây.
Trần Thiếu Bạch ngồi dậy:
-Thật sự không có ý định cầu ta? Có cốt khí là tốt, nhưng đây không phải là cốt khí, mà là ngu ngốc. Để ta nói cho ngươi một việc, đệ tử giỏi nhất ở thư viện bên kia tên là Trần Châu, hắn chính là Trần Thất, con của Trần Phổ, kẻ từng hầu hạ ta. Hắn chiếm được một ít lực lượng của Trần gia, cho nên hiện tại muốn đùa chết các ngươi chỉ là việc dễ dàng. Nhưng vì sao hắn không trực tiếp tới tìm ngươi báo thù? Bởi vì hắn muốn vào cái hôm so tài, làm nhục ngươi ở trước mặt nhiều người.
-Cầu ta đi!
Trần Thiếu Bạch:
-Chỉ cần ngươi cầu ta, ta liền giết hết bọn chúng.
An Tranh:
-Từ miệng ngươi, việc giết ngươi sao mà tùy tiện.
Trần Thiếu Bạch:
-Tu hành mà không giết người, thì còn gì là vui thú nữa.
Hắn uống một ngụm rượu:
-Sao ta cảm thấy ngươi còn cổ hủ hơn mấy thầy giáo già kia? Rõ ràng xuất thân từ gia đình nghèo khó, cũng từng bị người khác bắt nạt nhiều lần, nhưng sao không có một cái tâm hung ác? Ta nói cho ngươi biết, người như ngươi, chẳng có tiền đồ gì đâu. Giang hồ là giang hồ, không hung ác thì chỉ chết sớm.
An Tranh:
-Ta không thiếu hung ác, nhưng ta sẽ không tùy tiện giết ngươi.
Trần Thiếu Bạch:
-Nói cứ như ngươi từng giết người vậy. Tuy nhiên tùy ngươi, ngu ngốc đã ăn sâu vào máu ngươi rồi, ta muốn cứu cũng không cứu được, thật là phiền phức. Cho ngươi thứ này…
Trần Thiếu Bạch cởi một cái chuông treo ở hông ném cho An Tranh:
-Nếu gặp phải tình huống nguy hiểm, ngươi liền rung cái chuông này, ta lập tức tới cứu ngươi. Hiện tại ta chỉ muốn nhanh nhanh báo cái ân tình kia, rồi chậm rãi tra tấn ngươi. Rút gân lột da, sau đó bỏ vào nồi hầm, nghĩ mà thấy sướng.
An Tranh nhìn cái chuông, nó được làm từ đồng xanh, phía trên khắc hoa văn cổ lão. Tuy An Tranh có kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng thấy hoa văn nào như vậy. Là một loại văn tự ngoằn nghèo, nhưng lại giống như những vết khắc tùy tiện.
Trần Thiếu Bạch đứng dậy rời đi:
-Nếu ta là ngươi, ta sẽ rất cốt khí mà ném cái chuông trả lại.
Reng!
Cái chuông đập vào lưng hắn.
Trần Thiếu Bạch sửng sốt một lát, quay đầu lại nhìn, thấy An Tranh nhặt lên cái chuông bỏ vào ngực:
-Ngươi nói, ngươi nợ ta nhân tình.
Trần Thiếu Bạch:
-Vô sỉ, thật không biết xấu hổ.
An Tranh nhún vai:
-Ai chả vậy!
Trần Thiếu Bạch trừng An Tranh một cái, sau đó đội mũ lên, khoác áo gió rời đi. Hắn không rời đi từ cửa chính mà là nhảy tường. Lúc thân thể của hắn đạp lên vách tường, vách tường xuất hiện những gợn sóng lăn tăn, sau đó hắn liền biến mất không thấy. An Tranh lấy cái chuông ra quan sát, càng nhìn càng cảm thấy chuông đồng thần bí.
Tông môn mà Trần Thiếu Bạch tiến vào kia rốt cuộc là tông môn nào? An Tranh là thủ tọa của Minh Pháp Tư, Minh Pháp Tư có tình báo rộng khắp. Dựa theo đạo lý mà nói, hiểu giang hồ nhất chỉ có Minh Pháp Tư. Nhưng An Tranh lại phát hiện, từ lúc sống lại tới bây giờ, mới biết được tầm nhìn của mình với thế giới này còn quá hạn hẹp. Sau khi sống lại, một Huyễn Thế Trường Cư nho nhỏ cũng đã xuất hiện rất nhiều nhân vật và sự việc mà hắn không tài nào hiểu nổi.
Trần Thiếu Bạch tựa hồ rất tự tin có thể giết bất kỳ đệ tử nào trong thư viện Huyễn Thế. Đã như vậy, vì sao hắn không đi giết Trần Thất?
Nếu hắn đã hiểu rõ Trần Thất như lòng bàn tay, vì sao vẫn để cho Trần Thất cướp đi mọi thứ của hắn.
An Tranh không hiểu, bởi vì việc này không hợp với lẽ thường. Có lẽ việc này dính líu tới tông môn thần bí kia.
An Tranh đứng dậy sờ lên chìa khóa đeo ở cổ, hắn vô thức muốn tiến vào Nghịch Thiên Ấn để luyện thể. Đi được vài bước thì mới nhớ ra trời còn chưa tối. Hy vọng duy nhất của hắn chính là dựa vào luyện thể để chiến thắng đối phương. Nhưng hắn biết rõ Trần Thất hận mình như thế nào. Lúc so đấu, Trần Thất nhất định sẽ dùng mọi biện pháp để được đấu với mình.
Đang lúc An Tranh ngây người thì Lão Hoắc đột nhiên từ cửa phòng đi ra.
-Sao vậy?
An Tranh hỏi.
Lão Hoắc không nói gì, ý bảo An Tranh về phòng. Tiến vào phòng, lão Hoắc nói:
-Vừa rồi ngươi gặp ai đó à?
An Tranh:
-Chả lẽ lão không nhìn thấy?
Lão Hoắc:
-Không thấy gì cả, chỉ thấy ngươi lẩm bẩm.
Trong lòng An Tranh trầm xuống, sau đó kể lại chuyện, lão Hoắc nghe xong, nhíu mày:
-Đưa ta xem cái chuông.
An Tranh đưa chuông cho lão Hoắc, lão Hoắc cẩn thận quan sát một lúc:
-Có ma khí…
-Ma khí?
An Tranh nghi hoặc nhìn lão Hoắc.
Lão Hoắc đặt cái chuông xuống bàn:
-Ngươi không cảm giác được, cho dù là người đại tu hành cũng rất khó cảm giác được. Đó là vì cảm giác về khí của các ngươi kém xa bọn ta. Bọn ta luyện khí, cho nên rất mẫn cảm với sự thay đổi. An Tranh, ngươi nên biết, thiên hạ này không phải chỉ có một mình Tinh Phẩm Lâu là luyện khí. Có những kẻ sinh hoạt trong bóng tối, dùng những thủ đoạn tà ác nhất để tăng uy lực của vật phẩm.
-Vật phẩm do chính đạo luyện ra, được gọi là pháp khí. Còn do tà đạo luyện ra, gọi là ma khí. Cái chuông này, là ma khí.
An Tranh đúng là không hiểu về luyện khí cho lắm. Lúc hắn còn ở Minh Pháp Tư, cũng chưa từng nghe nói về ma đạo. Ở trong suy nghĩ của An Tranh, cái gọi là ‘Ma’, là chỉ những kẻ ác. Nhưng từ sự sợ hãi trong mắt của lão Hoắc, một đại sư luyện khí, vậy mà lại sợ một cái chuông đồng nho nhỏ, việc này thật vượt quá lẽ thường.
Lão Hoắc nhìn cái chuông, trầm mặc một lúc rồi nói:
-Thôi, là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi. An Tranh, số mệnh của ngươi quá kỳ quái. Tiến vào Thương Man Sơn thì nhặt được pháp khí tử phẩm và trăm mẫu dược điền. May mắn có thể nói là nghịch thiên, hiện tại lại nắm trong tay ma khí, ta cũng không biết đây là chuyện xấu hay chuyện tốt. May mắn như vậy hiển nhiên không bình thường, có phải ngươi từng trải qua chuyện lớn gì? Thế nên thiên vận mới thay đổi?
An Tranh cười nói:
-Ta thì có thể gặp phải chuyện lớn gì chứ? Ta chỉ là một cô nhi trong Huyễn Thế Trường Cư.
Lão Hoắc ừ một tiếng:
-Tóm lại là không bình thường, về sau ngươi nên cẩn thận. Khả năng còn xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tuy có vẻ may mắn, nhưng chưa chắc là chuyện tốt. Lần trước ta từng nói qua với ngươi, đây là thiên quyến (Ông trời ưu ái). Nhưng nếu thiên quyến xuất hiện nhiều lần trên một người, vậy thì chưa hắn là thiên quyến. Vật cực tất phản, khi vận may của ngươi đạt tới giới hạn nào đó, thì chính là lúc vận rủi tới. Ngươi nghĩ lại mà xem, cả đời ta chỉ có một lần thiên quyến, đó là ta kiếm được thiên thạch rồi đúc đỉnh lô, nhưng kết cục của ta là gì?
An Tranh nói:
-Ta sẽ một mực chú ý, đa tạ tiền bối.
Lão Hoắc lắc đầu:
-Ngươi vẫn chưa hiểu rồi. Số mệnh là thứ rất đáng sợ. Do ngươi không luyện khí, cho nên ngươi không quan tâm cho lắm…thôi, thôi.
Ông ta run rẩy đi ra ngoài, để lại bóng lưng cô đơn.
An Tranh nhìn cái chuông đồng trên bàn, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ thực sự quỷ dị như vậy? Ma khí, ma đạo…rốt cuộc là gì?
Sau khi lão Hoắc rời đi, An Tranh ngây ngốc nhìn cái chuông một lúc lâu. Cái chuông đúng là quá bình thường, có lẽ chỉ để liên lạc chứ không có tác dụng nào khác.
Tới tối, An Tranh dẫn theo mấy người Đỗ Sấu Sấu tiến vào Nghịch Thiên Ấn để luyện thể. Chìa khóa của Nghịch Thiên Ấn đeo trên cổ An Tranh, cho nên An Tranh có thể tùy lúc tùy nơi dẫn theo mấy người tiến vào, không cần phải tới Cửu Tinh Đài. Bằng không người bên ngoài sẽ biết được bí mật của Cửu Tinh Đài. Một pháp khí tử phẩm, đủ để khiến những người kia từ bỏ đánh cược, trực tiếp tiến vào đoạt bảo.
Bên trong Nghịch Thiên Ấn, mấy đứa nhóc đều tập luyện chăm chỉ. Bọn chúng không ngừng tập luyện, mệt thì nghỉ một lát, buồn ngủ thì ngủ một lát, đói thì ăn một chút, rồi lại không ngừng tập luyện.
An Tranh cố gắng tăng tốc độ và sự linh mẫn khi ra đòn. Đây là biện pháp chiến thắng duy nhất mà hắn nghĩ ra được. Nếu như phải đối mặt với Trần Thất, An Tranh có khả năng gặp nguy hiểm. Trần Thất là thiếu niên thâm trầm nhất mà An Tranh từng gặp, còn âm trầm hơn cả Trần Thiếu Bạch. Tính cách của Trần Thiếu Bạch ít nhiều còn có chút trong sáng, mà Trần Thất chỉ có âm u.
Vì không muốn để lộ, mấy người An Tranh luyện một thời gian ngắn lại đi ra ngoài ngủ, sau đó ban ngày tiếp tục chơi đùa. Không ai biết liệu có cao thủ nào ban đêm lén lút tiến vào vũ viện hay không. Nếu như không trông thấy ai, thì nhất định hoài nghi.
Thời gian dần trôi, chỉ còn một ngày nữa là tới trận so tài. Ngày mai khi mặt trời lên, chính là lúc phân thắng bại. Đêm hôm trước, đường cái bên ngoài đã chật ních người. Bọn họ mang theo chăn nệm nằm ngủ ở đường cái. Rất nhiều người đặt số tiền lớn, lực ảnh hưởng của chuyện này đã vượt qua ý nghĩa của trận so tài.
Một đêm này, An Tranh mất ngủ.
Hắn nhìn trăng sáng treo cao, bàn tay nắm chặt.