Đám người vây xem đều sửng sốt, trong đó có người quen của An Tranh, nhận ra kẻ đánh bại đám lưu manh chính là đứa trẻ con mồ côi bình thường đi đường cũng khúm núm. Biết nên càng kinh hãi, sao mới một ngày không gặp, An Tranh lại thay đổi như người khác vậy? Ra tay ngoan độc đánh ngã đám lưu manh, đây quả thực chính là An Tranh dù bị đánh cũng chỉ dám ngồi xổm ôm đầu không dám trả đòn đó sao?
Khuôn mặt Trương Lỗi dính đầy máu, máu thịt bầy nhầy, thoạt nhìn bị thương rất nặng, xem chừng cho dù vết thương lành lặn, thì khuôn mặt cũng bị hủy. Đối với đám lưu manh chỉ biết ức hiếp người thành thật này, An Tranh cực kỳ ghét. Do đang là lúc hắn cần một chỗ tĩnh dưỡng, bằng không ở lúc hắn còn huy hoàng, tùy tiện vung tay lên là có thể khiến đám người này tan thành mây khói.
Với tính cách ghét ác như cừu của hắn, trước khi bị thương mà gặp phải, thì bọn chúng ngay cả cặn bã cũng không còn.
-Nhớ nợ ta bao nhiêu chưa?
An Tranh đá đá Trương Lỗi đã bị dọa bể mật, hỏi một câu, hắn nằm dưới đất giống như con lợn chết, không hề động đậy. Hắn muốn trả lời, nhưng một nửa bên mặt đã huyết nhục mơ hồ, mở miệng cũng không mở được.
An Tranh thấy hắn không thể trả lời được, liền cúi người nhìn hắn:
-Coi như ngươi thiếu nợ ta 500 lượng bạc, đồng ý chứ?
Ánh mắt của Trương Lỗi lập lòe, hiển nhiên không muốn nói đồng ý. Nhưng thấy An Tranh lại giơ lên cục gạch, hắn lập tức gật đầu lia lịa. An Tranh ừ một tiếng, đi tới chỗ Lưu Lại Tử:
-Ngươi nhớ nợ ta bao nhiêu bạc không?
Lưu Lại Tử đâu dám nói không biết, vội vàng run rẩy trả lời:
-Nhớ, nhớ…nợ ngài 140 lượng bạc.
An Tranh thở dài:
-140 lượng,…ài, để ta cho ngươi chỉnh số, ta không thích số lẻ.
Lưu Lại Tử vui vẻ nói:
-Đa tạ! Đa tạ!
Sau đó An Tranh cúi người đánh gãy một chân của Lưu Lại Tử:
-Một chân năm mươi lượng, vừa rồi ngươi nợ ta 140 lượng, bây giờ là 190 lượng, tính chẵn thì là ngươi nợ ta 200 lượng, ngươi thấy giá đấy công bằng chưa?
Lưu Lại Tử đau đớn hét thảm, đâu dám nói chữ không? Hắn nhịn đau không ngừng gật đầu, trong lòng không biết mắng mỏ An Tranh thành dạng gì. An Tranh mặc kệ hắn, chậm rãi đi tới Chu An:
-Còn ngươi, ngươi nhớ nợ ta bao nhiêu không?
Chu An sợ tới mức bò ra đằng sau, vừa bò vừa khóc:
-Đại gia, van xin ngài, ngài nói ta nợ ngài bao nhiêu thì là bấy nhiêu, đừng đánh ta…Lưu Lại Tử nợ ngài 200 lượng, ta cũng nợ ngài 200 lương, như vậy được không?
An Tranh gật đầu thỏa mãn:
-Cũng được, thấy thái độ của ngươi không tồi, coi như ngươi nợ ta 200 lượng. Tuy nhiên ta là người thành thực, không thích chiếm tiện nghi của người khác. Ngươi nói nợ ta 200 lượng, nhưng ta đánh chưa đủ con số đấy. Việc này nếu truyền ra ngoài, mọi người lại nói ta bất công, từ nay về sau còn ai dám tìm tới ta nữa? Ta nhớ ngươi nợ ta 160 lượng, vậy thì ta liền đánh gãy…
Rắc một tiếng, một chân của Chu An bị An Tranh đánh gãy.
An Tranh nói:
-210 lượng, chỉ tính ngươi 200 lượng.
Hắn quay đầu nhìn về phía người thứ ba, lưu manh thứ ba sợ tới mức không ngừng lùi lại đằng sau, sờ được một cục gạch, linh cơ vừa động, cầm cục gạch lên đập vào mặt mình:
-An gia, ta cũng nợ ngài 200 lượng, không cần ngài ra tay, ta tự bổ sung, như vậy được không?
Hỏi xong, hắn lại dùng gạch đập vào mặt mình, lực đập không hề nhỏ.
An Tranh nhìn đám người này, bọn chúng quả thực bị mình dọa bể mật gần chết, chỉ sợ từ nay cho dù có người trả thù lao, bọn chúng cũng không dám tới trêu chọc mình. Dựa theo tính cách diệt cỏ phải diệt tận gốc lúc trước của hắn, dù những người này không đáng cho hắn ra tay, nhưng hắn cũng sẽ giết mà không lưu một ai. Tuy nhiên hắn vẫn chưa hiểu nhiều về Huyễn Thế Trường Cư, cũng không muốn đại khai sát giới một cách khinh địch ở chỗ này, cho nên mới thôi.
-Đầu lĩnh kia nợ ta 500 lượng bạc, mỗi người các ngươi nợ ta 200 lượng bạc, cộng lại là 3300 lượng bạc, giờ đợi các ngươi trả hết nợ cho ta.
Hắn còn chưa nói hết lời đã thấy Cao Đệ xoay người, muốn lẩn trốn vào đám đông, nhưng bị Đỗ Sấu Sấu tinh mắt giữ chặt. Đỗ Sấu Sấu kéo Cao Đệ trở về, Cao Đệ sợ tới mặt mũi trắng bệch. Hắn thấy An Tranh nhìn mình, cố nở nụ cười:
-An Tranh…An gia, ngài là đại gia không chấp tiểu nhân, cứ coi tiểu nhân là cái rắm, bỏ qua cho tiểu nhân.
An Tranh hừ lạnh:
-Dù ta có ăn phân cũng không đánh ra cái rắm thối như ngươi.
Hắn tung chân đá vào cằm Cao Đệ:
-Vốn định từ từ tính nợ với ngươi, nhưng ngươi đã tự tìm đường chết, ta liền thành toàn cho ngươi. Những người khác ta đều phế một chân một tay, còn ngươi, ta không thu phí.
An Tranh quay đầu nhìn Trương Lỗi:
-Ta giao người này cho ngươi xử lý, xử lý như thế nào thì tùy ngươi. Ngươi nợ ta 3300 lạng bạc, người này ta định giá 300 lượng bạc, ta chỉ thu 3000 lượng bạc là đủ rồi.
Khuôn mặt của Trương Lỗi bị đánh cho máu me nhày nhụa, nhưng vết thương không tính là nặng. Lúc này ánh mắt của An Tranh giống như tử thần, đừng nhìn An Tranh có dáng người không cao lớn, nhưng lúc ra tay lại như ma quỷ, cho dù bọn chúng cùng lúc ra tay cũng không phải đối thủ. Từ nay trở đi, chỉ cần An Tranh còn đang ở phố Nam Sơn, thì hắn liền không dám xuất hiện ở trước mặt An Tranh.
Nghe An Tranh nói vậy, Trương Lỗi gật đầu mạnh, hàm hồ nói:
-An gia yên tâm, chuyện này cứ giao cho tiểu nhân.
An Tranh gật đầu:
-Đi lấy tiền đi. Đám người này tạm thời giữ ở đây, ngươi trở về lấy bạc chuộc người. Ta là người rất công bằng, dùng 200 lượng bạc đổi lấy một người. Tuy nhiên nếu để ta nghe nói ngươi tới nhà người khác cướp bạc hoặc là bức bách người khác cho bạc, ta cam đoan ngươi không sống được tới trời tối.
An Tranh chỉ sang lề đường:
-Đừng mãi nằm đó cản trở đường đi, tất cả lên lề đường, xếp hàng chỉnh tề, chờ lão đại của các ngươi lấy tiền chuộc các ngươi.
Trương Lỗi không dám chậm trễ dù chỉ một phút, kéo theo Cao Đệ chật vậy chạy khỏi phố Nam Sơn.
Đỗ Sấu Sấu đi tới bên cạnh An Tranh:
-Cứ như vậy thả Cao Đệ đi? Nếu không phải vì hắn, thì đã không có chuyện hôm nay. Bình thường hắn bắt nạt ngươi tàn nhất nhất, chân của Tiểu Đức Tử cũng là do hắn đánh gãy, cả đời tàn tật. Còn có Lý Hán, hắn bị cắt ba đầu ngón tay, hiện tại không dám vươn tay ra cho người khác trông thấy.
An Tranh cười lạnh:
-Thả hắn đi? Yên tâm, ta bảo Trương Lỗi mang hắn đi, còn tốt hơn do chính ta động thủ giết hắn. Nếu Trương Lỗi không nỡ giết hắn, ta cam đoan hắn không sống nổi ở Huyễn Thế Trường Cư này.
Đỗ Sấu Sấu gật đầu:
-Một kẻ như vậy, chết cũng đáng. Từ nay về sau không cần phải lo lắng những đứa trẻ khác trong học đường bị bắt nạt.
An Tranh vỗ vai của Đỗ Sấu Sấu:
-Còn nhớ ta vừa hỏi ngươi câu gì không? Chán với cuộc sống vất vả chưa?
Đỗ Sấu Sấu nói:
-Ai muốn trải qua nghèo khó chứ!
An Tranh vừa cười vừa nói:
-Từ nay về sau sẽ không còn vất vả nữa. Từ hôm nay trở đi ta cho ngươi muốn ăn gì thì ăn, muốn mặc gì thì mặc, muốn chơi gì thì chơi. Ngươi là người bạn duy nhất của An Tranh ta trong Huyễn Thế Trường Cư, ta sẽ cố gắng thay đổi nhân sinh của chúng ta. Đỗ Sấu Sấu, ngươi nhớ kỹ, bạn của An Tranh ta, không ai có thể bắt nạt!
Trong quán rượu, Diệp đại nương nhìn hai thiếu niên khoác vai nhau đứng giữa đường, trong mắt lộ vẻ sâu xa. Thiếu niên gầy yếu kia có khí chất thật đặc biệt, khoác vai tên mập chỉ về phương trời, thật giống như hắn đứng ở chỗ cao nhất chỉ điểm giang sơn vậy. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mới chỉ mười tuổi, tại sao lại tạo ra ảo giác đó?
Nàng muốn hiểu rõ thiếu niên này, nhưng vừa nghĩ tới mình ẩn cư là vì con của mình, nàng liền từ bỏ. Không có gì quan trọng hơn việc Tiểu Thất Đạo lớn lên trong bình an. Chỉ cần con của nàng khỏe mạnh lớn lên, nàng có thể làm mọi thứ. Nàng quay đầu nhìn con mình, không nhịn được thở dài…Đứa trẻ mới bốn tuổi đang ngồi gần cửa sổ, miệng cắn hạt dưa, hai chân đung đưa, tựa hồ không hề sợ hãi với cảnh máu tanh do An Tranh tạo ra.
Bộ dáng đó giống hệt với cha thằng bé, mặc kệ gặp chuyện lớn cỡ nào, cũng không khẩn trương, luôn luôn giữ phong độ.
-Ca ca!
Tiểu Thất Đạo đột nhiên hướng An Tranh, hô một câu:
-Ăn hạt dưa không?
An Tranh quay đầu nhìn, phát hiện đứa trẻ này thật đáng yêu, xinh đẹp. Hắn xoa tay dính máu lên áo, đi tới bên cạnh Tiểu Thất Đạo, ngồi xuống bên cạnh:
-Thất Đạo, vừa rồi nhìn ca ca đánh người, đệ có sợ không?
Tiểu Thất Đạo nhét hạt dưa vào tay An Tranh:
-Ta không sợ, về sau ta cũng như ca ca đánh những kẻ xấu. Thấy kẻ xấu liền đánh, đánh tới khi nào bọn chúng không dám làm chuyện xấu thì thôi.
Tiểu Thất Đạo vung bàn tay nhỏ nhắn, hơi lắc lư cái liền từ cửa sổ rơi xuống. Diệp đại nương sợ tới mức lao về phía trước, nhưng An Tranh đã tóm kịp. An Tranh bế Thiên Đạo Tông, đi tới lề đường, chỉ vào đám lưu manh:
-Tiểu Thất Đạo, đệ nhớ kỹ, từ nay vè sau đừng trở nên hư hỏng như đám người này. Cho dù bọn chúng nhìn như rất khí thế, nhưng ban đêm khi ngủ chúng thường mơ thấy ác mộng, sẽ bị ác quỷ lấy mạng. Cho dù chết, bọn chúng cũng chỉ có thể xuống địa ngục, bị ác quỷ tra tấn.
Tiểu Thất Đạo gật đầu:
-Ca ca, ngươi dạy ta đánh người khác được không?
An Tranh lắc đầu:
-Không được, tu hành không phải là để đánh người.
Tiểu Thất Đạo lại nói:
-Mẫu thân nói ta không thể tu hành, cho nên ta sợ mẫu thân bị người khác bắt nạt.
An Tranh khẽ chau mày, quay đầu nhìn về phía Diệp đại nương. Lúc hắn ôm Tiểu Thất Đạo, hắn đã cảm giác được thể chất của Tiểu Thất Đạo cực kỳ xuất sắc, loại thể chất này, nếu đưa tới tông môn sẽ rất được coi trọng. Chỉ cần dốc lòng dạy bảo, có lẽ không bao lâu nữa Tiểu Thất Đạo liền có thể tu hành. Nhưng vì sao Diệp đại nương lại muốn lừa con của mình?
Hắn bỏ hạt dưa vào tay Tiểu Thất Đạo, Tiểu Thất Đạo cười rộ lên, hai mắt sáng ngời. Mèo con trên vai An Tranh khẽ kêu một tiếng, giống như cũng muốn ăn.
Diệp đại nương bước nhanh tới tiếp Tiểu Thất Đạo, nói một câu cảm ơn liền xoay người rời đi.
An Tranh muốn hỏi rõ ngọn nguồn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lập lòe của Diệp đại nương, hắn cảm thấy không nên tò mò bí mật riêng của người khác.
Đúng lúc này, phía xa xa có vài người khiêng cái rương lớn đến, chứng kiến một đám người tàn tật, tất cả đều sợ tới biến sắc. Người cầm đầu bước nhanh tới chỗ An Tranh, khách khí nói:
-An gia, đây là bạc mà đông gia trả nợ cho ngài.
Mèo con vốn lười biếng vừa thấy người kia lập tức đứng thẳng người, lông mao dựng lên, lộ ra hàm răng sắc nhọn, giống như muốn bảo vệ An Tranh,
An Tranh trấn an mèo con, cười nói:
-Hội Ác Bác đúng thật là không thiếu tiền.
Người nọ cười cười:
-Đâu có, hội Ác Bá chỉ là một hắc bang nho nhỏ do đám trẻ con chơi đùa, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Số bạc này là của Đông gia bọn ta chi trả, Đông gia của bọn ta muốn gặp ngài.
An Tranh khẽ chau mày:
-Đông gia của các ngươi là ai?
Người nọ vươn tay, tỏ ý mời:
-Đông gia của bọn ta họ Trần.
Nghe thấy câu này, Đỗ Sấu Sấu liền biến sắc, hắn tiến lên giữ chặt An Tranh lại, lắc đầu nói:
-An Tranh, không thể đi!
Đám người vây xem đều sửng sốt, trong đó có người quen của An Tranh, nhận ra kẻ đánh bại đám lưu manh chính là đứa trẻ con mồ côi bình thường đi đường cũng khúm núm. Biết nên càng kinh hãi, sao mới một ngày không gặp, An Tranh lại thay đổi như người khác vậy? Ra tay ngoan độc đánh ngã đám lưu manh, đây quả thực chính là An Tranh dù bị đánh cũng chỉ dám ngồi xổm ôm đầu không dám trả đòn đó sao?
Khuôn mặt Trương Lỗi dính đầy máu, máu thịt bầy nhầy, thoạt nhìn bị thương rất nặng, xem chừng cho dù vết thương lành lặn, thì khuôn mặt cũng bị hủy. Đối với đám lưu manh chỉ biết ức hiếp người thành thật này, An Tranh cực kỳ ghét. Do đang là lúc hắn cần một chỗ tĩnh dưỡng, bằng không ở lúc hắn còn huy hoàng, tùy tiện vung tay lên là có thể khiến đám người này tan thành mây khói.
Với tính cách ghét ác như cừu của hắn, trước khi bị thương mà gặp phải, thì bọn chúng ngay cả cặn bã cũng không còn.
-Nhớ nợ ta bao nhiêu chưa?
An Tranh đá đá Trương Lỗi đã bị dọa bể mật, hỏi một câu, hắn nằm dưới đất giống như con lợn chết, không hề động đậy. Hắn muốn trả lời, nhưng một nửa bên mặt đã huyết nhục mơ hồ, mở miệng cũng không mở được.
An Tranh thấy hắn không thể trả lời được, liền cúi người nhìn hắn:
-Coi như ngươi thiếu nợ ta lượng bạc, đồng ý chứ?
Ánh mắt của Trương Lỗi lập lòe, hiển nhiên không muốn nói đồng ý. Nhưng thấy An Tranh lại giơ lên cục gạch, hắn lập tức gật đầu lia lịa. An Tranh ừ một tiếng, đi tới chỗ Lưu Lại Tử:
-Ngươi nhớ nợ ta bao nhiêu bạc không?
Lưu Lại Tử đâu dám nói không biết, vội vàng run rẩy trả lời:
-Nhớ, nhớ…nợ ngài lượng bạc.
An Tranh thở dài:
- lượng,…ài, để ta cho ngươi chỉnh số, ta không thích số lẻ.
Lưu Lại Tử vui vẻ nói:
-Đa tạ! Đa tạ!
Sau đó An Tranh cúi người đánh gãy một chân của Lưu Lại Tử:
-Một chân năm mươi lượng, vừa rồi ngươi nợ ta lượng, bây giờ là lượng, tính chẵn thì là ngươi nợ ta lượng, ngươi thấy giá đấy công bằng chưa?
Lưu Lại Tử đau đớn hét thảm, đâu dám nói chữ không? Hắn nhịn đau không ngừng gật đầu, trong lòng không biết mắng mỏ An Tranh thành dạng gì. An Tranh mặc kệ hắn, chậm rãi đi tới Chu An:
-Còn ngươi, ngươi nhớ nợ ta bao nhiêu không?
Chu An sợ tới mức bò ra đằng sau, vừa bò vừa khóc:
-Đại gia, van xin ngài, ngài nói ta nợ ngài bao nhiêu thì là bấy nhiêu, đừng đánh ta…Lưu Lại Tử nợ ngài lượng, ta cũng nợ ngài lương, như vậy được không?
An Tranh gật đầu thỏa mãn:
-Cũng được, thấy thái độ của ngươi không tồi, coi như ngươi nợ ta lượng. Tuy nhiên ta là người thành thực, không thích chiếm tiện nghi của người khác. Ngươi nói nợ ta lượng, nhưng ta đánh chưa đủ con số đấy. Việc này nếu truyền ra ngoài, mọi người lại nói ta bất công, từ nay về sau còn ai dám tìm tới ta nữa? Ta nhớ ngươi nợ ta lượng, vậy thì ta liền đánh gãy…
Rắc một tiếng, một chân của Chu An bị An Tranh đánh gãy.
An Tranh nói:
- lượng, chỉ tính ngươi lượng.
Hắn quay đầu nhìn về phía người thứ ba, lưu manh thứ ba sợ tới mức không ngừng lùi lại đằng sau, sờ được một cục gạch, linh cơ vừa động, cầm cục gạch lên đập vào mặt mình:
-An gia, ta cũng nợ ngài lượng, không cần ngài ra tay, ta tự bổ sung, như vậy được không?
Hỏi xong, hắn lại dùng gạch đập vào mặt mình, lực đập không hề nhỏ.
An Tranh nhìn đám người này, bọn chúng quả thực bị mình dọa bể mật gần chết, chỉ sợ từ nay cho dù có người trả thù lao, bọn chúng cũng không dám tới trêu chọc mình. Dựa theo tính cách diệt cỏ phải diệt tận gốc lúc trước của hắn, dù những người này không đáng cho hắn ra tay, nhưng hắn cũng sẽ giết mà không lưu một ai. Tuy nhiên hắn vẫn chưa hiểu nhiều về Huyễn Thế Trường Cư, cũng không muốn đại khai sát giới một cách khinh địch ở chỗ này, cho nên mới thôi.
-Đầu lĩnh kia nợ ta lượng bạc, mỗi người các ngươi nợ ta lượng bạc, cộng lại là lượng bạc, giờ đợi các ngươi trả hết nợ cho ta.
Hắn còn chưa nói hết lời đã thấy Cao Đệ xoay người, muốn lẩn trốn vào đám đông, nhưng bị Đỗ Sấu Sấu tinh mắt giữ chặt. Đỗ Sấu Sấu kéo Cao Đệ trở về, Cao Đệ sợ tới mặt mũi trắng bệch. Hắn thấy An Tranh nhìn mình, cố nở nụ cười:
-An Tranh…An gia, ngài là đại gia không chấp tiểu nhân, cứ coi tiểu nhân là cái rắm, bỏ qua cho tiểu nhân.
An Tranh hừ lạnh:
-Dù ta có ăn phân cũng không đánh ra cái rắm thối như ngươi.
Hắn tung chân đá vào cằm Cao Đệ:
-Vốn định từ từ tính nợ với ngươi, nhưng ngươi đã tự tìm đường chết, ta liền thành toàn cho ngươi. Những người khác ta đều phế một chân một tay, còn ngươi, ta không thu phí.
An Tranh quay đầu nhìn Trương Lỗi:
-Ta giao người này cho ngươi xử lý, xử lý như thế nào thì tùy ngươi. Ngươi nợ ta lạng bạc, người này ta định giá lượng bạc, ta chỉ thu lượng bạc là đủ rồi.
Khuôn mặt của Trương Lỗi bị đánh cho máu me nhày nhụa, nhưng vết thương không tính là nặng. Lúc này ánh mắt của An Tranh giống như tử thần, đừng nhìn An Tranh có dáng người không cao lớn, nhưng lúc ra tay lại như ma quỷ, cho dù bọn chúng cùng lúc ra tay cũng không phải đối thủ. Từ nay trở đi, chỉ cần An Tranh còn đang ở phố Nam Sơn, thì hắn liền không dám xuất hiện ở trước mặt An Tranh.
Nghe An Tranh nói vậy, Trương Lỗi gật đầu mạnh, hàm hồ nói:
-An gia yên tâm, chuyện này cứ giao cho tiểu nhân.
An Tranh gật đầu:
-Đi lấy tiền đi. Đám người này tạm thời giữ ở đây, ngươi trở về lấy bạc chuộc người. Ta là người rất công bằng, dùng lượng bạc đổi lấy một người. Tuy nhiên nếu để ta nghe nói ngươi tới nhà người khác cướp bạc hoặc là bức bách người khác cho bạc, ta cam đoan ngươi không sống được tới trời tối.
An Tranh chỉ sang lề đường:
-Đừng mãi nằm đó cản trở đường đi, tất cả lên lề đường, xếp hàng chỉnh tề, chờ lão đại của các ngươi lấy tiền chuộc các ngươi.
Trương Lỗi không dám chậm trễ dù chỉ một phút, kéo theo Cao Đệ chật vậy chạy khỏi phố Nam Sơn.
Đỗ Sấu Sấu đi tới bên cạnh An Tranh:
-Cứ như vậy thả Cao Đệ đi? Nếu không phải vì hắn, thì đã không có chuyện hôm nay. Bình thường hắn bắt nạt ngươi tàn nhất nhất, chân của Tiểu Đức Tử cũng là do hắn đánh gãy, cả đời tàn tật. Còn có Lý Hán, hắn bị cắt ba đầu ngón tay, hiện tại không dám vươn tay ra cho người khác trông thấy.
An Tranh cười lạnh:
-Thả hắn đi? Yên tâm, ta bảo Trương Lỗi mang hắn đi, còn tốt hơn do chính ta động thủ giết hắn. Nếu Trương Lỗi không nỡ giết hắn, ta cam đoan hắn không sống nổi ở Huyễn Thế Trường Cư này.
Đỗ Sấu Sấu gật đầu:
-Một kẻ như vậy, chết cũng đáng. Từ nay về sau không cần phải lo lắng những đứa trẻ khác trong học đường bị bắt nạt.
An Tranh vỗ vai của Đỗ Sấu Sấu:
-Còn nhớ ta vừa hỏi ngươi câu gì không? Chán với cuộc sống vất vả chưa?
Đỗ Sấu Sấu nói:
-Ai muốn trải qua nghèo khó chứ!
An Tranh vừa cười vừa nói:
-Từ nay về sau sẽ không còn vất vả nữa. Từ hôm nay trở đi ta cho ngươi muốn ăn gì thì ăn, muốn mặc gì thì mặc, muốn chơi gì thì chơi. Ngươi là người bạn duy nhất của An Tranh ta trong Huyễn Thế Trường Cư, ta sẽ cố gắng thay đổi nhân sinh của chúng ta. Đỗ Sấu Sấu, ngươi nhớ kỹ, bạn của An Tranh ta, không ai có thể bắt nạt!
Trong quán rượu, Diệp đại nương nhìn hai thiếu niên khoác vai nhau đứng giữa đường, trong mắt lộ vẻ sâu xa. Thiếu niên gầy yếu kia có khí chất thật đặc biệt, khoác vai tên mập chỉ về phương trời, thật giống như hắn đứng ở chỗ cao nhất chỉ điểm giang sơn vậy. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mới chỉ mười tuổi, tại sao lại tạo ra ảo giác đó?
Nàng muốn hiểu rõ thiếu niên này, nhưng vừa nghĩ tới mình ẩn cư là vì con của mình, nàng liền từ bỏ. Không có gì quan trọng hơn việc Tiểu Thất Đạo lớn lên trong bình an. Chỉ cần con của nàng khỏe mạnh lớn lên, nàng có thể làm mọi thứ. Nàng quay đầu nhìn con mình, không nhịn được thở dài…Đứa trẻ mới bốn tuổi đang ngồi gần cửa sổ, miệng cắn hạt dưa, hai chân đung đưa, tựa hồ không hề sợ hãi với cảnh máu tanh do An Tranh tạo ra.
Bộ dáng đó giống hệt với cha thằng bé, mặc kệ gặp chuyện lớn cỡ nào, cũng không khẩn trương, luôn luôn giữ phong độ.
-Ca ca!
Tiểu Thất Đạo đột nhiên hướng An Tranh, hô một câu:
-Ăn hạt dưa không?
An Tranh quay đầu nhìn, phát hiện đứa trẻ này thật đáng yêu, xinh đẹp. Hắn xoa tay dính máu lên áo, đi tới bên cạnh Tiểu Thất Đạo, ngồi xuống bên cạnh:
-Thất Đạo, vừa rồi nhìn ca ca đánh người, đệ có sợ không?
Tiểu Thất Đạo nhét hạt dưa vào tay An Tranh:
-Ta không sợ, về sau ta cũng như ca ca đánh những kẻ xấu. Thấy kẻ xấu liền đánh, đánh tới khi nào bọn chúng không dám làm chuyện xấu thì thôi.
Tiểu Thất Đạo vung bàn tay nhỏ nhắn, hơi lắc lư cái liền từ cửa sổ rơi xuống. Diệp đại nương sợ tới mức lao về phía trước, nhưng An Tranh đã tóm kịp. An Tranh bế Thiên Đạo Tông, đi tới lề đường, chỉ vào đám lưu manh:
-Tiểu Thất Đạo, đệ nhớ kỹ, từ nay vè sau đừng trở nên hư hỏng như đám người này. Cho dù bọn chúng nhìn như rất khí thế, nhưng ban đêm khi ngủ chúng thường mơ thấy ác mộng, sẽ bị ác quỷ lấy mạng. Cho dù chết, bọn chúng cũng chỉ có thể xuống địa ngục, bị ác quỷ tra tấn.
Tiểu Thất Đạo gật đầu:
-Ca ca, ngươi dạy ta đánh người khác được không?
An Tranh lắc đầu:
-Không được, tu hành không phải là để đánh người.
Tiểu Thất Đạo lại nói:
-Mẫu thân nói ta không thể tu hành, cho nên ta sợ mẫu thân bị người khác bắt nạt.
An Tranh khẽ chau mày, quay đầu nhìn về phía Diệp đại nương. Lúc hắn ôm Tiểu Thất Đạo, hắn đã cảm giác được thể chất của Tiểu Thất Đạo cực kỳ xuất sắc, loại thể chất này, nếu đưa tới tông môn sẽ rất được coi trọng. Chỉ cần dốc lòng dạy bảo, có lẽ không bao lâu nữa Tiểu Thất Đạo liền có thể tu hành. Nhưng vì sao Diệp đại nương lại muốn lừa con của mình?
Hắn bỏ hạt dưa vào tay Tiểu Thất Đạo, Tiểu Thất Đạo cười rộ lên, hai mắt sáng ngời. Mèo con trên vai An Tranh khẽ kêu một tiếng, giống như cũng muốn ăn.
Diệp đại nương bước nhanh tới tiếp Tiểu Thất Đạo, nói một câu cảm ơn liền xoay người rời đi.
An Tranh muốn hỏi rõ ngọn nguồn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lập lòe của Diệp đại nương, hắn cảm thấy không nên tò mò bí mật riêng của người khác.
Đúng lúc này, phía xa xa có vài người khiêng cái rương lớn đến, chứng kiến một đám người tàn tật, tất cả đều sợ tới biến sắc. Người cầm đầu bước nhanh tới chỗ An Tranh, khách khí nói:
-An gia, đây là bạc mà đông gia trả nợ cho ngài.
Mèo con vốn lười biếng vừa thấy người kia lập tức đứng thẳng người, lông mao dựng lên, lộ ra hàm răng sắc nhọn, giống như muốn bảo vệ An Tranh,
An Tranh trấn an mèo con, cười nói:
-Hội Ác Bác đúng thật là không thiếu tiền.
Người nọ cười cười:
-Đâu có, hội Ác Bá chỉ là một hắc bang nho nhỏ do đám trẻ con chơi đùa, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Số bạc này là của Đông gia bọn ta chi trả, Đông gia của bọn ta muốn gặp ngài.
An Tranh khẽ chau mày:
-Đông gia của các ngươi là ai?
Người nọ vươn tay, tỏ ý mời:
-Đông gia của bọn ta họ Trần.
Nghe thấy câu này, Đỗ Sấu Sấu liền biến sắc, hắn tiến lên giữ chặt An Tranh lại, lắc đầu nói:
-An Tranh, không thể đi!