An Tranh cẩn thận nhớ lại, Trần gia hình như là một gia tộc lớn trên phố Nam Sơn. Tất cả cửa hàng trên con đường này đều là bất động sản của nhà hắn. Tất cả việc buôn bán đều là thuê của nhà hắn. Hơn nữa nghe nói người của Trần gia có quan hệ với thành chủ của Huyễn Thế Trường Cư, ngay cả Cửu Đại Khấu cũng phải nể mặt Trần gia.
Đỗ Sấu Sấu giữ chặt An Tranh, nói không thể đi, An Tranh đột nhiên hiểu ra. Một thế lục yếu ớt như đám người Trương Lỗi, lại có thể lăn lội ở phố Nam Sơn ày, hơn nữa Đại Khấu Đường rõ ràng không tiêu diệt bọn chúng, hiển nhiên thế lực sau lưng không tầm thường. Hiện tại xem ra, hội Ác Bá chỉ là một đám chó dữ do Trần gia nuôi mà thôi.
Người tới mời An Tranh tuổi chừng bốn mươi, bộ dáng bình thường, nụ cười hiền lành. Nhưng An Tranh bây giờ đã không phải là An Tranh lúc trước, liếc mắt có thể nhìn ra được phía sau nụ cười này là sự âm u.
-Ta tên là Trần Phổ!
Người trung niên khách khí tự giới thiệu bản thân, sau đó nói với An Tranh:
-Đông gia bọn ta đã biết người vừa ra tay giáo huấn đám người Trương Lỗi là ngài. Đông gia nói, một trăm Trương Lỗi cộng lại cũng không bằng một mình ngài, cho dù một trăm hội Ác Bá công lại cũng không bằng một mình ngài. Hội Ác Bá dựng lên vốn là để cho đám Trương Lỗi chơi đùa với tiểu thiếu gia. Buôn bán ở một nơi như Huyễn Thế Trường Cư, không thể không học cái tính hung ác. Đông gia bọn ta lập nên hội Ác Bá chính là để tiểu thiếu gia học tập, kỳ thực không quá quan trọng. Đông gia nói, chỉ cần An gia nguyện ý tới Trần gia làm bạn với tiểu thiếu gia, tác dụng còn hơn cả hội Ác Bá.
Hắn chỉ về phía sau:
-Trong đó là năm nghìn lượng bạc, Đông gia biết An gia sinh hoạt không được tốt lắm. Là do đông gia không phát hiện ra ngài sớm, nếu phát hiện thì sớm, thì đâu có lẽ nào để ngài chịu khổ.
An Tranh quay đầu nhìn Đỗ Sấu Sấu:
-Kiểm tra bạc!
Đỗ Sấu Sấu gật đầu, vẫn không yên lòng nhác nhở An Tranh:
-An Tranh, ngàn vạn lần đừng đi.
Trần Phổ khẽ cười:
-An gia không cần lập tức đi theo bọn ta, đông gia bọn ta nói, ngài ấy chờ được. An gia cũng biết đấy, đông gia bọn ta chỉ có một mình tiểu thiếu gia là người kế thế, vì tiểu thiếu gia, đông gia bọn ta có thể làm bất kỳ điều gì. Ngươi và tiểu thiếu gia cùng tuổi, dễ kết bạn hơn. Chỉ cần ngươi nghĩ thông suốt, có thể tới Trần phủ bất kỳ lúc nào.
An Tranh ừ một tiếng:
-Có thời gian ta nhất định sẽ bái phỏng.
Trần Phổ chắp tay, xoay người muốn đi, An Tranh lại gọi hắn lại:
-Ba ngàn lượng bạc là của ta, hai ngàn thừa kia thì không liên quan gì, làm phiền ngươi mang về, cảm ơn Trần lão bản giúp ta.
Sắc mặt của Trần Phổ hơi thay đổi:
-Đây là tâm ý của Đông gia bọn ta…
An Tranh khẽ chau mày:
-Ai nói với ngươi là cứ có tâm ý là ta phải nhận? Tâm ý là chuyện của các ngươi, còn thu hay không là chuyện của ta.
An Tranh ghét nhất kiểu nói chuyện này, lúc đầu ở Minh Pháp Tư hắn đã gặp nhiều sắc mặt như vậy. Cũng vì ghét cay ghét đắng, nên An Tranh có rất nhiều kẻ thù. Có nhiều người muốn diệt trừ hắn, bởi vì sự tồn tại của hắn ảnh hưởng tới lợi ích của quá nhiều người. Sở dĩ An Tranh bị trọng thương, cơ thể vỡ nát, cũng chính là vì bị đám người kia đánh lén.
Tuy nhiên, giờ những chuyện đó còn cách An Tranh khá xa xôi. Không thể khôi phục tu vị, thì đừng nghĩ tới báo thù. Việc cấp bách bây giờ chính là nhanh chóng điều trị thân thể hiện tại. Đám người muốn diệt trừ hắn kia, một khi còn chưa chắc chắn hắn đã chết, thì sẽ không từ bỏ ý đồ.
Câu trả lời của An Tranh với Trần Phổ vốn là lời nói vô thức, tính cách của hắn vốn là như vậy. Nhưng Trần Phổ nghe thế, trong mắt lóe lên vẻ âm tàn. Ở phố Nam Sơn này, không có người nào là không nể mặt Trần gia. Vậy mà thiếu niên kia lại từ chối ý tốt của hắn, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như vậy. Tuy nhiên nghĩ tới Đông gia đã nhắn nhủ, Trần Phổ tạm thời nhịn xuống.
-Đã An gia không muốn nhận, vậy thì ta liền mang về.
Trần Phổ xoay người rời đi, ngoắc tay ra hiệu cho mấy đại hán xách rương chứa hai nghìn lượng bạc rời đi.
Không bao lâu, Đỗ Sấu Sấu đầu đầy mồ hôi chạy tới:
-An Tranh, ta thấy ngươi nên rời khỏi đây thôi. Ngươi đắc tội người của Trần gia, giờ khó mà sống nổi ở phố Nam Sơn này nữa. Cho dù là người của Đại Khấu Đường cũng sẽ không bảo vệ ngươi. Hiện tại ngươi đã có nhiều bạc, không bằng rời khỏi Huyễn Thế Trường Cư, tìm nơi khác để sinh sống.
An Tranh mỉm cười lắc đầu:
-Ngươi cho rằng số bạc này dễ mang đi vậy sao?
Nói tới đây, hắn lại nghĩ tới những việc mình từng làm trước kia.
Đỗ Sấu Sấu không chú ý tới vẻ mặt thay đổi của An Tranh, hắn sốt ruột nói:
-Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta không đắc tội nổi Trần gia. Từ đầu mà biết hội Ác Bá là của Trần gia, thì không nên động vào. Hiện tại phải làm sao, người của Trần gia chắc chắn sẽ không nhịn xuống. Hơn nữa vừa rồi ngươi còn cự tuyệt tay Trần Phổ kia, chẳng hề nể mặt hắn chút nào.
-Nể mặt?
An Tranh chớp chớp mắt:
-Ngươi nghe nói qua Minh Pháp Tư chưa? Nể mặt với kẻ ác, chẳng khác nào cùng bọn chúng làm điều ác.
Đỗ Sấu Sấu sửng sốt, không rõ vì sao An Tranh nhắc tới điều này, nhưng hắn vẫn gật đầu:
-Ai mà không biết Minh Pháp Tư của hoàng triều Đại Hi chứ? Thương Man Sơn mà chúng ta đang ở nằm trong một góc của U Yến Thập Lục Quốc, so với bất luận quốc gia nào trong 16 quốc gia U Yến, Huyễn Thế Trường Cư cũng chỉ như con kiến với con voi. Mà U Yến Thập Lục QUốc, so với hoàng triều Đại Hi mà nói, thật giống như hạt cát với sa mạc.
Nói tới đây, hai mắt Đỗ Sấu Sấu tỏa sáng:
-Trong truyền thuyết, hoàng triều Đại Hi rộng tới trăm triệu dặm, là hoàng triều lớn nhất trong thiên hạ. Trước kia ta từng nghe những người tiến vào Huyễn Thế Trường Cư nhắc qua, nói rằng hoàng triều Đại Hi là hoàng triều giàu có nhất thiên hạ, không ai sánh bằng. Mà nổi tiếng nhất trong hoàng triều Đại Hi, chính là Minh Pháp Tư…Đám trộm cắp, tội phạm, vừa nhắc tới Minh Pháp Tư liền run như cầy sấy.
An Tranh nở nụ cười mà Đỗ Sấu Sấu không thể lý giải, nụ cười kiêu ngạo?
Có lẽ Đỗ Sấu Sấu không bao giờ ngờ tới, người đứng trước mặt hắn lúc này đã không còn là bạn tốt An Tranh của hắn, mà là Phương Tranh, thủ tọa của Minh Pháp Tư, khiến cho đám tội phạm như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Nhắc tới Phương Tranh, cả hoàng triều Đại Hi có ai là không biết? Có lẽ trong cái tên đều có một chữ ‘Tranh’, vì vậy Phương Tranh mới có cảm giác thân thiết với cỗ thân thể này.
Không thể phủ nhận rằng An Tranh đã chết. Hiện tại còn sống chính là Phương Tranh, thủ tọa của Minh Pháp Tư, một đại nhân vật từng quát tháo phong vân, mượn cơ thể An Tranh mà sống lại,
Có lẽ dấu một số việc trong lòng khiến người ta khó chịu, cho nên An Tranh ngồi xuống ven đường, nói:
-Ta cũng từng nghe qua rất nhiều về Minh Pháp Tư của hoàng triều Đại Hi, nếu không ta kể cho ngươi nghe?
Đỗ Sấu Sấu thích nghe nhất là chuyện về anh hùng, cũng rất hướng tới thế giới bên ngoài. Hắn ngồi xuống bên cạnh An Tranh:
-Suốt ngày ngươi đều ở trong nhà không ra ngoài, làm sao ngươi lại nghe nhiều hơn ta được? Tuy nhiên ngươi cứ kể đi, để xem ngươi biết hơn ta được bao nhiêu.
An Tranh cười cười, dùng ngữ khí mà Đỗ Sấu Sấu không hiểu, nói:
-Ngươi cứ coi như đây là chuyện xưa của người khác…hoàng triều Đại Hi quá lớn, tùy tiện một cái châu cũng lớn hơn U Yến Thập Lục Quốc cộng lại mấy chục lần. Mà châu như vậy, hoàng triều Đại Hi có 99 cái. Chính vì quá lớn, cho nên Thánh Hoàng bệ hạ của hoàng triều Đại Hi không thể nắm rõ mọi chuyện xảy ra trong hoàng triều, cũng không thể tự mình giải quyết hết mọi chuyện.
-Hoàng triều Đại Hi lớn như vậy, cho nên kẻ ác, việc ác cũng rất nhiều. Nếu muốn duy trì công bằng cho hoàng triều này, nhất định phải có một nha môn chấp pháp mạnh mẽ phân ưu cho Thánh Hoàng bệ hạ. Sấu Sấu à, ngươi nghĩ mà xem, ở một cái phố Nam Sơn nhỏ bé này, đã tồn tại Trần gia và Đại Khấu Đường rồi, vậy thì ở hoàng triều Đại Hi sẽ có bao nhiêu kẻ xấu? Bọn chúng không quan tâm tới pháp luật của Đại HI, bọn chúng chỉ muốn kiếm lời.
An Tranh giơ tay bóp trán, động tác này khiến Đỗ Sấu Sấu sửng sốt. Động tác này thật giống như người lớn đang nghĩ tới chuyện gì đó phiền lòng. Nhưng với cái tuổi của An Tranh, lấy đâu ra nhiều u buồn như vậy?
Ánh mắt của An Tranh có chút phiêu hốt, hắn nhìn về phía xa xa, nhưng lại giống như không nhìn thấy gì.
-Đám người này sợ nhất là Minh Pháp Tư, bởi vì Minh Pháp Tư có một thủ tọa thiết diện vô tư, hắn tên là Phương Tranh, đều có một chữ ‘Tranh’ giống tên của ta. Vì giữ gìn pháp luật của hoàng triều Đại Hi, Phương Tranh đã đắc tội với rất nhiều đại nhân vật. Những người này hận Phương Tranh tới thấu xương. Bọn chúng dùng mọi biện pháp để diệt trừ Phương Tranh, nhưng vì Phương Tranh quá mạnh mẽ, cũng quá cẩn thận, khiến bọn chúng không có cơ hội.
-Thẳng đến một ngày, Thánh Hoàng Đại Hi nhận được tin, một đứa con trai của hắn gặp chuyện trên địa bàn của U Yến Thập Lục Quốc, mà hắn thì không thể đi được, đành phải giao nhiệm vụ cứu đứa con cho Phương Tranh, người mà hắn tin tưởng nhất. Phương Tranh và vị hoàng tử kia có mối quan hệ cũng rất tốt, nghe hoàng tử gặp nguy, lập tức chạy tới U Yến Thập Lục Quốc…kết quả là gặp mai phục ở Thương Man Sơn.
An Tranh liếc Đỗ Sấu Sấu:
-Sấu Sấu, ngươi biết gì về người tu hành không?
Đỗ Sấu Sấu đang nghe nhập thần, vô thức lắc đầu:
-Không biết, người tu hành…cách ta quá xa. Đại ca ta tuy ở trong một tông môn, nhưng trên thực tế huynh ấy không thể tu hành, chỉ làm tạp dịch trong tông môn. Dù vậy cũng khiến cả nhà ta thơm lây, đám người Cao Đệ cũng không dám tùy tiện trêu chọc ta.
An Tranh nói:
-Người tu hành phân chia cảnh giới theo thực lực, mới bắt đầu tu hành cần phải Tẩy Tủy. Nếu tông môn phát hiện ra người có tiềm chất tu hành, thì sẽ mang về Tẩy Tủy. Sau khi Tẩy Tủy, thân thể có thể thừa nhận tu vi chi lực. Đây là giai đoạn sơ đẳng nhất, gọi là cảnh giới Thăng Tủy. Sau Thăng Tủy cửu trọng, thì chính là cảnh giới Tu Di. Tới Tu Di sau, thân thể của người đó có thể dung nạp càng nhiều tu vi chi lực, tạo ra công kích mạnh mẽ. Chẳng hạn như Khấu Lục, do không thể tu hành nên đành phải luyện thể, nhưng Luyện Thể cửu trọng chỉ miễn cưỡng tương đương với Tu Di nhất trọng. Đương nhiên, trừ khi Khai Môn. Luyện Thể giả mà Khai Môn, thực lực sẽ được đề cao, tuy nhiên người như Khấu Lục, cả đời cũng không có cơ hội đó, cùng lắm chỉ tới Luyện Thể ngũ trọng mà thôi.
-Trên cảnh giới Tu Di thì chính là cảnh giới Tù Dục. Sở dĩ gọi là Tù Dục, là vì chỉ khi khống chế được dục vọng của mình, thì người tu hành mới tiếp tục nâng cao. Trên cảnh giới Tù Dục, là Tiểu Mãn Cảnh. Đã có thể khống chế dục vọng của mình, coi như là một loại tiểu viên mãn, cho nên mới gọi là Tiểu Mãn Cảnh. Tới Tiểu Mãn Cảnh đã là rất mạnh rồi, ta đoán ở cả U Yến Thập Lục Quốc cũng không tìm ra được mấy cao thủ Tiểu Mãn Cảnh. Trên Tiểu Mãn Cảnh là Đại Mãn Cảnh, trên Đại Mãn Cảnh chính là Thiên Cảnh.
An Tranh tiếp tục nói:
-Nhìn khắp thiên hạ, số lượng người tu hành đạt tới Thiên Cảnh cũng không nhiều. Phương Tranh chính là người tu hành Thiên Cảnh, hơn nữa đã đạt tới Tiểu Thiên Cảnh cửu trọng, ở cả hoàng triều Đại Hi, số người tu hành mạnh hơn hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đáng tiếc…hắn lại bị tính kế, mất mạng ở bên ngoài Thương Man Sơn.
-A!
Đỗ Sấu Sấu kinh hô:
-Vị Thủ Tọa Minh Pháp Tư Phương Tranh vang danh thiên hạ đã chết? Làm sao ngươi biết?
An Tranh hoảng hốt một lát, sau đó cười cười:
-Đương nhiên là ta đoán bừa, người như hắn, làm sao chết được.
Đỗ Sấu Sấu đấm một cái vào vai An Tranh:
-Làm ta sợ muốn chết. Một đại anh hùng như vậy, chết sao được. Nếu có một ngày ta được gặp hắn thì tốt, chỉ sợ ta sẽ chết vì kích động mất.
An Tranh ngẩng đầu nhìn về phía xa xa:
-Ngươi sẽ được gặp hắn, ta đảm bảo.
-Meo meo…
Mèo con nằm trong ngực An Tranh kêu một tiếng, thật giống như muốn nói với Đỗ Sấu Sấu, ngươi phải tin tưởng lời chủ nhân ta nói.
An Tranh cẩn thận nhớ lại, Trần gia hình như là một gia tộc lớn trên phố Nam Sơn. Tất cả cửa hàng trên con đường này đều là bất động sản của nhà hắn. Tất cả việc buôn bán đều là thuê của nhà hắn. Hơn nữa nghe nói người của Trần gia có quan hệ với thành chủ của Huyễn Thế Trường Cư, ngay cả Cửu Đại Khấu cũng phải nể mặt Trần gia.
Đỗ Sấu Sấu giữ chặt An Tranh, nói không thể đi, An Tranh đột nhiên hiểu ra. Một thế lục yếu ớt như đám người Trương Lỗi, lại có thể lăn lội ở phố Nam Sơn ày, hơn nữa Đại Khấu Đường rõ ràng không tiêu diệt bọn chúng, hiển nhiên thế lực sau lưng không tầm thường. Hiện tại xem ra, hội Ác Bá chỉ là một đám chó dữ do Trần gia nuôi mà thôi.
Người tới mời An Tranh tuổi chừng bốn mươi, bộ dáng bình thường, nụ cười hiền lành. Nhưng An Tranh bây giờ đã không phải là An Tranh lúc trước, liếc mắt có thể nhìn ra được phía sau nụ cười này là sự âm u.
-Ta tên là Trần Phổ!
Người trung niên khách khí tự giới thiệu bản thân, sau đó nói với An Tranh:
-Đông gia bọn ta đã biết người vừa ra tay giáo huấn đám người Trương Lỗi là ngài. Đông gia nói, một trăm Trương Lỗi cộng lại cũng không bằng một mình ngài, cho dù một trăm hội Ác Bá công lại cũng không bằng một mình ngài. Hội Ác Bá dựng lên vốn là để cho đám Trương Lỗi chơi đùa với tiểu thiếu gia. Buôn bán ở một nơi như Huyễn Thế Trường Cư, không thể không học cái tính hung ác. Đông gia bọn ta lập nên hội Ác Bá chính là để tiểu thiếu gia học tập, kỳ thực không quá quan trọng. Đông gia nói, chỉ cần An gia nguyện ý tới Trần gia làm bạn với tiểu thiếu gia, tác dụng còn hơn cả hội Ác Bá.
Hắn chỉ về phía sau:
-Trong đó là năm nghìn lượng bạc, Đông gia biết An gia sinh hoạt không được tốt lắm. Là do đông gia không phát hiện ra ngài sớm, nếu phát hiện thì sớm, thì đâu có lẽ nào để ngài chịu khổ.
An Tranh quay đầu nhìn Đỗ Sấu Sấu:
-Kiểm tra bạc!
Đỗ Sấu Sấu gật đầu, vẫn không yên lòng nhác nhở An Tranh:
-An Tranh, ngàn vạn lần đừng đi.
Trần Phổ khẽ cười:
-An gia không cần lập tức đi theo bọn ta, đông gia bọn ta nói, ngài ấy chờ được. An gia cũng biết đấy, đông gia bọn ta chỉ có một mình tiểu thiếu gia là người kế thế, vì tiểu thiếu gia, đông gia bọn ta có thể làm bất kỳ điều gì. Ngươi và tiểu thiếu gia cùng tuổi, dễ kết bạn hơn. Chỉ cần ngươi nghĩ thông suốt, có thể tới Trần phủ bất kỳ lúc nào.
An Tranh ừ một tiếng:
-Có thời gian ta nhất định sẽ bái phỏng.
Trần Phổ chắp tay, xoay người muốn đi, An Tranh lại gọi hắn lại:
-Ba ngàn lượng bạc là của ta, hai ngàn thừa kia thì không liên quan gì, làm phiền ngươi mang về, cảm ơn Trần lão bản giúp ta.
Sắc mặt của Trần Phổ hơi thay đổi:
-Đây là tâm ý của Đông gia bọn ta…
An Tranh khẽ chau mày:
-Ai nói với ngươi là cứ có tâm ý là ta phải nhận? Tâm ý là chuyện của các ngươi, còn thu hay không là chuyện của ta.
An Tranh ghét nhất kiểu nói chuyện này, lúc đầu ở Minh Pháp Tư hắn đã gặp nhiều sắc mặt như vậy. Cũng vì ghét cay ghét đắng, nên An Tranh có rất nhiều kẻ thù. Có nhiều người muốn diệt trừ hắn, bởi vì sự tồn tại của hắn ảnh hưởng tới lợi ích của quá nhiều người. Sở dĩ An Tranh bị trọng thương, cơ thể vỡ nát, cũng chính là vì bị đám người kia đánh lén.
Tuy nhiên, giờ những chuyện đó còn cách An Tranh khá xa xôi. Không thể khôi phục tu vị, thì đừng nghĩ tới báo thù. Việc cấp bách bây giờ chính là nhanh chóng điều trị thân thể hiện tại. Đám người muốn diệt trừ hắn kia, một khi còn chưa chắc chắn hắn đã chết, thì sẽ không từ bỏ ý đồ.
Câu trả lời của An Tranh với Trần Phổ vốn là lời nói vô thức, tính cách của hắn vốn là như vậy. Nhưng Trần Phổ nghe thế, trong mắt lóe lên vẻ âm tàn. Ở phố Nam Sơn này, không có người nào là không nể mặt Trần gia. Vậy mà thiếu niên kia lại từ chối ý tốt của hắn, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như vậy. Tuy nhiên nghĩ tới Đông gia đã nhắn nhủ, Trần Phổ tạm thời nhịn xuống.
-Đã An gia không muốn nhận, vậy thì ta liền mang về.
Trần Phổ xoay người rời đi, ngoắc tay ra hiệu cho mấy đại hán xách rương chứa hai nghìn lượng bạc rời đi.
Không bao lâu, Đỗ Sấu Sấu đầu đầy mồ hôi chạy tới:
-An Tranh, ta thấy ngươi nên rời khỏi đây thôi. Ngươi đắc tội người của Trần gia, giờ khó mà sống nổi ở phố Nam Sơn này nữa. Cho dù là người của Đại Khấu Đường cũng sẽ không bảo vệ ngươi. Hiện tại ngươi đã có nhiều bạc, không bằng rời khỏi Huyễn Thế Trường Cư, tìm nơi khác để sinh sống.
An Tranh mỉm cười lắc đầu:
-Ngươi cho rằng số bạc này dễ mang đi vậy sao?
Nói tới đây, hắn lại nghĩ tới những việc mình từng làm trước kia.
Đỗ Sấu Sấu không chú ý tới vẻ mặt thay đổi của An Tranh, hắn sốt ruột nói:
-Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta không đắc tội nổi Trần gia. Từ đầu mà biết hội Ác Bá là của Trần gia, thì không nên động vào. Hiện tại phải làm sao, người của Trần gia chắc chắn sẽ không nhịn xuống. Hơn nữa vừa rồi ngươi còn cự tuyệt tay Trần Phổ kia, chẳng hề nể mặt hắn chút nào.
-Nể mặt?
An Tranh chớp chớp mắt:
-Ngươi nghe nói qua Minh Pháp Tư chưa? Nể mặt với kẻ ác, chẳng khác nào cùng bọn chúng làm điều ác.
Đỗ Sấu Sấu sửng sốt, không rõ vì sao An Tranh nhắc tới điều này, nhưng hắn vẫn gật đầu:
-Ai mà không biết Minh Pháp Tư của hoàng triều Đại Hi chứ? Thương Man Sơn mà chúng ta đang ở nằm trong một góc của U Yến Thập Lục Quốc, so với bất luận quốc gia nào trong quốc gia U Yến, Huyễn Thế Trường Cư cũng chỉ như con kiến với con voi. Mà U Yến Thập Lục QUốc, so với hoàng triều Đại Hi mà nói, thật giống như hạt cát với sa mạc.
Nói tới đây, hai mắt Đỗ Sấu Sấu tỏa sáng:
-Trong truyền thuyết, hoàng triều Đại Hi rộng tới trăm triệu dặm, là hoàng triều lớn nhất trong thiên hạ. Trước kia ta từng nghe những người tiến vào Huyễn Thế Trường Cư nhắc qua, nói rằng hoàng triều Đại Hi là hoàng triều giàu có nhất thiên hạ, không ai sánh bằng. Mà nổi tiếng nhất trong hoàng triều Đại Hi, chính là Minh Pháp Tư…Đám trộm cắp, tội phạm, vừa nhắc tới Minh Pháp Tư liền run như cầy sấy.
An Tranh nở nụ cười mà Đỗ Sấu Sấu không thể lý giải, nụ cười kiêu ngạo?
Có lẽ Đỗ Sấu Sấu không bao giờ ngờ tới, người đứng trước mặt hắn lúc này đã không còn là bạn tốt An Tranh của hắn, mà là Phương Tranh, thủ tọa của Minh Pháp Tư, khiến cho đám tội phạm như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Nhắc tới Phương Tranh, cả hoàng triều Đại Hi có ai là không biết? Có lẽ trong cái tên đều có một chữ ‘Tranh’, vì vậy Phương Tranh mới có cảm giác thân thiết với cỗ thân thể này.
Không thể phủ nhận rằng An Tranh đã chết. Hiện tại còn sống chính là Phương Tranh, thủ tọa của Minh Pháp Tư, một đại nhân vật từng quát tháo phong vân, mượn cơ thể An Tranh mà sống lại,
Có lẽ dấu một số việc trong lòng khiến người ta khó chịu, cho nên An Tranh ngồi xuống ven đường, nói:
-Ta cũng từng nghe qua rất nhiều về Minh Pháp Tư của hoàng triều Đại Hi, nếu không ta kể cho ngươi nghe?
Đỗ Sấu Sấu thích nghe nhất là chuyện về anh hùng, cũng rất hướng tới thế giới bên ngoài. Hắn ngồi xuống bên cạnh An Tranh:
-Suốt ngày ngươi đều ở trong nhà không ra ngoài, làm sao ngươi lại nghe nhiều hơn ta được? Tuy nhiên ngươi cứ kể đi, để xem ngươi biết hơn ta được bao nhiêu.
An Tranh cười cười, dùng ngữ khí mà Đỗ Sấu Sấu không hiểu, nói:
-Ngươi cứ coi như đây là chuyện xưa của người khác…hoàng triều Đại Hi quá lớn, tùy tiện một cái châu cũng lớn hơn U Yến Thập Lục Quốc cộng lại mấy chục lần. Mà châu như vậy, hoàng triều Đại Hi có cái. Chính vì quá lớn, cho nên Thánh Hoàng bệ hạ của hoàng triều Đại Hi không thể nắm rõ mọi chuyện xảy ra trong hoàng triều, cũng không thể tự mình giải quyết hết mọi chuyện.
-Hoàng triều Đại Hi lớn như vậy, cho nên kẻ ác, việc ác cũng rất nhiều. Nếu muốn duy trì công bằng cho hoàng triều này, nhất định phải có một nha môn chấp pháp mạnh mẽ phân ưu cho Thánh Hoàng bệ hạ. Sấu Sấu à, ngươi nghĩ mà xem, ở một cái phố Nam Sơn nhỏ bé này, đã tồn tại Trần gia và Đại Khấu Đường rồi, vậy thì ở hoàng triều Đại Hi sẽ có bao nhiêu kẻ xấu? Bọn chúng không quan tâm tới pháp luật của Đại HI, bọn chúng chỉ muốn kiếm lời.
An Tranh giơ tay bóp trán, động tác này khiến Đỗ Sấu Sấu sửng sốt. Động tác này thật giống như người lớn đang nghĩ tới chuyện gì đó phiền lòng. Nhưng với cái tuổi của An Tranh, lấy đâu ra nhiều u buồn như vậy?
Ánh mắt của An Tranh có chút phiêu hốt, hắn nhìn về phía xa xa, nhưng lại giống như không nhìn thấy gì.
-Đám người này sợ nhất là Minh Pháp Tư, bởi vì Minh Pháp Tư có một thủ tọa thiết diện vô tư, hắn tên là Phương Tranh, đều có một chữ ‘Tranh’ giống tên của ta. Vì giữ gìn pháp luật của hoàng triều Đại Hi, Phương Tranh đã đắc tội với rất nhiều đại nhân vật. Những người này hận Phương Tranh tới thấu xương. Bọn chúng dùng mọi biện pháp để diệt trừ Phương Tranh, nhưng vì Phương Tranh quá mạnh mẽ, cũng quá cẩn thận, khiến bọn chúng không có cơ hội.
-Thẳng đến một ngày, Thánh Hoàng Đại Hi nhận được tin, một đứa con trai của hắn gặp chuyện trên địa bàn của U Yến Thập Lục Quốc, mà hắn thì không thể đi được, đành phải giao nhiệm vụ cứu đứa con cho Phương Tranh, người mà hắn tin tưởng nhất. Phương Tranh và vị hoàng tử kia có mối quan hệ cũng rất tốt, nghe hoàng tử gặp nguy, lập tức chạy tới U Yến Thập Lục Quốc…kết quả là gặp mai phục ở Thương Man Sơn.
An Tranh liếc Đỗ Sấu Sấu:
-Sấu Sấu, ngươi biết gì về người tu hành không?
Đỗ Sấu Sấu đang nghe nhập thần, vô thức lắc đầu:
-Không biết, người tu hành…cách ta quá xa. Đại ca ta tuy ở trong một tông môn, nhưng trên thực tế huynh ấy không thể tu hành, chỉ làm tạp dịch trong tông môn. Dù vậy cũng khiến cả nhà ta thơm lây, đám người Cao Đệ cũng không dám tùy tiện trêu chọc ta.
An Tranh nói:
-Người tu hành phân chia cảnh giới theo thực lực, mới bắt đầu tu hành cần phải Tẩy Tủy. Nếu tông môn phát hiện ra người có tiềm chất tu hành, thì sẽ mang về Tẩy Tủy. Sau khi Tẩy Tủy, thân thể có thể thừa nhận tu vi chi lực. Đây là giai đoạn sơ đẳng nhất, gọi là cảnh giới Thăng Tủy. Sau Thăng Tủy cửu trọng, thì chính là cảnh giới Tu Di. Tới Tu Di sau, thân thể của người đó có thể dung nạp càng nhiều tu vi chi lực, tạo ra công kích mạnh mẽ. Chẳng hạn như Khấu Lục, do không thể tu hành nên đành phải luyện thể, nhưng Luyện Thể cửu trọng chỉ miễn cưỡng tương đương với Tu Di nhất trọng. Đương nhiên, trừ khi Khai Môn. Luyện Thể giả mà Khai Môn, thực lực sẽ được đề cao, tuy nhiên người như Khấu Lục, cả đời cũng không có cơ hội đó, cùng lắm chỉ tới Luyện Thể ngũ trọng mà thôi.
-Trên cảnh giới Tu Di thì chính là cảnh giới Tù Dục. Sở dĩ gọi là Tù Dục, là vì chỉ khi khống chế được dục vọng của mình, thì người tu hành mới tiếp tục nâng cao. Trên cảnh giới Tù Dục, là Tiểu Mãn Cảnh. Đã có thể khống chế dục vọng của mình, coi như là một loại tiểu viên mãn, cho nên mới gọi là Tiểu Mãn Cảnh. Tới Tiểu Mãn Cảnh đã là rất mạnh rồi, ta đoán ở cả U Yến Thập Lục Quốc cũng không tìm ra được mấy cao thủ Tiểu Mãn Cảnh. Trên Tiểu Mãn Cảnh là Đại Mãn Cảnh, trên Đại Mãn Cảnh chính là Thiên Cảnh.
An Tranh tiếp tục nói:
-Nhìn khắp thiên hạ, số lượng người tu hành đạt tới Thiên Cảnh cũng không nhiều. Phương Tranh chính là người tu hành Thiên Cảnh, hơn nữa đã đạt tới Tiểu Thiên Cảnh cửu trọng, ở cả hoàng triều Đại Hi, số người tu hành mạnh hơn hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đáng tiếc…hắn lại bị tính kế, mất mạng ở bên ngoài Thương Man Sơn.
-A!
Đỗ Sấu Sấu kinh hô:
-Vị Thủ Tọa Minh Pháp Tư Phương Tranh vang danh thiên hạ đã chết? Làm sao ngươi biết?
An Tranh hoảng hốt một lát, sau đó cười cười:
-Đương nhiên là ta đoán bừa, người như hắn, làm sao chết được.
Đỗ Sấu Sấu đấm một cái vào vai An Tranh:
-Làm ta sợ muốn chết. Một đại anh hùng như vậy, chết sao được. Nếu có một ngày ta được gặp hắn thì tốt, chỉ sợ ta sẽ chết vì kích động mất.
An Tranh ngẩng đầu nhìn về phía xa xa:
-Ngươi sẽ được gặp hắn, ta đảm bảo.
-Meo meo…
Mèo con nằm trong ngực An Tranh kêu một tiếng, thật giống như muốn nói với Đỗ Sấu Sấu, ngươi phải tin tưởng lời chủ nhân ta nói.