Năm từ xuất hiện, Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, nhưng không nói gì, chờ Chu Lăng viết xong.
"Thanh Tiêu, Tinh Hà, lần này vi sư nghiên cứu mấy chục ngày, mấy ngày trước còn thảo luận qua cùng mấy vị đông môn, năm nay đề kỳ thi phủ, nếu không có gì ngoài dự đoán, chắc sẽ là năm đề tài này.”
Chu Lăng nói có phần tự tin.
Vấn đề đoán đề này, kỳ thật là một công việc kỹ thuật, đoán trúng thì là làm chơi ăn thật, đoán không trúng cũng không sao cả, coi như chưa từng đoán.
Hai người không nói gì, chỉ gật gật đầu, ánh mắt rơi vào năm đề này.
Mà Chu Lăng cũng không gây khó dễ, trực tiếp mở miệng.
"Nữ đế đăng cơ, sáng tạo kỳ đàm thiên cổ, vương triều Đại Ngụy kiến quốc bảy trăm bốn mươi ba năm, quốc vận hưng thịnh, nhưng mà tân triều xuất hiện, lại là biến số."
“Từ xưa đến nay, chưa từng có nữ tử xưng đế, trên dưới triều đình đều không phục, bên ngoài miếu đường, cũng xuất hiện rất nhiều tiếng phản đối, nhất là dân chúng, lại càng dễ dàng bị lôi kéo."
"Hiện giờ yêu ma loạn thế, thế nhân đều nói là nữ đế đăng cơ, mang đến điềm xấu, cho nên đối với đương kim bệ hạ mà nói, cần sách lược an quốc, để trị vì quốc gia, nếu không lời đồn tứ phương, lòng người hoảng sợ, quốc vận bất thông."
"Sở dĩ vi sư tự tin như vậy, chính là bởi vì đề văn kỳ thí phủ lần này, đều phải trình đến kinh độ, loại đãi ngộ này chỉ có kinh khoa mới có, nhưng kinh khoa còn cần chờ đợi nửa năm."
“Bệ hạ chờ không kịp, cho nên mới như vậy.”
Chu Lăng mở miệng, từng chữ từng chữ.Ông ấy đứng ở góc độ quốc gia, từ suy nghĩ của Hoàng đế, đồng thời lại từ góc độ kỳ thi phủ tiến kinh để suy đoán đề kỳ thi phủ.
Có thể nói, quan điểm này là rất hợp lý.
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, tán thành mỗi một câu nói của Chu Lăng.
Không hổ danh là gừng càng già càng cay, suy nghĩ rõ ràng.
"Kế sách Hưng Quốc, là đề dự phòng, từ khi bệ hạ lên ngôi bảy lần xuất chinh biên quan, quốc khố trống rỗng, trăm nghiệp chờ hưng, an quốc tuy quan trọng, nhưng hưng quốc cũng quan trọng không kém, điểm này các ngươi cũng phải chú ý."
Chu Lăng nói, Hưng quốc là lựa chọn của hẳn, dựa theo trình tự mà nói, ắt hẳn không thể quan trọng bằng An quốc, hiện giờ Hoàng đế cần là an định quốc gia, nếu không an định sao có thể hưng thịnh lên?
Hứa Thanh Tiêu nhìn Hưng quốc, trong khoảng thời gian này hắn cũng đọc rất nhiều sử sách, nhất là về sử sách hiện đại.
'Vương triều Đại Ngụy được thành lập năm 743, Thái Tổ khai quốc, ba đời Võ Đế tiếp nối, liên tục chinh phạt, đặt rền móng uy lực Đại Ngụy, ngoại phạt nội công, bất kể ngươi theo tiên đạo hay ma đạo, tất cả đều thuần phục dưới vương đạo.
Sau đó lại liên tiếp xuất hiện năm đời Văn Đế, thống trị quốc gia, an quốc hưng thương, khiến cho kinh tế phát triển nhanh chóng, cũng chính là bởi vì sự ra đời của năm đời Văn Đế, dẫn đến võ tướng vương triều Đại Ngụy bị đè ép, quan văn lại được trọng dụng.
Kết cục của việc sùng quan văn ép quan võ mãi mãi cũng không tốt, biên quan nhiều lần khinh suất, năm đời Văn Đế đều dùng phương pháp khoan nhân, ý đồ đồng hóa, đáng tiếc sói tham thì thế nào cũng ăn không no.
Biên quan xâm nhập, gây ra "mối nhục Tĩnh thành", man di phương bắc thiếu chút nữa đánh tới kinh đô, nếu không phải vương triều Đại Ngụy căn cơ hùng hậu, hơn nữa cộng thêm Man tộc đồ thành, khiến cho thần nhân cộng phẫn, tông môn khắp nơi cũng nhao nhao viện thú, chỉ sợ thật sự sẽ đánh giết vào kinh đô.
Mà trải qua một năm sau mối nhục Tĩnh thành, vị hoàng đế thứ tám của vương triều Đại Ngụy, Kiến Khang Đế băng hà, nghênh đón vị hoàng đế thứ chín, cũng là một vị hoàng đế tràn ngập kỳ tích.
Bởi vì vị hoàng đế này là con thứ, cũng không phải do hoàng hậu sinh ra, ngược lại là do một cơ thiếp sinh ra.
Trên lý thuyết căn bản không thể làm hoàng đế, nhưng cũng bởi vì mối nhục Tĩnh thành, Kiến Khang Đế hiểu được Đại Ngụy cần một vị Võ Đế, dân chúng thiên hạ cũng biết, Đại Ngụy căn một vị Võ Đế, văn võ bá quan cũng biết rõ Đại Ngụy cần một vị Võ Đế.
Cho nên vị hoàng tử con thứ này, lập nên kỳ tích kế thừa ngôi vị hoàng đế, quốc hiệu Võ Nguyên.
Lấy chữ Võ làm quốc hiệu, cũng đủ để thể hiện khí phách của hắn.
Năm mươi năm kế tiếp, Võ Nguyên Đế quả thật chống đỡ được cốt khí Đại Ngụy, ngự giá thân chinh bảy lần, bắc phạt bảy lần, giết không biết bao nhiêu Man tộc, thủ đoạn thiết huyết, được xưng là hoàng đế trên yên ngựa.
Nhưng đáng tiếc là, bởi vì nhiều năm chỉnh phạt, không biết bị bao nhiêu thương tích, hơn nữa rời khỏi triều đình rất lâu, lần thứ bảy bắc phạt đại bại mà trở về, trở nên nghỉ thần nghỉ quỷ.
Hơn nữa vương triều Đại Ngụy bảy lần bắc phạt, cốt khí đã có rồi, nhưng tiền không còn, quốc khố trống rỗng, thuế tăng lên hàng năm, đến nỗi dân chúng lầm than.
Trực tiếp nhất chính là bổng lộc quan viên, bổng lộc tháng của nha dịch chỉ một lượng bạc, là thứ bổng lộc thấp nhất kể từ khi khai quốc Đại Ngụy tới nay.
Cũng chỉ một năm trước, Võ Nguyên Đế bằng hà, để lại một cục diện rối râm mà đi.
Nửa đời trước của Võ Đế có thể nói là công lao vĩ đại, bảy lần bắc phạt là nhiệt huyết cỡ nào? Khí phách ra sao?
Nhưng nửa đời sau làm cho người ta tiếc hận, trung gian bất phân, đầy lòng nghĩ ngờ, giết người vô tội, bảo thủ cố chấp, cuối cùng bị gần với danh xưng Võ Phạt.
Có ý bắc phạt, cũng có ý hung ác, nói tóm lại, chuyện sau này là do hậu nhân bình.
Mà Võ Nguyên Đế còn có một vấn đề, vấn đề này chính là, không có con nối dõi, chính xác mà nói là không có con trai, chỉ có một nữ nhỉ.
Vốn tưởng rằng trọng thần triều đình sẽ lựa chọn một vị phiên vương nơi khác, hoặc là từ trong hoàng thất lựa chọn người để kế thừa ngôi vị hoàng đế
Nhưng điều khiến người trong thiên hạ không ngờ tới chính là, người con gái duy nhất mới bước sang tuổi 24 của Vũ Nguyên Đế đã đăng cơ xưng đế.
Dẫn tới thiên hạ bàn tán.
Mà nguyên nhân Chu Lăng lấy [Hưng quốc] làm đề chính là, Võ Nguyên Đế bảy lần bắc phạt, bay mất quốc khố.
Bạn đang đọc truyện mới ở .(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!