Trong một trạch viện.
Một thư sinh điên cuồng gõ cửa lớn, lộ ra vẻ cực kì kích động.
Trời còn chưa sáng hẳn.
Trạch viện mở ra, thư sinh lập tức vọt thẳng vào, đi đến bên ngoài phòng ngủ, làm cho vị lão giả bên trong cũng đứng dậy theo.
“Tiên Bình, ngươi làm sao vậy? Sao trời còn chưa sáng mà đã chạy đến nơi này?”
Lão giả hơi tức giận, có chuyện gì mà không thể đợi đến khi trời sáng mới nói được chứ?
Sáng sớm đã làm phiền người ta nghỉ ngơi, bộ người đọc sách thì không cần đi ngủ sao?
“Tiên sinh, tiên sinh, người mau nhìn, mau nhìn đi.”
Người kia cũng không e ngại mà đem tờ giấy trắng đã chép xong đưa đến trước mặt lão giả. Vị lão giả này đã khai khiếu từ lâu, vô cùng có uy vọng tại phủ Nam Dự.
Ông ta vẫn duy trì vẻ bình thản, đưa mắt nhìn về phía trang giấy trắng.
Sau một lúc lâu.
Đôi mắt đục ngầu của lão giả lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau một khắc, ông ta cầm nó lên như cầm bảo vật vậy.
“Tĩnh thành sỉ, do vị tuyết, thần tử hận, hà thì diệt.”
“Giá trường xa, đạp phá liên vân sơn khuyết.”
“Hay, hay, hay, hay cho một câu Tĩnh thành sỉ, do vị tuyết, hay, quả thật rất hay, tuyệt từ, tuyệt từ.”
“Không, đây là thiên cổ danh từ, đây là thiên cổ danh từ, đây là ngươi viết ra sao?”
“Không, không thể nào. Nếu như ngươi có khả năng viết ra loại danh từ thế này thì đã sớm nhập phẩm rồi."
“Ai, là ai?”
Trước đó lão giả vẫn còn mê mang, nhưng bây giờ thì tinh thần đã trở nên phấn chấn, thậm chí trong ánh mắt còn có thần, níu lấy cố áo học sinh của mình mà hỏi.
“Tiên sinh, đây là bài từ do một vị tên là Hứa Thanh Tiêu, trong yến hội của Lý Hâm công tử làm ra.”“Hắn đã tài khí nhập thể, tấn cấp cửu phẩm, hơn nữa lại còn chưa tới hai mươi tuổi.”
Người này tuy bị dọa một chút nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Chưa qua hai mươi tuổi? Cửu phẩm? Trời!"
“Đi, đi tìm Trần phu tử, ta đi thay quần áo khác, không, không thay, đi đi đi, đi với ta luôn.”
Lão giả vô cùng kích động, ông muốn đi thay quần áo nhưng mà nghĩ lại thì, còn thay cái khỉ gì nữa, đi nhanh lên.”
“Đi tìm Trần phu tử làm gì chứ?”
Người kia có chút ngơ ngác, hắn chỉ đi báo tin một chút, muốn để hai sư đồ cùng nhau thưởng thức một tác phẩm hay mà thôi, đi tìm Trần phu tử làm gì?
“Đi tìm Trần phu tử đào người, nói nhảm nhiều vậy làm gì, nhanh chóng đi thôi.”
Lão giả nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi.
Bên trong một trạch viện khác.
Một Nho sinh hớt hải chạy trên đường, trên tay còn cầm theo tờ giấy ghi Mãn Giang Hồng, vì sơ sẩy một chút mà hắn đã té ngã giữa đường, cũng may, còn chưa làm bẩn thi từ.
Sau khi đứng dậy hắn lại vội vàng vọt thẳng về nhà.
“Phụ thân.”
“Phụ thân.”
“Đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa, mau đến xem nè.
Sau khi nho sinh về đến nhà thì một đường xông thẳng vào phòng ngủ của phụ thân, không chút do dự phá tan phòng ngủ.
Dọa cho hai người trên giường trực tiếp nhảy dựng lên.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
“Gấp gáp như vật
“Còn ra thể thống gì.”
Nam tử trung niên gầm thét, trái tim hắn đập điên cuồng, có cảm giác xém chút nữa là không xong rồi.
“Phụ thân, ngươi mau xem đi, xem đi.”
Người kia cũng không biết phải nói rõ như thế nào, cứ như vậy trực tiếp đưa thi từ cho cha của mình.
“Xem xem xem cái gì vậy? Có gì đáng xem chứ?”
“Ngươi có thể viết ra thứ tào lao gì chứ?”
“Rác rưởi gì cũng mang cho ta xem? Quả thật là..."
Nam tử trung niên giận tím người, hóa ra thằng con trai đánh thức ông ta dậy chỉ vì muốn để ông ta đọc một bài từ?
Lúc ông ta đang muốn nổi trận lôi đình thì ánh mắt ông ta liếc đến bên trên bài từ, cả người ngây ngốc cả ra.
“Nộ phát xung quan, bằng lan xử, tiêu tiêu vũ hiết.”
“Sĩ vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài kích liệt.”
“Tam thập công danh trần dữ danh, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt."
“Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu, không bi thiết."
Chữ của bài từ không nhiều, không hơn trăm chữ.
Nhưng làm cho thân thể ông ta run lên, tựa như nhặt được bảo vật.
“Tuyệt từ, tuyệt từ, đây chính là thiên hạ tuyệt từ.”
“Con à, đây chính là do con viết đó sao? Đây chính là con viết đúng không?”
Nam tử trong niên kích động lên, dọa cho thê tử đang ở một bên ngớ ra.
“Phụ thân, hôm qua hài nhỉ tham gia thịnh yến của Lý Hâm công tử, đây chính là do Hứa Thanh Tiêu viết ra trên thịnh yến đấy, sư huynh hắn là Trần Tinh Hà, chẳng qua là khi vị Hứa Thanh Tiêu này làm xong bài thơ thì đã dẫn tài khí nhập thể, tấn thăng cửu phẩm.”
“Còn nữa, phụ thân, vị Hứa Thanh Tiêu này chẳng qua chỉ mới hai mươi tuổi, bây giờ triều đình có tứ đại thư viện đứng thế chân vạc, người này tất nhiên là đại tài, nếu bậc đại tài như thế có thể đưa tới thư viện Ứng Thiên chúng ta, nghĩ lại chắc hẳn cũng là một đại công lao.”
Hắn lớn tiếng nói, ánh mắt cha hắn liền sáng quắc.
Sau một khắc, ông ta trực tiếp nhảy xuống giường, cầm y phục lên nhanh chóng mặc vào.
“Đi, theo ta đi gặp Lưu phu tử, nếu như bài từ này thật sự là do người này làm ra vậy thì đây chính là đại tài đương thời, nhanh, đi thôi.”
Trong khi ông ta nói chuyện thì đồng thời cũng đã mặc xong y phục, nhanh chóng kéo con mình chạy ra cửa, để lại thê tử đang ngơ ngác.
Phủ Nam Dự
Trong nhà Phủ quân.
Chuyện tương tự như vậy cũng đang diễn ra.
Trong nhà Phủ quân.
Lý Quảng Tân đang xem thi từ trước mặt.
Hô hấp của ông ta trở nên hơi gấp rút.
Con ngươi của ông ta cũng nở to ra một chút.
“Thiên cổ danh từ.”
“Thiên cổ danh từ.”
“Thiên cổ danh từ đó.”
Ông ta thân là Phủ quân, dù chưa đi qua Nho đạo nhưng dù gì thì cũng xem như là đại quan một phương, năng lực giám thưởng tuyệt đối mạnh hơn đám Nho sinh kia nhiều.
Những người bình thường khi đọc Mãn Giang Hồng thì nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy rằng thi từ này viết thật tốt mà thôi.
Nhưng ông ta lại có thể cảm thấy được bản từ này sẽ mang đến cho Đại Ngụy gợn sóng to lớn.
Đối với Đại Ngụy mà nói, mối nhục Tĩnh thành chính là sự sỉ nhục to lớn bằng trời.
Bạn đang đọc truyện mới tại .(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!