Tô Xán đau đầu, biết ngay mà, đừng bao giờ nhìn biểu hiện bề ngoài của các cô gái.
Nhiễm Ngọc cũng nổi khùng:
- Này, Lý Lộ Mai, cho mà biết đây không phải chỉ có một hai bạn trai, đừng tưởng Mậu Tiểu Thì thì báu lắm à? Tao không thèm nhé, nhưng tao chẳng ưa gì thái độ của mày, đây không phải chỗ nói chuyện, có giỏi ra ngoài, tao gọi mày bằng chị.
Nói xong hầm hầm bước ra ngoài.
- Để xem mày dám làm gì bà?
Lý Lộ Mai chẳng chịu thua kém, gạt tay hai cô bạn khuyên can, đi theo.
Mậu Tiểu Thì run rẩy, hoàn toàn không biết phải làm thế nào, muốn lên can lại không dám.
Tiết Lăng Trúc sáng mắt, hết sức hứng thú nhìn hai cô gái cãi nhau, tựa hồ thích cảnh này lắm.
- Dám làm gì à, mày sẽ biết ngay thôi.
Nhiễm Ngọc vừa dứt lời là vung tay tát luôn.
"Bốp!"
Cả phòng im phăng phắc.
Tiết Lăng Trúc đầu lệch sang một bên, mặt hằn lên năm vệt ngón tay, tóc tai tán loạn, mắt sững sờ, hiển nhiên không hiểu sao mình lại bị dính đòn.
Đừng nói cô ta, tất cả đều không hiểu, Lý Lộ Mai còn cách khá xa, làm gì có chuyện tát nhầm.
- Mày dám đánh tao, từ bé tới giờ không ai dám đánh tao, mày muốn chết rồi.
Lý Lộ Mai lồng lộn như hổ cái, xách chai bia trên bàn, túm tóc Tiết Lăng Trúc dội bia xuống.
Mọi người bây giờ hiểu rồi, hai cô gái kia cố tình gây sự, mục đích chỉ đông đánh tây, nhắm vào Tiết Lăng Trúc, có điều cũng có thể đoán được cả hai đều kìm nén với nhau lâu rồi, có thể vì Mậu Tiểu Thì mà kiềm chế, hôm nay mượn Tiết Trúc Lăng phát tiết, tuy đánh Tiết Trúc Lăng thật song có thể cả hai đều tưởng tượng đang đánh đối phương, một đống con trai nhìn mà rùng mình.
Trái ôm phải ấp không phải là phúc, mà là họa, xem ra Mậu Tiểu Thì còn đau đầu dài dài.
Tô Xán và Tiết Dịch Dương đi tới, mỗi người vội giữ tay một cô gái kéo lại, Tiết Lăng Trúc gần như không có chút phản khác nào, ngơ ngác nhìn hai cô gái, mặc cho bị lăng nhục, hai cô gái kia tìm được cái bao cát, càng làm già. Nhìn ánh mắt Tiết Lăng Trúc đủ biết, cô gái xinh đẹp như thế, tất nhiên từ nhỏ được muôn vàn ân sủng lớn lên, chưa bao giờ hưởng "đãi ngộ" này.
Mọi người đều chấn động, Nhiễm Ngọc Ngọc và Lý Lộ Mai tiếp tục chửi bới, Tiết Lăng Trúc im lặng, thành đối lập cực đoan.
Vương Hạo Nhiên luống cuống chân tay, hắn đánh nhau vô số chưa bao giờ gặp phải tình huống này, phải làm gì? Đánh hai cô gái kia chắc? Hắn chưa bao giờ đánh con gái, đi tới chắn Tiết Lăng Trúc, nói:
- Bỏ đi, đây chỉ là chuyện hiểu lầm.
Hắn nói câu này là nhắm vào hai cô gái kia, Tiết Lăng Trúc nhìn Vương Hạo Nhiên với vẻ không sao tin nổi, vẻ mặt rất giống cô gái bị oan mà chết trong phim ma, không ngờ Vương Hạo Nhiên xưa nay luôn rất bảo vệ mình lại nói ra một câu "bỏ đi".
Tiết Lăng Trúc vành mắt đỏ lên, hét:
- Vương Hạo Nhiên, anh không phải nam nhân.
Lúc này cửa mở ra, vị giám đốc lúc nãy luôn dè chừng đám học sinh bọn họ đi vào, quả nhiên y như rằng bị động tĩnh hai phòng bao làm không còn chút nụ cười nào, nhìn đám học sinh tối mặt nói:
- Bên dưới có khách phản ứng, các cậu làm thế, để xảy ra chuyện gì tự chịu hậu quả.
Hai phòng bao liền nhau, vừa rồi tin tức Vương Hạo Nhiên tới truyền sang, rất nhiều người lấp ló bên ngoài. Hiện không khí đang dồn nén, Vương Hạo Nhiên đứng giữa Tiết Lăng Trung và hai cô gái, bị một câu của Tiết Lăng Trúc làm sắp nổ tung, viên giám đốc vào cảnh cáo, cơn giận như núi lửa phun trào, nâng cái bàn bằng kính, đập rầm xuống, cái bàn vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.
- Ở dưới có ý kiến gì, có hậu quả gì, ông bảo họ lên đây tìm tôi.
Vương Hạo Nhiên rống lên:
Lúc này có mấy cô gái đi qua, thấy chỗ này ầm ĩ cũng ngó đầu nhìn:
- Oa, gặp phải đại gia rồi, dám đập Chân Ái Niên Hoa thật kìa.
Đám đi cùng Vương Hạo Nhiên sôi máu, cầm chai bia đập liên tiếp xuống đất, không khí trở nên cực đoan:
- Đập đấy, cái quán này không muốn mở nửa phải không?
Viên giám đốc giận đến run rẩy, chẳng kịp suy nghĩ, quát bảo vệ:
- Mẹ kiếp, các ngươi còn đứng đấy làm cái gì.
Đám bảo vệ xông vào, không khí lập tức sôi lên sùng sục, đám Vương Hạo Nhiên, lại thêm cả học sinh hai phòng, bảo vệ làm sao chống lại nổi, Tô Xán nhìn thấy cả lớp phó Vương Học Binh cũng đấm viên giám đốc mấy cái.
Mấy nam sinh tự động ngăn cách vòng chiến, bảo vệ đám nữ sinh trong góc.
Nhìn tiệc chia tay đột nhiên trở thành thế này, Tô Xán dở khóc dở cười, Nhất Trung đầy một đám hoàn khố, lại có Vương Hạo Nhiên cầm đầu, đập cái Chân Ái Niên Hoa thừa sức, đoán chừng hiện giờ xe cảnh sát cũng đang tới, song chẳng ích gì, chủ KTV này đành phải nuốt trái đắng thôi, đám người này dính líu toàn bộ quan viên Hạ Hải, càng tra càng khóc không ra nước mắt.
Đắc tội với đám hoàn khố Nhất Trung, rồi vì chuyện này rất có thể mất lòng cả đám công an, Chân Ái Niên Hoa xong rồi, Tô Xán thấy mình đúng là khắc tinh của mấy cái KTV.
Đang lúc hỗn loạn thì một cô gái trong nhóm Lý Lộ Mai chạy ra kéo tay Tô Xán:
- Linh San gọi điện lại rồi! Giờ bạn ấy mới xem tin nhắn trong túi sách, dùng điện thoại di động của cha bạn ấy gọi lại, nhưng tín hiệu kém quá, bên mình lại ầm ĩ nên không nói rõ được, chỉ nghe thấy Linh San nói đang về nhà.
Lý Lội Mai hiển nhiên cũng biết tin rồi:
- Nha đầu đó sao chơi tận bây giờ mới về! Để mình gọi điện thoại bảo tới đây.
- Chỗ này quá loạn, lát nữa cảnh sát còn tới, không ở lại được nữa, đừng gọi điện.
Tô Xán lắc đầu, một cái cốc vọt qua đầu trúng tường.
Trương Tích vừa bị đánh văng vào đám con gái, nghe thấy bên này nói thế, rút ngay chìa khóa đưa cho Tô Xán:
- Đây là chìa khóa xe đạp của tôi, là cái Giant ATX màu xanh.
Lúc này trong phòng cực kỳ huyên náo, Trương Tích gần như hét lên:
- Đi tìm cô ấy đi, đừng để sau này nghĩ lại một câu tạm biệt cũng không có rồi hối hận.
Cảnh Trần Linh San trên sân khấu hội diễn văn nghệ ôm Tô Xán đã thành truyền kỳ, vĩnh hằng, đại biểu thời kỳ ức tuổi trẻ bọn họ.
- Đi đi, lâu lắm rồi không đánh nhau sướng khoái thế này, hôm nay dù bị cha tôi lột da cũng xứng.
Trương Tích gọi mấy nam sinh mở đường máu đưa Tô Xán ra ngoài, còn hét:
- Tô Xán, không được quên lớp số .
- Không bao giờ, tạm biệt tất cả mọi người.
Tô Xán vẫy tay:, bên đánh nhau bên chào tạm biệt, vô cùng đặc sắc.
Ngoài KTV Chân Ái Niên Hoa quả nhiên bị xe cảnh sát bao vây, chiếu sáng bãi đỗ xe, Tô Xán nhanh chóng tìm được cái xe rất bắt mắt của Trương Tích, "tách" một tiếng, lên xe phóng đi.
Nhớ lại chuyện hoang đường trong KTV, không khỏi bật cười, đúng là một buổi chia tay đáng nhớ.
……
Hôn lễ ở nhà khách Hoàn Hồ vừa mới kết thúc, Trần Linh San mặc váy phấn hồng xinh đẹp đáng yêu, thu dọn đồ, mở túi sách nãy giờ đề bên cạnh mới thấy máy nhắn tin báo mấy cái liền, lấy điện thoại của cha gọi lại, vì ở bên hồ cách thành phố quá xa, đầu kia điện thoại lại ồn ào, câu được câu chăng, Trần Linh San không rõ bên kia có nghe thấy mình nói không.
Hình như là nhóm Lý Lộ Mai tụ hội, muốn mình qua đó chơi, hiểu được đại khái tình huống, nói:
- Các bạn cứ chơi đi, hôm nay mình không tới được!
Hôm nay cô là phù dâu, là con một người bạn làm ăn của cha cô, hai chị em quan hệ rất tốt. Cắt điện thoại rồi, Trần Linh San đột nhiên thấy tim đập mạnh, cảm giác nao nao, nhưng không hiểu vì sao, muốn về nhà thật nhanh, tắm rửa, dù sao hôm nay mệt cả ngày rồi.
Đi tìm cha, phát hiện cha đã say quắc, đang cùng cha chú rể lè nhè nói gì đó, lúc này xe bus không còn nữa, muốn về nhà phải đi nhờ xe.
Đang nhíu mày không biết nhờ ai thì Hạ Tiêu Vũ đi tới, hôm nay hắn mặc lễ phục đen, là phù rể, cùng Trần Linh San là đôi trai tài gái sắc được xung quanh xuýt xoa khen ngợi. Thấy Trần Linh San đang vội vàng thu dọn đồ đạc, liền đi tới:
- Chú hôm nay không lái được xe rồi, hay là bạn đi cùng với xe nhà mình?
Trần Linh San nhìn cha mình đúng là không khả năng giúp gì được, liền gật đầu.