Xung quanh sân bóng rổ lúc nào cũng kín người, dù là giữa tiết hay là tan học.
Lớp số và lớp số đang có trận đấu giao lưu.
Trận đấu cứ có pha bóng kịch tính là không thiếu tiếng hô tiếng nuối, cùng tiếng chửi bới thô tục của nam sinh. Nữ sinh thì từ đầu tới cuối hò reo không ngớt, đứng bên cạnh cái bàn dài, đặt nước khoáng, chuẩn bị cho cầu thủ.
Có nam sinh tay áo sắn qua vai, lộ cánh tay màu mạch nha khỏe khoắn, nhân lúc bóng chết chạy ra ngoài sân, nhận lấy bình nước khoáng trong tay nữ sinh dội từ đầu xuống, sau đó lắc đầu nước văng tứ tung, nữ sinh khẽ trách đưa cho một cái khăn mặt, cười ngọt ngào có thể khiến sắt thép tan chảy.
Đó là tuổi thanh xuân.
Bị ủy viên thể thao văn nghệ cùng cán bộ lớp, lớp trưởng dứt khoát yêu cầu, Đường Vũ ép gia nhập vào hàng ngũ khán giả, sách lược của lớp số hết sức chính xác, đội bóng rổ dưới sự hò reo nhiệt liệt của Tôn Mạn và tiếng vỗ tay của Đường Vũ, sức chiến đấu tăng lên mấy lần.
Tôn Mạn vừa vẫy tay vừa quay sang cười với Đường Vũ:
- Đáng lẽ phải bắt bạn tới cổ vũ cho lớp mình sớm hơn mới phải, nếu không lần trước không thua suýt soát như thế.
Buổi trưa Đường Vũ nói với Tô Xán chiều tan học sẽ ở lại cổ vũ cho lớp mình, không về cùng được. Nhìn nữ sinh đứng ngoài sân reo hò, Đường Vũ nghĩ, nếu như đổi lại nam sinh là Tô Xán, nữ sinh kia là mình, liệu mình có giống bọn họ không? Từ từ hồi tưởng lại những kỉ niệm tràn ngập nhu tình cùng Tô Xán, sắc mặt cô hơi ửng đỏ kiều diễm, cảm thấy má cũng nóng lên.
Cầu thủ lớp số bảy chạy gần biên, nhìn thấy vẻ mặt Đường Vũ, nhất thời thất thần va vào đối thủ.
Nam sinh lớp số cho rằng hắn cố ý chơi xấu, chửi um cả lên, bị người ta đánh vào đầu, vừa quay lại thì thấy đám Triệu Thừa Ngôn tức thì vội nuốt lời sắp nói trở lại.
Trận đấu kết thúc, lớp số giành phần thắng - , Tiền Long tức giận khạc đờm nhổ xuống đất, đang định vẫy Lương Tiêu, Triệu Thừa Ngôn về thì thấy một nhóm người đi thẳng tới trước mặt.
Tô Xán vừa mới tan học xuống lầu thì gặp đám người Trương Hiền, Trang Chí Vũ, Trương Phi Phi, nam nam nữ nữ gần người, nghe nói bọn họ muốn kiếm Triệu Thừa Ngôn "nói chuyện", Tô Xán đau đầu, đúng phong cách hoàn khố, không biết kiềng nể là gì.
Nếu biến thành xung đột quy mô lớn thì rất phiền toái, vì đối phó với Triệu Thừa Ngôn mà cược cả mình vào thì không đáng, hiện Tô Xán rất nhiều việc phải lo, từ chuyện Truyền thông Ba La, nhà máy Long Thịnh nay đổi tên thày nhà máy Thục Sơn, tất nhiên không thể không kể chuyện học tập, y không muốn gây thêm nhiều chuyện.
Thấy Tô Xán chù chừ, Trương Hiền phật ý nói:
- Sợ cái chó gì, cứ thoải mái đánh nó, tôi không tin nó dám đánh lại, có bọn này áp trận, đứa nào can thiệp đánh đứa đấy.
Tô Xán mặt càng thêm khó coi, đám người này không biết phục kích ngoài trường ả, cứ nhất định phải làm ầm ĩ như thế, có điều hiện giờ cưỡi hổ khó xuống rồi. Chuyện của mình có lẽ chỉ là cái cớ, Vương Uy Uy hoặc đám Trương Hiền nhất quyết làm lớn chuyện, xem ra xung đột trước kia không phải nhỏ.
Học sinh tan học né tránh bọn họ, nhất là học sinh lớp số hôm nay thấy đám người này tới tìm Tô Xán, giờ tụ tập ở đây càng nghĩ Tô Xán cầm đầu, nhìn y với ánh mắt sợ sệt thiếu thiện cảm, cả Tiêu Vân Vân chỉ biết lo lắng đứng xa xa không dám lên hỏi.
Nhìn đám người này thái độ hùng hổ, hận không thể làm toàn trường chó chạy gà bay, Tô Xán chỉ muốn chửi các người không có đầu óc à, có điều lời ra tới miệng chán nản không muốn nói nữa, đám hoàn khố này ỷ thân phận, không sợ trường học.
Cho dù hôm nay có đánh cho Triệu Thừa Ngôn về sau thấy Tô Xán phải đi đường vòng, song nếu trường học quyết tâm chỉnh đốn, cái giá sẽ không nhỏ, hiệu trưởng là nhân vật cấp bậc hành chính ngang với bí thư, thị trưởng Dung Thành, quyền bổ nhiệm ở bộ giáo dục, chưa chắc không dám vung đao chém đám hoàn khổ này, để về sau không ai dám khiêu chiến quyền uy nữa, mà trong số này Tô Xán thân phận nhỏ bé có khi bị đem làm tốt thí.
Không nghĩ từ chuyện rất nhỏ bây giờ thành phức tạp thế này.
Không được, y không thể để chuyện này làm ảnh hưởng cuộc sống hạnh phúc của y với Đường Vũ trong trường học, Tô Xán dứt khoát nói:
- Mọi người muốn đi tìm Triệu Thừa Ngôn kiếm chuyện cũng được, song phải nghe theo an bài của tôi, không được kích động.
Cả đám đang hăm hở liền ngớ cả ra, Trương Phi Phi chớp chớp mắt một lúc, nói trước Trang Chí Vũ, Trương Hiền:
- Được thôi, tôi không có ý kiến gì.
Vẻ mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.
Trang Chí Vũ cho rằng bọn họ tụ tập lại đây là vì hả giận cho Tô Xán, không ngờ y quá tự đại, tưởng mình là lãnh đạo hay sao? Nếu không nể mặt Vương Uy Uy, hắn bỏ đi luôn rồi.
Xưa nay bọn họ hành động chung, Trương Phi Phi nói thế, Trương Hiền cũng không tiện nói khác, đại khái suy nghĩ cũng giống như Trang Trí Vũ, nói khô khốc:
- Được thôi.
Tô Xán cũng biết cho dù được Vương Uy Uy đánh tiếng, mình cũng chưa là gì để đám người này "chăm sóc" như vậy, đại khái bọn họ sớm bất mãn với Triệu Thừa Ngôn rồi, nhân cơ hội Triệu Thừa Ngôn đối phó với mình để gây chuyện thôi, bất kỳ chuyện gì cũng cần cái cớ, biến tướng mà nói Tô Xán chẳng qua là cái cớ mà đám hoàn khố này vớ được, hành động mà không hề bàn trước với y đã đủ thấy rồi.
Dứt khoát không thể để cho đám người này làm theo cảm tính được, đám Triệu Thừa Ngôn cũng là hoàn khố, va chạm nhau sẽ không nhỏ, dù sau chuyện bọn họ dựa vào bối cảnh gia đình thoát nạn nhưng Tô Xán không có bản lĩnh ấy.
Ngọn lửa này thiêu lên người y là cái chắc, Tô Xán chỉ muốn yên bình cùng Đường Vũ trải qua cuộc đời học sinh mà thôi. Sự nghiệp hiền giờ cũng chỉ để bản thân xứng đáng với Đường Vũ, để tương lai sống tốt hơn, không phải bôn ba làm tiền chui vào mắt, lãng phí tuổi thanh xuân tươi đẹp.
Tô Xán biết mình mà nói thế đối phương khẳng định không vui, đám người này chắc chắn nén đầy một bụng tức với Triệu Thừa Ngôn, khó khăn lắm mới kiếm được thời cơ bộc phát, nếu không để họ phát tiết, nói không chừng oán khí này sẽ chuyển sang mình. Vừa phải tạo thành đả kích cho Triệu Thừa Ngôn nhớ đời, lại không thể để chuyện vượt kiểm soát, Tô Xán vò đầu.
May là Tô Xán nghĩ ra được cách, không phải hoàn hảo, lúc này là cách tốt nhất rồi.
Khi đám Tô Xán rẽ đám đông đi tới, nhiều người biết có chuyện lớn sắp xảy ra rồi.
Triệu Thừa Ngôn mắt đảo quanh một vòng, phản ứng đầu tiên là đối phương đã có chuẩn bị từ lâu, hôm nay bọn hắn khả năng khó thoát khỏi tai nạn rồi, lòng hạ quyết tâm, cùng lắm thì chơi liều, có chết cũng phải kéo thêm vài kẻ chết cùng.
Tên thường ngày hung hăng nhất Tiền Long lúc này lộ rõ bản chất chỉ giỏi ức hiếp kẻ yếu, nhìn dáo dác chỉ chực tìm đường chạy. Lương Tiêu thì bám sát Triệu Thừa Ngôn, nhận định hôm nay mà chạy thì về sau càng thảm hơn, không bằng thể hiện dứt khoát một chút.
Tôn Mạn đoán được chuyện gì xảy ra, song cô gái này không có vẻ gì sợ hãi, thậm chí còn có chút kích động. Đường Vũ chỉ ngạc nhiên, không hiểu Tô Xán mới tới trường chưa bao lâu sao quen những người này.
Trương Hiền đi tới giỏ đựng bóng cầm lấy một quả bóng rổ, đứng đó đập, những người còn lại ăn ý không có hành động gì, chỉ khóa chặt mục tiêu.
- Mày có ý gì?
Triệu Thừa Ngôn tay đút túi quần, thái độ không tỏ ra chút sợ sệt, song lúc này hắn lên tiếng trước đã chứng tỏ đòn tâm lý của Trương Hiền có tác dụng.
Tô Xán tránh người, kéo Trần Chí Siêu sau lưng lên.
Mọi người xì xào:
- Là Trần Chí Siêu.
- Họ tới báo thù cho Trần Chí Siêu.