Lâm Lạc Nhiên nhận điện thoại xong đi về "yeah" một tiếng, vui mừng thông báo:
- Bọn họ vào đường cao tốc Dung Thành rồi, em bảo bọn họ lái thẳng xe tới đây, đến lúc đó chúng ta có thể xem xe bọn họ có vừa tay không, lái thử một chút.
Vương Uy Uy gập tay:
- Trương Lâm mang cả bạn trai theo hả? Còn cả Từ Trác Minh, Lý Lam, Trương Lộ Phi nữa, cũng phải cả năm rồi chưa gặp, anh rất nhó họ.
Lâm Trứu Vũ hưng phấn nói:
- Trương Lâm thi xong được cha cô ấy thưởng ., cô nàng này biết đầu tư lắm, không tiêu xài lung tung mà mua cổ phiếu, hơn một tháng thôi mà thành hơn ., đem mua xe mới. Còn Từ Trác Minh thì nghe nói nói cha hắn đi Châu Âu khảo sát hai tuần, nên lẻn đi chơi, tranh thủ dắt luôn xe của cha hắn...
Tô Xán nghe thế cũng biết nhóm bạn này của Lâm Lạc Nhiên thuộc cấp bậc nào, ở thế giới khác với y, lát nữa mình theo Đường Vũ đi trước, để bọn họ thoải mái thì hơn.
Ở chỗ khác, mấy thanh niên đã thi xong túm tụm ở phía bên giám khảo, ân cần mời thuốc, nói gì đó khiến giám khảo nhìn về phía Lâm Lạc Nhiên.
- Anh Tiền, nhờ anh giúp đấy.
Liêu Phong con trai chủ nhiệm ủy ban kế hoạch tỉnh vỗ vai giám khảo họ Tiền tuổi gần mặt rỗ chằng rỗ chịt, thầm nghĩ, cho bọn nhãi chúng mày biết trên đời này có những người không đắc tội được, hê hê thế nào cũng phải bắt cô em ngon lành đó đi bar một bữa bồi tội.
Giám kháo họ Tiền gật đầu, hôm nay bên trên có người đánh tiếng trước với bọn họ, chiếu cố đám bạn bè của Liêu Phong, họ Tiền rất hưng phấn, có cơ hội lấy lòng lãnh đạo như vậy làm sao có thể bỏ qua. Bây giờ lại được Liêu Phong nhờ vả chuyện riêng, cơ hội thiết lập quan hệ hiếm có, phải làm hết mình.
Đường Vũ thi đầu tiên, không có gì đáng nói, thông qua, không lỗi, hoàn hảo. Tô Xán cũng đúng quy củ, thuận lợi thông qua, Tiền Mặt Rỗ bình thản không thái độ gì, tiếp đó là Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ phát huy đúng trình độ, cũng đạt.
Cuối cùng là Lâm Lạc Nhiên, cô gái này tất cả môn cần vận động đều sở trường, xe khéo léo lượn qua chỗ cua, đi qua dốc gập ghềnh, Tiền Mặt rỗ đi tới, mở cửa ngồi bên cạnh Lâm Lạc Nhiên.
Chuyện này thi thoảng cũng có, tương đương kiểm tra tổng hợp, giám khảo sẽ theo dõi cách vận hành xe của anh.
Lâm Lạc Nhiên không để ý, tiếp tục lái bình thường, khi lên dốc, Tiền Mặt Rỗ đột nhiên nói:
- Đỗ vào bên lề một chút.
Xe dừng lại, giám khảo lấy bút gạch dấu X.
- Ông có ý gì vậy?
Lâm Lạc Nhiên buột miệng hỏi:
Tiền Mặt Rỗ lạnh tanh nói:
- Động tác không quy chuẩn, lái xe về, lần sau thi.
- Lần sau thi? Không phải chính ông bảo tôi đỗ xe vào bên lề à? Tôi hỏi ông tôi vi phạm bao giờ?
Ngữ khí Lâm Lạc Nhiên chuyển lạnh, hiển nhiên đang kiềm nén cơn giận:
Người vây quanh đều nhìn thấy trong xe có tranh cãi, chép miệng nói, đáng tiếc, đoạn cuối cùng rồi lại xảy ra vấn đề.
Tô Xán và Vương Uy Uy nhíu mày, nhìn về phía Liêu Phong, phát hiện bọn chúng đang nhìn mình, mặt nhơn nhơn ra chiều đắc ý lắm.
- Không nói nhiều, lái xe về chỗ.
Tiền Mặt Rỗ hừ lạnh một tiếng, con nhãi này còn dám hỏi vặn lại mình:
- Ai cho ông lạm quyền như thế? Chủ quản của các ông là ai, gọi ra đây!
Lâm đại tiểu thư giận thật rồi:
- Xuống xe! Một con nhãi ranh dám lớn lối, đừng có không biết điều.
Tiền Mặt Rỗ đoán chừng lâu rồi không có thí sinh nào lại dám chống đối mình như thế, lại là một nữ sinh, đòi gặp cả chủ quản, xem phim HK nhiều quá rồi sao?
Rầm! Lâm Lạc Nhiên đạp tung cửa xe, sát khí đằng đằng đi về phía nhóm Tô Xán.
Tiền Mặt Rỗ xuống xe, nắm đấm siết chặt, bị Lâm Lạc Nhiên bị làm mất mặc trước bao người, hắn sôi máu, tuy Lâm Lạc Nhiên đẹp như yêu tinh, nhưng Tiền Mặt Rỗ cũng không phải thấy hạng thấy gái đẹp là tít mắt, cũng không biết thương hương tiết ngọc, ở cái phòng quản lý xe này, hắn có tiếng nóng tính, thường ngày ai khác dám chống đối, e rằng hắn cho một đấm.
May Lâm Lạc Nhiên chỉ là một tiểu nữ sinh, cho nên hắn mới không động chân động tay, thêm vào có mấy giám khảo khác ở bên khuyên nhủ, hắn đẩy một người ra, hùng hùng hổ hổ khởi động xe, dùng tốc độ ít nhất m/h lao lên dốc, rẽ vòng phóng vào chỗ để xe, phanh cháy đường.
Ngay cả những người đứng ngoài hàng rào cũng cảm nhận được "khí thế" hãi người đó, xem ra vị giám khảo này không phải giận vừa.
Đám Liêu Phong cười càng khoan khoái.
Lý Cương mặt trắng bệch, đang khúm núm nói gì đó với Tiền Mặt Rỗ, nhưng họ Tiền không thèm nhìn mặt, tay thô bạo gạt sang bên, vội vội vàng vàng quay lại.
Lý Cương thấy Lâm Lạc Nhiên cũng hầm hầm tức giận, hai mắt tóe lửa, không chỉ trích, dò hỏi:
- Làm sao em cãi nhau với ông ta?
- Làm sao em biết được, đột nhiên lão ta bảo em đỗ vào bên lề, vừa đỗ lại thì lão ta nói không hợp cách....
Lý Cương vừa rồi cũng nhìn thấy, Lâm Lạc Nhiên biểu hiện còn tốt hơn cả đám Tô Xán, sao đột nhiên xảy ra vấn đề, nếu thế thì đúng là tại giám khảo kia rồi:
- Đừng nóng, đợi ở đây, tôi xem thế nào.
Rồi lại chạy tới chỗ Tiền Mặt Rỗ, lấy thuốc ra mời, hắn coi như không khí, Lý Cương lấy một cái phong bao đỏ ra, kín đáo nhét vào tay hắn, Mặt Rỗ cũng không nhận:
- Làm cái gì thế hả, định hối lộ à, tôi nói cho cậu biết, học viên này của cậu mắc lỗi, tôi nói nhỏ nhẹ dám chống đối, đòi gặp chủ quản, tùy nó! Đi tìm đi, đừng ở đây làm vướng người khác, người tiếp theo lên xe.
Lý Cương quay về lắc đầu:
- Đợi chút nữa, hiện giờ ông ta đang giận, lát nữa tôi khuyên nhủ.
Liêu Phong tới gần huýt sáo:
- Em gái ơi có cần anh giúp không, chỗ này anh có người quen là được, chỉ cần em gái thi xong về uống bia với bọn anh.
- Bọn mày chơi lớn quá rồi đấy, để xem chúng mày giải quyết hậu quả ra sao.
Lâm Lạc Nhiên thở phì phì:
- Khốn kiếp, bà đây chưa bao giờ bị bắt nạt như thế. Uy Uy, anh còn đứng trơ ra đấy à, anh gọi điện hay là em gọi đây?
- Để anh.
Vương Uy Uy tức giận lấy di động ra, không ai thèm chấp một con ruồi, nhưng chúng không biết điều vo ve bên cạnh thì ai cũng tức:
- A lô, chú Chu, có chuyện này cháu nói với chú, không dám nói với cha cháu, không ông ấy lại cho rằng cháu gây chuyện, có kẻ nhắm vào bọn cháu …
-...
Chu Tử Thành là thư ký của Vương Bạc, nghe Vương Uy Uy giải thích xong, nói:
- Vậy à, được rồi, cháu ngăn đừng cho Lạc Nhiên làm bừa, chú xử lý ngay.
- Vâng, cám ơn chú Chu.
Vương Uy Uy cúp điện thoại:
Lý Cương định nói lại thôi, nghe Vương Uy Uy nói chuyện có vẻ ăn chắc lắm, bọn nhóc này chưa vào đời không rõ, giám khảo ở đây là cảnh giáo giao thông thuộc biên chế chính thức, cấp bậc cũng có, không phải người thường trêu vào được.
Bọn Liêu Phong thì ngờ vực, không dám trêu ghẹo Lâm Lạc Nhiên nữa, đợi diễn biến.
Chủ khảo đang ngồi rung đùi uống trà trong phòng máy lạnh, nhận cú điện thoại hết hồn, chạy vội ra trường thi, mấy giám khảo ngạc nhiên, chuyện gì khiến ông ta chạy như lửa đốt đít vậy?
Câu trả lời có ngay, Tiền Mặt Rỗ bị một tát, đang ngỡ ngàng ôm má thì chủ khảo đã chạy tới mặt Vương Uy Uy, khúm núm xoa tay nói:
- Là do chúng tôi công tác có sơ xuất, sẽ mau chóng giải quyết cho mọi người.
Nói rất bình tĩnh, nhưng mồ hôi trên trán rỏ xuống ròng ròng.
Quay trở lại chỗ Tiền Mặt Rỗ, Tiền Mặt Rỗ thoáng nhìn tình hình một cái là biết mình đã gây họa rồi, rối rít giải thích, đưa bài thi của Lâm Lạc Nhiên ra.
Chủ khảo chạy vội lại, sửa gạch chéo thành dấu chữ V, mặt bao phủ ánh hào quang hiền hòa:
- Công tác không tới nơi tới chốn, lỗi quá, lỗi quá, đó là vấn đề của tôi, chuyện hiểu lầm thôi, thông qua rồi, mọi người đều qua hết rồi, vừa tốt nghiệp cao trung đã học lái xe, thật giỏi, lái tốt lắm.
Thấy chủ khảo ăn nói lẫn lộn hết cả, Tiền Mặt Rỗ chỉ muốn chạy tới quỳ xuống xin lỗi, ông ta cũng biết, cấp bậc của mình ngay cả tư cách biết tên mấy đứa trẻ này cũng không có, đủ biết thân phận ghê gớm ra sao, thế nào trước đó lại không có chút tin tức nào, không phải cố tình làm khó nhau sao?
Lý Cương nhìn mà run run, nghĩ may cho mình trong thời gian dạy đám nhỏ này không làm khó bọn chúng, nếu không chết thế nào cũng không biết.
Nhưng cơn giận Lâm đại tiểu thư đâu nguôi như vậy:
- Ông sửa trông khó lắm, tôi không cần! Ông giữ lấy mà dùng đi.
Nói xong bỏ đi thẳng.
Đám Liêu Phong thì từ lúc vị chủ quản ra đã biết không hay đã lẻn đi mất, Lâm Lạc Nhiên nhìn thấy nhưng mặc kệ, chỉ cần chuyện này lan truyền đi, cha mẹ chúng sẽ tự xử lý chúng thê thảm hơn gấp bội, không cần cô bẩn tay.
Đám Vương Uy Uy đi theo, chuyện này tới đây là hết, Volkswagen Beetle một chiếc BMW seri phóng rới, mọi người lên xe, để lại chủ khảo sững sờ cầm tờ giấy trong tay.