Dạ tiệc chào đón sinh viên mới hôm nay không có nhiều cao trào, nhưng đều ghi sâu vào tâm trí, hơn nữa đủ để thế hệ sinh viên mới nhanh chóng nổi lên.
Ví dụ tiết mục thứ ba biểu diễn múa hiện đại làm toàn bộ kinh ngạc, nam sinh đẹp trai kia xoay tròn trên không ba vòng, thiên phú kinh người.
Tết mục thứ bảy là một nữ sinh đơn ca, dư âm vang mãi, tiết mục tiểu phẩm làm mọi người cười lăn lộn, mấy nhân tài cơ trí hoạt ngôn nói chuyện hóm hỉnh mà không dung tục.
Không ít đội trưởng các CLB trong trường xuất hiện ở nơi này ngầm xác định thành viên mới.
Một điểm sáng không thể bỏ qua là tiết mục độc tấu dương cầm của Đường Vũ, hội sinh viên trường khi xem lý lịch của Đường Vũ mắt cứ sáng dần lên, cô gái này không chỉ xinh đẹp mà còn có bộ sưu tập giải thưởng cực kỳ đáng nể, giáo viên đánh giá càng toàn lời tán dương.
Khi toàn bộ hội trường yên tĩnh nghe Đường Vũ đánh đàn thì dưới sân khấu một đám cán sự hội sinh viên thì thàm tính toán nhất định phải lôi kéo bằng được cô gái này vào hội.
Phạm Kỳ Dịch là chủ tịch hội sinh viên, hắn nhắm mắt tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe, trong đầu không chỉ có tiếng đàn mà như thấy cả mười ngón tay thanh thoát của Đường Vũ lướt trên phím đàn, ngón tay của hắn cũng khẽ lên xuống, tiếp đó mắt mở ra, hình ảnh Đường Vũ đắm chìm vào âm nhạc lấp đầy hai mắt hắn.
- Cô gái này không tầm thường chút nào.
Phó chủ tịch Mạc Tuyết là người tiến cử Đường Vũ, khi Đường Vũ vào trường cũng do cô tiếp đón:
- Không chỉ ưu tú ở các môn tự nhiên, đánh đàn càng xuất sắc, tôi liền bảo cô ấy biểu diễn. Anh thấy thế nào, không kém trình độ Phạm đại tài tử chứ hả?
Phạm Kỳ Dịch gật đầu:
- Ngón tay nhạy cảm, chuyển tiếp nốt vô cùng kín kẽ, một số quãng âm kim loại khiến người bình thường đau đầu được cô ấy xử lý nhẹ như không. Ferenc Liszt có thể đàn được quãng điên cuồng là nhờ trời sinh ngón tay dài độc nhất vô nhị, vậy mà bàn tay nhỏ nhắn kia cũng đàn được quãng tám, đúng là hiếm có.
Thấy Mạc Tuyết mờ mịt, Phạm Kỳ Dịch mới nhớ ra cô phó chủ tịch không hiểu đàn dương cầm, đưa tay phải ra minh họa:
- Tóm lại là muốn đàn được quãng là rất khó khăn, những người luyện tập đàn tới cả mười năm cuối cùng nhận ra mình đàn quãng tám không hề đúng, điều này không chỉ đòi hỏi một tư thế chính xác nghiêm ngặt, càng phải có sự luyện tập bền bỉ lâu dài, nếu muốn đàn được quãng một cách thuần túy nhất, tay bị thương là chuyện cơm bữa, thế nên nhìn Đường Vũ đàn rất ưu nhã, thực chất cô bé này đã rất nỗ lực, chịu không ít khổ cực, không giống nhiều cô gái học đòi chỉ qua loa vẻ ngoài, hiếm có ở chỗ đó.
Phạm Kỳ Dịch liên tưởng khuôn mặt tinh tế kia nhăn lại vì đau đớn vết thương, tim như bị xát muối.
Hẳn bất kỳ một nam nhân nào cũng không nhẫn tâm nhìn thấy cảnh đó.
Đường Vũ khi luyện đàn đúng là chịu rất nhiều khổ cực, Mục Tuyền không chỉ muốn bồi dưỡng ra cô con gái thông minh ưu tú, mà còn có khí chất có nội hàm, dương cầm là lựa chọn tốt. Đường Vũ lại cực kỳ cố chấp, đã làm gì là phải tới nơi tới chốn,
Khi luyện tập lặp đi lặp lại khiến hai tay mệt mỏi tới bị thương, Đường Vũ quay lại bàn học cầm bút làm bài coi như nghỉ ngơi, mặc cho buổi tối đi ngủ tay đau tới mức chỉ khẽ cử động cũng toát mồ hôi.
Vì sao Đường Vũ làm thế, một là vì cô không bao giờ nói không với mẹ mình, cũng vì kỳ vọng quá lớn của mẹ, Đường Vũ lúc còn nhỏ không có bạn chia sẻ, cũng chưa đủ cứng rắn, chỉ có lúc đánh đàn cô mới có cảm giác được giải phóng tất cả, chỉ thả mình trôi mình theo cảm xúc.
Đường Vũ luyện được kỹ thuật đánh đàn này hoàn toàn dựa vào sự cố chấp của mình, nhưng khi đàn là lúc trái tim cô tự do nhất.
Đường Vũ rất lý trí, nhưng cô không bao giờ dùng lý trí vào âm nhạc.
Toàn bộ hội trường ngoại trừ tiếng đàn của Đường Vũ thì gần như không hề có tạp âm nào.
Nhưng ngắn ngủi yên tĩnh qua đi, tiếng vỗ tay điên cuồng vang lên, rồi thì nào hú nào hét, khiến những người như Phạm Kỳ Dịch phải nhíu mày tức giận.
- Nhất định phải nghe ngóng xem cô gái tên Đường Vũ này ở khoa nào, lớp nào, phải ra tay thật nhanh.
Khúc đàn chưa dừng, đám giả văn nhân chỉ vờ vịt được một lúc là lộ bản chất, có kẻ nắm tay nghiến răng nghiến lợi nói.
- Chậc chậc, nhìn vóc dáng cô bé đó kìa, lại vẻ mặt chăm chú chơi đàn nữa, nói là nữ thần cũng không quá, nếu được ôm vào lòng thì... Ôi con mẹ nó.
Có tên dâm đãng bắt đầu hoang tưởng.
Tô Xán chỉ muốn xông vào đấm cho lũ khốn kiếp này một trận, không biết có phải thời cao trung nhịn quá lâu khiến đám chết tiệt này bốc phát bản tính thô bỉ hay không.
Chỉ Đường Vũ trên sân khấu, nói với đám nam sinh rơi vào tạng thái dâm tưởng:
- Các cậu không có cơ hội đâu, đó là bạn gái của tôi.
Cả đám quay lại nhìn tên Trình Giảo Kim giữa đường nhảy ra này, một tên giơ ngón cái:
- Thầy giáo trẻ, cảnh giới tự sướng này của cậu cao hơn bọn tôi một bậc.
"Thầy giáo trẻ" là biệt danh mới của Tô Xán.
May là hắn nhận ra Tô Xán nên nói lịch sự, nếu không tương ngay cho một câu " Mày có bệnh à?".
Thấy đám thô bỉ kia liệt mình vào đồng loại, Tô Xán không biết nói gì, mà có nói bọn chúng cũng không tin, mình không chứng minh được, ĐCM.
- Bạn ơi, mua hoa đi.
Một cô nữ sinh đeo thẻ công tác hội sinh viên ôm một đống hoa hồng đỏ rực đi tới, bên cạnh còn có một sinh viên cao gầy xách xô hoa đi theo.
Cô gái giọng ngọt lịm như mìa lùi:
- Cả đời chỉ có một buổi lễ chào đòn sinh viên mới, đừng để bỏ lỡ, cho dù không thể lên sân khấu biểu diễn, cũng đừng để sau này hối hận vì không tặng hoa cho tiết mục mình yêu thích.
Tô Xán nhìn lên sân khấu, lúc này Đường Vũ biểu diễn tới cao trào, đoán chừng sắp vào vĩ thanh, nếu ôm một bó hoa lớn đi lên tặng, đoán chừng lễ hôm nay rất khó quên.
Đợi khi Tô Xán vừa quay đầu lại thì cả hai cùng ngạc nhiên thốt lên:
- Là chị/cậu à?
Thế giới thật là nhỏ, không ai khác mà chính là cô gái sáng nay đi qua chỉ điểm cách ăn mặc cho Tô Xán. Trần Hảo sáng nay qua KTX nam là để liên hệ mấy nam sinh tham gia tiết mục, xác nhận lại lịch luyện tập, tình cờ gặp chàng trai để lại cho cô ấn tượng khá rõ nét.
Cười tít mắt, Trần Hảo chỉ bó hoa trong tay:
- Có muốn mua vài bó không, tặng ai cũng được, không nhất định là người biểu diễn đâu nha.
Thấy không ít đám sói hoang bu tới, Tô Xán hỏi nhanh:
- Học tỷ, bao nhiêu tiền?
- Tám đồng một bông.
Trần Hảo chỉ sân khấu:
- Tiết mục này rất được yêu thích, người tặng hoa chắc chắn rất nhiều, không nhanh tay là hết đấy.
Một bông mà những tám đồng? Con mẹ nó, đám hội sinh viên này cũng quá biết làm ăn đi, có khi tổ chức cái buổi lễ này chỉ vì mục đích bán hoa kiếm tiền.
- Học tỷ, cho chín bông đi.
Một đám nam sinh hàng sau đi tới, tên đi đầu trông rất điển trai, tóc dợn sóng, ăn mặc không tệ, kéo theo đám bạn khí thế đi tới.
Không nhìn thấy thì thôi, bằng này tên ở trước mặt mình tặng hoa cho Đường Vũ, lại còn chín bông, chịu sao được, Tô Xán dứt khoát nói:
- Vậy học tỷ cho tôi một nửa số hoa đó.
Trần Hảo nghe thế mừng rỡ, vội nói:
- Nếu mua mười bông trở lên được giảm giá, chỉ con đồng thôi.
Tên muốn mua chín bông lườm Tô Xán, bên cạnh có ngay kẻ khích bác:
- Ê, thằng này cô tình chơi mày đấy.
- Thầy giáo trẻ chơi được lắm, mang chừng đó hoa lên chắc chắn cô bé đó sẽ nhớ tới cậu đấy.
Số hoa Trần Hảo mang theo ước chừng tới năm sáu chục bông, ngay người đầu tiên đã mua bông, là đồng, con số này vượt khỏi phạm vi năng lực không ít người.
Tóc dợn sóng bị xung quanh kích động, nói:
- Bán cho tôi hai phần ba chỗ này, đồng, không cần giảm giá.
Có mùi thuốc súng rồi, đám đông trở nên hưng phấn.
- Người anh em, cần gì phải thế, tặng hoa thôi mà, nói không chừng cậu có tặng người ta cũng chẳng nhớ tới đâu, tôi chẳng qua là đánh cược với mấy người bạn có dám lên tặng hoa hay không, không hi vọng để lại ấn tượng gì với cô bé đó, không uy hiếp tới cậu, đừng để bụng, hả?