Ông Đường đang nói chuyện sôi nổi lại nhíu mày lại, ngồi im lặng, chẳng biết nghĩ cái gì đột nhiên kêu lên bất mãn:
- Không đúng, hôm nay vợ anh vì một thằng nhóc mà ra mặt, nếu nói ghen thì phải là anh chứ.
- Nhố nhăng!
Mục Tuyền không chịu được nữa, đưa tay ra nhéo hông ông Đường một cái.
Lý Lam tay run run, suýt nữa làm ô tô mất lái, thầm nghĩ sao mình xui xẻo gặp phải cảnh tình tứ của cặp vợ chồng độc nhất vô nhị này, liệu lát nữa mình có bị cục trưởng Mục giết người bịt miệng không?
- Chuyện này hôm nay ở dưới loại tình huống đó, không phải vì Tô Xán mà là vì con gái chúng ta.
Mục Tuyền tay chống cằm nhìn ra khung cảnh hiu hắt ngoài cửa sổ:
- Yêu một người, tối đa chỉ nên yêu phần, giữ lại cho mình ít nhất phần không gian, cho bản thân tự do, cũng có đường xoay chuyển, đây mới là trạng thái lý tưởng nhất. Anh nghĩ con gái chúng ta có năng lực kiềm chế tỉnh táo đó không?
- Đương nhiên rồi, con gái chúng ta là ai chứ, từ nhỏ học tập không bao giờ khiến chúng ta phải lo, tham gia cuộc thi nào là mang cúp trở về, xinh đẹp thông minh, là nữ thần trong mơ của không biết bao nhiêu đứa con trai. Cái ngăn kéo thứ hai ở giá sách chứa đầy thư tình đám con trai viết cho nó, anh đọc qua rồi, nhiều đứa viết hay lắm.
Ông Đường đang nói say sưa, bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của Mục Tuyền, vội ngồi đàng hoàng lại, ho một cái nói xuôi theo ý vợ:
- Anh thấy Tiểu Vũ nhà mình còn chưa có năng lực đó.
- Em không muốn quá can thiệp vào chuyện của con làm gì, nhưng lần này, từ khi lên sơ trung tới giờ, anh thấy nó đi bơi chưa, lại còn nắm tay một nam sinh cười cười nói nói. Khi ăn cơm với chúng ta, nó có lần nào gắp thức ăn cho chúng ta chưa? Nhưng hôm nay nó lại làm thế vì Tô Xán. Đừng nói tới giữ lại ba phần, đến một phần cũng chẳng có, nó bị lún vào rồi, giờ có nói gì nó cũng chẳng nghe lọt tai.
- Ở tuổi chúng nó bây giờ rất dễ đem toàn bộ mọi thứ đặt vào ái tình, thường chính bởi vì thế mà bị tổn thương nặng nhất, chính vì cháy hết mình vì tình yêu cho nên sau này trái tim dễ thành sa mạc cằn cỗi. Kết thúc bốn năm đại học, chúng sẽ phải đối diện với rất nhiều thứ, công việc, áp lực cuộc sống, chúng còn tiếp tục ở bên nhau được không? Dù em biết tình hình chúng nó rất lạc quan, nhưng lạc quan không có nghĩa là tin tưởng mù quáng.
Ông Đường gật đầu, rồi lại lắc đầu:
- Vợ à, đó chính là sự khác biệt giữa anh và em, em quá lý trí rồi, anh đôi khi thà mù quáng tin tưởng còn hơn, ít nhất như thế không mệt lòng.
- Em không phải là lo lắng vô cớ, Tiểu Vũ bây giờ nói không chừng còn giữ được chút tỉnh táo, nếu thêm anh ở bên cổ súy, nó sẽ chỉ còn biết tới tình cảm mà bất chấp mọi thứ. Bọn trẻ bây giờ trước khi kết hôn có dăm ba mối tình là chuyện rất bình thường, nhưng con gái chúng ta không như vậy, tình cảm nó quá phong phú, quá nhạy cảm, một lần đổ vỡ sẽ là vết thương khắc cốt ghi lòng cả đời nó. Chính vì thế em luôn muốn dạy nó hiểu phải biết buông bỏ. Nhưng Tô Xán làm hỏng mất kế hoạch của em, giờ chỉ đành như thế.
Mục Tuyền buông một tiếng thở dài đầy lo lắng:
- Trước kia Tô Xán nói với em, nó không bao giờ quên bốn năm ở bên Đường Vũ, em thấy nó không tự lượng sức. Rồi trải qua bao nhiêu chuyện, rốt cuộc nó đã cùng Tiểu Vũ vào cùng một trường đại học, tuy do con gái mình hạ thấp tiêu chuẩn lựa chọn đợi nó, ít nhất không thể bỏ qua nỗ lực của Tô Xán. Em sẵn lòng cho chúng nó cơ hội, nhưng tương lai thế nào còn chưa chắc.
- Em nói đúng, có điều không quá đáng lo, khi bọn chúng tốt nghiệp, nếu muốn thì cương vị công tác chỗ anh nhiều lắm. Hỏi Tiểu Vũ xem bọn chúng an bài thế nào, chúng ta có thể sáng tạo hoàn cảnh cho chúng nó cơ mà.
Mục Tuyền lắc đầu:
- Theo em quan sát thì Tô Xán không phải là người như thế, nó sẽ không tiếp nhận an bài của chúng ta, cho dù có con gái chúng ta mà phải nhún mình, thì chỉ miễn cưỡng, không tốt cho quan hệ của chúng nó.
Ông Đường chép miệng, ông tin vào mắt đánh gia của vợ.
- Nhưng muốn bọn chúng tự tay gây dựng sự nghiệp như chúng ta sao? Không dựa vào trong nhà, đi lên từ hai bàn tay trắng? Nếu trước kia anh không tranh cãi với lãnh đạo, nổi giận từ chức, rồi vì áp lực kiếm sống mà kinh doanh. Anh không hối hận, nhưng thời gian đó quá vất vả, hại anh hại cả em. Hai đứa nhóc muốn đi tới con đường chúng ta hiện giờ, sẽ chịu không ít khổ nạn, em nói xem phải làm sao?
- Không phải hôm nay em đã làm rồi đấy sao?
Ông Đường ngớ một lúc mới hiểu ra, cứ tưởng vợ mình hôm nay bị Triệu Hà Du kích thích mới đưa ra quyết định kia, ai ngờ chỉ là lợi dụng tình thế, trước tiên để hai đứa nhóc kia yên tâm, không còn đề phòng nữa, sau đó mới dần dần tác động vào bọn chúng.
Nghĩ thế ông Đường không khỏi rùng mình, nhìn lại Mục Tuyền, tuy ông không dám khẳng định hoàn toàn suy đoán của mình, nhưng ít nhất cũng đúng bảy phần.
Xe rời trường, hòa nhập vào thành phố trong muôn ánh đèn huy hoàng.
Đó là đêm cuối cùng cha mẹ Đường Vũ ở Hạ Hải, ngày hôm sau lên máy bay trở về Dung Thành.
Trước khi đi qua cửa soát vé ở sân bay, ông Đường đột ngột quay người lại giơ hai tay ra làm động tác bắn súng, nói một câu: " Ta sẽ còn quay trở lại", giống hệt cuối phim Hollywood để mọi người hồi hộp đợi phần sau vậy, làm Tô Xán và Đường Vũ đi tiễn chân phải dở khóc dở cười, Mục Tuyền thì kéo cái mũ rộng vành xuống đi trước, vờ như không quen biết.
Quay trở lại tối hôm đó, trên đường về KTX, Tô Xán có chút tò mò, cha của Đường Vũ có bao nhiêu tài sản, xĩ nghiệp Đường thị rốt cuộc lớn cỡ nào?
Căn cứ vào câu chuyện Lý Lam kể, Tô Xán ước chừng gia sản của ông Đường ít nhất phải trên triệu, đây là độ cao tuyệt đại đa số phải ngước mắt nhìn rồi.
Toàn bộ sản nghiệp của Tô Xán hợp lại còn chưa đạt được tới con số này, vả lại Tô Xán thấy bản thân cũng chưa có cái khí phách xếp đống tiền mặt đối phó với đám chủ nợ hùng hổ kia.
Lý Lam sau khi tiếp nhận tập đoàn kia phát hiện khoản nợ gần triệu, đối với bất kỳ một ai mà nói đó đều là ác mộng, đây là số tiền đủ làm tập đoàn lớn lâm vào nguy cơ đứt gãy một chuỗi tài chính.
Hơn nữa đối diện với hơn trăm chủ nợ, bao nhiêu tranh chấp, nếu như đưa lên tòa án, ít nhất năm sáu năm mới giải quyết hết, xí nghiệp nào lún vào kiện tụng thời gian dài như thế, dù lớn như voi cũng bị kéo sụp.
Tô Xán từng thấy một phú thương mấy ngày trước còn nghênh ngang đắc ý bao cả khách sạn tổ chức sinh nhật con, kết quả vì một vụ đầu tư không cẩn thận làm gãy chuỗi tài chính, chỉ trong một tuần ngắn ngủi công ty bị người ta tra xét, tài khoản bị phong tỏa, nhảy từ tầng năm xuống, kết quả kẹt vào tầng ba, không chết, tàn tật suốt đời.
Thế mới biết ông Đường chỉ trong vài ngày ngắn ngủi xử lý được tranh chấp nợ nần là khí phách và tỉnh táo cỡ nào.
Tuy gia sản ông Đường đoán chừng chưa lọt vào danh sách người giàu nhất Trung Quốc năm , với giới hạn thấp nhất là triệu, nhưng chắc không kém quá xa.
Tô Xán đem so tài sản của mình với ông Đường, thấy chênh lệch quá nhiều, ở giữa còn có khoảng trống lớn.
Trở về phòng, thấy tối om om, không bật đèn trần, đèn ở bốn cái bàn đều bị người chiếm cứ nó che hết, tên Vương Đông Kiến chiếm một chỗ, bàn ở giữa vây quanh bởi đám chơi bài. Trương Tiểu Kiểu đeo tai nghe, quanh hắn không ai làm phiền.
Phòng giờ hoàn toàn thành trung tâm hoạt động giải trí thanh niên, tổng hợp công năng phòng bài, phòng game..v..v..v..
Tô Xán xuất hiện bị đám người kéo xuống bàn, chỉ trích y, vừa mới vào trường đã hái mất Đường Vũ, cô gái thuộc cấp nữ thần, đối tượng YY của quảng đại nam đồng bào, một cú đá của Đường Vũ sáng nay có thể nói làm rung chuyển toàn trường.
Cú đá này được toàn thể sinh viên mới coi đây là khí thế của chung bọn họ, đá ra sức uy hiếp, đa ra phong thái mới, đá ra tinh thần của thời đại mới.
Những cô gái theo chủ nghĩa nữ quyền càng lấy Đường Vũ làm thần tượng, còn nam sinh thì muốn đá vào đít Tô Xán.