Lớp Tô Xán có người, là lớp lớn, sau một thời gian tiến hành học tập thích ứng, tổ chức họp lớp.
Tô Dĩ Nhất đi vào phòng cùng với hai trợ lý, mang theo một đống tư liệu, Tô Dĩ Nhất ra hiệu, hai trợ lý liền chia cho mỗi học sinh.
- Tô Dĩ Nhất khi tốt nghiệp có tham gia thi tài khoa kỹ sinh viên toàn quốc, đoạt giải nhất cúp khiêu chiến, sau đó ở lại trường có hai phát minh độc quyền, được cho đăng tạp chí quốc tế, kim chỉ nam hỗ trợ sinh viên mới học tập là do hắn viết năm ngoái..
Trương Tiểu Kiều cực kỳ am hiểu chuyện trong trường phổ biến kiến thức cho đám Tô Xán.
Bọn họ thì thầm thảo luận bị mấy nữ sinh ném cho cái nhìn bất mãn, hiển nhiên cho dù bọn họ từ lúc nhập học tới nay có thể coi là nhân vật có tiếng nhất trong giới sinh viên mới, nhưng không có nghĩa những sinh viên kiêu ngạo của ĐH Thượng Hải nể nang, làm việc không vừa mắt là tỏ thái độ ngay.
Trương Tiểu Kiều chưa bao giờ để ý tới ánh mắt người khác:
- Thực ra trước kia hắn không trầm tính như vậy, thời làm trợ lý rất hăng hái, nhưng mỗi lần thăng cấp lại không có phần, nghe nói là vì đắc tội với vị chủ nhiệm nào đó. Về sau vị chủ nhiệm đó điều đi mới dần có cơ hội. Cha tôi nói Tô Dĩ Nhất quá hăng hái, không phải là người hợp nghiên cứu học vấn. Có điều mấy năm qua đã thay đổi nhiều, không xốc nổi nữa.
Tư liệu phát tới tay, đúng là kim chỉ nam hỗ trợ sinh viên mới học tập.
- Mọi người đã nhập học một thời gian, đều đã quen thuộc nhau. Bất kỳ một tập thể nào cũng cần xác lập một trung tâm, một xương sống, như chúng ta có cột sống mới đứng lên được. Họp lớp hôm nay mở ra vì mục đích đó, chúng ta kiến lập lên ban quản lý lớp, cán bộ môn.
Mọi người nghe vậy lập tức liền trở nên hứng thú.
Tiếp đó Tô Dĩ Nhất viết một loạt chức vụ lên bảng như lớp trưởng, ủy viên sinh hoạt, ủy viên văn nghệ, ủy viên tổ chức.. Sau đó quay lại phủi tay:
- Chúng ta dùng phương thức cạnh tranh tự chủ, lên bảng diễn giảng ba phút, sau đó cả lớp giơ tay biểu quyết.
Cạnh tranh bắt đầu, không ít người tự tin đi lên diễn giảng, đều được phía dưới hưởng ứng nhiệt liệt, không phải vỗ tay thì cũng được la ó.
Lý Hàn hiên ngang bước lên phát biểu cạnh tranh ủy viên thể dục, chưa nói gì đã có một nhóm hô "xuống đi", những tiếng này phát ra từ mé trái, có một đám nam nữ thái độ rất kém, mọi người mới nhận ra vừa nãy một người lên cạnh tranh ủy viên thể dụng thuộc nhóm người này.
Bị gây áp lực, Lý Hàn phát biểu không tốt lắm, cứ ngập ngừng là nhóm người kia lớn tiếng chế nhạo.
Kết quả không có gì bất ngờ, Lý Hàn biểu quyết thất bại, còn đám kia vỗ tay ăn mừng.
Nhưng kết quả đưa ra thì Lý Hàn giơ tay lên nói lớn:
- Thưa thầy, em phản đối, thế là không công bằng.
Tô Dĩ Nhất gật đầu:
- Em thấy không công bằng ở chỗ nào?
- Nếu nói tới diễn giảng hay còn có người nói giỏi hơn em nhiều, chức vụ khác em không nói, nhưng là ủy viên thể dục.
Lý Hàn xách cổ Tiêu Húc lên như xách gà con:
- Ví dụ như cậu ấy, chả nhẽ lúc ấy thầy cũng để cậu ấy làm ủy viên thể dục?
Cả lớp nhìn lại, sau đó cười ngặt ngẽo.
Tiêu Húc cao m, mặt thì choắt lại còn đeo kính gọng đen to, lại bị Lý Hàn cao m kéo dậy, cố vùng vẫy không thoát được trông rất thảm hại … tưởng tượng hắn làm ủy viên thể dục đã thấy buồn cười.
Tô Dĩ Nhất cũng không nhịn được cười:
- Vậy ý em thì phải làm thế nào?
Lý Hàn thả Tiêu Húc ra, kéo tay áo lộ ra gắp tay to bằng cái bát, lại còn lên gồng:
- Thưa thầy, vật tay!
Tiếng cười bùng nổ khắp cả lớp, có người đấm bàn cười chảy nước mắt, không ít kẻ ưa náo nhiệt thì đồng thanh:
- Vật tay! Vật tay! Vật tay!
Tô Dĩ Nhất cũng không biết phải xử lý sao trong tình cảnh này, chẳng lẽ tổ chức vật tay chọn ủy viên lớp? Nghe đã thấy hoang đường, nhưng không chọn lại cũng không được, Lý Hàn nói có lý.
Đám người phía kia khó chịu, nhìn Lý Hàn hăm dọa, căn bản không được ích gì, người lúc nãy vừa được chọn làm ủy viên thể dục giơ tay:
- Thưa thầy, em không làm nữa, nhường cho cậu ấy.
Hắn nhận ra Tô Dĩ Nhất do dự rồi, nếu chọn lại, bất kể cách nào, với độ ủng hộ thế này, Lý Hàn thắng là cái chắc, nên lựa chọn rút lui trong danh dự.
“Ngoài thô hào, trong tinh tế!” Tô Dĩ Nhất đồng ý, Lý Hàn trở thành ủy viên thể dục.
Đám người này có vẻ muốn ôm lấy hết chức danh trong lớp, ủy viên tổ chức, ủy viên kỷ luật đều có người lên cạnh tranh, có điều phải thừa nhận đám người này biểu hiện rất tốt, mấy nữ sinh lên phát biểu mồm miệng sắc bén, truyền đạt ý tưởng một cách sinh động, ngay cả Tô Dĩ Nhất cũng phải khen ngợi.
Nữ sinh vừa đi lên cạnh tranh ủy viên văn nghệ được bao vây bởi tiếng vỗ tay, lúc đi về nhóm đập tay với đám bạn, bĩu môi nói:
- Có gì khó đâu, ủy viên lớp dễ như trở bàn tay thôi, chúng ta cá cược đi, hôm nay ai không được chọn thì buổi tối tự bỏ tiền ở club E. Còn nếu Tần Lộ được làm lớp trưởng, thì xẻo cậu ta một trận.
Đám người này rõ ràng lão luyện hơn hẳn những sinh viên mới còn non nớt, rất tự tin.
Sau khi Lý Hàn cạnh tranh ủy viên thể dục, phòng có thêm ứng cử viên nữa, Tiêu Húc đẩy mắt kính, tự tin nói:
- Để tôi.
Vừa nãy hắn được Lý Hàn “quảng cáo” miễn phí, nên chưa phát biểu đã có người ủng hộ.
Không hổ danh mọt sách, Tiêu Húc trình bày khúc triết gãy gọn đâu ra đó, được vỗ tay rào rào, hắn ngẩng đầu như con gà trống kiêu ngạo đi xuống.
Trong nhóm kia cũng có một người đi ra, chuyên trích bới móc thiếu xót trong bài diễn giãng của Tiêu Húc, nhiều câu chữ bị hắn dùng giọng điệu hài hước diễn dịch thành mùi vị khác, làm cả lớp cười nghiêng ngà, Tiêu Húc mặt đỏ dừ nhưng không làm được gì.
Tô Dĩ Nhất hiển nhiên không ngờ rằng cuộc diễn thuyết cạnh tranh diễn ra đặc sắc như thế, đứng bên gật gù liên hồi, không khí cạnh tranh càng căng thẳng càng thấy được tố chất của sinh viên, còn chuyện hài hòa đoàn kết chỉ cần giữ ở chừng mực tương đối là được.
Tiêu Húc thua suýt soát khi bỏ phiếu, không làm chức vụ nhỏ xíu trong lớp không là gì cả, quan trọng thua cuộc trong không khí như vậy làm hắn không cam tâm, cho rằng nếu mình lên sau, nhất định thắng tên kia.
Thế là phòng oanh động trước đó không lâu và nhóm người kia thành hai loại tiêu điểm, vô hình trung tạo thành một loại đối lập tâm lý.
Món chính là cạnh tranh lớp trưởng bắt đầu, Tần Lộ đi lên bảng, chắp tay chào một vòng, bắt đầu bằng câu "tôi có một mộng tưởng", từ đầu tới cuối không hề nhắc tới hai chữ "lớp trưởng", chỉ nói những lời kích động đám đông, câu "chúng ta luôn bắt đầu bước đầu tiên từ ngay lúc này", sau đó bước tới một bước kết thúc diễn giảng rất có cảm xúc.
Tô Xán bị Tiêu Húc đùn đẩy ra cạnh tranh, đành phải lên bục giảng, nói thật y không định cạnh tranh, trước đó không hề chuẩn bị lời phát biểu, tính y có phần lười, thời gian vốn eo hẹp rồi, rảnh rỗi đi tìm Đường Vũ chơi còn hơn lo mấy cái việc ôm rơm rặm bụng này.
Nhưng Tiêu Húc thua đau không cam tâm, Lý Hàn và Trương Tiểu Kiều cũng hưởng ứng, đành phải đi lên.
Giày chạy bộ trắng đen, quần thường, áo sơ mi kẻ ca ro nửa cho vào trong quần, nửa bên bỏ ra ngoài, tay áo sắn tới khuỷu tay, ăn mặc tùy ý mà không có ấn tượng luộm thuộm. Tô Xán đứng trước bảng đen nghĩ khoảng mười giây, sau đó cầm phấn viết lên bảng hai chữ "Tô Xán" thật lớn.
- Đó là tên tôi, có lẽ đa phần các bạn không biết tôi, nhưng tôi hi vọng sau này chúng ta tăng tiến giao lưu tìm hiểu, cho tới khi thành bạn bè.
Toàn bộ chưa tới giây, Tô Xán cúi người chào đi xuống.
Cả lớp ngỡ ngàng, mấy đứa con gái trong nhóm kia phì cười chúc mừng Tần Lộ, nhưng Tần Lộ không vui chút nào.
Quả nhiên Tô Xán đi nửa lớp thì tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, có người đứng cả dậy, phản ứng này cho thấy đáp án rõ ràng.