Trong điện thoại Tô Xán cố gắng kể thật trình tự, đem lịch sử phát triển của tạp chí cùng với tình hình hiện giờ nói một lượt, cặn kẽ cả tài sản của Truyền thông Ba La, mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới xong, đầu kia điện thoại cha mẹ y đều không nói nổi lời nào.
- Con trai, con nói lại đi...
Rất lâu Tằng Kha mới dần tỉnh lại:
Tô Xán muốn đập đầu vào tường:
- Mẹ, con nói gần một tiếng rồi, mẹ còn bắt con nói lại...
- Được được, để mẹ bình tĩnh cái đã, con có một công ty truyền thông, làm một cái tạp chí...
Tằng Kha cố gắng làm đơn giản hóa hết mức:
- Cái công ty này giá thị trường là triệu, con nắm % cổ phần... Thật sao?
Nhìn sang chồng, Tô Lý Thành khoát tay, sau đó day huyệt thái dương, hiển nhiên chuyện này làm ông tạm thời không biết nên có phản ứng gì.
Khi sự thực vượt quá tầm tiếp nhận của một người, cho dù là chấn kinh hay vui sướng, đều khiến thần kinh người ta hoảng loạn, giống như mất phương hướng không biết mình đang ở đâu.
Nếu chẳng phải Tô Xán không có nhà, không nhìn thấy còn, chỉ nghe thấy giọng nói không chế rất tốt, Tô Lý Thành và Tằng Kha làm sao tin được cái thằng bé suốt ngày quậy phá kia đã có một công ty rồi.
Khi hai vợ chồng còn đang lo làm sao chuẩn bị cho con mình một cái nhà tươm tất để làm vốn liếng cưới vợ, để lập cơ sở tương lai, thì con mình đã tự lo hết rồi, có hạnh phúc cũng có hụt hẫng, làm họ trở tay không kịp.
- Lão Tô, con trai mình... nó, nó có triệu rồi đấy...
Tằng Kha run run nói với chồng câu này, dù chuỗi cửa hàng của bà cũng có giá trị tương đương, nhưng đây là thành tựu của con trai, nó chưa tròn .
- Chỉ có % số đó thôi...
Tô Lý Thành châm điếu thuốc, kích động còn hơn lúc lên làm tổng giám đốc.
Tằng Kha cũng không hỏi chồng giấu thuốc ở đâu khi bị mình tịch thu hết, gần đây công việc căng thẳng nên chồng bà hút thuốc nhiều, Tằng Kha bắt chồng phải bỏ thuốc.
- Con nó tự lo hết rồi, vậy vợ chồng chúng ta làm gì bây giờ?
Tằng Khã thẫn thờ, ánh mắt không có tiêu cự:
Tô Lý Thành ngồi trên ghế sô pha lắc đầu, tận tình để khói thuốc tung hoành trong phổi, mang tới khoái cảm ngắn ngủi, bình ổn lại cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Hồi lâu sau Tô Lý Thành cầm di động ra ban công, nói chuyện riêng với Tô Xán.
Một tiếng rưỡi sau, điện thoại nóng lên, tay cũng mỏi, Tô Lý Thành quay trở lại phòng, Tằng Kha trách chồng cúp điện thoại quá sớm, không để bà nói thêm vài câu với con.
Ngồi xuống ghế, Tô Lý Thành hít thật sâu rồi thở ra nói:
- Con mình... Thực sự là trưởng thành rồi.
Tình cảm trong câu nói này rất phức tạp, có vui sướng, có nhẹ lòng, cũng có bi thương khi nhìn con đã lớn thoát khỏi vòng tay mình.
Tằng Kha ngồi xuống bên chồng, cùng ngắm mặt trời đỏ rực.
Cùng lúc đó ở Thượng Hải, Tô Xán ngẩng đầu lên, có cảm giác nhẹ nhõm từ đầu tới chân, giống như nín thở trong nước quá lâu, cuối cùng thấy được ánh sáng dưới biển sâu, ngoi lên hít thở đã đời.
Bây giờ có thể thoải mái làm mọi thứ rồi.
Tô Xán cũng có chút áy náy, dù sao che giấu cha mẹ mình lâu như thế, mặc dù đầu kia cha mẹ trong suốt quá trình y nói không chen vào một lời, chỉ lặng lẽ nghe y nói xong tất cả.
Nếu như chỉ là ., Tằng Kha còn mắng vài câu, hỏi tiền ở đâu ra, mắng con trai giống chồng toàn tích tiền tiền riêng, không biết lấy ra dùng, ăn uống cho tốt, bổ xung dinh dưỡng còn học tập. Chẳng qua là . thôi, vẫn miễn cưỡng chấp nhận được, tới khi đó cha mẹ biểu dương một phen, sau đó răn dạy con không được chi tiêu bừa bãi.
Thế nhưng .. làm họ không biết phải nói con thế nào cho phải.
Từ thời lên cao trung, hai vợ chồng Tằng Kha đã có ấn tượng về sự trưởng thành sớm của con, bây giờ chẳng thể dùng hiểu chuyện trưởng thành để hình dung con mình nữa, ở địa vị xã hội nó đã nhanh chóng thành người trưởng thành, không cần cha mẹ phải lo lắng cho tương lai.
Trước đó ở bữa cơm vấn đề họn họ còn thảo luận còn là Tô Xán yêu đương như thế có ảnh hưởng tới chuyện học tập không, năm nay nghỉ lễ về phải tẩm bổ cho con thế nào. Còn bạn gái của con, gia đình cô bé Đường Vũ đó đánh giá con mình ra sao?
Lo cả ngày cũng không hết, vậy mà chớp mắt cái con trai sở hữu một công ty rồi.
Người sống gần nửa đời như Tô Lý Thành và Tằng Kha, nhìn thấy nhiều sự chìm nổi, thói đời bạc bẽo mà nói, biết tiền có năng lượng thế nào.
Trong con mắt bậc trí giả, có lẽ tín ngưỡng tri thức là tối cao, còn trong mắt đại đa số người bình phàm, mục tiêu theo đuổi cả cuộc đời là tài phú, tài phú bao nhiêu quyết định giai tầng xã hội, ở địa vị nào. Một cái đồng hồ đắt tiền, một cái xe xa hoa có thể thay đổi hoàn toàn cái nhìn về anh. Đây là cái thời đại mà không ít kẻ hô hào chỉ cười kẻ nghèo chứ không ai cười gái điếm.
Hôm nay Tằng Kha và Tô Lý Thành chắc chắn mất ngủ rồi.
………
Đường Vũ ở lại chơi với ông bà ngoại, mấy buổi tỏa đàm do hội sinh viên tổ chức vốn hai người hẹn nhau cùng đi nghe, giờ chỉ còn một mình, Tô Xán chẳng còn hứng thú nào, cứ đi lang thang trong trường mãi cũng không ổn, nghĩ một lúc lấy xe đạp, phóng như bay ra khỏi cổng trường, bỏ ĐH Thượng Hải đằng sau.
Cảnh đêm thành phố huy hoàng, xe hơi nối nhau phóng vút qua, để lại từng ánh đèn, những quán ven đường tỏa ra đủ loại mùi thơm kích thích vị giác, trước cửa một khu mua sắm đã tổ chức hoạt động, tiếng nhạc sôi động, người trẻ tuổi nhún nhảy theo cô gái ăn mặt tiết kiệm sân khấu, gây tắc nghẽn nửa con đường.
Tô Xán cứ như thế đạp xe phút, tháp Đông Phương Minh Châu xuất hiện ở đầu kia, qua cầu, tới đường Ngoại Than, Tô Xán kiếm nơi dựa xe, nhìn cái xe đạp cảm thấy chênh lệch quá lớn, mấy hôm trước mình còn lái chiếc Bentley, giờ trở về nguyên hình.
Ngồi ở bồn cây, người tản bộ xung quanh rất đông, ca nô, thuyền hoa qua lại trên sông Hoàng Phổ, ngắm cảnh, đón gió sông, có hơi lạnh.
Cái thành phố mang diện mạo đặc thù của nơi văn hóa đông tay va chạm, đang dần dần hiện ra một bộ mặt hiện đại hóa, ngôi nhà cao tầng ngoi lên thay thế căn nhà thấp bé cũ kỹ, nơi này đổi mới diễn ra không phải từng ngày mà là từng giờ.
Đối diện là cái trà lâu, bề ngoài không có gì đáng kể, kiến trúc kiểu Anh cổ điển, dây trường xuân xanh leo đầy tường, nhưng dải đỗ xe lại toàn là những chiếc xe đắt tiền, đó là một CLB tư nhân.
Thi thoảng ngoài cửa có hai ba người trung niên đi ra, cũng có nam nữ trẻ chừng hai lăm hai sáu, bảo vệ ở cửa cao lớn mặc đồng phục đỏ đứng nghiêm chào khách kiểu quân đội, cầm chìa khóa đi lấy xe cho khách, thi thoảng được boa một hai trăm, nụ cười chừng mực mà lễ phép, đủ thấy trà lâu này có đẳng cấp.
So với cảnh thiên nhiên thì Tô Xán thích nhìn các hình thái của cuộc sống hơn.
Như trước mắt, những người này trên mặt không có sự nặng nề bởi lo toan cả cuộc sống, trừ đi con mắt dại dại do tửu sắc ăn mòn, cái bụng bự làm cơ thể biến hình, mang một sự ưu nhã tự đắc của tinh anh nhân sĩ không phải vất vả tính toán cơm áo gạo tiền.
Mấy chiếc Chevrolet và Mazda đi tới, chầm chậm đỗ lại ở trước cái trà lâu, đây không phải là nhóm xe cao cấp nhất tới trà lâu, cũng không phải là kém lắm, một đám nam nữ có vẻ là sinh viên nhảy xuống, nữ sinh ăn mặc đù kiểu rất phong cách, không giống Đường Vũ của y quanh năm suốt tháng không đen thì trắng không trắng thì đen, thi thoảng mới mặc váy hoa cũng là màu nền nã không quá chói mắt.
Tô Xán còn đang lơ ngơ thì hai người trong nhóm kia đứng lại, chính là Trương Nhạc, người anh con bác của Mục Giai Trúc.