Tháng mười hai là vào thời gian thi tiếng Anh cấp , còn với sinh viên năm thứ nhất còn quanh quẩn ở những môn cơ bản thì có náo nhiệt khác. Thời tiết ẩm lạnh, nhiệt độ sụt giảm, mùa đông tới rồi, sinh viên dậy muộn hơn, người chạy bộ buổi sáng ở thao trường cũng dần ít đi.
Mặc dù tiếng Anh của sinh viên ĐH Thượng Hải nhìn chung là khá cao, đọc sách báo vào trang web tiếng Anh đọc tin không phải chuyện hiếm, nhưng lăn lộn ở các diễn đàn nước ngoài thì không nhiều. Trương Tiểu Kiều chú ý Tô Xán thường hay vào trang web tên là Faceboook, hắn cũng biết một chút đây là mạng xã hội lưu truyền rộng trong giới học sinh sinh viên Mỹ, giống như QQ đang quật khởi ở Trung Quốc.
Tô Xán có bạn bè ở nước ngoài, chuyện này không có gì lạ, vì nghe nói thời cao trung từng qua Mỹ làm học sinh trao đổi, bây giờ dựa vào cái Facebook này liên hệ với bạn bè cũ.
Trương Tiểu Kiều luôn thấy Tô Xán rất thần bí, tới giờ bọn họ chỉ biết Tô Xán có cô bạn gái nổi tiếng khắp trường, nhà ở Dung Thành, còn lại như một câu đố. Thường ngày Tô Xán đa phần thời gian ở trong trường, quanh quẩn bên cô bạn gái, không quan hệ với người khác nhiều, nhưng luôn có cuộc điện thoại từ khắp mọi nơi tên đất nước gọi tới, với đủ khẩu âm, đủ loại xưng hô khác nhau, thậm chí có cả điện thoại nước ngoài.
Tô Xán luôn có quan điểm, ý tưởng rất khác thường, hiểu biết rộng về nhiều mặt xã hội, tới ngay con mọt sách Tiêu Húc luôn tự kiêu về kiến thức của mình cũng phải than không bằng.
Số người dùng Facebook vẫn đang tăng trưởng, nhưng khá chậm, vì Tô Xán mang nó tới trước lịch sử tận bốn năm, cả điều kiện bên trong lẫn bên ngoài đều chưa thành thục, thế nên chỉ phát triển nhanh ở giai đoạn đầu. Mặc dù nhiều công ty đầu tư mạo hiểm chú ý, nhưng tỷ lệ hồi báo đòi cực cao, không phù hợp với lợi ích tiền kỳ của Mark và Tô Xán, hai người nhất trí đợi tới khi giá trị của Facebook hiện hẳn ra mới huy động vốn phát triển.
Theo tính toán của Mark, khoản tài chính đầu tiên cần dùng là triệu USD, ở trong nước là trên triệu tệ rồi.
Tài chính hiện giờ ở trong nước hiển nhiên không đủ thỏa mãn nhu cầu phát triển của Facebook, cho nên muốn phát triển thì chỉ có cách huy động vốn từ xí nghiệp, nhưng các công ty đầu tư mạo hiểm đòi hỏi điều kiện quá khắt khe, nên chỉ có thể đợi.
Trương Tiểu Kiều là tên bề ngoài lãnh đạm, mà nội tâm có chút dâm dục, muốn xem Tô Xán trò chuyện cái gì ở Facebook, thò đầu tới liền thấy một bức ảnh phun máu.
Một cô gái mặc áo ba lỗ rộng cổ, làn da trước ngực nõn nà lồ lộ,áo lót chừng cỡ C, bầu ngực vút cao ngạo nghễ như muốn được giải phóng ra ngoài, đội mũ lưỡi trai, đang trò chuyện với Tô Xán qua tính năng chat của facebook.
Cô gái này là Diệp Huy Thường, người Vương Uy Uy thầm yêu, du học ở Anh, gặp Tô Xán tại Mỹ, về sau Tô Xán về nước, hai người không có liên lạc gì, tới khi facebook thịnh hành, Diệp Huy Thường qua vòng tròn bạn bè ở Exeter kết bạn với Tô Xán.
Diệp Huy Thường tính cách cởi mở, nói chuyện với Tô Xán thường chẳng kiêng dè dì, thi thoảng còn thêm vào ít lời khiêu khích.
"Tô Xán, lên đại học có cô đơn không? Nếu cô đơn cứ tìm tôi bất kỳ lúc nào cũng được, tôi là người chị tri âm lương thiện đáng yêu. Về nước cậu phải làm trọn tình chủ nhà nhé, phòng ăn tầng thượng khách sạn Kim Mậu được lắm, nếu trong bữa ăn cậu có thể làm tôi hài lòng, tôi cho cậu đêm đầu tiên khi về nước." Cuối cùng còn chèn vào mấy emo hình nụ hôn.
Trương Tiểu Kiều đọc tới đâu nóng lên tới đó, nhìn bức ảnh càng bốc hỏa ngùn ngụt.
Tô Xán cơ hơi xấu hổ, cô gái này rất hoang dã, thế nhưng cả hai đều biết chỉ là đùa thôi, giống như ở dạ tiệc đó, chính vì không có ý gì với đối phương nên càng có thể đùa không cần sợ bên kia hiểu lầm, không có áp lực gì.
Vì thế có lần buồn chán, Diệp Huy Thường cả buổi chiều chat nhảm với Tô Xán, sau đó giật mình phát hiện ra mình đã nói rất nhiều lời không nên nói, bị Tô Xán từng bước dẫn dắt, y không hề chủ động hỏi gì nhưng mà mình đem từng chuyện phiền lòng thổ lộ hết với y.
Thế là hai người bỗng nhiên trở thành tri kỷ qua mạng.
Nếu là thường ngày trò chuyện Tô Xán cũng trêu lại vài câu đấy, nhưng lúc này Trương Tiểu Kiều ở bên cạnh, đành gửi trả hai chữ "đừng đùa!", rồi đóng laptop lại, lát nữa chat sau, Diệp Huy Thường thông minh chắc đoán ra có người bên cạnh nên mình không tiện nói.
- Hiện giờ ở Mỹ đều dùng loại phương thức này giao tiếp à?
Trương Tiểu Kiều thấy Tô Xán trả lời như vậy đúng là không hiểu phong tình, đương nhiên hắn không bao giờ nói ra.
- Không phải toàn bộ, đang dần dần lưu hành, chẳng mấy chốc sẽ thành trào lưu chính.
Trương Tiểu Kiều "ừm" một tiếng:
- Trung Quốc nhất định cũng sẽ có thôi.
Tô Xán không bình luận, đây không phải là chuyện cứ phục chế là thành công, mô hình này mang vào trong nước, chưa chắc đã hiệu quả, một sản phẩm đưa ra thì phải thích hợp với nhu cầu của người dùng. Nhu cầu của cư dân mạng Mỹ là thỏa mãn cá tính hóa sau tính cộng đồng của họ, bọn họ thích sáng tạo ra vòng tròn giao tế có mục đích rõ ràng. Còn cư dân mạng ở Trung Quốc không như vậy, bọn họ không cần một nền tảng mang tính hoàn cảnh lớn, mà nhắm vào phương thức ứng dụng, đầu tiên thỏa mãn như cầu hiện thực của họ đã.
Nếu như muốn đem hình thức của Facebook tới Trung Quốc, cần phải thay đổi cho phù hợp với tình hình trong nước, suy tính tới số người dùng internet còn chưa nhiều, thị trường TQ mang tính cực hạn của thời đại, vẫn chưa chín muồi.
Tô Xán thấy trước tiên mời công ty điều tra làm một cuộc thăm dò, trước tiên nắm được con số đại thể rồi mới ra tay, sau khi học tập quản lý tài chính chuyên nghiệp, y càng thích sau suy nghĩ thiên mã hành không của mình, phố hợp lượng lớn số liệu điều tra, như thế an tâm hơn.
….
Nội dung cuộc trò chuyện trước khi đi ngủ của phòng rất phong phú, hôm nay có cả Vương Đông Kiến gia nhập, tên này được cái tự nhiên như ruồi, đám Tô Xán lên giường rồi mà hắn cứ thoải mái sách một đống bia và đồ nhắm tới, mang theo cả bạn trong phòng, thái độ " các cậu cứ ngủ trước, bọn này uống xong rồi mới về."
Cuối cùng Lý Hàn không nhịn được cơn thèm, dậy ngồi chén chú chén anh.
- Trước kia anh tôi cũng học trường mình, anh ấy kể cho tôi rất nhiều chuyện, buổi lễ chào đón sinh viên mới, anh ấy và một người bạn diễn tiểu phẩm hài, bày đủ trò khiến người xem cười lăn cười lộn. Người bạn kia tiếng Anh rất giỏi, giúp người khác thi hộ tiếng Anh, hét giá , người quen . Thế rồi bị tố cáo, khai trừ khỏi trường học, nghe nói sang New Zealand, mở cái quán đồ ăn Trung Quốc, làm ăn khá lắm. Anh tôi thì tốt nghiệp đàng hoàng về làm nhân viên xí nghiệp nhà nước, lương tậm tịt... Đời người đúng là chả biết đâu là họa đâu là phúc.
Tiến vào tháng mười hai, chẳng mấy chốc thi cuối kỳ tháng một, chớp mắt quá nửa học kỳ đã trôi qua, làm Vương Đông Kiến sinh ra cảm khái.
- Một học trưởng năm thứ tư trong khoa chúng ta, năm xưa thích học tỷ trên hai khóa ở CLB truyền hình, về sau kéo đám anh em tới hai mấy người, bày tỏ ở CLB truyền hình, kết quả người ta không nhận lời, thế là bỏ học nửa năm... Bây giờ nghe nói chị ấy về quê rồi, làm mỹ nữ chủ trì đương địa..
Câu chuyện bọn họ thường là thế, chẳng có gì cao siêu, chẳng có tính triết học gì, đôi khi lan man tận đẩu tận đâu, nhưng đêm khuya thế này dễ làm người ta sinh liên tưởng, đám Tô Xán đều mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà.
- Anh tôi trước kia thi hộ một người, người đó khẩu ngữ rất tốt, nhưng thi viết lại thành vấn đề, nói ra được mà không viết được, sau tốt nghiệp tới Châu Phi, làm công trình, tuy hoàn cành gian khổ, nhưng mỗi năm kiếm được mấy trăm nghìn.