Lục Xuyên Minh đi cùng một nhóm người, bên cạnh là hai trợ lý một nam một nữ. Tô Xán không lạ gì ông ta cả, đó là nhân vật thuộc cấp "Diệt Tuyệt sư thái", nghe nói mỗi khi tới cuối kỳ là ông ta lại chỉ thị mỗi môn học tỷ lệ hợp cách là bao nhiêu, tỉ lệ ưu tú là bao nhiêu. Khiến vô số sinh viên không hợp cách hoặc tích điểm không đủ cao cực kỳ muốn bóp cổ ông ta.
- Viện trưởng Lục.
Tô Xán đứng lại chào hỏi:
- Hôm nay không có tiết hay sao mà chạy tới đây?
Lục Xuyên Minh hơi nhíu mày, tuy mới chỉ gặp Tô Xán một lần, nhưng ông ta đã nhớ mặt, có điều ấn tượng không phải là tốt.
- Nói ra dài lắm ạ, để em vào trước, không đứng đây lại cản trở mọi người.
Ở cửa giao thiếp mời xong, Tô Xán đi vào hội trường.
Lục Xuyên Minh ngạc nhiên:
- Tại sao em lại có thiếp mời?
Thiếp mời hôm nay rất hạn chế, chỉ có khoa viện có liên quan mới có hạn ngạch, sinh viên năm đầu tuyệt đối không thể có tư cách, ngay cả giáo viên chỉ đạo của Tô Xán là Tô Dĩ Nhất còn không được mời.
- Em cũng không biết.
Tô Xán lắc đầu, chính y cũng muốn biết đáp án.
Lục Xuyên Minh rất bận, không rảnh cùng Tô Xán tán gẫu, nhưng hai trợ lý và mấy giáo viên khoa thấy một sinh viên có thể tham gia vào trường hợp này đều rất ngạc nhiên.
Chẳng mấy chốc có người đi tới bắt tay trò chuyện với Lục Xuyên Minh, kéo sự chủ ý sang hướng khác. Tô Xán định tùy tiện kiếm một chỗ ngồi rồi tính sau thì có nam tử chừng ba mươi tuổi mặc véc đàng hoàng đi tới nói:
- Mời đi theo tôi.
Những nhân vật lớn ở hội trường không phải ít, nên không khí nghiêm túc, Tô Xán trông chỉ giống một thành viên hội sinh viên tham gia hỗ trợ tổ chức hoạt động, đi theo nam tử kia tới một nơi đông người, vẻ mặt lập tức trở nên cảnh giác, y thấy một người mà mình tuyệt đối không muốn thấy.
Chiêm Hóa.
Chiêm Hóa đang mỉm cười nói chuyện với người xung quanh, hiển nhân cho dù ở trường hợp nào thì ông ta cũng là nhân vật trung tâm.
Đầu óc Tô Xán bắt đầu vận chuyển với tốc độ cao nhất, Chiêm Hóa muốn làm gì, gửi cho mình cái thiếp này là sao? Với sự nhạy bén của ông ta chắc là biết mình có liên quan tới sóng gió việc trọng tổ tập đoàn hàng không kia.
Nam tử dẫn Tô Xán tới thì thầm bên tai Chiêm Hóa vài câu.
Năm nay 41 tuổi, cao chừng 1m78, đôi mắt tang thương trầm lắng, khuôn mặt đầy sức hút nam tính, vóc dáng gọn gàng rắn rỏi không hề có dấu hiệu tuổi tác nam nhân bước vào tuổi trung niên, Chiêm Hóa không hổ là nhân vật được bầu chọn là sức hút nhất với nữ giới trong nhiều năm liền của tạp chí tài chính Thượng Hải vượt mặt nhiều minh tinh, đương nhiên sức hút đó có phần tới từ khối tài sản của ông ta, song ngoại hình ưa nhìn của ông ta không thể không nhắc tới.
Nhìn thấy Tô Xán, Chiêm Hóa liền mỉm cười, nhưng là nục cười làm Tô Xán thấy lạnh sống lưng, vẫy tay gọi y tới hàng ghế đầu, ra hiệu cho Tô Xán ngồi xuống bên cạnh mình.
Tô Xán đánh liều đi tới ngồi xuống, mới đầu cố gắng không để lộ sự hồi hộp ra ngoài, nhưng biết rằng với ánh mắt những người Chiêm Hóa, che dấu là vô ích.
Khi giám đốc ngân hàng Trung Quốc đứng trên bục giảng phát biểu, mọi người vỗ tay, đột nhiên Chiêm Hóa nói:
- Tôi sắp thành giáo sư của Đh Thượng Hải rồi, có lẽ còn là giáo viên của cậu.
Tô Xán hơi ngạc nhiên, vẫn vỗ tay mỉm cười:
- Là giáo sư danh dự sao?
Chiêm Hóa không phải là người trong biên chế, tất nhiên không thể làm giáo viên thực sự được, dựa vào việc thành lập viện nghiên cứu tài chính, đóng góp ít tiền kiếm lấy chức danh giao sư danh dự là bình thường.
Vị giám đốc ngân hàng phát biểu xong lại tới vị phó tị trưởng thường trực, những bài phát biểu kiểu này một chữ đáng nghe cũng không có, nhưng xung quanh toàn là nhân vật công lực cao thâm, miệng mỉm cười, mắt chăm chú, đầu gật gù, quả nhiên không phải nhân vật tầm thường.
Cũng may là vị phó thị trưởng này phát biểu không lâu, Tô Xán vừa ngáp cái đầu tiên cũng là lúc phát biểu kết thúc, mọi người đứng dậy đi ra ngoài làm nghi thức cắt băng.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, nhưng nhiệt độ chưa tới mức nóng bức, bóng cây la đà, bãi cỏ xanh mướt làm người ta dễ chịu hẳn, Tô Xán vẫn ở bên cạnh Chiêm Hóa chẳng hề che dấu ánh mắt nghi hoặc nhìn ông ta, có điều ương ngạnh không lên tiếng trước.
Chiêm Hóa lấy diêm, châm điếu xì gà, liếc nhìn con đường nhỏ:
- Tiếp theo không còn gì hay nữa rồi, tôi chưa ăn cơm trưa, quán hàng nào trong trường cậu ngon, dẫn đường đi.
Địch bất động ta cũng bất động, nhưng Tô Xán biết mình không thể bị cuốn vào tiết tấu của ông ta, nghĩ một lúc rồi nói:
- Khu nam có mỳ vằn thắn không tệ, để tôi mời khách.
Tô Xán dẫn Chiêm Hóa đi theo con đường rợp bóng cây tới khu nam, dọc đường gặp vài nữ sinh trẻ trung xinh đẹp, tuy không phải nhất định là vãy trắng trung bay, nhưng bản thân tuổi trẻ là thứ trang sức tuyệt vời nhất rồi, Chiêm Hóa gật gù tán thưởng, thi thoảng gặp cô gái đặc biệt xinh đẹp cũng ngoái đầu nhìn theo, làm Tô Xán lẩm bẩm chửi rủa thầm trong lòng.
Đi tới một cái quán ăn đơn giản ở bên hè đường, bàn nhựa ghế nhựa, gọi hai bát mỳ vằn thắn. Chiêm Hóa đổ non nửa lọ ớt, một tay gắp mỳ ăn, một tay vẫn cầm điếu xì gà, mặc áo véc nhìn là biết đắt tiền, giày da bóng loáng, làm chủ quán bê bát mỳ lên cứ nhìn với ánh mắt cổ quái.
Bữa ăn cứ vậy lặng lẽ diễn ra, không ai nói gì cả, chênh nhau 20 tuổi, nhưng sức ăn của Chiêm Hóa rất tốt, Tô Xán đặt đũa xuống thì ông ta cũng ăn xong bát vằn thắn đầy ủ, Tô Xán không khỏi khâm phục, trước kia y không có sức ăn thế này.
Tô Xán dùng khăn giấy lau mồm, nói:
- Trường học mà, chỉ có thế thôi, không có sơn hào hải vị gì cả.
- Cũng không phải tệ, thi thoảng ăn một bữa có lợi cho tiêu hóa.
Chiêm Hóa cười, hai người tiếp tục đi bộ, cuối cùng cũng vào chủ đề chính:
- Hôm đó cậu cũng có mặt ở quán bar?
Tô Xán thầm nhủ tới rồi, thừa nhận:
- Đúng, vậy chủ tịch Chiêm hẳn cũng đã biết ông ta quấy rối bạn tôi, không phải là tôi cố tình gây sự.
- Tên ngu xuẩn đó là sai lầm lớn của tôi.
Chiêm Hóa hơi nheo mắt lại:
- Tại sao cậu nắm được những số liệu đó?
- Đại Dung vốn chú ý tới sơ hở tài vụ của Xuyên Nam lâu rồi, chỉ cần có tài liệu tương ứng cùng với định hướng, chủ tịch Chiêm hẳn cũng biết tôi có thể phân tích ra rất thứ không quá khó khăn.
Tô Xán tất nhiên không dại gì lôi Bùi Phượng Sơn ra, không vì nghĩa khí, mà còn là quân bài bí mật của y, y vốn không có nhiều ưu thế khi đối đầu với Chiêm Hóa, quân bài này càng phải giữ gìn cẩn thận.
- Vậy cậu có biết con số cậu suy đoán ra, nếu đem dùng sẽ gây ra cho tôi tổn thất gì không? Xuyên Nam rút tài chính khỏi Thế Kỷ và Hán Đường, làm nhà đầu tư khác nghe phong phanh có ý rút lui theo.
Ánh mắt Chiêm Hóa dần trở nên bén nhọn:
- Nhưng từ góc độ của tôi, tôi làm thế là đúng.
- Tôi không cần biết, với tôi lỗ và lỗ, đó cũng là nguyên nhân hôm nay tôi tìm tới cậu.
Bất tri bất giác sau lưng bọn họ có một chiếc Cadillac màu đen đi theo, lặng lẽ như một bóng ma, Tô Xán quay đầu nhìn, lái xe đeo kính râm không rõ diện mạo, nhưng rõ ràng gây áp lực vô hình cho Tô Xán.
Tô Xán càng bị uy hiếp càng cứng rắn:
- Nếu như ông muốn tôi có câu trả lời cho sự kiện đó thì tôi chỉ có thể xin lỗi mà thôi.
- Tôi không cần cậu xin lỗi.
Chiêm Hòa chỉnh lại cổ áo, chiếc xe đi tới trước mặt:
- Bằng tuổi cậu tôi còn đang khiêng đá ở trên hoang mạc tây bắc, còn cậu, bây giờ hẳn có thể mua được cả con phố thương nghiệp ngoài trường rồi, cậu có thể nói là một kỳ tài. Tôi rất tò mò, cậu có khoản tiền lớn như thế, có sự nghiệp người khác phấn đấu cả đời không có, vì sao cam lòng làm một sinh viên bình thường? Có nhìn thấy vẻ mặt của những người hôm nay nhìn thấy cậu ngồi ở hàng ghế đầu tiên không?
- Nếu ông muốn mang tới phiền toài cho cuộc sống của tôi thì ông làm được rồi đấy.
Tô Xán nghĩ tới ánh mắt Lục Xuyên Minh và một số lãnh đạo chủ chốt nhìn mình thầm thở dài:
- Đấy chưa phải là phiền toái, trong khái niệm của tôi còn xa lắm nó mới có thể gọi là phiền toái.
Chiêm Hóa rít một hơi xì gà, nhắm mắt hưởng thụ một chút:
- Trường học và nữ sinh, là thứ mỹ hảo giống xì gà và rượu, là giai đoạn quan trọng trong cuộc đời mỗi người. Khi ngồi bên tôi trong hội trường, hơi thở cậu ngắn mà gấp, nhưng khi đi trong trường lại đều, nhẹ mà dài, thì ra cậu khát vọng cuộc sống bình lặng buồn cười này, đây là cái góc nhỏ yên tĩnh trong tâm hồn cậu, đây là nơi cậu có thể lặng lẽ vạch ra những kế hoạch lớn của mình, cho nên cố ý ẩn giấu tất cả thân phận, mẹ nó, kỳ tài đều là bọn biến thái.
- À, tôi công bố cái tên người đồng sáng lập facebook cho một số giới truyền thông quan tâm, Tô Xán, kỳ nghỉ nhàn nhã ung dung của cậu, cuộc đời đại học mỹ hảo của cậu kết thúc rồi.
Chiêm Hóa bước lên xem đóng cửa lại, không chào tạm biệt, chiếc Cadillac phóng vút đi, còn Tô Xán đừng chôn chân tại chỗ.
Hồi lâu sau Tô Xán ngẩng đầu lên, thở dài, trong lòng trào ra rất nhiều thứ.
Năm 1998, Tô Xán nói với một cô gái sẽ thành anh hùng cái thế, hứa với cô gái khác đưa cô ấy tới thế giới mới, năm 1999 tạm biệt những người bạn của mình hẹn họ lên mạng cùng thi đấu game, năm 2000 cùng chàng thanh niên chơi Risk bốn tiếng trong một gian phòng KTX, không biết trời cao đất dày tuyên bố bọn họ muốn thay đổi thế giới.
Còn có rất rất nhiều người xung quanh, cùng y tiến bước trong cuộc sống, Tô Xán không có gì nhiều khác bọn họ.
Nhưng bây giờ y khó tránh khỏi phải bước trước một bước rồi.
……..
Lý Hàn và Trần Giai tiến triển thần tốc, dính nhau như keo, cả hai mỗi người cầm một *** nước ngọt, ngồi xuống ghế dài bên đường, xem tờ tạp chí mới mua.
Lý Hàn vừa xem một trang đã bật cười, Trần Giai quay sang hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Lý Hàn đưa chỉ cho cô xem bài báo mới đọc, không ý thức được điều gì, hoang đường lắc đầu:
- Thời buổi này sao lắm người trùng tên quá.
Trình Thông Thông cũng hớt hơ hớt hải cầm một tờ báo chạy về phòng, Nguyễn Tư Âu ngẩng đầu lên:
- Thông Thông, sao mà chạy tới không để ý giữ gìn hình tượng thục nữ nữa thế? Có phải đến tháng quên băng vệ sinh không?
- Đường Vũ đâu rồi?
Trình Thông Thông không để ý tới Nguyễn Tư Âu, hỏi:
Đồng Đồng ở giường bên cạnh thò đầu ra:
- Dọn đồ đi với Tô Xán rồi, có chuyện gì à?
- À đúng, Tư Âu, cậu là...à.. có cái clb hâm mộ vớ vẩn gì đó, có biết Tô Xán cao trung đi du học ở trường nào không?
- Là học sinh trao đổi, trường Exeter, sao thế cái trường đó sập rồi à? Nổi tiếng thế mà cũng sập sao?
Nguyễn Tư Âu hơi khó chịu vì bị gọi là clb vớ vẩn, cầm tờ báo Trình Thông Thông.
- Trên này nói, người đồng sáng lập Facebook là một hoa kiều, cùng với Mark gì đó năm 2000, sáng lập ra facebook ở trường Exeter.
Trình Thông Thông sốt ruột lật tờ báo cho Nguyễn Tư Âu xem:
- Đây này, còn ghi, tên người đó là Tô Xán.
*******
Hết Q5
Tô Xán không thể nào quên được một bài báo trên mạng vào quãng mùa đông lạnh tê tái lòng người năm :
" Đường Vũ là tổng giám sát hạng mục mới phòng sự nghiệp Sao Mai Quốc Tế, cô gái này được người trong nghề tán dương có năng lực không thua kém bất kỳ đấng mày râu nào, mỹ nữ môi giới đầu tư nổi tiếng này là người phụ nữ độc lập và thời thượng, là tiêu điểm bao phủ vô số ánh hào quang, tin rằng tất cả mọi người lần đầu nhìn thấy Đường Vũ đều nghĩ, cô gái này không làm minh tinh thật sự quá đáng tiếc... Thế nhưng mỹ nữ thao túng tài chính hơn trăm triệu trên thị trường chứng khoán này lại không kinh doanh tốt tình yêu của mình. Mối tình được xác lập từ thời học sinh, cuối cùng không kháng cự nổi cám dỗ của thế tục cùng khảo nghiệm của thời gian, Đường Vũ trong quá trình công tác nảy sinh tình cảm với khách hàng cấp kim cương, cùng với cãi vã xung đột không ngừng thăng cấp vì chuyện vụn vặt trong cuộc sống với bạn trai, cuối cùng đã thay lòng đổi dạ, bạn trai không tiếp nhận được sự thực giết chết cô... Bất kể lỗi tại ai, mỹ nhân long lanh ngày nào không còn nữa, dù cô đẹp tới mấy, kiên cường tới mấy, độc lập ưu tú tới mấy, nếu như ngay cả tình cảm của bản thân không thể chăm sóc chu đáo, cuối cùng cũng chỉ gây nên bi kịch, đây có phải là một lời cảnh báo cho xã hội ngày càng biến đổi nhanh chóng này hay không?"
Lớp trưởng xinh đẹp Đường Vũ, cũng là nữ cường nhân ưu tú trong tương lai, kết cục lại bị bạn trai giết chết, trong quá trình đó, bạn trai Đường Vũ không chịu nổi sự thực chia tay không thể cứu vãn cùng sự tự tôn bị đập nát, đầu óc hết sức tỉnh táo chuẩn bị đầy đủ, mang theo dao, gọi điện thoại cho Đường Vũ khi ấy đã chuyển vào sống trong biệt thự của khách hàng cấp kim cương giàu có kia, hắn muốn gặp cô lần cuối. Đường Vũ mềm lòng nhận lời, nhưng khi tới chỗ hẹn cô từ chối yêu cầu tái hợp của bạn trai, bị bạn trai trong cơn cuồng nộ đâm một nhát dao xuyên tim, chết ngay tại chỗ.
Khi ấy Đường Vũ mới chỉ tuổi.
Hình ảnh Đường Vũ trong bài báo đau lòng đó hòa nhập với một Đường Vũ tươi trẻ hồn nhiên trước mắt, Tô Xán không ngờ chỉ một cảnh bình thường ấy lại gây xúc động quá lớn cho tâm trí còn đang chấn động vì chuyển biến lớn lao y vừa gặp phải.
Mà có lẽ đó chính là cuộc sống, nhìn như phẳng lặng, thực thế luôn đầy sóng gió, vì không ai biết được tương lai rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
Tô Xán tay cầm bài kiểm tra đã được in xong, vẫn cứ thất thần nhìn Đường Vũ cùng đôi chị em song sinh rời đi.
Đồng Thanh Vân tất nhiên là đuổi theo Đường Vũ, dù cô không nhận lời mời đi uống nước, nhưng được đi cùng một đoạn đường với cô cũng tốt rồi.
Mỗi điều hôm nay Đường Vũ lại tự bỏ tiền ra trả cho Tô Xán, đáng ghét hơn nữa tên khốn đó cứ nhìn chằm chằm Đường Vũ.
Đồng Thanh Vân muốn cho Tô Xán một bài học, nhưng nghĩ một chút lại bỏ qua, dù sao sắp tốt nghiệp rồi, hắn và Đường Vũ đều nhắm vào Nhất Trung, còn loại học sinh như Tô Xán chỉ có thể ở lại trường học loại hai như Tam Trung Hạ Hải này thôi, thêm vào gia thế của bọn họ, khoảng cách sẽ ngày càng lớn, cuối cùng chỉ có thể vật lộn dưới đáy xã hội.
Mình chỉ cần chuẩn bị sẵn ghế, thong thả ngồi nhìn cuộc đời bi kịch của y sau kỳ thi thanh lọc tàn khốc này là được, đánh y làm gì cho bẩn tay.
Ánh mắt Tô Xán dõi theo bóng dáng Đường Vũ tới tận khi cô hoàn toàn biến mất trong đám đông, như cái xác không hồn men theo tuyến đường quen thuộc trở về tiểu khu của nhà mình.
Cảnh trí nhìn thấy trên đường đi đều là khu thành phố cũ năm xưa, khi ấy Hạ Hải còn chưa xin phép được đãi ngộ thành phố du lịch cấp quốc gia, nên chưa có được mấy tỷ đầu tư khiến biến đổi nhanh chóng, tới ngay cả quảng trường trung tâm của thành phố thôi mà cũng phải xây tới ba bốn năm mới xong, thành phố phát triển với tốc độ rùa bò, công nghiệp chẳng ra đâu vào đâu. Nhà của Tô Xán nằm ở phía nam thành phố, xung quanh toàn là kiểu nhà xây dựng từ thập niên .
Tới năm mới chuyển vào nhà mới, đó là lần chuyển nhà đầu tiên trong trí nhớ của y, và cũng là lần chuyển nhà duy nhất, tới tận năm , cha mẹ y vẫn phải sống trong căn nhà tồi tàn đó.
Mình trở về năm rồi, tới giờ Tô Xán vẫn chưa hòa nhập vào thực tế hoang đường này, không diễn tả được cảm xúc của y, không có kích động không có vui buồn, chỉ có sự trống rỗng bao phủ, Tô Xán thất thểu lê bước trên phố như một con zombie, hoàn toàn không có ý nghĩ gì hết.
Năm tức là mình mới chuyển vào nhà mới chưa được một năm, đây là căn nhà do đơn vị của cha y hùn vốn xây dựng, nó mang ý nghĩa là nhà thương phẩm đánh dấu thời đại mới vào khi đó, đương nhiên ưu tiên cho công chức nội bộ, cấm chỉ bán ra ngoài.
Cái nhà thương phẩm này vét sạch thu nhập quá nửa đời người của công chức phổ thông, mà năm Tô Xán thi trung khsot không tốt, thiếu mất mấy điểm mới vào được hệ cao trung của Tam Trung, còn so với trường trọng điểm cấp tỉnh như Nhất Trung, Tô Xán ít nhất thiếu hơn điểm, lúc đó có mang mấy vạn đồng đi cũng chẳng thể lấp được cái khoảng cách này, với kinh tế nhà y thì lấy đâu số tiền hàng vạn đó.
Trong nhà lại vừa mới hùn vốn xây nhà, dưới tình huống đó, Tô Xán thi trượt chẳng khác nào đã nghèo còn gặp cái eo. Năm nghìn đồng để được nhập học hiện giờ mà nói thì chẳng là cái gì, với thu nhập hiện giờ của Tô Xán, thắt chặt hầu bao hai tháng thôi là có dư rồi, nhưng vào năm mà nói, đó là một đả kích nặng nề với một gia đình đã không còn tích góp.
Ký ức khắc sâu nhất của Tô Xán khi đó là vừa vặn thân thích trong nhà cũng đang cần tiêu tiền, mẹ vì khoản tiền đó mà không ít lần lén lau nước mắt, lông mày cha lúc nào cũng nhíu chặt, trong nhà không có lấy một nụ cười, cả nói chuyện cũng rất ít, Tô Xán từ một thiếu niên hoạt bát dần chuyển hướng trầm tính từ khi đó, khiến cho trong khoảng thời gian rất dài Tô Xán cố ý bỏ qua đoạn ký ức bi thương này.
Giờ thì y đã hiểu được vào bất kỳ lúc nào tiền cũng là nguồn mang lại cuộc sống hạnh phúc của một người thậm chí cả gia đình. Đặc biệt trong xã hội kinh tế sau này, kim tiền ở mức độ nhất định là thước đo là đại biểu cho địa vị và thành công.
Bước qua cổng tiểu khu khá khang trang, dù gì thì cha Tô Xán làm ở công ty kiến trúc, tiểu khu từ khâu thiết kế tới xây dựng đều do công ty đảm nhiệm, so với khu nhà cũ kỹ xung quanh thì “cao cấp” hơn nhiều. Khu nhà bảy tầng trước mắt làm lòng Tô Xán hơi ấm lên, thậm chí nếu như không phải nhìn thấy nước vôi còn mới trên tường và những vị trưởng bối quen thuộc trẻ đi mười tuổi chào hỏi mình, trong một tích tắc Tô Xán còn cho rằng mình vẫn ở năm , mười năm sau nơi này trừ cũ kỹ hơn, thực sự chẳng có gì thay đổi.
Nhà Tô Xán ở tầng ba, phòng , Tô Xán thấy bước chân mình nhanh lên từng chút một.
- Mẹ ơi... Con về rồi.
Hít sâu một hơi định thần, đẩy cửa ra, giọng hơi run run gọi, Tô Xán nhìn thẳng xuống bếp, trong bếp vẫn còn cái bếp than tổ ong chuyên dùng cho những món ninh, hầm. Đặt cái bếp than trong căn bếp mới tinh thật chẳng hợp cảnh, có điều khi đó được cái đỡ tốn điện.
Đúng là cha mẹ tôi rồi.
Nhìn cha mẹ ở trong bếp làm cơm, không khí lan tòa mùi gà hấp nấm hương mà y thích nhất, món này chẳng rẻ, chắc chắn là vì y sắp thi nên mẹ mới làm món này tẩm bổ cho mình, kết quả mình phụ lòng cha mẹ, vành mắt Tô Xán ươn ướt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lục Xuyên Minh đi cùng một nhóm người, bên cạnh là hai trợ lý một nam một nữ. Tô Xán không lạ gì ông ta cả, đó là nhân vật thuộc cấp "Diệt Tuyệt sư thái", nghe nói mỗi khi tới cuối kỳ là ông ta lại chỉ thị mỗi môn học tỷ lệ hợp cách là bao nhiêu, tỉ lệ ưu tú là bao nhiêu. Khiến vô số sinh viên không hợp cách hoặc tích điểm không đủ cao cực kỳ muốn bóp cổ ông ta.
- Viện trưởng Lục.
Tô Xán đứng lại chào hỏi:
- Hôm nay không có tiết hay sao mà chạy tới đây?
Lục Xuyên Minh hơi nhíu mày, tuy mới chỉ gặp Tô Xán một lần, nhưng ông ta đã nhớ mặt, có điều ấn tượng không phải là tốt.
- Nói ra dài lắm ạ, để em vào trước, không đứng đây lại cản trở mọi người.
Ở cửa giao thiếp mời xong, Tô Xán đi vào hội trường.
Lục Xuyên Minh ngạc nhiên:
- Tại sao em lại có thiếp mời?
Thiếp mời hôm nay rất hạn chế, chỉ có khoa viện có liên quan mới có hạn ngạch, sinh viên năm đầu tuyệt đối không thể có tư cách, ngay cả giáo viên chỉ đạo của Tô Xán là Tô Dĩ Nhất còn không được mời.
- Em cũng không biết.
Tô Xán lắc đầu, chính y cũng muốn biết đáp án.
Lục Xuyên Minh rất bận, không rảnh cùng Tô Xán tán gẫu, nhưng hai trợ lý và mấy giáo viên khoa thấy một sinh viên có thể tham gia vào trường hợp này đều rất ngạc nhiên.
Chẳng mấy chốc có người đi tới bắt tay trò chuyện với Lục Xuyên Minh, kéo sự chủ ý sang hướng khác. Tô Xán định tùy tiện kiếm một chỗ ngồi rồi tính sau thì có nam tử chừng ba mươi tuổi mặc véc đàng hoàng đi tới nói:
- Mời đi theo tôi.
Những nhân vật lớn ở hội trường không phải ít, nên không khí nghiêm túc, Tô Xán trông chỉ giống một thành viên hội sinh viên tham gia hỗ trợ tổ chức hoạt động, đi theo nam tử kia tới một nơi đông người, vẻ mặt lập tức trở nên cảnh giác, y thấy một người mà mình tuyệt đối không muốn thấy.
Chiêm Hóa.
Chiêm Hóa đang mỉm cười nói chuyện với người xung quanh, hiển nhân cho dù ở trường hợp nào thì ông ta cũng là nhân vật trung tâm.
Đầu óc Tô Xán bắt đầu vận chuyển với tốc độ cao nhất, Chiêm Hóa muốn làm gì, gửi cho mình cái thiếp này là sao? Với sự nhạy bén của ông ta chắc là biết mình có liên quan tới sóng gió việc trọng tổ tập đoàn hàng không kia.
Nam tử dẫn Tô Xán tới thì thầm bên tai Chiêm Hóa vài câu.
Năm nay 41 tuổi, cao chừng 1m78, đôi mắt tang thương trầm lắng, khuôn mặt đầy sức hút nam tính, vóc dáng gọn gàng rắn rỏi không hề có dấu hiệu tuổi tác nam nhân bước vào tuổi trung niên, Chiêm Hóa không hổ là nhân vật được bầu chọn là sức hút nhất với nữ giới trong nhiều năm liền của tạp chí tài chính Thượng Hải vượt mặt nhiều minh tinh, đương nhiên sức hút đó có phần tới từ khối tài sản của ông ta, song ngoại hình ưa nhìn của ông ta không thể không nhắc tới.
Nhìn thấy Tô Xán, Chiêm Hóa liền mỉm cười, nhưng là nục cười làm Tô Xán thấy lạnh sống lưng, vẫy tay gọi y tới hàng ghế đầu, ra hiệu cho Tô Xán ngồi xuống bên cạnh mình.
Tô Xán đánh liều đi tới ngồi xuống, mới đầu cố gắng không để lộ sự hồi hộp ra ngoài, nhưng biết rằng với ánh mắt những người Chiêm Hóa, che dấu là vô ích.
Khi giám đốc ngân hàng Trung Quốc đứng trên bục giảng phát biểu, mọi người vỗ tay, đột nhiên Chiêm Hóa nói:
- Tôi sắp thành giáo sư của Đh Thượng Hải rồi, có lẽ còn là giáo viên của cậu.
Tô Xán hơi ngạc nhiên, vẫn vỗ tay mỉm cười:
- Là giáo sư danh dự sao?
Chiêm Hóa không phải là người trong biên chế, tất nhiên không thể làm giáo viên thực sự được, dựa vào việc thành lập viện nghiên cứu tài chính, đóng góp ít tiền kiếm lấy chức danh giao sư danh dự là bình thường.
Vị giám đốc ngân hàng phát biểu xong lại tới vị phó tị trưởng thường trực, những bài phát biểu kiểu này một chữ đáng nghe cũng không có, nhưng xung quanh toàn là nhân vật công lực cao thâm, miệng mỉm cười, mắt chăm chú, đầu gật gù, quả nhiên không phải nhân vật tầm thường.
Cũng may là vị phó thị trưởng này phát biểu không lâu, Tô Xán vừa ngáp cái đầu tiên cũng là lúc phát biểu kết thúc, mọi người đứng dậy đi ra ngoài làm nghi thức cắt băng.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, nhưng nhiệt độ chưa tới mức nóng bức, bóng cây la đà, bãi cỏ xanh mướt làm người ta dễ chịu hẳn, Tô Xán vẫn ở bên cạnh Chiêm Hóa chẳng hề che dấu ánh mắt nghi hoặc nhìn ông ta, có điều ương ngạnh không lên tiếng trước.
Chiêm Hóa lấy diêm, châm điếu xì gà, liếc nhìn con đường nhỏ:
- Tiếp theo không còn gì hay nữa rồi, tôi chưa ăn cơm trưa, quán hàng nào trong trường cậu ngon, dẫn đường đi.
Địch bất động ta cũng bất động, nhưng Tô Xán biết mình không thể bị cuốn vào tiết tấu của ông ta, nghĩ một lúc rồi nói:
- Khu nam có mỳ vằn thắn không tệ, để tôi mời khách.
Tô Xán dẫn Chiêm Hóa đi theo con đường rợp bóng cây tới khu nam, dọc đường gặp vài nữ sinh trẻ trung xinh đẹp, tuy không phải nhất định là vãy trắng trung bay, nhưng bản thân tuổi trẻ là thứ trang sức tuyệt vời nhất rồi, Chiêm Hóa gật gù tán thưởng, thi thoảng gặp cô gái đặc biệt xinh đẹp cũng ngoái đầu nhìn theo, làm Tô Xán lẩm bẩm chửi rủa thầm trong lòng.
Đi tới một cái quán ăn đơn giản ở bên hè đường, bàn nhựa ghế nhựa, gọi hai bát mỳ vằn thắn. Chiêm Hóa đổ non nửa lọ ớt, một tay gắp mỳ ăn, một tay vẫn cầm điếu xì gà, mặc áo véc nhìn là biết đắt tiền, giày da bóng loáng, làm chủ quán bê bát mỳ lên cứ nhìn với ánh mắt cổ quái.
Bữa ăn cứ vậy lặng lẽ diễn ra, không ai nói gì cả, chênh nhau 20 tuổi, nhưng sức ăn của Chiêm Hóa rất tốt, Tô Xán đặt đũa xuống thì ông ta cũng ăn xong bát vằn thắn đầy ủ, Tô Xán không khỏi khâm phục, trước kia y không có sức ăn thế này.
Tô Xán dùng khăn giấy lau mồm, nói:
- Trường học mà, chỉ có thế thôi, không có sơn hào hải vị gì cả.
- Cũng không phải tệ, thi thoảng ăn một bữa có lợi cho tiêu hóa.
Chiêm Hóa cười, hai người tiếp tục đi bộ, cuối cùng cũng vào chủ đề chính:
- Hôm đó cậu cũng có mặt ở quán bar?
Tô Xán thầm nhủ tới rồi, thừa nhận:
- Đúng, vậy chủ tịch Chiêm hẳn cũng đã biết ông ta quấy rối bạn tôi, không phải là tôi cố tình gây sự.
- Tên ngu xuẩn đó là sai lầm lớn của tôi.
Chiêm Hóa hơi nheo mắt lại:
- Tại sao cậu nắm được những số liệu đó?
- Đại Dung vốn chú ý tới sơ hở tài vụ của Xuyên Nam lâu rồi, chỉ cần có tài liệu tương ứng cùng với định hướng, chủ tịch Chiêm hẳn cũng biết tôi có thể phân tích ra rất thứ không quá khó khăn.
Tô Xán tất nhiên không dại gì lôi Bùi Phượng Sơn ra, không vì nghĩa khí, mà còn là quân bài bí mật của y, y vốn không có nhiều ưu thế khi đối đầu với Chiêm Hóa, quân bài này càng phải giữ gìn cẩn thận.
- Vậy cậu có biết con số cậu suy đoán ra, nếu đem dùng sẽ gây ra cho tôi tổn thất gì không? Xuyên Nam rút tài chính khỏi Thế Kỷ và Hán Đường, làm nhà đầu tư khác nghe phong phanh có ý rút lui theo.
Ánh mắt Chiêm Hóa dần trở nên bén nhọn:
- Nhưng từ góc độ của tôi, tôi làm thế là đúng.
- Tôi không cần biết, với tôi lỗ và lỗ, đó cũng là nguyên nhân hôm nay tôi tìm tới cậu.
Bất tri bất giác sau lưng bọn họ có một chiếc Cadillac màu đen đi theo, lặng lẽ như một bóng ma, Tô Xán quay đầu nhìn, lái xe đeo kính râm không rõ diện mạo, nhưng rõ ràng gây áp lực vô hình cho Tô Xán.
Tô Xán càng bị uy hiếp càng cứng rắn:
- Nếu như ông muốn tôi có câu trả lời cho sự kiện đó thì tôi chỉ có thể xin lỗi mà thôi.
- Tôi không cần cậu xin lỗi.
Chiêm Hòa chỉnh lại cổ áo, chiếc xe đi tới trước mặt:
- Bằng tuổi cậu tôi còn đang khiêng đá ở trên hoang mạc tây bắc, còn cậu, bây giờ hẳn có thể mua được cả con phố thương nghiệp ngoài trường rồi, cậu có thể nói là một kỳ tài. Tôi rất tò mò, cậu có khoản tiền lớn như thế, có sự nghiệp người khác phấn đấu cả đời không có, vì sao cam lòng làm một sinh viên bình thường? Có nhìn thấy vẻ mặt của những người hôm nay nhìn thấy cậu ngồi ở hàng ghế đầu tiên không?
- Nếu ông muốn mang tới phiền toài cho cuộc sống của tôi thì ông làm được rồi đấy.
Tô Xán nghĩ tới ánh mắt Lục Xuyên Minh và một số lãnh đạo chủ chốt nhìn mình thầm thở dài:
- Đấy chưa phải là phiền toái, trong khái niệm của tôi còn xa lắm nó mới có thể gọi là phiền toái.
Chiêm Hóa rít một hơi xì gà, nhắm mắt hưởng thụ một chút:
- Trường học và nữ sinh, là thứ mỹ hảo giống xì gà và rượu, là giai đoạn quan trọng trong cuộc đời mỗi người. Khi ngồi bên tôi trong hội trường, hơi thở cậu ngắn mà gấp, nhưng khi đi trong trường lại đều, nhẹ mà dài, thì ra cậu khát vọng cuộc sống bình lặng buồn cười này, đây là cái góc nhỏ yên tĩnh trong tâm hồn cậu, đây là nơi cậu có thể lặng lẽ vạch ra những kế hoạch lớn của mình, cho nên cố ý ẩn giấu tất cả thân phận, mẹ nó, kỳ tài đều là bọn biến thái.
- À, tôi công bố cái tên người đồng sáng lập facebook cho một số giới truyền thông quan tâm, Tô Xán, kỳ nghỉ nhàn nhã ung dung của cậu, cuộc đời đại học mỹ hảo của cậu kết thúc rồi.
Chiêm Hóa bước lên xem đóng cửa lại, không chào tạm biệt, chiếc Cadillac phóng vút đi, còn Tô Xán đừng chôn chân tại chỗ.
Hồi lâu sau Tô Xán ngẩng đầu lên, thở dài, trong lòng trào ra rất nhiều thứ.
Năm 1998, Tô Xán nói với một cô gái sẽ thành anh hùng cái thế, hứa với cô gái khác đưa cô ấy tới thế giới mới, năm 1999 tạm biệt những người bạn của mình hẹn họ lên mạng cùng thi đấu game, năm 2000 cùng chàng thanh niên chơi Risk bốn tiếng trong một gian phòng KTX, không biết trời cao đất dày tuyên bố bọn họ muốn thay đổi thế giới.
Còn có rất rất nhiều người xung quanh, cùng y tiến bước trong cuộc sống, Tô Xán không có gì nhiều khác bọn họ.
Nhưng bây giờ y khó tránh khỏi phải bước trước một bước rồi.
……..
Lý Hàn và Trần Giai tiến triển thần tốc, dính nhau như keo, cả hai mỗi người cầm một *** nước ngọt, ngồi xuống ghế dài bên đường, xem tờ tạp chí mới mua.
Lý Hàn vừa xem một trang đã bật cười, Trần Giai quay sang hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Lý Hàn đưa chỉ cho cô xem bài báo mới đọc, không ý thức được điều gì, hoang đường lắc đầu:
- Thời buổi này sao lắm người trùng tên quá.
Trình Thông Thông cũng hớt hơ hớt hải cầm một tờ báo chạy về phòng, Nguyễn Tư Âu ngẩng đầu lên:
- Thông Thông, sao mà chạy tới không để ý giữ gìn hình tượng thục nữ nữa thế? Có phải đến tháng quên băng vệ sinh không?
- Đường Vũ đâu rồi?
Trình Thông Thông không để ý tới Nguyễn Tư Âu, hỏi:
Đồng Đồng ở giường bên cạnh thò đầu ra:
- Dọn đồ đi với Tô Xán rồi, có chuyện gì à?
- À đúng, Tư Âu, cậu là...à.. có cái clb hâm mộ vớ vẩn gì đó, có biết Tô Xán cao trung đi du học ở trường nào không?
- Là học sinh trao đổi, trường Exeter, sao thế cái trường đó sập rồi à? Nổi tiếng thế mà cũng sập sao?
Nguyễn Tư Âu hơi khó chịu vì bị gọi là clb vớ vẩn, cầm tờ báo Trình Thông Thông.
- Trên này nói, người đồng sáng lập Facebook là một hoa kiều, cùng với Mark gì đó năm 2000, sáng lập ra facebook ở trường Exeter.
Trình Thông Thông sốt ruột lật tờ báo cho Nguyễn Tư Âu xem: