Bước qua cửa liền thấy không không khí pha trộn giữa phong cách cổ điển và hiện đại, giống như ngôi nhà Đường Vũ ở Hạ Hải, sàn đá hoa cương sáng bóng, tường máu trắng, nội thất gỗ đều một màu đen bóng, những vật dụng kim loại như đèn treo đều có màu vàng, phía trước có một bệ nhỏ, bên trên đặt một bức tượng phật khoanh chân nhắm mắt, mang tới cảm quan tĩnh lặng.
Tô Xán tham lam hiếu kỳ nhìn nhà Đường Vũ, giống như thám hiểm lâu đài cổ, tất cả mọi thứ liên quan tới Đường Vũ đều khơi lên hứng thú từ dưới đáy lòng của Tô Xán, giống như lần đầu hít sâu mùi hương cơ thể của cô.
Đường Vũ thấy Tô Xán vào cửa đã nhìn trái ngó phải, đoán ra ngay được ý nghĩ của y, ngày tháng ở Hạ Hải khó quên với cả hai.
Đi tới mở tủ giày, lấy ra đôi dép lê nhung màu xanh đưa cho Tô Xán, sau đó lấy cho mình một đôi, cất giày cả hai lên giá, xoay đúng chiều.
- Hai đứa nghỉ ngơi một lúc, Giai Trúc và Tiểu Nhạc đều ở bên trên, có cả Lê Oánh, Tốn Vân Canh, Tống Bằng Trình con của chú Tống, Đường Vũ, con lên giúp mẹ tiếp khách.
Mục Tuyền đưa tay chỉ lên sân thượng, cái tạp dê buộc hông kéo chặt cái áo len, đường cong đầy đặn của bộ ngực đập vào mắt Tô Xán. "Ừm, to hơn của Đường Vũ..." Cái ý nghĩ bản năng này lóe lên trong đầu Tô Xán, vội lắc đấu xua đuổi cái ý nghĩ không nên có này đi.
Mục Giai Trúc và Trương Nhạc có mặt thì bình thường, nhưng mà Lê Oánh cũng tới?
Lê Oánh là con gái Lê Nghiêm chủ nhiệm ủy ban kế hoạch và phát triển, trước kia Lê Oánh học ở Nhị Thập Thất Trung, do gia đình thiếu quan tâm để ý, chỉ vì một chuyện nhỏ mà có hành vi quá khích nhảy lầu tự tự, được Tô Xán cứu, cả nhà Lê Nghiêm rất cảm kích Tô Xán. Khi mới vào ĐH Thượng Hải, Tô Xán và Đường Vũ đi bơi tình cờ gặp cả nhà Lê Oán.
Lê gia vì quan hệ với Mục Ngạn Dung, nên quan hệ với hai nhà Đường Mục không tệ, bữa cơm lần trước tính chất gia đình nên không mời Lê Nghiêm, đây là tiệc tân gia mời Lê Nghiêm cũng là hợp lý.
Biệt thự kết cấu nhà hai tầng, phòng khách rất cao, một chiếc đèn pha lê chính giữa chiếu sáng phòng ngủ tầng hai, từ phòng khách nối thẳng với nhà ăn, bên cạnh có lối đi ra tới cái sân nhỏ, từ đó có cầu thang đi lên vườn hoa ở sân thượng, đương nhiên căn nhà ở tầng này là cái đắt nhất trong khu biệt thự.
Mấy trung niên nam nữ ngồi trong phòng khách, nữ nhân ngồi ở cuối nhà ăn, dượng hai của Đường Vũ là người đầu tiên chào hỏi hai bọn họ:
- Đường Vũ, tan học muộn thế.
- Cháu chào cô chú.
Quá đông, nên Tô Xán chỉ chào chung chung.
Trương Thao Lược cha của Trương Nhạc cũng có mặt, chỉ nhìn Tô Xán một cái, không thèm để ý tới y, tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh, mẹ Trương Nhạc là Dương Ánh Hoa thì mặt lập tức trở nên khó chịu, nói gì đó với mấy phụ nữ bên cạnh, có mẹ Mục Giai Trúc là Tiền Du, dì ba của Đường Vũ, chắc chẳng phải lời lẽ gì hay ho, làm mấy phụ nữ nhìn cả về phía Tô Xán.
Mục Giai Trúc là cô bé hết sức khôn lanh nhanh nhạy, chạy từ tầng thượng xuống, rối rít gọi hai bọn họ kéo đi, tránh bọn họ khỏi lúng túng, hành động này làm Tô Xán càng chắc chắn có nhiều lời lẽ không hay ho gì về mình lan truyền trong nhà.
Lúc này ở phòng khách mới có người nói:
- Đó là bạn của Đường Vũ đấy hả?
- Con dâu nhà Lão Tống cũng muốn nhìn đứa bé này, con trai cô ấy khá lắm, Tống Bằng Trình mới năm thứ ba đã mua được xe riêng rồi đấy, mà không phải tiền cha mẹ cho đâu nhé, là thằng bé đó tự đầu tư thu lợi, chuỗi hội sở Phúc Lộc Uyển là của nó đấy, mà nghe đâu hiện giờ còn tự mở công ty mậu dịch, phối hợp với tập đoàn Sâm Xuyên trong nhà, làm to lắm. Còn là thành viên CLB tinh anh gì đó trong trường nữa... Hai đứa con nhà họ Tống thật tài năng... Khi nào thằng bé nhà tôi có nửa đó thôi là tôi tạ ơn trời đất, giờ chỉ cần nó không gây chuyện là tôi có thể sống thêm mấy chục năm...
Nhà họ Tống năm xưa mang huyết mạch quân phiệt Bắc Dương, về sau gập ghềnh quanh co mãi mới ổn định được, đại bộ phận nam giới trong gia tộc tham gia chính đàn, nữ giới không ít người kinh doanh, gia nghiệp to lớn, một trong số ít gia tộc giữ được phú quý ba đời ở Trung Quốc.
Tống Vân Canh có một con trai một con gái, con gái từ thời cao trung đã xuất ngoại du học, có điều sắp về nước, học đại học ở trong nước. Con trai là Tống Bằng Trình từ thời đại học đã sáng nghiệp, có thể nói hổ phụ không sinh khuyển tử, hắn không muốn đi theo con đường cha mẹ sắp đặt, tự mình gây dựng cơ đồ, thực tế chứng minh Tống Bằng Trình rất có thiên phú thương nghiệp.
Tống gia và Mục gia là đồng minh lâu năm, liên hệ rất chặt chẽ, thậm chí còn có người dự đoán rằng Tống Bằng Trình sẽ trở thành con rể của Đường Mục, có lửa mới có khói, tin rằng chuyện này không phải hai nhà chưa bao giờ tính tới.
Thế nên "bạn của Đường Vũ" không thể tránh khỏi bị đưa ra so sánh, cũng chẳng thể coi là tính xấu của con người, so sánh là một loại bản năng của xã hội loại người. Con người là động vật sống theo bầy, trong quá trình quần cư, việc so sánh bắt chước sinh ra động lực, ở trình độ nhất định nó nguồn thúc đẩy xã hội tiến bộ hơn.
Mọi người nhìn sang Đỗ Băng hôm nay tới cùng con trai, người phụ nữ này không thuộc loại hình xinh đẹp, nhưng đường nét rõ ràng, nhất là đôi mắt sắc xảo đang nhìn theo bóng dáng Tô Xán và Đường Vũ sóng vai đi lên lầu.
Chồng dì ba cười với Trương Thao Lược:
- Anh Trương, trong số chúng ta trừ anh Đương ra thì anh tiếp xúc với Tô Xán nhiều nhất rồi, lấy thân phận trưởng bối, anh có ý kiến gì?
Ông ta là người ủng hộ kiên định của Tống phái, lúc này hỏi đánh giá một "trưởng bối" từng xung đột với Tô Xán, làm gì có ý đồ hay ho.
Trương Thao Lược lắc đầu:
- Tôi không có ý kiến gì.
Làm khuôn mặt phì nộn của chồng dì ba giật giật.
............
- Anh Tô Xán, vừa rồi em mới đánh cuộc, Lê Oánh nói anh sẽ không tới, em nói làm gì có chuyện anh không tới, thế là em thắng rồi.
Mục Giai Trúc vừa nhảy vừa vung vẩy tay vui sướng như đứa trẻ được quà, còn lè lưỡi với Đường Vũ:
- Chị, sao lại càng ngày càng xinh đẹp như thế, bí quyết gì vậy?
Nói xong đánh mắt về phía Tô Xán.
Lê Oánh ăn mặc bắt mắn, thân trên là chiếc áo thể thao có mũ lông trắng sữa, chiếc quần ở nhà màu xám, cười tươi roi rói gọi:
- Tô Xán, ở đây này.
Hoàng toàn không để ý Đường Vũ mới là chủ nhà.
Đang ngồi ở trên ghế là thanh niên đường nét mặt mày rất tốt, có thể đạt tới mức đẹp trai rồi, nhưng nếu như tiếp xúc lâu với hắn, người ta sẽ biết đánh giá hắn thông qua vẻ ngoài là dung tục, hắn không phải người nhìn lần đầu khiến người ta có ấn tượng ngay.
Tống Bằng Trình tất nhiên không thể hiện tình cảm rõ ràng như mấy cô gái, ngồi tại chỗ mỉm cười đúng mực với Tô Xán và Đường Vũ.
Trương Nhạc có hơi lúng túng, nụ cười có phần gượng gạo hơn, hắn không muốn tới đây, nói về cá nhân thì hắn không ghét Tô Xán, nhưng nhìn Đường Vũ và Tô Xán ở cạnh nhau luôn khiến hắn đau lòng. Cũng may Tô Xán cũng biết điều đó nên chỉ gật đầu chào, sau đó quay sang nói chuyện với Lê Oánh và Mục Giai Trúc.
Nhìn Lê Oánh thân thiết kéo tay Tô Xán, Đường Vũ khó chịu lắm, làm như vô tình hỏi:
- Lê Oánh, Tôn Mạn có khỏe không?
Ám chỉ không cần vờ vịt nữa, cô biết nguyên nhân rồi.
- Rất khỏe, cậu cũng biết mà, Tôn Mạn tốt tính, đi tới đâu chẳng có nhiều bạn bè, cũng quen với cuộc sống mới bên Mỹ rồi, có nhiều người theo đuổi lắm, song không biết vì sao tới giờ vẫn thân đơn bóng chiếc.
Vụ này Tô Xán không dám tùy tiện chen vào, mặc hai cô gái giao phong với nhau, làm tượng đất.