Sáng hôm sau khi mọi người ngủ mê mệt vì một đem thác loạn thì chuông cửa chung cư réo vang.
Bị Mark đá mấy cái, Tô Xán lờ đờ tỉnh lại, y mặc cái quần cộc xanh đỏ lòe loẹt, áo phông xộc xệch, tất cả bọn họ ai cũng thế.
Nhìn đám người chẳng còn phân biệt nam nữ nằm ngủ ngổn ngang khắp nơi chẳng ai muốn thức dậy, Tô Xán đành dậy, bước thấp bước cao ra cửa.
Cùng với ánh nắng ban man chiếu vào mắt là bóng hình xinh đẹp, cùng với làn hương phong lan thơm mát được gió đưa vào cánh mũi, mùi thơm dễ chịu đó làm cánh mũi Tô Xán nở ra thêm mấy phần, theo bản năng hit sâu một hơi.
Trước mắt là cô gái tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, một thân vay hoa nền nã, đeo cái túi sách đỏ, cái cằm xinh xinh hếch lên, đôi mắt như con nai nhỏ nhìn Tô Xán mở cửa, cười tủm tỉm nói:
- Chào anh chàng Hawaii.
Tô Xán không hiểu, theo ánh mắt Tống Chân nhìn xuống, thấy mình chỉ mặc mỗi cái quần đùi, còn in hình chim cò lòe loẹt, thằng em vào sáng sớm cũng phấn khích ngẩng đầu chào khách.
"Rầm!" Tô Xán hết hồn đóng sầm cửa lại, nhìn mấy cô gái nằm ngủ trên sàn nhà với dáng rất bất nhã, bất giác đưa tay sờ soạng khắp người, vẫn còn mặc quần sịp, nếu làm chuyện gì đó bậy bạ thì nó bay rồi, hơn nữa mình còn nằm cạnh Mark, nhưng nghĩ thế cũng chẳng an ủi hơn được là bao, tức khi đi tới đá đít hắn một cái:
- Dậy nhanh lên, khách tới rồi.
Trong chung cư một phen náo loạn, tiếng người, tiếng đồ đạc va chạm vang lên liên tiếp, một lúc sau mấy người ăn mặc chỉnh tề hoàn tất đón khách vào, nhưng người còn lại không tỉnh lại được thì ném bừa vào góc khuất cho ngủ tiếp.
Ở cửa đỗ một cái xe đen xì, đến cùng Tống Chân còn có đại biểu tập đoàn Washington Post, hiển nhiên Tống Chân kiếm được cái cớ tới thăm.
Chuyện Tô Xán hôm đó ở bữa tiệc hỏi ý kiến Tống Chân bị Mark trở về thêm mắm thêm muối đủ kiểu, khiến mấy nam sinh trẻ huýt sáo trêu ghẹo hai người.
- Có thể ra ngoài đi dạo một lúc không?
Tống Chân hiển nhiên không thích ứng được với đám Mark trêu chọc, hiếu kỳ nhìn quanh một lát rồi chỉ về phía cửa.
Theo lịch hôm nay đó đại biểu thương nghiệp của Washington Post sẽ tới cùng đám Mark thảo luận chi tiết hơn về nghiệp vụ, Tô Xán sắp về công việc bàn giao xong, nên không tham gia cũng được.
Hai người đi trên con đường vàng nhạt lát gạch sát mép thảm cỏ xanh ngoài chung tư, kéo thẳng tới ĐH Stanford, con đường trải đầy lá khô, xa xa là ĐH Stanford không có tường bao, thấp thoáng còn thấy bóng người chạy bộ, đây là nơi đi dạo lý tưởng.
Bước đi dưới hai hàng cây cọ, Tống Chân một thân ăn mặc xinh đẹp tươi mát, luôn khiến chàng trai chạy bộ từ phía đối diện tới chủ động nở nụ cười.
Tống Chân đáp lại bằng nụ cười khiến người ta lóa mắt.
- Tôi là người rất giữ lời hứa, cho nên hôm nay tới đây làm hướng đạo cho anh, anh muốn ngắm mỹ cảnh nơi nào ở nước Mỹ? Khoảng thời gian này chắc anh chạy khắp California rồi phải không? Hay là chúng ta tới Las Vegas mộng mơ, còn không tới Nevada nơi đậm chất miền tây nhất? Hoặc bia kỷ niệm Abraham Lincoln ở Washington?.. Ở Mỹ có vô vàn thắng cảnh nên đi một lần trong đời.
Tô Xán chỉ Tống Chân dò hỏi:
- Đi đâu cũng đều có cô đi cùng chứ?
- Đương nhiên, coi như báo đáp anh hôm đó giải vây cho tôi. Tôi còn chưa bao giờ đơn độc đi cùng ai như vậy đâu đấy, lần này hi sinh lớn như vậy, anh lãi lớn rồi.
Những lời này được Tống Chân ung dung bình tĩnh nói ra khiến có một cám dỗ đặc biệt.
Đường Vũ chẳng bao giờ nói mấy lời này, nếu Lâm nha đầu đó nói, Tô Xán không dám tiếp, nhưng nhìn khuôn mặt rất baby của Tống Chân, y không kìm được ngứa ngáy, lời cứ từ miệng tuôn ra không kịp suy nghĩ:
- Báo đáp là hai từ làm người ta nghe dễ cảm thấy bị bóp méo lắm, vì nó hay đi kèm với từ lấy thân.
- Đồ lưu manh... Tâm lý anh méo mó thì có.
Tống Chân cười khúc khích.
Không biết có phải là ảo giác không, bị ném cho cái lườm thiên kiều bá mị đó, Tô Xán ở nơi tha hương dị quốc, cảm thấy nhớ Đường Vũ vô cùng, nhất là cái tóc đuôi ngựa kia, lúc ra mở cửa làm một thoáng Tô Xán tưởng nhầm là Đường Vũ, cô bé Đường Vũ ở Hạ Hải, khi còn để mái tóc dài.
- Trước khi tôi nuốt lời hứa, tốt nhất anh nên thu cái ý nghĩ xấu xa của mình lại, cho dù chỉ có hai chúng ta đi du lịch, đai đen Tiệt quyền đạo của tôi cũng đủ cho anh nếm mùi đau khổ.
Thấy Tô Xán ngây ra nhìn mình, đôi mắt Tống Chân ánh lên sát khí:
Tô Xán tặc lưỡi, không ngờ con búp bê xinh xắn này lại là cao thủ tiệt quyền đạo, quả nhiên là bé hạt tiêu, có điều nhìn cái gương mặt kia giống trẻ con bắt chước người lớn, chẳng có sức uy hiếp.
- Cô yên tâm được rồi, dù tôi có ý nghĩ xấu xa gì chăng nữa cũng không còn kịp thực hiện.
Tô Xán chỉ về chân trời phía đông:
- Tôi không còn thời gian du sơn ngoạn thủy nữa, tối ngày mai là tôi lên máy bay về nước rồi.
- Ồ.
Tống Chân hơi ngẩn ra, chút thất vọng rất khó phát hiện lướt qua mặt, hai người đột nhiên yên tĩnh, đi vào khuôn viên trường ngồi xuống ghế.
- Hôm đó thực sự cám ơn anh đấy.
Ích lợi rõ ràng nhất là Lucy không còn dám kiếm cớ gây sự với cô một cách tùy tiện nữa, Diana cũng không trách cô chuyện làm vỡ cái cốc, có điều tin tức không hay về mối quan hệ giữa cô và Tô Xán được lưu truyền trong một vài nhóm người đặc biệt.
- Không có gì, người như cô là ưa nổi loạn lắm.
- Nổi loạn?
Sống tới tuổi rồi đây mới là lần đầu tiên có người đánh giá cô như vậy, làm Tông Chân phì cười ra tiếng, cô cũng có một thời nổi loạn, tưởng chừng như cách xa lâu lâu lắm rồi vậy, bị một câu nói của Tô Xán khơi lên hồi ức cũ:
- Tôi từng có mơ ước, lúc đó kết thúc năm thứ hai cao trung, khi tất cả bạn bè tôi đang chuẩn bị bước vào năm thứ ba, chuẩn bị cao khảo, ai cũng tràn ngập ao ước cuộc sống đại học tự do đặc sắc. Còn tôi lại mơ ước tham dự cuộc thi người mẫu quốc tế Thượng Hải, đạt quán quân, sau đó đi Pari, tham gia các lớp bồi dưỡng huấn luyện, trở thành người mẫu sáng giá, rực rỡ trên sân khấu, được người ta sùng bái, được đám con trai điên cuồng theo đuổi.
Bé một mẩu thế này mà cũng mơ ước làm người mẫu? Đúng là dám mơ ước thật đấy.
Có lẽ ánh mắt Tô Xán “biết nói”, nên Tống Chân biết được ý nghĩ của y, má phồng lên, cánh mũi nhỏ phập phồng:
- Nói cho anh biết tôi cao m đấy.
Thực sự không nhìn ra, vậy là cao bằng Đồng Đồng cơ à, Tô Xán không khỏi nhìn lại Tống Chân, ở cô gái này tất cả toát lên sự đáng yêu, cái mặt trẻ con, vóc người nhỏ nhỏ, nên trông nhỏ hơn thực tế, đến bầu ngực cũng nhỏ nhắn xinh xinh như chim câu, có điều không giống cô gái ngực lép khác mà mất mỹ cảm nữ tính, ngược lại còn khiến người ta dễ sinh ý nghĩ tà ác nào đó.
Tô Xán khéo léo che dấu ý nghĩ nảy lên trong đầu bằng một câu hỏi:
- Vậy về sau thì sao?
- Về sau...
Tống Chân mỉm cười ngước mặt nhìn lên trời:
- Anh cho rằng thế nào, đó chỉ vẻn vẹn là giấc mộng mà thôi, tôi cùng bạn học chăm chỉ ôn tập rồi thi trường đạo học ở Mỹ, sau đó sang Mỹ du học theo chuyên nghành trong nhà đã chọn …
Nói tới đó giọng buồn buồn:
- Tôi phải từ bỏ ước mơ, vì tôi còn có gia tộc, có trách nhiệm của mình, tôi phải đối diện với hiện thực.
Tô Xán nhớ cảnh tiếp đón Tống Chân ở sân bay, y không ngốc tới mức cho rằng vì số vệ sĩ ít hơn của Wolf mà nhà Tống Chân thua kém người ta:
- Ồ, vậy nhà cô phải ghê gớm lắm.
Tống Chân gật đầu:
- Gia tộc kéo dài mấy đời, nhiều truyền thống, nhiều quy củ.