Sắp tới tháng nhập học, Vương Uy Uy đột nhiên quay về Dung Thành một mình, gọi điện thoại cho Tô Xán, nói ba người bọn họ tới Bắc Kinh rồi giải tán, ai nấy theo người nhà đi chào hỏi khắp nơi, buồn cười cái là trong quá trình này lại gặp nhau mấy lần.
Vương Uy Uy miêu tả cách ăn mặc của Lâm Trứu Vũ mà tới giờ nghĩ lại vẫn phải phì cười, áo sơ mi trắng quần tây và gi-lê đen, còn bị cha hắn bắt đeo cái nơ đỏ, tóc trải bóng lộn, cũng chẳng phải là không ra gì, nhưng mà với đám Vương Uy Uy quá quen bản chất của hắn thì không nhịn nổi cười.
Có điều tréo ngoe là Lâm Trứu Vũ rất hợp với bộ dạng béo tốt, ăn mặc chải truốt một chút là được nữ sinh hoan nghênh vô cùng, nghe Vương Uy Uy mấy lần dùng từ "thằng béo đó" là biết hắn ghen tỵ lắm.
Lâm Lạc Nhiên thì khỏi nói rồi, cô gái này muốn đóng vài nào chuẩn vai đó, ăn mặc như công chúa cấm cung, bẽn la bẽn lẽn, khiến các chàng trai gọi là đổ gục cả đám.
Nói cả đống chuyện của hai người kia, tới bản thân thì lại lảng đi, hẳn kỳ nghỉ của Vương Uy Uy không được như ý muốn.
Lần này Vương Uy Uy tới Dung Thành không còn náo nhiệt như kỳ nghỉ đông nữa, mọi người đã đi gần hết, lục tục tới các nơi trong cả nước. Đh Thượng Hải khai trường khá muộn, nếu không Tô Xán cũng đã vội vội vàng vàng lên đường rồi.
Vương Uy Uy gọi điện thoại chủ yếu là để mời Tô Xán tới nhà ăn cơm, nếu có hai người bọn họ tất nhiên thoải mái ra cái quán bên đường nào đó chè chén rồi, đến nhà hắn ăn cơm, tức là ý của Vương Bạc.
Tô Xán hơi ngại gặp Vương Bạc, chuyện kỳ nghỉ đông vừa rồi chắc Vương Bạc chửi mình không ít, hỏi nhỏ phản ứng của Vương Bạc sau cái ngày Đào Chử Hồng đập xe đó. Vương Uy Uy trả lời là cha hắn chẳng hề hỏi tới, Vương Uy Uy thoát đại nạn.
Biệt thự ở hoa viên Dung Thành thì Tô Xán quen thuộc chẳng khác gì nhà mình rồi, không cần Vương Uy Uy ra đón dẫn đường, quan hệ của hắn với Vương Uy Uy cũng không cần khách khí như vậy nữa, ấn chuông cửa, người ra mở là Vương Uy Uy. Ba người Vương Uy Uy đi, Vương Bạc chẳng mấy khi ở nơi này, thím Trương phụ trách sinh hoạt đương nhiên không tới nữa.
Sắc trời bên ngoài chưa tối hẳn, giữa thành phố huyên náo, biệt thự hoa viên xuất hiện như ốc đảo giữa sa mạc, đi vào đây trở nên yên tĩnh rất nhiều, chỉ thi thoảng vài cái xe qua lại, vài người tập thể dục. Đóng cửa vào, nhìn hàng cây sơ xác lá đu đưa ngoài cửa sổ, càng nổi bật lên cái ấm áp trong nhà, cùng mùi thơm ngào ngạt ở bếp.
Nấu cơm trong bếp là Vương Bạc, nghe động tĩnh ngoài phòng khách liền thò đầu ra:
- Tô Xán tới rồi đấy hả?
- Dạ vâng, cháu chào chú Vương.
- Rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm, chú sắp xong rồi đây.
- Dạ.
Giọng Vương Bạc tự nhiên như thời ở Hạ Hải, Tô Xán thở phào, cũng không làm khách chạy vào giúp làm gì, chuyện này ở Hạ Hải, Tô Xán từng vài lần được hưởng thụ, nói lên thái độ Vương Bạc vẫn như xưa, không coi Tô Xán là người ngoài.
Mỗi người có một sở thích khác nhau, với Vương Bạc, nấu ăn không chỉ là sở thích, còn là cách ông giải tỏa áp lực.
Vương Uy Uy mang laptop ra phòng khách, đang chat trên mạng, chỉ màn hình nói:
- Ê, ra đây tham gia không có mấy em ngon lắm.
Tô Xán ngó đầu tới, khi đó QQ còn chưa có phiên bản video, ảnh cứ truyền từng tấm từng tấm nhỏ, lại còn bé như lòng bàn tay, khá nguyên thủy, Tô Xán chỉ nhìn qua công năng của QQ có thay đổi gì với trí nhớ của mình không chứ không hứng thú với đám đang chat với Vương Uy Uy, lướt mắt qua mấy cái vênh váo nói:
- Khỏi cần.
- Đừng tưởng Đường Vũ của cậu là nhất rồi coi thường hoa cỏ thiên hạ, hay là để tôi bảo Lạc Nhiên giới thiệu cho vài em mở rộng tầm mắt, cô ấy quen cả nữ sinh Đh điện ảnh Bắc Kinh, miễn chê.
Vương Uy Uy hạ thấp giọng nói:
Tô Xán cười mắng:
- Cậu nên giới thiệu cho Tiểu Ngũ ấy, từ khi nào mà cậu và Lạc Nhiên có thể trò chuyện có thể tới giai đoạn này rồi.
Vương Uy Uy háy mắt:
- Không phải cậu ghen đấy chứ? Đừng quên tôi và Lạc Nhiên là thanh mai trúc mã, chuyện chưa kể giữa tôi và cô ấy đủ cho cậu mất ngủ vài đêm đấy.
Hôm đó đáng lẽ ra không nên thừa nhận với tên này để bây giờ hắn có cớ trêu mình như vậy, Tô Xán tức mình nói:
- Đó là chuyện của Huy Thường, về Bắc Kinh có gặp cô ấy chứ?
- Có, cậu còn rõ lịch trình của chị ấy hơn tôi, tôi về tới Bắc Kinh mới biết chị ấy đã về.
Vương Uy Uy cười tự trào:
- Bây giờ nói chuyện với chị ấy chỉ có thông qua cậu mới tìm được tiếng nói chung...
Chủ đề này không có cơ hội triển khai thêm vì Vương Bạc trong bếp gọi, Tô Xán và Vương Uy Uy vào bếp lần lượt mang thức ăn ra.
Tài bếp núc của Vương Bạc rất tốt, trên bàn là món thường nhật, đậu hũ Ma Bà, canh cá cay Tứ Xuyên, cải xào thập cẩm. Tô Xán hít hít:
- Thơm qua, thật nhớ món ăn chú Vương làm.
Vương Bạc cởi tạp dề ra treo lên:
- Nhớ thì ăn nhiều vào, xem tài nghệ của chú có đi xuống không, chú và Uy Uy ăn khá thanh đạm, có cháu tới mới cá thịt thế này, lâu lắm rồi cháu mới tới.
Vương Uy Uy phản đối:
- Cha không ở nhà thôi, Tô Xán tới đây ăn chực suốt.
Tô Xán mỉm cười, y hay than phiền mẹ nói nhiều, lại còn hay chuyện nọ xọ chuyện kia, nhưng nhìn Vương Bạc và Vương Uy Uy chẳng mấy khi có bữa cơm bình thường như thế, mới thấy không khí gia đình mình quý giá.
Thời tiết Dung Thành lập xuân khá hơn một chút, tất nhiên trừ những ngày mưa lạnh tê tái ra, trên bàn ăn hương thơm ngào ngạt, hơi nóng nghi ngút, làm cái đèn treo kiểu cũ trên trần nhà cũng phủ thêm một tầng hơi nước.
Ăn nửa chừng Vương Bạc hỏi:
- Tô Xán, chủ nhiệm Tằng gần đây thế nào?
- Dạ, vẫn tốt ạ, thật ra cháu không rõ lắm, cháu vừa mới đi Mỹ về.
Tô Xán gãi đầu:
- Chuyện ngày hôm đó gây thêm phiền phức cho chú rồi.
- Hôm đó không hoàn toàn trách cậu được.
Vương Uy Uy chủ động đứng ra nói giúp:
- Đào Chử Hồng đúng là tên hoàn khố điển hình, thái độ ngông nghênh không coi ai ra gì, hôm đó còn cùng đám bạn dùng hai mấy xe diễu hành đường phố, tắc cả đường. Đổi lại là tôi có khi tôi cũng làm như cậu.
Nghe có vẻ hắn khảng khái lắm thực chật đang nói, chuyện hom đó hoàn toàn không liên quan gì tới mình, Trung Thanh Viên thực sự không phải chỗ tốt đẹp.
- Chú không trách cháu, nhưng dính dáng tới đám hoàn khố như Đào Chử Hồng, dù đúng dù sai thì cũng chuốc tiếng xấu vào người, sau này cháu sẽ thấy cái tai hại của nó, chú đây không phải là minh chứng à? Đa phần con người ta không thể nhìn thấu bản chất, đánh giá qua bề ngoài. Loại như Đào Chử Hồng có thể đắc ý nhất thời, một khi gây họa là đại họa, không ai cứu nổi, vì chuyện lần này mà biết cảnh tỉnh thì xem như cháu cứu hắn rồi đấy...
Vương Bạc nói đầy thâm ý:
Tô Xán không biết bố trí của Vương Bạc với Đào hệ, nên không hiểu hết hàm ý của câu này, chỉ biết vì y đột nhiên xung đột với Đào Chử Hồng khiến mâu thuẫn nâng cấp Vương Bạc không thể không ra mặt trấn áp, khiến hỏng tính toán lâu dài của ông ta, Tô Xán bị cậu cả mắng một trận rồi. Có điều hôm nay Vương Bạc gọi y tới ăn cơm, lại đề cập thẳng thắn như vậy là tín hiệu tốt, chứng tỏ quan hệ bọn họ vẫn chắc chắn.
Vương Bạc chỉ nhắc qua như vậy, hiểu tới đâu là tùy ngộ tính của Tô Xán, trong bữa cơm Vương Bạc cũng khen ngợi hai quỹ từ thiện do Vương Thanh lập ra, tình cảm thì tình cảm, công việc ra công việc, ám chỉ rõ ràng ý tốt của Tô Xán, ông đã nhận rồi.