Tô Xán không nhìn thấy khuôn mặt Lâm Lạc Nhiên, nhưng trong đầu hiện ra hình ảnh cô gái xinh đẹp mím chặt môi, mắt long lanh nhưng cố chấp, Lâm Lạc Nhiên vui cười, nhưng Tô Xán nhìn ra sự đau xót trong đó.
Đấy là điều hoàn toàn bình thường, khung cảnh lãng mạn có thể khiến trái tim bất kỳ cô gái nào cũng phải mềm ra đó, tiếng ghi ta cùng lời ca chân thành, chàng trai tay cầm bó hoa, nó đại biểu cho những tình cảm đẹp nhất của tuổi trẻ. Những thứ đó, cho dù từ chối, nhưng người đâu phải tảng đá mà không có tình cảm, Tô Xán không muốn Lâm Lạc Nhiên vì vấn vít với mình, bỏ lỡ những điều đáng lẽ phải có trong tuổi thanh xuân mỹ lệ của mình.
Tô Xán sẽ không bao giờ rời bỏ Đường Vũ, còn Lâm Lạc Nhiên rồi có một ngày theo sự an bài của gia đình kết hôn với chàng trai thích hợp nhất, nhưng trong lòng vẫn cứ ôm chút ảo tưởng có thể kéo dài nó tới vô hạn, có điều sự kiện liên tiếp ngày hôm nay cho thấy ngày đó có thể sẽ ở ngay trước mắt.
Không gian bỗng chốc trở nên yên lặng, Tô Xán ngồi xuống bên cái đôn đá, ngước đầu nhìn tán cây rậm rạp che hết trăng sao trên trời, thi thoảng đón nhận cơn gió nhẹ thổi qua, cứ vậy ngồi bên cạnh cô gái mặc chiếc váy xám rất lâu.
Cho tới khi người ở trong phòng tự học lục tục trở về, báo hiệu một ngày sắp thực sự kết thúc, KTX sắp đóng cửa, di động của Lâm Lạc Nhiên có mấy cuộc gọi tới, đều là bạn trong phòng hỏi bao giờ cô về, hiển nhiên rất nóng lòng biết thêm chi tiết chuyện xảy ra hôm nay.
- Chúng ta về thôi.
Lâm Lạc Nhiên cúp điện thoại đứng dậy, đột nhiên hỏi:
- Tô Xán, nếu như có một ngày, một ngày tôi không nhớ được cậu trông như thế nào thì sao?
- Thì phải đánh đít, mình dễ khiến người ta quên vậy sao?
Một câu nói để sự quyết đoán Tô Xán khó khắn lắm mới ấp ủ ra được suýt tan thành bong bóng, cố tình nói đùa che dấu tình cảm thật:
- Tôi nói nếu như.
Lâm Lạc Nhiên hết sức cường thế đưa tay ra ôm đầu Tô Xán quay sang đối diện với mình:
- Nếu sau này tôi quen biết nhiều chàng trai ưu tú, nói không chừng sẽ quên cậu đấy.
Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn, da nhẵn nhịu, xúc cảm ấm áp, trong tình cảnh này, mọi cảm xúc phóng to vô hạn, trái tim tan chảy giống như băng tiếp xúc với ánh nắng mặt trời chói chang, Tô Xán chẳng chẳng kịp suy nghĩ, năng lực ngôn ngữ y luôn kiêu ngạo cứ thế tự động phát huy:
- Vậy mình cứ nhìn bạn thế này, cho tới khi bạn nhớ ra mới thôi.
Vừa nói xong Tô Xán chỉ muốn đấm mình một cái vào mặt, đây không phải là câu trả lời tốt lắm, cũng không phải là câu nên nói, nhất là một người đã có bạn gái.
Tối hôm đó Lâm Lạc Nhiên như tắm trong gió xuân, nhảy chân sáo về phòng. Lập tức bị đám bạn bao vây tra hỏi nam sinh nắm tay cô tạo bi kịch cho một nam sinh khác kia là ai, sao tới ngay cả bạn cùng phòng cũng giấu diếm.
Lâm Lạc Nhiên kiêu ngạo nói:
- Đó là Tô Xán của Đh Thượng Hải.
Đợi đám bạn trừng mắt lên mới bổ xung:
- Chỉ là gọi cậu ấy tới giải vây thôi, quan hệ của chúng tôi hết sức bình thường.
Mấy cô gái nhìn nhau, sau đó cười gian:
- Đúng thế, bọn mình hiểu mà.
Lâm Lạc Nhiên đi ra ban công, mặc dù không biết Tô Xán đã bắt được xe taxi chưa, có về nhà được không, nhưng cô dám chắc đêm nay Tô Xán phải mất ngủ rồi, đáng kiếp lắm, ai bảo dám nói tên kia hợp với tính mình gì chứ, tôi thích ai chưa tới lượt cậu ý kiến.
- Phù …
Nhớ lại vẻ mặt Tô Xán lúc nói câu “vậy mình cứ nhìn bạn thế này, cho tới khi bạn nhớ ra mới thôi”, Lâm Lạc Nhiên cong môi đắc ý, mặc dù cô không nghĩ ra cách giải quyết chuyện của hai người, vì tình cảm của Tô Xán với Đường Vũ là tảng núi chắn đường không thể vượt qua.
Thế nhưng hôm nay cô làm được một chuyện mà rất nhiều cô gái khác phải gục ngã, một công chúa Trần Linh San kiêu kỳ, một hoa khôi chủ trì Tôn Mạn tự tin đều không thể làm nổi, cô đã làm cho Tô Xán phải phân ra một phần tình cảm vốn hoàn toàn giành cho Đường Vũ.
Đúng thế, cô đã chen được một chân vào tim Tô Xán, không phải là thứ tình cảm lờ mờ như xưa, mà là tình yêu nam nữ thực sự, dù Tô Xán có che giấu chăng nữa, hôm nay đã phải để lộ ra rồi.
Không chỉ thế, cô còn tìm ra được con đường đi vào trái tim Tô Xán, đó là không đấu với Đường Vũ, nếu không sẽ bị Tô Xán bài xích ngay. Nam nhân là thứ đê tiện, chỉ cần cô làm bộ vô tư, không quan tâm tới tình cảm giữa y và Đường Vũ, lòng tham của nam nhân tự phát tác, Tô Xán sẽ như con ếch bị cho vào cái nồi nước, sau đó đốt lửa thật nhỏ cho nước từ từ ấm lên, con ếch không cảm nhận được nhiệt độ mà không phản ứng, đến khi nước nóng lên thì đã quá muộn.
…………..
Sau một thời gian va chạm ngắn, bên tập đoàn hàng không tỏ thái độ phản đối quyết liệt, dùng đủ mọi phương thức tạo thế gây áp lực, cả cả biện pháp cực đoan như đe dọa nghỉ việc tập thể để phản đối, hôm nay mở cuộc họp HĐQT mở rộng, đưa ra kết quả cuối cùng cho việc này.
Trong tòa nhà cao tầng của tập đoàn hàng không Xuyên Nam, không khí ngột ngạt, như đám mây đen bao phủ bầu trời Dung Thành lúc này, dưới đất là từng chiếc xe nối nhau đi vào, có cả xe quan viên chính phủ, xe của giới truyền thông, chật kín bãi đỗ.
Bởi vì liên quan tới vấn đề tài vụ và quản lý tài chính của ban bệ lãnh đạo Xuyên Nam, Thiên Nam dùng thái độ cực kỳ cứng rắn, yêu cầu ủy ban chứng khoán tham gia, tra rõ vấn đề đầu tư nội bộ tập đoàn, cải cách thể chế, cùng cách chức một số người.
Đây thực tế là cái cớ không thể tốt hơn để Tô Lý Thành suy yếu một số thế lực thâm căn cố đế trong nội bộ tập đoàn hàng không.
Cái thể chế quan liêu thiếu minh bạch này không cải cách, chính sách thi hành sẽ không có hiệu quả như mong muốn, tâm lý mạo hiểm thậm chí phạm tội mà không bị diệt trừ, tập đoàn sau khi trọng tổ không khác gì đeo gông bay lên.
Có người giơ hai tay tán thành, cũng có người nhảy ra phản đối, đại đa số cho rằng không nên làm ầm ĩ lên, chuyện này chỉ ảnh hưởng danh dự, làm người ta chê cười mà thôi, chính cái số đông càng làm Tô Lý Thành muốn triệt để thay đổi sự trì trệ khó chấp nhận này.
Mọi người biết đây là cuộc đối đầu công khai cuối cùng rồi.
Trong ghế HDQT thì ghế của cổ đông nhỏ độc lập, ghế còn lại Thiên Nam có ghế, Nam Phi có ghế, Thượng Hàng và Sơn Hàng mỗi người có ghế, còn Xuyên Nam có ghế cũ, trong đó chủ tịch, phó chủ tịch, chủ tịch chấp hành, trưởng phòng tài vụ Bành Lập Tân có một ghế. Nếu tính đối đầu trực tiếp, Thiên Nam chỉ có ba, còn Xuyên Nam có , rõ ràng ở thế yếu, cũng là nguyên nhân khiến quá trình làm rõ tiến hành chậm chạp.
Bành Lập Tân tỏ ra trịnh trọng, thể hiện sự trấn định, thời gian trước Tô Lý Thành bất thình linh yêu cầu kiểm toán tài vụ, làm ông ta giật mình, không ngờ lời thằng nhãi con hôm đó lại không phải là là mạnh miệng.
Nhưng sau thời gian giằng co, cùng một loạt hành động tạo thế hữu hiệu, khiến nội bộ Xuyên Nam chung lòng đối địch, còn Nam Phi cùng Đại Dung có mâu thuẫn, hai ghế còn lại không muốn làm to chuyện, khiến % cổ phần Đại Dung phát huy ưu thế hữu hạn.
Bành Lập Tân yên tâm, rung đùi nhìn Tô Lý Thành thách thức, xem ông làm gì nổi tôi? Đợi tới khi trọng tổ kết thúc, tất cả dấu vết trước đó xóa bỏ là ông ta an toàn rồi.
Còn thằng nhãi ngông cuồng kia, đúng là tao không làm gì được mày, nhưng mày có bạn, chúng ta từ từ tính sổ với nhau.