Tháng năm , quốc vụ viện công bố quyết định sửa ngày nghỉ kỷ niệm lễ tết trong cả nước, đem lễ / liệt vào tuần lễ hoàng kim thứ ba cùng lễ Quốc Khánh, tết Xuân đều nghỉ ngày. Tới năm quốc vụ viện lại sửa đổi luật lần nữa, ngày / chỉ được nghỉ ngày, giảm đi ngày.
Vậy là còn năm được nghỉ / tới ngày.
Tất nhiên ngoại trừ Tô Xán ra bây giờ không ai biết điều ấy, và kỳ nghỉ lễ / của năm đang tới rất gần, các trường đại học trong cả nước là luôn tiến vào không khí ngày lễ trước tiên, ở ĐH Thượng Hải cũng như vậy.
Trên đường tới thư viện, cán bộ hội sinh viên cầm sữa đậu nành bánh bao vừa đi vừa ăn, tranh thủ từng giây từng phút một, biểu ngữ áp phích vẽ có tay thuê thiết kế chuyên nghiệp có, mang đủ phong cách khác nhau giăng khắp nơi, các buổi tọa đàm diễn giảng gần như có thể thấy lên lịch kín mỗi ngày trong kỳ nghỉ.
Ở cây lớn gần lầu hành chính, có một khu vực quây bằng thừng màu, bắc bạt che mưa, bên treo triển lãm ảnh trường học, thường thường thấy cả đám đông đứng xem, chỉ chỏ bình luận, toàn là ảnh miêu tả cuộc sống thường nhật của sinh viên trong trường, rất sống động, ai ai cũng hào hứng tìm xem có mình ở trong đó không.
Nghe nói đây là truyền thống của trường, thực tế cơ hội được công khai bám đuôi chụp ảnh mỹ nữ mới là nguyên nhân duy trì cái truyền thống này, có điều ảnh mỹ nữ không chiếm tỷ lệ nhiều lắm, không biết dấu đi đâu rồi.
Đi xem hết một lượt, rất kỹ càng không có ảnh Đường Vũ, Tô Xán nhẹ cả người, y không thích ảnh của Đường Vũ treo lên kích thích một đám nam sinh đói khát nảy ra rặt những ý nghĩ không lành mạnh, vì chính y cũng đang xem ảnh chụp hai cô gái mặc váy trắng ngắn cũn, tất trắng, đang chơi tennis, đầu y cũng rặt ý nghĩ không thể tiết lộ ra ngoài.
Tô Xán thấy cuộc sống mình như cái đồ thị hình sin vậy, cứ thi thoảng lại có sự kiện nào đó đẩy vút lên, như hôm xung đột với Bành Lập Tân rồi kết thúc việc Lý Lạc, Đào Tử gặp mặt, cùng Lâm Lạc Nhiên đại náo Đh ngoại ngữ vậy, sau đó về trường cuộc sống rơi vào một khoảng lặng.
Đương nhiên Tô Xán thích khoảng lặng này, trừ mỗi ngày theo thời khóa biểu chạy qua chạy lại giữa các giảng đường thì còn đi đón Đường Vũ tan học, cùng ăn cơm, tản bộ giữa ánh hoàng hôn trong sân trường tiêu hoa cái bụng phình căng, hoặc là ngồi trong thư viện lật xem cuốn sách ngắm nhìn trời tối dần, hoặc là khi trường học bốn phía sáng đèn, cùng nhau xem một bộ phim chiếu ở trong trường.
Sắp tới kỳ nghỉ lễ, Tô Xán xa gần ám chỉ Đường Vũ nên về biệt thự Tuyết Hải Dật Cư nghỉ ngơi, nha đầu ấy né tránh không trả lời rõ ràng.
Dù sao thì Tô Xán cũng đã xác định cùng với tuyên bố dứt khoát là kỳ nghỉ này sẽ không về Dung Thành rồi, lần này về mà không dẫn Đường Vũ về cho mẹ xem mắt thì phiền toái to, lý do của Tô Xán rất đầy đủ, y là lớp trưởng, phải ở lại tổ chức hoạt động của lớp.
Hoạt động lễ / của lớp số là hoạt động tự do, nói một cách đơn giản là ai thích đi đâu thì đi, không ai quản, thế mà tên lớp trưởng lười nhất lịch sử ĐH Thượng Hải được tung hô như thánh sống, Tô Dĩ Nhất cũng không tiện nói gì.
Lâm Lạc Nhiên nói cô về Bắc Kinh, dù sao ở Bắc Kinh không biết có bao nhiêu bạn bè đang đợi cô, trong đó tuấn nam mỹ nữ vô số, giọng rất giống hồ ly tinh dụ dỗ trai nhà lành:
- Này, có muốn đi cùng tôi không, để tôi chính thức giới thiệu cho cho bọn họ, tôi hay kể với họ về cậu lắm đấy, cuối cùng chả ai nhớ cả, lần này đưa cậu về cho họ tận mục sở thị luôn, nói không chừng lại gặp diễm ngộ nào đó, rất nhiều thiên kim tiểu thư ở đây thoáng lắm nhé.
Tô Xán từ chối thẳng thừng:
- Miễn đi, theo bạn về chỉ e thành vấn đề lớn, nếu bị họ hiểu lầm thì không phải trò đùa.
Lâm Lạc Nhiên cười khúc khích:
- Dù sao cũng bị hiểu lầm một lần rồi còn gì, tôi không kể cho Đường Vũ biết là được.
Lâm Lạc Nhiên là thế đấy, như nữ hiệp, thoải mái mà dứt khoát, đó là cú điện thoại cuối cùng Tô Xán nhận được của Lâm Lạc Nhiên khi ở Thượng Hải, sau đó cô nàng bay thẳng tới thủ đô mỹ lệ.
Tô Xán cũng biết mình sẽ không bao giờ quên được dấu ấn của Lâm Lạc Nhiên trong đời mình, cô gái này giống như một ngọn lửa, có thể khơi lên cảm xúc mãnh liệt trong đời mỗi người. Lâm Lạc Nhiên rời Thượng Hải rồi, Tô Xán cũng đột nhiên thấy ngày ngày nhìn ngắm mây hồng hoàng hôn vốn đỏ rực đột nhiên phai màu đi rất nhiều.
Nhưng Tô Xán không cô đơn.
Khi hoàng hôn tắt dần, Tô Xán đứng dựng lưng vào tường, dòng người tan học tràn ra, Đường Vũ ôm sách trước ngực thong thả bước xuống, bên cạnh là ba cô bạn gái cùng phòng, thi thoảng bọn họ cũng có tiết học trùng nhau.
Gần đây Đường Vũ gầy đi rồi, học tập thì vất vả, lại còn tham gia vào hoạt động của hội sinh viên, mỗi ngày chỉ biết tới nhà ăn dùng phiếu lấy cơm, chẳng giống cô gái khác mua đồ ăn vặt về phòng, cũng chẳng biết thi thoảng khao thưởng mình một bữa, Tô Xán nhìn mà đau lòng, liền đề nghị:
- Hôm nay chúng ta đi ăn bữa gì đó thật ngon đi.
Đường Vũ chưa gật đầu thì ba cô bạn cùng phòng đã reo hò, cuối cùng cũng có cơ hội xẻo Tô Xán một bữa.
Trong trường hợp này Đường Vũ chỉ có thể gật đầu, Tô Xán nghĩ một lúc gọi điện cho Trương Tiểu Kiều, vì mỗi mình hắn có di động, kết quả Lý Hàn chưa về, không biết đi đâu, hắn thì không thích đi, còn mình Tiêu Húc cũng ngại nên từ chối nốt.
Rốt cuộc chỉ có một mình Tô Xán và bốn mỹ nữ đi tới một nhà hàng Hàn Quốc bên ngoài cổng trường, chính là nhà hàng Tô Xán từng ăn cùng với Lâm Lạc Nhiên và Đường Vũ, không ngờ rằng trước kỳ nghỉ ai cũng có suy nghĩ muốn liên hoan với bạn bè một bữa, nhà hàng rất đông, vị trí đẹp ở gần cửa sổ không còn nữa, không sao, dù gì mục đích tới đây chỉ là muốn Đường Vũ ăn bữa ngon thôi.
Bốn mỹ nữ tụ tập vào một chỗ, tất nhiên thành tâm điểm của nhà hàng, trong đó có một anh chàng tay đặt lên đùi bạn gái nõn nà của bạn gái, vừa thao thao bất tuyệt kể về lai lịch các món ăn thể hiện kiến thức uyên bác, nhưng mắt thì cứ đảo qua phía Đường Vũ, khiến cô bạn gái giận dỗi "này" một tiếng.
Cảnh này bị Đường Vũ nhìn thấy hết, môi mím lại nén cười, cảm thấy thú vị lắm, nhưng không để ý nhiều. Tô Xán thì hung tợn trừng mắt lên với tên với tên kia, chỉ tiếc là khuôn mặt y định sẵn không có sức uy hiếp nào, đôi mắt cũng không vớt lại được là bao.
Dưới ánh sáng nhu hòa, khuôn mặt Đường Vũ càng rực rỡ, quần áo rất bình thường, là “đồng phục” ưa thích của cô khi đi học, giản dị tự nhiên, quần jean xanh, áo thun trắng cộc tay, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản làm nổi bật chiếc cổ trắng cao thanh thoát, từ trên xuống dưới tràn trề vẻ đẹp thanh xuân thoát tục, như đóa sen trắng thoát tục.
Tô Xán hối hận lắm, sao suốt ngày cứ cùng Đường Vũ ăn ở cái nhà ăn tồi tàn trong trường kia, phải nên tới nơi có không khí lãng mạn thế này chứ. Tiền kiếm cả đống như vậy để làm gì, trong mắt người không hiểu, Tô Xán y là tên keo kiệt, ngay cả mời bạn gái đi ăn cũng chẳng nổi mấy lần, chẳng trách tới giờ vẫn nhiều người nhìn y với ánh mắt không ưa, vì sao Đường Vũ lên thích một tên như thế này.
Không trách Tô Xán được, đó chỉ là hành vi quán tính, Tô Xán chưa quen mình có nhiều tiền như vậy, kiếm tiền đã khó, biết tiêu tiền đúng cách không phải đơn giản.
Sinh lòng áy náy, thế là Tô Xán gọi một đống thức ăn, muốn bù đắp toàn bộ thiếu xót, ba cô bạn kia cũng không biết cái gì gọi là khách khí gọi loại thịt bò đắt tiền nhất, thịt ba chỉ, cùng các loại rau ăn kèm bầy kín một bàn.