Phía dưới một nhà hàng ba tầng nổi tiếng với đặc sản bản địa lâu đời của Thượng Hải, có chiếc xe Bentley đắt tiền, trông chẳng hề ăn nhập với nhau. Trong gian phòng bao tầng hai nhà hàng, Tô Xán ngồi cầm một cốc trà, nhìn cảnh ĐH Thượng Hải, những ngôi nhà nửa phong cách Châu Âu, dưới hàng cây xanh um tùm, có mỹ cảm tĩnh lặng.
Trước mặt Tô Xán là Lâm Quang Đống mặc áo sơ mi xanh véc đen, bên cạnh hắn một cô gái trẻ trung. Tin rằng những người từ niên đại Tô Xán ít nhiều đều biết mặt cô gái tên Ninh Diêu này, có lẽ từ trên mạng, hoặc là báo chí TV, tấm biển quảng cáo, là một người mẫu, chi tiết hơn thì Tô Xán không biết.
Cho nên khi nhìn thấy Ninh Diêu mặc bộ váy quây màu xanh lam chính thức, khoác tay Lâm Quang Đống đi vào, Tô Xán rất kinh ngạc.
Để lại ấn tượng trong Tô Xán tới tận bây giờ, sau này ắt không phải là nhân vật vô danh, nên bây giờ có lẽ chỉ là người mẫu hạng hai ba gì đó, vẫn khiến Tô Xán ấn tượng mạnh.
Đấy là cảm giác đặc biệt, Tô Xán nghĩ nếu hai năm trước y gặp được Châu Kiệt Luân, Chương Tử Di trước khi xuất đạo, nhìn bộ dạng rụt rè bẽn lẽn của người sau này có thể tươi cười tự nhiên bước đi dưới hàng trăm ống kính, có lẽ cảm giác đặc biệt đó còn mạnh mẽ hơn, đó là cảm giác ưu việt mà bản thân có thể nắm giữ hết thảy, một câu nói, một việc làm có thể thay đổi tương lai người khác, mặc dù Tô Xán luôn bảo bản thân phải giữ đôi chân ở trên mặt đất, nhưng y vẫn là con người không tránh khỏi cảm giác lâng lâng ấy.
Trên thực tế thì cô gái này không có khả năng gặp được Lâm Quang Đống, vì theo quỹ tích cũ, Lâm Quang Đống sẽ chỉ là một giáo viên quèn ở Nhị Thập Thất Trung, dần dần bị cuộc sống mài mòn cho không còn góc cạnh nào nữa. Ninh Diệu gặp được Lâm Quang Đống là tốt hay là xấu, hướng đi tương lai là gì, Tô Xán không biết chắc.
Lâm Quang Đống nhờ phục vụ chọn mấy món ăn đặc sắc, sau đó nói với Tô Xán:
- Tôi nghe nói tới quán ăn này đã lâu, lại gần trường cậu, nên chọn luôn ở đây, đừng nghĩ tôi chỉ tùy tiện đối phó nhé.
Tô Xán chỉ chú ý tới Ninh Diêu cẩn thận rót trà cho hai bọn họ, hỏi:
- Hai người quen nhau thế nào vậy? Là bạn bè?
Lâm Quang Đống lâu lắm rồi mới đỏ mặt thế này:
- Là bạn bè giới thiệu cho, Ninh Diêu từng chụp ảnh cho tạp chí của chúng ta, tôi thấy tố chất cô ấy rất tốt, sau này phát sinh vài việc, rồi ngày càng thân thiết.
Ninh Diêu nãy giờ luôn né tránh ánh mắt Tô Xán, có chút sợ sệt, cô đã nghe nói đây là ông chủ đứng sau tạp chí Văn hóa thời thượng.
Sau khi tốt nghiệp, Ninh Diêu sống rất vất vả, ở cái nghề này muốn vươn lên được lại còn giữ được mình trải qua chuyện chua xót mà bên ngoài khó hình dung được. Một lần cô được gọi tới tham dự một bữa tiệc, là gọi tới, không phải mời, những người mẫu như cô chỉ là đồ trang trí cho bữa tiệc đó thôi, cô bị một giám đốc công ty quảng cáo bám lấy quấy rối, được Lâm Quang Đống giải vây, từ đó dần dần phát triển.
Trước đó Ninh Diêu có nghe một số tin đồn thổi, dù sao cô gái như cô rất thận trọng trong các mối quan hệ, biết Lâm Quang Đống trước kia chỉ là giáo viên bình thường, sau đó gặp được quý nhân mới đổi đời, quý nhân đó cũng là ông chủ đứng sau tạp chí này.
Tạp chí Văn hóa thời thượng có bối cảnh quan trường ủng hộ, vì thế chỗ dựa của Lâm Quang Đống cũng được cho là một quan viên nào đó.
Ninh Diêu cũng có lần dò hỏi, nhưng Lâm Quang Đống không trả lời, cô cũng biết ý không hỏi thêm, nhưng tò mò ngày càng lớn.
Hôm nay Lâm Quang Đống bảo cô đi cùng gặp ông chủ, trong lòng cô cảm động, chuyện này không khác gì về nhà ra mắt gia trưởng, nên căng thẳng, mặc bộ quần áo đẹp nhất, trang điểm tỉ mỉ quy củ nhất, nổi bật khí chất đoan trang mà tự nhiên của mình.
Trước đó chuẩn bị rất nhiều lời nói, đến khi Lâm Quang Đống giới thiệu:" Đây là chủ tịch Tô Xán, cổ đông lớn nhất của tạp chí." Ninh Diêu hoàn toàn không biết nói gì.
Tới khi ngồi xuống bàn, xác nhận chỉ có Tô Xán mà không có người nào nữa, mới nhanh chóng nói một câu "xin chào", vốn chuẩn bị bắt tay đối phương cũng quên mất.
Cậu ta thực sự quá trẻ.
Trẻ tới mức làm người ta nghi ngờ, thậm chí trong lòng Ninh Diệu còn nghĩ Lâm Quang Đống đang trêu mình.
- Chủ tịch Tô thật trẻ, cũng rất... Ừm, hiền hòa. Giám đốc Lâm nói với tôi hôm nay sẽ đi gặp anh, tôi còn lo lắng một hồi.
Ninh Diệu dần dần bình thường lại, nghề của cô va chạm xã hội nhiều, môi trường phức tạp, những người tồn tại được hiển nhiên có tố chất tâm lý cao:
- Chủ tịch Tô chắc vẫn đang còn đi học phải không, tôi đoán trong trường anh nhất định được các cô gái hoan nghênh.
Tô Xán cười thoải mái:
- Trước kia tôi gọi giám đốc Lâm là thầy Lâm đấy, từng là học sinh của anh ấy, chị cứ gọi thẳng tên tôi là được, không cần gọi tôi là chủ tịch Tô đâu, tôi không quen, cách xưng hô này chỉ để nói với bên ngoài, người trong tạp chí cũng không gọi tôi như thế?
Ninh Diêu vừa trấn tĩnh lại thì bị thông tin khác làm bất ngờ:
- Học sinh sao?
- Đúng vậy, lúc đó tôi học năm thứ hai, thầy Lâm khi đó là giảo viên chỉ đạo clb văn học, trông không được thế này đâu, ăn mặc lôi thôi, râu ria không cạo, tóc thì bù xù, như ông lão ..
Tô Xán dùng giọng điệu hài hước kể đơn giản qua quá trình bọn họ lập nghiệp, làm Ninh Diêu nghe cười khúc khích mãi.
- Tô Xán, tôi ngày càng khẳng định anh nhất định rất được các cô gái trong trường yêu thích, đợi sau khi tốt nghiệp rồi, chính thức đứng ra quản lý tạp chí, chắc chắn vô cùng nổi tiếng.
Ninh Diêu cảm thấy nói chuyện với Tô Xán rất vui, nghĩ lại trước đó mình cứ thấp tha thấp thỏm mà buồn cười, biết vậy ăn mặc kiểu khác, hôm nay nóng chết còn mặc chính thức thế này.
Lâm Quang Đống thì lại lo lắng, nhìn Ninh Diêu nói chuyện vui vẻ với Tô Xán gần nửa tiếng, mình không xen được một câu, cảm thấy hôm nay dẫn Ninh Diêu tới đây là sai lầm, tên nhóc này bản lĩnh lấy lòng con gái ngày càng cao siêu, hắng giọng nói:
- Chủ tịch Tô của chúng ta không cần tới khi tốt nghiệp cũng nổi tiếng lắm rồi.
Tô Xán thấy Lâm Quang Đống tự nhiên lại gọi mình là chủ tịch Tô, đoán được suy nghĩ của hắn, buồn cười lắm.
Lâm Quang Đống lấy ra một tờ tạp chí đặt trên bàn:
- Facebook của cậu ở Mỹ huy động vốn thành công, hiện được rất nhiều người chú ý, lần này cậu mở cửa cho chúng tôi chứ.
Ninh Diêu lật xem bài báo, ban đầu là tò mò lướt qua vài dòng, sau đó đọc kỹ hơn, vẻ mặt có chút kinh hoàng.
- Mỗi tờ tạp chí đều cần một nhân vật trang bìa, một chủ đề thu hút, không ngừng thúc đẩy tạp chí phát triển. Giống như hình tượng người đại diện thương hiệu vậy, lần này cậu phải chiếu cố tôi trước tiên.
Lâm Quang Đống nói rất chính thức:
- Anh chắc cũng chú ý tới rồi, những bài báo này hoàn toàn không có phỏng vấn tôi, đều lấy tin từ bên thứ ba.
Ninh Diêu xem xong bài bào ngẩng đầu lên, lần này không thể bình tâm lại nhìn chàng trai trước mắt nữa, nếu lúc nãy chủ yếu ngạc nhiên về tuổi tác của Tô Xán thôi, một tờ tạp chí chưa phải cái gì ghê gớm, nhưng tỷ phú, nghĩ đã thấy choáng váng, đột nhiên nhìn Tô Xán đang nghiêp túc nói chuyện với Lâm Quang Đống, cảm giác như trước mắt là ngọn núi sừng sững, cảm giác đè ép làm người ta khó thở.
Đây là chính lời Phật nói, ma do tâm sinh, chúng ta cứ hay miêu tả nhân vật lớn nào đó khí thế, uy nghiêm, ra sao, thực chất không biết thân phận người đó, sẽ không thấy những thứ như vậy, hết thảy đều do tâm.
- Nếu như cậu tiếp nhận phỏng vấn chuyên đề của tạp chí, đây sẽ là đòn bẩy mạnh của tạp chí, đây là tạp chí của cậu, cậu là đại cổ đông, phải có trách nhiệm.
Tô Xán nhíu mày, chiêu này của Chiêm Hóa không chỉ phá vỡ cuộc sống của Tô Xán, có lẽ còn mang tâm tư sâu hơn nữa, cái này trước đó Tô Xán không nghĩ đến, bây giờ đột nhiên nghĩ ra, rất có khả năng Chiêm Hóa muốn nhiều người thấy thành công "dễ dàng" của Tô Xán, để bắt chược theo mô hình này, gây cản trở sự phát triển của facebook ở Trung Quốc, làm thế cục vượt khống chế, những người như ông ta mới có thể ở bên thu lợi.
Trước đó không tiếp nhận phỏng vấn chỉ là không muốn làm cuộc sống bị đảo lộn nhiều, hạ nhiệt của nó xuống.
Vì vậy Tô Xán dứt khoát nói:
- Tất cả chỉ xảy ra ở Mỹ, không phải ở Trung Quốc.
Thấy Tô Xán đã quyết, Lâm Quang Đông tuy không thoải mái lắm, nhưng chỉ còn cách gật đầu:
- Được rồi, tôi không ép cậu, nhưng cậu phải cam đoan với tôi, khi nào tiếp nhận phỏng vấn, tôi được độc quyền, nếu không cậu đau đầu với Trần Khải Thụy đấy.
Tô Xán rùng mình, y có thể đối phó với nam nhân, đối phó với nữ nhân càng thuần thục, nhưng nghĩ tới giọng nửa nam nửa nữ của Trần Khải Thụy là run rồi, nuốt nước bọt nói:
- Anh bảo với hắn, tôi có thể thuyết phục được Vương Thanh chụp ảnh trang bìa cho hắn.