Xe cảnh sát chẳng mấy chốc đã tới, năm sáu cảnh sát đi lên, trong đó hai dân cảnh khá trẻ, người đi đầu là một trung niên mặt râu ria tên là Cổ Quang Nghĩa, đồn trưởng đồn công an khu vực, nhận điện thoại trực tiếp từ chi cục trưởng.
Lý Huyên vẫy tay gọi Cổ Quang Nghĩa:
- Đây, đây! Ở bên này.
Nhóm bốn nam ba nữa kia hơi hoảng rồi, những người khác gần đó chứng kiến chỉ cho rằng là tranh chấp bình thường, vậy mà gọi cả cảnh sát tới thì quá khoa trương rồi. Bọn họ chỉ lo buổi tuyển dụng ngày hôm nay bị ảnh hưởng.
Lý Huyên trình bày qua tình huống, mấy người khác cũng hỏi xung quanh, xác định xong, Cổ Quang Nghĩa phất tay:
- Đưa hết về đồn đã.
Rồi chỉ Lâm Quang Đống, Tô Xán:
- Hai người phụ trách cũng đi cùng chúng tôi làm rõ vấn đề.
Nhóm kia sợ tái mặt, Lâm Quang Đống đi tới đưa cho Cổ Quang Nghĩa điều thuốc, lấy danh thiếp ra:
- Đồn trưởng Cổ, bên công ty chúng tôi còn đang tổ chức phỏng vấn.
Xem danh thiếp của Lâm Quang Đống, Cổ Quang Nghĩa dù không biết hắn cũng hiểu là người không nên tùy tiện động vào, gật đầu:
- Vậy hai bên đánh nhau về đồn đã, còn các anh khi nào xong việc cũng tới hoàn tất thủ tục.
Ông ta cũng không điên vì một đám hoàn khố mà đi đắc tội lung tung, xử lý chuyện thế này càng tránh đụng chạm càng tốt.
Nhưng Vương Bôn rất bất mãn với Tô Xán, chỉ y quát:
- Phải mang cả bọn họ theo, cái công ty này có vấn đề.
Một tên khác trong nhóm đang gọi điện thoại:
- Ông ngoại... Dạ cháu đang ở hội trường phỏng vấn của ĐH Thượng Hải, xảy ra chút chuyện phiền phức ạ... Vâng đám người công ty Facebook Trung Quốc này có hành vi thiên vị nghiêm trọng trong tuyển người, còn sai cả bảo vệ đánh cả bọn cháu nữa.
Lý Huyên ở bên cạnh nói với cảnh sát:
- Vừa rồi bảo vệ trong quá trình khuyên can đánh cả chúng tôi, là bên tổ chức sai khiến.
Cô gái này không chỉ xinh đẹp, ăn mặc còn khéo, chỗ nào nên che chỗ nào nên hở đúng mức, đi đến đâu cũng được nam sinh chú ý, không ngờ rằng lòng dạ độc như rắn.
Cổ Quang Nghĩa nghe vậy đành bảo Lâm Quang Đống:
- Tôi thấy anh nên đi cùng chúng tôi một chuyến đi, tránh phiền toái thêm.
Lúc này di động của Tô Xán có tin nhắn, do Đường Vũ nhắn tới:" Em về rồi, bà ngoại cũng tới, anh xong chưa, buổi trưa cùng ăn cơm."
Tô Xán sang bên gọi điện thoại cho Đường Vũ, kể đại khái tình hình:
- … Chuyện là như thế, bọn chúng rất hung hăng, xem ra anh không đi được rồi, khả năng xử lý chuyện này xong đã, em xin lỗi ông bà hộ anh nhé?
Tô Xán không lo đám người này làm gì nổi mình, thế lực của Feec bao chùm Thượng Hải, nếu đám Vương Bưu muốn làm quá, y sẽ nhờ người ra mặt.
Đường Vũ ở trầm mặc, hỏi:
- Bây giờ anh ở đâu rồi? Bọn họ đưa anh đi chưa?
- Chưa, anh vẫn ở khách sạn Crownie.
Giọng nói lành lạnh của Đường Vũ truyền ra:
- Được, để em tới rồi tính, phút nữa.
Nói xong cô nàng này tắt máy luôn, làm Tô Xán hơi ngẩn ra, bên cạnh Đường Vũ còn có ông bà ngoại, lúc này tới không thích hợp lắm, Tô Xán muốn xuất hiện oai phong ngời ngời trước người nhà Đường Vũ chứ không phải lúc khó khăn thế này.
- Bắt chúng đi chứ, các người trì hoãn cái gì?
Vương Bưu thấy Tô Xán gọi điện thoại, không muốn đêm dài lắm mộng, hò hét.
Cổ Quang Nghĩa chỉ hỏi nhỏ Tô Xán:
- Bao lâu.
- Mười phút.
Cổ Quang Nghĩa gật đầu, nói lớn:
- Vì có tình tiết mới, có thể liên quan bảo vệ cố ý đánh người, chúng tôi phải tìm hiểu thêm các nhân chứng hiện trường, tạm thời không ai được đi đâu hết.
Trên chiếc xe màu đen, Đường Vũ nói qua lại chuyện với ông bà mình, rồi bảo xe chuyển hướng tới thẳng khách sạn Crownie.
- Cháu đang lo lắng?
Mục Ngạn Dung nhìn cô cháu gái của minh, mỉm cười hỏi:
Đường Vũ mặt mặt thoáng hồng.
Mục Ngạn Dung vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Đường Vũ:
- Tô Xán là thằng bé không tệ, cháu đừng lo, ai muốn làm cháu gái bà không vui, bà đều không cho phép.
Dải đỗ xe trước cửa khách sạn gần như đã hết chỗ rồi, nhà Đường Vũ phải đỗ tạm lệch chỗ khác, người trung niên lái xe còn chưa mở cửa thì hai ông bà cụ tự mở cửa ra ngoài rồi, bước chân vững vàng khỏe khoắn, Đường Vũ ôm tay bà ngoại đi một bên.
Vào cổng lên thang máy tới tầng bốn, trước hội trường rất náo nhiệt, ở giữa là cao tầng facebook, hai bên đánh nhau và mấy cảnh sát, khiến người trong quán cà phê đều nhìn qua kính thủy tinh xem nám nhiệt phía dưới.
Ông bà ngoại Đường Vũ nhìn thấy Tô Xán, nói với người lái xe, sau đó đi lên quán trà tầng bốn, kiếm chỗ ngồi xuống, Mục Ngạn Dung mặt luôn phẳng lặng như gương, còn Tiền Hóa Phàm như sư nhập định, ngoại trừ nói chuyện với Đường Vũ còn mỉm cười, với người khác cơ bản không có đãi ngộ này.
Tô Xán thấy Đường Vũ cùng ông bà ngoại đi lên lầu, không rõ tình huống ra sao?
Người trung niên đi tới, đưa danh thiếp của mình ra rồi hỏi viên cảnh sát:
- Chuyện này là sao?
Danh thiếp ghi:" Lữ Trường Thư, phó viện trưởng học viện hành chính Thượng Thư."
Lữ Trường Thư nhìn về phía Tô Xán:
- Có liên quan tới cậu ta sao?
Cố Quang Nghĩa sao chẳng biết trường đảng thành ủy và học viện hành chính treo hai khối biển, dùng một cơ cấu, phó viện trưởng học viện hành chính không quyết định được ai thăng chức, nhưng dư sức kéo chân khối người, là vị trí quan viên tai to mặt lớn phải nể mặt, nên không thiên vị:
- Nghe nói bảo vệ đánh người, nếu vậy phương diện công ty phải có một người chịu trách nhiệm đi giải quyết.
Lâm Quang Đống bước ra:
- Vậy một mình tôi đi là được rồi.
- Cái gì chứ, phải đưa hết đi, y cũng có liên quan mà.
Vương Bưu lập tức bất mãn:
Cố Quang Nghĩa sợ hắn tiếp tục ồn áo không biết lôi kéo thêm ai đến, càng phức tạp, đưa mắt ra hiệu, hai cảnh sát hiểu ý, đứng hai bên Vương Bưu gây áp lực:
- Theo chúng tôi về đồn.
- Các người xử lý vấn đề kiểu đó à?
Lý Huyên chỉ tay quát tháo:
- Bọn chúng đánh người, phải bắt hết.
Cố Quang Nghĩa lạnh nhạt nói:
- Không có quy định nào cho nhân viên chấp pháp đưa người không liên quan đi, cũng không thể vì một câu nói của cô mà bắt tất cả. Cô gái, tôi thấy nhận thức của cô có vấn đề đấy.
Ông ta không phải người bất chấp lý lẽ phục vụ cho tầng lớp đặc quyền, vốn khả năng chỉ là giúp người quen một việc nhỏ, nhưng chuyện tới mức này, không ngại thể hiện cá tính của mình.
Lý Huyên ngớ ra, cô ta không phải không có mắt nhìn tình thế, thấy Cố Quang Nghĩa mặt lạnh như tiền, tỏ thái độ làm việc công, cũng hiểu người mới tới kia xem chừng lai lịch lớn hơn phía bên mình, bây giờ không phải lúc gây chuyện với người khác, mà làm sao tránh không để liên lụy vào.
Lý Trường Thư lúc này chuyển hướng sang Tô Xán:
- Cậu là Tô Xán hả, Mục lão đợi cậu bên trên.
Lưu Chấn Sinh vốn đang ngồi nhấm nháp trà, vừa nói chuyện vừa để ý xung đột phát sinh phía Tô Xán, cười thầm trong bụng, hiệu quả còn tốt hơn cả mình nghĩ, chỉ cần cảnh sát đem Tô Xán đi, buổi tuyển dụng coi như xong, có khi người đợi đằng sau bỏ đi hơn nửa, chỉ cần nhân cơ hội đổ dầu vào lửa, giữ Tô Xán ở đồn một ngày, hoặc kiếm được cái lệnh tạm thời yêu cầu Facebook Trung Quốc dừng hoạt động phối hợp với cảnh sát điều tra thì cho dù Tô Xán vận dụng quan hệ dẹp yên được, không mấy ai dám tới làm việc cho công ty chưa hoạt động đã có rắc rối với pháp luật.
Facebook Trung Quốc sẽ chết từ trứng nước, nếu không cũng trọng thương, kế hoạch trì hoãn thời gian dài.
Lưu Chấn Sinh gần như vạch ra kế hoạch chu đáo, cần đi gặp ai, cần phải nói gì vào tai họ.
Đúng lúc ông ta lập xong kế hoạch thì có hai ông bà già cùng cô nữ sinh xinh đẹp quần jean áo sơ mi trắng đi lên, nữ sinh kia tức thì làm Lưu Chấn Sinh nóng người, lâu lắm rồi chưa thấy cô bé nào khí chất như thế, ánh mắt kín đáo liếc từ đôi chân dài thon thả, lên vòng veo rồi bầu ngực thiếu nữ sinh động, đuôi ngựa nhỏ lay động như gãi ngứa tim ông ta.
Diêm Lục Phong ở bên cạnh lại giật mình, đặt cốc trà xuống:
- Lão Lưu, xin phép chút, tôi sang kia chào hỏi.
- Là hai người kia? Ai thế?
Lưu Chấn Sinh nghi hoặc hỏi, ông ta không nhận ra ở Thượng Hải có nhân vật nào thế này:
- Mục Ngạn Dung, tiền phó tỉnh trưởng tỉnh Tây Xuyên, hiện là phó hiệu trưởng trưởng đảng TW.