Chuyện này mà không nói ra, sau ngày hôm nay quan hệ giữa bọn họ sẽ dần dần xa cách, không bao giờ quay lại như cũ được nữa, Tô Xán đã cảm nhận được, sau chuyến đi Tây Lĩnh, một cảm giác xa lạ sinh ra trong lòng Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương.
Không phải ví dụ duy nhất, từ sau khi thân phận bại lộ, nhiều bạn bè trước đó vẫn còn giữ liên hệ với Tô Xán cơ bản đã đoạn tuyệt, chênh lệch thân phận quá lớn, khiến họ không thể coi Tô Xán như bạn bè đơn thuần nữa.
Theo thân phận thay đổi, vòng giao thiệp của Tô Xán ngày càng rộng, càng ở tầng cấp cao hơn, nhưng đó chỉ là mối quan hệ gắn kết vì lợi ích, như Lỗ Nam Nam, Lý Bằng Vũ hay vì công việc như Triệu Hạo, Kiều Thụ Hâm, còn bạn bè bên cạnh thì ngày càng ít đi, chẳng kết bạn thêm được với ai, vốn công việc bận rộn suốt ngày, còn lại giành thời gian cho Đường Vũ, Tô Xán không nhận ra điều ấy, nhưng chuyện Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương làm y sực tỉnh.
Lòng Tô Xán hỗn loạn, Trang Chí Vũ, Trương Hiền từ chối đi Tuyết Sơn với y, thậm chí Trương Phi Phi ưa náo nhiệt nhất không thấy đâu, sự lúng túng của Tiêu Vân Vân khi nhận điện thoại của mình, rồi bạn gái của Lý Hàn, không phải không hợp nhóm bọn họ mà có lẽ vì y.
Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương không giống như đám Lý Hàn, Trương Tiểu Kiều, Tiêu Húc ngày ngày ở cạnh Tô Xán nên không bị shock, dù là thế Tô Xán cũng phải tận lực tỏ ra tùy ý như trước, bọn họ mới thích ứng được.
Con người phức tạp, không phải cứ thân thiết nhau hơn thì có thể vượt qua được khoảng cách này, thực ra mầm mống đã có từ trước, Lưu Duệ khó tiếp nhận Tô Xán nghiễm nhiên trở thành danh, vượt xa người bình thường, cũng chạy trước đám bạn nối khó cùng khởi điểm bọn họ. Như chuyện xô xe rồi nằm viện, sau khi xảy ra không cho Tô Xán biết, hắn muốn quật cường xử lý tất cả, ý đồ muốn chứng mình gì đó, ví như sự chênh lệch, hay ý nghĩa không chịu thua kém bạn bè.
Chỉ là sự kiện Tuyết Sơn khiến làm Lưu Duệ nhận ra đó là sự chênh lệch không thể san lấp.
Trên sân thượng im lặng rất lâu, khi Tô Xán tưởng chừng hôm nay mình sẽ mất đi hai người bạn nữa thì Lưu Duệ mới ngập ngừng hỏi:
- Tô Xán, tao cũng theo dõi cái facebook của mày, hiện giờ có bao nhiêu tiền, mày e là bây giờ không chỉ là có tỷ đâu nhỉ?
- Một tỷ là tính đầu năm nay rồi, với tốc độ phát triển bây giờ của Facebook, giá trị đã tăng thêm rất nhiều. Nhưng cũng không thể chỉ nhìn vào giá trị của nó, khi thực sự làm mới biết nó là cái hố nuốt tiền không đáy. Lần này bong bóng internet vỡ làm xác chết la liệt hẳn chúng mày cũng biết, sau phong quang là ẩn chứa vô vàn nguy cơ, cho nên trên internet mới có câu công ty internet cách ngày phá sản chỉ có ngày. Đây là cái lĩnh vực tạo thần, cũng là nơi ăn thịt người không nhả xương, mà tao thì rơi vào đó rồi.
Tô Xán thở phào nói ra được là tốt rồi, trong lúc kích động nói liền một hơi, như chỉ sợ không nói thì không còn cơ hội để nói nữa:
- Mỗi người làm thương nghiệp quan trọng nhất không phải rốt cuộc có bao nhiêu tiền, mà làm sao có thể tiêu nó...
Tiết Dịch Dương vừa lật thịt vừa cáu kỉnh nói:
- Thôi bài than nghèo của mày đi, nghèo tới mức có tiền bao cả biệt thự, có vệ sĩ từng làm bộ đội đặc chủng như mày tao cũng muốn.
Tô Xán cũng cáu tiết chửi:
- Sư bố chúng mày lắm giọng thế, thế muốn tao phải nói thế nào, ừ tao nói có mấy tỷ, ngoài facebook tao còn có mấy công ty nữa, tao có xe đắt tiền, tao có bạn gái đẹp như tiên để hai thằng bạn nối khó với tao không thèm chơi với tao nữa à?
Lưu Duệ cười ngượng:
- Không phải không thèm chơi với mày nữa, chẳng qua trước kia không có nhận thức trực quan mày đã khác rồi, bọn tao chưa thích ứng được thôi, dần dần sẽ ổn.
Tô Xán hừ một tiếng, cả ba chạm chai với nhau, lại thêm một khoảng thời gian im lặng, nhưng không khí đã khác hẳn, Tiết Dịch Dương hơi xấu hổ nói:
- Ở trường tao cũng tham gia một hội sáng nghiệp, năm nay còn tổ chức buổi diễn giảng, mời nhà doanh nghiệp thành công địa phương tới truyền đạt kinh nghiệm. Có người nói câu này "muốn làm một người thành công, trước tiên phải có bản lĩnh chống lại sự cô đơn".
- Có lẽ thế, bạn bè trước kia tránh mặt tao không ít, cả Tiêu Vân Vân cũng thế...
Tô Xán thở dài, tâm lý này Tô Xán hiểu, y cũng từng tự ti mà trốn tránh tất cả bạn bè cũ:
- Nhưng tao ích kỷ, ít nhất tao không muốn hai đứa mày cũng vậy, người ta nói áo gấm về quê, nếu thành đạt rồi không có bạn bè chia sẻ, thế nên coi như chúng mày chịu đựng vì tao đi.
- Thôi bỏ, chỉ cần mày không thay đổi, dù mày có giàu nhất thế giới, bọn tạo cũng là bạn mày.
Lưu Duệ kết luận dứt khoát, đạp Tô Xán một phát:
- Không nói mấy lời sến sủa này nữa, sởn hết da gà lên rồi, uống.
Tiết Dịch Dương quay lại chủ đề dở:
- Mà mày nói xem, muốn sáng nghiệp phải làm như thế nào?
Lưu Duệ phụ họa:
- Tao cũng muốn biết.
Nếu là trước kia hai bọn họ quyết không thể sinh ra ý nghĩ này, chỉ có vật lộn kiếm lấy cái bằng khá khẩm một chút, kiếm công việc có không gian phát triển thì là mừng rồi.
Còn những mục tiêu xa xôi, càng lớn lên, càng thấy người thành công chỉ là lời đồn trong miệng người khác, cách mình một vạn tám ngàn dặm, bản thân chỉ có thể thảo luận những chiếc xe đắt tiền phóng vèo qua bên đường mà thôi.
Đại bộ phận không thể làm người thành thành công, nên những công vụ viên vênh mặt hất hàm, những người có công việc béo bở trong xí nghiệp, càng gần kỳ vọng với người bình thường.
Thế nhưng khi Tô Xán cũng là một trong số người thành công xa xôi kia, thì rất nhiều người bị ảnh hưởng.
Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ và Tô Xán có cùng một khởi đầu, gia cảnh chỉ là công chức bình thường, mua không nổi xe, nhiều năm sau mua không nổi nhà, thành tích học tập chẳng ưu tú, năng khiếu thể thao cũng chẳng hơi ai, văn nghệ càng nát.
Dường như định sẵn ba bọn họ sẽ có cuộc sống vô vàn tiếc nuối, anh em tụ tập sẽ luôn có câu chuyện phải thở dài.
Vậy mà Tô Xán đột nhiên vượt lên, lột xác một cách hoa lệ, hướng tới tương lai huy hoàng bầu trời rộng lớn.
Trong lòng Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ có nhiều mâu thuẫn, có nhiều cảm xúc phức tạp, đồng thời có một hạt giống chực nảy mầm. Đặc biệt chuyến đi Tây Lĩnh Tuyết Sơn lần này, va chạm với thế lực trước đó chỉ dám cúi đầu bỏ qua, vừa thấy được một Tô Xán khác làm bọn họ bàng hoàng, đồng thời hạt mầm kia cũng tách vỏ vươn lên một cách kiên quyết.
Tô Xán kiên nhẫn giảng giải cho Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ kinh nghiệm sáng nghiệp mà bản thân đúc rút được, không nói nhiều điều mơ hồ khó hiểu, hay chỉ nói những thứ thuật ngữ chuyên ngành cao xa khô khan. Mà luôn thêm vào lượng lớn câu chuyện minh họa thực tế, nói có sách mách có chứng, làm hai tên bạn nghe say sưa như nghe chuyện thần thoại.
Cố ý nói những lời cao thâm sâu xa chỉ là kẻ kiến thức nửa vời sách vở, có thể biến thứ thâm thúy phức tạp nói ra một cách đơn giản dễ hiểu mới thực sự là người nắm giữ kiến thức, đưa nó vào thực tế.
- Tóm lại, nếu như bọn mày có được hạng mục có độ khả thi cao, tao sẵn sàng đầu tư tài chính cho bọn mày sáng nghiệp.
- Được, mày hứa rồi đấy.
Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ vui mừng, cùng chạm cốc với Tô Xán.
Thời buổi này sinh viên sáng nghiệp đã không còn là chuyện gì mới mẻ nữa, áp lực kiếm việc làm cũng khiến chính phủ và trường học khuyến khích sinh viên sáng nghiệp, chính sách ưu đãi ngày một nhiều, giờ sinh viên đi học bằng xe ô tô do chính bản thân mua được không phải quá hiếm.
Vì thế bây giờ mới có người hô hào khẩu hiệu " người hạng nhất làm tài chính, chỉ người loại ba mới đâm đầu vào giáo dục và văn nghệ".
Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ so với nhân vật ưu tú tất nhiên đạo hạnh còn xa lắm, có điều hiện giờ không phải là muộn.
Ăn xong dọn dẹp hành lý, Lý Quân lái xe tới đưa bọn họ ra ga tàu về Hạ Hải, trước khi lên tàu, Tô Xán đưa mỗi người một cái thẻ:
- Cầm lấy đi, bên trong này không có một xu nào đâu, nó đại biểu cho lời hứa của tao, chúng mày có được hạng mục tử tế, tao sẽ gửi vào đây ., nếu trong vòng nửa năm không bị thua lỗ, tao nghĩ bọn mày có thể triển khai bước tiếp theo.