Tằng Kha đối xử với Tô Xán như vậy do cảm tính của người mẹ, nhưng Tô Lý Thành và Vương Bạc từ lâu nhìn nhận Tô Xán là người trưởng thành rồi, nên chú ý lắng nghe y nói, gật đầu:
- Đúng thế.
- Cháu cũng xem qua báo chí, xã luận và ít chủ đề bàn bạc trên internet, hiện giờ mọi người tranh luận nhiều nhất là là điều thứ trong phương án này, nguyên tắc giảm cổ phần là lấy thị trường định giá. Mà / cổ phiếu của công ty trên sàn chứng khoán là cổ phiếu quốc gia, cổ phiếu pháp nhân không lưu thông, đây là cơ sở trọng yếu để đảm bảo tỷ số tài chính. Mà từ biện pháp này đánh đồng nó với giá trị của cổ phiếu lưu thông, đó là vấn đề cốt lõi.
Vương Bạc trao đổi ánh mắt với Tô Lý Thành, bật cười:
- Tô Xán có tài đó, đáng tiếc là cháu không thể bước vào chính đàn, nếu không cháu làm mọi việc lộn tung lên mất, cháu làm được việc, nhưng lại chẳng làm được quan.
Lâm Lạc Nhiên nín cười, đánh giá này của Vương Bạc không thể chính xác hơn, tưởng tượng người như Tô Xán đi làm quan chắc cả ngày cơ quan lục đục nội bộ, rốt cuộc không hiểu nguyên nhân gì.
Tô Xán thực sự có cái tài quấy lộn mọi thứ trên đời, ở đâu có Tô Xán, cảm giác ở đó chuyện sẽ luôn vượt khỏi tầm kiểm soát, đi theo chiều hướng không ai ngờ.
Tiếp đó mọi người không nói chuyện công việc nữa, Tô Xán cảm giác như đã nắm được điều gì nhưng lại không dám khẳng định.
Ăn cơm xong, Vương Bạc và Tô Lý Thành vào thư phòng tiếp tục thảo luận công việc, văn kiện này của chính phủ tỉnh có thể nói làm lòng người hoảng loạn, các loại quan điểm đối kháng kịch liệt, Vương Bạc liên tục chạy lên tỉnh, còn Tô Lý Thành nhiều lần triệu tập cuộc hợp tới tận một hai giờ.
Tới tầng cấp bọn họ, mọi chuyện không đơn thuần là lợi ích được mất cá nhân, tất cả là mắt xích gắn liền với nhau.
Tô Lý Thành hiện giờ là một mắt xích đủ quan trọng.
Nếu như đụng tới Tô Lý Thành, liên quan không chỉ là biến động nhân sự của Đại Dung, mà có thể gây ảnh hưởng sâu xa, thậm chí là xào bài. Tô Lý Thành cấp bậc phó sở tức là cùng cấp với thị trưởng thành phố như Hạ Hải, vị trí phó sở nhường ra, vậy cần ít nhất có quan viên đồng cấp điền vào, vị trí của quan viên kia lại bỏ trống rồi, lúc này có thể đem bán ân tình hoặc là nhét người mình vào, như vậy một vị trí khác lại trống, dẫn tới phản ứng dây chuyền, đó chính là xào bài. Đôi khi xào bài gây ra chấn động liên miên không phải là lạ, như lần gần đây nhất Lưu Thành ngã xuống, Vương Bạc lên chức, làm quan trường Tây Xuyên náo động thời gian dài, cả trong nước cũng ảnh hưởng.
Hạ được Tô Lý Thành thì cũng chưa chắc là phe cánh đối lập hưởng lợi, rất có thể lưỡng bại câu thương, cho người khác nhảy vào hái trái ngọt.
- Tôi gọi điện thoại cho Côn Bằng và Tiểu Nam Nam, xem xem bên phía bọn họ xong chưa, chú hai của Tiểu Nam Nam từ Nam Kinh bay qua, vừa rồi hắn còn gửi tin nhắn than vãn, nói chú hắn mời không ít người, người qua người lại làm ăn bữa cơm không yên thân.
Ăn cơm xong không có việc gì làm, có Trương Thanh và Vương Bạc ở đây, đám Lâm Trứu Vũ không dám to gan đi quán bar hoặc KTV, đành ngồi uống trà tán gẫu:
Tằng Kha và Trương Thanh ngồi trong phòng khách nói một số đề tài phụ nữ, tính cách tự nhiên hòa hợp được với nhiều người của Tô Xán là di truyền từ mẹ, vì thế không gò bó trước Trương Thanh, nói toàn chuyện vụn vặt, Trương Thanh nghe là chính, thi thoảng mỉm cười nói vào mấy câu.
Lâm Lạc Nhiên chỉ vờ vịt ngồi tiếp chuyện một lúc, sau đó vào phòng ngủ của Tô Xán lên mạng xem tin, ba đứa con trai ngồi ghế sô pha, nghe Lâm Trứu Vũ nói mà Tô Xán cứ thấp thỏm, quên mất trong phòng còn cái kính viễn vọng, không biết Lâm Lạc Nhiên có nhìn ra không.
Vương Uy Uy ngẫm nghĩ:
- Chú hai của Lỗ Nam Nam à, có phải là Lỗ Đông Thăng không?
- Là ông ta đấy, cũng ghê gớm lắm, trước kia luôn tự cho mình là đúng, thích lên mặt dạy bảo, có điều năm năm rồi vẫn ngồi nguyên một chỗ, cho nên hơi nóng ruột, tôi thấy Tiểu Nam Nam đáng lẽ kệ ông ta, loại người qua cầu rút ván thì làm sao mà tin được.
Lâm Trứu Vũ bĩu môi, nhìn quanh một lượt nói nhỏ:
- Mà gần đây nhiều người đang nghe ngóng chuyện ở Tây Lĩnh... hôm nọ ra ngoài mua đồ thì gặp Trình Côn, hắn chào hỏi rồi bóng gió nói nóng nực thế này lên Tây Lĩnh trượt tuyết là hấp dẫn nhất, hỏi tôi đã đi bao giờ chưa, tôi nói chưa. Dịch Lực Hoan đúng là không vừa, nhờ được cả người mò tận cửa nhà chúng ta thăm dò rồi, tiếp theo hắn định làm gì đây? Muốn phục thù chắc, in luôn lịch trình chúng ta lên cửa, muốn tới lúc nào thì tới, sợ bọn chúng không dám.
- Tôi thu được nhiều thông tin hơn cậu, tập đoàn Trọng Phàm vừa quyết định đầu tư vào hạng mục xây đường ống năng lượng tây nam, đây là công trình hàng trăm triệu, Năng lượng Tam Hợp của bọn họ là phía đầu tư duy nhất, nhưng lại chắp tay nhường ra vị trí cổ đông kiểm soát cho công ty của chính phủ tỉnh, bản thân không phải là đại biểu pháp nhân. Bọn họ bỏ tiền bỏ sức, nhưng chỉ được một phần lợi nhuận, gánh chịu phần lớn nguy hiểm. Thương nhân trọng lợi, bọn họ bỏ tiền lớn để thu về lợi ích cực nhỏ, chắc chắn là chuẩn bị cho tiếp đó đột nhiên nổ pháo công kích thôi. Cha tôi vờ không biết thôi, mâu thuẫn ở đó, xử lý hay không thì nó vẫn có, không tăng không giảm, cha tôi đánh tôi hay không đánh cũng chẳng được ích gì, nên mới không làm.
- Nói thế chú Vương và chú Tô mấy ngày qua bận rộn không ngừng có phải do chuyện chúng ta gây ra?
Lâm Trứu Vũ quay sang nhìn Tô Xán, thấy mất tập trung, tựa cười tựa không nói:
- Tô Xán, muốn vào trong đó hả, bọn này không cản đâu.
- Đừng nói vớ vẩn, tôi đang nghĩ chuyện khác.
Tô Xán lòng mắng "thằng béo chết tiệt", ngoài mặt không lộ ra chút nào:
- Cậu đánh giá chúng ta quá cao rồi đấy, nếu vẻn vẹn do chuyện Tuyết Sơn gây ra động tĩnh thế này thì chẳng phải thế giới loạn rồi sao? Tôi thấy chuyện ngày hôm đó chẳng qua là đốm lửa, khiến một số kẻ hạ quyết tâm làm chuyện nung nấu trong lòng mà thôi.
Lâm Trứu Vũ thở dài:
- Thì vẫn là do chúng ta.
Tuy nói trong nước theo chế độ một đáng chuyên chính, nhưng đấu tranh phái hệ, hình thái ý thức, lý tưởng đoàn thể chưa bao giờ dứt. Mưu đoạt nhiều quyền sinh sát để thỏa mãn dã tâm càng là mồi lửa khiến tranh đầu bùng phát.
Đối thủ của Vương Bạc là Quách Giang Thiếu, ông ta muốn dùng nền tảng công nghiệp vững chắc của Dung Thành để làm chính tích. Còn Vương Bạc muốn giữ trận địa của mình, không để người khác hoa chân múa tay trên đầu, suy giảm uy tín sức ảnh hưởng.
Nói về mặt này, trước hết Vương Bạc đã thành công được một nửa, từ việc không quyết liệt can dự bình bầu nhà doanh nghiệp ưu tú, tới không hết mình ngăn cản - thực ra là đã không ngăn nổi - Quách Giang Thiếu ra chính sách, ít nhất không làm ảnh hưởng tới hình tượng lãnh đạo ôn hòa với tầng cấp trên. Bây giờ Quách Giang Thiếu ra tay, Vương Bạc dùng thủ đoạn gì chống đỡ chỉ là bị động chống cự bảo vệ lợi ích thôi, nhưng thiệt hại đương nhiên là uy tín bên dưới, thành công sẽ thu cả vốn lẫn lời, thất bại ảnh hưởng nghiêm trọng gấp đôi, nhưng đặt cửa thắng mà không khéo léo tính cả hai đường cho thấy khí phách ẩn sau bề ngoài nho nhã của Vương Bạc.
Còn đối với Tô Lý Thành, đối thủ hiện là Dịch Gia Thuận, xưa nay vùng Tây Nam có câu, kẻ nào có đất Thục sẽ được thiên hạ, mà Dung Thành là hoàng thành của vùng Tây Nam. Tập đoàn Trọng Phàm muốn vượt lên, ắt phải dẫm Đại Dung xuống.
Trận chiến này không có đúng nghĩa hay phi nghĩa, chỉ có lập trường.
Bất kể bên nào thắng lợi cũng không liên quan tới đại nghĩa quốc gia, không liên quan tới chính tà, ít nhiều đều có cống hiến cho dân sinh trong tỉnh, ảnh hưởng sâu xa tới thành phố.