Triệu Hạo sau khi được Tô Xán phân làm bốn kỳ lần lượt chuyển cho triệu, liền như hổ thêm cánh, xuất kích bốn phương, lục tục triển khai thu mua bản quyền lĩnh vực kỹ thuật mới trong vòng tròn âm nhạc nội địa.
Động tĩnh này không phải là nhỏ, diện đả kích tương đối lớn, những nghệ sĩ dưới cờ công ty ghi âm trứ danh như Cổn Thạch, Kinh Văn, Thiên Trung, Chính Đại, Hoa Nạp lần lượt ký kết hiệp nước. Có điều thị trường âm nhạc nội địa cơ bản bị Hoa Nạp lũng đoạn, mà tài nguyên độc nhất vô nhị của Triệu Hạo chính là trước kia y làm phó giám đốc của Hoa Nạp, có mối quan hệ rộng khắp.
Bởi thế mà từ Lương Vịnh Kỳ, Cổ Cự Cơ, Tiểu thiên hậu Tôn Yến Tư, Trịnh Tú Văn tọa trấn Hong Kong cho tới ca sĩ nam số một nội địa Tôn Nam và ca sĩ nữ sỗ một Na Anh, cùng với rất nhiều ca sĩ có tiềm năng còn đang vật lột trong các trường thanh nhạc đều bị hắn vơ vét vào túi.
Những người biết chuyện này đều nói hắn điên rồi, mơ mộng hão huyền muốn lập nên cái gì mà đế quốc âm nhạc số, chỉ đem mình đẩy vào hố lửa thì có.
Kỹ thuật mới là cái gì? Bởi vì khái niệm này quá rộng, lại chẳng bao giờ hết thời, thế nên mới có nhiều kẻ dùng cách nói lập lờ này đi lừa đảo người khác, toàn là thứ tiền đồ chưa rõ ràng, người tỉnh táo chẳng ai đụng chạm vào. Cho dù là bán với giá rau, nhưng mua rau với số lượng lớn như vậy cũng phải đốt cực kỳ nhiều tiền.
Có người tốt bụng nhắc Triệu Hạo:" Đây không phải là sự nghiệp, tôi biết cậu có tâm huyết với nghề này, nhưng cần tỉnh táo mới được."
Nhưng Triệu Hạo vẫn làm theo ý mình.
Triệu Hạo liên hệ với Tô Xán một mặt là tiêu hết tiền rồi, muốn Tô Xán đầu tư thêm triệu nữa, cái giá là Thượng Mạch sẽ hi sinh thêm % cổ phần, nhưng quyền chống chế cổ phần vẫn nằm trong tay Triệu Hạo.
Triệu Hạo đã đánh tới say máu rồi, nhắm được mấy ca sĩ, nhưng tài chính không đủ đành tạm thời rút lui, về tìm Tô Xán, thề không thành công không thôi. Đồng thời cũng tìm được phía SP, đối phương là công ty khoa kỹ Thông Tấn, đã hẹn đàm phán với người phụ trách, Tô Xán hiển nhiên cần góp mặt.
Địa điểm là tầng khách sạn Khải Duyệt Kim Mậu, hôm Tô Xán và Đường Vũ từ Mỹ về được Hà Quách Khả mở tiệc tẩy trần ở đây, Tô Xán vừa mới từ trong xe ra, Triệu Hạo đã nói:
- Đối phương là mỹ nữ, tôi coi như kinh nghiệm vô số, tuy không phải là người giới giải trí, nhưng khí chất hơn bất kỳ ai trong giới, không phải minh tinh mà chẳng thua gì minh tinh. Quan trọng nhất là bối cảnh lớn, nữ nhân như vậy nếu mà ôm về nhà được, cơ bản nửa cuối đười vinh hoa rồi, tôi chẳng mệt sống mệt chết như vậy.
Tô Xán biết Triệu Hạo nói thế thôi, hắn là người có tham vọng lớn trong sự nghiệp, hắn được coi là người giới giải trí, ăn nói khoa trương, lời hắn nói chỉ có một phần ba có giá trị, Tô Xán chắt lọc ít thông tin, nữ nhân này rất kiêu ngạo, rất lợi hại, rất điêu ngoa.
Thượng Mạch thuộc về nhà cung cấp nội dung, còn đối phương là bên giá trị phục vụ, còn công ty như Chinatelecom hay China Unicom thì là phía vận hành, ba phía dựa vào nhau tồn tại. Nhưng bây giờ âm nhạc số còn chưa phát triển, phía Tô Xán không có nhiều ưu thế đàm phán với đối phương.
Cửa phòng bao mở ra, Triệu Hạo đi tới giới thiệu:
- Đây là chủ tịch Tô Xán nhà đầu tư của Thượng Mạch. Người đã tới đủ, hai bên chúng ta có thể tiến hành thương thảo sâu hơn.
Nữ nhân đàm phán với đoàn người Tô Xán đang đứng khoanh tay trước ngực xoay lưng với phía bọn họ, tòan thân váy liền đen, giày cao gót đen, mái tóc dài đen nhánh, nhìn nghiêng mặt sống mũi cao, đeo kính gọng đen, toát ra vẻ thông tuệ, khí thế mười phần,
Đợi khi cô gái này quay lại, tức thì ngẩn người, Tô Xán cũng thế, Triệu Hạo nghi hoặc hỏi:
- Hai người... Quen nhau?
Tô Xán và Tống Chân nhìn nhau hơn mười giây, khóe môi Tống Chân nhếch lên trước, tiếp đó cả hai đều không nhịn được cười lớn.
Nụ cười là thứ rất tốt, một mặt nó có thể giúp nhân loại che giấu ý đồ sâu trong nội tâm, mặt khác nó truyền đạt một tín hiệu hòa bình.
Có diễn viên kỳ cựu từng nói rằng, học cười còn khó hơn học khóc nhiều.
Tô Xán trước khi tiến vào căn phòng hội nghị này, đi qua phục vụ mặc áo ghile đen sơ mi trắng, cùng với vị khách ăn mặc sang trọng nhàn nhã ngồi ở ghế sô pha, đã tĩnh gặp mặt đối phương phải dùng nụ cười vô hại thế nào, tránh nặng tìm nhẹ đi vào vấn đề ra sao, tìm chỗ đột phá thế nào, cũng như làm sao lợi dụng ưu thế tuổi tác của mình...
Nhìn Tô Xán làm chuyện gì cũng ung dung nhàn nhã nhưng xử lý mỗi sự việc, đều trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cân nhắc nhiều lần.
Đầu óc Tô Xán, gần như không lúc nào ngừng suy nghĩ hết.
Vì mỗi việc y đều coi trọng.
Triệu Hạo lấy được rất nhiều bản quyền kỹ thuật mới, nhưng vấn đề là nghiệp vụ nhạc chuông mới nổi, còn chưa có quy phạm, mạnh ai nấy làm ai. Hơn nữa di động giảm giá, phù hợp hơn với nhiều người tiêu dùng, thế nên bây giờ người ta chú trọng bán máy hơn, kiểu dáng, chức năng, chưa chú trọng nhiều tới dịch vụ, vẫn còn đang hỗn loạn.
Thế nên so với SP (Service provider?) như Khoa kỹ Tấn Thông mà nói, CP (Customer profitability?) như Triệu Hạo nhiều như lông trâu, các công ty CP trong cuộc hợp tác thế này luôn ở thế yếu.
Cho dù là những công ty ghi âm hàng đầu thế giới cũng bị xâm phạm bản quyền cấm mãi không hết, đau đầu vô cùng.
Còn nhà cung cấp dịch vụ giữa nhà vận hanh và nhà cung cấp nội dung gần như hoàn toàn lũng đoạn thị trường, bóp cổ công ty ghi âm, công ty ghi âm muốn dùng âm nhạc số kiếm lợi, phải thông qua SP, nên SP sẽ quyết định công ty ghi âm sống sướng hay khổ.
Bởi vậy trong toàn bộ chuỗi sản nghiệp âm nhạc điện thoại di động, công ty ghi âm nằm cuối chuỗi thức ăn, thường chỉ được chia đồ thừa của SP và nhà vận hành ăn thừa.
Tô Xán và Triệu Hạo thảo luận vấn đề phương diện này, muốn hùng bá bản đồ này, thứ nhất là phải được giấy phép SP trong nước, thứ hai là phải đầu tư lượng lớn tiền mạng kết nối toàn quốc, hai điều kiện này khảo nghiệm nền tảng nội ngoại công cùng quan hệ với nhà vận hành.
Đây là chuyện tiêu hao rất nhiều tinh lực.
Với thực lực của Thượng Mạch mà nói nếu tập trung tinh lực vào mảng này coi như khỏi làm chuyện gì khác nữa, không hoàn thành nổi việc ký bản quyền với nghệ sĩ, khả năng kiệt sức ngã gục trên đường đi, nên hiện giờ phải hợp tác với phía SP.
Mà Tấn Thông là SP chủ lực trong ngành, nhà đầu tư đứng phía sau họ có Thực nghiệp Trường Giang, Tập đoàn Sâm Xuyên, tất nhiên mắt cao hơn trán.
Triệu Hạo phải vận dụng không ít mối quan hệ mới tiếp xúc được với Lưu Lập an bài cuộc hội kiến này.
Cuộc hội kiến này sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới bản đồ phát triển, không gian lợi nhuận tương lai, những bản quyền kỹ thuật mới nếu phải buông ra kiếm tiền lưu động, sẽ dần bị người ta bóc lột sạch, bản thân chẳng còn lại bao nhiêu.
Tô Xán đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc thương lượng khốc liệt, không có chút chuẩn bị nào đối diện với Tống Chân.
Lưu Lập của khoa kỹ Tấn Thông mang chủ nghĩa quan liêu vốn đang nhíu mày thầm nghĩ đối phương vô lễ không hiểu chuyện, vào phòng lại không chào hỏi mình, đứng ngây ra đó.
Đối tượng mà đối phương nhìn làm hắn kinh hãi.
Gia tộc Tống Chân hi vọng cô thử nghiệm tiếp nhận mảng khoa kỹ Tấn Thông để dần làm quen với chuyện kinh doanh trong nước, người xung quanh liên tục kéo tới xun xoe. Mặc dù những người tự nhận có tư cách chinh phục cô gái này trước tiên đều khiêm nhường nhẫn nại đợi đánh một đòn thành công. Có điều loại người ôm hi vọng hôm nào đó đột nhiên được Tống Chân ghé mắt quan tâm cũng không phải ít.
Kết quả một thằng nhãi con vốn đáng lẽ chỉ có thể xuất hiện trong trường học lại đứng trước mặt, khiến Tống Chân nở nụ cười thoải mái chưa bao giờ thể hiện ra ở công ty, nhưng mặt hắn lại thêm âm u.