Đàm phán với Tấn Thông cơ bản đã được xác định, chỉ còn một số chi tiết nhỏ nữa cần phòng pháp luật và thành viên ban quản trị nghiên cứu điều chỉnh, nhưng đại khái sẽ không làm ảnh hưởng tới buổi lễ ký hợp đồng vào ba ngày sau. Chủ yếu điều chỉnh là một số bài hát không phải của nghệ sĩ nổi tiếng lắm, có điều tính chỉnh thế lợi nhuận trong chuỗi thì chúng ta được %, Tấn Thông được % còn % đã là giá của nhà vận hành đưa ra.
Cuộc đàm phán đã kết thúc, Triệu Hạo lái xe chở Tô Xán quay về trường, trên xe giọng Triệu Hạo còn chưa cam tâm:
- Chúng ta sở hữu bản quyền, nhưng quan hệ không đủ lớn, phía Tấn Thông dứng khoát hưởng phần lớn, chúng ta lại không thể đắc tội với họ, thật là bực.
- Như vậy là tốt hơn dự tính của tôi rồi đấy, giới hạn tối đa của tôi là nhường ra % cơ, đoàn đội của anh làm việc rất hiệu quả.
Tô Xán ngồi ở ghế phụ lái khích lệ:
- Một số SP còn quá đáng hơn, ăn tận tới %, đúng là ăn cướp công sức của người ta.
- Đó cũng là nhờ chủ tịch Tô, nếu không hôm nay chúng ta cũng bị trắng trợn cướp mất công sức như nhiều CP khác thôi.
Triệu Hạo quay đầu sang cười rất gian:
- Liên quan gì tới tôi?
Tô Xán đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trông người qua đường không ngừng lùi lại phía sau:
- Cũng nhờ cậu có quan hệ với cô Tống Chân đó, thằng còn rùa Lưu Lập kia phải nhìn chúng ta với con mắt khác, với lại bao nhiêu trò ma trong nghề này tôi hiểu quá rõ rồi, dễ gì chơi được tôi, nên hắn mới không ép nổi tôi. Mỗi điều không gian lợi nhuận phải hi sinh một chút, trong lòng không thoải mái.
Triệu Hạo háy mắt:
- Cậu đi vào nhà vệ sinh lâu như thế, tới bạn người ta tìm cũng không thấy, Tống Chân lại không quay về tham gia đàm phán, vẻ mặt cậu lại không tự nhiên. Cậu dám nói hai người không có chuyện gì ở nhà vệ sinh sao?
- Không tự nhiên thế nào?
Tô Xán ngạc nhiên, điểm này y không chú ý, lúc đó sau khi Tống Chân giành đường đi trước mình, Tô Xán còn đứng đợi một lúc trong nhà vệ sinh, tránh hai người về cùng lúc, không ngờ quay lại không thấy Tống Chân đâu:
- Tại cậu không biết rồi, lúc hai người ra ngoài đi vệ sinh, tên Lưu Lập đó cứ nói mấy câu lại nhìn về phía cửa, tôi cảm giác nếu hai người mà không trở về, có khi hắn không nhịn được phá cửa đi tìm. Về sau cậu quay lại, vẻ mặt rõ ràng không giống như lúc đi, rồi hắn nhận được điện thoại, đoán chừng là của Tống Chân căn dặn, hắn nhìn cậu trắng bệch mặt. Thằng đó vênh lắm, mấy hôm trước tôi mời hắn đi chơi golf, tốn cả ngày trời nịnh nọt hắn mới chịu đàm phán, hôm nay nhìn mặt hắn như thế, thật hả.
Triệu Hạo trông như sắp chảy nước dãi tới nơi:
- Chủ tịch Tô, cậu tiết lộ chút đi, có phải cậu ăn được cô đại tiểu thư của tập đoàn Sâm Xuyên rồi không?
Tô Xán vỡ lẽ, chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh với Tống Chân tất nhiên làm y bị nhiễu loạn tâm cảnh, lúc đó bình thường được mới là lạ, mà bây giờ thân phận y đã khác trước rồi, người xung quanh luôn luôn quan sát từng thần thái, từng cử chỉ của y, tìm kiếm sơ hở và nhược điểm, tầng cấp của người này cũng dần tăng lên, ánh mắt cũng rất sắc bén.
Y đã bắt đầu bị người ta chú ý phân tích, khi y tìm kiếm đột phá thì người khác cũng tìm điểm yếu của y để lợi dụng.
Tô Xán cười khổ:
- Không lạc quan như anh nghĩ đâu, cô ấy không hủy buổi thương thảo ngày hôm nay đã làm tôi bất ngờ rồi.
Triệu Hạo quả nhiên phát huy trí tưởng tượng siêu phàm trong nghề, gật gù ra vẻ hiểu đời:
- Chủ tịch Tô, mặc dù lựa chọn nhà vệ sinh có rất có tính kích thích, nhưng mà với một số cô gái bảo thủ thì quá cấp tiến rồi, vả lại tuy nhà vệ sinh khách sạn sao rất sạch, nhưng nhà vệ sinh thì vẫn là vệ sinh, chướng ngại tâm lý khó vượt qua lắm... Không sao, cô ấy hôm nay không hủy buổi thương thảo này chứng tỏ chỉ là không quen địa điểm, chứ không phản cảm, vậy nên cơ hội của cậu còn rất lớn, tôi kiến nghị để xóa bỏ ấn tượng không hay lần sau chỉ cần đổi khách sạn sang trọng...
Tô Xán lờ đi, coi như tên này đang đánh rắm, người trong giới giải trí luốn có cái tính thối này.
Triệu Hạo chú ý quan sát Tô Xán, từ lời y nói trước đó phân tích tầm nghiêm trọng của sự việc, thấy Tô Xán không muốn nói, hắn cũng không dám góp ý nữa, thở dài:
- Vậy chúng ta phải đẩy mạnh tiến trình một chút, hiện giờ tuy khả năng ký được hợp đồng tương đối có lợi, nhưng luôn có cảm giác ở dưới người ta một bậc. Rõ ràng chúng ta nắm bản quyền, chúng ta ký kết với ca sĩ, chúng ta chế tác nhạc, làm phần lớn mà lại hưởng phần nhỏ. Bực hơn nữa, bên đấy lại còn có thể trở mặt bóp cổ chúng ta bất kỳ lúc nào.
- Biết sao, nghành công nghiệp ghi âm đã là anh hùng xế bóng rồi, âm nhạc trong nước sắp chết đi, chỉ có kỹ thuật mới mới có khả năng vực dậy nó, tôi hi vọng có thể mở ra hướng đi mới cho con thuyền sắp đám này.
Trên đường trở Tô Xán về trường, Triệu Hạo vừa lái xe vừa cảm khái nói, Tô Xán không nhớ mình nghe hắn than vãn những lời tương tự bao lần rồi, điều này chứng tỏ tên này cực kỳ say mê với nghề.
- Chính tinh thần này của anh thuyết phúc tôi đấy, đôi khi chúng ta làm những việc không được người khác thừa nhận, thậm chí trong mắt nhiều người tự cho rằng mình có kinh nghiệm phong phú thì đó chỉ là trò cười. Nhưng trong hoàn cảnh đó, đừng dao động, đừng nghi hoặc, cứ nhìn thẳng về phía trước mà tiến tới.
Nếu như Bill Gate không bỏ học thì lấy đâu ra một Microsoft như bây giờ, nếu Bill Hewlett và Dave Packard không kiên trì sáng lập ra HP trong cái nhà kho chật hẹp, nếu như Mark Zuckerberg không nghĩ dùng mạng xã hội mở bản đồ chiến lược, như vậy thế giới trong con mắt người bình thường đã hoàn toàn khác bây giờ.
Trong những người Tô Xán quen biết, ít nhất Triệu Hạo ở trước mắt là người có nhãn quang như thế.
……………..
Đại học Thượng Hải có rất nhiều chuyên gia giáo sư vừa nghiên cứu học thuật lại có kết hợp lợi ích với chính phủ, mỗi một báo cáo mang tính học thuật ở nơi này khả năng ảnh hưởng tới hướng đi chính sách của chính phủ. Mà những giáo sư xuất thân danh môn đại phái mỗi khi lên lớp giảng bài không quên nhắc nhở sinh viên ngồi dưới phải quý trọng kiến thức, tránh xa chuyện cúp tiết trốn học.
Có điều câu khẩu hiệu này cũng vô nghĩa như nói sinh viên tránh xa AV, quý trọng sức khỏe vậy.
Minh chứng rõ ràng là những giảng viên đức cao vọng trọng đó hô khẩu hiệu không biết bao nhiêu năm, sinh viên vẫn là sinh viên, đến cả Đường Vũ khả năng cũng đã xem AV nữa là, dù Tô Xán hỏi nhiều lần, Đường Vũ luôn nói là không, nghĩ tới Đường Vũ nhìn nam nhân khác làm chuyện đó, Tô Xán thấy bực dọc, y cũng không hiểu tính mình trở nên như vậy từ bao giờ, có phần hơi nhỏ nhen, nhưng y không che giấu mà tỏ vẻ ra ngoài cho Đường Vũ thấy.
Tất nhiên chỉ hơi hơi thôi, Tô Xán không tới mức cấm cản Đường Vũ cái gì, mà có cấm cũng không được, tính cách Đường Vũ thì y quá rõ rồi.
Đường Vũ cá tính cứng đầu, Tô Xán cũng ương ngạnh đặc biệt không kém, va chạm giận dỗi nhau là tránh khỏi, vậy làm sao để điều tiết? Chính là thông qua việc “trả thù” nhau, giống như lần trước Đường Vũ bắt Tô Xán chọn quần áo suốt hai tiếng, lúc trở về y cũng trái ôm phải ấp để Nguyễn Tư Âu và Đồng Đồng mỗi người ôm một bên tay, chọc tức nha đầu đó.
Cho tới giờ cách thức này rất hiệu quả, tốt hơn nhiều giữ khó chịu trong lòng, đến lúc nó dồn nén quá mức như quả bóng thổi căng mà nổ tung.
Vì thế tình cảm hai bên càng lúc càng hài hòa, sự nghiệp và học tập cũng tiến triển tốt.