“Công trình Quảng Nam bên kia ngay từ đầu tuy rằng trong triều đình có trở ngại, nhưng may mắn đại bộ phận quan viên đều ủng hộ quyết định của Hoàng thượng, hơn nữa tương quan tối trọng yếu đều có công bộ cùng hộ bộ giám sát, cho nên tiến hành tương đối thuận lợi.”
Dạ Vị Ương cuối đầu nhìn thư khẩn trong tay, đem nó đưa cho Lưu Bá Hề ngồi bên cạnh.
“Chính là bắt đầu từ nửa tháng trước, vùng Quảng Nam có người tung tin đồn nhảm, nói công trình chúng ta thi công sẽ chọc giận hà bá, năm sau chẳng những không làm tình hình thiên tai giảm bớt, còn dẫn đến hà bá phẫn nộ phát đại thủy đem cả Quảng Nam nhấn chìm.” Dạ Vị Ương có chút bất đắc dĩ nói.
Ở thế kỷ hai mươi mốt áp dụng khoa học kỹ thuật tiên tiến trên thế giới còn không ít người dễ dàng bị mê hoặc, huống chi là nơi thông tấn không phát triển này, thời buổi khoa học kỹ thuật lại lạc hậu.
Dạ Vị Ương còn nhớ rõ thời điểm thịnh truyền ngày tháng năm là ngày tận thế, bọn họ đương nhiên không đặt ở trong lòng, nhưng cũng có không ít người bị lời đồn mê hoặc đến nản lòng thoái chí, ngươi muốn nói là tâm tình uể oải ảnh hưởng học tập công việc thì miễn đi, chung quy sau cái gọi là tận thế kia, tất cả đều được bổ sung trở lại.
Mà những người đó giống như bị trúng độc, hoặc bán hết gia sản tùy ý tiêu xài, hoặc nổi điên nghĩ tận thế sắp tới trước giết vài người thị uy.
Kết quả ngày tận thế thái dương vẫn mọc như lẽ thường, còn những người mù quáng cả tin lời đồn cũng tự cấp cho mình một cái tận thế.
Tuy rằng không biết lời đồn ở Quảng Nam là vô tình hay cố ý, chung quy vẫn ảnh hưởng đến tiến độ công trình.
Một số thôn dân sợ hà bá trả thù không chịu làm việc, này cũng thôi đi, mới đây thậm chí có người khởi xướng kháng nghị ảnh hưởng đến công trình thi công.
Việc này vừa lớn vừa nhỏ, Dạ Vị Ương cũng không thể tiếp tục ngồi chờ chết, nhìn tình thế đang theo chiều hướng đi xuống chẳng thể khống chế.
“Ta biết ngươi lo lắng chuyện tu kiến đập nước ở Quảng Nam, chính là ngươi hiện tại khác trong quá khứ, không bị người phát hiện đã không tồi, để người khác thấy bộ dáng ngươi bây giờ, đám người nguyên bản nghi thần nghi quỷ còn không đem ngươi biến thành yêu quái hại người sao?” Lưu Bá Hề thật sự lo lắng Dạ Vị Ương đi Quảng Nam.
Hắn vừa mới tìm được nam nhân này trở về, hận không thể đem Dạ Vị Ương cấp phủng trong lòng bàn tay, làm sao yên tâm để Dạ Vị Ương đi đến Quảng Nam thế cục bất ổn.
Lo lắng của Lưu Bá Hề, Dạ Vị Ương đã dự liệu trong lòng, hắn cũng không muốn bản thân rơi vào hiểm cảnh, không nghĩ khiến Lưu Bá Hề lo lắng cho mình, nhưng công trình ở Quảng Nam liên quan đến cuộc sống của trăm vạn dân chúng sau này, cũng liên quan đến tín nhiệm cùng uy tín của Hoàng thượng.
Nếu công trình ở Quảng Nam xảy ra vấn đề gì, không đơn giản chỉ là quốc khố không chịu nổi tổn thất, hẳn một khi thất bại, sau này rất khó có thể lấy lại tín nhiệm của Hoàng thượng và đại thần trong triều, cũng khó có thể tiếp tục thực hiện cải biến hắn muốn làm cho Thiên quốc.
“Trên chiến trường bất cứ lúc nào đều có thể chết, ngươi sẽ bởi vì sợ thụ thương sợ hy sinh mà không dám ra chiến tuyến sao? Tướng quân, ta biết ngươi chẳng sợ thụ thương cũng chẳng sợ lên chiến trường, ta cũng vậy.” Dạ Vị Ương giương môi mỉm cười, thần thái trong ánh mắt lấp lánh quá mức rực rỡ.
Khí phách vang vang trong lời nói, Dạ Vị Ương như đã hạ quyết tâm: “Ta muốn đi Quảng Nam, đó là trách nhiệm của ta.”
Cho dù là Lưu Bá Hề cũng khó có thể ngăn cản được hành động của Dạ Vị Ương.
Sự tình cấp bách, Dạ Vị Ương không đợi được đến lúc chính mình biến ra chín cái đuôi, lúc này không đơn giản Quảng Nam có nhân tố không xác định, mà phía bắc Thiên quốc cũng có một đám cường đạo tùy ý nhiễu dân.
Bất luận là Dạ Vị Ương hay Lưu Bá Hề đều có chuyện cần lập tức xử lý, về phần mọc đuôi đành phải tạm thời buông tha.
Nhưng vì an toàn, Lưu Bá Hề vẫn để Thường Thiếu Điển đi theo bên cạnh Dạ Vị Ương, thứ nhất là sợ thân thể Dạ Vị Ương đột nhiên biến hóa, thứ hai Thường Thiếu Điển trước đó cũng đã biết bộ dáng hiện giờ của Dạ Vị Ương, đồng thời che giấu bí mật cùng mỗi ngày thay Dạ Vị Ương tiến hành cải trang ăn mặc.
Mà tại phương diện an toàn, Chước Hoa vẫn là lựa chọn hàng đầu, bất quá được phen giáo huấn trước, lần này trừ bỏ Chước Hoa còn có bốn ảnh vệ khác âm thầm bảo hộ bên người Dạ Vị Ương, loại thanh thế này so với hoàng đế xuất hành chẳng hề thua kém.
Dạ Vị Ương về sau theo trong miệng Thường Thiếu Điển biết được, bởi vì bảo hộ hắn bất lực, Chước Hoa cùng Từ Thương Hải tự mình chịu phạt.
Kỳ thật vốn không liên quan tới Từ Thương Hải, chính là sợ Hoàng thượng đem Chước Hoa phạt tử, Từ Thương Hải tự mình thỉnh Hoàng thượng trách phạt ngang nhau.
Sở dĩ nói lên việc này, Thường Thiếu Điển cũng không nghĩ Từ Thương Hải đối với Chước Hoa có tâm ý khác.
“Từ Thương Hải đúng là rất quan tâm đồ đệ a.” Dạ Vị Ương ngược lại cũng không nghĩ nhiều.
Thường Thiếu Điển liên tục lắc đầu, đem sự tình Chước Hoa và Từ Thương Hải nói cho Dạ Vị Ương, Chước Hoa vốn là con của tội thần bị hoàng đế tịch thu tài sản xử trảm. Mà lúc ấy phụng mệnh trảm sát cả nhà tội thần là Từ Thương Hải, Chước Hoa lúc ấy còn nhỏ nên tránh được một kiếp, trong cung có người thấy Chước Hoa bộ dáng xinh đẹp muốn thu làm luyến đồng, sau đó là Từ Thương Hải đem Chước Hoa đoạt về, nói tiểu tử này cốt cách không tồi thích hợp luyện võ.
Chước Hoa tuy rằng tránh được một kiếp, nhưng bị Từ Thương Hải huấn luyện nghiêm khắc, suốt thời gian mười năm đều bị nhốt tại tháp lâu, Chước Hoa hiện giờ tuy là thủ lĩnh thuộc hạ của Từ Thương Hải, nhưng trong cung chỉ cần là người có chút qua lại với bọn họ, sẽ biết quan hệ giữa Chước Hoa và Từ Thương Hải từ trước đến nay chưa bao giờ hòa hảo.
“Nguyên lai Từ Thương Hải và Chước Hoa còn có một đoạn quá khứ phức tạp như vậy.” Dạ Vị Ương thật sự có điểm không rõ, “Chước Hoa kia vì sao không ly khai Từ Thương Hải, ly khai hoàng cung?”
“Có thể hắn không có biện pháp ly khai.” Thời điểm nói lời này Thường Thiếu Điển cũng hơi phân vân, kỳ thật lấy năng lực của Chước Hoa, nếu muốn ly khai hoàng cung đến quốc gia khác ẩn cư, cũng không có ai tìm được hắn.
Nhắc đến Chước Hoa, Dạ Vị Ương vẫn là rất cao hứng nhìn thấy lão thục nhân, dù sao muốn làm thiếp thân bảo hộ, Chước Hoa đương nhiên sẽ nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Dạ Vị Ương.
Đủ loại khiếp sợ khó hiểu cùng hoang mang trong đó không cần phải nhiều lời, dù sao cũng là người quen từng sờ cào chạy đánh, Chước Hoa sau khi khiếp sợ đi qua cuối cùng cũng tiếp nhận chuyện này, chính là phun một câu: “Nguyên lai ngươi thật sự là hồ ly tinh.” Đương nhiên tránh không được Dạ Vị Ương ban cho vài cái quất đuôi.
Mọi người sau khi chuẩn bị liền hướng Quảng Nam lần thứ hai xuất phát.
Vì để che giấu bộ dáng nửa thú hiện tại, Dạ Vị Ương bó tóc dài màu đen, đem đôi thú nhĩ giấu vào trong tóc sau đó đội mạo tử lên, ngoài ra cái đuôi cũng hảo lộng, có thể giấu dưới trường bào, bình thường xuất môn mặc nhiều áo choàng một chút.
Tuy rằng không dễ chịu, Dạ Vị Ương cũng chỉ có thể nhẫn nại.
…
…
…
Một mình ngồi trong xe ngựa, Dạ Vị Ương nhìn cửa thành Thiên kinh dần dần đi xa.
Vừa mới trở về chưa đến một tháng, lại phải bắt đầu cuộc sống bôn ba, rời bỏ cuộc sống đạm nhiên an an tĩnh tĩnh, ra ngoài một phen rèn luyện thiên địa sự nghiệp nhưng cũng làm cho người tâm tình kích động.
Còn nhớ rõ trước kia hắn ly khai kinh thành đến Quảng Nam vài ngày, luôn hết sức tưởng niệm lồng ngực ấm áp của Đại tướng quân. �
Con người chính là như vậy, khi đã cảm nhận được sự ấm áp của hai người liền khó có thể trở lại cuộc sống cô độc trước đây.
Cũng chẳng biết có phải vì đã trải qua quá nhiều đông xuân hay không, lúc này đây ly khai kinh thành rời khỏi Lưu Bá Hề, Dạ Vị Ương phát hiện chính mình trở nên kiên cường không ít, cho dù sẽ có tưởng niệm lo lắng nhưng cũng không còn giống như trước, khiến người khó chịu đựng như vậy.
Dạ Vị Ương ở trong xe ngựa nằm xuống, có đôi khi ngẫm lại, mặc kệ hắn nguyên bản có phải hồ ly hay không, đột nhiên biến thành bộ dáng thế này, người bình thường đại khái sẽ thất kinh khó tiếp nhận.
Hắn sở dĩ có thể lạc quan mà đối mặt với biến hóa xảy ra bất ngờ như vậy, nguyên nhân lớn chính là thái độ của những người bên cạnh, bất luận là câu kia của Lưu Bá Hề: “Mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì cũng đều là Dạ Vị Ương của ta, là ái nhân của ta.” Hay sự bình thản của sư phó bọn họ, hoặc là Tịch Thiên Thương mang theo đùa vui trêu tức, dĩ nhiên, không thể thiếu Bắc Thần Diêu Quang, dù sao người kia cũng là người nhận ra hắn nửa người nửa yêu sớm nhất.
Ở một mức độ nào đó, cũng ảnh hưởng đến tâm lý Dạ Vị Ương đối với chuyện mình biến thành hồ ly, người ngoài đã dễ dàng tiếp nhận, chẳng thèm quan tâm, bản thân Dạ Vị Ương cũng sẽ không đặc biệt để trong lòng.
Nếu người bên cạnh Dạ Vị Ương vô pháp tiếp nhận coi trọng thay đổi của hắn, chẳng những không tiếp nhận còn dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, thậm chí bài xích, chỉ sợ hắn hiện tại không có tiêu dao thoải mái như vậy.
Đang nghĩ đến điểm dừng chân kế tiếp ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức hảo sau đó phân tích sự tình Quảng Nam, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Dạ Vị Ương nghi hoặc ngồi dậy, chẳng lẽ gặp người nào?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì cửa xe nhất thời bị người đẩy ra. Một người vốn không nên ở đây lúc này lại xuất hiện trong tầm mắt Dạ Vị Ương.
“Hoàng thượng?!” Dạ Vị Ương mở to hai mắt nhìn, người tới cư nhiên là Tịch Thiên Thương, nhưng Tịch Thiên Thương không phải nên ở trong cung sao? Như thế nào lại chạy đến đây?
Tịch Thiên Thương hướng Dạ Vị Ương nheo mắt cười, thân thủ linh hoạt chui vào xe ngựa, trở tay đem cửa xe đóng lại, than thở: “Đầu xuân năm nay đúng là lạnh, một đường kỵ mã tới đây vẫn là bắt kịp, Tiểu Ương Tử, mau tới đây sưởi ấm cho trẫm.”
Không nói hai lời, Tịch Thiên Thương liền tiến đến ôm lấy Dạ Vị Ương đang cực kỳ kinh ngạc, giống như ôm lấy túi chườm nóng phát ra tiếng thở dài, vô cùng thỏa mãn.
Hết chương thứ hai mươi bảy