A Phúc từ trong phòng nhị phu nhân chạy ra, nước mắt ào ào rơi xuống. Nha hoàn xung quanh nhìn nàng như vậy, trong lòng có biết cũng làm bộ như không thấy, người không biết thì dùng ánh mắt tò mò đánh giá. A Phúc biết dáng vẻ hiện giờ của mình không nên để cho người ngoài nhìn thấy, nhưng dưới chân như tự có ý thức muốn chạy tới vườn sau ở phía đông. Vườn sau của Hầu phủ ở gần tường phía đông cùng nơi với một mảnh rừng đào nhỏ, nơi đó rất ít người đến.
Cố gắng che miệng đè nén ủy khuất lảo đảo chạy ra ngoài, rốt cục cũng đến chỗ không người, A Phúc không ngại bẩn, đặt mông ngồi dưới một gốc đào ôm mặt lên tiếng khóc.
A Phúc từ nhỏ cha mẹ đã mất, đại tẩu nuôi nàng đến năm bảy tuổi rồi đưa đến Hầu phủ làm nô tỳ. Vạn hạnh, Hầu phủ tôn nghiêm xưa nay đều đối đãi với người hầu rất thoải mái, A Phúc tuy rằng trời sinh tính cách đơn thuần không biết a dua nịnh hót, nhưng từ nhỏ đã có một đôi tay khéo léo, nên được an bài đi theo Lâm ma ma học làm thêm một ít đồ may vá. Lâm ma ma lớn tuổi nhưng lại không có con gái, thấy A Phúc hiền hậu thành thật đối với mình rất kính trọng, dần dần cũng coi nàng như con gái ruột thịt mà đối đãi. Cứ như vậy, A Phúc ở trong phủ này đã tám năm đều suông xẻ.
Năm nay A Phúc đã mười lăm tuổi, tính ra cũng đã đến tuổi nên lập gia đình, nhưng A Phúc mỗi ngày một lòng một dạ ở phòng thêu làm việc may vá, ở trong phủ cũng ít qua lại với các vị phu nhân của quản gia, đến bây giờ cũng không ai vì A Phúc mà an bài việc hôn nhân. Lâm ma ma vẫn luôn nhắc tới chuyện này, muốn đến nói chuyện với phu nhân của quản gia, xem có thể cho A Phúc một cuộc hôn nhân tốt hay không. A Phúc lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng biết trong phủ cũng có người mười bảy mười tám tuổi rồi vẫn không có hôn phối, bản thân so với họ còn nhỏ hơn, hơn nữa chuyện hôn phối này không biết sẽ chỉ về ai, không bằng cứ như bây giờ mỗi ngày làm chút việc nữ công an nhàn thôi.
Nhớ tới chuyện này, A Phúc che mặt ‘Hu hu’ khóc, sớm biết như thế ban đầu nàng cũng sẽ không nghĩ như vậy, nếu lúc ấy sớm xin phu nhân quản gia tùy tiện gả mình cho người hầu nào đó, thì cũng sẽ không đến mức phải làm thiếp cho Nhị lão gia như bây giờ.
Nhị lão gia trong phủ tuy rằng cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng thường ngày hoang dâm vô độ, nhìn như người đã sáu bảy mươi tuổi, A Phúc tất nhiên là không thích. Tuy nói mình chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, nếu thực sự đi làm thiếp của Nhị lão gia cũng coi như một nửa chủ nhân, nhưng A Phúc có suy nghĩ của riêng mình, nàng không muốn làm thiếp.
Nàng tuy rằng tâm tư đơn thuần, nhưng những lời nói ngày thường của các tỷ muội xung quanh đều hiểu, vị Nhị lão gia này ngoại trừ có hơn mười tiểu thiếp ra, còn trêu chọc tới tất cả nha hoàn thân cận của Nhị phu nhân. Mà Nhị lão gia lại không biết cách quản lý gia đình, Nhị phu nhân tuy là chủ nhân nhưng tính tình yếu đuối, thế cho nên hiện nay trong viện của Nhị lão gia là một màn hỗn loạn, các thiếp thất nha hoàn lớn nhỏ tranh đấu gay gắt náo nhiệt. Một nơi nước đục như vậy, A Phúc cũng không muốn chuyển tới.
Nhưng việc đã rồi bây giờ còn có thể làm gì được, trong phủ tuy rằng người rất nhiều, nhưng A Phúc cũng chỉ biết vài tỷ muội cộng thêm Lâm ma ma thôi, từng đó làm sao có thể nói lại người ta?
A Phúc khóc nửa ngày rốt cục cũng dừng lại, ngây ngốc nhìn lá đào màu vàng rơi xuống, lại không khỏi nhớ tới tròng mắt mê đắm của Nhị lão gia khi nhìn mình, nó cũng là màu vàng, vì thế cả người nàng lại run rẩy.
A Phúc ngẫm lại tương lai của bản thân, quả thực là không hề có hy vọng, lập tức bi ai lại nổi lên, nức nở khóc.
Ai ngờ nàng đang khóc, thì nghe trên đầu xuất hiện một giọng nói không kiên nhẫn: "Ngươi đã khóc lâu như vậy, sao còn chưa ngừng chứ."
A Phúc sửng sốt, mở to hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu hướng lên trên xem xét.
Thân cây lắc lư vài cái, lá cây xanh vàng lẫn lộn ào ào rơi xuống, một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo vải thô nhảy xuống.
Thiếu niên nhìn qua cũng đã mười bảy mười tám tuổi, lúc này đang bất mãn nhìn A Phúc: "Nếu ngươi muốn khóc, thì đi nơi khác mà khóc, ta ở trên cây ngây người nửa ngày, nghe ngươi khóc cũng phiền lòng."
A Phúc cao thấp đánh giá thiếu niên này, cảm thấy hết sức quen mắt, sau rốt cục nghĩ ra: "Huynh là con trai của Thường quản sự?"
Trong phủ Hầu gia có một vị Tôn đại quản gia, phía dưới có sáu vị quản sự phân biệt phụ trách các hạng mục công việc, mà Thường quản sự là người chuyên phụ trách việc mua bán. Nghe nói Thường quản sự từ khi vợ mất vẫn chưa từng cưới vợ mới, nay tuổi đã lớn nhưng chỉ có một con trai. Người con trai này tên là Thường Hiên, từ nhỏ đi theo Tam thiếu gia làm thư đồng, nay đã mười bảy mười tám tuổi, còn chưa cưới vợ, vẫn ở bên Tam thiếu gia làm người hầu kiêm thị vệ.
Đối phương đúng là Thường Hiên, Thường Hiên nhướng mày nhìn A Phúc: "Ngươi biết ta? Ngươi là nha hoàn phòng nào?"
A Phúc dẩu môi dưới, lau lau nước mắt nhỏ giọng nói: "Ta đi theo Lâm ma ma."
Vì Thường Hiên mất mẹ từ nhỏ, những việc may vá ngày thường của hai cha con đều nhờ bên Lâm ma ma, cho nên hắn vừa nghe đã biết: "À, thì ra ngươi là tiểu nha hoàn ở phòng thêu." Phòng thêu, gọi là phòng thêu, nhưng ngoại trừ thêu thùa, vẫn ôm đồm tất cả việc vặt vãnh trong phủ Hầu gia.
A Phúc nhu thuận gật đầu: "Đúng vậy."
Thường Hiên khó hiểu hỏi: "Vậy ngươi chạy tới nơi này khóc lóc cái gì, Lâm ma ma đánh chửi ngươi sao?" Hắn vuốt cằm nghi hoặc: "Nhưng Lâm ma ma nhìn qua rất tốt, không giống loại người đó."
"Nhị phu nhân nói, Nhị lão gia nhìn trúng ta, muốn cho ta qua bên đó làm thiếp." A Phúc nhớ tới chuyện của bản thân, trong lòng ấm ức khó chịu, kỳ thật đang muốn tìm một người kể khổ. Lúc này Thường Hiên tuy rằng không quen, nhưng nếu đối phương đã hỏi nàng thì nàng cũng nói.
Thường Hiên vừa nghe thì rất kinh ngạc, cao thấp đánh giá A Phúc một phen, chỉ thấy A Phúc vóc dáng không cao, thân hình mượt mà, khuôn mặt còn trắng noãn mềm mại phiếm vẻ sáng bóng, tuy rằng không tính là đẹp, nhưng vừa thấy cũng là phấn nộn đáng yêu.
Thường Hiên thán phục nhìn A Phúc: "Ngươi là một tiểu nha hoàn nhỏ như vậy, có thể được ông ấy nhìn trúng, cũng coi như đó là phúc phần của ngươi rồi."
A Phúc nghe hắn nói vậy trong lòng càng thêm khó chịu, ủy khuất nhìn hắn: "Bị ông ấy nhìn trúng thì sao chứ, ông ấy có thể làm cha của ta đó, ta không muốn làm thiếp của ông ấy đâu."
Thường Hiên nghe nàng nói như vậy lại nhíu mày cười lạnh: "Tiểu nha hoàn này thật sự là không biết trời cao đất rộng, lời như vậy mà cũng dám nói. Nếu bị người khác nghe được, sợ là mạng nhỏ của ngươi sẽ không bảo vệ được đâu."
A Phúc nghe hắn nói như vậy, nhất thời trong lòng nảy sinh phòng bị, cẩn thận nhìn hắn nói: "Nếu huynh đi tố cáo ta cũng không sợ đâu, dù sao, nếu ta phải làm thiếp thì chết sống cũng không sợ, cùng lắm thì đâm đầu vào cây đào chết thôi."
Thường Hiên thấy đôi mắt nàng đã đầy nước mắt, nhưng vẫn nhịn không được nở nụ cười: "Tiểu nha hoàn thật có chí khí, nhưng ngươi có thể làm gì chứ, Nhị lão gia nếu đã nhìn trúng ngươi, vậy chuyện ngươi làm thiếp coi như đã định rồi."
A Phúc biết lời hắn là đúng, bản thân cũng không có cách nào phản bác, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, lại cúi đầu không nói gì.
Thường Hiên thấy nàng như vậy, trên mặt có chút không đành lòng, vội an ủi: "Kỳ thật làm thiếp cũng tốt lắm, vạn nhất tương lai ngươi có thể sinh một đứa con trai hay gái gì đó, coi như là đã leo lên cành cao rồi."
Nhưng hắn vừa nói xong A Phúc vẫn không đáp lại, chỉ cúi đầu, Thường Hiên tò mò, nhịn không được hạ thắt lưng nghiêng mặt nhìn nàng, lại thấy hai bên má nàng đã đầy nước mắt, từ đôi mắt trong suốt nước mắt ướt át chảy xuống, trông rất đáng thương.
Thường Hiên nhất thời có chút không biết nói gì, trầm mặc nửa ngày rốt cục thở dài: "Thật ra thì cũng có cách."
A Phúc vốn đã không còn hy vọng, nay nghe hắn nói, đôi mắt đầy nước lập tức sáng ngời, ngẩng đầu chờ mong nhìn hắn.
Thường Hiên bị ánh mắt chờ mong của nàng nhìn chằm chằm, nhất thời có áp lực, nói chuyện cũng có chút do dự: "Thật ra, thật ra cách này tuy rằng dùng được, nhưng cũng không nên làm."
A Phúc thấy hắn ấp a ấp úng, tiến lên phía trước, kéo góc áo của hắn, khẩn cầu: "Thường đại ca, A Phúc không muốn làm thiếp, nay nếu huynh có cách thì nói cho A Phúc đi, A Phúc nếu có thể tránh được một kiếp này, nhất định cảm kích huynh cả đời."
Thường Hiên bị nàng kéo góc áo như vậy, đành phải tiếp tục nói: "Nếu ngươi có ai thân thiết, chuyện kia, tốt nhất là quyết tâm thân thiết đi, các ngươi sớm tạo thành chuyện tốt. Lúc nào nhị phu nhân hỏi, các ngươi cứ sống chết nói là đã tự định chung thân từ lâu, đến lúc đó cho dù hai người đều bị trách phạt, nhưng ngươi sẽ không phải làm thiếp nữa."
Ban đầu đôi con ngươi trong suốt của A Phúc còn tỏa sáng, nhưng sau khi nghe xong ánh mắt lại ảm đạm, cúi đầu bất đắc dĩ nói: "Ta mỗi ngày đều vùi đầu vào áo quần vải vóc, làm sao có ai mà thân thiết." Mà cho dù có, người ta sao có thể vì mình mà đứng nơi đầu sóng ngọn gió làm ra chuyện như vậy.
Thường Hiên nhịn không được lắc đầu: "Đã như vậy, ngươi không còn cách nào nữa rồi."
A Phúc tuyệt vọng đặt mông ngồi trên mặt đất, thì thào nói: "Chẳng lẽ ta chỉ có đường chết sao..."
Thường Hiên khó xử gãi gãi đầu, tìm từ an ủi: "Ngươi đừng nóng vội, nếu thật sự không được thì trước tiên cứ sảng khoái đồng ý làm thiếp..." Hắn đang định nói tiếp, đã thấy A Phúc tuyệt vọng liếc mắt nhìn hắn, nhất thời hắn nuốt xuống mấy lời kế tiếp.
Lúc này gió thu thổi qua, kéo theo một loạt lá đào rơi xuống, Thường Hiên nhìn xung quanh, rốt cục thở dài nói: "Ta vốn ở trên cây đào lẩn trốn để tam thiếu gia ra ngoài. Nay ở trong này với ngươi nói chuyện nửa ngày, thiếu gia vẫn chưa về, ta cũng phải đi thôi, bằng không để Tô ma ma tìm thấy ta cũng bị phạt." Tô ma ma là ma ma chăm sóc tam thiếu gia, tam thiếu gia khi còn bé rất nghịch ngợm, nay vẫn luôn thích làm một ít chuyện xấu rồi không nhận tội, Tô ma ma xưa nay đối với tam thiếu gia quản rất chặt.
A Phúc ngốc lăng ngồi trên mặt đất nửa ngày, lúc này nghe được lời nói của Thường Hiên, đờ đẫn nhìn về phía Thường Hiên vừa nói, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời. ( cái này chính là mục tiêu đã định ^^)
Thường Hiên vẫn không hề hay biết, vỗ vỗ mạnh tro bụi lá rụng trên người, xoay người định rời đi.
A Phúc ngẩng đầu thấy Thường Hiên đang đi, trong lòng có chút do dự, việc này, làm hay không làm?
Đang do dự, chợt nghe một giọng nói già nua chói tai: "Thường Hiên, thì ra ngươi ở đây sao? Tam thiếu gia đâu?"
A Phúc trong lòng vui vẻ, lúc này đúng là thời cơ tốt, nếu bỏ qua, e là mình sẽ chỉ có thể làm thiếp cho nhị lão gia đáng tuổi cha mình thôi.
Vì thế giống như phúc chí tâm linh* nàng nhanh chóng cởi áo ngoài của mình, dứt khoát bước qua ôm lấy lưng Thường Hiên, khóc kêu lên: “Huynh không thể cứ như vậy mà bỏ đi được!"
(*) vận may đến làm người thông minh
Lúc này Tô ma ma mang theo hai tiểu nha hoàn vừa vặn đi qua bên này, thấy một màn như vậy nhịn không được ngây người.
Đã xảy ra chuyện gì?
A Phúc từ trong phòng nhị phu nhân chạy ra, nước mắt ào ào rơi xuống. Nha hoàn xung quanh nhìn nàng như vậy, trong lòng có biết cũng làm bộ như không thấy, người không biết thì dùng ánh mắt tò mò đánh giá. A Phúc biết dáng vẻ hiện giờ của mình không nên để cho người ngoài nhìn thấy, nhưng dưới chân như tự có ý thức muốn chạy tới vườn sau ở phía đông. Vườn sau của Hầu phủ ở gần tường phía đông cùng nơi với một mảnh rừng đào nhỏ, nơi đó rất ít người đến.
Cố gắng che miệng đè nén ủy khuất lảo đảo chạy ra ngoài, rốt cục cũng đến chỗ không người, A Phúc không ngại bẩn, đặt mông ngồi dưới một gốc đào ôm mặt lên tiếng khóc.
A Phúc từ nhỏ cha mẹ đã mất, đại tẩu nuôi nàng đến năm bảy tuổi rồi đưa đến Hầu phủ làm nô tỳ. Vạn hạnh, Hầu phủ tôn nghiêm xưa nay đều đối đãi với người hầu rất thoải mái, A Phúc tuy rằng trời sinh tính cách đơn thuần không biết a dua nịnh hót, nhưng từ nhỏ đã có một đôi tay khéo léo, nên được an bài đi theo Lâm ma ma học làm thêm một ít đồ may vá. Lâm ma ma lớn tuổi nhưng lại không có con gái, thấy A Phúc hiền hậu thành thật đối với mình rất kính trọng, dần dần cũng coi nàng như con gái ruột thịt mà đối đãi. Cứ như vậy, A Phúc ở trong phủ này đã tám năm đều suông xẻ.
Năm nay A Phúc đã mười lăm tuổi, tính ra cũng đã đến tuổi nên lập gia đình, nhưng A Phúc mỗi ngày một lòng một dạ ở phòng thêu làm việc may vá, ở trong phủ cũng ít qua lại với các vị phu nhân của quản gia, đến bây giờ cũng không ai vì A Phúc mà an bài việc hôn nhân. Lâm ma ma vẫn luôn nhắc tới chuyện này, muốn đến nói chuyện với phu nhân của quản gia, xem có thể cho A Phúc một cuộc hôn nhân tốt hay không. A Phúc lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng biết trong phủ cũng có người mười bảy mười tám tuổi rồi vẫn không có hôn phối, bản thân so với họ còn nhỏ hơn, hơn nữa chuyện hôn phối này không biết sẽ chỉ về ai, không bằng cứ như bây giờ mỗi ngày làm chút việc nữ công an nhàn thôi.
Nhớ tới chuyện này, A Phúc che mặt ‘Hu hu’ khóc, sớm biết như thế ban đầu nàng cũng sẽ không nghĩ như vậy, nếu lúc ấy sớm xin phu nhân quản gia tùy tiện gả mình cho người hầu nào đó, thì cũng sẽ không đến mức phải làm thiếp cho Nhị lão gia như bây giờ.
Nhị lão gia trong phủ tuy rằng cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng thường ngày hoang dâm vô độ, nhìn như người đã sáu bảy mươi tuổi, A Phúc tất nhiên là không thích. Tuy nói mình chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, nếu thực sự đi làm thiếp của Nhị lão gia cũng coi như một nửa chủ nhân, nhưng A Phúc có suy nghĩ của riêng mình, nàng không muốn làm thiếp.
Nàng tuy rằng tâm tư đơn thuần, nhưng những lời nói ngày thường của các tỷ muội xung quanh đều hiểu, vị Nhị lão gia này ngoại trừ có hơn mười tiểu thiếp ra, còn trêu chọc tới tất cả nha hoàn thân cận của Nhị phu nhân. Mà Nhị lão gia lại không biết cách quản lý gia đình, Nhị phu nhân tuy là chủ nhân nhưng tính tình yếu đuối, thế cho nên hiện nay trong viện của Nhị lão gia là một màn hỗn loạn, các thiếp thất nha hoàn lớn nhỏ tranh đấu gay gắt náo nhiệt. Một nơi nước đục như vậy, A Phúc cũng không muốn chuyển tới.
Nhưng việc đã rồi bây giờ còn có thể làm gì được, trong phủ tuy rằng người rất nhiều, nhưng A Phúc cũng chỉ biết vài tỷ muội cộng thêm Lâm ma ma thôi, từng đó làm sao có thể nói lại người ta?
A Phúc khóc nửa ngày rốt cục cũng dừng lại, ngây ngốc nhìn lá đào màu vàng rơi xuống, lại không khỏi nhớ tới tròng mắt mê đắm của Nhị lão gia khi nhìn mình, nó cũng là màu vàng, vì thế cả người nàng lại run rẩy.
A Phúc ngẫm lại tương lai của bản thân, quả thực là không hề có hy vọng, lập tức bi ai lại nổi lên, nức nở khóc.
Ai ngờ nàng đang khóc, thì nghe trên đầu xuất hiện một giọng nói không kiên nhẫn: "Ngươi đã khóc lâu như vậy, sao còn chưa ngừng chứ."
A Phúc sửng sốt, mở to hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu hướng lên trên xem xét.
Thân cây lắc lư vài cái, lá cây xanh vàng lẫn lộn ào ào rơi xuống, một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo vải thô nhảy xuống.Thiếu niên nhìn qua cũng đã mười bảy mười tám tuổi, lúc này đang bất mãn nhìn A Phúc: "Nếu ngươi muốn khóc, thì đi nơi khác mà khóc, ta ở trên cây ngây người nửa ngày, nghe ngươi khóc cũng phiền lòng."
A Phúc cao thấp đánh giá thiếu niên này, cảm thấy hết sức quen mắt, sau rốt cục nghĩ ra: "Huynh là con trai của Thường quản sự?"
Trong phủ Hầu gia có một vị Tôn đại quản gia, phía dưới có sáu vị quản sự phân biệt phụ trách các hạng mục công việc, mà Thường quản sự là người chuyên phụ trách việc mua bán. Nghe nói Thường quản sự từ khi vợ mất vẫn chưa từng cưới vợ mới, nay tuổi đã lớn nhưng chỉ có một con trai. Người con trai này tên là Thường Hiên, từ nhỏ đi theo Tam thiếu gia làm thư đồng, nay đã mười bảy mười tám tuổi, còn chưa cưới vợ, vẫn ở bên Tam thiếu gia làm người hầu kiêm thị vệ.
Đối phương đúng là Thường Hiên, Thường Hiên nhướng mày nhìn A Phúc: "Ngươi biết ta? Ngươi là nha hoàn phòng nào?"
A Phúc dẩu môi dưới, lau lau nước mắt nhỏ giọng nói: "Ta đi theo Lâm ma ma."
Vì Thường Hiên mất mẹ từ nhỏ, những việc may vá ngày thường của hai cha con đều nhờ bên Lâm ma ma, cho nên hắn vừa nghe đã biết: "À, thì ra ngươi là tiểu nha hoàn ở phòng thêu." Phòng thêu, gọi là phòng thêu, nhưng ngoại trừ thêu thùa, vẫn ôm đồm tất cả việc vặt vãnh trong phủ Hầu gia.
A Phúc nhu thuận gật đầu: "Đúng vậy."
Thường Hiên khó hiểu hỏi: "Vậy ngươi chạy tới nơi này khóc lóc cái gì, Lâm ma ma đánh chửi ngươi sao?" Hắn vuốt cằm nghi hoặc: "Nhưng Lâm ma ma nhìn qua rất tốt, không giống loại người đó."
"Nhị phu nhân nói, Nhị lão gia nhìn trúng ta, muốn cho ta qua bên đó làm thiếp." A Phúc nhớ tới chuyện của bản thân, trong lòng ấm ức khó chịu, kỳ thật đang muốn tìm một người kể khổ. Lúc này Thường Hiên tuy rằng không quen, nhưng nếu đối phương đã hỏi nàng thì nàng cũng nói.
Thường Hiên vừa nghe thì rất kinh ngạc, cao thấp đánh giá A Phúc một phen, chỉ thấy A Phúc vóc dáng không cao, thân hình mượt mà, khuôn mặt còn trắng noãn mềm mại phiếm vẻ sáng bóng, tuy rằng không tính là đẹp, nhưng vừa thấy cũng là phấn nộn đáng yêu.
Thường Hiên thán phục nhìn A Phúc: "Ngươi là một tiểu nha hoàn nhỏ như vậy, có thể được ông ấy nhìn trúng, cũng coi như đó là phúc phần của ngươi rồi."
A Phúc nghe hắn nói vậy trong lòng càng thêm khó chịu, ủy khuất nhìn hắn: "Bị ông ấy nhìn trúng thì sao chứ, ông ấy có thể làm cha của ta đó, ta không muốn làm thiếp của ông ấy đâu."
Thường Hiên nghe nàng nói như vậy lại nhíu mày cười lạnh: "Tiểu nha hoàn này thật sự là không biết trời cao đất rộng, lời như vậy mà cũng dám nói. Nếu bị người khác nghe được, sợ là mạng nhỏ của ngươi sẽ không bảo vệ được đâu."
A Phúc nghe hắn nói như vậy, nhất thời trong lòng nảy sinh phòng bị, cẩn thận nhìn hắn nói: "Nếu huynh đi tố cáo ta cũng không sợ đâu, dù sao, nếu ta phải làm thiếp thì chết sống cũng không sợ, cùng lắm thì đâm đầu vào cây đào chết thôi."
Thường Hiên thấy đôi mắt nàng đã đầy nước mắt, nhưng vẫn nhịn không được nở nụ cười: "Tiểu nha hoàn thật có chí khí, nhưng ngươi có thể làm gì chứ, Nhị lão gia nếu đã nhìn trúng ngươi, vậy chuyện ngươi làm thiếp coi như đã định rồi."
A Phúc biết lời hắn là đúng, bản thân cũng không có cách nào phản bác, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, lại cúi đầu không nói gì.
Thường Hiên thấy nàng như vậy, trên mặt có chút không đành lòng, vội an ủi: "Kỳ thật làm thiếp cũng tốt lắm, vạn nhất tương lai ngươi có thể sinh một đứa con trai hay gái gì đó, coi như là đã leo lên cành cao rồi."
Nhưng hắn vừa nói xong A Phúc vẫn không đáp lại, chỉ cúi đầu, Thường Hiên tò mò, nhịn không được hạ thắt lưng nghiêng mặt nhìn nàng, lại thấy hai bên má nàng đã đầy nước mắt, từ đôi mắt trong suốt nước mắt ướt át chảy xuống, trông rất đáng thương.
Thường Hiên nhất thời có chút không biết nói gì, trầm mặc nửa ngày rốt cục thở dài: "Thật ra thì cũng có cách."
A Phúc vốn đã không còn hy vọng, nay nghe hắn nói, đôi mắt đầy nước lập tức sáng ngời, ngẩng đầu chờ mong nhìn hắn.
Thường Hiên bị ánh mắt chờ mong của nàng nhìn chằm chằm, nhất thời có áp lực, nói chuyện cũng có chút do dự: "Thật ra, thật ra cách này tuy rằng dùng được, nhưng cũng không nên làm."
A Phúc thấy hắn ấp a ấp úng, tiến lên phía trước, kéo góc áo của hắn, khẩn cầu: "Thường đại ca, A Phúc không muốn làm thiếp, nay nếu huynh có cách thì nói cho A Phúc đi, A Phúc nếu có thể tránh được một kiếp này, nhất định cảm kích huynh cả đời."
Thường Hiên bị nàng kéo góc áo như vậy, đành phải tiếp tục nói: "Nếu ngươi có ai thân thiết, chuyện kia, tốt nhất là quyết tâm thân thiết đi, các ngươi sớm tạo thành chuyện tốt. Lúc nào nhị phu nhân hỏi, các ngươi cứ sống chết nói là đã tự định chung thân từ lâu, đến lúc đó cho dù hai người đều bị trách phạt, nhưng ngươi sẽ không phải làm thiếp nữa."
Ban đầu đôi con ngươi trong suốt của A Phúc còn tỏa sáng, nhưng sau khi nghe xong ánh mắt lại ảm đạm, cúi đầu bất đắc dĩ nói: "Ta mỗi ngày đều vùi đầu vào áo quần vải vóc, làm sao có ai mà thân thiết." Mà cho dù có, người ta sao có thể vì mình mà đứng nơi đầu sóng ngọn gió làm ra chuyện như vậy.
Thường Hiên nhịn không được lắc đầu: "Đã như vậy, ngươi không còn cách nào nữa rồi."
A Phúc tuyệt vọng đặt mông ngồi trên mặt đất, thì thào nói: "Chẳng lẽ ta chỉ có đường chết sao..."
Thường Hiên khó xử gãi gãi đầu, tìm từ an ủi: "Ngươi đừng nóng vội, nếu thật sự không được thì trước tiên cứ sảng khoái đồng ý làm thiếp..." Hắn đang định nói tiếp, đã thấy A Phúc tuyệt vọng liếc mắt nhìn hắn, nhất thời hắn nuốt xuống mấy lời kế tiếp.
Lúc này gió thu thổi qua, kéo theo một loạt lá đào rơi xuống, Thường Hiên nhìn xung quanh, rốt cục thở dài nói: "Ta vốn ở trên cây đào lẩn trốn để tam thiếu gia ra ngoài. Nay ở trong này với ngươi nói chuyện nửa ngày, thiếu gia vẫn chưa về, ta cũng phải đi thôi, bằng không để Tô ma ma tìm thấy ta cũng bị phạt." Tô ma ma là ma ma chăm sóc tam thiếu gia, tam thiếu gia khi còn bé rất nghịch ngợm, nay vẫn luôn thích làm một ít chuyện xấu rồi không nhận tội, Tô ma ma xưa nay đối với tam thiếu gia quản rất chặt.
A Phúc ngốc lăng ngồi trên mặt đất nửa ngày, lúc này nghe được lời nói của Thường Hiên, đờ đẫn nhìn về phía Thường Hiên vừa nói, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời. ( cái này chính là mục tiêu đã định ^^)
Thường Hiên vẫn không hề hay biết, vỗ vỗ mạnh tro bụi lá rụng trên người, xoay người định rời đi.
A Phúc ngẩng đầu thấy Thường Hiên đang đi, trong lòng có chút do dự, việc này, làm hay không làm?
Đang do dự, chợt nghe một giọng nói già nua chói tai: "Thường Hiên, thì ra ngươi ở đây sao? Tam thiếu gia đâu?"
A Phúc trong lòng vui vẻ, lúc này đúng là thời cơ tốt, nếu bỏ qua, e là mình sẽ chỉ có thể làm thiếp cho nhị lão gia đáng tuổi cha mình thôi.
Vì thế giống như phúc chí tâm linh* nàng nhanh chóng cởi áo ngoài của mình, dứt khoát bước qua ôm lấy lưng Thường Hiên, khóc kêu lên: “Huynh không thể cứ như vậy mà bỏ đi được!"
(*) vận may đến làm người thông minh
Lúc này Tô ma ma mang theo hai tiểu nha hoàn vừa vặn đi qua bên này, thấy một màn như vậy nhịn không được ngây người.
Đã xảy ra chuyện gì?