Đêm đó trở lại phòng, A Phúc thật cẩn thận muốn hầu hạ Thường Hiên cởi áo lên giường nghỉ ngơi, nhưng Thường Hiên cũng không muốn cho nàng giúp, tự mình nghiêm mặt hầm hừ cởi quần áo, sau đó xoay người lên giường chui vào ổ chăn.
A Phúc cẩn thận cởi áo ngoài, lúc lên giường động tác vô cùng cẩn thận, tận lực không quấy rầy đến Thường Hiên. Nhưng nàng tuy cẩn thận, mà giường chỉ có một, ổ chăn cũng chỉ có một, lúc nàng tiến vào trong chăn hai người dùng chung, vẫn đụng chạm đến sau lưng Thường Hiên.
Lưng Thường Hiên cứng ngắc, cảm giác được đụng chạm của nàng lập tức ghét bỏ chuyển thân dịch vào trong. A Phúc cắn môi, nửa người bên trong nửa người ở bên ngoài ngây người một hồi lâu, thẳng đến khi rùng mình một cái, lúc này mới cẩn thận lui vào ổ chăn.
Sau khi chui vào, nàng cuộn mình thành một khối, tận lực cách xa Thường Hiên một ít. Mà Thường Hiên cũng quay lưng cứng ngắc với nàng, vẫn không nhúc nhích nằm yên.
A Phúc mắt mở thật to, trong bóng đêm nhìn chằm chằm cái lưng tràn ngập bài xích kia, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thực chua xót. Nàng nhớ tới đêm động phòng Thường Hiên bắt mình lấy nước rửa chân, nhớ tới lúc Thường Hiên đau lòng cầm tay mình, thậm chí còn nghĩ tới cả chuyện Thường Hiên mong chờ khoe bánh hoa hồng cao tranh được từ tay bọn tiểu nha hoàn.
Thường Hiên kia, có phải sẽ không trở lại nữa?
Nhưng con người làm sao có thể bỗng nhiên lập tức thay đổi, sao có thể vì người khác nói mình câu dẫn đại thiếu gia hắn cũng tin? A Phúc dùng sức cắn môi, cố lấy hết dũng khí bình sinh, nâng lên tay đang run run, muốn chạm vào lưng Thường Hiên đang lạnh lùng mà bài xích.
Khi bàn tay nhỏ bé lạnh như băng khẽ run rẩy chạm vào lưng Thường Hiên, Thường Hiên toàn thân cứng đờ, hắn không né tránh, cũng không cự tuyệt.
A Phúc thấy hắn không tránh, trong lòng dễ chịu một ít, nên thuận thế đưa tay khoát lên trên cánh tay hắn, nhẹ nhàng lôi kéo, trong miệng nhỏ giọng cầu xin nói: "Thường Hiên, ta thực sự không có câu dẫn đại thiếu gia, trong lòng ta chỉ muốn một lòng sống với chàng thật tốt, chàng, chàng đừng tự giận mình, được không?"
Nếu là trước kia,Thường Hiên nghe được tiểu nương tử của mình nhẹ giọng ôn nhu cầu xin như thế, sợ là đã sớm biến thành vòng tay mềm mỏng đem nàng ôm vào trong ngực một phen yêu thương thật tốt rồi. Nhưng nay Thường Hiên lại như vương bát ăn quả cân*, hoàn toàn quyết tâm.
(*) quyết tâm ko thay đổi
Thường Hiên đầu cũng không quay lại, hừ lạnh một tiếng nói: "Nương tử như nàng, ta không dám, không thì cả ngày làm cho người ta dày vò!".
Thường Hiên thốt ra lời này, A Phúc nhất thời ngây dại, cánh tay đang khoát trên bả vai hắn như hết sức lực rơi xuống, mà nước mắt cũng dọc theo hai má lại chảy xuống.
Nàng cắn chặt môi, không cho mình khóc tiếp, nhưng tiếng khóc nức nở rất nhỏ vẫn tràn ra. Nàng hiểu được ý của Thường Hiên khi nói ra lời này, Thường Hiên căn bản không muốn làm hòa với mình, hắn ghét bỏ mình!
A Phúc trong lòng càng nghĩ càng đau, toàn tâm đau, nàng không biết chuyện làm sao lại náo thành như vậy, cũng không biết nên vãn hồi trái tim của người đàn ông lạnh lùng trước mặt này như thế nào. Nàng chỉ biết lúc này, chính mình chẳng sợ dùng thân mình đụng đến một nghìn lần một vạn lần, thì cái lưng cứng ngắc này cũng sẽ không nhu hòa đi một phần.
A Phúc mở to đôi mắt mờ mịt lúng túng, nước mắt đã làm ướt chăn, đôi mắt đã khóc vài lần dần dần khô cạn, mà tiếng khóc nức nở cũng không tự giác tràn ra khỏi môi.
Lúc này Thường Hiên vốn không hề có động tĩnh gì lại bỗng nhiên ‘Soạt’ một tiếng ngồi dậy, mạnh mẽ quay đầu, thở gấp nhìn chằm chằm A Phúc đang cắn môi khóc nức nở.
A Phúc không ngờ tới hắn bỗng nhiên quay đầu, không biết hắn lúc này là như thế nào, cả kinh nước mắt đều ngừng, cắn môi lo sợ không yên nhìn hắn.
Ai ngờ Thường Hiên lại vỗ xuống giường, đối với A Phúc tức giận khiển trách: "Nàng còn không cho người khác ngủ nữa, khóc cái gì mà khóc, không được khóc!". ( cái này phải gọi là gì =”= )
A Phúc cả kinh một câu cũng nói không nên lời, mở to hai mắt gần như tuyệt vọng nhìn Thường Hiên.
Thường Hiên thấy A Phúc mặt đầy đau thương hai mắt rưng rưng, chỉ do dự một chút lại ngoan tâm quay đầu đi không nhìn nàng: "Nàng không được khóc, lát nữa để cha nghe thấy còn tưởng rằng ta không hiểu chuyện lại khi dễ nàng!" Nói xong hắn tức giận nằm xuống, tiếp tục đem cái lưng quay về phía A Phúc, chính mình đi ngủ.
A Phúc bây giờ ngay cả muốn khóc cũng khóc không được, trợn tròn mắt nhìn cái lưng kia, vẫn nhìn đến hừng đông.
Ngày hôm sau, A Phúc rời giường, ai biết nàng một đêm không ngủ tốt, ngày hôm sau tỉnh lại lúc này sắc trời đã sáng từ lâu, ngày thường Thường Hiên quen bám giường thế nhưng từ sớm đã không thấy, mà nàng lại không biết Thường Hiên rời giường lúc nào.
A Phúc buồn bã ỉu xìu đứng lên, đến bếp xem xét, chỉ thấy nồi lạnh bếp lạnh, biết hai cha con khẳng định đã sớm ra cửa, ngay cả cơm cũng chưa ăn.
Nàng một mình ngồi ở trước bếp ôm cánh tay một hồi lâu, đầu ngón tay gần như bấm chặt vào cánh tay.
Nàng nghĩ, nương tử như mình, luôn không xứng đáng, nàng thật là không còn mặt mũi gặp Thường Hiên.
Bất quá bất kể chuyện này giải quyết như thế nào, ngày vẫn trôi qua, là bầy tôi giỏi vẫn phải hầu hạ, vợ của một người hầu nho nhỏ như nàng vẫn phải đả khởi tinh thần đi đến chỗ nhị thiếu phu nhân.
A Phúc cơm cũng lười ăn, chỉ tùy tiện lấy một ít nước lạnh rửa mặt, lại cố ý dùng nước lạnh tẩm ướt khăn tay chườm mắt, nhìn đôi mắt bây giờ giống như quả đào phải giảm sưng đã, sau đó mới hướng đến viện của nhị thiếu phu nhân mà đi.
A Phúc một đường đi tới, mới đầu là trốn tránh ánh mắt mọi người, nhưng sau lại phát hiện những người khác cũng không có gì khác thường. Đến viện nhị thiếu phu nhân, mấy nha hoàn thấy nàng lại đây, cũng nhìn nhiều thêm vài lần. A Phúc cúi đầu, dịu ngoan đi làm việc của mình.
Lúc này A Bình vừa vặn đi ra nhìn thấy nàng, hung hăng trắng mắt trừng nàng một cái, ánh mắt u oán cùng khó hiểu, điều này làm cho A Phúc trong lòng càng chịu khổ sở, nàng tối hôm qua một đêm không ngủ tốt, nhớ lại việc này, cũng ý thức được người A Bình thích dĩ nhiên là đại thiếu gia. Xảy ra việc như vậy, A Bình tất nhiên là oán hận mình.
Nàng vừa ngồi xuống cầm lấy kim, trong lòng bởi vì nghĩ đến việc này, nên tay bị kim đâm, máu tươi đỏ thẫm lập tức chảy ra. A Phúc lại ngốc lăng nhìn vết máu kia, trong lòng nhớ tới ngày Thường Hiên cuống quít giúp mình băng bó, trong lòng lại vô cùng đau đớn.
Lúc này cửa bị đẩy ra, A Bình cười lạnh tiến vào, trắng mắt nhìn A Phúc, tức giận nói: "Nhị thiếu phu nhân gọi ngươi qua!".
A Phúc đứng lên, đưa tay để việc làm dở sang một bên, đứng dậy định đi ra ngoài.
A Bình thờ ơ lạnh nhạt, bỗng nhiên đầy châm chọc nói: "Trước kia ta coi như đã xem thường ngươi, nay chẳng những nhị thiếu phu nhân, mà ngay cả đại thiếu gia cũng che chở cho ngươi."
A Phúc bất đắc dĩ nhìn A Bình, bình tĩnh nói: "A Bình, mặc kệ tỷ tin hay không, ta thật sự không có ý câu dẫn đại thiếu gia. Nếu ta là một nha hoàn chưa gả, câu dẫn đại thiếu gia còn có thể làm thiếp thất. Nay Thường Hiên nhà ta tuy là người hầu, nhưng ở trong phủ cũng không tệ lắm, ta có ý đồ câu dẫn đại thiếu gia để làm gì?" Nàng cúi đầu thê lương nở nụ cười: "Ý đồ gây chuyện bất an? Hay là ý đồ gây nên tiếng xấu?"
Nói xong, nàng vòng qua A Bình, đi thẳng ra khỏi phòng. Nhị thiếu phu nhân gọi nàng qua, nàng biết tất nhiên là vì chuyện ngày hôm qua, chỉ là không biết nhị thiếu phu nhân sẽ xử trí như thế nào.
A Bình nghe được lời này của nàng rất sửng sốt, cau mày nhìn A Phúc đi theo bên cạnh mình, cắn môi không biết suy nghĩ cái gì.
A Phúc đi đến trước cửa phòng nhị thiếu phu nhân, sớm có nha hoàn đi vào thông bẩm, rất nhanh nhị thiếu phu nhân đã lệnh nàng đi vào.
A Phúc trong lòng vốn dĩ là bất an, nhưng khi tiến vào, nhị thiếu phu nhân đáng lẽ sắc mặt đầy chế giễu, lại hàm chứa ý cười, tỏ ý bảo nàng ngồi xuống.
Nàng tất nhiên là không dám ngồi, cúi đầu cung kính đứng ở một bên.
Nhị thiếu phu nhân cũng không miễn cưỡng, nhẹ nở nụ cười nói: "Hôm qua, cha chồng của ngươi Thường quản sự và mấy vị thiếu gia đều đến, mọi người còn nói chuyện tối qua là hiểu lầm."
A Phúc nghe đến đó, trong lòng nhất thời co rút, hiểu lầm?
Nàng nhịn không được nâng mắt, khó hiểu nhìn về phía nhị thiếu phu nhân.
Chuyện tối hôm qua, là một thiếu gia uống say, lôi kéo một nha hoàn đã lập gia đình, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, còn tùy xem người bên ngoài truyền như thế nào.
Lúc này đã gần tháng chạp, phòng nhị thiếu phu nhân sớm đã có lò sưởi ấm. A Phúc ngẩng đầu nhìn qua, nhị thiếu phu nhân lấy cái gắp bằng đồng tinh xảo nhẹ nhàng gảy lô than, tư thái tao nhã thong dong.
Nhị thiếu phu nhân thấy A Phúc trong mắt ngập nước tràn đầy hy vọng cùng bất an, nhẹ nhàng nở nụ cười, cầm lấy nước trà mà nha hoàn bên cạnh đã chuẩn bị nhấp một ngụm, sau đó mới chậm rãi nói: "Hôm qua đại thiếu gia cũng nói, huynh ấy uống rượu, tưởng là phòng của mình, nên đường đột với ngươi. Tối hôm qua cha chồng nhà ngươi lại đây, ông ấy còn cố ý bồi tội."
A Phúc không dám tin, nhưng nhớ tới lúc đó đại thiếu gia đúng là có ý muốn tự gánh chịu tội danh, lại có chút nửa tin nửa ngờ.
Nhị thiếu phu nhân nhìn A Phúc khẩn trương nháy mắt to, lắc đầu thở dài cười nói: "Ngay cả cha chồng nhà ngươi cũng nói không có việc gì, ngươi sợ gì chứ?"
A Phúc mím mím môi, thu lại tâm thần, nghĩ đến tình huống hiện giờ. Hôm qua nàng nghĩ là trời sắp sập xuống rồi, nhưng hôm nay nàng bỗng nhiên phát hiện, trời không sập, kỳ thật vẫn ở trên cao?
Nàng nghĩ nghĩ, gian nan mở miệng nói: "Nhưng hôm qua mọi người đều nhìn thấy, quả thực không tốt, các nha hoàn khó tránh khỏi nhàn rỗi nói lời đàm tiếu." Chuyện này sợ sẽ là ngăn cũng ngăn không được.
Nhị thiếu phu nhân buông bát trà, rũ mắt xuống nhẹ giọng nói: "Ngươi sợ cái gì, hôm qua sắc trời vốn không tốt, có mấy người thấy rõ? Hơn nữa, dù sao chuyện này cũng xảy ra trong viện của ta, ta cũng muốn nhìn xem miệng nha hoàn miệng nào rộng như vậy." Nhị thiếu phu nhân nói đến mấy chữ cuối, giọng lập tức nâng cao, mặc dù vẫn nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, lại có chỗ rất khiếp người.
Đêm đó trở lại phòng, A Phúc thật cẩn thận muốn hầu hạ Thường Hiên cởi áo lên giường nghỉ ngơi, nhưng Thường Hiên cũng không muốn cho nàng giúp, tự mình nghiêm mặt hầm hừ cởi quần áo, sau đó xoay người lên giường chui vào ổ chăn.
A Phúc cẩn thận cởi áo ngoài, lúc lên giường động tác vô cùng cẩn thận, tận lực không quấy rầy đến Thường Hiên. Nhưng nàng tuy cẩn thận, mà giường chỉ có một, ổ chăn cũng chỉ có một, lúc nàng tiến vào trong chăn hai người dùng chung, vẫn đụng chạm đến sau lưng Thường Hiên.
Lưng Thường Hiên cứng ngắc, cảm giác được đụng chạm của nàng lập tức ghét bỏ chuyển thân dịch vào trong. A Phúc cắn môi, nửa người bên trong nửa người ở bên ngoài ngây người một hồi lâu, thẳng đến khi rùng mình một cái, lúc này mới cẩn thận lui vào ổ chăn.
Sau khi chui vào, nàng cuộn mình thành một khối, tận lực cách xa Thường Hiên một ít. Mà Thường Hiên cũng quay lưng cứng ngắc với nàng, vẫn không nhúc nhích nằm yên.
A Phúc mắt mở thật to, trong bóng đêm nhìn chằm chằm cái lưng tràn ngập bài xích kia, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thực chua xót. Nàng nhớ tới đêm động phòng Thường Hiên bắt mình lấy nước rửa chân, nhớ tới lúc Thường Hiên đau lòng cầm tay mình, thậm chí còn nghĩ tới cả chuyện Thường Hiên mong chờ khoe bánh hoa hồng cao tranh được từ tay bọn tiểu nha hoàn.
Thường Hiên kia, có phải sẽ không trở lại nữa?
Nhưng con người làm sao có thể bỗng nhiên lập tức thay đổi, sao có thể vì người khác nói mình câu dẫn đại thiếu gia hắn cũng tin? A Phúc dùng sức cắn môi, cố lấy hết dũng khí bình sinh, nâng lên tay đang run run, muốn chạm vào lưng Thường Hiên đang lạnh lùng mà bài xích.
Khi bàn tay nhỏ bé lạnh như băng khẽ run rẩy chạm vào lưng Thường Hiên, Thường Hiên toàn thân cứng đờ, hắn không né tránh, cũng không cự tuyệt.
A Phúc thấy hắn không tránh, trong lòng dễ chịu một ít, nên thuận thế đưa tay khoát lên trên cánh tay hắn, nhẹ nhàng lôi kéo, trong miệng nhỏ giọng cầu xin nói: "Thường Hiên, ta thực sự không có câu dẫn đại thiếu gia, trong lòng ta chỉ muốn một lòng sống với chàng thật tốt, chàng, chàng đừng tự giận mình, được không?"
Nếu là trước kia,Thường Hiên nghe được tiểu nương tử của mình nhẹ giọng ôn nhu cầu xin như thế, sợ là đã sớm biến thành vòng tay mềm mỏng đem nàng ôm vào trong ngực một phen yêu thương thật tốt rồi. Nhưng nay Thường Hiên lại như vương bát ăn quả cân*, hoàn toàn quyết tâm.
(*) quyết tâm ko thay đổi
Thường Hiên đầu cũng không quay lại, hừ lạnh một tiếng nói: "Nương tử như nàng, ta không dám, không thì cả ngày làm cho người ta dày vò!".
Thường Hiên thốt ra lời này, A Phúc nhất thời ngây dại, cánh tay đang khoát trên bả vai hắn như hết sức lực rơi xuống, mà nước mắt cũng dọc theo hai má lại chảy xuống.Nàng cắn chặt môi, không cho mình khóc tiếp, nhưng tiếng khóc nức nở rất nhỏ vẫn tràn ra. Nàng hiểu được ý của Thường Hiên khi nói ra lời này, Thường Hiên căn bản không muốn làm hòa với mình, hắn ghét bỏ mình!
A Phúc trong lòng càng nghĩ càng đau, toàn tâm đau, nàng không biết chuyện làm sao lại náo thành như vậy, cũng không biết nên vãn hồi trái tim của người đàn ông lạnh lùng trước mặt này như thế nào. Nàng chỉ biết lúc này, chính mình chẳng sợ dùng thân mình đụng đến một nghìn lần một vạn lần, thì cái lưng cứng ngắc này cũng sẽ không nhu hòa đi một phần.
A Phúc mở to đôi mắt mờ mịt lúng túng, nước mắt đã làm ướt chăn, đôi mắt đã khóc vài lần dần dần khô cạn, mà tiếng khóc nức nở cũng không tự giác tràn ra khỏi môi.
Lúc này Thường Hiên vốn không hề có động tĩnh gì lại bỗng nhiên ‘Soạt’ một tiếng ngồi dậy, mạnh mẽ quay đầu, thở gấp nhìn chằm chằm A Phúc đang cắn môi khóc nức nở.
A Phúc không ngờ tới hắn bỗng nhiên quay đầu, không biết hắn lúc này là như thế nào, cả kinh nước mắt đều ngừng, cắn môi lo sợ không yên nhìn hắn.
Ai ngờ Thường Hiên lại vỗ xuống giường, đối với A Phúc tức giận khiển trách: "Nàng còn không cho người khác ngủ nữa, khóc cái gì mà khóc, không được khóc!". ( cái này phải gọi là gì =”= )
A Phúc cả kinh một câu cũng nói không nên lời, mở to hai mắt gần như tuyệt vọng nhìn Thường Hiên.
Thường Hiên thấy A Phúc mặt đầy đau thương hai mắt rưng rưng, chỉ do dự một chút lại ngoan tâm quay đầu đi không nhìn nàng: "Nàng không được khóc, lát nữa để cha nghe thấy còn tưởng rằng ta không hiểu chuyện lại khi dễ nàng!" Nói xong hắn tức giận nằm xuống, tiếp tục đem cái lưng quay về phía A Phúc, chính mình đi ngủ.
A Phúc bây giờ ngay cả muốn khóc cũng khóc không được, trợn tròn mắt nhìn cái lưng kia, vẫn nhìn đến hừng đông.
Ngày hôm sau, A Phúc rời giường, ai biết nàng một đêm không ngủ tốt, ngày hôm sau tỉnh lại lúc này sắc trời đã sáng từ lâu, ngày thường Thường Hiên quen bám giường thế nhưng từ sớm đã không thấy, mà nàng lại không biết Thường Hiên rời giường lúc nào.
A Phúc buồn bã ỉu xìu đứng lên, đến bếp xem xét, chỉ thấy nồi lạnh bếp lạnh, biết hai cha con khẳng định đã sớm ra cửa, ngay cả cơm cũng chưa ăn.
Nàng một mình ngồi ở trước bếp ôm cánh tay một hồi lâu, đầu ngón tay gần như bấm chặt vào cánh tay.
Nàng nghĩ, nương tử như mình, luôn không xứng đáng, nàng thật là không còn mặt mũi gặp Thường Hiên.
Bất quá bất kể chuyện này giải quyết như thế nào, ngày vẫn trôi qua, là bầy tôi giỏi vẫn phải hầu hạ, vợ của một người hầu nho nhỏ như nàng vẫn phải đả khởi tinh thần đi đến chỗ nhị thiếu phu nhân.
A Phúc cơm cũng lười ăn, chỉ tùy tiện lấy một ít nước lạnh rửa mặt, lại cố ý dùng nước lạnh tẩm ướt khăn tay chườm mắt, nhìn đôi mắt bây giờ giống như quả đào phải giảm sưng đã, sau đó mới hướng đến viện của nhị thiếu phu nhân mà đi.
A Phúc một đường đi tới, mới đầu là trốn tránh ánh mắt mọi người, nhưng sau lại phát hiện những người khác cũng không có gì khác thường. Đến viện nhị thiếu phu nhân, mấy nha hoàn thấy nàng lại đây, cũng nhìn nhiều thêm vài lần. A Phúc cúi đầu, dịu ngoan đi làm việc của mình.
Lúc này A Bình vừa vặn đi ra nhìn thấy nàng, hung hăng trắng mắt trừng nàng một cái, ánh mắt u oán cùng khó hiểu, điều này làm cho A Phúc trong lòng càng chịu khổ sở, nàng tối hôm qua một đêm không ngủ tốt, nhớ lại việc này, cũng ý thức được người A Bình thích dĩ nhiên là đại thiếu gia. Xảy ra việc như vậy, A Bình tất nhiên là oán hận mình.
Nàng vừa ngồi xuống cầm lấy kim, trong lòng bởi vì nghĩ đến việc này, nên tay bị kim đâm, máu tươi đỏ thẫm lập tức chảy ra. A Phúc lại ngốc lăng nhìn vết máu kia, trong lòng nhớ tới ngày Thường Hiên cuống quít giúp mình băng bó, trong lòng lại vô cùng đau đớn.
Lúc này cửa bị đẩy ra, A Bình cười lạnh tiến vào, trắng mắt nhìn A Phúc, tức giận nói: "Nhị thiếu phu nhân gọi ngươi qua!".
A Phúc đứng lên, đưa tay để việc làm dở sang một bên, đứng dậy định đi ra ngoài.
A Bình thờ ơ lạnh nhạt, bỗng nhiên đầy châm chọc nói: "Trước kia ta coi như đã xem thường ngươi, nay chẳng những nhị thiếu phu nhân, mà ngay cả đại thiếu gia cũng che chở cho ngươi."
A Phúc bất đắc dĩ nhìn A Bình, bình tĩnh nói: "A Bình, mặc kệ tỷ tin hay không, ta thật sự không có ý câu dẫn đại thiếu gia. Nếu ta là một nha hoàn chưa gả, câu dẫn đại thiếu gia còn có thể làm thiếp thất. Nay Thường Hiên nhà ta tuy là người hầu, nhưng ở trong phủ cũng không tệ lắm, ta có ý đồ câu dẫn đại thiếu gia để làm gì?" Nàng cúi đầu thê lương nở nụ cười: "Ý đồ gây chuyện bất an? Hay là ý đồ gây nên tiếng xấu?"
Nói xong, nàng vòng qua A Bình, đi thẳng ra khỏi phòng. Nhị thiếu phu nhân gọi nàng qua, nàng biết tất nhiên là vì chuyện ngày hôm qua, chỉ là không biết nhị thiếu phu nhân sẽ xử trí như thế nào.
A Bình nghe được lời này của nàng rất sửng sốt, cau mày nhìn A Phúc đi theo bên cạnh mình, cắn môi không biết suy nghĩ cái gì.
A Phúc đi đến trước cửa phòng nhị thiếu phu nhân, sớm có nha hoàn đi vào thông bẩm, rất nhanh nhị thiếu phu nhân đã lệnh nàng đi vào.
A Phúc trong lòng vốn dĩ là bất an, nhưng khi tiến vào, nhị thiếu phu nhân đáng lẽ sắc mặt đầy chế giễu, lại hàm chứa ý cười, tỏ ý bảo nàng ngồi xuống.
Nàng tất nhiên là không dám ngồi, cúi đầu cung kính đứng ở một bên.
Nhị thiếu phu nhân cũng không miễn cưỡng, nhẹ nở nụ cười nói: "Hôm qua, cha chồng của ngươi Thường quản sự và mấy vị thiếu gia đều đến, mọi người còn nói chuyện tối qua là hiểu lầm."
A Phúc nghe đến đó, trong lòng nhất thời co rút, hiểu lầm?
Nàng nhịn không được nâng mắt, khó hiểu nhìn về phía nhị thiếu phu nhân.
Chuyện tối hôm qua, là một thiếu gia uống say, lôi kéo một nha hoàn đã lập gia đình, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, còn tùy xem người bên ngoài truyền như thế nào.
Lúc này đã gần tháng chạp, phòng nhị thiếu phu nhân sớm đã có lò sưởi ấm. A Phúc ngẩng đầu nhìn qua, nhị thiếu phu nhân lấy cái gắp bằng đồng tinh xảo nhẹ nhàng gảy lô than, tư thái tao nhã thong dong.
Nhị thiếu phu nhân thấy A Phúc trong mắt ngập nước tràn đầy hy vọng cùng bất an, nhẹ nhàng nở nụ cười, cầm lấy nước trà mà nha hoàn bên cạnh đã chuẩn bị nhấp một ngụm, sau đó mới chậm rãi nói: "Hôm qua đại thiếu gia cũng nói, huynh ấy uống rượu, tưởng là phòng của mình, nên đường đột với ngươi. Tối hôm qua cha chồng nhà ngươi lại đây, ông ấy còn cố ý bồi tội."
A Phúc không dám tin, nhưng nhớ tới lúc đó đại thiếu gia đúng là có ý muốn tự gánh chịu tội danh, lại có chút nửa tin nửa ngờ.
Nhị thiếu phu nhân nhìn A Phúc khẩn trương nháy mắt to, lắc đầu thở dài cười nói: "Ngay cả cha chồng nhà ngươi cũng nói không có việc gì, ngươi sợ gì chứ?"
A Phúc mím mím môi, thu lại tâm thần, nghĩ đến tình huống hiện giờ. Hôm qua nàng nghĩ là trời sắp sập xuống rồi, nhưng hôm nay nàng bỗng nhiên phát hiện, trời không sập, kỳ thật vẫn ở trên cao?
Nàng nghĩ nghĩ, gian nan mở miệng nói: "Nhưng hôm qua mọi người đều nhìn thấy, quả thực không tốt, các nha hoàn khó tránh khỏi nhàn rỗi nói lời đàm tiếu." Chuyện này sợ sẽ là ngăn cũng ngăn không được.
Nhị thiếu phu nhân buông bát trà, rũ mắt xuống nhẹ giọng nói: "Ngươi sợ cái gì, hôm qua sắc trời vốn không tốt, có mấy người thấy rõ? Hơn nữa, dù sao chuyện này cũng xảy ra trong viện của ta, ta cũng muốn nhìn xem miệng nha hoàn miệng nào rộng như vậy." Nhị thiếu phu nhân nói đến mấy chữ cuối, giọng lập tức nâng cao, mặc dù vẫn nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, lại có chỗ rất khiếp người.