Đêm này, Thường Hiên ngủ cũng không yên ổn, một lát nói mớ, một lát cau mày đạp chăn lung tung. A Phúc không có cách, đành phải không ngừng theo hầu hạ, kéo chăn cho hắn, dỗ hắn ngủ như trẻ nhỏ.
Sau khi mí mắt cao thấp đánh nhau, lại nắm cái tay không an phận của hắn nằm yên chợp mắt, ai ngờ mơ hồ cứ như vậy ngủ liền mạch, khi tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng choang.
Vội vàng ngồi dậy, muốn nhìn một chút Thường Hiên thế nào, lại vừa vặn nhìn thấy Thường Hiên mở to đôi mắt đen như mực nằm yên, mắt không nháy nhìn mình chăm chú, xem ra hẳn là nhìn đã lâu. A Phúc thấy hắn đã tỉnh, vội vàng hỏi hắn cảm thấy thế nào, có cần ăn chút gì không. Thường Hiên thấy A Phúc phát hiện mình nhìn lén, có chút ngượng ngùng, trên mặt mơ hồ phiếm hồng, xoay mặt đi, cứng rắn nói: "Không ăn!"
A Phúc nghe hắn nói, biết hắn còn đang tức giận, xem ra dáng vẻ tối hôm qua không có khả năng tái hiện, lập tức cúi đầu ôn nhu nói: "Ta đi hâm nóng đồ ăn tối hôm qua trước đã, đợi lát nữa nếu đói bụng thì ăn một chút."
Thường Hiên lại nghiêm mặt không hé răng, đứng dậy mặc quần áo sắp xuống giường, lúc mặc quần áo nhíu mày nói: "Tối hôm qua ta làm sao trở về?"
A Phúc đem chuyện tối hôm qua nói lại, đương nhiên cũng bao gồm cả việc mình đến nhị môn tìm hắn còn gặp được Mạc thị vệ kia.
Thường Hiên nghe xong, trừng mắt nói: "Rất tốt, lại còn một mình chạy ra ngoài tìm, chẳng lẽ còn sợ ở bên ngoài câu tam đáp tứ* chưa đủ?"
(*) đại ý là dụ dỗ đàn ông
A Phúc nghe lời kỳ cục này, trong lúc đó không biết ứng đối thế nào, đành phải cúi đầu không nói.
Mà Thường Hiên lại không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên trên mặt càng phát thêm mất hứng, hờn dỗi xuống giường nói: "Tự mình ăn đi, ta ra ngoại viện trước." Nói xong quay đầu muốn đi.
A Phúc chỉ cảm thấy người đàn ông này đang có vẻ trốn tránh mình, nếu cứ thế này bỏ qua cũng không phải cách, lập tức kéo hắn dừng lại trước tiên ở nhà ăn cơm rồi đi sau, nhưng Thường Hiên lại gạt đi: "Đã nói không ăn, còn dông dài cái gì! Mấy ngày nay công việc rất bận, trước sẽ không về nhà, một mình ở nhà rất ngốc!" Nói xong xoay người đi ra ngoài.
A Phúc bị hắn phất tay như vậy, chỉ cảm thấy nặng đầu, hơn nữa vốn còn có chút choáng đầu hoa mắt, lập tức lảo đảo té ngã trên đất. Mà lúc này Thường Hiên sập cửa đi ra ngoài, A Phúc đáng thương té trên mặt đất, nằm trên đất lạnh như băng, chỉ nghe bên ngoài cổng ‘rầm’ một tiếng đóng lại.
A Phúc ngốc ngồi dưới đất nửa ngày, nước mắt rơi xuống, lần này thật sự không biết làm thế nào cho phải.
Qua đã lâu, xoa xoa nước mắt trên mặt, A Phúc chống đỡ thân mình suy yếu đứng lên, lại miễn cưỡng đến phòng bếp đem đồ ăn tối hôm qua hâm nóng, tùy tiện ăn hai miếng, mới miễn cưỡng chống đỡ đến viện nhị thiếu phu nhân.
Đến chỗ nhị thiếu phu nhân, gặp phải vài nha hoàn, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, đều kinh ngạc, tiến lên quan tâm hỏi thăm, A Phúc chỉ miễn cưỡng cười lắc lắc đầu, nói trên người có chút không khỏe mà thôi, không có chuyện gì lớn. Nhưng các nha hoàn cũng không phải đứa ngốc, tất cả đều thấy được hai mắt A Phúc sưng phù, lại liên tưởng đến chuyện xảy ra mấy ngày trước đây, ít nhiều cũng đoán được chuyện A Phúc và đại thiếu gia kia tuy nói có thể ngăn chặn miệng của nhiều người, nhưng rốt cuộc vị ở nhà kia cũng nuốt không trôi. Trong đó có bao nhiêu người thật tình lo lắng, có bao nhiêu mang theo vài phần tâm tư xem náo nhiệt, lòng người khó dò, nơi này không đề cập tới.
Đến buổi trưa, A Phúc vẫn choáng váng đầu nặng nề, đang nghĩ tới có nên nói với A Bình một tiếng xin rời đi trước hay không, lại nghe đến bên ngoài có tiếng nói quen thuộc, nghe rất giống tiếng Tĩnh nha đầu. Có điều hiện nay cả người vô lực, cũng không có tâm tư mà đi quản, vẫn nỗ lực cúi đầu làm việc như thường.
Qua thời gian một chén trà nhỏ, lại nghe bên ngoài có tiếng cười nói, tiếp theo là cửa phòng mở ra, Tĩnh nha đầu và Liễu nhi cùng vài nha hoàn cười nói đi vào. Thì ra Tĩnh nha đầu sang đây đưa cho nhị thiếu phu nhân chút nguyên liệu nấu ăn bổ dưỡng thân mình, thuận tiện đến xem A Phúc. Lúc này đi theo Tĩnh nha đầu sang đây có vài nha hoàn trong viện Tôn đại quản gia, còn có hai nha hoàn trong viện nhị thiếu phu nhân bình thường có quan hệ rất tốt với Liễu nhi.
A Phúc vội vàng đứng lên, mời Tĩnh nha đầu ngồi xuống, Tĩnh nha đầu không ngồi, tiến lên nhiệt tình lôi kéo tay A Phúc, đánh giá sắc mặt nàng, đau lòng nói: "Làm sao vậy, giống như là sinh bệnh nặng?"
A Phúc vốn dĩ đầy đặn hồng nhuận, giống như quả đào chín mê người, đàn ông thấy được sợ là đều có ý muốn tiến lên cắn một cái, nhưng bây giờ quả đào này như đang hứng sương chịu gió, sắc mặt tái nhợt không kể đến đôi mắt ban đầu trong như nước nay ảm đạm vô thần, nhìn thấy khiến cho lòng người đau!
A Phúc đối với Tĩnh nha đầu cũng không có gì để nói, chỉ nói mình hôm nay trong người không khoẻ. Tĩnh nha đầu thở dài, trong miệng còn mắng: "Thường Hiên cũng thật là, trước kia nhìn huynh ấy lanh lợi, sao nay lại không biết đau lòng nương tử, đã bệnh thành dạng này, lại còn nghe nói tối hôm qua hắn chạy đi uống rượu say không biết gì nữa."
Tĩnh nha đầu nói ra lời này, vài nha hoàn đánh giá A Phúc, trong mắt đều lộ ra đồng tình, cá biệt còn có ý vui khi thấy người gặp họa.
A Phúc cúi đầu không nói, cả người lúc này trong mắt người khác cho dù là đồng tình hay hâm mộ, vui trước tai họa, cũng đều chỉ có thể tận lực không để ý.
Sau đó Tĩnh nha đầu rời đi, đoàn người cũng đi theo sau hộ tống. Qua đã lâu, còn mơ hồ nghe được có người khen phu nhân nhà Tôn đại quản gia này, nói là người khi đưa đồ cho nhị thiếu phu nhân cũng không quên nhóm người hầu, còn nói Vượng phu nhân tốt số, nghe nói nay đã có thai, qua năm có thể sinh đứa bé mập mạp.
Người so với người sẽ có người tức chết, A Phúc thở dài, nghĩ nếu lúc này bụng mình cũng có động tĩnh, có khi quan hệ của mình và Thường Hiên cũng sẽ dịu đi. Kỳ thật A Phúc vốn cũng rất hy vọng có đứa bé của mình, nghĩ nếu mình có con, tất nhiên mười vạn phần yêu thương nó, không thể để đứa nhỏ ăn đói mặc rách chịu ủy khuất.
Buổi tối trở về, cả nhà bếp lạnh cơm nguội, trong phòng ngay cả hơi người cũng không có, một mình làm cơm, buồn chán ngồi chờ, nhưng dĩ nhiên không đợi được gì. Sau đó lúc chưa tới canh hai, nghe bên ngoài có tiếng động, vội vàng đứng dậy chạy ra mở cửa, ai ngờ mở cửa đã thấy Lâm ma ma.
Thì ra Lâm ma ma nghe được tin đồn linh tinh, lo lắng, cố ý đến xem. Vào nhà thấy A Phúc khuôn mặt có vẻ thê lương, cũng đau lòng thiếu chút nữa rơi lệ, chỉ nói lúc trước thầm mong có thể có ngày lành, lại không tưởng được có ngày gặp phải chuyện này, hai người náo đến nỗi này.
A Phúc không muốn để Lâm ma ma vì mình lo lắng, chỉ đành miễn cưỡng cười nói qua mấy ngày nữa thì sẽ tốt thôi, Lâm ma ma dĩ nhiên không tin, thúc giục nàng ăn mấy thứ, thẳng đến lúc canh ba mới rời đi.
Đêm nay Thường Hiên căn bản chưa từng trở về, A Phúc biết mình đi tìm cũng không thể, Thường Hiên đã có ý không muốn về rồi. A Phúc cảm thấy đau đầu kịch liệt, thân mình cũng không có sức lực, rõ ràng mệt đến chết, nhưng lại không có cách nào ngủ được, làm như biết nếu ngủ quên, sẽ bỏ lỡ Thường Hiên.
Ngày hôm sau, mờ mịt, A Phúc vẫn cố chống thân mình đứng lên đi đến viện nhị thiếu phu nhân. Trong viện, nha hoàn thấy đều đồng tình, thậm chí A Bình cũng khuyên nàng nên trở về nghỉ tạm đi. Hiện nay A Bình sắp đến chỗ đại thiếu gia, đúng là đường quan rộng mở, không đành nhìn A Phúc dáng vẻ nửa sống nửa chết như vậy.
A Phúc không nói, trong lòng kỳ thật rất bướng bỉnh, giờ tình trạng thảm đạm như thế, cho dù muốn ở bên này liều chết làm việc cũng muốn làm, để Thường Hiên cũng có thể cho chính mình một chút địa vị. Huống hồ sau khi trở về một mình đối mặt với tiểu viện vắng vẻ, trong lòng càng thêm khó chịu, còn không bằng ở chỗ nhị thiếu phu nhân, có thể nghe mấy tiểu cô nương bên ngoài nói chuyện, sẽ không đến mức tịch mịch.
A Bình lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Không phải là một người đàn ông thôi sao, dù sao muội cũng là thê tử của hắn, cho dù hắn có mất hứng thì có thể làm gì, sao phải tự hành hạ mình như thế!"
A Bình mắng rồi thôi, A Phúc biết nàng này kỳ thật là người bộc tuệch*, kỳ thật không phải người xấu, cũng không để trong lòng.
(*) nói nhiều nhưng không ác ý
Đến buổi trưa, đang muốn đứng dậy ăn một chút gì, ai ngờ trước mắt biến thành màu đen, nhất thời bất tỉnh nhân sự té ngã trên mặt đất.
Chờ đến lúc tỉnh lại, A Phúc phát hiện mình nằm ở trên giường, nhìn chung quanh, xem bố trí hẳn là phòng của A Bình ngày thường vẫn ở. Lúc này tiểu nha hoàn canh giữ bên cạnh đang ngủ gật, thấy nàng tỉnh lại, vội vàng đứng lên đi báo cho bên ngoài.
Tiếp theo A Bình xốc màn tiến vào, đưa tay sờ sờ cái trán nàng nói: "Nhà Thường Hiên này thật sự vô tâm mà, đã bệnh như vậy rồi, cũng không thấy bóng người của hắn đâu! Ta đã báo cho nhị thiếu phu nhân rồi, nhị thiếu phu nhân đã phái người đi tìm hắn."
A Phúc nghe vậy, vội vàng nói không cần, chính mình là một người hầu, bất quá chỉ là chuyện vợ chồng trẻ cãi nhau, sao lại nói đến cả chỗ nhị thiếu phu nhân.
A Bình lại không cho là đúng: "Nhị thiếu phu nhân ngày thường luôn bao che khuyết điểm, xem muội cũng coi như là không sai, Thường Hiên lại khi dễ như vậy, tất nhiên nhìn không vừa mắt, tất sẽ đem Thường Hiên ra giáo huấn rồi."
Đang nói, chợt nghe thấy bên ngoài có tiểu nha hoàn lại đây, đến gần len lén nói: "Thường Hiên đã đến, đang quỳ gối ở trước phòng nhị thiếu phu nhân."
A Phúc trong lòng trầm xuống, vội giãy dụa xuống giường, ra cửa phòng xem, người đang cúi đầu không hé răng quỳ ở trong sân, không phải là Thường Hiên đó sao!
Tuy rằng bệnh thành dạng này, nhưng nàng vẫn đau lòng Thường Hiên, cũng không muốn nhìn người đàn ông nhà mình bị nhị thiếu phu nhân răn dạy, chạy nhanh qua, cùng Thường Hiên song song quỳ xuống.
Thường Hiên cúi đầu mặt bình tĩnh, không có biểu tình gì, thậm chí khi A Phúc quỳ gối bên cạnh hắn, hắn ngay cả mí mắt cũng chưa nâng lên. Gương mặt hắn vốn dĩ có nét kiên nghị, nhưng tuổi còn trẻ ngày thường cũng hay cùng A Phúc nói đùa, trên mặt cũng coi như nhu hòa, nhưng nay giữa trời đông giá rét, A Phúc len lén nhìn qua, chỉ cảm thấy khuôn mặt hắn góc cạnh rõ nét, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng cùng xa cách, thậm chí là bài xích.
Khi A Phúc quỳ xuống chỉ cảm thấy mặt đất lạnh như băng, khí lạnh xuyên qua đầu gối xông thẳng lên người, nhưng nay trong lòng lại có thể so với tháng chạp trời đông giá rét. Rùng mình một cái, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy cửa phòng nhị thiếu phu nhân mở ra, chỉ chừa lại màn vải bông vẫn buông xuống. Nha hoàn trước cửa phòng, thấy A Phúc cũng quỳ ở đây, lập tức đi vào nhà.
Một lát sau, trong phòng lại truyền ra tiếng nhị thiếu phu nhân: "A Phúc, trời rất lạnh, ngươi đang bệnh, quỳ ở bên ngoài đó làm gì?"
Đêm này, Thường Hiên ngủ cũng không yên ổn, một lát nói mớ, một lát cau mày đạp chăn lung tung. A Phúc không có cách, đành phải không ngừng theo hầu hạ, kéo chăn cho hắn, dỗ hắn ngủ như trẻ nhỏ.
Sau khi mí mắt cao thấp đánh nhau, lại nắm cái tay không an phận của hắn nằm yên chợp mắt, ai ngờ mơ hồ cứ như vậy ngủ liền mạch, khi tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng choang.
Vội vàng ngồi dậy, muốn nhìn một chút Thường Hiên thế nào, lại vừa vặn nhìn thấy Thường Hiên mở to đôi mắt đen như mực nằm yên, mắt không nháy nhìn mình chăm chú, xem ra hẳn là nhìn đã lâu. A Phúc thấy hắn đã tỉnh, vội vàng hỏi hắn cảm thấy thế nào, có cần ăn chút gì không. Thường Hiên thấy A Phúc phát hiện mình nhìn lén, có chút ngượng ngùng, trên mặt mơ hồ phiếm hồng, xoay mặt đi, cứng rắn nói: "Không ăn!"
A Phúc nghe hắn nói, biết hắn còn đang tức giận, xem ra dáng vẻ tối hôm qua không có khả năng tái hiện, lập tức cúi đầu ôn nhu nói: "Ta đi hâm nóng đồ ăn tối hôm qua trước đã, đợi lát nữa nếu đói bụng thì ăn một chút."
Thường Hiên lại nghiêm mặt không hé răng, đứng dậy mặc quần áo sắp xuống giường, lúc mặc quần áo nhíu mày nói: "Tối hôm qua ta làm sao trở về?"
A Phúc đem chuyện tối hôm qua nói lại, đương nhiên cũng bao gồm cả việc mình đến nhị môn tìm hắn còn gặp được Mạc thị vệ kia.
Thường Hiên nghe xong, trừng mắt nói: "Rất tốt, lại còn một mình chạy ra ngoài tìm, chẳng lẽ còn sợ ở bên ngoài câu tam đáp tứ* chưa đủ?"
(*) đại ý là dụ dỗ đàn ông
A Phúc nghe lời kỳ cục này, trong lúc đó không biết ứng đối thế nào, đành phải cúi đầu không nói.
Mà Thường Hiên lại không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên trên mặt càng phát thêm mất hứng, hờn dỗi xuống giường nói: "Tự mình ăn đi, ta ra ngoại viện trước." Nói xong quay đầu muốn đi.
A Phúc chỉ cảm thấy người đàn ông này đang có vẻ trốn tránh mình, nếu cứ thế này bỏ qua cũng không phải cách, lập tức kéo hắn dừng lại trước tiên ở nhà ăn cơm rồi đi sau, nhưng Thường Hiên lại gạt đi: "Đã nói không ăn, còn dông dài cái gì! Mấy ngày nay công việc rất bận, trước sẽ không về nhà, một mình ở nhà rất ngốc!" Nói xong xoay người đi ra ngoài.
A Phúc bị hắn phất tay như vậy, chỉ cảm thấy nặng đầu, hơn nữa vốn còn có chút choáng đầu hoa mắt, lập tức lảo đảo té ngã trên đất. Mà lúc này Thường Hiên sập cửa đi ra ngoài, A Phúc đáng thương té trên mặt đất, nằm trên đất lạnh như băng, chỉ nghe bên ngoài cổng ‘rầm’ một tiếng đóng lại.
A Phúc ngốc ngồi dưới đất nửa ngày, nước mắt rơi xuống, lần này thật sự không biết làm thế nào cho phải.
Qua đã lâu, xoa xoa nước mắt trên mặt, A Phúc chống đỡ thân mình suy yếu đứng lên, lại miễn cưỡng đến phòng bếp đem đồ ăn tối hôm qua hâm nóng, tùy tiện ăn hai miếng, mới miễn cưỡng chống đỡ đến viện nhị thiếu phu nhân.
Đến chỗ nhị thiếu phu nhân, gặp phải vài nha hoàn, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, đều kinh ngạc, tiến lên quan tâm hỏi thăm, A Phúc chỉ miễn cưỡng cười lắc lắc đầu, nói trên người có chút không khỏe mà thôi, không có chuyện gì lớn. Nhưng các nha hoàn cũng không phải đứa ngốc, tất cả đều thấy được hai mắt A Phúc sưng phù, lại liên tưởng đến chuyện xảy ra mấy ngày trước đây, ít nhiều cũng đoán được chuyện A Phúc và đại thiếu gia kia tuy nói có thể ngăn chặn miệng của nhiều người, nhưng rốt cuộc vị ở nhà kia cũng nuốt không trôi. Trong đó có bao nhiêu người thật tình lo lắng, có bao nhiêu mang theo vài phần tâm tư xem náo nhiệt, lòng người khó dò, nơi này không đề cập tới.
Đến buổi trưa, A Phúc vẫn choáng váng đầu nặng nề, đang nghĩ tới có nên nói với A Bình một tiếng xin rời đi trước hay không, lại nghe đến bên ngoài có tiếng nói quen thuộc, nghe rất giống tiếng Tĩnh nha đầu. Có điều hiện nay cả người vô lực, cũng không có tâm tư mà đi quản, vẫn nỗ lực cúi đầu làm việc như thường.
Qua thời gian một chén trà nhỏ, lại nghe bên ngoài có tiếng cười nói, tiếp theo là cửa phòng mở ra, Tĩnh nha đầu và Liễu nhi cùng vài nha hoàn cười nói đi vào. Thì ra Tĩnh nha đầu sang đây đưa cho nhị thiếu phu nhân chút nguyên liệu nấu ăn bổ dưỡng thân mình, thuận tiện đến xem A Phúc. Lúc này đi theo Tĩnh nha đầu sang đây có vài nha hoàn trong viện Tôn đại quản gia, còn có hai nha hoàn trong viện nhị thiếu phu nhân bình thường có quan hệ rất tốt với Liễu nhi.
A Phúc vội vàng đứng lên, mời Tĩnh nha đầu ngồi xuống, Tĩnh nha đầu không ngồi, tiến lên nhiệt tình lôi kéo tay A Phúc, đánh giá sắc mặt nàng, đau lòng nói: "Làm sao vậy, giống như là sinh bệnh nặng?"
A Phúc vốn dĩ đầy đặn hồng nhuận, giống như quả đào chín mê người, đàn ông thấy được sợ là đều có ý muốn tiến lên cắn một cái, nhưng bây giờ quả đào này như đang hứng sương chịu gió, sắc mặt tái nhợt không kể đến đôi mắt ban đầu trong như nước nay ảm đạm vô thần, nhìn thấy khiến cho lòng người đau!
A Phúc đối với Tĩnh nha đầu cũng không có gì để nói, chỉ nói mình hôm nay trong người không khoẻ. Tĩnh nha đầu thở dài, trong miệng còn mắng: "Thường Hiên cũng thật là, trước kia nhìn huynh ấy lanh lợi, sao nay lại không biết đau lòng nương tử, đã bệnh thành dạng này, lại còn nghe nói tối hôm qua hắn chạy đi uống rượu say không biết gì nữa."
Tĩnh nha đầu nói ra lời này, vài nha hoàn đánh giá A Phúc, trong mắt đều lộ ra đồng tình, cá biệt còn có ý vui khi thấy người gặp họa.
A Phúc cúi đầu không nói, cả người lúc này trong mắt người khác cho dù là đồng tình hay hâm mộ, vui trước tai họa, cũng đều chỉ có thể tận lực không để ý.
Sau đó Tĩnh nha đầu rời đi, đoàn người cũng đi theo sau hộ tống. Qua đã lâu, còn mơ hồ nghe được có người khen phu nhân nhà Tôn đại quản gia này, nói là người khi đưa đồ cho nhị thiếu phu nhân cũng không quên nhóm người hầu, còn nói Vượng phu nhân tốt số, nghe nói nay đã có thai, qua năm có thể sinh đứa bé mập mạp.
Người so với người sẽ có người tức chết, A Phúc thở dài, nghĩ nếu lúc này bụng mình cũng có động tĩnh, có khi quan hệ của mình và Thường Hiên cũng sẽ dịu đi. Kỳ thật A Phúc vốn cũng rất hy vọng có đứa bé của mình, nghĩ nếu mình có con, tất nhiên mười vạn phần yêu thương nó, không thể để đứa nhỏ ăn đói mặc rách chịu ủy khuất.
Buổi tối trở về, cả nhà bếp lạnh cơm nguội, trong phòng ngay cả hơi người cũng không có, một mình làm cơm, buồn chán ngồi chờ, nhưng dĩ nhiên không đợi được gì. Sau đó lúc chưa tới canh hai, nghe bên ngoài có tiếng động, vội vàng đứng dậy chạy ra mở cửa, ai ngờ mở cửa đã thấy Lâm ma ma.
Thì ra Lâm ma ma nghe được tin đồn linh tinh, lo lắng, cố ý đến xem. Vào nhà thấy A Phúc khuôn mặt có vẻ thê lương, cũng đau lòng thiếu chút nữa rơi lệ, chỉ nói lúc trước thầm mong có thể có ngày lành, lại không tưởng được có ngày gặp phải chuyện này, hai người náo đến nỗi này.
A Phúc không muốn để Lâm ma ma vì mình lo lắng, chỉ đành miễn cưỡng cười nói qua mấy ngày nữa thì sẽ tốt thôi, Lâm ma ma dĩ nhiên không tin, thúc giục nàng ăn mấy thứ, thẳng đến lúc canh ba mới rời đi.
Đêm nay Thường Hiên căn bản chưa từng trở về, A Phúc biết mình đi tìm cũng không thể, Thường Hiên đã có ý không muốn về rồi. A Phúc cảm thấy đau đầu kịch liệt, thân mình cũng không có sức lực, rõ ràng mệt đến chết, nhưng lại không có cách nào ngủ được, làm như biết nếu ngủ quên, sẽ bỏ lỡ Thường Hiên.
Ngày hôm sau, mờ mịt, A Phúc vẫn cố chống thân mình đứng lên đi đến viện nhị thiếu phu nhân. Trong viện, nha hoàn thấy đều đồng tình, thậm chí A Bình cũng khuyên nàng nên trở về nghỉ tạm đi. Hiện nay A Bình sắp đến chỗ đại thiếu gia, đúng là đường quan rộng mở, không đành nhìn A Phúc dáng vẻ nửa sống nửa chết như vậy.
A Phúc không nói, trong lòng kỳ thật rất bướng bỉnh, giờ tình trạng thảm đạm như thế, cho dù muốn ở bên này liều chết làm việc cũng muốn làm, để Thường Hiên cũng có thể cho chính mình một chút địa vị. Huống hồ sau khi trở về một mình đối mặt với tiểu viện vắng vẻ, trong lòng càng thêm khó chịu, còn không bằng ở chỗ nhị thiếu phu nhân, có thể nghe mấy tiểu cô nương bên ngoài nói chuyện, sẽ không đến mức tịch mịch.
A Bình lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Không phải là một người đàn ông thôi sao, dù sao muội cũng là thê tử của hắn, cho dù hắn có mất hứng thì có thể làm gì, sao phải tự hành hạ mình như thế!"
A Bình mắng rồi thôi, A Phúc biết nàng này kỳ thật là người bộc tuệch*, kỳ thật không phải người xấu, cũng không để trong lòng.
(*) nói nhiều nhưng không ác ý
Đến buổi trưa, đang muốn đứng dậy ăn một chút gì, ai ngờ trước mắt biến thành màu đen, nhất thời bất tỉnh nhân sự té ngã trên mặt đất.
Chờ đến lúc tỉnh lại, A Phúc phát hiện mình nằm ở trên giường, nhìn chung quanh, xem bố trí hẳn là phòng của A Bình ngày thường vẫn ở. Lúc này tiểu nha hoàn canh giữ bên cạnh đang ngủ gật, thấy nàng tỉnh lại, vội vàng đứng lên đi báo cho bên ngoài.
Tiếp theo A Bình xốc màn tiến vào, đưa tay sờ sờ cái trán nàng nói: "Nhà Thường Hiên này thật sự vô tâm mà, đã bệnh như vậy rồi, cũng không thấy bóng người của hắn đâu! Ta đã báo cho nhị thiếu phu nhân rồi, nhị thiếu phu nhân đã phái người đi tìm hắn."
A Phúc nghe vậy, vội vàng nói không cần, chính mình là một người hầu, bất quá chỉ là chuyện vợ chồng trẻ cãi nhau, sao lại nói đến cả chỗ nhị thiếu phu nhân.
A Bình lại không cho là đúng: "Nhị thiếu phu nhân ngày thường luôn bao che khuyết điểm, xem muội cũng coi như là không sai, Thường Hiên lại khi dễ như vậy, tất nhiên nhìn không vừa mắt, tất sẽ đem Thường Hiên ra giáo huấn rồi."
Đang nói, chợt nghe thấy bên ngoài có tiểu nha hoàn lại đây, đến gần len lén nói: "Thường Hiên đã đến, đang quỳ gối ở trước phòng nhị thiếu phu nhân."
A Phúc trong lòng trầm xuống, vội giãy dụa xuống giường, ra cửa phòng xem, người đang cúi đầu không hé răng quỳ ở trong sân, không phải là Thường Hiên đó sao!
Tuy rằng bệnh thành dạng này, nhưng nàng vẫn đau lòng Thường Hiên, cũng không muốn nhìn người đàn ông nhà mình bị nhị thiếu phu nhân răn dạy, chạy nhanh qua, cùng Thường Hiên song song quỳ xuống.
Thường Hiên cúi đầu mặt bình tĩnh, không có biểu tình gì, thậm chí khi A Phúc quỳ gối bên cạnh hắn, hắn ngay cả mí mắt cũng chưa nâng lên. Gương mặt hắn vốn dĩ có nét kiên nghị, nhưng tuổi còn trẻ ngày thường cũng hay cùng A Phúc nói đùa, trên mặt cũng coi như nhu hòa, nhưng nay giữa trời đông giá rét, A Phúc len lén nhìn qua, chỉ cảm thấy khuôn mặt hắn góc cạnh rõ nét, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng cùng xa cách, thậm chí là bài xích.
Khi A Phúc quỳ xuống chỉ cảm thấy mặt đất lạnh như băng, khí lạnh xuyên qua đầu gối xông thẳng lên người, nhưng nay trong lòng lại có thể so với tháng chạp trời đông giá rét. Rùng mình một cái, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy cửa phòng nhị thiếu phu nhân mở ra, chỉ chừa lại màn vải bông vẫn buông xuống. Nha hoàn trước cửa phòng, thấy A Phúc cũng quỳ ở đây, lập tức đi vào nhà.
Một lát sau, trong phòng lại truyền ra tiếng nhị thiếu phu nhân: "A Phúc, trời rất lạnh, ngươi đang bệnh, quỳ ở bên ngoài đó làm gì?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đêm này, Thường Hiên ngủ cũng không yên ổn, một lát nói mớ, một lát cau mày đạp chăn lung tung. A Phúc không có cách, đành phải không ngừng theo hầu hạ, kéo chăn cho hắn, dỗ hắn ngủ như trẻ nhỏ.
Sau khi mí mắt cao thấp đánh nhau, lại nắm cái tay không an phận của hắn nằm yên chợp mắt, ai ngờ mơ hồ cứ như vậy ngủ liền mạch, khi tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng choang.
Vội vàng ngồi dậy, muốn nhìn một chút Thường Hiên thế nào, lại vừa vặn nhìn thấy Thường Hiên mở to đôi mắt đen như mực nằm yên, mắt không nháy nhìn mình chăm chú, xem ra hẳn là nhìn đã lâu. A Phúc thấy hắn đã tỉnh, vội vàng hỏi hắn cảm thấy thế nào, có cần ăn chút gì không. Thường Hiên thấy A Phúc phát hiện mình nhìn lén, có chút ngượng ngùng, trên mặt mơ hồ phiếm hồng, xoay mặt đi, cứng rắn nói: "Không ăn!"
A Phúc nghe hắn nói, biết hắn còn đang tức giận, xem ra dáng vẻ tối hôm qua không có khả năng tái hiện, lập tức cúi đầu ôn nhu nói: "Ta đi hâm nóng đồ ăn tối hôm qua trước đã, đợi lát nữa nếu đói bụng thì ăn một chút."
Thường Hiên lại nghiêm mặt không hé răng, đứng dậy mặc quần áo sắp xuống giường, lúc mặc quần áo nhíu mày nói: "Tối hôm qua ta làm sao trở về?"
A Phúc đem chuyện tối hôm qua nói lại, đương nhiên cũng bao gồm cả việc mình đến nhị môn tìm hắn còn gặp được Mạc thị vệ kia.
Thường Hiên nghe xong, trừng mắt nói: "Rất tốt, lại còn một mình chạy ra ngoài tìm, chẳng lẽ còn sợ ở bên ngoài câu tam đáp tứ* chưa đủ?"
(*) đại ý là dụ dỗ đàn ông
A Phúc nghe lời kỳ cục này, trong lúc đó không biết ứng đối thế nào, đành phải cúi đầu không nói.
Mà Thường Hiên lại không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên trên mặt càng phát thêm mất hứng, hờn dỗi xuống giường nói: "Tự mình ăn đi, ta ra ngoại viện trước." Nói xong quay đầu muốn đi.
A Phúc chỉ cảm thấy người đàn ông này đang có vẻ trốn tránh mình, nếu cứ thế này bỏ qua cũng không phải cách, lập tức kéo hắn dừng lại trước tiên ở nhà ăn cơm rồi đi sau, nhưng Thường Hiên lại gạt đi: "Đã nói không ăn, còn dông dài cái gì! Mấy ngày nay công việc rất bận, trước sẽ không về nhà, một mình ở nhà rất ngốc!" Nói xong xoay người đi ra ngoài.
A Phúc bị hắn phất tay như vậy, chỉ cảm thấy nặng đầu, hơn nữa vốn còn có chút choáng đầu hoa mắt, lập tức lảo đảo té ngã trên đất. Mà lúc này Thường Hiên sập cửa đi ra ngoài, A Phúc đáng thương té trên mặt đất, nằm trên đất lạnh như băng, chỉ nghe bên ngoài cổng ‘rầm’ một tiếng đóng lại.
A Phúc ngốc ngồi dưới đất nửa ngày, nước mắt rơi xuống, lần này thật sự không biết làm thế nào cho phải.
Qua đã lâu, xoa xoa nước mắt trên mặt, A Phúc chống đỡ thân mình suy yếu đứng lên, lại miễn cưỡng đến phòng bếp đem đồ ăn tối hôm qua hâm nóng, tùy tiện ăn hai miếng, mới miễn cưỡng chống đỡ đến viện nhị thiếu phu nhân.
Đến chỗ nhị thiếu phu nhân, gặp phải vài nha hoàn, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, đều kinh ngạc, tiến lên quan tâm hỏi thăm, A Phúc chỉ miễn cưỡng cười lắc lắc đầu, nói trên người có chút không khỏe mà thôi, không có chuyện gì lớn. Nhưng các nha hoàn cũng không phải đứa ngốc, tất cả đều thấy được hai mắt A Phúc sưng phù, lại liên tưởng đến chuyện xảy ra mấy ngày trước đây, ít nhiều cũng đoán được chuyện A Phúc và đại thiếu gia kia tuy nói có thể ngăn chặn miệng của nhiều người, nhưng rốt cuộc vị ở nhà kia cũng nuốt không trôi. Trong đó có bao nhiêu người thật tình lo lắng, có bao nhiêu mang theo vài phần tâm tư xem náo nhiệt, lòng người khó dò, nơi này không đề cập tới.
Đến buổi trưa, A Phúc vẫn choáng váng đầu nặng nề, đang nghĩ tới có nên nói với A Bình một tiếng xin rời đi trước hay không, lại nghe đến bên ngoài có tiếng nói quen thuộc, nghe rất giống tiếng Tĩnh nha đầu. Có điều hiện nay cả người vô lực, cũng không có tâm tư mà đi quản, vẫn nỗ lực cúi đầu làm việc như thường.
Qua thời gian một chén trà nhỏ, lại nghe bên ngoài có tiếng cười nói, tiếp theo là cửa phòng mở ra, Tĩnh nha đầu và Liễu nhi cùng vài nha hoàn cười nói đi vào. Thì ra Tĩnh nha đầu sang đây đưa cho nhị thiếu phu nhân chút nguyên liệu nấu ăn bổ dưỡng thân mình, thuận tiện đến xem A Phúc. Lúc này đi theo Tĩnh nha đầu sang đây có vài nha hoàn trong viện Tôn đại quản gia, còn có hai nha hoàn trong viện nhị thiếu phu nhân bình thường có quan hệ rất tốt với Liễu nhi.
A Phúc vội vàng đứng lên, mời Tĩnh nha đầu ngồi xuống, Tĩnh nha đầu không ngồi, tiến lên nhiệt tình lôi kéo tay A Phúc, đánh giá sắc mặt nàng, đau lòng nói: "Làm sao vậy, giống như là sinh bệnh nặng?"
A Phúc vốn dĩ đầy đặn hồng nhuận, giống như quả đào chín mê người, đàn ông thấy được sợ là đều có ý muốn tiến lên cắn một cái, nhưng bây giờ quả đào này như đang hứng sương chịu gió, sắc mặt tái nhợt không kể đến đôi mắt ban đầu trong như nước nay ảm đạm vô thần, nhìn thấy khiến cho lòng người đau!
A Phúc đối với Tĩnh nha đầu cũng không có gì để nói, chỉ nói mình hôm nay trong người không khoẻ. Tĩnh nha đầu thở dài, trong miệng còn mắng: "Thường Hiên cũng thật là, trước kia nhìn huynh ấy lanh lợi, sao nay lại không biết đau lòng nương tử, đã bệnh thành dạng này, lại còn nghe nói tối hôm qua hắn chạy đi uống rượu say không biết gì nữa."
Tĩnh nha đầu nói ra lời này, vài nha hoàn đánh giá A Phúc, trong mắt đều lộ ra đồng tình, cá biệt còn có ý vui khi thấy người gặp họa.
A Phúc cúi đầu không nói, cả người lúc này trong mắt người khác cho dù là đồng tình hay hâm mộ, vui trước tai họa, cũng đều chỉ có thể tận lực không để ý.
Sau đó Tĩnh nha đầu rời đi, đoàn người cũng đi theo sau hộ tống. Qua đã lâu, còn mơ hồ nghe được có người khen phu nhân nhà Tôn đại quản gia này, nói là người khi đưa đồ cho nhị thiếu phu nhân cũng không quên nhóm người hầu, còn nói Vượng phu nhân tốt số, nghe nói nay đã có thai, qua năm có thể sinh đứa bé mập mạp.
Người so với người sẽ có người tức chết, A Phúc thở dài, nghĩ nếu lúc này bụng mình cũng có động tĩnh, có khi quan hệ của mình và Thường Hiên cũng sẽ dịu đi. Kỳ thật A Phúc vốn cũng rất hy vọng có đứa bé của mình, nghĩ nếu mình có con, tất nhiên mười vạn phần yêu thương nó, không thể để đứa nhỏ ăn đói mặc rách chịu ủy khuất.
Buổi tối trở về, cả nhà bếp lạnh cơm nguội, trong phòng ngay cả hơi người cũng không có, một mình làm cơm, buồn chán ngồi chờ, nhưng dĩ nhiên không đợi được gì. Sau đó lúc chưa tới canh hai, nghe bên ngoài có tiếng động, vội vàng đứng dậy chạy ra mở cửa, ai ngờ mở cửa đã thấy Lâm ma ma.
Thì ra Lâm ma ma nghe được tin đồn linh tinh, lo lắng, cố ý đến xem. Vào nhà thấy A Phúc khuôn mặt có vẻ thê lương, cũng đau lòng thiếu chút nữa rơi lệ, chỉ nói lúc trước thầm mong có thể có ngày lành, lại không tưởng được có ngày gặp phải chuyện này, hai người náo đến nỗi này.
A Phúc không muốn để Lâm ma ma vì mình lo lắng, chỉ đành miễn cưỡng cười nói qua mấy ngày nữa thì sẽ tốt thôi, Lâm ma ma dĩ nhiên không tin, thúc giục nàng ăn mấy thứ, thẳng đến lúc canh ba mới rời đi.
Đêm nay Thường Hiên căn bản chưa từng trở về, A Phúc biết mình đi tìm cũng không thể, Thường Hiên đã có ý không muốn về rồi. A Phúc cảm thấy đau đầu kịch liệt, thân mình cũng không có sức lực, rõ ràng mệt đến chết, nhưng lại không có cách nào ngủ được, làm như biết nếu ngủ quên, sẽ bỏ lỡ Thường Hiên.
Ngày hôm sau, mờ mịt, A Phúc vẫn cố chống thân mình đứng lên đi đến viện nhị thiếu phu nhân. Trong viện, nha hoàn thấy đều đồng tình, thậm chí A Bình cũng khuyên nàng nên trở về nghỉ tạm đi. Hiện nay A Bình sắp đến chỗ đại thiếu gia, đúng là đường quan rộng mở, không đành nhìn A Phúc dáng vẻ nửa sống nửa chết như vậy.
A Phúc không nói, trong lòng kỳ thật rất bướng bỉnh, giờ tình trạng thảm đạm như thế, cho dù muốn ở bên này liều chết làm việc cũng muốn làm, để Thường Hiên cũng có thể cho chính mình một chút địa vị. Huống hồ sau khi trở về một mình đối mặt với tiểu viện vắng vẻ, trong lòng càng thêm khó chịu, còn không bằng ở chỗ nhị thiếu phu nhân, có thể nghe mấy tiểu cô nương bên ngoài nói chuyện, sẽ không đến mức tịch mịch.
A Bình lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Không phải là một người đàn ông thôi sao, dù sao muội cũng là thê tử của hắn, cho dù hắn có mất hứng thì có thể làm gì, sao phải tự hành hạ mình như thế!"
A Bình mắng rồi thôi, A Phúc biết nàng này kỳ thật là người bộc tuệch*, kỳ thật không phải người xấu, cũng không để trong lòng.
(*) nói nhiều nhưng không ác ý
Đến buổi trưa, đang muốn đứng dậy ăn một chút gì, ai ngờ trước mắt biến thành màu đen, nhất thời bất tỉnh nhân sự té ngã trên mặt đất.
Chờ đến lúc tỉnh lại, A Phúc phát hiện mình nằm ở trên giường, nhìn chung quanh, xem bố trí hẳn là phòng của A Bình ngày thường vẫn ở. Lúc này tiểu nha hoàn canh giữ bên cạnh đang ngủ gật, thấy nàng tỉnh lại, vội vàng đứng lên đi báo cho bên ngoài.
Tiếp theo A Bình xốc màn tiến vào, đưa tay sờ sờ cái trán nàng nói: "Nhà Thường Hiên này thật sự vô tâm mà, đã bệnh như vậy rồi, cũng không thấy bóng người của hắn đâu! Ta đã báo cho nhị thiếu phu nhân rồi, nhị thiếu phu nhân đã phái người đi tìm hắn."
A Phúc nghe vậy, vội vàng nói không cần, chính mình là một người hầu, bất quá chỉ là chuyện vợ chồng trẻ cãi nhau, sao lại nói đến cả chỗ nhị thiếu phu nhân.
A Bình lại không cho là đúng: "Nhị thiếu phu nhân ngày thường luôn bao che khuyết điểm, xem muội cũng coi như là không sai, Thường Hiên lại khi dễ như vậy, tất nhiên nhìn không vừa mắt, tất sẽ đem Thường Hiên ra giáo huấn rồi."
Đang nói, chợt nghe thấy bên ngoài có tiểu nha hoàn lại đây, đến gần len lén nói: "Thường Hiên đã đến, đang quỳ gối ở trước phòng nhị thiếu phu nhân."
A Phúc trong lòng trầm xuống, vội giãy dụa xuống giường, ra cửa phòng xem, người đang cúi đầu không hé răng quỳ ở trong sân, không phải là Thường Hiên đó sao!
Tuy rằng bệnh thành dạng này, nhưng nàng vẫn đau lòng Thường Hiên, cũng không muốn nhìn người đàn ông nhà mình bị nhị thiếu phu nhân răn dạy, chạy nhanh qua, cùng Thường Hiên song song quỳ xuống.
Thường Hiên cúi đầu mặt bình tĩnh, không có biểu tình gì, thậm chí khi A Phúc quỳ gối bên cạnh hắn, hắn ngay cả mí mắt cũng chưa nâng lên. Gương mặt hắn vốn dĩ có nét kiên nghị, nhưng tuổi còn trẻ ngày thường cũng hay cùng A Phúc nói đùa, trên mặt cũng coi như nhu hòa, nhưng nay giữa trời đông giá rét, A Phúc len lén nhìn qua, chỉ cảm thấy khuôn mặt hắn góc cạnh rõ nét, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng cùng xa cách, thậm chí là bài xích.
Khi A Phúc quỳ xuống chỉ cảm thấy mặt đất lạnh như băng, khí lạnh xuyên qua đầu gối xông thẳng lên người, nhưng nay trong lòng lại có thể so với tháng chạp trời đông giá rét. Rùng mình một cái, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy cửa phòng nhị thiếu phu nhân mở ra, chỉ chừa lại màn vải bông vẫn buông xuống. Nha hoàn trước cửa phòng, thấy A Phúc cũng quỳ ở đây, lập tức đi vào nhà.
Một lát sau, trong phòng lại truyền ra tiếng nhị thiếu phu nhân: "A Phúc, trời rất lạnh, ngươi đang bệnh, quỳ ở bên ngoài đó làm gì?"