Hôm đó, Thường Hiên gọi Nhạc phu nhân tới cùng nhau đón năm mới. Cửa tiệm mặt tiền của Nhạc phu nhân đã sớm đóng cửa, tiểu nhị dĩ nhiên cũng về nhà đón năm mới. Lúc Thường Hiên đi qua bên nhà thẩm ấy chỉ thấy Nhạc phu nhân đang nặn nhân sủi cảo chuẩn bị làm sủi cảo, Nghe Thường Hiên nói muốn mời mình qua cùng đón năm mới, Nhạc phu nhân liên tục nói không cần, nhưng Thường Hiên cố ý mời thẩm ấy qua, chỉ nói hai người trẻ tuổi mọi việc đều không biết, đến lúc đó còn muốn dựa vào Nhạc phu nhân giúp đỡ.
Nhạc phu nhân nghe xong lời này, cũng vội rửa tay, đem chỗ sủi cảo làm sẵn cho vào lồng hấp bao lại thật tốt, lại để Thường Hiên bê bát đựng nhân sủi cảo, hai người hướng về tiểu viện của Thường Hiên mà đi.
Lúc này bên ngoài tuyết vẫn tung bay, may mà gần đây tuyết không lớn, thứ hai hai nhà quả thật cách không xa, bất quá chỉ là cách một ngõ nhỏ thôi. Hai người vội vã vào phòng, A Phúc cũng đang nhào bột chuẩn bị gói sủi cảo.
Lập tức vỏ sủi cảo và nhân hai nhà được đặt cùng một chỗ, Nhạc phu nhân cán bột, Thường Hiên và A Phúc gói sủi cảo. Nhạc phu nhân mở tiệm bánh bao làm ăn, cán bột tự nhiên không phải nói chơi, tay làm vun vút, một cái chày cán bột, hai lạng bột nháy mắt đã cán tốt lắm, chỉ thấy A Phúc nghẹn họng nhìn trân trối bội phục không thôi.
Ba người rốt cuộc làm xong, rất nhanh sủi cảo đã gói hết, Nhạc phu nhân bắt A Phúc nghỉ ngơi, tự mình làm nốt sủi cảo, Thường Hiên ở trong phòng dọn dẹp chậu đựng bột mì và bàn ghế.
Lúc này bên ngoài tiếng pháo liên miên vang lên, hẳn là nhà khác đã gói xong sủi cảo. Thường Hiên vốn dĩ trong tay đang bê chậu, nghe thế vội vàng buông xuống, hai tay che tai A Phúc: "Không nên nghe cái này, không tốt cho đứa nhỏ."
A Phúc không cho là đúng: "Vậy chẳng lẽ đến năm mới, ta cũng không được đốt pháo?"
Thường Hiên đương nhiên gật đầu: "Cho dù đốt pháo, nàng cũng phải trốn đi che tai lại."
A Phúc chưa nghe nói điều này bao giờ, đang nghi hoặc, thì Nhạc phu nhân bê nồi sủi cảo nóng hôi hổi tiến vào, cười nói: "Cái này Thường Hiên nói đúng đó, con vừa có con, đứa bé không chịu nổi kinh sợ, không thể nghe tiếng pháo nổ đâu."
A Phúc thế này mới tin.
Đến buổi tối, ba người chẳng những ăn sủi cảo, còn làm một bàn đầy đồ ăn, trong đó tự nhiên có thịt viên tứ hỉ. A Phúc cười hướng đến Thường Hiên tranh công: "Đồ ăn này là ta được Nhạc phu nhân chỉ điểm tự mình ra tay nấu đó."
Thường Hiên nay bởi vì A Phúc có thai, quả thực đem nàng sủng lên tận trời, nói cái gì cũng muốn nàng cao hứng, lúc này lập tức vội vàng đưa tay nhéo nhéo hai má nàng, dỗ nói: "A Phúc của ta càng ngày càng lợi hại, nấu đồ ăn so với trong quán rượu còn ngon hơn."
Qua tết chính là mồng một tháng giêng, đây là lúc chúc tết. Nhạc phu nhân không có thân thích gì phải đi chúc ai, nghe nói thẩm ấy hồi trước thời điểm năm mới theo phu quân đến chỗ này, sau phu quân bệnh chết, đứa bé cũng sảy theo, nay thật sự là người cô đơn.
Thường Hiên vốn dĩ là muốn dẫn theo A Phúc về phủ thỉnh an phu nhân và thiếu phu nhân các phòng, nhưng nay A Phúc có thai hắn có chút lo lắng, nên cân nhắc có thể không đi không. A Phúc trong lòng biết, đây là lần đầu tiên mình chúc tết sau khi gả, không thể không đi, vội thuyết phục Thường Hiên, cũng muốn đi theo. Thường Hiên biết việc này nếu không đi quả thực không tốt, mặt mũi cha nhà mình cũng khó coi, chỉ có thể để cho nàng đi.
Vợ của người hầu, muốn thỉnh an rất là nhiều, bất quá may mắn vẫn là có người làm bạn. A Phúc tìm được Phu nhân Lục Các, Phu nhân Lục Các cùng với mẹ của Lục Các lại tìm thêm vài phu nhân của quản sự khác, cuối cùng mọi người theo phu nhân Tôn đại quản gia, bắt đầu chậm rãi xuất phát đi thỉnh an từ thấp đến cao.
Đi trên đường một đám con dâu ma ma khó tránh khỏi nói chút chuyện, trong đó bởi vì có Vượng phu nhân và mẹ của Tôn Vượng, mà các con dâu nhà khác ngoại trừ Phu nhân Lục Các ra, đều bày dáng vẻ người người nịnh bợ bọn họ.
Vượng phu nhân hướng về phía A Phúc lướt nhìn thần sắc lại có chút đắc ý, A Phúc cúi đầu, chỉ cười không nói. Vượng phu nhân lại cố tình tìm A Phúc nói chuyện, hỏi nàng ở bên ngoài như thế nào, ai biết nàng ta vừa nói, lại khiến các nàng có chồng, ma ma hâm mộ với A Phúc, nói là không mẹ chồng quản, nay lại chuyển ra ngoài, còn có cha chồng thương yêu, thật sự là tốt số.
Mọi người nói như vậy một phen, làm cho trên mặt Vượng phu nhân thật sự nhìn không tốt, bất quá trước mặt mẹ chồng của nàng ta, nàng ta cũng khó mà nói được gì.
Mọi người đầu tiên là đến chỗ đại thiếu phu nhân chúc tết. Đại thiếu phu nhân từ trước đến nay không thích ra cửa, làm người im lặng, dưới gối cũng không có con gái. Lúc mọi người đi vào viện đại thiếu phu nhân, đều nghĩ tới chuyện của A Phúc và đại thiếu gia, ánh mắt đều nhìn về phía A Phúc.
A Phúc kiên trì theo mọi người đi vào, may mà đại thiếu phu nhân luôn luôn mặt mũi hiền lành, là một người hiền lành, chỉ ứng phó vài câu thì đem mọi người đuổi đi, nói không chừng nàng ấy ngay cả A Phúc là ai cũng không biết. Lúc đi ra thì đụng tới A Bình, A Bình nay đã chải tóc búi kiểu phụ nữ có chồng, đang muốn vào nhà thỉnh an đại thiếu phu nhân. Sau khi A Bình nhìn thấy A Phúc, còn hướng đến A Phúc bắt chuyện, trong miệng nói: "Nhị thiếu phu nhân mấy hôm trước còn nhắc tới muội, muội mau đến thỉnh an nhị thiếu phu nhân đi." A Bình tự nhiên biết, chuyện thỉnh an này cũng là có thứ tự, nhóm người này tất nhiên là đầu tiên đến chỗ đại thiếu phu nhân, sau đó mới tới chỗ nhị thiếu phu nhân.
Nhị thiếu phu nhân sắp sinh, ngồi ở trên ghế lót đệm da hồ ly dáng vẻ mệt mỏi, lúc thấy A Phúc quả nhiên cao hứng, kéo A Phúc hỏi chút chuyện, A Phúc —— đáp lại. Nàng biết mình có rất nhiều chuyện đều nhờ vào vị nhị thiếu phu nhân này, này ở đây tuy rằng cảm thấy vị nhị thiếu phu nhân này kỳ lạ, nhưng trong lòng cũng cảm kích.
Từ chỗ nhị thiếu phu nhân đi ra, trên đường vừa vặn gặp các vị thiếu gia trong phủ đang từ hướng đối diện đi tới. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía A Phúc, dù sao mọi người cũng đều biết chuyện giữa A Phúc và đại thiếu gia. A Phúc cúi đầu, cùng mọi người theo quy củ thỉnh an, cũng không giương mắt nhìn đại thiếu gia một chút.
Đại thiếu gia giống như cũng không có đặc biệt chú ý tới A Phúc, cười nói rồi cùng mọi người đi qua. Bất quá nhị thiếu gia tinh mắt vẫn cảm giác được đại ca mình sau khi đi qua nhịn không được đã thoáng nhìn lại. Trong lòng Nhị thiếu gia cũng biết, cả cười, không nói gì. Tam thiếu gia lại ở một bên chậc lưỡi, rung đùi đắc ý nói: "Nhà Thường Hiên ánh mắt không tệ, A Phúc trước kia nhìn cũng chỉ thấy là tiểu nha hoàn thôi, nay cũng đã trổ mã càng ngày càng tốt."
Thỉnh an xong, mọi người nên gặp đều đã gặp, nhóm phu nhân quản gia cũng thả lỏng một chút. Mẹ của Lục Các và phu nhân Tôn đại quản gia hẹn nhau thành nhóm đi xem hí khúc, nhóm con dâu trẻ tuổi thì tụ cùng một chỗ nói chuyện. Đề tài lại vây quanh chuyện A Phúc chuyển ra, tất cả hoặc là trêu ghẹo, hoặc là hâm mộ nhị thiếu phu nhân đối A Phúc đối đãi khác biệt. A Phúc biết lúc này nói chuyện đơn giản là chọc mọi người càng thêm hâm mộ thôi, cũng chỉ có thể cúi đầu mỉm cười không nói.
Vượng phu nhân lúc này không có mẹ chồng ở đây, tính tình nhỏ nhen lại nổi lên, lập tức dậm dậm chân nói: "Thôi, nói chuyện như vậy có gì vui, còn không bằng qua nhà ta uống trà, trong nhà có hạt dưa, hạt dẻ, đậu lạc các loại, còn có trái cây hiếm lạ nữa!"
Mọi người vốn có ý nịnh bợ Vượng phu nhân, vừa nghe lời này, đều phải đi tới chỗ Vượng phu nhân uống trà, A Phúc vội nói trong người không thoải mái muốn cáo lui, mọi người cũng biết nàng về nhà phải đi một đoạn đường xa, nên cũng không miễn cưỡng níu kéo.
A Phúc kỳ thật là muốn dành chút thời gian qua chỗ Lâm ma ma nhìn xem, nhưng nay bởi vì đi chúc tết hai tay trống trơn nên có chút do dự, sau một lúc do dự thì dứt khoát mặc kệ. Lâm ma ma cũng có mấy nha hoàn đến chúc tết, bất quá rốt cuộc là vẫn rất quạnh quẽ. A Phúc đi qua Lâm ma ma rất cao hứng, lôi kéo A Phúc nói rất nhiều. A Phúc còn nói chuyện mình đã có thai, Lâm ma ma càng thêm cao hứng, nói là con cuối cùng đã có người trông cậy vào rồi.
Rời khỏi chỗ Lâm ma ma, A Phúc một mình theo con đường nhỏ phủ đầy tuyết trắng đi ra ngoài, khi đi đến nhị môn, lại gặp được khuôn mặt quen thuộc, thì ra chính là Mạc thị vệ đã gặp lúc trước. Mạc thị vệ thấy A Phúc, cũng chào hỏi, lại thấy nàng một mình đi ra ngoài, biết nàng và Thường Hiên đã chuyển ra ngoài, nên hỏi có muốn tìm gã sai vặt cùng đi hay không. A Phúc vội nói không cần, bảo Thường Hiên đang theo cha Thường quản sự đi chúc tết, mình hiện giờ trước tiên chờ đã, chờ hắn đến đây rồi sẽ cùng nhau trở về.
Mạc thị vệ thấy vậy, dứt khoát cho nàng một cái ghế dựa để nàng ngồi xuống, lại tìm người đưa tới một chén trà nóng.
A Phúc quả thật có chút mệt mỏi, lập tức ngồi xuống, trong tay đang cầm trà nóng, nhìn núi giả, hồ nước, cây cầu chung quanh bị tuyết trắng bao trùm, trong lòng không khỏi cảm khái, Mạc thị vệ xử sự cẩn thận chu đáo, thật sự là một người tốt.
Mạc thị vệ không đành lòng để A Phúc một mình ở bên ngoài, nhưng mời nàng vào chỗ ở của thủ vệ lại không thích hợp lắm, nên kéo một gã sai vặt bồi ở bên ngoài đứng cùng, thỉnh thoảng cũng nói chuyện mấy câu.
Sau một lát, đã thấy Thường Hiên và Thường quản sự trong tay đều cầm theo mấy thứ vội vã đi tới, hai người bởi vì đi gấp nên áo choàng đều bị tuyết bắn tung tóe.
Khi hai người đến đây, thấy A Phúc đang an ổn mà ngồi ở chỗ này uống trà nóng, vội vàng cảm ơn Mạc thị vệ. Sau khi A Phúc có thai, đây là lần đầu gặp cha chồng, không khỏi có chút xấu hổ, cười thỉnh an với cha chồng.
Mà Thường quản sự từ hôm qua nhận được tin tức, tâm tình rất tốt, bình thường nói không nhiều lắm nhưng hôm nay ông lại dặn một đống với A Phúc, cuối cùng còn bắt Thường Hiên làm tất cả việc cho A Phúc. Thường Hiên dĩ nhiên là đồng ý.
Cuối cùng Thường quản sự cầm gói giấy trong tay đưa cho Thường Hiên, nói là trái cây mới lạ năm mới có một ít, là chủ tử bên kia cho, để bọn họ mang ra ngoài ăn. A Phúc không cần, nhưng Thường quản sự nói ông ở đó còn rất nhiều, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy.
Trên đường trở về, A Phúc nhớ tới Lâm ma ma, vội nhắc Thường Hiên khi nào hồi phủ lại thì qua bên kia xem, thuận tiện lấy chút đồ.
Những ngày đầu năm mới này, người bên ngoài lui tới tạm thời dừng lại, trời vẫn còn tuyết rơi, đôi vợ chồng trẻ cuối cùng có thể ở nhà nghỉ tạm. Vì thế hôm nay đang lúc hoàng hôn, có thể có tuyết lớn rơi kín cửa, Thường Hiên sợ đông lạnh đến tiểu kiều thê của mình, từ sớm cầm củi gỗ sưởi ấm, muốn làm cho giường đất thật ấm áp.
A Phúc ngồi xếp bằng ở trên giường, đi đứng đều bọc chăn, cầm kim thêu trong tay thêu đồ, lúc này vì sưởi giường ấm nên có chút mùi khói, cũng cảm thấy cổ họng không thoải mái, nhịn không được ho khan vài tiếng. Thường Hiên một nam nhi bảy thước ngồi xổm trước giường, đang xem củi trong lò, lúc này nghe tiếng A Phúc ho khan, vội vàng ngẩng đầu hỏi: "Xông đến nàng à? Vậy nàng mau lấy khăn che mũi lại."
A Phúc thấy trên mặt hắn có chút bụi đen, trên trán chảy xuống mồ hôi, nghĩ đến người đàn ông nhà mình thật sự không yên, vội che miệng lại lắc đầu nói: "Không có gì. Lập tức tốt ngay thôi."
Kỳ thật nghe Nhạc phu nhân nói, nàng nay xem như đã tốt, ít nhất không buồn nôn, có thể nuốt trôi cơm.
Thường Hiên lại lo lắng, nhìn nhìn trong phòng bay đầy khói nói: "Hay là ta mở cửa sổ hít thở không khí đi." Nói xong đứng dậy lấy chăn bông trên giường, đem A Phúc bao lại thật kín, chỉ lộ ra một cái đầu.
Hắn nhìn nhìn, vẫn là lo lắng, dứt khoát cầm áo bông của mình bao lại khuôn mặt A Phúc. Cuối cùng Thường Hiên cao thấp xem kỹ một phen, nhìn A Phúc đang nháy mắt vô tội, đây là chỗ lộ ra duy nhất, vì thế vừa lòng nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ đôi núi vải nói: "Nàng tránh trước đã, để ta mở cửa sổ cho nàng hít thở không khí."
A Phúc trong tay còn cầm kim thêu, nhưng nay tay chân toàn bộ bị bao lại không thể động đậy, đành phải nhẹ nhàng ‘Ừm’ một tiếng, thuận theo cười nói: "Vậy chàng nhanh nhanh một chút"
Thường Hiên trước tiên dùng miếng sắt che cửa lò lại, sau đó mở cửa sổ và cửa chính cho thông thoáng, nhất thời trong phòng một ít khói đều bị thổi đi. Thường Hiên vẫn lo lắng A Phúc bị lạnh, bản thân mình cũng lên giường, ôm lấy núi vải kia an ủi nói: "Rất nhanh sẽ tốt thôi."
Toàn bộ trốn ở trong chăn A Phúc lại ‘Phụt’ nở nụ cười: "Chàng cũng vào chăn đi, miễn cho lại bị lạnh."
Thường Hiên lúc này mồ hôi chảy đến chỗ vết nhọ, trên mặt bẩn hề hề gần như thành vài đường màu đen, bất quá hắn đương nhiên không biết, vẫn vây quanh A Phúc đắc ý: "Thân mình ta xương cốt cường tráng, làm sao sợ lạnh..."
Vợ chồng hai người cứ thế sưởi giường đất suốt hai ngày, rốt cục Nhạc phu nhân nhắc nhở mới hiểu, kỳ thật hoàn toàn có thể cho A Phúc sang phòng khác tránh né, Thường Hiên vốn vẫn nghĩ giường đất là tốt rồi. Vợ chồng hai người lúc trước ở trong phủ ngủ là giường thường, chưa bao giờ dùng giường đất, nay nghe chủ ý thế, nhất thời cảm thấy mình đầu óc thật sự không thông minh. Nhạc phu nhân còn thuận tiện truyền thụ cho Thường Hiên một ít kiến thức, nói cho hắn biết dùng giường đất phải chọn loại củi nào, phải thêm củi như thế nào, như vậy khói bay ra mới ít hơn. Đương nhiên, Nhạc phu nhân còn thuận tiện nói cho Thường Hiên biết, phụ nữ đang có thai nên ăn cái gì, không nên làm cái gì.
Vì thế được Nhạc phu nhân chỉ điểm, Thường Hiên dùng giường đất cùng với hầu hạ A Phúc bản lĩnh từ từ tiến bộ. Dưới tình huống này, hắn có điểm ủy khuất, tuyết lớn kín cửa, lại không có người ngoài quấy rầy, ổ chăn ấm áp dễ chịu, tiểu nương tử thơm ngào ngạt, hắn muốn mặc sức làm bừa một phen.
Nhưng không được, tiểu nương tử của hắn có thai, hắn phải chăm sóc thân thể của nương tử cùng với đứa bé của họ.
Qua năm mới được mấy ngày, Thường Hiên ôm thân mình mềm nhũn kia lại không thể được thoải mái, cuối cùng đến mức vùi đầu vào hai khối mềm mại cắn một phen. A Phúc đau lòng đưa tay sờ sờ đầu hắn, nhỏ giọng nói: "Bằng không ta giúp chàng..."
Hôm đó, Thường Hiên gọi Nhạc phu nhân tới cùng nhau đón năm mới. Cửa tiệm mặt tiền của Nhạc phu nhân đã sớm đóng cửa, tiểu nhị dĩ nhiên cũng về nhà đón năm mới. Lúc Thường Hiên đi qua bên nhà thẩm ấy chỉ thấy Nhạc phu nhân đang nặn nhân sủi cảo chuẩn bị làm sủi cảo, Nghe Thường Hiên nói muốn mời mình qua cùng đón năm mới, Nhạc phu nhân liên tục nói không cần, nhưng Thường Hiên cố ý mời thẩm ấy qua, chỉ nói hai người trẻ tuổi mọi việc đều không biết, đến lúc đó còn muốn dựa vào Nhạc phu nhân giúp đỡ.
Nhạc phu nhân nghe xong lời này, cũng vội rửa tay, đem chỗ sủi cảo làm sẵn cho vào lồng hấp bao lại thật tốt, lại để Thường Hiên bê bát đựng nhân sủi cảo, hai người hướng về tiểu viện của Thường Hiên mà đi.
Lúc này bên ngoài tuyết vẫn tung bay, may mà gần đây tuyết không lớn, thứ hai hai nhà quả thật cách không xa, bất quá chỉ là cách một ngõ nhỏ thôi. Hai người vội vã vào phòng, A Phúc cũng đang nhào bột chuẩn bị gói sủi cảo.
Lập tức vỏ sủi cảo và nhân hai nhà được đặt cùng một chỗ, Nhạc phu nhân cán bột, Thường Hiên và A Phúc gói sủi cảo. Nhạc phu nhân mở tiệm bánh bao làm ăn, cán bột tự nhiên không phải nói chơi, tay làm vun vút, một cái chày cán bột, hai lạng bột nháy mắt đã cán tốt lắm, chỉ thấy A Phúc nghẹn họng nhìn trân trối bội phục không thôi.
Ba người rốt cuộc làm xong, rất nhanh sủi cảo đã gói hết, Nhạc phu nhân bắt A Phúc nghỉ ngơi, tự mình làm nốt sủi cảo, Thường Hiên ở trong phòng dọn dẹp chậu đựng bột mì và bàn ghế.
Lúc này bên ngoài tiếng pháo liên miên vang lên, hẳn là nhà khác đã gói xong sủi cảo. Thường Hiên vốn dĩ trong tay đang bê chậu, nghe thế vội vàng buông xuống, hai tay che tai A Phúc: "Không nên nghe cái này, không tốt cho đứa nhỏ."
A Phúc không cho là đúng: "Vậy chẳng lẽ đến năm mới, ta cũng không được đốt pháo?"
Thường Hiên đương nhiên gật đầu: "Cho dù đốt pháo, nàng cũng phải trốn đi che tai lại."
A Phúc chưa nghe nói điều này bao giờ, đang nghi hoặc, thì Nhạc phu nhân bê nồi sủi cảo nóng hôi hổi tiến vào, cười nói: "Cái này Thường Hiên nói đúng đó, con vừa có con, đứa bé không chịu nổi kinh sợ, không thể nghe tiếng pháo nổ đâu."
A Phúc thế này mới tin.
Đến buổi tối, ba người chẳng những ăn sủi cảo, còn làm một bàn đầy đồ ăn, trong đó tự nhiên có thịt viên tứ hỉ. A Phúc cười hướng đến Thường Hiên tranh công: "Đồ ăn này là ta được Nhạc phu nhân chỉ điểm tự mình ra tay nấu đó."
Thường Hiên nay bởi vì A Phúc có thai, quả thực đem nàng sủng lên tận trời, nói cái gì cũng muốn nàng cao hứng, lúc này lập tức vội vàng đưa tay nhéo nhéo hai má nàng, dỗ nói: "A Phúc của ta càng ngày càng lợi hại, nấu đồ ăn so với trong quán rượu còn ngon hơn."
Qua tết chính là mồng một tháng giêng, đây là lúc chúc tết. Nhạc phu nhân không có thân thích gì phải đi chúc ai, nghe nói thẩm ấy hồi trước thời điểm năm mới theo phu quân đến chỗ này, sau phu quân bệnh chết, đứa bé cũng sảy theo, nay thật sự là người cô đơn.Thường Hiên vốn dĩ là muốn dẫn theo A Phúc về phủ thỉnh an phu nhân và thiếu phu nhân các phòng, nhưng nay A Phúc có thai hắn có chút lo lắng, nên cân nhắc có thể không đi không. A Phúc trong lòng biết, đây là lần đầu tiên mình chúc tết sau khi gả, không thể không đi, vội thuyết phục Thường Hiên, cũng muốn đi theo. Thường Hiên biết việc này nếu không đi quả thực không tốt, mặt mũi cha nhà mình cũng khó coi, chỉ có thể để cho nàng đi.
Vợ của người hầu, muốn thỉnh an rất là nhiều, bất quá may mắn vẫn là có người làm bạn. A Phúc tìm được Phu nhân Lục Các, Phu nhân Lục Các cùng với mẹ của Lục Các lại tìm thêm vài phu nhân của quản sự khác, cuối cùng mọi người theo phu nhân Tôn đại quản gia, bắt đầu chậm rãi xuất phát đi thỉnh an từ thấp đến cao.
Đi trên đường một đám con dâu ma ma khó tránh khỏi nói chút chuyện, trong đó bởi vì có Vượng phu nhân và mẹ của Tôn Vượng, mà các con dâu nhà khác ngoại trừ Phu nhân Lục Các ra, đều bày dáng vẻ người người nịnh bợ bọn họ.
Vượng phu nhân hướng về phía A Phúc lướt nhìn thần sắc lại có chút đắc ý, A Phúc cúi đầu, chỉ cười không nói. Vượng phu nhân lại cố tình tìm A Phúc nói chuyện, hỏi nàng ở bên ngoài như thế nào, ai biết nàng ta vừa nói, lại khiến các nàng có chồng, ma ma hâm mộ với A Phúc, nói là không mẹ chồng quản, nay lại chuyển ra ngoài, còn có cha chồng thương yêu, thật sự là tốt số.
Mọi người nói như vậy một phen, làm cho trên mặt Vượng phu nhân thật sự nhìn không tốt, bất quá trước mặt mẹ chồng của nàng ta, nàng ta cũng khó mà nói được gì.
Mọi người đầu tiên là đến chỗ đại thiếu phu nhân chúc tết. Đại thiếu phu nhân từ trước đến nay không thích ra cửa, làm người im lặng, dưới gối cũng không có con gái. Lúc mọi người đi vào viện đại thiếu phu nhân, đều nghĩ tới chuyện của A Phúc và đại thiếu gia, ánh mắt đều nhìn về phía A Phúc.
A Phúc kiên trì theo mọi người đi vào, may mà đại thiếu phu nhân luôn luôn mặt mũi hiền lành, là một người hiền lành, chỉ ứng phó vài câu thì đem mọi người đuổi đi, nói không chừng nàng ấy ngay cả A Phúc là ai cũng không biết. Lúc đi ra thì đụng tới A Bình, A Bình nay đã chải tóc búi kiểu phụ nữ có chồng, đang muốn vào nhà thỉnh an đại thiếu phu nhân. Sau khi A Bình nhìn thấy A Phúc, còn hướng đến A Phúc bắt chuyện, trong miệng nói: "Nhị thiếu phu nhân mấy hôm trước còn nhắc tới muội, muội mau đến thỉnh an nhị thiếu phu nhân đi." A Bình tự nhiên biết, chuyện thỉnh an này cũng là có thứ tự, nhóm người này tất nhiên là đầu tiên đến chỗ đại thiếu phu nhân, sau đó mới tới chỗ nhị thiếu phu nhân.
Nhị thiếu phu nhân sắp sinh, ngồi ở trên ghế lót đệm da hồ ly dáng vẻ mệt mỏi, lúc thấy A Phúc quả nhiên cao hứng, kéo A Phúc hỏi chút chuyện, A Phúc —— đáp lại. Nàng biết mình có rất nhiều chuyện đều nhờ vào vị nhị thiếu phu nhân này, này ở đây tuy rằng cảm thấy vị nhị thiếu phu nhân này kỳ lạ, nhưng trong lòng cũng cảm kích.
Từ chỗ nhị thiếu phu nhân đi ra, trên đường vừa vặn gặp các vị thiếu gia trong phủ đang từ hướng đối diện đi tới. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía A Phúc, dù sao mọi người cũng đều biết chuyện giữa A Phúc và đại thiếu gia. A Phúc cúi đầu, cùng mọi người theo quy củ thỉnh an, cũng không giương mắt nhìn đại thiếu gia một chút.
Đại thiếu gia giống như cũng không có đặc biệt chú ý tới A Phúc, cười nói rồi cùng mọi người đi qua. Bất quá nhị thiếu gia tinh mắt vẫn cảm giác được đại ca mình sau khi đi qua nhịn không được đã thoáng nhìn lại. Trong lòng Nhị thiếu gia cũng biết, cả cười, không nói gì. Tam thiếu gia lại ở một bên chậc lưỡi, rung đùi đắc ý nói: "Nhà Thường Hiên ánh mắt không tệ, A Phúc trước kia nhìn cũng chỉ thấy là tiểu nha hoàn thôi, nay cũng đã trổ mã càng ngày càng tốt."
Thỉnh an xong, mọi người nên gặp đều đã gặp, nhóm phu nhân quản gia cũng thả lỏng một chút. Mẹ của Lục Các và phu nhân Tôn đại quản gia hẹn nhau thành nhóm đi xem hí khúc, nhóm con dâu trẻ tuổi thì tụ cùng một chỗ nói chuyện. Đề tài lại vây quanh chuyện A Phúc chuyển ra, tất cả hoặc là trêu ghẹo, hoặc là hâm mộ nhị thiếu phu nhân đối A Phúc đối đãi khác biệt. A Phúc biết lúc này nói chuyện đơn giản là chọc mọi người càng thêm hâm mộ thôi, cũng chỉ có thể cúi đầu mỉm cười không nói.
Vượng phu nhân lúc này không có mẹ chồng ở đây, tính tình nhỏ nhen lại nổi lên, lập tức dậm dậm chân nói: "Thôi, nói chuyện như vậy có gì vui, còn không bằng qua nhà ta uống trà, trong nhà có hạt dưa, hạt dẻ, đậu lạc các loại, còn có trái cây hiếm lạ nữa!"
Mọi người vốn có ý nịnh bợ Vượng phu nhân, vừa nghe lời này, đều phải đi tới chỗ Vượng phu nhân uống trà, A Phúc vội nói trong người không thoải mái muốn cáo lui, mọi người cũng biết nàng về nhà phải đi một đoạn đường xa, nên cũng không miễn cưỡng níu kéo.
A Phúc kỳ thật là muốn dành chút thời gian qua chỗ Lâm ma ma nhìn xem, nhưng nay bởi vì đi chúc tết hai tay trống trơn nên có chút do dự, sau một lúc do dự thì dứt khoát mặc kệ. Lâm ma ma cũng có mấy nha hoàn đến chúc tết, bất quá rốt cuộc là vẫn rất quạnh quẽ. A Phúc đi qua Lâm ma ma rất cao hứng, lôi kéo A Phúc nói rất nhiều. A Phúc còn nói chuyện mình đã có thai, Lâm ma ma càng thêm cao hứng, nói là con cuối cùng đã có người trông cậy vào rồi.
Rời khỏi chỗ Lâm ma ma, A Phúc một mình theo con đường nhỏ phủ đầy tuyết trắng đi ra ngoài, khi đi đến nhị môn, lại gặp được khuôn mặt quen thuộc, thì ra chính là Mạc thị vệ đã gặp lúc trước. Mạc thị vệ thấy A Phúc, cũng chào hỏi, lại thấy nàng một mình đi ra ngoài, biết nàng và Thường Hiên đã chuyển ra ngoài, nên hỏi có muốn tìm gã sai vặt cùng đi hay không. A Phúc vội nói không cần, bảo Thường Hiên đang theo cha Thường quản sự đi chúc tết, mình hiện giờ trước tiên chờ đã, chờ hắn đến đây rồi sẽ cùng nhau trở về.
Mạc thị vệ thấy vậy, dứt khoát cho nàng một cái ghế dựa để nàng ngồi xuống, lại tìm người đưa tới một chén trà nóng.
A Phúc quả thật có chút mệt mỏi, lập tức ngồi xuống, trong tay đang cầm trà nóng, nhìn núi giả, hồ nước, cây cầu chung quanh bị tuyết trắng bao trùm, trong lòng không khỏi cảm khái, Mạc thị vệ xử sự cẩn thận chu đáo, thật sự là một người tốt.
Mạc thị vệ không đành lòng để A Phúc một mình ở bên ngoài, nhưng mời nàng vào chỗ ở của thủ vệ lại không thích hợp lắm, nên kéo một gã sai vặt bồi ở bên ngoài đứng cùng, thỉnh thoảng cũng nói chuyện mấy câu.
Sau một lát, đã thấy Thường Hiên và Thường quản sự trong tay đều cầm theo mấy thứ vội vã đi tới, hai người bởi vì đi gấp nên áo choàng đều bị tuyết bắn tung tóe.
Khi hai người đến đây, thấy A Phúc đang an ổn mà ngồi ở chỗ này uống trà nóng, vội vàng cảm ơn Mạc thị vệ. Sau khi A Phúc có thai, đây là lần đầu gặp cha chồng, không khỏi có chút xấu hổ, cười thỉnh an với cha chồng.
Mà Thường quản sự từ hôm qua nhận được tin tức, tâm tình rất tốt, bình thường nói không nhiều lắm nhưng hôm nay ông lại dặn một đống với A Phúc, cuối cùng còn bắt Thường Hiên làm tất cả việc cho A Phúc. Thường Hiên dĩ nhiên là đồng ý.
Cuối cùng Thường quản sự cầm gói giấy trong tay đưa cho Thường Hiên, nói là trái cây mới lạ năm mới có một ít, là chủ tử bên kia cho, để bọn họ mang ra ngoài ăn. A Phúc không cần, nhưng Thường quản sự nói ông ở đó còn rất nhiều, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy.
Trên đường trở về, A Phúc nhớ tới Lâm ma ma, vội nhắc Thường Hiên khi nào hồi phủ lại thì qua bên kia xem, thuận tiện lấy chút đồ.
Những ngày đầu năm mới này, người bên ngoài lui tới tạm thời dừng lại, trời vẫn còn tuyết rơi, đôi vợ chồng trẻ cuối cùng có thể ở nhà nghỉ tạm. Vì thế hôm nay đang lúc hoàng hôn, có thể có tuyết lớn rơi kín cửa, Thường Hiên sợ đông lạnh đến tiểu kiều thê của mình, từ sớm cầm củi gỗ sưởi ấm, muốn làm cho giường đất thật ấm áp.
A Phúc ngồi xếp bằng ở trên giường, đi đứng đều bọc chăn, cầm kim thêu trong tay thêu đồ, lúc này vì sưởi giường ấm nên có chút mùi khói, cũng cảm thấy cổ họng không thoải mái, nhịn không được ho khan vài tiếng. Thường Hiên một nam nhi bảy thước ngồi xổm trước giường, đang xem củi trong lò, lúc này nghe tiếng A Phúc ho khan, vội vàng ngẩng đầu hỏi: "Xông đến nàng à? Vậy nàng mau lấy khăn che mũi lại."
A Phúc thấy trên mặt hắn có chút bụi đen, trên trán chảy xuống mồ hôi, nghĩ đến người đàn ông nhà mình thật sự không yên, vội che miệng lại lắc đầu nói: "Không có gì. Lập tức tốt ngay thôi."
Kỳ thật nghe Nhạc phu nhân nói, nàng nay xem như đã tốt, ít nhất không buồn nôn, có thể nuốt trôi cơm.
Thường Hiên lại lo lắng, nhìn nhìn trong phòng bay đầy khói nói: "Hay là ta mở cửa sổ hít thở không khí đi." Nói xong đứng dậy lấy chăn bông trên giường, đem A Phúc bao lại thật kín, chỉ lộ ra một cái đầu.
Hắn nhìn nhìn, vẫn là lo lắng, dứt khoát cầm áo bông của mình bao lại khuôn mặt A Phúc. Cuối cùng Thường Hiên cao thấp xem kỹ một phen, nhìn A Phúc đang nháy mắt vô tội, đây là chỗ lộ ra duy nhất, vì thế vừa lòng nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ đôi núi vải nói: "Nàng tránh trước đã, để ta mở cửa sổ cho nàng hít thở không khí."
A Phúc trong tay còn cầm kim thêu, nhưng nay tay chân toàn bộ bị bao lại không thể động đậy, đành phải nhẹ nhàng ‘Ừm’ một tiếng, thuận theo cười nói: "Vậy chàng nhanh nhanh một chút"
Thường Hiên trước tiên dùng miếng sắt che cửa lò lại, sau đó mở cửa sổ và cửa chính cho thông thoáng, nhất thời trong phòng một ít khói đều bị thổi đi. Thường Hiên vẫn lo lắng A Phúc bị lạnh, bản thân mình cũng lên giường, ôm lấy núi vải kia an ủi nói: "Rất nhanh sẽ tốt thôi."
Toàn bộ trốn ở trong chăn A Phúc lại ‘Phụt’ nở nụ cười: "Chàng cũng vào chăn đi, miễn cho lại bị lạnh."
Thường Hiên lúc này mồ hôi chảy đến chỗ vết nhọ, trên mặt bẩn hề hề gần như thành vài đường màu đen, bất quá hắn đương nhiên không biết, vẫn vây quanh A Phúc đắc ý: "Thân mình ta xương cốt cường tráng, làm sao sợ lạnh..."
Vợ chồng hai người cứ thế sưởi giường đất suốt hai ngày, rốt cục Nhạc phu nhân nhắc nhở mới hiểu, kỳ thật hoàn toàn có thể cho A Phúc sang phòng khác tránh né, Thường Hiên vốn vẫn nghĩ giường đất là tốt rồi. Vợ chồng hai người lúc trước ở trong phủ ngủ là giường thường, chưa bao giờ dùng giường đất, nay nghe chủ ý thế, nhất thời cảm thấy mình đầu óc thật sự không thông minh. Nhạc phu nhân còn thuận tiện truyền thụ cho Thường Hiên một ít kiến thức, nói cho hắn biết dùng giường đất phải chọn loại củi nào, phải thêm củi như thế nào, như vậy khói bay ra mới ít hơn. Đương nhiên, Nhạc phu nhân còn thuận tiện nói cho Thường Hiên biết, phụ nữ đang có thai nên ăn cái gì, không nên làm cái gì.
Vì thế được Nhạc phu nhân chỉ điểm, Thường Hiên dùng giường đất cùng với hầu hạ A Phúc bản lĩnh từ từ tiến bộ. Dưới tình huống này, hắn có điểm ủy khuất, tuyết lớn kín cửa, lại không có người ngoài quấy rầy, ổ chăn ấm áp dễ chịu, tiểu nương tử thơm ngào ngạt, hắn muốn mặc sức làm bừa một phen.
Nhưng không được, tiểu nương tử của hắn có thai, hắn phải chăm sóc thân thể của nương tử cùng với đứa bé của họ.
Qua năm mới được mấy ngày, Thường Hiên ôm thân mình mềm nhũn kia lại không thể được thoải mái, cuối cùng đến mức vùi đầu vào hai khối mềm mại cắn một phen. A Phúc đau lòng đưa tay sờ sờ đầu hắn, nhỏ giọng nói: "Bằng không ta giúp chàng..."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hôm đó, Thường Hiên gọi Nhạc phu nhân tới cùng nhau đón năm mới. Cửa tiệm mặt tiền của Nhạc phu nhân đã sớm đóng cửa, tiểu nhị dĩ nhiên cũng về nhà đón năm mới. Lúc Thường Hiên đi qua bên nhà thẩm ấy chỉ thấy Nhạc phu nhân đang nặn nhân sủi cảo chuẩn bị làm sủi cảo, Nghe Thường Hiên nói muốn mời mình qua cùng đón năm mới, Nhạc phu nhân liên tục nói không cần, nhưng Thường Hiên cố ý mời thẩm ấy qua, chỉ nói hai người trẻ tuổi mọi việc đều không biết, đến lúc đó còn muốn dựa vào Nhạc phu nhân giúp đỡ.
Nhạc phu nhân nghe xong lời này, cũng vội rửa tay, đem chỗ sủi cảo làm sẵn cho vào lồng hấp bao lại thật tốt, lại để Thường Hiên bê bát đựng nhân sủi cảo, hai người hướng về tiểu viện của Thường Hiên mà đi.
Lúc này bên ngoài tuyết vẫn tung bay, may mà gần đây tuyết không lớn, thứ hai hai nhà quả thật cách không xa, bất quá chỉ là cách một ngõ nhỏ thôi. Hai người vội vã vào phòng, A Phúc cũng đang nhào bột chuẩn bị gói sủi cảo.
Lập tức vỏ sủi cảo và nhân hai nhà được đặt cùng một chỗ, Nhạc phu nhân cán bột, Thường Hiên và A Phúc gói sủi cảo. Nhạc phu nhân mở tiệm bánh bao làm ăn, cán bột tự nhiên không phải nói chơi, tay làm vun vút, một cái chày cán bột, hai lạng bột nháy mắt đã cán tốt lắm, chỉ thấy A Phúc nghẹn họng nhìn trân trối bội phục không thôi.
Ba người rốt cuộc làm xong, rất nhanh sủi cảo đã gói hết, Nhạc phu nhân bắt A Phúc nghỉ ngơi, tự mình làm nốt sủi cảo, Thường Hiên ở trong phòng dọn dẹp chậu đựng bột mì và bàn ghế.
Lúc này bên ngoài tiếng pháo liên miên vang lên, hẳn là nhà khác đã gói xong sủi cảo. Thường Hiên vốn dĩ trong tay đang bê chậu, nghe thế vội vàng buông xuống, hai tay che tai A Phúc: "Không nên nghe cái này, không tốt cho đứa nhỏ."
A Phúc không cho là đúng: "Vậy chẳng lẽ đến năm mới, ta cũng không được đốt pháo?"
Thường Hiên đương nhiên gật đầu: "Cho dù đốt pháo, nàng cũng phải trốn đi che tai lại."
A Phúc chưa nghe nói điều này bao giờ, đang nghi hoặc, thì Nhạc phu nhân bê nồi sủi cảo nóng hôi hổi tiến vào, cười nói: "Cái này Thường Hiên nói đúng đó, con vừa có con, đứa bé không chịu nổi kinh sợ, không thể nghe tiếng pháo nổ đâu."
A Phúc thế này mới tin.
Đến buổi tối, ba người chẳng những ăn sủi cảo, còn làm một bàn đầy đồ ăn, trong đó tự nhiên có thịt viên tứ hỉ. A Phúc cười hướng đến Thường Hiên tranh công: "Đồ ăn này là ta được Nhạc phu nhân chỉ điểm tự mình ra tay nấu đó."
Thường Hiên nay bởi vì A Phúc có thai, quả thực đem nàng sủng lên tận trời, nói cái gì cũng muốn nàng cao hứng, lúc này lập tức vội vàng đưa tay nhéo nhéo hai má nàng, dỗ nói: "A Phúc của ta càng ngày càng lợi hại, nấu đồ ăn so với trong quán rượu còn ngon hơn."
Qua tết chính là mồng một tháng giêng, đây là lúc chúc tết. Nhạc phu nhân không có thân thích gì phải đi chúc ai, nghe nói thẩm ấy hồi trước thời điểm năm mới theo phu quân đến chỗ này, sau phu quân bệnh chết, đứa bé cũng sảy theo, nay thật sự là người cô đơn.
Thường Hiên vốn dĩ là muốn dẫn theo A Phúc về phủ thỉnh an phu nhân và thiếu phu nhân các phòng, nhưng nay A Phúc có thai hắn có chút lo lắng, nên cân nhắc có thể không đi không. A Phúc trong lòng biết, đây là lần đầu tiên mình chúc tết sau khi gả, không thể không đi, vội thuyết phục Thường Hiên, cũng muốn đi theo. Thường Hiên biết việc này nếu không đi quả thực không tốt, mặt mũi cha nhà mình cũng khó coi, chỉ có thể để cho nàng đi.
Vợ của người hầu, muốn thỉnh an rất là nhiều, bất quá may mắn vẫn là có người làm bạn. A Phúc tìm được Phu nhân Lục Các, Phu nhân Lục Các cùng với mẹ của Lục Các lại tìm thêm vài phu nhân của quản sự khác, cuối cùng mọi người theo phu nhân Tôn đại quản gia, bắt đầu chậm rãi xuất phát đi thỉnh an từ thấp đến cao.
Đi trên đường một đám con dâu ma ma khó tránh khỏi nói chút chuyện, trong đó bởi vì có Vượng phu nhân và mẹ của Tôn Vượng, mà các con dâu nhà khác ngoại trừ Phu nhân Lục Các ra, đều bày dáng vẻ người người nịnh bợ bọn họ.
Vượng phu nhân hướng về phía A Phúc lướt nhìn thần sắc lại có chút đắc ý, A Phúc cúi đầu, chỉ cười không nói. Vượng phu nhân lại cố tình tìm A Phúc nói chuyện, hỏi nàng ở bên ngoài như thế nào, ai biết nàng ta vừa nói, lại khiến các nàng có chồng, ma ma hâm mộ với A Phúc, nói là không mẹ chồng quản, nay lại chuyển ra ngoài, còn có cha chồng thương yêu, thật sự là tốt số.
Mọi người nói như vậy một phen, làm cho trên mặt Vượng phu nhân thật sự nhìn không tốt, bất quá trước mặt mẹ chồng của nàng ta, nàng ta cũng khó mà nói được gì.
Mọi người đầu tiên là đến chỗ đại thiếu phu nhân chúc tết. Đại thiếu phu nhân từ trước đến nay không thích ra cửa, làm người im lặng, dưới gối cũng không có con gái. Lúc mọi người đi vào viện đại thiếu phu nhân, đều nghĩ tới chuyện của A Phúc và đại thiếu gia, ánh mắt đều nhìn về phía A Phúc.
A Phúc kiên trì theo mọi người đi vào, may mà đại thiếu phu nhân luôn luôn mặt mũi hiền lành, là một người hiền lành, chỉ ứng phó vài câu thì đem mọi người đuổi đi, nói không chừng nàng ấy ngay cả A Phúc là ai cũng không biết. Lúc đi ra thì đụng tới A Bình, A Bình nay đã chải tóc búi kiểu phụ nữ có chồng, đang muốn vào nhà thỉnh an đại thiếu phu nhân. Sau khi A Bình nhìn thấy A Phúc, còn hướng đến A Phúc bắt chuyện, trong miệng nói: "Nhị thiếu phu nhân mấy hôm trước còn nhắc tới muội, muội mau đến thỉnh an nhị thiếu phu nhân đi." A Bình tự nhiên biết, chuyện thỉnh an này cũng là có thứ tự, nhóm người này tất nhiên là đầu tiên đến chỗ đại thiếu phu nhân, sau đó mới tới chỗ nhị thiếu phu nhân.
Nhị thiếu phu nhân sắp sinh, ngồi ở trên ghế lót đệm da hồ ly dáng vẻ mệt mỏi, lúc thấy A Phúc quả nhiên cao hứng, kéo A Phúc hỏi chút chuyện, A Phúc —— đáp lại. Nàng biết mình có rất nhiều chuyện đều nhờ vào vị nhị thiếu phu nhân này, này ở đây tuy rằng cảm thấy vị nhị thiếu phu nhân này kỳ lạ, nhưng trong lòng cũng cảm kích.
Từ chỗ nhị thiếu phu nhân đi ra, trên đường vừa vặn gặp các vị thiếu gia trong phủ đang từ hướng đối diện đi tới. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía A Phúc, dù sao mọi người cũng đều biết chuyện giữa A Phúc và đại thiếu gia. A Phúc cúi đầu, cùng mọi người theo quy củ thỉnh an, cũng không giương mắt nhìn đại thiếu gia một chút.
Đại thiếu gia giống như cũng không có đặc biệt chú ý tới A Phúc, cười nói rồi cùng mọi người đi qua. Bất quá nhị thiếu gia tinh mắt vẫn cảm giác được đại ca mình sau khi đi qua nhịn không được đã thoáng nhìn lại. Trong lòng Nhị thiếu gia cũng biết, cả cười, không nói gì. Tam thiếu gia lại ở một bên chậc lưỡi, rung đùi đắc ý nói: "Nhà Thường Hiên ánh mắt không tệ, A Phúc trước kia nhìn cũng chỉ thấy là tiểu nha hoàn thôi, nay cũng đã trổ mã càng ngày càng tốt."
Thỉnh an xong, mọi người nên gặp đều đã gặp, nhóm phu nhân quản gia cũng thả lỏng một chút. Mẹ của Lục Các và phu nhân Tôn đại quản gia hẹn nhau thành nhóm đi xem hí khúc, nhóm con dâu trẻ tuổi thì tụ cùng một chỗ nói chuyện. Đề tài lại vây quanh chuyện A Phúc chuyển ra, tất cả hoặc là trêu ghẹo, hoặc là hâm mộ nhị thiếu phu nhân đối A Phúc đối đãi khác biệt. A Phúc biết lúc này nói chuyện đơn giản là chọc mọi người càng thêm hâm mộ thôi, cũng chỉ có thể cúi đầu mỉm cười không nói.
Vượng phu nhân lúc này không có mẹ chồng ở đây, tính tình nhỏ nhen lại nổi lên, lập tức dậm dậm chân nói: "Thôi, nói chuyện như vậy có gì vui, còn không bằng qua nhà ta uống trà, trong nhà có hạt dưa, hạt dẻ, đậu lạc các loại, còn có trái cây hiếm lạ nữa!"
Mọi người vốn có ý nịnh bợ Vượng phu nhân, vừa nghe lời này, đều phải đi tới chỗ Vượng phu nhân uống trà, A Phúc vội nói trong người không thoải mái muốn cáo lui, mọi người cũng biết nàng về nhà phải đi một đoạn đường xa, nên cũng không miễn cưỡng níu kéo.
A Phúc kỳ thật là muốn dành chút thời gian qua chỗ Lâm ma ma nhìn xem, nhưng nay bởi vì đi chúc tết hai tay trống trơn nên có chút do dự, sau một lúc do dự thì dứt khoát mặc kệ. Lâm ma ma cũng có mấy nha hoàn đến chúc tết, bất quá rốt cuộc là vẫn rất quạnh quẽ. A Phúc đi qua Lâm ma ma rất cao hứng, lôi kéo A Phúc nói rất nhiều. A Phúc còn nói chuyện mình đã có thai, Lâm ma ma càng thêm cao hứng, nói là con cuối cùng đã có người trông cậy vào rồi.
Rời khỏi chỗ Lâm ma ma, A Phúc một mình theo con đường nhỏ phủ đầy tuyết trắng đi ra ngoài, khi đi đến nhị môn, lại gặp được khuôn mặt quen thuộc, thì ra chính là Mạc thị vệ đã gặp lúc trước. Mạc thị vệ thấy A Phúc, cũng chào hỏi, lại thấy nàng một mình đi ra ngoài, biết nàng và Thường Hiên đã chuyển ra ngoài, nên hỏi có muốn tìm gã sai vặt cùng đi hay không. A Phúc vội nói không cần, bảo Thường Hiên đang theo cha Thường quản sự đi chúc tết, mình hiện giờ trước tiên chờ đã, chờ hắn đến đây rồi sẽ cùng nhau trở về.
Mạc thị vệ thấy vậy, dứt khoát cho nàng một cái ghế dựa để nàng ngồi xuống, lại tìm người đưa tới một chén trà nóng.
A Phúc quả thật có chút mệt mỏi, lập tức ngồi xuống, trong tay đang cầm trà nóng, nhìn núi giả, hồ nước, cây cầu chung quanh bị tuyết trắng bao trùm, trong lòng không khỏi cảm khái, Mạc thị vệ xử sự cẩn thận chu đáo, thật sự là một người tốt.
Mạc thị vệ không đành lòng để A Phúc một mình ở bên ngoài, nhưng mời nàng vào chỗ ở của thủ vệ lại không thích hợp lắm, nên kéo một gã sai vặt bồi ở bên ngoài đứng cùng, thỉnh thoảng cũng nói chuyện mấy câu.
Sau một lát, đã thấy Thường Hiên và Thường quản sự trong tay đều cầm theo mấy thứ vội vã đi tới, hai người bởi vì đi gấp nên áo choàng đều bị tuyết bắn tung tóe.
Khi hai người đến đây, thấy A Phúc đang an ổn mà ngồi ở chỗ này uống trà nóng, vội vàng cảm ơn Mạc thị vệ. Sau khi A Phúc có thai, đây là lần đầu gặp cha chồng, không khỏi có chút xấu hổ, cười thỉnh an với cha chồng.
Mà Thường quản sự từ hôm qua nhận được tin tức, tâm tình rất tốt, bình thường nói không nhiều lắm nhưng hôm nay ông lại dặn một đống với A Phúc, cuối cùng còn bắt Thường Hiên làm tất cả việc cho A Phúc. Thường Hiên dĩ nhiên là đồng ý.
Cuối cùng Thường quản sự cầm gói giấy trong tay đưa cho Thường Hiên, nói là trái cây mới lạ năm mới có một ít, là chủ tử bên kia cho, để bọn họ mang ra ngoài ăn. A Phúc không cần, nhưng Thường quản sự nói ông ở đó còn rất nhiều, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy.
Trên đường trở về, A Phúc nhớ tới Lâm ma ma, vội nhắc Thường Hiên khi nào hồi phủ lại thì qua bên kia xem, thuận tiện lấy chút đồ.
Những ngày đầu năm mới này, người bên ngoài lui tới tạm thời dừng lại, trời vẫn còn tuyết rơi, đôi vợ chồng trẻ cuối cùng có thể ở nhà nghỉ tạm. Vì thế hôm nay đang lúc hoàng hôn, có thể có tuyết lớn rơi kín cửa, Thường Hiên sợ đông lạnh đến tiểu kiều thê của mình, từ sớm cầm củi gỗ sưởi ấm, muốn làm cho giường đất thật ấm áp.
A Phúc ngồi xếp bằng ở trên giường, đi đứng đều bọc chăn, cầm kim thêu trong tay thêu đồ, lúc này vì sưởi giường ấm nên có chút mùi khói, cũng cảm thấy cổ họng không thoải mái, nhịn không được ho khan vài tiếng. Thường Hiên một nam nhi bảy thước ngồi xổm trước giường, đang xem củi trong lò, lúc này nghe tiếng A Phúc ho khan, vội vàng ngẩng đầu hỏi: "Xông đến nàng à? Vậy nàng mau lấy khăn che mũi lại."
A Phúc thấy trên mặt hắn có chút bụi đen, trên trán chảy xuống mồ hôi, nghĩ đến người đàn ông nhà mình thật sự không yên, vội che miệng lại lắc đầu nói: "Không có gì. Lập tức tốt ngay thôi."
Kỳ thật nghe Nhạc phu nhân nói, nàng nay xem như đã tốt, ít nhất không buồn nôn, có thể nuốt trôi cơm.
Thường Hiên lại lo lắng, nhìn nhìn trong phòng bay đầy khói nói: "Hay là ta mở cửa sổ hít thở không khí đi." Nói xong đứng dậy lấy chăn bông trên giường, đem A Phúc bao lại thật kín, chỉ lộ ra một cái đầu.
Hắn nhìn nhìn, vẫn là lo lắng, dứt khoát cầm áo bông của mình bao lại khuôn mặt A Phúc. Cuối cùng Thường Hiên cao thấp xem kỹ một phen, nhìn A Phúc đang nháy mắt vô tội, đây là chỗ lộ ra duy nhất, vì thế vừa lòng nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ đôi núi vải nói: "Nàng tránh trước đã, để ta mở cửa sổ cho nàng hít thở không khí."
A Phúc trong tay còn cầm kim thêu, nhưng nay tay chân toàn bộ bị bao lại không thể động đậy, đành phải nhẹ nhàng ‘Ừm’ một tiếng, thuận theo cười nói: "Vậy chàng nhanh nhanh một chút"
Thường Hiên trước tiên dùng miếng sắt che cửa lò lại, sau đó mở cửa sổ và cửa chính cho thông thoáng, nhất thời trong phòng một ít khói đều bị thổi đi. Thường Hiên vẫn lo lắng A Phúc bị lạnh, bản thân mình cũng lên giường, ôm lấy núi vải kia an ủi nói: "Rất nhanh sẽ tốt thôi."
Toàn bộ trốn ở trong chăn A Phúc lại ‘Phụt’ nở nụ cười: "Chàng cũng vào chăn đi, miễn cho lại bị lạnh."
Thường Hiên lúc này mồ hôi chảy đến chỗ vết nhọ, trên mặt bẩn hề hề gần như thành vài đường màu đen, bất quá hắn đương nhiên không biết, vẫn vây quanh A Phúc đắc ý: "Thân mình ta xương cốt cường tráng, làm sao sợ lạnh..."
Vợ chồng hai người cứ thế sưởi giường đất suốt hai ngày, rốt cục Nhạc phu nhân nhắc nhở mới hiểu, kỳ thật hoàn toàn có thể cho A Phúc sang phòng khác tránh né, Thường Hiên vốn vẫn nghĩ giường đất là tốt rồi. Vợ chồng hai người lúc trước ở trong phủ ngủ là giường thường, chưa bao giờ dùng giường đất, nay nghe chủ ý thế, nhất thời cảm thấy mình đầu óc thật sự không thông minh. Nhạc phu nhân còn thuận tiện truyền thụ cho Thường Hiên một ít kiến thức, nói cho hắn biết dùng giường đất phải chọn loại củi nào, phải thêm củi như thế nào, như vậy khói bay ra mới ít hơn. Đương nhiên, Nhạc phu nhân còn thuận tiện nói cho Thường Hiên biết, phụ nữ đang có thai nên ăn cái gì, không nên làm cái gì.
Vì thế được Nhạc phu nhân chỉ điểm, Thường Hiên dùng giường đất cùng với hầu hạ A Phúc bản lĩnh từ từ tiến bộ. Dưới tình huống này, hắn có điểm ủy khuất, tuyết lớn kín cửa, lại không có người ngoài quấy rầy, ổ chăn ấm áp dễ chịu, tiểu nương tử thơm ngào ngạt, hắn muốn mặc sức làm bừa một phen.
Nhưng không được, tiểu nương tử của hắn có thai, hắn phải chăm sóc thân thể của nương tử cùng với đứa bé của họ.
Qua năm mới được mấy ngày, Thường Hiên ôm thân mình mềm nhũn kia lại không thể được thoải mái, cuối cùng đến mức vùi đầu vào hai khối mềm mại cắn một phen. A Phúc đau lòng đưa tay sờ sờ đầu hắn, nhỏ giọng nói: "Bằng không ta giúp chàng..."