Lại nói ngày hôm sau, vợ chồng hai người ngọt ngào rất nhiều cũng nghĩ tới chuyện Nhạc phu nhân, A Phúc cũng không khỏi thở dài, nàng nghĩ đến dáng vẻ kia của cha chồng, tuy nói cũng hiểu Nhạc phu nhân không tệ, nhưng rốt cuộc cũng không có ý bước thêm bước nữa. Cái gọi là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thật sự là đáng thương cho Nhạc phu nhân đợi nhiều năm như vậy.
Thường Hiên nghĩ nghĩ, chỉ có thể nói thôi, loại chuyện này không thể miễn cưỡng, vẫn là tùy ý cha thôi.
A Phúc trong lòng nhớ Nhạc phu nhân, sau lại bớt chút thời gian vác bụng đi đến tiệm bánh bao của Nhạc phu nhân thăm, chỉ thấy Hồ Nhất Giang vẫn ở trước cửa tiệm như cũ, Nhạc phu nhân cúi đầu buồn bã thu dọn lồng hấp. Nhạc phu nhân ngẩng đầu thấy A Phúc đến đây, cười tiếp đón, lại mời nàng vào hậu viện.
Hai người phụ nữ nói chuyện hợp ý, Nhạc phu nhân nhắc tới Thường quản sự trên mặt lại ảm đạm xuống, thẩm cười khổ mà nói: "Con không cần phải nói gì hết, kỳ thật có chuyện nói tiếp sẽ dọa người đó, ta cũng chưa từng nói với con chuyện này."
A Phúc khó hiểu nhìn Nhạc phu nhân, Nhạc phu nhân lại cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Kỳ thật sau ngày đó, ta từng đi tìm ông ấy."
A Phúc kinh ngạc trừng mắt nhìn: "Sau đó?"
Nhạc phu nhân thở dài, nhìn bên ngoài cửa sổ cô đơn nói: "Không có sau đó, ta không công đợi nhiều năm như vậy, sau này ông ấy luôn không quên quá khứ. Đối với con hiện giờ xem như cũng hiểu, ông ấy thực không hổ là họ Thường, người cũng thật sự rất chung tình." Nói xong thẩm lại cười khổ.
A Phúc nhất thời nghẹn lại, Nhạc phu nhân thế nhưng trực tiếp đi tìm cha chồng, việc như vậy quả thật không phải phụ nữ bình thường có thể làm được, bất quá cha chồng nhà mình lại vẫn làm cho thẩm ấy đau lòng.
Nhạc phu nhân sau cũng cười, nhìn A Phúc nói: "Không có gì, không phải một người đàn ông thôi sao."
A Phúc nhấp mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Nhạc thẩm, vậy sau này thẩm có tính toán gì không?"
Kỳ thật giờ A Phúc cảm thấy, cứ như vậy gả cho Hồ Nhất Giang kia cũng không tệ.
Nhạc phu nhân lại cười thở dài: "Ta đều đã là mỹ nhân hết thời, có thể có tính toán gì. Con xem cái vị Hồ Nhất Giang ngoài cửa kia, luận về tuổi tác còn nhỏ hơn ta, ta cuối cùng chưa đến mức thật sự theo hắn. Dù sao nay ta cũng có tiệm bánh bao trong tay, không đói chết được, lại không có đàn ông để quản, ngày ngày cũng tự tại."
A Phúc thấy Nhạc phu nhân cũng đã nghĩ thoáng, nên không nói thêm gì nữa.
====
Mấy ngày nay A Phúc cũng không có tâm sự gì, đơn giản là trêu chọc cục cưng trong bụng, hoặc là cầm lấy bức tranh thêu sắp hoàn thành kia khâu mấy mũi. Nay bức tranh thêu này đã không sai biệt lắm sắp hoàn thành rồi, chỉ còn lại chút cuối cùng là thêu mắt cho con chim vua, đầu đàn của trăm con phượng hoàng kia, cái này làm nhanh thôi.
Đảo mắt đã là cuối tháng chín, sắc trời chuyển lạnh, đứa bé trong bụng A Phúc mắt thấy sắp sinh, mà Thường Hiên sớm đã nhờ bà đỡ, tặng người ta lễ quà tốt nhất.
Hôm đó, A Phúc đang ngồi xếp bằng ở đầu giường đặt gần lò sưởi, nhìn cây cổ thụ già bên ngoài viện bắt đầu rơi lá vàng, rơi xuống đầy cả sân. Nàng lại gọi Tế Vân, bảo nàng ấy quét dọn sân. Tế Vân là cô nương chịu khó, lập tức thả kim chỉ trong tay ra, xuống giường đất đi quét sân.
A Phúc cười nhìn Tế Vân ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ tới mình ngày xưa ở phường thêu, không khỏi mím môi nở nụ cười, tiếp tục cúi đầu thêu cặp mắt phượng kia. Nửa ngày sau, nàng thêu mũi kim cuối cùng, dùng răng cắn đứt chỉ thêu lại dùng một đường kim đem đầu sợi thắt lại, thế này mới đặt kim thêu ở chỗ khác, mở rộng bức tranh thêu ra xem tỉ mỉ.
Lúc Tế Vân vào nhà, chỉ thấy A Phúc trên mặt mang theo ý cười nhu hòa đánh giá bức tranh thêu, không khỏi cười tiến lên: "Phu nhân, vậy là thêu xong rồi sao?" Nói xong cũng tiến lên đi qua xem.
Khi cúi đầu qua xem, chỉ thấy con chim phượng hoàng đầu đàn kia cao ngạo đứng ở trên cây ngô đồng, đôi cánh ngũ sắc mở rộng, có tư thế đón gió muốn bay, mà nó có một đôi mắt hơi hơi nheo lại, ngẩng đầu nhìn xuống trăm con chim đang đậu trong bụi hoa. Màu sắc của trăm con chim cũng theo từng chủng loại đa dạng khác nhau mà thêu, chúng nó hoặc là dương gáy hát vang, hoặc là ngậm đóa hoa cùng hướng về phượng hoàng dâng tặng lễ vật, thần thái khác nhau rất sống động, khiến người xem giống như trầm mình trong hương thơm của hoa vang tiếng chim hót.
Tế Vân tuy rằng đã sớm xem qua, nhưng nay nhìn lại vẫn tán thưởng không thôi, thiếu chút nữa nhịn không được vươn tay xoa chim chóc kia, bất quá nàng ấy rất nhanh nhớ tới mình vừa mới quét sân chưa rửa tay, rốt cuộc thu tay về.
A Phúc thấy thần thái Tế Vân như vậy, trong lòng cũng có vài phần đắc ý, phải biết rằng dù sao đây cũng là nàng dốc hết tâm huyết để thêu, lập tức trong mắt lại cười nói: "Ta thu lại trước đã, chờ ngày mai đưa đến phủ, nhị thiếu phu nhân nhìn thấy nhất định sẽ thích."
Nào ngờ buổi chiều Thường Hiên còn chưa về, A Phúc lại chợt thấy trong bụng một trận co rút đau đớn, nàng nhớ tới bà đỡ lúc trước đã nói, lập tức hiểu mình e là sắp sinh, lập tức vội vàng bảo Tế Vân đi gọi người.
Tế Vân chỉ là một tiểu nha hoàn thôi, làm sao trải qua chuyện này, thiếu chút nữa hoảng thần, bất quá vẫn miễn cưỡng trấn định xuống, lắp bắp nói: "Nô tì, nô tì bây giờ đi tìm người!" Nói xong chạy nhanh đi.
A Phúc ở trên giường đất đau đớn khoảng một chén trà nhỏ, thì gặp Nhạc phu nhân vội vàng chạy tới, lập tức nhanh chóng giúp đỡ A Phúc nói: "Tế Vân đã đi gọi Thường Hiên nhà con rồi, ta phái tiểu nhị trong quán tìm bà đỡ, Hồ Nhất Giang qua hầu phủ tìm ông ấy ( cái này có phải là ý chỉ Thường quản sự không nhỉ?? )."
A Phúc lập tức ngoảnh đầu lại, suy yếu gật đầu cảm ơn.
Mà Thường Hiên bên kia, nhìn thấy Tế Vân đầy mồ hôi thở phì phò chạy tới, nhất thời hiểu được, lập tức không nói gì giành lấy con ngựa mới kéo hàng đến, nhảy lên thúc ngựa trực tiếp chạy về nhà. Chỉ có Tế Vân đáng thương mồ hôi đầm đìa một câu cũng chưa kịp nói, ở đó lau mồ hôi thở gấp nói: "Ta, ta không cần phải đến đây mà!"
Tiểu nhị Song Hỉ bên cạnh đưa qua một ly trà ấm vừa phải: "Nói gì mà không cần đến, ngươi vừa đến đây, Thường đại chưởng quỹ của chúng ta mới hiểu có chuyện gì chứ!"
Về phần Thường quản sự bên kia, vừa nghe tin tức này ông từ trước tới nay vẫn luôn xử sự ổn trọng cũng không khỏi khẩn trương buông việc trong tay chạy ra khỏi phủ. Hồ Nhất Giang kia theo ở phía sau hô to gọi nhỏ: "Nè, ta chạy tới truyền tin cho ông, một chén trà nóng cũng không có đó!" Hồ Nhất Giang luôn luôn nhìn Thường quản sự không vừa mắt, lần này chủ động tìm đến kỳ thật là cố ý để Thường quản sự thiếu nợ ân tình.
Mạc thị vệ ở bên cạnh, kỳ thật là Hồ Nhất Giang trước tiên tìm Mạc thị vệ sau đó mới tìm được Thường quản sự. Lập tức Mạc thị vệ lôi kéo Hồ Nhất Giang nói: "Người ta gặp được chuyện tốt này, huynh cũng đừng ở đây lộn xộn nữa, đi, theo đệ uống rượu đi."
=============
Lúc này Thường quản sự và Thường Hiên đều đã tụ tập ở ngoài cửa, lập tức ngay cả Tế Vân và tiểu nhị Song Hỉ cũng cùng về tới tiểu viện lẳng lặng chờ, mà trong phòng bà mụ đang chỉ huy Nhạc phu nhân bận rộn. Nhạc phu nhân bận không chịu nổi, vừa thấy Tế Vân trở lại, cũng vội vàng gọi nàng tiến vào giúp một tay.
Thường Hiên trong lòng sốt ruột, cứ ở trong sân chắp tay sau lưng đi tới đi lui. Thường quản sự nghiêm mặt cúi đầu đứng ở nơi đó, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau lại nghe bên trong một tiếng thét đau đớn, Thường quản sự rốt cục nhịn không được, trừng mắt nhìn con trai mình một cái, quát lớn: "Con có thể ngồi xuống hay không?"
Thường Hiên đột ngột dừng lại, nhìn nhìn cha, ủy khuất chống lại nói: "Cha, con ngồi không được!"
Thường quản sự ngẫm lại cũng đúng, tiếp tục cúi đầu không nói.
Lại đúng lúc này Nhạc phu nhân từ trong phòng đi ra, bê ra một cái bồn gỗ, nhìn hai cha con, mệnh lệnh nói: "Đi nấu chút nước ấm đi."
Thường Hiên vội vàng đi lên, một phen cầm lấy bồn gỗ, túm Nhạc phu nhân sốt ruột tra hỏi: "Chừng nào có thể xong?"
Nhạc phu nhân trắng mắt liếc Thường Hiên một cái: "Sinh con sao có thể dễ dàng như vậy, con cho là sắp xong là được rồi à!" Nói xong lập tức vào trong nhà.
Thường Hiên bất đắc dĩ, đứng ở ngoài cửa nhìn trông mong luyến tiếc tránh ra, bất quá nghe tiếng la kia thật sự đau lòng, chỉ phải đỏ hồng mắt hai tay ôm bồn chạy tới phòng bếp nấu nước.
Đợi cho đến khi bê nước ấm vào, Thường Hiên ý muốn từ cửa nhìn xem, nhưng cách một tấm màn dày, hơn nữa Nhạc phu nhân tay mắt lanh lẹ, hắn làm cách gì cũng không thấy được.
Nghe bên trong có tiếng rên rỉ đau khổ, Thường Hiên cúi đầu ngồi xổm dưới cửa sổ, cắn răng nhẫn nại, hắn hiện giờ hận không thể thay A Phúc chịu đau.
Cũng không biết qua bao lâu, Thường Hiên ở trong hoảng hốt cuối cùng nghe được một tiếng khóc nỉ non của trẻ con. Lần này giống như thoát khỏi ngây ngốc lúc trước, hắn đột ngột nhảy lên, vui sướng hướng về phía cha hô: "Vậy là sinh rồi!"
Thường quản sự không còn trấn định như ngày xưa nữa, lúc này trên mặt cũng lộ ra kích động, mạnh mẽ gật đầu với con trai nói: "Sinh rồi!"
Tế Vân Song Hỉ hai người nhìn nhau, cũng đều là vui sướng không thôi, hai người nhanh chóng tiến lên chúc mừng. Mà Thường Hiên lúc này hận không thể chạy vào trong nhà nhìn xem, lại bị Thường quản sự một phen giữ chặt tay.
Sau một lát, Nhạc phu nhân cuối cùng đã mở cửa ra, trong lòng ôm một đứa bé được bọc kín, trong mắt mỉm cười nhìn cha con hai người nói: "Là một tiểu tử bụ bẫm đó."
Thường Hiên nhanh chóng tiến lên xem, chỉ thấy đứa nhỏ đầy nếp nhăn, trên mặt đỏ bừng, giống như một chú khỉ nhỏ. Hắn nhất thời có chút kinh ngạc, nhíu mày nói: "Đây là con của con?"
Nhạc phu nhân bất đắc dĩ liếc mắt: "Chẳng lẽ là con trai nhà người khác?"
Thường quản sự lúc này cũng đi qua xem, nghe được con trai nói vậy, cười hớ hớ nói: "Cái này là vừa mới sinh, chờ thêm vài ngày sẽ thấy tốt hơn. Con lúc trước vừa sinh ra, cũng là hình dạng này."
Thường Hiên vừa nghe thế này mới yên tâm, hắn thấy Nhạc phu nhân bế đứa nhỏ, chính mình cũng nhịn không được muốn bế tới tay. Nhạc phu nhân lại không có ý muốn đưa cho hắn, Thường Hiên đành phải ở một bên trông ngóng.
Thường quản sự đưa tay tiến lên, cười nói: "Ta bế một cái nào."
Nhạc phu nhân nâng mắt nhìn Thường quản sự một cái, thấy ông ấy thủ thế hẳn là biết cách, hiển nhiên trước kia đã bế qua trẻ nhỏ, nên thật cẩn thận đem đứa nhỏ đưa vào lòng Thường quản sự.
Hai tay đưa ra, Nhạc phu nhân trong miệng ôn nhu nhắc nhở nói: "Cẩn thận chút."
Thường quản sự nhẹ giọng cười nói: "Yên tâm, ta biết mà."
Nhạc phu nhân trong lòng hơi hơi động, thẩm cảm thấy hai người đơn giản nói một câu như vậy, lại giống như vợ chồng quen thuộc thân mật tự nhiên. Nhưng thẩm nhìn sắc mặt Thường quản sự, đã thấy đối phương toàn lực chú ý tới đứa bé vừa mới sinh kia, chưa từng chú ý đến mình, lập tức trong lòng cũng lạnh một nửa.
Thường quản sự lúc này ôm cháu nội của mình, thay đổi vẻ nghiêm túc xưa nay, vẻ mặt hòa ái đùa với đứa bé mới sinh kia. Nói đứa bé này cũng là đáng yêu, mở to đôi mắt trong suốt nhìn ông nội, nhìn nhìn thế nhưng cong mi cười rộ lên.
Thường quản sự thấy vậy mừng rỡ, càng thêm thoải mái. Mà Thường Hiên bên cạnh tiến lên trông mong nhìn, lúc này rốt cục thèm đến không chịu được, cầu xin nói: "Cha, để con bế một cái đi."
Thường quản sự đầu cũng chưa nâng, tiếp tục ha ha cười xem cháu nội, trong miệng lại nói: "Con không biết bế."
Thường Hiên bất đắc dĩ, đành phải đi theo trêu trọc con trai, trong miệng còn nói: "Con trai, cha là cha con nè, con nhìn cha bên này nè." Nói xong trên mặt còn làm mặt quỷ.
Đứa nhỏ lại nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái, Thường Hiên thấy vậy chưa từ bỏ ý định, dút khoát đem mặt tiến đến trước mặt bé con, ai biết đứa bé vừa nhìn thấy khuôn mặt xuất hiện trước mắt, cái miệng nhỏ nhắn mim lại, ‘Oa’ một tiếng lập tức khóc rống lên.
Lập tức khiến Thường quản sự đau lòng không đành, trong tay trấn an vỗ vỗ đứa nhỏ, trong miệng còn mắng Thường Hiên: "Con xem dọa đứa nhỏ sợ, có ai làm cha như con không?"
Thường Hiên cũng rất đau lòng, bất quá hắn cũng không có tội.
Thường quản sự đem đứa nhỏ dỗ cho ngừng khóc, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Thường Hiên: "Con vào nhà xem thê tử của con đi."
Thường Hiên ngẫm lại cũng đúng, A Phúc nhà mình khổ sở lớn như vậy, mình còn chưa vào thăm nữa, lập tức chạy nhanh bỏ lại đứa bé chọc người trìu mến kia, vội vàng vào nhà.
Lại nói ngày hôm sau, vợ chồng hai người ngọt ngào rất nhiều cũng nghĩ tới chuyện Nhạc phu nhân, A Phúc cũng không khỏi thở dài, nàng nghĩ đến dáng vẻ kia của cha chồng, tuy nói cũng hiểu Nhạc phu nhân không tệ, nhưng rốt cuộc cũng không có ý bước thêm bước nữa. Cái gọi là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thật sự là đáng thương cho Nhạc phu nhân đợi nhiều năm như vậy.
Thường Hiên nghĩ nghĩ, chỉ có thể nói thôi, loại chuyện này không thể miễn cưỡng, vẫn là tùy ý cha thôi.
A Phúc trong lòng nhớ Nhạc phu nhân, sau lại bớt chút thời gian vác bụng đi đến tiệm bánh bao của Nhạc phu nhân thăm, chỉ thấy Hồ Nhất Giang vẫn ở trước cửa tiệm như cũ, Nhạc phu nhân cúi đầu buồn bã thu dọn lồng hấp. Nhạc phu nhân ngẩng đầu thấy A Phúc đến đây, cười tiếp đón, lại mời nàng vào hậu viện.
Hai người phụ nữ nói chuyện hợp ý, Nhạc phu nhân nhắc tới Thường quản sự trên mặt lại ảm đạm xuống, thẩm cười khổ mà nói: "Con không cần phải nói gì hết, kỳ thật có chuyện nói tiếp sẽ dọa người đó, ta cũng chưa từng nói với con chuyện này."
A Phúc khó hiểu nhìn Nhạc phu nhân, Nhạc phu nhân lại cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Kỳ thật sau ngày đó, ta từng đi tìm ông ấy."
A Phúc kinh ngạc trừng mắt nhìn: "Sau đó?"
Nhạc phu nhân thở dài, nhìn bên ngoài cửa sổ cô đơn nói: "Không có sau đó, ta không công đợi nhiều năm như vậy, sau này ông ấy luôn không quên quá khứ. Đối với con hiện giờ xem như cũng hiểu, ông ấy thực không hổ là họ Thường, người cũng thật sự rất chung tình." Nói xong thẩm lại cười khổ.
A Phúc nhất thời nghẹn lại, Nhạc phu nhân thế nhưng trực tiếp đi tìm cha chồng, việc như vậy quả thật không phải phụ nữ bình thường có thể làm được, bất quá cha chồng nhà mình lại vẫn làm cho thẩm ấy đau lòng.
Nhạc phu nhân sau cũng cười, nhìn A Phúc nói: "Không có gì, không phải một người đàn ông thôi sao."
A Phúc nhấp mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Nhạc thẩm, vậy sau này thẩm có tính toán gì không?"
Kỳ thật giờ A Phúc cảm thấy, cứ như vậy gả cho Hồ Nhất Giang kia cũng không tệ.
Nhạc phu nhân lại cười thở dài: "Ta đều đã là mỹ nhân hết thời, có thể có tính toán gì. Con xem cái vị Hồ Nhất Giang ngoài cửa kia, luận về tuổi tác còn nhỏ hơn ta, ta cuối cùng chưa đến mức thật sự theo hắn. Dù sao nay ta cũng có tiệm bánh bao trong tay, không đói chết được, lại không có đàn ông để quản, ngày ngày cũng tự tại."
A Phúc thấy Nhạc phu nhân cũng đã nghĩ thoáng, nên không nói thêm gì nữa.
====
Mấy ngày nay A Phúc cũng không có tâm sự gì, đơn giản là trêu chọc cục cưng trong bụng, hoặc là cầm lấy bức tranh thêu sắp hoàn thành kia khâu mấy mũi. Nay bức tranh thêu này đã không sai biệt lắm sắp hoàn thành rồi, chỉ còn lại chút cuối cùng là thêu mắt cho con chim vua, đầu đàn của trăm con phượng hoàng kia, cái này làm nhanh thôi.
Đảo mắt đã là cuối tháng chín, sắc trời chuyển lạnh, đứa bé trong bụng A Phúc mắt thấy sắp sinh, mà Thường Hiên sớm đã nhờ bà đỡ, tặng người ta lễ quà tốt nhất.
Hôm đó, A Phúc đang ngồi xếp bằng ở đầu giường đặt gần lò sưởi, nhìn cây cổ thụ già bên ngoài viện bắt đầu rơi lá vàng, rơi xuống đầy cả sân. Nàng lại gọi Tế Vân, bảo nàng ấy quét dọn sân. Tế Vân là cô nương chịu khó, lập tức thả kim chỉ trong tay ra, xuống giường đất đi quét sân.
A Phúc cười nhìn Tế Vân ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ tới mình ngày xưa ở phường thêu, không khỏi mím môi nở nụ cười, tiếp tục cúi đầu thêu cặp mắt phượng kia. Nửa ngày sau, nàng thêu mũi kim cuối cùng, dùng răng cắn đứt chỉ thêu lại dùng một đường kim đem đầu sợi thắt lại, thế này mới đặt kim thêu ở chỗ khác, mở rộng bức tranh thêu ra xem tỉ mỉ.
Lúc Tế Vân vào nhà, chỉ thấy A Phúc trên mặt mang theo ý cười nhu hòa đánh giá bức tranh thêu, không khỏi cười tiến lên: "Phu nhân, vậy là thêu xong rồi sao?" Nói xong cũng tiến lên đi qua xem.
Khi cúi đầu qua xem, chỉ thấy con chim phượng hoàng đầu đàn kia cao ngạo đứng ở trên cây ngô đồng, đôi cánh ngũ sắc mở rộng, có tư thế đón gió muốn bay, mà nó có một đôi mắt hơi hơi nheo lại, ngẩng đầu nhìn xuống trăm con chim đang đậu trong bụi hoa. Màu sắc của trăm con chim cũng theo từng chủng loại đa dạng khác nhau mà thêu, chúng nó hoặc là dương gáy hát vang, hoặc là ngậm đóa hoa cùng hướng về phượng hoàng dâng tặng lễ vật, thần thái khác nhau rất sống động, khiến người xem giống như trầm mình trong hương thơm của hoa vang tiếng chim hót.
Tế Vân tuy rằng đã sớm xem qua, nhưng nay nhìn lại vẫn tán thưởng không thôi, thiếu chút nữa nhịn không được vươn tay xoa chim chóc kia, bất quá nàng ấy rất nhanh nhớ tới mình vừa mới quét sân chưa rửa tay, rốt cuộc thu tay về.
A Phúc thấy thần thái Tế Vân như vậy, trong lòng cũng có vài phần đắc ý, phải biết rằng dù sao đây cũng là nàng dốc hết tâm huyết để thêu, lập tức trong mắt lại cười nói: "Ta thu lại trước đã, chờ ngày mai đưa đến phủ, nhị thiếu phu nhân nhìn thấy nhất định sẽ thích."
Nào ngờ buổi chiều Thường Hiên còn chưa về, A Phúc lại chợt thấy trong bụng một trận co rút đau đớn, nàng nhớ tới bà đỡ lúc trước đã nói, lập tức hiểu mình e là sắp sinh, lập tức vội vàng bảo Tế Vân đi gọi người.
Tế Vân chỉ là một tiểu nha hoàn thôi, làm sao trải qua chuyện này, thiếu chút nữa hoảng thần, bất quá vẫn miễn cưỡng trấn định xuống, lắp bắp nói: "Nô tì, nô tì bây giờ đi tìm người!" Nói xong chạy nhanh đi.
A Phúc ở trên giường đất đau đớn khoảng một chén trà nhỏ, thì gặp Nhạc phu nhân vội vàng chạy tới, lập tức nhanh chóng giúp đỡ A Phúc nói: "Tế Vân đã đi gọi Thường Hiên nhà con rồi, ta phái tiểu nhị trong quán tìm bà đỡ, Hồ Nhất Giang qua hầu phủ tìm ông ấy ( cái này có phải là ý chỉ Thường quản sự không nhỉ?? )."
A Phúc lập tức ngoảnh đầu lại, suy yếu gật đầu cảm ơn.
Mà Thường Hiên bên kia, nhìn thấy Tế Vân đầy mồ hôi thở phì phò chạy tới, nhất thời hiểu được, lập tức không nói gì giành lấy con ngựa mới kéo hàng đến, nhảy lên thúc ngựa trực tiếp chạy về nhà. Chỉ có Tế Vân đáng thương mồ hôi đầm đìa một câu cũng chưa kịp nói, ở đó lau mồ hôi thở gấp nói: "Ta, ta không cần phải đến đây mà!"
Tiểu nhị Song Hỉ bên cạnh đưa qua một ly trà ấm vừa phải: "Nói gì mà không cần đến, ngươi vừa đến đây, Thường đại chưởng quỹ của chúng ta mới hiểu có chuyện gì chứ!"
Về phần Thường quản sự bên kia, vừa nghe tin tức này ông từ trước tới nay vẫn luôn xử sự ổn trọng cũng không khỏi khẩn trương buông việc trong tay chạy ra khỏi phủ. Hồ Nhất Giang kia theo ở phía sau hô to gọi nhỏ: "Nè, ta chạy tới truyền tin cho ông, một chén trà nóng cũng không có đó!" Hồ Nhất Giang luôn luôn nhìn Thường quản sự không vừa mắt, lần này chủ động tìm đến kỳ thật là cố ý để Thường quản sự thiếu nợ ân tình.
Mạc thị vệ ở bên cạnh, kỳ thật là Hồ Nhất Giang trước tiên tìm Mạc thị vệ sau đó mới tìm được Thường quản sự. Lập tức Mạc thị vệ lôi kéo Hồ Nhất Giang nói: "Người ta gặp được chuyện tốt này, huynh cũng đừng ở đây lộn xộn nữa, đi, theo đệ uống rượu đi."
=============
Lúc này Thường quản sự và Thường Hiên đều đã tụ tập ở ngoài cửa, lập tức ngay cả Tế Vân và tiểu nhị Song Hỉ cũng cùng về tới tiểu viện lẳng lặng chờ, mà trong phòng bà mụ đang chỉ huy Nhạc phu nhân bận rộn. Nhạc phu nhân bận không chịu nổi, vừa thấy Tế Vân trở lại, cũng vội vàng gọi nàng tiến vào giúp một tay.
Thường Hiên trong lòng sốt ruột, cứ ở trong sân chắp tay sau lưng đi tới đi lui. Thường quản sự nghiêm mặt cúi đầu đứng ở nơi đó, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau lại nghe bên trong một tiếng thét đau đớn, Thường quản sự rốt cục nhịn không được, trừng mắt nhìn con trai mình một cái, quát lớn: "Con có thể ngồi xuống hay không?"
Thường Hiên đột ngột dừng lại, nhìn nhìn cha, ủy khuất chống lại nói: "Cha, con ngồi không được!"
Thường quản sự ngẫm lại cũng đúng, tiếp tục cúi đầu không nói.
Lại đúng lúc này Nhạc phu nhân từ trong phòng đi ra, bê ra một cái bồn gỗ, nhìn hai cha con, mệnh lệnh nói: "Đi nấu chút nước ấm đi."
Thường Hiên vội vàng đi lên, một phen cầm lấy bồn gỗ, túm Nhạc phu nhân sốt ruột tra hỏi: "Chừng nào có thể xong?"
Nhạc phu nhân trắng mắt liếc Thường Hiên một cái: "Sinh con sao có thể dễ dàng như vậy, con cho là sắp xong là được rồi à!" Nói xong lập tức vào trong nhà.
Thường Hiên bất đắc dĩ, đứng ở ngoài cửa nhìn trông mong luyến tiếc tránh ra, bất quá nghe tiếng la kia thật sự đau lòng, chỉ phải đỏ hồng mắt hai tay ôm bồn chạy tới phòng bếp nấu nước.
Đợi cho đến khi bê nước ấm vào, Thường Hiên ý muốn từ cửa nhìn xem, nhưng cách một tấm màn dày, hơn nữa Nhạc phu nhân tay mắt lanh lẹ, hắn làm cách gì cũng không thấy được.
Nghe bên trong có tiếng rên rỉ đau khổ, Thường Hiên cúi đầu ngồi xổm dưới cửa sổ, cắn răng nhẫn nại, hắn hiện giờ hận không thể thay A Phúc chịu đau.
Cũng không biết qua bao lâu, Thường Hiên ở trong hoảng hốt cuối cùng nghe được một tiếng khóc nỉ non của trẻ con. Lần này giống như thoát khỏi ngây ngốc lúc trước, hắn đột ngột nhảy lên, vui sướng hướng về phía cha hô: "Vậy là sinh rồi!"
Thường quản sự không còn trấn định như ngày xưa nữa, lúc này trên mặt cũng lộ ra kích động, mạnh mẽ gật đầu với con trai nói: "Sinh rồi!"
Tế Vân Song Hỉ hai người nhìn nhau, cũng đều là vui sướng không thôi, hai người nhanh chóng tiến lên chúc mừng. Mà Thường Hiên lúc này hận không thể chạy vào trong nhà nhìn xem, lại bị Thường quản sự một phen giữ chặt tay.
Sau một lát, Nhạc phu nhân cuối cùng đã mở cửa ra, trong lòng ôm một đứa bé được bọc kín, trong mắt mỉm cười nhìn cha con hai người nói: "Là một tiểu tử bụ bẫm đó."
Thường Hiên nhanh chóng tiến lên xem, chỉ thấy đứa nhỏ đầy nếp nhăn, trên mặt đỏ bừng, giống như một chú khỉ nhỏ. Hắn nhất thời có chút kinh ngạc, nhíu mày nói: "Đây là con của con?"
Nhạc phu nhân bất đắc dĩ liếc mắt: "Chẳng lẽ là con trai nhà người khác?"
Thường quản sự lúc này cũng đi qua xem, nghe được con trai nói vậy, cười hớ hớ nói: "Cái này là vừa mới sinh, chờ thêm vài ngày sẽ thấy tốt hơn. Con lúc trước vừa sinh ra, cũng là hình dạng này."
Thường Hiên vừa nghe thế này mới yên tâm, hắn thấy Nhạc phu nhân bế đứa nhỏ, chính mình cũng nhịn không được muốn bế tới tay. Nhạc phu nhân lại không có ý muốn đưa cho hắn, Thường Hiên đành phải ở một bên trông ngóng.
Thường quản sự đưa tay tiến lên, cười nói: "Ta bế một cái nào."
Nhạc phu nhân nâng mắt nhìn Thường quản sự một cái, thấy ông ấy thủ thế hẳn là biết cách, hiển nhiên trước kia đã bế qua trẻ nhỏ, nên thật cẩn thận đem đứa nhỏ đưa vào lòng Thường quản sự.
Hai tay đưa ra, Nhạc phu nhân trong miệng ôn nhu nhắc nhở nói: "Cẩn thận chút."
Thường quản sự nhẹ giọng cười nói: "Yên tâm, ta biết mà."
Nhạc phu nhân trong lòng hơi hơi động, thẩm cảm thấy hai người đơn giản nói một câu như vậy, lại giống như vợ chồng quen thuộc thân mật tự nhiên. Nhưng thẩm nhìn sắc mặt Thường quản sự, đã thấy đối phương toàn lực chú ý tới đứa bé vừa mới sinh kia, chưa từng chú ý đến mình, lập tức trong lòng cũng lạnh một nửa.
Thường quản sự lúc này ôm cháu nội của mình, thay đổi vẻ nghiêm túc xưa nay, vẻ mặt hòa ái đùa với đứa bé mới sinh kia. Nói đứa bé này cũng là đáng yêu, mở to đôi mắt trong suốt nhìn ông nội, nhìn nhìn thế nhưng cong mi cười rộ lên.
Thường quản sự thấy vậy mừng rỡ, càng thêm thoải mái. Mà Thường Hiên bên cạnh tiến lên trông mong nhìn, lúc này rốt cục thèm đến không chịu được, cầu xin nói: "Cha, để con bế một cái đi."
Thường quản sự đầu cũng chưa nâng, tiếp tục ha ha cười xem cháu nội, trong miệng lại nói: "Con không biết bế."
Thường Hiên bất đắc dĩ, đành phải đi theo trêu trọc con trai, trong miệng còn nói: "Con trai, cha là cha con nè, con nhìn cha bên này nè." Nói xong trên mặt còn làm mặt quỷ.
Đứa nhỏ lại nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái, Thường Hiên thấy vậy chưa từ bỏ ý định, dút khoát đem mặt tiến đến trước mặt bé con, ai biết đứa bé vừa nhìn thấy khuôn mặt xuất hiện trước mắt, cái miệng nhỏ nhắn mim lại, ‘Oa’ một tiếng lập tức khóc rống lên.
Lập tức khiến Thường quản sự đau lòng không đành, trong tay trấn an vỗ vỗ đứa nhỏ, trong miệng còn mắng Thường Hiên: "Con xem dọa đứa nhỏ sợ, có ai làm cha như con không?"
Thường Hiên cũng rất đau lòng, bất quá hắn cũng không có tội.
Thường quản sự đem đứa nhỏ dỗ cho ngừng khóc, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Thường Hiên: "Con vào nhà xem thê tử của con đi."
Thường Hiên ngẫm lại cũng đúng, A Phúc nhà mình khổ sở lớn như vậy, mình còn chưa vào thăm nữa, lập tức chạy nhanh bỏ lại đứa bé chọc người trìu mến kia, vội vàng vào nhà.