Cậu Trình là người tính nôn nóng, một khi nói định rồi là muốn Thường Hiên nhanh chóng hoàn toàn đoạn tuyệt liên hệ với hầu phủ, lập tức thúc giục Thường Hiên mau đi nói. Thường Hiên cũng định thừa dịp đại phu nhân và đại lão gia đều còn ở đây đem chuyện này chấm dứt.
Một ngày kia Thường Hiên một mình vào phủ đi gặp đại lão gia, lời nói vừa mở đầu, đại lão gia đã biết ý của hắn. Thường Hiên lúc ấy sửng sốt, sau lập tức cũng hiểu rõ.
Lúc trước hầu phủ đi một bước này, vốn dĩ là e sợ nên dự trù một đường thoát. Nay đại sự đã xong, người ta đoán chừng cũng muốn nhanh chóng thu hồi sạp mua bán này.
Đại lão gia nhìn ra Thường Hiên đoán được ý của mình, trên mặt cũng có chút xấu hổ, bất quá vì tương lai toàn gia trong phủ, ông cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục nói. Lập tức nhắc tới Phúc Vận Lai sau này vẫn do Thường Hiên phụ trách, có thể hàng năm chia hoa hồng. Chuyện cho tới bây giờ, Thường Hiên cũng hiểu mình đối với trong phủ xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nên nhẹ nhàng nói lời cự tuyệt.
Đại lão gia lần nữa giữ lại, còn mời tam thiếu gia nói giúp, nói nay đại thiếu gia muốn khổ học, trong nhà người có thể làm chuyện gì cũng chỉ có tam thiếu gia, hy vọng Thường Hiên ở lại giúp đỡ tam thiếu gia.
Tam thiếu gia bởi vì thường xuyên say rượu, nay sắc mặt xanh trắng đôi mắt lờ đục, vào đến trong sảnh nhìn thấy Thường Hiên, không nói chuyện mà ủ rũ thở dài: "Thường Hiên, chuyện cửa hàng kia, ta làm sao biết, ngươi vẫn là tiếp tục làm quản sự đi."
Trong lòng Thường Hiên cũng đã có chủ ý riêng. Nay đại lão gia và đại phu nhân phải đi, nhị lão gia đã mất, duy chỉ để lại đại thiếu gia và tam thiếu gia. Đại thiếu gia và mình vốn không hợp mắt, tam thiếu gia làm người tuy không tệ, nhưng làm việc lại là người không đáng tin, nếu mình ở lại, cửa hàng làm tốt thì thôi, lỡ như có sai lầm gì, làm không tốt sẽ bị người khác nói thành ở giữa cố ý kiếm lời bỏ túi.
Lập tức Thường Hiên cố ý cự tuyệt, cuối cùng đại lão gia và tam thiếu gia cũng không còn cách nào khác, chỉ phải mặc cho hắn đi.
Sau đó đại lão gia tìm Vượng đến phụ tá tam thiếu gia và phụ trách Phúc Vận Lai. Thì ra từ khi phu nhân Tôn đại quản gia biết phu quân của mình đã mất, mỗi ngày đau lòng không thôi, chỉ nói một nhà của mình vì hầu phủ xem như đem sinh mệnh ra đền đáp.
Vốn dĩ đại phu nhân đối với Vượng phu nhân rất bất mãn, nhưng hôm nay có chuyện như vậy, đại phu nhân chẳng những không trừng phạt cô con dâu của Tôn gia này, thậm chí còn hứa hẹn sẽ trọng dụng Vượng, đề bạt hắn làm đại quản gia trong phủ.
Phu nhân Tôn đại quản gia tự nhiên là vui mừng, sau đại lão gia mắt thấy trong phủ không có người quản lý Phúc Vận Lai, nên đem chuyện này giao cho Vượng. Vượng và phu nhân Tôn đại quản gia lại thích, bọn họ biết Phúc Vận Lai rất béo bở, sau này không sợ không có tiền.
Vượng phu nhân so với trước kia lại hiểu chuyện hơn rất nhiều, mỗi ngày cũng không ra cửa, chỉ dốc lòng chăm sóc con gái, nhưng Vượng vẫn có đủ loại bất mãn. Năm đó hắn nhất thời mê luyến Tĩnh nha đầu thanh tú đáng yêu kia, ở trước mặt cha chết sống muốn kết hôn với nàng, cũng không ngờ tới người ta trong lòng căn bản không có mình, mỗi ngày chỉ một lòng nhớ thương Thường Hiên.
Vượng tự nhiên là tức giận oán hận, nhưng lại phát hiện quả thật mình mọi thứ đều không bằng Thường Hiên, điều này làm cho vượng trong một khoảng thời gian cũng không muốn về nhà đối mặt với người phụ nữ. Nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cha cũng mất rồi, Thường Hiên cũng hoàn toàn rời phủ bắt đầu từ số không, mà Vượng thế nhưng lại dựa vào người cha đã mất che chở cứ như vậy tiếp quản Phúc Vận Lai, đây thật đúng là chuyển không thể tưởng được.
Hắn nhất thời đắc ý, chạy đến phòng nương tử mình, đặt mông ngồi ở trên giường đất. Vượng phu nhân đang cho đứa nhỏ bú sữa, không nghĩ đến Vượng bỗng nhiên tiến vào, cũng không nói một tiếng, thì không khỏi khó hiểu, bất quá nàng cũng chỉ nhíu mày, không để ý đến. Nàng và Vượng nay xa lạ rất nhiều, người đàn ông trước mắt này sớm đã không còn là chàng trai hiền hậu ngày đó nàng gả nữa.
Vượng thấy nương tử cũng không để ý tới mình, trên mặt không hờn giận, cố ý hỏi: "Chuyện Thường Hiên nàng có nghe nói chưa?"
Vượng phu nhân cúi đầu không để ý tới, tiếp tục cho con bú.
Vượng càng mất hứng, bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: "Nàng đừng ở chỗ này giả ngu với ta, trong lòng nàng kỳ thật vẫn nhớ hắn!"
Vượng phu nhân ngẩng đầu, cười lạnh một tiếng, châm chọc hỏi: "Ta nhớ thì làm sao?"
Vượng không ngờ nàng lại hào phóng thừa nhận như vậy, lập tức trên mặt tức giận đến đỏ lên: "Giờ hắn không có Phúc Vận Lai, từ nay về sau thành kẻ nghèo hèn, đại lão gia đã đem Phúc Vận Lai giao cho ta quản rồi."
Vượng phu nhân nở nụ cười, cao thấp đánh giá Vượng, trong mắt có chút khinh miệt.
Vượng bị nàng nhìn như vậy thì không thoải mái, cứng giọng hỏi: "Sao nàng lại nhìn ta như vậy?"
Vượng phu nhân trào phúng nói: "Ngươi bây giờ hấp tấp đến, còn không phải đi nhặt thứ người ta không cần?"
Vượng bị chính thê tử nói như vậy, vốn dĩ lòng đang đầy ngập đắc ý nhất thời biến thành nghẹn khuất cùng tức giận, hắn nghẹn một lúc lâu, rốt cục cứng rắn nói một câu: "Đúng vậy, ngươi cũng là người ta không cần! Lúc trước ta không nên nhặt ngươi về!"
Hắn thốt lời này ra, mặt Vượng phu nhân lập tức trắng bệch.
Bất quá Vượng cũng không chú ý tới, hắn quay đầu đẩy mạnh cửa rời đi. Hắn đi lần này, chính là không bao giờ muốn trở lại nữa.
Liễu nhi là thiếp thất của hắn, nay tuy rằng không còn, bất quá hắn sẽ có thể tìm thêm. Sau này hắn chính là quản gia có quyền thế cao nhất trong phủ, hắn tin tưởng mình hoàn toàn có thể tìm được một người phụ nữ tính tình dịu ngoan trong mắt trong lòng chỉ có mình.
Thường Hiên đã không có Phúc Vận Lai, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy trong lòng vắng vẻ. Vì thế thừa dịp có thời gian ở nhà, hắn đầu tiên là tiễn bước một số người trong nhà, dù sao sau này hắn không phải là đại chưởng quỹ của Phúc Vận Lai, làm việc vẫn là tiết kiệm một ít mới tốt.
A Phúc cũng đồng ý điều này, kỳ thật nàng không thích trong nhà có nhiều người như vậy, nàng thích một nhà thanh thanh tĩnh tĩnh mà sống. Thường Hiên vốn dĩ định bán căn nhà này đi mua một tiểu viện để ở, nhưng Cậu Trình nghe nói rất mất hứng, ông đương nhiên hy vọng cháu trai sống thoải mái một ít, kỳ thật nếu Thường Hiên tình nguyện, ông có thể đem gia sản của mình phân cho Thường Hiên.
Thường Hiên cũng không muốn nhận đồ cậu tặng, cũng không muốn trái ý của ông, nên tiếp tục ở tại căn nhà này. Đồng thời hắn bắt đầu nhờ biểu đệ Trạng Nguyên giúp đỡ tìm một người có học vấn dạy vỡ lòng cho hai đứa nhỏ. Biểu đệ Trạng Nguyên sau khi lĩnh mệnh, rất nhanh tìm được một vị tiên sinh ở kinh thành rất có danh vọng.
Tất cả mọi thứ đều an trí thỏa đáng, Thường Hiên cũng không vội đi đến chỗ cậu hỗ trợ, mà là ở nhà cùng A Phúc nghỉ ngơi một phen. Ngày ngày hai đứa nhỏ đều đi đọc sách, không ai quấn quít lấy A Phúc, hắn lập tức cùng A Phúc tản bộ phơi nắng.
Nay A Phúc bụng lớn, bên trong ngẫu nhiên sẽ có động tĩnh, hắn để cho A Phúc ngồi xuống, bản thân tựa vào bụng A Phúc nghe ngóng, nghe động tĩnh bên trong, hắn cảm thấy lần này khẳng định là một đứa con gái ngoan ngoãn. A Phúc cúi đầu nhìn hắn nhíu mày còn nghiêm túc đưa ra kết luận kia, trong lòng cảm thấy buồn cười, nghĩ nếu là một bé trai, e là hắn sẽ không biết thất vọng như thế nào đâu.
Đợi cho Thường Hiên cảm thấy mình đã nghỉ đủ, nghĩ nên đến chỗ cậu tìm chút chuyện làm, Cậu Trình cũng phái người đến mời hắn. Đến chỗ Cậu Trình, hắn vốn dĩ đang nghĩ mình nên làm cái gì, ai biết Cậu Trình sớm đã an bài thỏa đáng.
Lúc ấy Cậu Trình đưa hắn đến một lầu các sát đường, chỉ vào tiểu viện phía sau cùng với cửa hàng phía trước nói: "Đây đều là những thứ ta đã sắp xếp thỏa đáng, bất kể là cửa hàng hay tiểu nhị, ta đều cho chọn thứ tốt nhất, con muốn làm cái gì, ta đều đưa bạc đưa người, nếu con muốn một lần nữa tạo ra một Phúc Vận Lai cũng không thành vấn đề."
Thường Hiên nghe thế, nhìn phố xá phồn hoa phía trước, nhìn lại tiểu viện chỉnh tề kia, lập tức mắt đều ẩm ướt.
"Cậu, con chỉ muốn kiếm chút bạc nuôi gia đình." Thường Hiên biết cậu đối với mình rất tốt, nhưng không biết tại sao hắn dường như cảm thấy mình có chút không thích ứng.
Cậu Trình nghe thấy hắn nói, nhất thời trầm mặt: "Con cũng đừng cho ta là người xa lạ, ta không phải đưa cho con, ta đưa cho đứa muội muội đã mất sớm của ta. Nếu mẹ con còn tại thế, nhìn thấy con sống không tốt, khẳng định mất hứng."
Thường Hiên ngẫm lại cũng đúng, thở dài một tiếng: "Cái đó trong lòng con đều hiểu rõ, nhưng cậu tốt với con như vậy, làm cho con có thể vui vẻ lấy được ư."
Cậu Trình nghe hắn nói lời này cũng cảm động, trên mặt có vài phần cảm thán, ông nhìn chăm chú Thường Hiên, tưởng tượng thấy dáng vẻ muội muội năm đó, nhìn một hồi rốt cục quay đầu đi, cứng cỏi nói một câu: "Con ở đây nói những lời này cũng vô dụng!"
Lúc ông nói đến đây, ngửa mặt nhìn lên trên, trong mắt có vài phần nước mắt.
Cửa hàng và bạc cậu đã đưa, Thường Hiên bắt đầu động não suy nghĩ mình nên làm hợp đồng gì. Hắn không có dự tính mở cửa hàng, bởi vì Phúc Vận Lai là do hắn một tay tạo ra, nếu mình một lần nữa mở cửa hàng, khó tránh khỏi gây ra ảnh hưởng với Phúc Vận Lai, cái này là cướp hợp đồng của chủ nhân trước kia rồi.
Thường Hiên nhất thời chưa nghĩ ra mình làm cái gì, nên đi xung quanh loạn dạo khảo sát tình huống, Cậu Trình cũng không thúc giục hắn. Đối với Cậu Trình mà nói, ông đã là người giàu có nhất Giang Nam, đừng nói một đứa cháu bên ngoại, cho dù là mười đứa ông cũng có thể nuôi được. Cậu Trình cung cấp cửa hàng này, kỳ thật là muốn cho Thường Hiên tìm chút chuyện để làm, để hắn không đến mức bởi vì không có Phúc Vận Lai mà khổ sở.
Ngay khi Thường Hiên không biết nên làm cái gì, Thường Hiên nhận được một tin tức, nói Phúc Vận Lai hiện giờ muốn bán bốn cửa hàng ra ngoài, chỉ để lại phường thêu. Thường Hiên nghe xong nhất thời đau lòng, những cái đó đều là hắn vất vả thành lập lên, đều là tâm huyết của hắn.
Cậu Trình nhìn ra tâm sự của hắn, nên ra lệnh cho thủ hạ là một ông bạn già cầm bạc đến mua lại bốn cửa hàng kia. Đây là một khoản rất lớn, bất quá Cậu Trình không cần, dù sao ông vốn dĩ chính là mở cửa hàng, mua rồi ông cũng có thể được chút tiện nghi, cũng không thiệt.
Có bốn cửa hàng này, Thường Hiên lại giống như cá một lần nữa trở về với nước, hắn quyết định đem cửa hàng làm quầy tổng, chuyên môn kinh doanh vải vóc. Như vậy cùng với Phúc Vận Lai sẽ không tạo thành cạnh tranh xung đột, hắn lại quay lại nghề chính. A Phúc nghe được tin tức này tự nhiên rất cao hứng, nàng cũng không khỏi cảm khái cậu đối với nhà mình thật sự là rất tốt, vì thế thường xuyên đến quý phủ của cậu bái kiến làm tròn lòng hiếu thảo.
Nay Thường Hiên một nhà coi như là một lần nữa trở lại quỹ đạo, hai đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, đọc sách cũng là thông minh tiến tới, hợp đồng ở cửa hàng của Thường Hiên được lão chưởng quầy của cậu trợ giúp rất nhanh phát triển.
Như vậy cũng rất nhanh đến mùa đông, A Phúc ở trong mong chờ tha thiết của Thường Hiên rốt cục cũng sinh. Khi bà đỡ ôm ra một đứa trẻ được cuốn trong tã lót ra, Thường Hiên chạy nhanh từng bước tiến lên, vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Bé trai hay bé gái?"
Đây là bà đỡ do Cậu Trình cố ý sai người mời đến, kinh nghiệm phong phú, nghe nói đã từng nhận đỡ đẻ cho một trăm lẻ tám phụ nữ có thai. Bà đỡ kinh nghiệm nhiều năm, tự nhiên nhìn ra người cha này đối với vấn đề trai gái rất để ý, lập tức thầm kêu không ổn, bất quá vẫn là vẻ mặt tươi cười nói: "Chúc mừng Thường gia, là một vị thiên kim." Nói xong lời này, trong lòng bà thở dài một tiếng, xem ra lần này bao đỏ thiếu một khoản rồi.
Ai biết Thường Hiên vừa nghe lời này hai mắt tỏa ánh sáng, hai tay nhanh chóng cầm lấy tã lót kia: "Đến đây, để ta coi xem khuê nữ của ta."
Bà đỡ tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng đưa qua. Thường Hiên thuần thục đón ở trong tay, cúi đầu vui mừng nghiên cứu khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhìn nó nửa ngày rồi lộ ra mấy cái răng trắng* cười: "Quả nhiên là con gái ngoan của ta, nhìn so với hai tiểu tử kia khi mới ra sinh đã nhìn rất thuận mắt."
Niệm Nhi vừa vặn cũng ở một bên, nghe vậy mất hứng kéo kéo vạt áo Thường Hiên: "Cha ——" đừng nói người ta như vậy mà.
Tiểu Đoàn Tử hưng phấn mà kéo kéo: "Cha, con cũng muốn nhìn muội muội!"
Cậu Trình là người tính nôn nóng, một khi nói định rồi là muốn Thường Hiên nhanh chóng hoàn toàn đoạn tuyệt liên hệ với hầu phủ, lập tức thúc giục Thường Hiên mau đi nói. Thường Hiên cũng định thừa dịp đại phu nhân và đại lão gia đều còn ở đây đem chuyện này chấm dứt.
Một ngày kia Thường Hiên một mình vào phủ đi gặp đại lão gia, lời nói vừa mở đầu, đại lão gia đã biết ý của hắn. Thường Hiên lúc ấy sửng sốt, sau lập tức cũng hiểu rõ.
Lúc trước hầu phủ đi một bước này, vốn dĩ là e sợ nên dự trù một đường thoát. Nay đại sự đã xong, người ta đoán chừng cũng muốn nhanh chóng thu hồi sạp mua bán này.
Đại lão gia nhìn ra Thường Hiên đoán được ý của mình, trên mặt cũng có chút xấu hổ, bất quá vì tương lai toàn gia trong phủ, ông cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục nói. Lập tức nhắc tới Phúc Vận Lai sau này vẫn do Thường Hiên phụ trách, có thể hàng năm chia hoa hồng. Chuyện cho tới bây giờ, Thường Hiên cũng hiểu mình đối với trong phủ xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nên nhẹ nhàng nói lời cự tuyệt.
Đại lão gia lần nữa giữ lại, còn mời tam thiếu gia nói giúp, nói nay đại thiếu gia muốn khổ học, trong nhà người có thể làm chuyện gì cũng chỉ có tam thiếu gia, hy vọng Thường Hiên ở lại giúp đỡ tam thiếu gia.
Tam thiếu gia bởi vì thường xuyên say rượu, nay sắc mặt xanh trắng đôi mắt lờ đục, vào đến trong sảnh nhìn thấy Thường Hiên, không nói chuyện mà ủ rũ thở dài: "Thường Hiên, chuyện cửa hàng kia, ta làm sao biết, ngươi vẫn là tiếp tục làm quản sự đi."
Trong lòng Thường Hiên cũng đã có chủ ý riêng. Nay đại lão gia và đại phu nhân phải đi, nhị lão gia đã mất, duy chỉ để lại đại thiếu gia và tam thiếu gia. Đại thiếu gia và mình vốn không hợp mắt, tam thiếu gia làm người tuy không tệ, nhưng làm việc lại là người không đáng tin, nếu mình ở lại, cửa hàng làm tốt thì thôi, lỡ như có sai lầm gì, làm không tốt sẽ bị người khác nói thành ở giữa cố ý kiếm lời bỏ túi.
Lập tức Thường Hiên cố ý cự tuyệt, cuối cùng đại lão gia và tam thiếu gia cũng không còn cách nào khác, chỉ phải mặc cho hắn đi.
Sau đó đại lão gia tìm Vượng đến phụ tá tam thiếu gia và phụ trách Phúc Vận Lai. Thì ra từ khi phu nhân Tôn đại quản gia biết phu quân của mình đã mất, mỗi ngày đau lòng không thôi, chỉ nói một nhà của mình vì hầu phủ xem như đem sinh mệnh ra đền đáp.
Vốn dĩ đại phu nhân đối với Vượng phu nhân rất bất mãn, nhưng hôm nay có chuyện như vậy, đại phu nhân chẳng những không trừng phạt cô con dâu của Tôn gia này, thậm chí còn hứa hẹn sẽ trọng dụng Vượng, đề bạt hắn làm đại quản gia trong phủ.
Phu nhân Tôn đại quản gia tự nhiên là vui mừng, sau đại lão gia mắt thấy trong phủ không có người quản lý Phúc Vận Lai, nên đem chuyện này giao cho Vượng. Vượng và phu nhân Tôn đại quản gia lại thích, bọn họ biết Phúc Vận Lai rất béo bở, sau này không sợ không có tiền.
Vượng phu nhân so với trước kia lại hiểu chuyện hơn rất nhiều, mỗi ngày cũng không ra cửa, chỉ dốc lòng chăm sóc con gái, nhưng Vượng vẫn có đủ loại bất mãn. Năm đó hắn nhất thời mê luyến Tĩnh nha đầu thanh tú đáng yêu kia, ở trước mặt cha chết sống muốn kết hôn với nàng, cũng không ngờ tới người ta trong lòng căn bản không có mình, mỗi ngày chỉ một lòng nhớ thương Thường Hiên.
Vượng tự nhiên là tức giận oán hận, nhưng lại phát hiện quả thật mình mọi thứ đều không bằng Thường Hiên, điều này làm cho vượng trong một khoảng thời gian cũng không muốn về nhà đối mặt với người phụ nữ. Nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cha cũng mất rồi, Thường Hiên cũng hoàn toàn rời phủ bắt đầu từ số không, mà Vượng thế nhưng lại dựa vào người cha đã mất che chở cứ như vậy tiếp quản Phúc Vận Lai, đây thật đúng là chuyển không thể tưởng được.Hắn nhất thời đắc ý, chạy đến phòng nương tử mình, đặt mông ngồi ở trên giường đất. Vượng phu nhân đang cho đứa nhỏ bú sữa, không nghĩ đến Vượng bỗng nhiên tiến vào, cũng không nói một tiếng, thì không khỏi khó hiểu, bất quá nàng cũng chỉ nhíu mày, không để ý đến. Nàng và Vượng nay xa lạ rất nhiều, người đàn ông trước mắt này sớm đã không còn là chàng trai hiền hậu ngày đó nàng gả nữa.
Vượng thấy nương tử cũng không để ý tới mình, trên mặt không hờn giận, cố ý hỏi: "Chuyện Thường Hiên nàng có nghe nói chưa?"
Vượng phu nhân cúi đầu không để ý tới, tiếp tục cho con bú.
Vượng càng mất hứng, bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: "Nàng đừng ở chỗ này giả ngu với ta, trong lòng nàng kỳ thật vẫn nhớ hắn!"
Vượng phu nhân ngẩng đầu, cười lạnh một tiếng, châm chọc hỏi: "Ta nhớ thì làm sao?"
Vượng không ngờ nàng lại hào phóng thừa nhận như vậy, lập tức trên mặt tức giận đến đỏ lên: "Giờ hắn không có Phúc Vận Lai, từ nay về sau thành kẻ nghèo hèn, đại lão gia đã đem Phúc Vận Lai giao cho ta quản rồi."
Vượng phu nhân nở nụ cười, cao thấp đánh giá Vượng, trong mắt có chút khinh miệt.
Vượng bị nàng nhìn như vậy thì không thoải mái, cứng giọng hỏi: "Sao nàng lại nhìn ta như vậy?"
Vượng phu nhân trào phúng nói: "Ngươi bây giờ hấp tấp đến, còn không phải đi nhặt thứ người ta không cần?"
Vượng bị chính thê tử nói như vậy, vốn dĩ lòng đang đầy ngập đắc ý nhất thời biến thành nghẹn khuất cùng tức giận, hắn nghẹn một lúc lâu, rốt cục cứng rắn nói một câu: "Đúng vậy, ngươi cũng là người ta không cần! Lúc trước ta không nên nhặt ngươi về!"
Hắn thốt lời này ra, mặt Vượng phu nhân lập tức trắng bệch.
Bất quá Vượng cũng không chú ý tới, hắn quay đầu đẩy mạnh cửa rời đi. Hắn đi lần này, chính là không bao giờ muốn trở lại nữa.
Liễu nhi là thiếp thất của hắn, nay tuy rằng không còn, bất quá hắn sẽ có thể tìm thêm. Sau này hắn chính là quản gia có quyền thế cao nhất trong phủ, hắn tin tưởng mình hoàn toàn có thể tìm được một người phụ nữ tính tình dịu ngoan trong mắt trong lòng chỉ có mình.
Thường Hiên đã không có Phúc Vận Lai, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy trong lòng vắng vẻ. Vì thế thừa dịp có thời gian ở nhà, hắn đầu tiên là tiễn bước một số người trong nhà, dù sao sau này hắn không phải là đại chưởng quỹ của Phúc Vận Lai, làm việc vẫn là tiết kiệm một ít mới tốt.
A Phúc cũng đồng ý điều này, kỳ thật nàng không thích trong nhà có nhiều người như vậy, nàng thích một nhà thanh thanh tĩnh tĩnh mà sống. Thường Hiên vốn dĩ định bán căn nhà này đi mua một tiểu viện để ở, nhưng Cậu Trình nghe nói rất mất hứng, ông đương nhiên hy vọng cháu trai sống thoải mái một ít, kỳ thật nếu Thường Hiên tình nguyện, ông có thể đem gia sản của mình phân cho Thường Hiên.
Thường Hiên cũng không muốn nhận đồ cậu tặng, cũng không muốn trái ý của ông, nên tiếp tục ở tại căn nhà này. Đồng thời hắn bắt đầu nhờ biểu đệ Trạng Nguyên giúp đỡ tìm một người có học vấn dạy vỡ lòng cho hai đứa nhỏ. Biểu đệ Trạng Nguyên sau khi lĩnh mệnh, rất nhanh tìm được một vị tiên sinh ở kinh thành rất có danh vọng.
Tất cả mọi thứ đều an trí thỏa đáng, Thường Hiên cũng không vội đi đến chỗ cậu hỗ trợ, mà là ở nhà cùng A Phúc nghỉ ngơi một phen. Ngày ngày hai đứa nhỏ đều đi đọc sách, không ai quấn quít lấy A Phúc, hắn lập tức cùng A Phúc tản bộ phơi nắng.
Nay A Phúc bụng lớn, bên trong ngẫu nhiên sẽ có động tĩnh, hắn để cho A Phúc ngồi xuống, bản thân tựa vào bụng A Phúc nghe ngóng, nghe động tĩnh bên trong, hắn cảm thấy lần này khẳng định là một đứa con gái ngoan ngoãn. A Phúc cúi đầu nhìn hắn nhíu mày còn nghiêm túc đưa ra kết luận kia, trong lòng cảm thấy buồn cười, nghĩ nếu là một bé trai, e là hắn sẽ không biết thất vọng như thế nào đâu.
Đợi cho Thường Hiên cảm thấy mình đã nghỉ đủ, nghĩ nên đến chỗ cậu tìm chút chuyện làm, Cậu Trình cũng phái người đến mời hắn. Đến chỗ Cậu Trình, hắn vốn dĩ đang nghĩ mình nên làm cái gì, ai biết Cậu Trình sớm đã an bài thỏa đáng.
Lúc ấy Cậu Trình đưa hắn đến một lầu các sát đường, chỉ vào tiểu viện phía sau cùng với cửa hàng phía trước nói: "Đây đều là những thứ ta đã sắp xếp thỏa đáng, bất kể là cửa hàng hay tiểu nhị, ta đều cho chọn thứ tốt nhất, con muốn làm cái gì, ta đều đưa bạc đưa người, nếu con muốn một lần nữa tạo ra một Phúc Vận Lai cũng không thành vấn đề."
Thường Hiên nghe thế, nhìn phố xá phồn hoa phía trước, nhìn lại tiểu viện chỉnh tề kia, lập tức mắt đều ẩm ướt.
"Cậu, con chỉ muốn kiếm chút bạc nuôi gia đình." Thường Hiên biết cậu đối với mình rất tốt, nhưng không biết tại sao hắn dường như cảm thấy mình có chút không thích ứng.
Cậu Trình nghe thấy hắn nói, nhất thời trầm mặt: "Con cũng đừng cho ta là người xa lạ, ta không phải đưa cho con, ta đưa cho đứa muội muội đã mất sớm của ta. Nếu mẹ con còn tại thế, nhìn thấy con sống không tốt, khẳng định mất hứng."
Thường Hiên ngẫm lại cũng đúng, thở dài một tiếng: "Cái đó trong lòng con đều hiểu rõ, nhưng cậu tốt với con như vậy, làm cho con có thể vui vẻ lấy được ư."
Cậu Trình nghe hắn nói lời này cũng cảm động, trên mặt có vài phần cảm thán, ông nhìn chăm chú Thường Hiên, tưởng tượng thấy dáng vẻ muội muội năm đó, nhìn một hồi rốt cục quay đầu đi, cứng cỏi nói một câu: "Con ở đây nói những lời này cũng vô dụng!"
Lúc ông nói đến đây, ngửa mặt nhìn lên trên, trong mắt có vài phần nước mắt.
Cửa hàng và bạc cậu đã đưa, Thường Hiên bắt đầu động não suy nghĩ mình nên làm hợp đồng gì. Hắn không có dự tính mở cửa hàng, bởi vì Phúc Vận Lai là do hắn một tay tạo ra, nếu mình một lần nữa mở cửa hàng, khó tránh khỏi gây ra ảnh hưởng với Phúc Vận Lai, cái này là cướp hợp đồng của chủ nhân trước kia rồi.
Thường Hiên nhất thời chưa nghĩ ra mình làm cái gì, nên đi xung quanh loạn dạo khảo sát tình huống, Cậu Trình cũng không thúc giục hắn. Đối với Cậu Trình mà nói, ông đã là người giàu có nhất Giang Nam, đừng nói một đứa cháu bên ngoại, cho dù là mười đứa ông cũng có thể nuôi được. Cậu Trình cung cấp cửa hàng này, kỳ thật là muốn cho Thường Hiên tìm chút chuyện để làm, để hắn không đến mức bởi vì không có Phúc Vận Lai mà khổ sở.
Ngay khi Thường Hiên không biết nên làm cái gì, Thường Hiên nhận được một tin tức, nói Phúc Vận Lai hiện giờ muốn bán bốn cửa hàng ra ngoài, chỉ để lại phường thêu. Thường Hiên nghe xong nhất thời đau lòng, những cái đó đều là hắn vất vả thành lập lên, đều là tâm huyết của hắn.
Cậu Trình nhìn ra tâm sự của hắn, nên ra lệnh cho thủ hạ là một ông bạn già cầm bạc đến mua lại bốn cửa hàng kia. Đây là một khoản rất lớn, bất quá Cậu Trình không cần, dù sao ông vốn dĩ chính là mở cửa hàng, mua rồi ông cũng có thể được chút tiện nghi, cũng không thiệt.
Có bốn cửa hàng này, Thường Hiên lại giống như cá một lần nữa trở về với nước, hắn quyết định đem cửa hàng làm quầy tổng, chuyên môn kinh doanh vải vóc. Như vậy cùng với Phúc Vận Lai sẽ không tạo thành cạnh tranh xung đột, hắn lại quay lại nghề chính. A Phúc nghe được tin tức này tự nhiên rất cao hứng, nàng cũng không khỏi cảm khái cậu đối với nhà mình thật sự là rất tốt, vì thế thường xuyên đến quý phủ của cậu bái kiến làm tròn lòng hiếu thảo.
Nay Thường Hiên một nhà coi như là một lần nữa trở lại quỹ đạo, hai đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, đọc sách cũng là thông minh tiến tới, hợp đồng ở cửa hàng của Thường Hiên được lão chưởng quầy của cậu trợ giúp rất nhanh phát triển.
Như vậy cũng rất nhanh đến mùa đông, A Phúc ở trong mong chờ tha thiết của Thường Hiên rốt cục cũng sinh. Khi bà đỡ ôm ra một đứa trẻ được cuốn trong tã lót ra, Thường Hiên chạy nhanh từng bước tiến lên, vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Bé trai hay bé gái?"
Đây là bà đỡ do Cậu Trình cố ý sai người mời đến, kinh nghiệm phong phú, nghe nói đã từng nhận đỡ đẻ cho một trăm lẻ tám phụ nữ có thai. Bà đỡ kinh nghiệm nhiều năm, tự nhiên nhìn ra người cha này đối với vấn đề trai gái rất để ý, lập tức thầm kêu không ổn, bất quá vẫn là vẻ mặt tươi cười nói: "Chúc mừng Thường gia, là một vị thiên kim." Nói xong lời này, trong lòng bà thở dài một tiếng, xem ra lần này bao đỏ thiếu một khoản rồi.
Ai biết Thường Hiên vừa nghe lời này hai mắt tỏa ánh sáng, hai tay nhanh chóng cầm lấy tã lót kia: "Đến đây, để ta coi xem khuê nữ của ta."
Bà đỡ tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng đưa qua. Thường Hiên thuần thục đón ở trong tay, cúi đầu vui mừng nghiên cứu khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhìn nó nửa ngày rồi lộ ra mấy cái răng trắng* cười: "Quả nhiên là con gái ngoan của ta, nhìn so với hai tiểu tử kia khi mới ra sinh đã nhìn rất thuận mắt."
Niệm Nhi vừa vặn cũng ở một bên, nghe vậy mất hứng kéo kéo vạt áo Thường Hiên: "Cha ——" đừng nói người ta như vậy mà.
Tiểu Đoàn Tử hưng phấn mà kéo kéo: "Cha, con cũng muốn nhìn muội muội!"