Thường Hiên và biểu đệ Trạng Nguyên ngồi ở trong sảnh chờ đợi hai người cha kia, biểu đệ Trạng Nguyên uống nước trà vẻ mặt dương dương tự đắc, mà Thường Hiên là cau mày lo lắng cho cha. Đúng lúc này, nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Thường Hiên vội ngẩng đầu nhìn qua, đúng là cha già nhà mình.
Thường Hiên thấy vẻ mặt cha tiêu điều, thật sự lo lắng, lập tức đứng lên nói: "Cha, cậu nói cái gì?"
Hắn vừa mới hỏi, cha Thường còn chưa kịp nói gì, chợt nghe ngoài cửa có một tiếng hừ lạnh, đúng là cậu Trình đang trừng mắt cáu giận. Thường Hiên vội đi qua gọi cậu, nhưng cậu không quan tâm hắn, trực tiếp vung tay tức giận ra lệnh: "Đuổi bọn họ đi cho ta!"
Thường Hiên trong lòng hiểu hẳn là cậu đã biết chuyện về nữ tử Trầm Ngư kia, hắn bất đắc dĩ thở dài, tính bước lên giải thích với cậu, nhưng cậu Trình căn bản là không muốn nghe giải thích, lại gầm lên một tiếng, khiến đám gia đinh đang sửng sốt vội tiến lên đuổi người.
Thường Hiên vẫn là thượng khách của cậu, làm sao phải chịu loại đãi ngộ như thế này, biểu đệ Trạng Nguyên cũng không biết nên làm sao, tính tiến lên khuyên giải, nhưng cậu Trình giận dữ mắng mỏ, trừng mắt nhìn hắn ta, biểu đệ rụt rụt cổ đứng ra sau, thuận tiện cho Thường Hiên một ánh mắt ý huynh tự cầu phúc đi.
Cha con Thường gia hai người bất đắc dĩ rời nhà Cậu Trình, ra khỏi cửa lên ngựa. Thường Hiên len lén nhìn cha, chỉ thấy cha nghiêm mặt mím môi không nói lời nào, nhíu mày giống như suy nghĩ cái gì. Hắn cảm thấy khá xấu hổ, không biết cha rốt cuộc muốn xử lý chuyện này như thế nào, phải biết rằng việc này nếu không được giải quyết tốt, sau này sợ là cậu sẽ không tha thứ cho mình.
Dọc đường đi, hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng hai người đến cửa nhà, Cha Thường xoay người xuống ngựa, một tay nắm dây cương bỗng nhiên mở miệng nói: "Cậu con mắng chửi một trận."
Thường Hiên sửng sốt, gật đầu nói: "Con biết."
Trong bóng đêm, Cha Thường cúi đầu nhìn dây cương trong tay, yếu ớt nói: "Có lẽ ở trong lòng con và A Phúc cũng trách cha!"
Thường Hiên há miệng không thể nói, nếu nói oán giận cha thì cũng không phải, nhưng chuyện phát sinh này có chút không tưởng được. Trong khoảng thời gian ngắn hắn nghĩ tới Nhạc phu nhân, không khỏi thở dài, duyên phận trêu ngươi mà!
Cha Thường xem ra cũng không phải không muốn Thường Hiên suy nghĩ kĩ lại, bên miệng nở một nụ cười khổ mà nói: "Nàng ấy là đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ đã sống ở trên thuyền, thuyền ngư dân thường bị người khác xem thường, vị hôn phu đã đính ước từ nhỏ lại gây ra tai họa không biết tung tích. Nay cha nàng ấy đã mất, thật sự là không nơi nương tựa. Tuổi của ta cũng không còn nhỏ, giờ trong lòng cũng không mong muốn gì khác, chỉ muốn nhìn cháu nội lớn lên, nhưng nàng ấy chung quy cũng là có ân cứu mạng với ta, ta không cách nào mặc kệ nàng ấy được, nếu con tình nguyện, sau khi cha mất, con phải chiếu cố nàng ấy một chút."
Thường Hiên vừa nghe trong lòng nhất thời kinh hãi, xem ý của cha, không ngờ là muốn đem cô nương này phó thác cho mình? Nhưng sao có thể được, nếu A Phúc biết chẳng phải sẽ mất hứng sao? Có thể bắt mình từ nay về sau sau không được lên giường!
Cha Thường thở dài, tiếp tục nói: "Trước tiên tìm người giúp đỡ đi tìm tung tích vị hôn phu kia của nàng ấy đã, nếu tìm được thì không nói, nhưng nếu tìm không thấy, con phải thay cha lo cho nàng ấy."
Trong lòng Thường Hiên lúc này quả thực là giống như uống phải thuốc đắng, hắn miễn cưỡng mở miệng, do dự nói: "Cha, như vậy con rất có lỗi với A Phúc ... hơn nữa... hơn nữa vị cô nương kia..."
Cha Thường hơi nhíu mi nói: "A Phúc là người hiền lành, chúng ta tuy không nhiều tiền, nhưng cũng không đến mức nuôi không nổi một người, A Phúc chắc sẽ đồng ý thôi."
Thường Hiên không ngờ tới cha còn nói như vậy, giật mình ngốc lăng nhìn cha nửa ngày, rốt cục do dự mà nói: "Vị cô nương kia, cũng không hợp với con..."
Hắn ở trong lòng lầu bầu một câu, ngoại trừ A Phúc, con không thèm người khác đâu. Bất quá lời này hắn không thể không biết xấu hổ mà nói ra.
Cha Thường nghe vậy ngẩng đầu nhìn Thường Hiên, mặt nhăn mày nhíu nói: "Con suy nghĩ đi đâu vậy, cha đang nói là nếu nàng ấy không thể tìm được một cuộc hôn nhân tốt, thì con sẽ nhận nàng ấy làm muội muội, nuôi nàng ấy cả đời."
Thường Hiên nhất thời ngây người, xoa xoa mồ hôi trên thái dương, thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Cha, sao cha không nói sớm, cái này đương nhiên không thành vấn đề!"
Đừng nói một muội muội, dù là mười muội muội, hắn cũng nhận!
Cha Thường gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Thường Hiên rốt cục không cần lo lắng, ngẩng đầu nhìn sắc mặt cha, bắt đầu nghĩ đến chuyện bên cậu: "Cha à, cha và cậu đã nói gì vậy, làm thế nào mà chọc đến nỗi cậu đuổi cha đi?"
Tuy nói Cậu tính tình táo bạo quật cường, nhưng bình thường đối xử với mình vẫn rất yêu thương, nay tức giận đến mức đuổi mình ra, xem ra là thật sự bị chọc giận.
Cha Thường nghe vậy, trong mắt tối lại, thản nhiên nói: "Cũng không có gì, bất quá là nói chuyện năm đó, huynh ấy tức giận thôi."
Thường Hiên cẩn thận thử nói: "Cha chưa nói chuyện của Trầm Ngư cô nương?"
Cha Thường gật đầu: "Nói rồi."
Thường Hiên trong lòng bóp tim cào phổi, cha nói sao mà nghe đơn giản vậy, hắn đành phải tiếp tục hỏi: "Cậu nghĩ thế nào? Cậu nghĩ cha muốn cưới cô nương kia sao?"
Cha Thường lắc đầu, cô đơn cười khổ: " Trầm Ngư mới bao nhiêu đó tuổi, ta bất quá là xem nàng ấy như con gái mà thôi, nhưng nàng ấy còn nhỏ, chưa từng trải sự đời, lại nghe lời cha của nàng ấy nói phải đi theo cha. Cậu con nghe xong lời này tự nhiên mất hứng. Huynh ấy cảm thấy nếu cô nương này có ý với cha, vậy cha mang người về là không đúng, nói trước kia cha cũng làm chuyện như vậy, cho nên mẹ con mới tức giận đến lâm bệnh."
Thường Hiên nhất thời không nói gì, lời nói của cậu luôn rất kỳ quái, bất quá cậu hận cha hận nhiều năm như vậy, kẻ thù gặp nhau tính tình sẽ bạo phát cũng có thể hiểu được.
Thường Hiên lại hỏi cha Thường về chuyện Trầm Ngư, thế mới biết, kỳ thật cha Thường vốn dĩ tính là tìm vị hôn phu cho Trầm Ngư, nếu tìm không được thì tìm nhà nào tốt gả đi, vạn nhất không tìm được người tử tế mới để Thường Hiên chiếu cố.
Thường Hiên nghe thấy toát mồi hôi: "Cha, cha cũng không nói rõ ràng, làm con hiểu lầm, con còn tưởng cha muốn tìm cho con một mẹ kế!"
Cha Thường quét mắt liếc Thường Hiên một cái, nhất thời Thường Hiên cười làm lành, ngừng đề tài hỏi: "Cha vừa rồi nói cô nương này nhận định phải đi theo cha, nếu nàng ấy không muốn gả cho người khác thì làm sao bây giờ?"
Cha Thường dắt dây cương mở cửa đại môn, vừa đi vừa nói: "Gặp được nhiều người, tự nhiên suy nghĩ sẽ thay đổi thôi."
Thường Hiên vào nhà, vội kể cho A Phúc nghe chuyện này, A Phúc đang cho con bú sữa, nghe thế nhất thời yên tâm: "Cha là người làm việc luôn luôn có chừng mực mà."
Thường Hiên cố ý trừng mắt nhìn A Phúc một cái: "Sáng hôm nay là ai lo lắng cái gì?"
A Phúc cắn môi nở nụ cười, nghiêng đầu già mồm cãi: "Còn không phải học theo chàng sao, nhìn chàng lo lắng thành dáng vẻ gì kìa!"
Thường Hiên nhìn dáng vẻ A Phúc tươi cười dưới ánh nến, trong lồng ngực dâng lên vài phần nhu ý, vội tiến đến ngồi bên cạnh, nhìn nàng ôm con dáng vẻ hiền lành, ôn nhu nói: "Cha là người có chừng mực, ta cũng là người có chừng mực, nàng yên tâm nhé."
A Phúc dĩ nhiên không biết chuyện lúc trước Thường Hiên và Cha Thường ở ngoài cửa nói chuyện cũng không biết hiểu lầm của Thường Hiên, lập tức có vài phần khó hiểu, nhíu nhíu đôi mày xinh đẹp cười nói: "Ta chưa từng lo lắng mà?"
Thường Hiên nghe xong ha ha nở nụ cười, tiến đến hôn lên cái cổ trắng như tuyết của A Phúc, thế này mới khàn giọng nói: "Nàng yên tâm, ta đời này chỉ muốn một mình nàng, tuyệt đối sẽ không tìm người khác."
-
-
Ngày hôm sau, Thường Hiên lại cùng cha Thường đến phủ cậu Trình, ai biết cậu Trình căn bản là đóng cửa không gặp. Đợi cả một ngày, cuối cùng đến chạng vạng bất đắc dĩ Thường Hiên đành phải đi tìm biểu đệ nhờ giúp đỡ, biểu đệ sờ sờ mũi thực bất đắc dĩ: "Cha đệ tính tình như vậy ... Ông ấy vừa nghe cha huynh muốn nạp thiếp, tức giận đến mức tối hôm qua uống hai bình Trúc Diệp Thanh, phải nằm trên giường cả một ngày, cũng vừa mới dậy... Ông cũng không phải cố ý không gặp huynh đâu."
Thường Hiên thở dài: "Đệ nghĩ cách đi, nhất định phải để huynh vào gặp cậu, tốt xấu cũng phải giải thích."
Biểu đệ nhát gan nói: "Cái này sợ là không được, đệ sợ bị mắng."
Thường Hiên đối với biểu đệ có vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sao đệ lại nhát gan vậy? Phí công đệ còn là võ Trạng Nguyên!"
Biểu đệ nhún vai: "Đệ là võ Trạng Nguyên, còn ông ấy cha của võ Trạng Nguyên, huynh nói ai lợi hại hơn?"
Thường Hiên mặc kệ, tóm chặt biểu đệ không buông: "Việc này đệ nhất định phải nghĩ cách, chuyện này căn bản chỉ là hiểu lầm, cha huynh không hề muốn tái giá mà!"
Biểu đệ tròng mắt xoay chuyển vòng tròn: "Được rồi, để có thể để huynh vào trong viện, về phần sau đó thế nào để không quản được đâu, đến lúc đó nếu cha đệ phát hỏa, huynh cũng không thể nói là đệ cho huynh vào đó."
Thường Hiên gật đầu kiên định: "Yên tâm yên tâm, nhất định sẽ không nói là đệ làm."
* trèo tường phân cách tuyến *
Thường Hiên vốn dĩ nghĩ biểu đệ võ Trạng Nguyên hẳn là có cách, nhưng khi hắn nhìn thấy bức tường trước mặt này, mặt mày choáng váng: "Đệ muốn làm gì vậy?"
Biểu đệ rõ ràng lưu loát nói: "Trèo tường vào!"
Thường Hiên nhíu mày: "Cái này không tốt lắm đâu..." Vốn không phải chuyện lớn gì, mình đi gặp cậu còn phải trèo tường mà vào?
Biểu đệ liếc mắt nhìn xuống Thường Hiên: "Huynh cũng không phải lần đầu tiên làm, sợ cái gì?"
Thường Hiên ngẫm lại cha đang ở bên ngoài, gật đầu hạ quyết tâm: "Được rồi, huynh trèo tường vào! Đệ lấy thang đến cho huynh đi!"
**
**
A Phúc từ khi nghe nói cha chồng không tính nạp vị Trầm Ngư cô nương này để tái giá, trong lòng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm. Nghĩ cô nương này đối với cha chồng mình có ân cứu mạng, nên đã chiếu cố người ta nhiều ngày, sáng sớm còn sai người hầu tìm người may cho vị cô nương kia vài bộ quần áo mới, lại sợ nàng ấy không quen ăn đồ ăn trong nhà, cố ý làm một ít cá cho nàng ấy.
Cô nương kia ban đầu cũng rất kinh hỉ rất vui vẻ, bất quá qua một ngày, nàng ấy bắt đầu mệt mỏi: "A Phúc, cha chồng ngươi sao còn chưa trở về?"
Do A Phúc kiên trì, nên các nàng trực tiếp lấy tên xưng hô, như vậy cũng miễn được vấn đề thân phận lớn nhỏ. Trầm Ngư cô nương hiển nhiên đầu óc đơn thuần, thế nhưng không biết lấy tên xưng hô kỳ thật chỉ là người ngang hàng.
A Phúc nghe Trầm Ngư hỏi như vậy, đành phải cười nói: "Ta cũng không biết sao lại thế, có lẽ ở nhà cậu vui vẻ, đêm nay có thể sẽ ở lại đó."
Kỳ thật căn bản không thể có chuyện đó, buổi tối Thường Hiên đều nhất định phải về nhà ôm mình ngủ. A Phúc nghĩ mình phải hoàn toàn đánh nát ý niệm của Trầm Ngư muốn gặp cha Thường thôi.
Trầm Ngư vừa nghe, hơi có chút ủy khuất: "Xem ra ông ấy vẫn không muốn cưới ta, bỏ mặc ta cả một ngày."
Trán A Phúc hơi đau, đúng vậy cha chồng mình khẳng định không muốn cưới, lúc trước ngay cả Nhạc phu nhân tốt như vậy ông cũng chưa muốn cưới nữa là.
Trầm Ngư khổ sở cúi đầu, trong mắt mơ hồ rưng rưng.
A Phúc thấy vậy, đành phải tiến lên an ủi nói: "Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá..."
Trầm Ngư nhỏ giọng ủy khuất nói: "Ta rõ ràng đã rất nghe lời, vì sao ông ấy vẫn không muốn cưới ta."
A Phúc thở dài, vấn đề này nàng không có cách nào trả lời.
Trầm Ngư cúi đầu suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi A Phúc: "A Phúc, ngươi nói có phải ta không xứng với cha chồng ngươi không?"
A Phúc lắc đầu: "Không có, ngươi còn trẻ, luôn có người rất tốt đang chờ đợi mà." A Phúc đã nghe kế hoạch của cha chồng, nàng cảm thấy như vậy rất tốt, để vị Trầm Ngư cô nương này gặp nhiều người hơn, nàng ấy có lẽ sẽ thích một thiếu niên trẻ tuổi nào đó.
Trầm Ngư lại ra sức lắc đầu: "Ta không cần người khác! Cha ta nói, nếu tìm không thấy vị hôn phu mất tích kia, thì nhất định phải gả cho Thường tiên sinh!"
Thường Hiên và biểu đệ Trạng Nguyên ngồi ở trong sảnh chờ đợi hai người cha kia, biểu đệ Trạng Nguyên uống nước trà vẻ mặt dương dương tự đắc, mà Thường Hiên là cau mày lo lắng cho cha. Đúng lúc này, nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Thường Hiên vội ngẩng đầu nhìn qua, đúng là cha già nhà mình.
Thường Hiên thấy vẻ mặt cha tiêu điều, thật sự lo lắng, lập tức đứng lên nói: "Cha, cậu nói cái gì?"
Hắn vừa mới hỏi, cha Thường còn chưa kịp nói gì, chợt nghe ngoài cửa có một tiếng hừ lạnh, đúng là cậu Trình đang trừng mắt cáu giận. Thường Hiên vội đi qua gọi cậu, nhưng cậu không quan tâm hắn, trực tiếp vung tay tức giận ra lệnh: "Đuổi bọn họ đi cho ta!"
Thường Hiên trong lòng hiểu hẳn là cậu đã biết chuyện về nữ tử Trầm Ngư kia, hắn bất đắc dĩ thở dài, tính bước lên giải thích với cậu, nhưng cậu Trình căn bản là không muốn nghe giải thích, lại gầm lên một tiếng, khiến đám gia đinh đang sửng sốt vội tiến lên đuổi người.
Thường Hiên vẫn là thượng khách của cậu, làm sao phải chịu loại đãi ngộ như thế này, biểu đệ Trạng Nguyên cũng không biết nên làm sao, tính tiến lên khuyên giải, nhưng cậu Trình giận dữ mắng mỏ, trừng mắt nhìn hắn ta, biểu đệ rụt rụt cổ đứng ra sau, thuận tiện cho Thường Hiên một ánh mắt ý huynh tự cầu phúc đi.
Cha con Thường gia hai người bất đắc dĩ rời nhà Cậu Trình, ra khỏi cửa lên ngựa. Thường Hiên len lén nhìn cha, chỉ thấy cha nghiêm mặt mím môi không nói lời nào, nhíu mày giống như suy nghĩ cái gì. Hắn cảm thấy khá xấu hổ, không biết cha rốt cuộc muốn xử lý chuyện này như thế nào, phải biết rằng việc này nếu không được giải quyết tốt, sau này sợ là cậu sẽ không tha thứ cho mình.
Dọc đường đi, hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng hai người đến cửa nhà, Cha Thường xoay người xuống ngựa, một tay nắm dây cương bỗng nhiên mở miệng nói: "Cậu con mắng chửi một trận."
Thường Hiên sửng sốt, gật đầu nói: "Con biết."
Trong bóng đêm, Cha Thường cúi đầu nhìn dây cương trong tay, yếu ớt nói: "Có lẽ ở trong lòng con và A Phúc cũng trách cha!"
Thường Hiên há miệng không thể nói, nếu nói oán giận cha thì cũng không phải, nhưng chuyện phát sinh này có chút không tưởng được. Trong khoảng thời gian ngắn hắn nghĩ tới Nhạc phu nhân, không khỏi thở dài, duyên phận trêu ngươi mà!
Cha Thường xem ra cũng không phải không muốn Thường Hiên suy nghĩ kĩ lại, bên miệng nở một nụ cười khổ mà nói: "Nàng ấy là đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ đã sống ở trên thuyền, thuyền ngư dân thường bị người khác xem thường, vị hôn phu đã đính ước từ nhỏ lại gây ra tai họa không biết tung tích. Nay cha nàng ấy đã mất, thật sự là không nơi nương tựa. Tuổi của ta cũng không còn nhỏ, giờ trong lòng cũng không mong muốn gì khác, chỉ muốn nhìn cháu nội lớn lên, nhưng nàng ấy chung quy cũng là có ân cứu mạng với ta, ta không cách nào mặc kệ nàng ấy được, nếu con tình nguyện, sau khi cha mất, con phải chiếu cố nàng ấy một chút."
Thường Hiên vừa nghe trong lòng nhất thời kinh hãi, xem ý của cha, không ngờ là muốn đem cô nương này phó thác cho mình? Nhưng sao có thể được, nếu A Phúc biết chẳng phải sẽ mất hứng sao? Có thể bắt mình từ nay về sau sau không được lên giường!
Cha Thường thở dài, tiếp tục nói: "Trước tiên tìm người giúp đỡ đi tìm tung tích vị hôn phu kia của nàng ấy đã, nếu tìm được thì không nói, nhưng nếu tìm không thấy, con phải thay cha lo cho nàng ấy."
Trong lòng Thường Hiên lúc này quả thực là giống như uống phải thuốc đắng, hắn miễn cưỡng mở miệng, do dự nói: "Cha, như vậy con rất có lỗi với A Phúc ... hơn nữa... hơn nữa vị cô nương kia..."
Cha Thường hơi nhíu mi nói: "A Phúc là người hiền lành, chúng ta tuy không nhiều tiền, nhưng cũng không đến mức nuôi không nổi một người, A Phúc chắc sẽ đồng ý thôi."
Thường Hiên không ngờ tới cha còn nói như vậy, giật mình ngốc lăng nhìn cha nửa ngày, rốt cục do dự mà nói: "Vị cô nương kia, cũng không hợp với con..."
Hắn ở trong lòng lầu bầu một câu, ngoại trừ A Phúc, con không thèm người khác đâu. Bất quá lời này hắn không thể không biết xấu hổ mà nói ra.
Cha Thường nghe vậy ngẩng đầu nhìn Thường Hiên, mặt nhăn mày nhíu nói: "Con suy nghĩ đi đâu vậy, cha đang nói là nếu nàng ấy không thể tìm được một cuộc hôn nhân tốt, thì con sẽ nhận nàng ấy làm muội muội, nuôi nàng ấy cả đời."Thường Hiên nhất thời ngây người, xoa xoa mồ hôi trên thái dương, thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Cha, sao cha không nói sớm, cái này đương nhiên không thành vấn đề!"
Đừng nói một muội muội, dù là mười muội muội, hắn cũng nhận!
Cha Thường gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Thường Hiên rốt cục không cần lo lắng, ngẩng đầu nhìn sắc mặt cha, bắt đầu nghĩ đến chuyện bên cậu: "Cha à, cha và cậu đã nói gì vậy, làm thế nào mà chọc đến nỗi cậu đuổi cha đi?"
Tuy nói Cậu tính tình táo bạo quật cường, nhưng bình thường đối xử với mình vẫn rất yêu thương, nay tức giận đến mức đuổi mình ra, xem ra là thật sự bị chọc giận.
Cha Thường nghe vậy, trong mắt tối lại, thản nhiên nói: "Cũng không có gì, bất quá là nói chuyện năm đó, huynh ấy tức giận thôi."
Thường Hiên cẩn thận thử nói: "Cha chưa nói chuyện của Trầm Ngư cô nương?"
Cha Thường gật đầu: "Nói rồi."
Thường Hiên trong lòng bóp tim cào phổi, cha nói sao mà nghe đơn giản vậy, hắn đành phải tiếp tục hỏi: "Cậu nghĩ thế nào? Cậu nghĩ cha muốn cưới cô nương kia sao?"
Cha Thường lắc đầu, cô đơn cười khổ: " Trầm Ngư mới bao nhiêu đó tuổi, ta bất quá là xem nàng ấy như con gái mà thôi, nhưng nàng ấy còn nhỏ, chưa từng trải sự đời, lại nghe lời cha của nàng ấy nói phải đi theo cha. Cậu con nghe xong lời này tự nhiên mất hứng. Huynh ấy cảm thấy nếu cô nương này có ý với cha, vậy cha mang người về là không đúng, nói trước kia cha cũng làm chuyện như vậy, cho nên mẹ con mới tức giận đến lâm bệnh."
Thường Hiên nhất thời không nói gì, lời nói của cậu luôn rất kỳ quái, bất quá cậu hận cha hận nhiều năm như vậy, kẻ thù gặp nhau tính tình sẽ bạo phát cũng có thể hiểu được.
Thường Hiên lại hỏi cha Thường về chuyện Trầm Ngư, thế mới biết, kỳ thật cha Thường vốn dĩ tính là tìm vị hôn phu cho Trầm Ngư, nếu tìm không được thì tìm nhà nào tốt gả đi, vạn nhất không tìm được người tử tế mới để Thường Hiên chiếu cố.
Thường Hiên nghe thấy toát mồi hôi: "Cha, cha cũng không nói rõ ràng, làm con hiểu lầm, con còn tưởng cha muốn tìm cho con một mẹ kế!"
Cha Thường quét mắt liếc Thường Hiên một cái, nhất thời Thường Hiên cười làm lành, ngừng đề tài hỏi: "Cha vừa rồi nói cô nương này nhận định phải đi theo cha, nếu nàng ấy không muốn gả cho người khác thì làm sao bây giờ?"
Cha Thường dắt dây cương mở cửa đại môn, vừa đi vừa nói: "Gặp được nhiều người, tự nhiên suy nghĩ sẽ thay đổi thôi."
Thường Hiên vào nhà, vội kể cho A Phúc nghe chuyện này, A Phúc đang cho con bú sữa, nghe thế nhất thời yên tâm: "Cha là người làm việc luôn luôn có chừng mực mà."
Thường Hiên cố ý trừng mắt nhìn A Phúc một cái: "Sáng hôm nay là ai lo lắng cái gì?"
A Phúc cắn môi nở nụ cười, nghiêng đầu già mồm cãi: "Còn không phải học theo chàng sao, nhìn chàng lo lắng thành dáng vẻ gì kìa!"
Thường Hiên nhìn dáng vẻ A Phúc tươi cười dưới ánh nến, trong lồng ngực dâng lên vài phần nhu ý, vội tiến đến ngồi bên cạnh, nhìn nàng ôm con dáng vẻ hiền lành, ôn nhu nói: "Cha là người có chừng mực, ta cũng là người có chừng mực, nàng yên tâm nhé."
A Phúc dĩ nhiên không biết chuyện lúc trước Thường Hiên và Cha Thường ở ngoài cửa nói chuyện cũng không biết hiểu lầm của Thường Hiên, lập tức có vài phần khó hiểu, nhíu nhíu đôi mày xinh đẹp cười nói: "Ta chưa từng lo lắng mà?"
Thường Hiên nghe xong ha ha nở nụ cười, tiến đến hôn lên cái cổ trắng như tuyết của A Phúc, thế này mới khàn giọng nói: "Nàng yên tâm, ta đời này chỉ muốn một mình nàng, tuyệt đối sẽ không tìm người khác."
-
-
Ngày hôm sau, Thường Hiên lại cùng cha Thường đến phủ cậu Trình, ai biết cậu Trình căn bản là đóng cửa không gặp. Đợi cả một ngày, cuối cùng đến chạng vạng bất đắc dĩ Thường Hiên đành phải đi tìm biểu đệ nhờ giúp đỡ, biểu đệ sờ sờ mũi thực bất đắc dĩ: "Cha đệ tính tình như vậy ... Ông ấy vừa nghe cha huynh muốn nạp thiếp, tức giận đến mức tối hôm qua uống hai bình Trúc Diệp Thanh, phải nằm trên giường cả một ngày, cũng vừa mới dậy... Ông cũng không phải cố ý không gặp huynh đâu."
Thường Hiên thở dài: "Đệ nghĩ cách đi, nhất định phải để huynh vào gặp cậu, tốt xấu cũng phải giải thích."
Biểu đệ nhát gan nói: "Cái này sợ là không được, đệ sợ bị mắng."
Thường Hiên đối với biểu đệ có vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sao đệ lại nhát gan vậy? Phí công đệ còn là võ Trạng Nguyên!"
Biểu đệ nhún vai: "Đệ là võ Trạng Nguyên, còn ông ấy cha của võ Trạng Nguyên, huynh nói ai lợi hại hơn?"
Thường Hiên mặc kệ, tóm chặt biểu đệ không buông: "Việc này đệ nhất định phải nghĩ cách, chuyện này căn bản chỉ là hiểu lầm, cha huynh không hề muốn tái giá mà!"
Biểu đệ tròng mắt xoay chuyển vòng tròn: "Được rồi, để có thể để huynh vào trong viện, về phần sau đó thế nào để không quản được đâu, đến lúc đó nếu cha đệ phát hỏa, huynh cũng không thể nói là đệ cho huynh vào đó."
Thường Hiên gật đầu kiên định: "Yên tâm yên tâm, nhất định sẽ không nói là đệ làm."
* trèo tường phân cách tuyến *
Thường Hiên vốn dĩ nghĩ biểu đệ võ Trạng Nguyên hẳn là có cách, nhưng khi hắn nhìn thấy bức tường trước mặt này, mặt mày choáng váng: "Đệ muốn làm gì vậy?"
Biểu đệ rõ ràng lưu loát nói: "Trèo tường vào!"
Thường Hiên nhíu mày: "Cái này không tốt lắm đâu..." Vốn không phải chuyện lớn gì, mình đi gặp cậu còn phải trèo tường mà vào?
Biểu đệ liếc mắt nhìn xuống Thường Hiên: "Huynh cũng không phải lần đầu tiên làm, sợ cái gì?"
Thường Hiên ngẫm lại cha đang ở bên ngoài, gật đầu hạ quyết tâm: "Được rồi, huynh trèo tường vào! Đệ lấy thang đến cho huynh đi!"
**
**
A Phúc từ khi nghe nói cha chồng không tính nạp vị Trầm Ngư cô nương này để tái giá, trong lòng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm. Nghĩ cô nương này đối với cha chồng mình có ân cứu mạng, nên đã chiếu cố người ta nhiều ngày, sáng sớm còn sai người hầu tìm người may cho vị cô nương kia vài bộ quần áo mới, lại sợ nàng ấy không quen ăn đồ ăn trong nhà, cố ý làm một ít cá cho nàng ấy.
Cô nương kia ban đầu cũng rất kinh hỉ rất vui vẻ, bất quá qua một ngày, nàng ấy bắt đầu mệt mỏi: "A Phúc, cha chồng ngươi sao còn chưa trở về?"
Do A Phúc kiên trì, nên các nàng trực tiếp lấy tên xưng hô, như vậy cũng miễn được vấn đề thân phận lớn nhỏ. Trầm Ngư cô nương hiển nhiên đầu óc đơn thuần, thế nhưng không biết lấy tên xưng hô kỳ thật chỉ là người ngang hàng.
A Phúc nghe Trầm Ngư hỏi như vậy, đành phải cười nói: "Ta cũng không biết sao lại thế, có lẽ ở nhà cậu vui vẻ, đêm nay có thể sẽ ở lại đó."
Kỳ thật căn bản không thể có chuyện đó, buổi tối Thường Hiên đều nhất định phải về nhà ôm mình ngủ. A Phúc nghĩ mình phải hoàn toàn đánh nát ý niệm của Trầm Ngư muốn gặp cha Thường thôi.
Trầm Ngư vừa nghe, hơi có chút ủy khuất: "Xem ra ông ấy vẫn không muốn cưới ta, bỏ mặc ta cả một ngày."
Trán A Phúc hơi đau, đúng vậy cha chồng mình khẳng định không muốn cưới, lúc trước ngay cả Nhạc phu nhân tốt như vậy ông cũng chưa muốn cưới nữa là.
Trầm Ngư khổ sở cúi đầu, trong mắt mơ hồ rưng rưng.
A Phúc thấy vậy, đành phải tiến lên an ủi nói: "Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá..."
Trầm Ngư nhỏ giọng ủy khuất nói: "Ta rõ ràng đã rất nghe lời, vì sao ông ấy vẫn không muốn cưới ta."
A Phúc thở dài, vấn đề này nàng không có cách nào trả lời.
Trầm Ngư cúi đầu suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi A Phúc: "A Phúc, ngươi nói có phải ta không xứng với cha chồng ngươi không?"
A Phúc lắc đầu: "Không có, ngươi còn trẻ, luôn có người rất tốt đang chờ đợi mà." A Phúc đã nghe kế hoạch của cha chồng, nàng cảm thấy như vậy rất tốt, để vị Trầm Ngư cô nương này gặp nhiều người hơn, nàng ấy có lẽ sẽ thích một thiếu niên trẻ tuổi nào đó.
Trầm Ngư lại ra sức lắc đầu: "Ta không cần người khác! Cha ta nói, nếu tìm không thấy vị hôn phu mất tích kia, thì nhất định phải gả cho Thường tiên sinh!"