“Nương, người có nghĩ tới nếu như cha trở về, hai người sẽ làm gì không?” Vừa phơi nắng vừa lột hạt dẻ, thiếu nữ thanh tú thình lình lên tiếng hỏi.
“Còn làm gì chứ?” Hai mắt mơ màng, mỹ phụ cười khẽ “Con lớn đến chừng này, cha con chưa từng ôm qua con, cũng không thấy được dáng vẻ trẻ con bụ bẫm của con. Nương hi vọng có một ngày, con sinh được một bé gái giống con y hệt, sau đó ta và cha con ngồi ở đây, vừa sưởi nắng vừa ngậm kẹo đùa cháu, vậy là thỏa mãn lắm rồi.”
Tưởng tượng ra khung cảnh đó, thiếu nữ thanh tú hoảng hốt một chút, muốn cười, cuối cùng lại vẫn trầm mặc.
Ôi… nguyện vọng đơn giản như vậy nhưng thật khó thực hiện.
Vì đáp ứng tiền bối theo ông ta về chỗ ông ta muốn, Trầm Đãi Quân mua một chiếc xe ngựa làm phương tiện đi đường. Có điều không rõ vì ông ta trải qua chuyện gì đó, hay có lẽ là có nguyên nhân khác, mỗi lần nàng hỏi ông ta muốn đi đâu, tiền bối đều không chịu nói địa điểm chính xác cho nàng, chỉ dùng thái độ hung ác bắt nàng đi theo hướng mình chỉ. Lâu dần, nàng cũng không hỏi nhiều nữa.
Cung cách ở chung của hai người nói ra cũng thật kì quái. Từ đầu tới đuôi, Trầm Đãi Quân không hề hỏi tên ông ta, suốt dọc đường chỉ xưng hô “tiền bối” mà vị tiền bối này cũng chẳng hỏi tên nàng, cứ một mực “tiểu nha đầu, tiểu nha đầu” mà gọi. Thành ra hai người này coi như là…
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?
Tóm lại, bất kể thế nào, hai người một đường bình an thẳng tiến theo phương hướng ông chỉ. Có điều càng đi gần tới nơi, nghi ngờ trong lòng Trầm Đãi Quân càng lớn.
Lúc xe ngựa dừng lại dưới chân Tử Vân Phong, ánh mắt nàng nhìn ông ta cực kỳ phức tạp, không biết nên nói gì.
“Mau! Mau cõng ta lên đỉnh núi!” Hấp tấp thúc giục, ông ta biết xe ngựa chỉ đi được tới đây, đường lên núi quá hẹp, xe ngựa không thể đi tiếp được.
Lẳng lặng cõng ông lên lưng, Trầm Đãi Quân vận lực dưới chân, một đường phi thẳng lên núi đồng thời đau xót phát hiện cánh tay ôm cổ mình đang run rẩy.
Con người căm phẫn thế tục lại nóng nảy, tâm tình không tốt là chỉ tay lên trời mắng chửi, hôm nay lại run lên…
“Tiền bối…” Khẽ khàng, trong tiếng gió thổi vù vù, nàng mở miệng hỏi một vấn đề lẽ ra phải sớm hỏi ngay từ đầu, “Có thể thình giáo tôn tính đại danh chăng?”
Tên của cha, chỉ trong lúc hai mẹ con nàng thầm thì riêng tư nương mới nói cho nàng, cả sư đệ muội cũng không biết.
“Thỉnh giáo cái gì? Đến lúc nên biết, ngươi tự nhiên sẽ biết!” Tức giận mắng, ông trợn mắt quát nàng: “Giờ nhanh chân cõng ta lên núi đi, có người đang chờ ta đấy!”
Phải rồi! Người đó đã chờ người hơn hai mươi năm rồi, chờ đến hương tiêu ngọc vẫn, hóa thành cát bụi rồi… hốc mắt đỏ hoe, Trầm Đãi Quân chua xót trong lòng, nhưng lại có cảm giác an ủi khó hiểu.
Ừ… chí ít nương không tin sai người. Bà quả thật rất hiểu cha, bởi vì ông thật sự không có quên bà, chẳng qua bị tàn phế hai chân, bị giam hãm trong sơn động mà thôi.
Đáy mắt Trầm Đãi Quân mơ hồ lấp lánh ánh nước, bước chân càng nhanh, nhằm hướng nhà trúc mà đi. Không tới một lát, khi căn nhà trúc đập vào tầm mắt, người trên lưng kích động kêu lớn.
“Vân Nương… Vân Nương… để nàng khổ sở chờ đợi rồi… ta về rồi…” Thanh âm nghẹn ngào khàn khàn không ngừng vang vọng trong gió, giọng nói của ông mơ hồ kèm theo tiếng khóc thê lương, “Vân Nương… là ta không tốt, để nàng chờ khổ sở… nhưng mà cuối cùng ta cũng về rồi… ta về rồi…”
Trở về, nhưng lại là chia ly vĩnh viễn…
Lặng lẽ rơi nước mắt, Trầm Đãi Quân im lặng cõng ông đi đến trước nhà trúc nhưng lại không đi vào nhà mà vòng qua bên cạnh, nhẹ nhàng đặt ông xuống trước một nấm mồ nhô lên dưới gốc phong.
Nam nhân đầu tiên không hiểu ý nàng, định mở miệng mắng người. Sau khi nhìn rõ tên trên bia, ông như bị sét đánh, kế đó một tiếng gào khóc xé trời vang lên.
“Không!” Không dám tin vào mắt mình, nam nhân không thể đi được, chỉ biết lăn đến trước mộ, ôm chặt lấy bia mộ lạnh băng, gào khóc khàn cả giọng: “Ta về rồi mà… ta về rồi mà… Vân Nương, ta xin lỗi nàng… là ta phụ nàng…”
Thấy ông gào khóc bi thương cùng cực, Trầm Đãi Quân chỉ biết đứng lặng một bên tuôn lệ.
Đúng vậy! Là cha phụ nương, bởi vì nương mất sớm chẳng phải là do si ngốc chờ đợi mà không thấy người về, lâu ngày sầu não mà thành tâm bệnh đó sao.
Nhưng cha cũng không phụ nương, bởi vì ông vẫn tâm tâm niệm niệm bận lòng bà. Sau khi thoát khốn cảnh, một khắc cũng không chờ mà chạy thẳng về đây, chỉ tiếc là đã trễ…
Đã về trễ rồi…
“Vân Nương… Vân Nương… là ta phụ nàng…” Nam nhân đau lòng kêu khóc không ngừng, tiếp đó lại điên cuồng chỉ trời, vừa khóc vừa cười gào thét, “Lão tặc thiên, ngươi là kẻ đui mù không phân biệt phải trái. Kẻ giết người phóng hỏa thì đeo đai vàng, người sửa cầu làm đường lại chết không toàn thây, ác nhân làm chuyện phi pháp thì vui vẻ khoái hoạt, chân chính lương thiện lại chết không được yên.
Vân Nương làm sai chuyện gì mà ngươi bắt nàng đi? Nếu muốn bắt Vân Nương, vì cớ gì không bắt ta luôn đi… lão tặc thiên, đời này ta cũng không tin ngươi nữa, ta nguyền rủa ngươi… suốt đời suốt kiếp nguyền rủa ngươi…”
Ông vừa kêu khóc vừa chửi bới một hồi, ánh mắt lại trở nên điên cuồng, hung tợn nhìn chằm chằm Trầm Đãi Quân.
Ông căm hận quát: “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao đến đây lại biết chỗ này có ngôi mộ? Ngươi là người của tên cẩu tặc kia phải không? Hôm nay ngươi không nói cho rõ ràng, ta cho ngươi chết không chỗ chôn!”
Thấy thần sắc ông điên cuồng, dường như trở lại trạng thái lúc hai người gặp mặt lần đầu nơi sơn động, tinh thần hết sức bất ổn, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhập ma; sống mũi Trầm Đãi Quân cay cay, nước mắt đọng đầy nơi khóe nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng, “Tiền bối, người tên là Trầm Vân Sanh, đúng không?”
“Sao ngươi biết? Ai nói với ngươi?”
Ánh mắt cuồng loạn hơi thanh tỉnh một chút, Trầm Vân Sanh, đứng đầu giang hồ tứ đại công tử ngày xưa hôm nay hai chân đã tàn phế, tính tình cổ quái lại nóng nảy; mặt mày hung ác gào thét, đáy mắt hiện ra sát ý.
Làm như không thấy sát ý trong mắt ông, Trầm Đãi Quân đăm đăm nhìn ông, môi hiện lên một nụ cười bi thảm.
“Nương tử của người tên là Hoa Vân Nương, kết duyên với người năm người hai mươi lăm tuổi. Người tặng cho bà vật định tình là một miếng ngọc bội, bà tặng lại cho người một cái khóa trường mệnh đã đeo từ nhỏ, đúng không?”
“Ngươi… ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?” Trầm Vân Sanh kinh ngạc nhìn nàng chằm chặp, không hiểu vì sao nàng lại biết rành mạch chuyện của mình và Hoa Vân Nương.
Chậm rãi móc một miếng ngọc bội vẫn luôn mang theo bên mình ra, trong ánh mắt thình lình thắt chặt lại của ông, nước mắt của nàng rốt cuộc tuôn trào, “Nương của con đặt tên con là Đãi Quân. Mãi đến khi lâm chung, bà vẫn tin rằng nam nhân mình si ngốc chờ đợi nhất định sẽ có ngày trở về tìm hai mẹ con chúng ta. Bà nói bà không hối hận, vĩnh viễn không hối hận…”
Không ngờ tới nàng lại là…
Lại là…
Đờ đẫn, kinh ngạc nhìn gương mặt thanh tú trước mắt, mặt Trầm Vân Sanh xám như tro tàn, nhưng ánh mắt không hề chớp cứ nhìn nàng chằm chằm…
Đúng rồi… đúng rồi… sao ông lại đần độn như thế chứ, ở chung lâu như vậy mà không nhận ra?
Đứa bé này rõ ràng có dung mạo của Vân Nương, mũi miệng của mình, còn cái cằm này, hiển nhiên là giống nương của mình như đúc… sao ông lại hồ đồ đến độ không nhận ra?
Hóa ra Vân Nương còn để lại một đứa con gái cho ông…
Còn để lại một nữ nhi…
Vui buồn lẫn lộn, tâm tình Trầm Vân Sanh kích động dữ dội, nhất thời không nói được, chỉ biết run rẩy đưa tay ngoắc nàng lại bên mình…
“Cha…” Kêu khóc nhào vào lòng ông, Trầm Đãi Quân khóc lớn, “Nương một mực tin cha sẽ về… nương luôn tin…”
“Đãi Quân, con gái của cha…”
Ôm chặt lấy thân sinh nữ nhi mà bản thân không biết sự tồn tại của nó, Trầm Vân Sanh gào khóc ầm ĩ, không ngừng tự trách.
“Là lỗi của cha… cha cô phụ hai mẹ con con… là lỗi của cha…”
Vùi trong lòng ông, Trầm Đãi Quân lắc đầu, khóc nỉ non, nước mắt nói sao cũng không ngừng được.
Dưới trời thu quang đãng, hai cha con vừa nhận nhau ôm chặt lấy nhau, vì tang mẹ, vợ đi mà khóc thương, cũng vì cha trở về, nhận con mà rơi lệ.
Đêm khuya, đau xót lúc ban ngày cũng đã nguôi đi một chút. Hai cha con tuy vẫn thương tâm như cũ, nhưng đã ngồi xuống chuyện trò đàng hoàng, bù đắp khoảng trống hơn hai mươi năm qua.
“Cha…” Nhẹ nhàng kéo bàn tay gầy như que củi của ông, Trầm Đãi Quân đau lòng hỏi han: “Vì sao cha lại rơi xuống sơn động, đến nỗi tàn phế hai chân, hãm dưới tuyệt nhai chứ?”
Nghĩ đến cha một mình bị khốn ở nơi đó suốt hai mươi năm trường, có bao nhiêu khốn khổ, có thể sống sót trong tình cảnh đó thật sự là kì tích.
Nàng không nhắc còn đỡ, vừa nhắc tới, Trầm Vân Sanh lại kích động đến nỗi toàn thân run bần bật, nghiến răng nghiến lợi rống lên, “Là tên cẩu tặc đó, là tên cẩu tặc đó hại ta như thế, ta sẽ không bỏ qua cho hắn… tuyệt không bỏ qua…”
Thấy ông lại có dấu hiệu nổi điên, Trầm Đãi Quân vội vã vỗ vỗ tay ông, đến khi ông hơi trấn tĩnh lại, vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, tỏ vẻ mình không sao, nàng mới nhỏ nhẹ hỏi
“Cha, người nói cẩu tặc là ai?” Rốt cuộc là ai hại ông tới nông nỗi này?
Nghĩ đến tên cẩu tặc đó, mắt Trầm Vân Sanh lộ hung quang, căm hận đáp: “Con biết giang hồ tứ đại công tử ngày trước?”
Gật gật đầu, Trầm Đãi Quân nhớ Du Tử Nam từng đề cập qua, vì thế chậm rãi điểm danh, “Ngoài cha ra, ba người còn lại hiện giờ là trang chủ Tùng Nguyệt sơn trang, bảo chủ Hắc Phong Bảo, còn một người là trang chủ Vũ gia trang được xưng tụng là Vũ Trọng Tài.”
Lúc Du Tử Nam nhắc tới tên cha, nàng từng âm thầm ôm hi vọng, bình tĩnh nghe ngóng, đáng tiếc Du Tử Nam cũng không biết rõ.
Trên giang hồ quả thật cũng chưa từng có người thấy tung tích của cha, thế nên nàng cũng không biết làm thế nào. Ai ngờ đến cuối cùng lại để nàng đánh bậy đánh bạ cứu được cha. Cái này không biết nên nói là cơ duyên xảo hợp, hay là ông trời có mắt?
Chỉ là nếu nói ông trời có mắt, chắc chắn cha sẽ hừ mũi, không đồng ý đầu tiên. Nói không chừng đến cuối còn muốn nổi điên mắng trời nữa.
“Vũ Trọng Tài?”
Giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, vẻ mặt Trầm Vân Sanh khinh miệt, cười như phát điên.
“Ha ha ha… ta không biết là tên cẩu tặc vô sỉ hèn hạ đó còn có thể trở thành trọng tài võ lâm đấy? Thật sự là chuyện chê cười nhất thiên hạ! Ha ha ha.. lão tặc thiên quả nhiên bao che cho cẩu tặc sao? Phải rồi! Phải rồi! Đều cõng chữ tặc trên lưng, hai bên cấu kết nhau cũng là lẽ thường…”
Chẳng lẽ kẻ hại cha là Vũ Trọng Liên, kết bạn khắp nơi, được võ lâm nhân sĩ sùng bái kính trọng?
Trầm Đãi Quân vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, hấp tấp hỏi dồn: “Cha, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tiếng mắng chửi nguyền rủa liên tiếp ngừng lại, Trầm Vân Sanh nghiến răng phẫn hận: “Uống cho ta đối đãi với cẩu tặc như bằng hữu. Ai ngờ hắn lòng lang dạ sói, thừa dịp chúng ta đồng hành âm thầm hạ dược, đợi công lực của ta mất đi, một chưởng đánh ta rớt xuống tuyệt nhai. Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ mệnh ta chưa dứt. Vách vực có mấy cây tùng đã làm giảm lực rơi của ta, mà cây tùng dưới khoảng đất bằng lại giúp ta tránh được thảm kiếp rơi xuống đáy vực tan xương nát thịt. Tuy vì thế đại nạn không chết nhưng lại phế đi hai chân, không leo lên được, xuống cũng không xong, bị vây trong sơn động hơn hai mươi năm.”
Không ngờ được sự việc là như thế, Trầm Đãi Quân nghĩ đến tình cảnh năm đó ông rơi xuống sơn động, thân bị trọng thương lại không cách nào thoát thân; không biết đã cô độc tuyệt vọng đến cỡ nào. Khó trách thôn dân hiểu lầm ông là ác quỷ gào khóc, dù sao ông cũng chỉ có thể dùng tiếng rống gào để phát tiết uất hận đau khổ trong lòng.
Nàng khe khẽ thở dài, lại khó hiểu hỏi tiếp: “Cha, con không hiểu, vì sao Vũ Trọng Liên lại muốn hại cha?”
Nghe xong, Trầm Vân Sanh cười mỉa mai, nhưng ánh mắt lạnh lẽo hung ác khi chuyển sang người bên cạnh thì nháy mắt trở nên ấm áp.
“Nhớ miếng ngọc bội cha đưa cho nương con không?”
Gật đầu, nàng tự động lấy ngọc bội trong túi ra.
“Đó là tàng bảo đồ!” Trầm Vân Sanh cười, tiếng cười từ từ to dần, cực kỳ đắc ý.
“Hai trăm năm trước, có một vị võ lâm minh chủ danh chấn giang hồ, đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Nghe nói ông ta cả đời không kết hôn, chỉ lưu lại một miếng ngọc bội, trong đó có bản đồ ghi lại nơi chôn giấu tuyệt học, tài phú cả đời của ông ta.”
“Là cái này sao?”
Trầm Đãi Quân tò mò lật tới lật lui miếng ngọc bội, nhìn sao cũng không thấy được tàng bảo đồ chỗ nào.
Trầm Vân Sanh gật đầu, không ngớt cười lạnh, “Ngọc bội này là trong lúc vô tình ta có được. Năm đó chỉ cảm thấy thú vị, hoàn toàn không có ý định đi tìm bảo tàng. Không biết tên cẩu tặc đó từ đâu mà biết ta thu được miếng ngọc bội này, sinh lòng tham, mới dùng dược hại ta, muốn cướp miếng ngọc. Nhưng hắn không bao giờ ngờ được, ta đã sớm đem ngọc bội tặng cho nương con.” Nói xong, ông lại cười như điên, trong tiếng cười còn có đau xót cùng cực.
Nếu có thể làm lại một lần, ông nhất định sẽ vất ngay khi vừa nhặt được nó.
Nhìn mà xem, chỉ vì miếng ngọc bội này, vì lòng tham của con người mà cuộc đời ông bị hủy hoại, còn chia cách với nữ tử mà ông yêu nhất, trọn đời cũng không thể gặp lại.
Nghe ra sự bi ai tuyệt vọng trong tiếng cười của ông, Trầm Đãi Quân không khỏi thở dài trong lòng, kế đó nhỏ nhẹ hỏi tiếp: “Trong sơn động, cha làm sao mà duy trì cuộc sống?”
Không nước uống, không đồ ăn, sao cha sống được chứ?
“Vách đá trong động có rỉ nước, nếu khát thì liếm vách đá. Còn thức ăn, gần sơn động chim bay qua không ít. Cứ hai, ba ngày lại có chim đậu trước cửa động, muốn bắt cũng không quá khó, gặp may còn có thể nhân lúc bắt chim hái được ít quả chín. Tuy không lấp đầy bụng được nhưng cũng khiến cha sống sót.”
Ông dựa vào đó mà sống tới giờ, chẳng trách gầy đến như vậy.
Trầm Đãi Quân chua xót không thôi, chỉ biết siết chặt lấy bàn tay gầy quắt của cha, nghẹn ngào nỉ non, “Cha, đau khổ gì cũng đã qua rồi, toàn bộ qua hết rồi.”
Gật đầu, Trầm Vân Sanh chăm chú nhìn nàng, mơ hồ cười cười, “Phải, đều qua rồi! Vân Nương còn để lại một nữ nhi cho ta mà…”
Thấy ông mơ mơ hồ hồ, vẻ mặt nửa tỉnh táo nửa u mê, Trầm Đãi Quân càng thêm đau xót, nhẹ nhàng đỡ ông nằm ngay ngắn trên giường, dịu dàng dỗ dành, “Cha, người mệt rồi à? Ngủ một giấc đã, những chuyện khác ngày mai cha con ta nói tiếp.”
Không cự tuyệt, Trầm Vân Sanh nắm chặt bàn tay mịn màng của con gái không chịu buông, chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, mệt mỏi không chịu được mới chậm rãi nhắm mắt ngủ.
Thấy ông đã chìm vào giấc ngủ, Trầm Đãi Quân ngồi cạnh ông thêm một lát nữa, đến khi ông thực sự ngủ say rồi, lúc này mới cầm nến lên, rời khỏi căn phòng vốn là của nương nàng.
Nhè nhẹ bước về phòng mình, thu dọn một chút, đang định nằm xuống ngủ lại phát hiện thấy đầu giường có đặt một phong thư.
Nét chữ này… là sư đệ!
Không lẽ sau khi nàng đi một thời gian, sư đệ muội từng trở về đây?
Tim đập thật nhanh, nàng run run mở thư ra…
Sư tỷ,
Rõ ràng tỷ nói muốn về Tử Vân Phong chờ bọn đệ, vì sao cuối cùng lại một mình bỏ đi?
Muốn vân du thiên hạ, thu thập kì hoa dị thảo, bọn đệ có thể đi cùng tỷ, sao tỷ không chờ bọn đệ về rồi đi? Rõ ràng tỷ cố ý bỏ rơi bọn đệ! Sư tỷ, tỷ là đồ lừa đảo, tỷ lừa bọn đệ thảm quá!
Bọn đệ mặc kệ! cho dù tỷ muốn vứt bỏ bọn đệ, không cần bọn đệ nữa, chúng ta chết cũng quấn lấy tỷ, không buông tỷ ra đâu!
Thế nên bọn đệ quyết định rồi, cho dù tỷ trốn đến chân trời góc bể, bọn đệ cũng phải tìm ra tỷ, không cho phép tỷ vứt bọn đệ lần nữa.
Còn nữa, để báo thù tội tỷ vất bỏ bọn đệ lần này, bọn đệ quyết định sau khi tìm được tỷ sẽ đào hố chôn tỷ xuống, đến khi tỷ nhận sai mới thôi. Cuối cùng, nếu tỷ nhìn thấy phong thư này tức là tỷ đã về Tử Vân Phong. Đã về rồi thì không cho phép đi nữa, bất kỳ lúc nào bọn đệ cũng có thể trở về xem tỷ về chưa.
Nhớ đó, không cho phép đi nữa!
Sư đệ, sư muội vừa tức giận vừa khó chịu viết.
Nhìn bức thư sặc mùi trẻ con lại chân tình, Trầm Đãi Quân dở khóc dở cười, trong lòng ngũ vị tạp trần, cuối cùng thở dài một tiếng khe khẽ.
Aizz… nương tuy đã mất, nhưng cuối cùng cũng đợi được cha về, còn nàng thì sao?
“Kì quái, rõ ràng bà bà dưới chân núi nói đã gặp sư tỷ, sao chúng ta tìm mãi không ra?”
Vòng tới vòng lui trong núi mấy bận vẫn không nhìn thấy tăm hơi sư tỷ đâu, Hoa Diệu Điệp không khỏi âu sầu.
“Đừng buồn, chúng ta lại tìm nữa, nói không chừng lát nữa sẽ tìm thấy.” Hoa Đan Phong không ngừng ra sức tạo hi vọng cho mình và sư muội.
“Sư huynh, huynh nói có khi nào chúng ta và sư tỷ bỏ lỡ nhau không?” Nhíu mày suy đoán, Hoa Diệu Điệp cảm thấy rất có khả năng, “Có lẽ lúc chúng ta đi vào núi, sư tỷ đã rời đi rồi!”
Chân đang sải bước đột ngột cứng ngắc, Hoa Đan Phong bi thảm phát hiện, khả năng này rất lớn, cực kỳ cực kỳ lớn. Bằng không, không có khả năng bọn họ quay vòng vòng bao nhiêu ngày mà dấu chân của sư tỷ một vết cũng không tìm được.
“Sư muội, muội nói có khả năng lắm!”
Xụ mặt, biểu tình của hắn rất thê thảm.
“Tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây?” Hoa Diệu Điệp cũng rầu rĩ, không nhịn được oán giận.
“Lúc trước sao lại không phát hiện sư tỷ sẽ chạy như thế chứ? Muội còn cho rằng hai chúng ta mới là cao thủ chạy bừa đi loạn, không ngờ sư tỷ mới thật là chân nhân bất lộ tướng, thật sự là quá xem thường tỷ ấy rồi.”
“Ài… ta phát hiện chạy thế này cũng không phải là chuyện tốt.” Hoa Đan Phong cảm thấy bi thương.
Chẳng trách lúc trước hắn và sư muội chạy loạn trên Tử Vân Phong sẽ làm sư phụ và sư tỷ cảm thấy đau đầu bất lực.
Nhiều ngày tìm người không có kết quả, lại thêm hoài nghi sư tỷ đã sớm bỏ đu, hai sư huynh muội nào đó vô cùng rầu rĩ ngồi xuống đất vẽ vòng tròn, vẽ vẽ một hồi, hai người đồng loạt nghĩ tới chuyện gì đó ngước mặt nhìn nhau, đáy mắt sáng lấp lánh.
“Sư huynh…”
“Sư muội…”
“Huynh nói có phải sư tỷ đã…”
“Về Tử Vân Phong rồi?”
Hai người hỏi một câu đáp một câu, sau đó không hẹn mà cùng nhảy dựng lên.
“Đi!”
“Về Tử Vân Phong!”
ĐÃI QUÂN (THƯỢNG)
“Sư tỷ… sư tỷ…”
“Lại sao nữa?” Buông bút lông trong tay xuống, thiếu nữ mười hai tuổi nhìn sư đệ gục đầu tiu nghỉu đi đến trước mặt mình.
“Sư phụ mắng đệ.” Mặt mày rầu rĩ, cậu có vẻ khó chịu.
“Mắng đệ chuyện gì?” Gương mặt trầm tĩnh của thiếu nữ lộ vẻ kinh ngạc, nhịn không được tò mò hỏi.
Kì lạ! Tính nương dịu dàng hiền hòa, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, đối với ba đứa nhỏ bọn họ xưa nay luôn thương yêu chiều chuộng, mấy khi nghiêm mặt nặng lời, sao hôm nay nó lại bị mắng?
“Sư phụ mắng đệ không chuyên tâm luyện công, chỉ biết dẫn sư muội đi quậy phá.” Cúi đầu, bất an di di mũi chân trên đất, cậu chột dạ lắp bắp.
“Đệ đã nhận lỗi với nương chưa?” Nghe xong, thiếu nữ nghiêm mặt chất vấn.
“Nhận… nhận rồi…” Đầu nhỏ rũ xuống càng lúc càng thấp, bị sư phụ trách mắng, trong lòng cậu rất khó chịu. “Sư tỷ, sư phụ giận đệ rồi sao? Có phải sư phụ ghét Phong nhi rồi không…”
“Không đâu!” Khẽ cười xoa xoa mái tóc mềm của cậu, thiếu nữ an ủi: “Đã nhận lỗi rồi, nương sẽ không giận đệ nữa. Cho dù nương còn giận thật đi nữa, sư tỷ cũng sẽ nói giúp Phong nhi, đừng lo.”
“Thật chứ?” Khuôn mặt lo âu tức thì sáng hẳn lên.
“Thật!” Cẩn trọng gật đầu, thiếu nữ lần nữa cam đoan.
“Đệ biết sư tỷ tốt với Phong nhi nhất mà!” Nhận được cam đoan của sư tỷ đáng tin cậy nhất, bé trai vui vẻ toét miệng cười nhào lên ôm, quên béng cơn đau nơi vết thương đã đông lại, hoan hô rầm rĩ: “Vừa nãy đệ bắt được một con ve sầu rất lớn, chắc chắn sư muội rất thích. Đệ đem cho sư muội xem.” Nói chưa dứt, người đã cao hứng soải chân chạy mất, vội vội vàng vàng đi khoe vật báu.
Mới giây trước còn khó chịu vì bị mắng, giây sau đó chỉ cần mấy câu của nàng đã vui vẻ như vậy, quên mất tiêu tâm trạng buồn bã tiếp tục chơi đùa rồi, tính tình này thật đúng là rạng rỡ, có thể sống vô tư!
Nhìn bóng lưng nhảy nhót, chạy càng lúc càng xa, thiếu nữ lắc đầu cười một hồi mới cầm bút lên tiếp tục luyện chữ.
“Sư tỷ… sư tỷ…” Trong cơn mơ màng, dường như nàng nghe thấy có người đang gọi mình, tỉnh táo lại, nhìn thấy mình đang ở trong một chiếc xe ngựa cổ kính, đơn giản mà thoải mái. Lúc này mới nghĩ ra, bản thân đã rời khỏi nơi sinh sống từ nhỏ đến lớn, khiến nàng lưu luyến không rời kia. Không nén được tiếng thở dài, ánh mắt chuyển tới gương mặt xinh xắn tươi rói vừa thò đầu vào sau khi rèm xe vén lên.
“Sư muội, sao thế?” Giọng nói nhỏ nhẹ thoát ra từ cánh môi có hơi tái nhợt, thân hình gầy yếu, ngũ quan không thể coi là xinh đẹp, chỉ có thể nói là thanh tú. Trầm Đãi Quân đè nén nỗi phiền muộn mơ hồ trong lóng, vẻ mặt nhất mực ôn hòa hỏi khẽ.
“Sư tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?” Trưng ra dung nhan diễm lệ còn sáng lạn hơn cả trăm hoa đua nở, Hoa Diệu Điệp hồn nhiên cười nói, “Xe ngựa dừng lại đã một lúc rồi mà vẫn không thấy tỷ xuống. Hóa ra là đang ngẩn người nha!”
Nghe xong, Trầm Đãi Quân mới phát hiện trong lúc mình thất thần, xe ngựa đã dừng lại rồi.
Nàng liền vén rèm xe đi xuống, nhìn một đôi nam nữ trẻ tuổi bên ngoài xe, nam tuấn lãng, nữ xinh đẹp đang cười với mình, không nén được đáp lại một nụ cười mỉm.
“Sao lại dừng ở đây?” Nhẹ nhàng hỏi, nàng chăm chú quan sát chung quanh, phát hiện xe ngựa đang đậu bên đường, trước một cánh rừng hoang vu.
“Sư tỷ, tới gần trưa rồi, tỷ không đói à?” Hoa Đan Phong mày kiếm mắt sao, phong thần tuấn lãng, toàn thân khí vũ hiên ngang bước đến trước mặt sư tỷ nhà mình, gương mặt trẻ trung phấn khởi, đầy vẻ nịnh nọt.
“Đúng đó!” Gật đầu như giã tỏi, Hoa Diệu Điệp khoa trương vỗ vỗ bụng, rầu rĩ kêu la: “Sư tỷ, nghe bụng muội kêu rột rột không? Cho dù tỷ không đói, người ta cũng đói lắm rồi đó!”
“Thôi đi! Suốt dọc đường muội ăn không nghỉ, hai ngày trước chúng ta mua bánh ngọt ở trên trấn, toàn bộ điểm tâm đều chui hết vô bụng muội, muội còn không biết xấu hổ mà kêu đói?” Làm cái mặt quỷ cố tình chế giễu, Hoa Đan Phong bỡn cợt.
“Sư tỷ, tỷ xem! Sư huynh bắt nạt muội.” Giẫm chân hờn dỗi, Hoa Diệu Điệp thở phì phò cáo trạng.
“Được rồi! Các ngươi ngày nào cũng ầm ĩ, không chán sao?” Nhếch môi cười khẽ, Trầm Đãi Quân biết tính tình cả hai giống nhau, từ nhỏ đã đùa nghịch, đấu võ mồm đến lớn, sớm đã thành thói quen.
“Không chán!” Trăm miệng một lời, hai sư huynh muội ngược lại đặc biệt ăn ý.
Bất lực lắc đầu, Trầm Đãi Quân định quay lại xe ngựa lấy lương khô thì bị cản lại.
“Sư tỷ, mấy ngày nay chúng ta đều ăn lương khô, sắp ngán đến chết rồi. Hôm nay đổi khẩu vị đi!” Hấp tấp giữ sư tỷ nhà mình, Hoa Đan Phong cười hì hì đề xuất, “Không bằng đệ chạy vô rừng tìm xem có chim thú gì không để chúng ta có bữa ngon.”
Bọn họ lớn lên nơi núi rừng, săn bắt chim muông thú rừng làm thức ăn dễ như trở bàn tay.
Nghe xong, Hoa Diệu Điệp vốn đã ngán ngẩm lương khô gật đầu như bửa củi, phụ họa, “Đúng đúng đúng, làm một bữa ngon! Sư huynh, muội cùng đi với huynh!”
“Nhưng…” Hoa Đan Phong nhìn sư tỷ trầm tĩnh như cũ, vẻ mặt có chút băn khoăn, sợ nàng ngồi một mình ở đây không an toàn.
Phảng phất đoán được nỗi lo lắng của hắn, thần sắc Trầm Đãi Quân không thay đổi, mỉm cười: “Đừng lo cho tỷ, hai người cứ đi đi!”
Nghe vậy, Hoa Diệu Điệp lập tức vỗ tay, vui vẻ hoan hô, mà Hoa Đan Phong chần chừ một hồi cuối cùng cũng gật gật đầu.
“Sư tỷ, tỷ chờ nha, bọn đệ sẽ quay lại rất nhanh!” Nói xong, dưới sự lôi kéo gấp gáp của sư muội, hai người vừa cười vừa cãi biến mất trong rừng hoang đi tìm thú săn.
Đưa mắt nhìn bóng hai người dần dần đi xa, cuối cùng biến mất trong rừng, Trầm Đãi Quân gượng gạo cười.
Nói cho cùng chỉ có bản thân mình vô dụng thôi…
Hơn một năm trước, sau khi mẫu thân qua đời, đầu óc nàng trở nên trống rỗng, cứ có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó. Bề ngoài tuy có vẻ như đã lành vết thương lòng, thực ra từ đầu đến cuối cứ sầu não không vui. Trái ngược với sư đệ, sư muội… nghĩ đến hai vị sư đệ sư muội cùng nàng lớn lên từ nhỏ, thân như ruột thịt, nàng không kềm được hoảng hốt.
Sư đệ, sư muội là cô nhi bị bỏ rơi, được nương nàng nhặt về nuôi dưỡng, vì không biết thân thế nên lấy họ của nương là họ Hoa.
Hai người từ nhỏ đã ưa cười, ưa rầm rĩ, tính nết giống nhau. Ngoài nương ra, cả hai là người thân nhất trên đời này của nàng.
Lúc nương qua đời, nàng thấy sư đệ, sư muội hai người vừa kêu la vừa gào khóc sướt mướt. Trong lòng hiểu rõ bản thân cũng đau đớn không kém gì cả hai nhưng nàng lại không cách nào bộc lộ tâm tình chân thật ra ngoài như bọn họ, chỉ biết ngây ngốc ngồi giữ bên cạnh thi thể lạnh giá của nương, lẳng lặng rơi lệ một đêm.
Thẳng đến bình minh, trong lúc cả hai còn chìm trong nước mắt đau khổ, nàng gắng gượng lấy lại tinh thần, xử lý tang sự của nương.
Mấy tháng sau tang lễ, rốt cuộc sư đệ, sư muội cũng dần dần thoát khỏi bi ai đau buồn, khôi phục lại tính cách vui vẻ trước đây. Ngược lại nàng nhìn thì bình tĩnh, trong lòng lại có một nỗi sầu muộn tích tụ, dây dưa không thoát.
Nói thật lòng, nàng rất hâm mộ bọn họ.
Hai sư đệ muội xưa nay luôn cởi mở thẳng thắn, thích thì cười lớn, đau buồn thì khóc rống lên, không hề giấu diếm bộc lộ tình cảm, thành ra mọi nỗi vui buồn của cả hai đến rất mãnh liệt mà tan biến cũng cực nhanh.
Nhìn lại bản thân, cũng do cá tính của nàng, bất luận là vui vẻ hay đau lòng đều rất khó biểu lộ ra ngoài. Cho dù có thích đến thế nào đi nữa, nàng cũng chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Mà có đau lòng khổ sở đến đâu nàng cũng chỉ biết lặng lẽ rơi lệ.
Có lẽ là tính tình kềm chế đã thành thói quen, thế nên nàng thích giống như mây mù lượn lờ không đi trên đỉnh núi, lúc nào cũng có thể giữ thật lâu trong tim, bi thương cũng vậy. Bởi thế mới thành ra vô dụng như vậy, đến hôm nay vẫn khó mà dứt khỏi nỗi buồn tang ma.
Nghĩ đến đây, Trầm Đãi Quân âm thầm thở dài. Đã mấy ngày rôi, sư đệ muội vẫn không nhận ra nàng phiền muộn. Lại thêm bọn họ từ nhỏ lớn lên trên Tử Vân Phong vắng vẻ bóng người, ra khỏi cửa xa nhất đa phần là cùng nương đi xuống thôn nhỏ dưới chân núi chọn mua vật dụng hàng ngày, đối với thế giới bên ngoài tràn đầy hiếu kỳ, mong đợi; không ngừng yêu cầu muốn thực hành câu danh ngôn “Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường”.
Tuy nàng chẳng hứng thú gì với thế giới bên ngoài, cũng không muốn rời khỏi nơi sinh ra và lớn lên nhưng nương lại nói bọn họ đều còn trẻ, tương lai có rất nhiều thứ tốt đẹp muốn theo đuổi, không thể lãng phí cả đời trên Tử Vân Phong; thậm chí trước khi qua đời nương còn ép nàng hứa dẫn sư đệ muội rời đi, ra bên ngoài du ngoạn, mở mang kiến thức một chuyến. Nếu như có cơ duyên thì đó là tốt nhất. Nếu thật sự trải qua phong sương, nếm trải đủ mọi cay đắng ngọt bùi của thế gian, không quyến luyến hồng trần thế tục, muốn trở về thì lại về.
Vì đáp ứng nương, thế nên khi hai sư đệ muội đề xuất thỉnh cầu như vậy, cho dù không nguyện ý thế nào, nàng cũng chỉ biết thở dài gật đầu ưng thuận.
Nghĩ đến đây, Trầm Đãi Quân lắc dầu cười khổ. Nghĩ bụng sư đệ, sư muội đã đi săn thú, nàng cũng không thể nhàn tản ngồi không, bèn nhanh chóng kiếm củi khô ở gần đó, tìm một bóng cây râm mát nhóm lửa.
Không lâu sau, tiếng cười đùa cùng với tiếng bước chân nhanh nhẹn từ trong rừng vọng tới.
“Sư tỷ, bọn đệ về rồi! Xem bọn đệ săn được thứ gì nè…”
“Sư huynh bắt được một con chim trĩ, muội săn được một con thỏ hoang nha…”
Nghe tiếng, Trầm Đãi Quân quay đầu nhìn, thấy hai người giơ lên đồ ăn đã lột da, làm lông sạch sẽ, mặt mày hớn hở chạy tới, vẻ mặt hưng phấn giơ cao hai tay rõ ràng là muốn được khen.
“Nhanh như vậy đã săn được rồi, các đệ muội thật lợi hại!” Không phụ kỳ vọng, Trầm Đãi Quân mỉm cười khen ngợi. Lấy cành cây xuyên vào thú săn gác lên đống lửa nướng xong, nàng mới mở miệng hỏi: “Không ngờ các ngươi đã xử lý sạch sẽ rồi, gần đây có nước à?”
“Phía bên phải trong rừng có một đầm nước nhỏ, đệ và sư muội săn xong thì trực tiếp đem lại đó giết thịt rửa sạch luôn.” Cười hì hì gật đầu, Hoa Đan Phong hết sức hài lòng trước thu hoạch phong phú.
“Đáng tiếc đầm nước này vừa nông vừa nhỏ, nếu không muội và sư tỷ có thể lại đó tắm rửa sạch sẽ, thuận tiện nghịch nước luôn, để sư huynh đứng ở ngoài canh cho chúng ta…” Lúc lắc cái đầu nhỏ, Hoa Diệu Điệp không ngừng tiếc nuối.
“Nghĩ hay nhỉ! Canh chừng cho sư tỷ ta không nói, còn như muội…” Không khách sáo hừ mũi, Hoa Đan Phong trợn mắt la lên: “Sao không phải là sư huynh ta đi tắm, muội canh chừng cho ta hả?”
Cũng không phải hắn không nguyện ý canh cho nàng, chẳng qua là thói quen muốn đấu khẩu mà thôi.
“Sư huynh là nam, cho dù bị người ta nhìn cũng không thiệt thòi, còn canh làm gì?” Trưng cái mặt quỷ, Hoa Diệu Điệp lanh mồm lanh miệng phản bác.
“Thân thể của nam nhân thì không quý à? Sư huynh ta thân thể ngàn vàng, ai cũng không xứng nhìn…”
“Thân thể ngàn vàng? Sư huynh tự cho mình là hoàng đế á…”
“Là hoàng đế lão nhân cũng không quý giá bằng ta…”
Mỉm cười nhàn nhạt, Trầm Đãi Quân lẳng lặng nghe hai người ta một câu, ngươi một câu, cũng không ngăn cản, chỉ chuyên tâm lật trở thịt nướng.
Mãi một lát sau, hai món ăn đã nướng đến vàng ruộm giòn tan, không khí tản ra mùi thơm nức, mới làm hai người nguyên bản còn đang ầm ĩ huyên náo, ta đi ngươi đến ngừng lại cuộc đấu võ mồm vô nghĩa, bụng đói cồn cào nhịn không được nuốt nước miếng ừng ực.
“Được rồi, ăn thôi!” Nhìn đồ ăn đã nướng xong xuôi, Trầm Đãi Quân hạ lệnh khởi động.
Tức khắc, hai tiếng hoan hô vang dội, Hoa Đan Phong tay chân lanh lẹ trước tiên xé một cái chân trĩ mập ù đưa cho sư muội đang nhìn đỏ mắt, kế đó lại xé cái chân còn lại đưa cho sư tỷ, lúc này mới cầm lấy phần bụng của mình, vui vẻ ăn.
Trong chốc lát, ba người vừa ăn vừa tán gẫu. Phần lớn là Hoa Đan Phong và Hoa Diệu Điệp hai người mở miệng, Trầm Đãi Quân chỉ phụ trách mỉm cười lắng nghe, thi thoảng lại nhỏ nhẹ phụ họa vài câu, không khí cực kỳ hòa thuận.
Thật lâu sau, ba người nói nói cười cười cuối cùng cũng lấp đầy cái bụng, gói đồ ăn còn dư kỹ lưỡng xong, nhanh nhẹn dập tắt lửa. Đang định quay lại xe ngựa tiếp tục hành trình thì, đột nhiên, từ trong rừng truyền đến một loạt tiếng động lạ thường, khiến bọn họ không hẹn mà cùng ngừng bước, kinh ngạc nhìn nhau.
“Có người đánh nhau!” Chớp đôi mắt sáng ngời đẹp đẽ, Hoa Đan Phong mở miệng nói ra sự thật rành rành.
“Đi xem xem!” Hoa Diệu Điệp nhảy nhót, hưng phấn kêu lên.
Từ nhỏ đến lớn sống pử Tử Vân Phong, tiếp xúc với người ngoài đa phần là những thôn dân chân chất dưới chân núi, tuy nói sau khi rời khỏi nhà trên đường gặp qua không ít người nhưng phần lớn đều là bách tính bình thường, cũng chỉ là bình thủy tương phùng mà thôi; chưa từng gặp được chuyện gì thú vị, náo nhiệt bất ngờ, hôm nay cuối cùng cũng có chuyện mới mẻ đưa tới cửa, hai sư huynh muội xưa nay luôn hoạt bát hướng ngoại, ham thích tò mò kia hoàn toàn không kềm chế được, cực kỳ ăn ý liếc mắt một cái, không nói hai lời phi vào trong rừng.
“Đừng…” Chữ đừng vừa ra tới miệng, bóng dáng cả hai đã biến mất trong rừng, Trầm Đãi Quân đành cứng rắn nuốt mấy chữ sau vào bụng, vừa thở dài vừa hấp tấp bám gót theo sau.
Ôi… cái tính thích rước phiền phức vào thân của sư đệ, sư muội, đến khi nào mới sửa được đây?
Hấp ta hấp tấp tiến vào trong rừng, nương theo tiếng đánh nhau đuổi tới. Không lâu, trước mắt không xa có một đám hắc y nhân lấy đông hiếp yếu vây đánh một nam tử trẻ tuổi toàn thân đầy máu, đôi bên đánh tới đánh lui hết sức kịch liệt, tiếng đao kiếm va chạm vang lên không ngớt.
Mà hai tên rắc rối bắt nàng phải đuổi theo thì…
Trầm Đãi Quân đảo mắt một vòng, quả nhiên thấy cả hai đang nấp sau một gốc cây quan sát tình hình chiến đấu, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, im lặng đi đến sau lưng cả hai, mấy tiếng ríu ra ríu rít nhỏ xíu mà sôi nổi cũng theo đó lọt vào tai nàng.
“Sư huynh, huynh nói bên nào mới là người tốt? Chúng ta nên giúp ai…” Hoa Diệu Điệp hỏi nhỏ.
“Ỷ đông hiếp yếu, đám người mặc đồ đen quá nhục…” Bĩu bĩu môi, Hoa Đan Phong có vẻ khinh bỉ, chỉ dựa vào điểm này, ấn tượng đối với đám hắc y nhân đã quá kém rồi, trực giác nhận định bọn chúng chả phải tốt lành gì.
“Đúng rồi! Đúng rồi!” Gật đầu như giã tỏi phụ họa, Hoa Diệu Điệp không quên bổ sung quan sát của mình, “Đám hắc y nhân này tên nào tên nấy trợn mắt trừng trừng, bộ dạng hung thần ác sát, vừa nhìn là biết không phải người tốt. Ngược lại vị công tử kia nhếch nhác thì nhếch nhác nhưng nhìn có vẻ thuận mắt.” Cổ nhân có nói “tướng do tâm sinh ()”, nàng nghĩ chắc là không sai đâu.
Người tốt, người xấu chỉ cần nhìn bề ngoài là kết luận được chắc?
Nghe cả hai thảo luận một hồi, Trầm Đãi Quân thực sự dở khóc dở cười. Tuy theo nàng quan sát, nam tử đang liên tục thối lui kia quả thật nhìn có vẻ thiện lương hơn, nhưng cũng không thể vì vậy mà nhận định bề ngoài dễ nhìn là người tốt được!
“Tiêu! Người tốt xem ra không trụ nổi rồi…”
“Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ!”
Trong lúc Trầm Đãi Quân lắc đầu ngẫm nghĩ thì đồng thời, một tiếng la hoảng, một tiếng hô hào nhiệt liệt vang lên cùng lúc, nàng lại không kịp ngăn cản, hai huynh muội song song nhảy ra, dùng khí thế sét đánh không kịp che tai cản trước mặt nam tử đẫm máu kia, giúp y cản lại lợi kiếm đồng thời tấn công đến.
Biến đổi khác thường này làm mặt đám hắc y nhân biến sắc, ngay cả nam tử đầy máu kia cũng kinh ngạc ngớ người, không hẹn mà cùng ngừng thế công, hơn chục ánh mắt đồng loạt bắn về phía đôi nam nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện này.
“Các ngươi là ai?” Một tên trong đám hắc y nhân, có vẻ là tên cầm đầu, bộ dạng gầy nhom đầu trâu mặt ngựa lạnh lùng mở miệng tra hỏi, ánh mắt lạnh lẽo như dao bén quét một vòng từ trên xuống dưới nhìn hai người.
“Ta?” Chỉ chỉ vào mình, Hoa Đan Phong ngạo nghễ lớn tiếng báo danh tính, “Hoa Đan Phong!”
“Hoa Diệu Điệp!” Tiểu cô nương xinh đẹp bên cạnh, thân là sư muội cũng không cam chịu tịch mịch, ưỡn ngực thông báo.
Hoa Đan Phong? Hoa Diệu Điệp?
Cấp tốc tra xét một vòng trong đầu, nam nhân gầy nhẵng xác định bản thân chưa từng nghe qua danh hiệu của hai người này, nhận định bọn chúng là đám vô danh tiểu tốt không biết từ chỗ nào chui ra, không đáng sợ, bèn cười lạnh đe dọa, “Thức thời thì mau chóng cút đi, đừng thò tay vào chuyện rỗi hơi, bằng không cả cái mạng nhỏ cũng không giữ được.”
Thấy gã uy hiếp không chút khách sáo, Hoa Đan Phong tuổi trẻ kiêu ngạo nghe thấy thế thì không vui chút nào, bĩu môi, quyết định làm một tên không biết thức thời, cố tình giả bộ kinh ngạc quay sang trưng cầu ý kiến của sư muội: “Sư muội, muội nói sao?”
Không thẹn là cùng lớn lên với nhau, Hoa Diệu Điệp mười phần ăn ý cười đáp: “Sư huynh, từ nhỏ huynh đã không biết thức thời rồi!”
“Nghe thấy chưa? Sư muội ta nói ta không thức thời!” Hoa Đan Phong bất lực nhún nhún vai nhưng đuôi mày khóe mắt lại tràn ngập ý cười nhạo.
“Hay cho bọn bay rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Nhìn hai kẻ không biết từ đâu chui ra này rõ ràng là muốn cùng làm việc xấu, nam nhân gầy nhom lộ ra sát ý, hung tợn quát lớn, “Lên!”
Chỉ thấy gã phất tay, nói chưa dứt lời, hơn mười tên hắc y nhân từ sau lưng lập tức huy kiếm ồ ạt xông lên.
Mà Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp đúng là ứng với câu tục ngữ “Nghé con mới sinh không sợ cọp”, không mảy may sợ hãi đám hắc y nhân người đông thế mạnh lập tức ứng chiến. Hai bóng người thong dong qua lại như con thoi giữa màn đao quang kiếm ảnh, cứ thấy chỗ sơ hở là xuất thủ điểm huyệt chế trụ một tên hắc y nhân rồi lại một tên, rõ ràng rất điêu luyện.
Phía sau, nam tử trẻ tuổi toàn thân đầy máu cực kỳ kinh ngạc nhìn đôi sư huynh muội xa lạ giúp mình ngăn cản hắc y nhân truy sát. Tuy rằng biến đổi trước mắt khiến y hết sức khó hiểu nhưng không thể phủ nhận, vốn dĩ y khó mà thoát được kiếp này, đột nhiên được cứu giúp, tâm thần căng thẳng nhất thời giãn ra. Vết thương đầy người làm y không chịu đựng thêm được nữa, trước mắt tối sầm, bước chân loạng choạng…
“Cẩn thận!” Không biết Trầm Đãi Quân lẳng lặng đến cạnh nam nhân đầy máu này từ lúc nào, ngay lúc y loạng choạng không vững, nhẹ nhàng đưa tay ra đỡ, giúp y chầm chậm ngồi dựa vào một gốc cây.
“Cô…” Ngơ ngẩn nhìn gương mặt xa lạ thứ ba đột nhiên xuất hiện bên cạnh, mất máu quá nhiều làm suy nghĩ của y trở nên trì trệ, phản ứng có phần chậm chạp.
Tựa hồ biết được y đang nghi ngờ điều gì, Trầm Đãi Quân mỉm cười nhìn sư đệ muội đang đánh nhau hăng say, thản nhiên giải thích, “Cùng đến!”
Gật đầu đã hiểu, nam tử miễn cưỡng nở nụ cười “Đa… đa tạ.” trong lúc thần trí dần dần mơ hồ.
Thu hồi ánh mắt hiền hòa nhìn hai sư đệ muội, Trầm Đãi Quân chăm chú nhìn khí sắc xám ngoét, đôi môi tím tái của nam tử, mày liễu tinh tế hơi nhíu lại, vừa định mở miệng hỏi, thình lình
“Cẩn thận!” Nam tử kinh hoàng rống lên cảnh báo, định đẩy nàng ra, khổ nổi một chút sức lực còn lại sớm đã tiêu tan trong trận chiến trước đó, cả cánh tay nhuộm máu không làm nàng di động được một phân.
Nghe cảnh báo, Trầm Đãi Quân theo bản năng ngẩng đầu nhìn, thấy trong đám hắc y nhân đang chiến đấu kịch liệt với sư đệ muội nhà mình có hai ba tên lại đánh giá tình hình, dùng khí thế như sét đánh bất ngờ xông thẳng về phía nàng!
Sát khí cuồn cuộn mãnh liệt, cực kỳ ác liệt bức người, chẳng trách nam tử kia la hoảng như vậy, vội vàng đẩy nàng ra sợ nàng bị ảnh hưởng. Có điều…
Nàng dễ bị ức hiếp vậy sao?
Trong đôi mắt lạnh nhạt lóe lên một tia lạ lùng, Trầm Đãi Quân cười nhạt, ống tay áo tao nhã phất nhẹ, phá không mà đi, mấy tia chớp bạc bắn ra. Kế đó, trong nháy mắt hai, ba tên hắc y nhân ngã xuống đất lăn lộn đau đớn, tiếng kêu thê thảm xé trời, làm tất cả những kẻ đang chiến đấu kinh động, không hẹn mà cùng dừng lại, ánh mắt kinh dị ồ ạt đổ lên người nàng. Ngay cả ánh mắt nam tử đầy máu kia cũng tràn đầy ngạc nhiên, căn bản không hiểu rốt cuộc nàng đã làm gì mà thành ra kết quả thế này.
May mắn, giữa đám người tại đương trường có hai tên hiểu rõ nội tình, nhảy ra giải đáp.
“Muốn ức hiếp sư tỷ ta?” Hoa Đan Phong nhanh nhẹn phi tới, lúc lướt qua đám hắc y nhân đang lăn lộn kêu la thảm thiết còn không quên giậu đổ bìm leo tặng cho một tên trong bọn một cước, căm giận mắn: “Nếm mùi ngân châm của sư tỷ ta chưa?”
Hừ! Thật đáng hận, dám thừa dịp hắn không chú ý định khi dễ sư tỷ, chịu giáo huấn là đáng kiếp.
“Đúng đó! Đúng đó!” Nhảy nhót tới trước mặt sư tỷ, Hoa Diệu Điệp gật đầu cật lực phụ họa “Lãng phí ngân châm của sư tỷ, cho bọn chúng đau đớn, đáng đời!”
“Ai dạy các ngươi đánh lén sư tỷ ta… ai kêu các ngươi muốn đánh lén sư tỷ ta…” Mỗi tên ăn một cước còn chưa đủ giải hận, nghĩ đến khả năng sư tỷ bị mấy tên hắc y nhân này đánh lén thành công, tim Hoa Đan Phong không kềm được giật thót, không nhịn được lại nghiến răng nghiến lợi vung thêm mấy cước trút hận. Lúc này mới oán hận quay lại bên mình sư tỷ, trưng bộ mặt lấy lòng ra kêu: “Sư tỷ đừng sợ, Phong nhi bảo hộ tỷ!”
Nghe xong, Trầm Đãi Quân cảm thấy ấm lòng, không tự chủ nở nụ cười khẽ.
Cũng lúc này, hắc y nhân gầy nhom đã mau chóng xem xét mấy tên thuộc hạ còn đang kêu gào thảm thiết, rút từ trên người bọn chúng ra mấy cây ngân châm sáng lóa, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Dùng ám khí?” Nam nhân gầy nhom hừ lạnh, “Thật là quang minh chính đại nhỉ!”
“Ỷ đông hiếp yếu?” Tà nghễ liếc mắt, Hoa Đan Phong bắt chước giọng điệu của hắn đáp lại, “Thật là công bằng chính nghĩa nhỉ!”
Lời vừa dứt, Hoa Diệu Điệp phì cười ngay tại chỗ.
Tên gầy nhom đó bị chọc tức không nhẹ, mặt tái xanh, giận quá hóa cười, “Giỏi! Giỏi! Quả nhiên Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Ngay cả một tên tiểu tử còn chưa mọc râu như ngươi cũng dám quản chuyện đâu đâu của Hắc Phong Bảo ta!” Đặc biệt báo ra thế lực đứng sau, định lấy đó uy hiếp để bọn họ biết khó mà rút lui.
Nào ngờ vừa vặn đụng phải ba sư tỷ đệ đồng môn vừa hạ sơn, hoàn toàn không hiểu biết thế lực trên giang hồ, càng đừng nói là hiểu biết ý nghĩa ba chữ Hắc Phong Bảo này đại biểu cho cái gì. Bởi vậy mới sinh ra đoạn đối thoại bị cho là lăng nhục sau.
“Hắc Phong Bảo là cái gì? Sư tỷ, tỷ biết không?” Đối mặt với thắc mắc, Hoa Đan Phong theo thói quen ngay lập tức quay qua tìm sư tỷ giải đáp.
“Không, tỷ không biết!” Trầm Đãi Quân lắc đầu, suy đoán: “Đại khái chắc là bang phái trên giang hồ!”
“Giang hồ? Hiện tại chúng ta đang ở giang hồ sao?” Hoa Diệu Điệp hứng phấn hỏi tới.
“Đại khái vậy!” Sờ sờ cằm, xem qua rất nhiều tiểu thuyết nghĩa hiệp Hoa Đan Phong vỗ tay tổng kết, “Chỗ có người là có giang hồ, không sai đâu!”
Hà hà, nguyên lai bọn họ đang ở giang hồ, còn vừa khéo tham dự tiết mục người giang hồ truy sát nữa, quá thú vị nha!
Mắt thấy ba người tỉnh bơ nói chuyện, thậm chí còn dùng lời lẽ miệt thị “Hắc Phong Bảo là cái gì”, nam nhân gầy tức giận quát lớn, “Câm miệng! Rốt cuộc các người có để Hắc Phong Bảo vào trong mắt không?”
“Để thì thế nào? Không để thì như thế nào?” Bực mình liếc gã, Hoa Đan Phong cực kỳ bất mãn việc sư môn ba người trao đổi lại bị ngắt ngang, rõ là muốn đối đầu với hắn.
Nghe vậy, nam nhân gầy nhom nhìn nhìn thuộc hạ, trừ ba người bị trúng ngân châm, còn mấy tên bị điểm huyệt không cử động được, trong lòng thầm kinh ngạc đồng thời cũng hiểu rõ ràng, ba kẻ trước mặt tuyệt không bình thường, nếu tiếp tục đánh, đám người mình có lẽ sẽ chịu thiệt lớn bèn quyết định
“Hay cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, dám can đảm nhúng tay vào chuyện của Hắc Phong Bảo, ngày sau phải bắt các ngươi trả giá!” Mạnh mồm thổi phồng xong, hắn phất tay, quát một tiếng “đi”, đám hắc y nhân kể cả những tên bị thương được đồng bọn dìu trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
“Ớ… cứ vậy đi sao?” Nhìn trừng trừng khoảng rừng đột nhiên trống trơn, Hoa Đan Phong bực bội gãi đầu.
Quái lạ! Sao mới khắc trước còn hung thần ác sát đe dọa, giây sau đã chuồn sạch trơn rồi? Người bên ngoài thật sự là sờ không tới đáy mà!
“Đúng đó! Người ta đánh còn chưa đã mà!” Hoa Diệu Điệp một bên oán giận, một bên lầu bầu.
“Chắc chắn là sợ chúng ta!” Hoa Đan Phong dương dương đắc ý, ưỡn ngực vênh váo.
“Tự khen vậy còn không biết xấu hổ?” Trầm Đãi Quân lắc đầu bật cười, âm thầm than thở, nàng có phần bất lực đối với sư đệ muội đi quản chuyện không đâu gây thù chuốc oán còn không biết tự giác nhà mình.
“Sư tỷ, tỷ biết sư huynh xưa nay không biết ngượng mà!” Thấy khe hở là cắm kim vào, Hoa Diệu Điệp cười hi hi thừa cơ châm chọc.
Không cam chịu bị chọc, Hoa Đan Phong đang định ăn miếng trả miếng, một giọng nói yếu ớt khàn khàn đột ngột vang lên
“Đa… đa tạ ba vị…”
Nghe xong, ba người đồng loạt cúi nhìn nam nhân đầy máu, thấy y nỗ lực chống người đứng dậy nhưng không làm nổi, sau cùng chỉ đành hé ra một nụ cười yếu ớt
“Không… không biết quý… quý tính đại danh của ba vị… ngày sau tại hạ tất báo…” Bịch! Nói chưa xong, đầu đã ngoẹo sang một bên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Sư tỷ?” Kinh ngạc kêu lên, Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp trợn mắt há mồm nhìn ngân châm còn thò ra một nửa trên huyệt bách hội của nam tử, hiểu rõ nguyên nhân y đột nhiên hôn mê.
“Trúng độc.” Thong thả rút tay về, Trầm Đãi Quân đơn giản dùng hai chữ giải thích hết thảy.
Nàng sớm nhận ra người này trúng kịch độc, nếu không dùng kim châm trước tiên tạm thời ngăn chận độc tính, để y tiếp tục rên rên rỉ rỉ như vậy, chỉ e không tới nửa canh giờ lại phải rầy rà tranh giành với quỷ đầu trâu mặt ngựa một phen.
Hóa ra là thế!
Tỉnh ngộ gật đầu, Hoa Đan Phong đỡ nam tử dậy đi ra ngoài rừng, miệng cười hi hi nói: “Coi như số y may mắn, đụng phải sư tỷ nhà chúng ta, mặc kệ y trúng độc gì cũng không chết được!”
“Đúng thế! Đúng thế!” Gật đầu liên tiếp, Hoa Diệu Điệp tung tăng bám theo sau hắn, vui vẻ cười toe: “Y thuật của sư tỷ lợi hại nhất, không giống chúng ta xem sách thuốc một lát đã mệt, một chút thiên phú cũng không có. Sau cùng sư phụ đành bất lực quăng chúng ta ra luyện võ…”
“Không hề gì! Chúng ta không biết y thuật cũng không sao, mặc kệ bệnh lớn bệnh nhỏ gì cũng đều có sư tỷ ở đây!” Gương mặt trẻ trung tuấn lãng tươi cười đầy ỷ lại.
Thong thả đi đằng sau, Trầm Đãi Quân nghe sư đệ muội vô tư cười nói, trong mắt thoáng lên một tia mù mịt.
Có nàng ở đó sai? Dựa vào đâu tin chắc nàng sẽ luôn ở bên cạnh bọn họ? Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn…