“Sáp hoa lâm thủy nhất kì phong, ngọc cốt băng cơ xử nữ dung” [] là hai câu mà thi nhân cổ đại dùng để khắc họa chân thật phong tư thần thái của Ngọc Nữ phong.
Ngọn núi giống như một thiếu nữ xinh đẹp vô song, khe suối uốn lượn duyên dáng, vách núi trơn láng đẹp đẽ, dưới chân là đầm nước xanh ngắt trong veo, tương truyền là nơi Ngọc Nữ tắm rửa.
Hôm nay, Hoa Đan Phong, Trầm Đãi Quân hai người lặn lội đường sá xa xôi đến đây, ngóng nhìn cảnh sắc đẹp đẽ tuyệt vời không khỏi mê mẩn tâm thần.
“Ui cha! Chỗ này thật đẹp. Phẩm vị của vị minh chủ võ lâm hai trăm năm trước không tệ nha, giấu thứ gì đó cũng phải tìm nơi đẹp đẽ như vầy.” Xoa cằm liên tục tán thường, Hoa Đan Phong cười ha ha.
“Đệ nói lung tung không à!” Lườm hắn một cái, cười mắng, Trầm Đãi Quân nhìn thế núi xung quanh, so sánh với đường vân máu trên ngọc bội, cuối cùng khẽ kêu một tiếng nho nhỏ “này”.
“Sao?” Cho là có vấn đề gì đó, hắn lập tức thò đầu lại nghiên cứu.
“Đệ xem!” Tay ngọc thanh mảnh chỉ vào một chấm đỏ to bằng hạt gạo trên ngọc bội, mày liễu hơi cau: “Chiếu theo bản đồ, chỗ này chắc là nơi giấu bảo tàng. Nhưng đối chiếu với địa hình ở đây thì lại là dưới đầm nước này.”
Nghe xong, Hoa Đan Phong cẩn thận so sánh một lượt, phát hiện quả thật như vậy, sau cùng hắn quả quyết nói: “Sư tỷ, tỷ ở trên bờ chờ ta, ta đi xuống thăm dò trước.”
Nghĩ nghĩ, tựa hồ cũng không có biện pháp khác, Trầm Đãi Quân đành phải gật đầu đồng ý.
“Đệ phải cẩn thận đó, nếu có tình huống gì, ngàn vạn lần đừng cậy mạnh, lập tức lên bờ ngay.”
“Sư tỷ yên tâm, ta sẽ cẩn thận!” Dứt lời, hắn hít thật sâu, kế đó tung người nhảy lên, giống như một con rồng bạc lặn xuống đầm nước, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Trên bờ, Trầm Đãi Quân kiên nhẫn chờ đợi. Thời gian từng giây từng giây trôi đi, thủy chung không thấy người dưới nước có động tĩnh gì, nàng bắt đầu bất an…
Sao chứ? Tuy khả năng bơi lội của sư đệ cực tốt nhưng nói cho cùng không thể nín thở quá lâu. Bây giờ đã một lúc rồi mà vẫn không thấy động tĩnh, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…
Nghĩ tới đó, nàng càng hoảng, đang chần chừ nên làm như thế nào lại nghe một loạt tiếng rẽ nước, một cái đầu ướt lướt thướt từ trong nước trồi lên, bơi đến gần bờ.
“Sư đệ!” Mừng rỡ kêu lên, cuối cùng cũng an tâm trở lại.
“Sư tỷ, ta tìm dưới đáy đầm một vòng, tỷ đoán ta tìm được cái gì?” Trèo lên bờ, không để ý nước còn nhỏ giọt tí tách trên người, Hoa Đan Phong hưng phấn cười nói.
“Tìm được cái gì?” Móc khăn tay ra lau cho hắn, Trầm Đãi Quân biết thời thế hỏi.
Chậc… hiện giờ vẫn còn mùa đông, nước đầm không biết lạnh cỡ nào nữa, lỡ đông lạnh thì phải làm sao?
Tuy bốn bề chỉ có hai người bọn họ không còn ai khác, Hoa Đan Phong vẫn thần bí như cũ, nói nhỏ: “Ta tìm thấy một cái hang dưới nước.”
“Hang?” Động tác trong tay ngừng lại, nàng kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Đúng, là một cái hang.” Mạnh mẽ gật đầu, Hoa Đan Phong huơ tay múa chân miêu tả.”
“Với lại lọt vô hang rồi, bên trong có một huyệt động không biết thông với chỗ nào. Có điều căn cứ địa hình thì chắc hẳn là nằm trong lòng Ngọc Nữ phong.”
“Đệ đi vào nhìn thử rồi?” Trầm Đãi Quân hấp tấp hỏi.
“Chưa đâu!” Lắc đầu, hắn nhớ kỹ lời nàng dặn lúc nãy.
“Ta sợ sư tỷ chờ lâu lo lắng nên bơi tới cửa hang là vội vàng quay lên.”
Trầm Đãi Quân mỉm cười gục gặc đầu, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, nụ cười lại mờ đi, có vẻ phiền não.
Thấy nàng lo âu, Hoa Đan Phong toét miệng cười, vỗ ngực cam đoan.
“Sư tỷ đừng lo, ta cõng tỷ bơi vào.”
Hắn biết sư tỷ không rành bơi lội nên muốn bơi vào động chỉ đành dựa vào hắn.
Trầm Đãi Quân do dự một chút, quả thật không còn biện pháp nào đành gật đầu đồng ý.
Hoa Đan Phong lập tức cõng nàng lên lưng, bước từng bước xuống nước. Đến khi mặt nước ngang cổ, hắn nhỏ giọng: “Sư tỷ, ta sắp lặn xuống rồi, tỷ nhớ phải ôm ta thật chặt, hít thật sâu đó!”
“Ừ” khẽ một tiếng, hai tay nàng vòng quanh cổ hắn, sau đó hít sâu một hơi. Ngay lúc đó, Hoa Đan Phong đột ngột trầm xuống, hai chân nhanh nhẹn quẫy nước tiến lên.
Trầm Đãi Quân nằm trên lưng hắn chỉ biết nhắm chặt hai mặt, cảm thụ dòng nước lạnh buốt không ngừng lướt qua bên cạnh.
Không biết là bao lâu, lúc hơi thở Trầm Đãi Quân sắp cạn, ngực bắt đầu đau âm ỉ, tiếng phá nước vang lên “bùm” một tiếng, nàng đột ngột cảm giác một cơn lạnh buốt ập đến, theo bản năng mở mắt ra, lúc này mới phát hiện nửa người đã trồi lên khỏi nước, đang ở trong một hang động âm u dưới đất.
“Sư tỷ, là chỗ này đây!” Hoa Đan Phong vừa nói vừa kéo nàng lên khỏi đầm nước, đứng trên mặt đất.
“Chúng ta… chúng ta men theo đường hầm đi thôi!” Không tự giác run lập cập, nàng ôm lấy hai cánh tay đang phát run, cảm thấy toàn thân giống như đóng một lớp băng.
Đáng chết! Da hắn vừa dày vừa thô không sợ lạnh nhưng thân hình sư tỷ mảnh mai như thế, sao chịu đựng nổi? Toàn do hắn không chuẩn bị chu đáo, thật sự không nên thân mà!
Âm thầm mắng mình thất sách, Hoa Đan Phong lẳng lặng rủa mình một tiếng, kế đó không nói lời nào dang tay ra, trực tiếp ôm nàng vào lòng, hi vọng nhiệt độ cơ thể mình có thể ủ ấm cho nàng.
“Sư đệ…” Kinh ngạc hô nhỏ, nhạy cảm phát hiện cơ thể cường tráng của hắn truyền đến hơi thở ấm áp, Trầm Đãi Quân không khỏi đỏ mặt, cảm thấy may mắn vô cùng vì giờ phút này ánh sáng u ám, người bên cạnh khó mà phát hiện vẻ mặt căng thẳng, thẹn thùng của nàng.
“Sư tỷ lạnh đúng không? Không sao, cơ thể ta nóng, có thể ủ ấm tỷ.” Trong bóng tối, Hoa Đan Phong bình thản cười cười, lực đạo nơi tay càng tăng, ôm chặt nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, khiến nàng nép sát vào hắn cơ hồ không có kẽ hở.
Sư đệ hắn… cố ý sao?
Trầm Đãi Quân cảm thấy xấu hổ không thôi nhưng trong lòng lại ngọt ngào, cảm giác mặt mình nóng rực, thậm chí cả người hình như cũng không thấy lạnh nữa, ngượng ngùng im lặng. Tim Hoa Đan Phong đập thình thịch ôm lấy nàng chậm rãi đi tới. Trong bóng tối gần như không nhìn rõ mặt, cơ thể ấm áp, tim đập, hơi thở, cảm giác tiếp xúc, v.v. bộc lộ càng đặc biệt mẫn cảm, càng dễ dàng ảnh hưởng lẫn nhau, khiến đôi bên đều thần hồn lãng đãng, mê mẩn tâm thần.
Mơ mơ màng màng mặc hắn ôm đi, trong mũi tràn ngập mùi của hắn, Trầm Đãi Quân vô thức vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc mà ấm áp của hắn, cánh môi vẽ ra một nụ cười tuyệt đẹp như đóa hoa trong vắt thanh khiết…
Ừm… nếu có thể, hi vọng đoạn đường này cứ đi mãi như thế! Hóa ra trong bóng tối cũng có được hạnh phúc ngọt ngào như vậy…
Có điều, nghĩ thì nghĩ, hang động chung quy cũng có điểm tận cùng. Không tới một lát, bọn họ phát hiện phía trước lờ mờ có ánh sáng trăng trắng mà âm ấm. Hai người liếc nhìn nhau, liền bước nhanh hơn nhằm phía ánh sáng đi tới.
“Có một bức tường đá!” Đến tận cùng, Hoa Đan Phong sờ vách đá nói.
Đứng bên, Trầm Đãi Quân tìm kiếm nơi phát ra ánh sáng, phát hiện một viên dạ minh châu khảm trên tường, hóa ra ánh sáng trong động là do viên dạ minh châu này cung cấp.
“Bức tường đá này nặng ít nhất cả ngàn cân, đẩy không nhúc nhích.” Thử vận kình đẩy mấy lần, thủy chung vẫn không làm vách đá xê dịch mảy may, Hoa Đan Phong không nhịn được thất vọng, chán nản.
“Đừng nóng! Chắc chắn có cơ quan hay mấu chốt gì đấy, tìm kỹ xem.” Trái lại Trầm Đãi Quân không nhụt chí, hai tay cẩn thận tỉ mỉ lần mò vách đá, chuyên tâm tìm kiếm bất kỳ manh mối nào khả dĩ.
Không tới một lát, sờ phải một chỗ lõm tương ứng với trên ngọc bội, hình dạng không khác biệt gì nhau, nàng liền nở nụ cười.
“Sư đệ, ta nghĩ mình tìm được rồi.”
“Thật à?” Hoa Đan Phong vui vẻ, lập tức sán lại gần.
“Ừ!” Đáp khẽ một tiếng, nàng móc ngọc bội ra, kháp vào chỗ lõm, kế đó dùng sức ấn một cái. Nháy mắt ngọc bội thụt vào trong, liền ngay đó một tiếng ầm ầm nặng nề vang lên, vách đá trượt ra.
Vách đá mở ra đồng thời cũng khởi động cơ quan trong nháy mắt, chỉ thấy đột nhiên một dãy đèn dầu trong động bùng lên, chiếu sáng cả hang động rộng lớn. “Ồ!” Hoa Đan Phong cực kỳ hưng phấn, lên tiếng tán thưởng.
“Sư tỷ, chúng ta đi vào xem đi!”
Gật đầu, Trầm Đãi Quân không phản đối.
Hai người dắt nhau vào trong, nhìn chung quanh một vòng. Phát hiện trong động phủ một lớp bụi mỏng vì nhiều năm không có người vào, có điều rất rộng rãi. Bàn đá, ghế đá, giường đá đủ cả, ánh đèn chập chờn trên vách tường, không khí sạch sẽ nhưng có chút ẩm ướt, chứng tỏ trong động có lưu thông với không khí bên ngoài, chỉ là không biết nằm ở chỗ nào mà thôi.
“Nếu muốn bế quan tĩnh tu, đây đúng là chỗ tốt.” Trầm Đãi Quân không khỏi tán thưởng.
“Chỗ tốt thật nhưng ở lâu không được, quá tịch mịch!” Hoa Đan Phong gật rồi lại lắc, kế đó vội vàng lần dò thám hiểm chung quanh.
Mất một lúc, hai người bận rộn lật lật tìm tìm trong động, đầu tiên phát hiện mấy cái hòm lớn trong một góc. Mở ra nhìn thử, tức thời ánh ngọc chói lóa, ánh sáng tràn trề, hòm nào cũng chất đầy ngọc ngà châu báu, giá trị liên thành.
Kế đó bọn họ lại tìm thấy một thanh huyền thiết kiếm nhìn đơn giản tự nhiên nhưng sắc bén lạ thường trên một bức tường. Hoa Đan Phong tiện tay thử vài chiêu, kinh ngạc phát hiện thanh kiếm này chém vàng cắt bạc, cực kỳ lợi hại, không thua kém bất cứ thanh kiếm nổi danh nào khiến hắn yêu thíc không buông tay, cười híp cả mắt trực tiếp bỏ túi.
Cuối cùng, cả hai tìm được một quyển bí kíp võ công trong một hốc đá bí mật, trên có đề bốn chữ lớn “Tàn Nguyệt kiếm pháp”.
“Vị minh chủ võ lâm này để lại không ít thứ hay ho.” Lật bí kíp ghi lại kiếm chiêu, Hoa Đan Phong hớn hở nghịch ngợm.
Trầm Đãi Quân không có hứng thú với kim ngân châu báu, cũng chẳng theo đuổi võ học. Đối với “thứ hay ho” trong miệng hắn, nàng chẳng buồn ừ hử, nghĩ bụng không bằng lưu lại dược thảo quý hiếm gì đó còn hay hơn!
Không nghe nàng đáp lại, Hoa Đan Phong ngẩng đầu lên khỏi bí kíp, bấy giờ mới hoảng hồn phát hiện lúc nãy ở trong bóng tối, sau lại vội vội vàng vàng tìm đồ, thế nên không chú ý từ sau khi ra khỏi đầm nước, quần áo ẩm thấp dán sát vào thân hình xinh đẹp của nàng, bây giờ dưới ánh đèn, đường cong lồi lõm gì đều lộ hết ra, tuy không tính là đẫy đà quyến rũ nhưng cũng hết sức mê người.
Không sai, cực kỳ hấp dẫn!
Cảm giác cổ họng khô nóng, hắn nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt sáng rực nóng cháy, nhìn chằm chằm không chớp mắt, làm sao cũng không dời mắt.
Trầm Đãi Quân bị ánh mắt kỳ dị như muốn đốt người của hắn nhìn trừng trừng đến độ thấp thỏm, theo bản năng cúi đầu nhìn người mình, lập tức hiểu được vì sao hắn lại có ánh mắt đó, không khỏi kêu nhỏ một tiếng, đỏ mặt tía tai hấp tấp co người lại.
“Không, không được nhìn!” Ngượng ngùng quát khẽ, nàng hận không có cái lỗ nào để chui xuống.
Cảnh đẹp như thế mà cấm người ta rửa mắt, có phải tàn nhẫn quá không!
Mặt mày đỏ bừng, Hoa Đan Phong tủi thân lầm bầm nhưng cũng ngoan ngoãn quay người, tự đi lấy một cái hòm gỗ, đập một chưởng thành nhiều khúc, lại cầm một ngọn đèn dầu đổ dầu trong bát lên đống củi mồi lửa, nháy mắt lửa bùng lên, không khí trong động ấm áp hẳn lên.
“Sư tỷ, đừng để nhiễm lạnh, mau lại hong khô đi!” Hắn gọi nhỏ, trong bụng lại thật sự muốn đi qua ôm chặt lấy nàng cơ!
Trầm Đãi Quân nghe xong không trả lời, có điều vẫn đi tới trước đống lửa hắn vừa nhóm, vừa cuống quít chật vật cởi áo ngoài ra hong vừa lén lút nhìn trộm hắn. Thấy cả người hắn cũng ướt sũng, giống như con chó con không ai thèm, tội nghiệp vô cùng, ôm đùi ngồi quay lưng lại phía nàng.
Sư đệ hắn… chắc cũng lạnh lắm!
Có chút không nỡ, nàng chần chừ một hồi, cuối cùng khẽ cắn đôi môi đỏ, mở miệng.
“Sư đệ, đệ cũng lại đây đi!”
Ấy… sư tỷ mới nói gì thế?
Hắn không nghe nhầm chứ?
Có phần không dám tin, Hoa Đan Phong hoài nghi tai mình bị ảo giác rồi, hơn nửa ngày trời không dám cục cựa, mãi đến lúc nàng lên tiếng lần nữa, hắn mới xác định mình không nghe lầm. Tim đập thình thịch xoay người lại, cúi đầu ngoan ngoãn ngồi trước đống lửa không dám liếc bậy, cởi từng lớp áo ra hơ lửa.
Ánh lửa bập bùng, không gian yên tĩnh, đôi nam nữ đối mặt nhau qua đống lửa nhất thời không nói câu nào, song song gục đầu ló ra khuôn mặt thẹn thùng chuyên tâm hong khô quần áo. Đến lúc quần áo khô được một nửa, hai người mạnh ai nấy mặc chỉnh tề rồi mới không hẹn mà cùng ngước mắt lên liếc nhau, sau đó “đùng” một tiếng, máu nóng dồn lên mặt, mặt đỏ bừng như tôm luộc.
“Phì!” Đột nhiên, giữa khung cảnh tĩnh lặng, không biết Trầm Đãi Quân nghĩ gì mà bật cười.
Thấy nàng khơi mào, Hoa Đan Phong không khỏi lạnh người, vội vàng hỏi: “Sư tỷ, tỷ cười gì thế?”
“Lúc nhỏ ta còn tắm rửa cho đệ, toàn thân đệ từ trên xuống dưới có chỗ nào ta chưa nhìn? Giờ nghĩ tới tình cảnh hôm nay tự nhiên cảm thấy buồn cười.” Nàng trề môi, buồn cười vì cảnh xấu hổ, ngượng ngùng của cả hai khi nãy.
“Không giống!” Hoa Đan Phong theo bản năng kêu lên, lớn tiếng phản bác: “Ta lớn rồi, không giống lúc trước nữa!”
Với lại, hắn không để ý việc sư tỷ nhìn mà!
Từ đầu tới đuôi chỉ có sư tỷ thẹn thùng, còn quát hắn không cho nhìn nữa!
Nghe xong, khuôn mặt đỏ hồng khó khăn lắm mới nhạt bớt của Trầm Đãi Quân lại ửng lên, xuyên qua ánh lửa ngơ ngẩn nhìn hắn đăm đăm, cuối cùng không khỏi than thầm trong bụng.
Chà… phải rồi! Sư đệ lớn rồi, thân hình nho nhỏ, mềm mềm mịn mịn, mũm mĩm hồng hào kia hôm nay đã trở nên cường tráng, vòm ngực rắn chắc, thỉnh thoảng toát ra hơi thở đặc hữu của nam nhân, quả thật hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
Nghĩ tới cảnh ban nãy trong đường hầm, cảm giác ấm áp khi hắn ôm chặt lấy nàng, mặt Trầm Đãi Quân càng đỏ, lại thêm làn thu thủy mơ mơ màng màng của nàng càng lộ vẻ xinh đẹp mê hồn.
Hoa Đan Phong là nam nhân, không những thế còn là một nam nhân sức lực dồi dào, đối với tình cảm nam nữ vừa mới đâm chồi nảy lộc, hôm nay mỹ nhân trong lòng bộc lộ phong tình trước mặt như thế, bảo sao hắn không điên đảo thần hồn, ý loạn tình mê cho được?
Thế nên hắn động tình rồi. Lúc trước khổ sở đè nén sóng tình trước mặt sư cha, sư muội, hôm nay chỉ có hai người ở trong mật thất, rốt cuộc hắn có thể không e dè gì mà thả lỏng, ánh mắt thăm thẳm chăm chú nhìn nàng không chớp mắt, cả người bất giác cũng nhích dần tới cạnh nàng…
Thấy người hắn càng lúc càng áp lại gần, tim Trầm Đãi Quân giật thót, đầu óc tức khắc trống rỗng, chỉ biết lẩm bẩm nỉ non.
“Sư đệ…”
Tiếng nỉ non chưa dứt đã bị môi lưỡi che kín. Hoa Đan Phong dùng môi bao lấy, đôi môi ấm áp dán sát nàng, mang theo khao khát, thiết tha không ngừng cọ xát, trằn trọc trên môi nàng, nhẹ nhàng cắn, dịu dàng lại nóng bỏng, còn có yêu thương, trìu mến.
Ý thức dường như bay lên đến cực hạn rồi biến mất, nàng mơ mơ màng màng mặc hắn hôn mình, thậm chí còn vô thức phát ra tiếng rên rỉ nỉ non ngượng ngùng, chỉ cảm thấy tất cả đều hư hư thực thực, như đang trong mộng…
Thình lình, Hoa Đan Phong cảm giác trên má ẩm ướt, đang đắm đuối trong sóng tình lúc này hắn mới giật mình thức tỉnh, nhìn khóe mắt nàng không ngừng tuôn châu, nhất thời lúng túng ngơ ngác.
“Sư tỷ, tỷ… tỷ khóc ư?” Nháy mắt mặt hắn trắng bệch, hắn vừa hoảng vừa sợ.
“Tỷ giận ta phải không? Xin lỗi, là ta không tốt, không nên khinh bạc tỷ! Sư tỷ đừng khóc, đều do ta sai…”
Đầu óc hoảng loạn, hắn hung hăng đánh mình, không ngừng tự trách, chỉ sợ nàng trách bản thân sau đó không để ý hắn nữa.
“Không, không phải…” Trầm Đãi Quân bất ngờ đưa tay cản không cho hắn tự đánh mình, nước mắt vẫn còn lăn tròn trên khuôn mặt thanh tú nhưng cánh môi lại vẽ lên một nụ cười dịu dàng tuyệt mỹ.
“Chỉ là… chỉ là ta quá cảm động, mới không nén được mà chảy nước mắt thôi…”
Ôi… sư đệ thật sự thích nàng, đúng không?
Thế nên hắn mới động tình mà hôn nàng, đúng không?
Tình ý tích lũy bao nhiêu năm cuối cùng cũng nhận được hồi đáp giống nhau, cảm giác hạnh phúc tới muốn khóc, thế nên nàng không nén được nước mắt.
Hóa ra không phải giận, cũng không phải chán ghét, mà là thích!
Khủng hoảng bất an cuối cùng cũng biến mất, Hoa Đan Phong thở phào, vệt đỏ ửng trên mặt vốn phai đi giờ lại chậm rãi xuất hiện. Hắn mừng rỡ, lại vui sướng ôm chặt lấy nàng, vùi mặt nơi hõm cổ mảnh mai, nhỏ giọng thì thầm, “Sư tỷ, ta thích tỷ, không phải là kiểu thích của sư tỷ đệ mà là tình cảm của nam dành cho nữ, giống như sư cha dành cho sư phụ.
“Lúc trước ta không hiểu, chỉ biết Du Tử Nam nói chuyện với tỷ mấy câu ta liền cảm thấy không vui. Ứng Cô Hồng đả thương tỷ, ta hận không thể liều mạng với hắn, nhưng từ đầu chí cuối ta không biết cái cảm giác ngứa ngáy trong lòng, lúc vui lúc bực này là gì, mãi đến khi tỷ bỏ đi, ta mới giật mình tỉnh ngộ hóa ra đó là yêu thương một người, muốn cùn người đó tay trong tay, chung sống cả đời.” Hắn nói một hơi, cánh tay siết càng lúc càng chặt, dường như muốn đem người trong lòng hòa nhập vào trong máu thịt. Một đời một kiếp vĩnh viễn không chia lìa.
Cảm nhận được sức mạnh từ cánh tay hắn truyền tới, Trầm Đãi Quân vùi trong lòng hắn vừa cười vừa khóc, khó nói nên lời.
Ôi… bây giờ nàng có thể tin chắc, sư đệ hoàn toàn không ngộ nhận tình cảm của bản thân mà là thực sự thực sự thích nàng, đúng không?
Nghĩ tới đấy, nước mắt nàng chảy càng dữ, ướt hết một mảng áo trước ngực hắn song đôi môi cánh hoa cười càng thêm ngọt ngào. Cuối cùng nàng ngẩng đầu lên, đỡ lấy mặt hắn nhìn chăm chú, sau đó không nói tiếng nào dâng môi hồng lên, chủ động hôn hắn.
Sư tỷ hôn hắn…
Chủ động hôn hắn…
Hoa Đan Phong giật nảy người, lòng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, biết nàng đã tiếp nhận mình. Vì thế hắn không do dự mảy may, tức tốc giành lại quyền chủ động, triền miên nóng cháy trên môi lưỡi nàng, hút lấy ngọt ngào trong miệng nàng.
Không biết đã bao lâu, khi hai người thở hổn hển, hơi thở rối loạn tách ra, đối mặt nhìn nhau. Cả hai đôi mắt đều sâu thẳm đầy sóng tình, còn chưa hết xuân ý.
“Sư tỷ…” Trán kề trán, hắn thì thầm, nửa cười nửa than.
“Giờ ta rất vui sướng, vui đến nỗi ngực muốn vỡ ra, sao người ta có thể vui vẻ, hạnh phúc như thế chứ…”
Trầm Đãi Quân chỉ cười, hết mực dịu dàng vuốt ve má hắn, cả nửa ngày không nói một tiếng, bởi vì nàng không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để diễn tả vui sướng trong lòng.
Dường như hiểu được tâm trạng hân hoan nhảy nhót của nàng, Hoa Đan Phong ôm siết lấy nàng lần nữa, một mình cười ha ha một cách ngu ngốc.
Trầm Đãi Quân lẳng lặng dựa vào ngực hắn, không cách nào tán đi tình ý nồng nàn giữa cả hai.
Không khí trong động ngọt ngào mà yên ả, tuy trầm mặc không nói song lại khiến người ta cảm thụ được cái đẹp không lời. Mãi một lúc sau, bụng Hoa Đan Phong bất thần réo inh ỏi, hai người nháy mắt ngẩn ra, kế đó người trong lòng bật cười.
Đáng chết! Cái bụng không chịu thua kém của hắn, sao lại chọn lúc này mà phá hỏng không khí chứ?
Hoa Đan Phong vừa ngượng vừa quẫn, mặt mày đỏ bừng, cực kỳ xấu hổ lầm bầm.
“Dân dĩ thực vi thiên[], sư tỷ tỷ… tỷ đừng cười nữa!”
Tuy nói lớn rồi, nhưng mặt nào đó thì vẫn còn tính trẻ con.
Nhớ tới việc từ nhỏ tới lớn hắn sợ nhất là bị đói, Trầm Đãi Quân ráng nhịn cười kéo hắn đứng dậy. Thạch động này áng chừng hai trăm năm nay không có ai ra vào, cho dù có dự trữ đồ ăn thì chỉ sợ đã hư từ lâu, vì thế khẽ lên tiếng: “Đã tìm thấy bảo tàng, hoàn thành được tâm nguyện của cha rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Ai ngờ Hoa Đan Phong lại lắc đầu, trong lòng có ý tưởng khác.
“Sư tỷ, chỗ này không tệ, có bế quan luyện công cũng không sợ kẻ khác quấy rối. Từ lúc chúng ta từ biệt sư cha, sư muội, tìm đến đây cũng chưa hết một tháng, cách cái hẹn ba tháng còn rất lâu. Chi bằng tạm thời ở lại đây, ta thấy hứng thú với bộ Tàn Nguyệt kiếm pháp này, vừa vặn có thể tận dụng khoảng thời gian này để tập luyện.
Thật ra nguyên nhân chân chính là hắn muốn hai người có thêm nhiều thời gian ở riêng với nhau, không muốn về sớm quá bị sư cha, sư muội cản trở hắn và sư tỷ yêu đương.
Không biết tâm tư thật của hắn, Trầm Đãi Quân nghe xong trầm ngâm một chút liền mỉm cười gật đầu.
“Cũng được! Có điều trước tiên chúng ta phải đi ra ngoài một chuyến mua lương thực và vật dụng hàng ngày chuyển vào.”
“Không phải chúng ta!” Lắc đầu, giọng Hoa Đan Phong rất nghiêm túc.
“Sư tỷ, tỷ không biết bơi, nước đầm này lại lạnh thấu xương. Để ta đi ra mua đồ, tỷ ở trong này đi!”
Hắn không muốn sư tỷ chịu lạnh lần nữa.
“Cũng tốt!” Không hề lo lắng hắn sẽ vứt mình lại, không quay về đón mình, Trầm Đãi Quân nhỏ nhẹ căn dặn, “Một mình đệ phải cẩn thận, đi sớm về sớm.”
Gật đầu cười, hắn bay tới hôn trộm một cái lên miệng nàng, lúc này mới thỏa mãn đi ra cửa động, nhanh chóng biến mất nơi đường hầm tối đen.
Tiễn hắn đi xong, một mình Trầm Đãi Quân nhàm chán không có việc gì làm, lại lục lọi thăm dò tỉ mẩn lần nữa, quả nhiên móc ra được không ít thứ. Thậm chí trong một cái hốc nhỏ ở sâu trong động, nàng phát hiện thêm rất nhiều hòm châu báu ngọc ngà.
Có điều những thứ đó không quan trọng, cái khiến nàng thấy mừng rỡ vui sướng nhất là một quyển sách thuốc thất truyền đã lâu, còn có một viên thuốc đỏ rực lớn bằng ngón tay cái trong một cái hộp gỗ.
Cầm lấy tờ giấy ghi chú nằm dưới viên thuốc lên đọc, trên đó chỉ ghi vắn tắt bất kể bị nội thương nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần còn một hơi thở lập tức dùng nó là có thể cải tử hồi sinh.
Lần này Trầm Đãi Quân có hứng thú rồi, híp mắt tỉ mỉ nghiên cứu một hồi, chỉ cảm thấy tuy viên thuốc này đã để rất lâu nhưng vẫn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng chứng tỏ chưa mất tác dụng. Chỉ là có thật sự lợi hại thần kỳ như trên giấy viết không, trái lại nàng hơi nghi ngờ.
Chẳng qua nghi thì cứ nghi, nàng vẫn cất viên thuốc cẩn thận, biết đâu sau này có dịp thật sự cần dùng đến thì sao!
Tìm kiếm xong xuôi, nàng bắt đầu ra tay thu dọn sạch sẽ tất tật. Dù sao cũng ở đây một thời gian, không thể để bụi bặm nhúng chìm mình được.
Không biết mất bao lâu, đợi lúc nàng quét dọn xong, đang nghồi trên ghế nghỉ ngơi thì, một loạt tiếng bước chân từ xa vọng tới, làm nàng không khỏi cười lên, đưa mắt nhìn ra cửa động, lẳng lặng chờ đợi.
A… sư đệ về rồi!
Quả nhiên không lâu sau, dáng người thon dài quen thuộc chui vào động, tay vác một cái hòm gỗ đựng thức ăn và vật dụng hàng ngày, mặt cười sáng rỡ như ban ngày, mặc dù toàn thân ướt đẫm vẫn vui sướng cười gọi nàng
“Sư tỷ, để tỷ chờ lâu, ta về rồi!”
Hắc Phong Bảo, làm việc nham hiểm, tác phong tàn bạo, khiến nhân sĩ giang hồ nghe tên là biến sắc, không bang phái nào dám chọc vào, hôm nay lại có “ông già thiếu nữ” chủ động mò đến gây sự.
Coi, một cô gái nhỏ ngây thơ xinh đẹp, một ông già quái dị què một chân, chống gậy, gầy như bộ xương khô, thật tình không thể làm người ta chú ý được.
“Muốn gặp bảo chủ bọn ta?” Hộ vệ cổng chính khinh bỉ nhìn hai người trước mặt, sau đó hiếm khi tốt bụng xua xua tay.
“Đi đi đi, Hắc Phong Bảo không phải chỗ tùy tiện đến chơi, với lại bảo chủ bọn ta há có thể tùy tiện cho bọn vô danh tiểu tốt gặp sao? Đừng quấy rồi nữa, thừa dịp chưa có ai phát hiện, các ngươi đi mau đi!”
Chẳng qua gặp một bảo chủ mà thôi, có gì không đúng sao?
Lầm bầm trong bụng, Hoa Diệu Điệp lặng lẽ liếc sư cha từ đầu chí cuối không nói tiếng nào nhưng sắc mặt thì cực kỳ khó coi, rất sợ tên hộ vệ mắt chó nhìn người này bị sư cha hạ độc thủ, vội vàng thương lượng với gã, “Nếu không gặp được bảo chủ, vậy ta đổi sang tìm thiếu bảo chủ của các ngươi.”
Nàng nghĩ, quả thật mình có quen Ứng Cô Hồng, nên đổi thành tìm hắn chắc không khó.
“Tìm thiếu chủ bọn ta?” Hộ vệ bật cười một tiếng, ánh mắt hèn hạ quét nhìn nàng từ đầu tới chân mấy lần.
“Cô bé con, không phải cô bán thân cho thiếu chủ bọn ta, cho rằng cùng ngài phong lưu một đêm là muốn đến tìm cha người ta khóc gào, muốn thiếu chủ bọn ta cho cô một lời giải thích chứ?
“Nhìn bộ dáng cô ngây thơ đơn thuần, không ngờ cũng là một con đĩ nhỏ! Nói cho cô biết, con gái ngủ với thiếu chủ bọn ta không biết bao nhiêu đâu, đem xếp hàng có thể kéo dài đến kinh thành ấy chứ. Nếu mỗi người đều muốn cưới vào cửa, Hắc Phong Bảo chỉ sợ đã sớm sập rồi. Ta tốt bụng khuyên cô, mau cút nhanh đi, đừng để đến lúc quậy quá khó coi, lần sau thiếu chủ sẽ không đi tìm cô đâu.”
Nói vừa dứt, Hoa Diệu Điệp tức đỏ mặt, giận dữ quát: “Ai là con đĩ nhỏ hả? Ngươi mới là con đĩ nhỏ! Chúng ta muốn gặp bảo chủ các ngươi, ngươi không cho gặp, đổi thành thiếu chủ các ngươi cũng không được à?”
Tên hộ vệ nghe thế phì cười khinh thường, định nói thêm mấy câu nhục nhã, ai ngờ còn chưa mở miệng đột nhiên thấy trước mắt lóe lên bóng đen, kế đó một tiếng “bốp” vang dội, mặt tức thì đau nhức nóng rát, hóa ra là bị người ta thưởng cho một tát vào mặt!
“Mồm miệng bẩn thỉu, đánh ngươi còn bẩn tay ta!” Hành động nhanh như chớp dạy dỗ tên hộ vệ lấy mắt chó nhìn người, chỉ chớp mắt Trầm Vân Sanh đã quay lại bên cạnh Hoa Diệu Điệp, gương mặt lạnh lùng.
Hừ! Con cháu của ông há có thể mặc cho nhân vật hạng ba trước mắt này tùy tiện sỉ nhục sao?
“Ngươi… ngươi…” Ôm cái má sưng phù lên, tên hộ vệ vừa sợ vừa giận, nhưng từ việc ra tay vừa rồi của đối phương, gã không có mắt cỡ nào cũng thấy được bản thân không cách nào đụng được tới ngón tay út người ta, bèn giả bộ phô trương thanh thế quăng lại một câu “Có ngon thì đừng chạy” liền xoay người chạy đi kéo chuông báo động.
Lập tức, tiếng chuông vang lên, tiếng nọ nối tiếp tiếng kia, truyền lên đến đỉnh núi. Không lâu sau, một thanh niên trẻ tuổi mặt mũi tuấn tú đẹp đẽ nhưng toàn thân từ trên xuống dưới lại toát ra hơi thở ác ma dẫn một đám áo đen chạy xuống.
Lúc hắn ngó thấy một trong hai người tới là Hoa Diệu Điệp thì vẻ mặt từ âm u nguy hiểm tức thì hứng thú lên.
“Ta tưởng ai hóa ra là Hoa cô nương? Sao không thấy sư tỷ, sư huynh cô, ngược lại…”
Ứng Cô Hồng hơi dừng lại, biếng nhác liếc người đàn ông què một cái, bật cười ác độc, “Cùng với một tên tàn tật chung đụng?”
“Ứng Cô Hồng, cái tên xấu xa nhà ngươi, một chút cũng không tiến bộ!” Tức giận đùng đùng trợn trừng mắt nhìn hắn, song Hoa Diệu Điệp vẫn thành thực đáp: “Sư tỷ, sư huynh ta có chuyện phải làm. Còn nữa, xin ngươi nói chuyện tôn trọng một chút, người đứng cạnh ta là sư cha ta.”
Hoàn toàn phớt lờ sự tức giận của nàng, Ứng Cô Hồng cười cười như không vểnh mép lên, rõ ràng là mất hết hứng thú.
“Đừng nói tào lao nữa, Hoa cô nương lần này đặc biệt đến Hắc Phong Bảo, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hắn nghĩ, con nhóc ngây thơ đơn thuần này chắc hẳn chẳng có dây mơ rễ má gì với Hắc Phong Bảo, thật sự không có lý do gì đến tìm.
Hoa Diệu Điệp nghe hắn nói xong mới nhớ tới chuyện chính, vội vàng nói: “Sư cha ta tìm cha ngươi có việc đấy!”
“Cha ta?” Ánh mắt ác liệt lập tức bắn tới người đàn ông gầy đét bên cạnh nàng, Ứng Cô Hồng nửa châm chọc nửa căn vặn, cười nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ? Nên biết cha ta nếu hạng người nào cũng gặp thì một ngày bốn mươi tám giờ cũng không đủ.”
Nghe giọng điệu chọc tức rõ ràng như thế, Trầm Vân Sanh trá lại chỉ cười lạnh lùng, quay sang nói với Hoa Diệu Điệp: “Thằng nhãi này thật tình khiến người khác ghét, chẳng trách lúc trước các ngươi còn đặc biệt muốn ta dạy dỗ nó môt trận đàng hoàng.”
Hoa Diệu Điệp nghe thế không nhịn được, phì cười, gật gù đắc ý làm bộ làm tịch.
“Sư cha, lần này người biết con và sư huynh ngoan cỡ nào rồi, có so sánh mới thấy được tốt bao nhiêu!” Con nhỏ này, cho chút nhan sắc là tính mở phường nhuộm rồi!
Bực mình lườm nàng một cái, Trầm Vân Sanh không để ý nàng nữa, hầm hừ nhìn thanh niên mặt nháy mắt đã biến thành màu đen trước mặt: “Báo với cha ngươi, nói sư thúc ngươi tìm!”
Sư thúc? Giống như nghe được từ ngữ gì rất kinh hồn, nháy mắt mặt Ứng Cô Hồng lạnh băng, ánh mắt quái lạ xem xét ông, thật tình khó mà xác nhận ông có phải sư đệ đồng môn cha mình tìm hơn hai mươi năm nay không. Cuối cùng đành phẩy tay ngoắc một tên áo đen, nhỏ giọng căn dặn gã mấy câu, sau đó tên áo đen dùng khinh công phóng lên đỉnh núi, chớp mắt liền biến mất tăm.
Có điều, tuy tên áo đen đã chạy về bảo thông báo, Ứng Cô Hồng vẫn chặn lối lên núi của hai người, hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng mở miệng: “Phải biết cha ta không có thói quen nhận bừa đồng môn sư huynh đệ. Nếu ngươi ăn nói bừa bãi, đợi cha ta xuống… hừ hừ, đừng trách ta không cảnh cáo các ngươi trước.”
Trầm Vân Sanh chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, đến tiếng đáp lại cũng lười. Hoa Diệu Điệp hai tay cũng khoanh trước ngực chờ xem kịch vui.
Không tới một lúc, con đường lên núi to như thế chật ních, xuất hiện mười người phóng xuống chân núi, mà người đàn ông trung niên dẫn đầu càng sốt ruột hơn, chỉ búng người hai ba cái, đã xuống đến chỗ mấy người đang đứng.
Chỉ thấy ông vừa đứng vững, đôi mắt sáng quắc đã nhìn về phía Trầm Vân Sanh, lúc khuôn mặt gầy gò nhưng vẫn còn mấy phần quen thuộc đập vào mắt thì thân hình cao lớn cường tráng khựng lại. Mà lúc tầm mắt rơi xuống cây gậy nơi tay cùng cái chân què thì, đôi mắt ưng xưa nay luôn lãnh khốc vô tình đã lờ mờ hơi nước.
“Sư đệ!” Rống khẽ, ông bước lên trước một bước, hung hăng ôm choàng lấy người đã mất tích hơn hai mươi năm nay.
“Sư huynh…” Khóe mắt hơi ướt, Trầm Vân Sanh ra sức ôm lại, môi khẽ nhếch lên một nụ cười anh em chân tình, ừ… ông biết mà, sư huynh chắc chắn không quên ông đâu.
Thấy hai người đàn ông đứng tuổi kích động khi gặp lại nhau, Hoa Diệu Điệp cười hề hề vỗ vỗ vai Ứng Cô Hồng, lúc này sắc mặt không được tốt lắm, giả vờ giả vịt lắc đầu than thở.
“Chậc… đánh chó cũng phải nể mặt chủ. Càng huống gì ngươi còn đánh sư tỷ ta, phải biết tính khí sư cha không tốt cho lắm, lại thương con gái nhất, ngươi nên cẩn thận nha…”
Lạnh nhạt lườm khuôn mặt xinh xắn đang cười trên bất hạnh của người khác, mặt Ứng Cô Hồng càng đen hơn.